Kỳ kinh nguyệt đến bất ngờ cứ như lũ kéo về, kết quả kiểm tra lần này đã làm tan biến vẻ ủ dột thường ngày của Thị Y Thần, còn quét sạch đám mây mù trước đó. Nào là một đêm say rượu, nào là làm ra chuyện hư hỏng lên giường cùng ngủ chung với đàn ông, phải tránh càng xa càng tốt!
Đi xem mắt gặp phải một gia đình cực phẩm, nhờ vậy bà Thị cũng ngừng việc điên cuồng thúc ép cô đi xem mắt. Tâm tình của cô giống như nắng xuân tháng ba rọi qua vừa rực rỡ, vừa sáng lạn.
Thành phố N gần như không có mùa xuân và mùa thu, mùa xuân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc mùa hạ đã tới, tháng bảy nóng như lửa đốt, nhiệt độ liên tục tăng cao, thật khiến con người ta không chịu đựng nỗi.
Vì tháng mười là tháng của mùa cưới nên gần đây rất bận rộn, Thị Y Thần gần như ngày nào cũng phải tăng ca, làm thêm giờ.
Nhìn giấy vụn bị vứt đầy trên đất, trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn. Cô nhéo huyệt thái dương một cái, suy nghĩ đến việc ngày kia khách hàng nhất định sẽ đến xem mẫu thiết kế, đầu của cô bắt đầu có cảm giác đau nhức.
"Jessie..." Lưu Sa Sa lại một lần nữa gõ cửa phòng làm việc.
"Không phải chị đã dặn trước rồi sao? Khi chị đang suy nghĩ đừng tới làm phiền chị." Giọng nói của cô có chút bực bội.
"À..." Sa Sa sợ đến mức không dám lên tiếng.
"Xin lỗi, chị đang suy nghĩ về mấy mẫu thiết kế, đầu óc có chút rối loạn. Chuyện gì, nói đi." Cô cảm thấy rất hối hận, buông lỏng tâm tình, một lần nữa cầm bản phác thảo trong tay vò nát rồi ném vào sọt rác.
"Sáng ngày hôm kia áo cưới của Đường tiểu thư đã được đưa đến, bọn em thông báo cô ấy đến thử áo, xem có chỗ nào cần sửa lại hay không, cô ấy nói không cần thử nữa, nói là lễ đính hôn đã hủy rồi, sau đó ghi lại địa chỉ và một số điện thoại cho bọn em, bảo chúng ta mang áo cưới đến nơi này." Lưu Sa Sa đưa cô một tờ giấy.
"Lễ đính hôn hủy bỏ rồi?" Cô hơi nhíu mày. Loại chuyện này không phải gặp lần đầu tiên, lãng phí không ít thời gian và công sức của cô. Gặp phải khách hàng như vậy, bình thường cô sẽ cảm thấy tức giận, không tiếp lần thứ hai. Thế nhưng vừa nghĩ đến bạn trai “đồng tính” đứng ngoài cửa hiệu của Đường tiểu thư, Thị Y Thần cũng phần nào hiểu được.
"Ngày hôm qua em và Manh Manh vốn định tranh thủ chút thời gian rảnh để đi gửi, nhưng lại không nghĩ rằng đến bây giờ vẫn bận. Sau đó nhìn lại địa chỉ trên giấy, hình như hơi xa thành phố một chút... Chiều hôm nay tài xế bị tiêu chảy, cho nên không thể đi sớm được." Vẻ lo lắng của Lưu Sa Sa hiện rõ lên mặt có thể trông thấy.
"Trang viên Hương Khê?" Cô nhìn tờ giấy ghi địa chỉ, không phải là hơi xa thành phố, mà là xa. Lưu Sa Sa nói "Hơi xa một chút" để hình dung là cực kỳ ‘tinh tế’. Lại phải đi về phía nam khoảng hai mươi phút, gần đến thành phố M rồi. Bây giờ đã sáu giờ rưỡi, nếu để Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đi giao hàng xa thế này, sợ là đến nửa đêm mới có thể về nhà, đối với cô gái như hoa như ngọc này, việc đi giao hàng xa như vậy là chuyện hết sức nguy hiểm. Vì thế, cô là chủ cửa hàng không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây? "Áo cưới ở đâu? Đưa chị, để chị mang đi. Ngày hôm nay bận rộn cả ngày rồi, xem tí nữa bớt khách, về nhà sớm chút đi." Cô mang tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại nhét vào túi.
Lưu Sa Sa vừa nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút được gánh nặng, hết sức vui vẻ, nói: "Em đã gói lại rồi, để em mang ra xe cho chị."
Thị Y Thần gật đầu, dọn dẹp một chút, liền mang theo túi xách rời khỏi.
Trước khi đi, Lưu Sa Sa vẫy vẫy tay với cô, "Đêm Thất tịch vui vẻ."
Đêm Thất tịch, hóa ra hôm nay là Thất tịch. Ngày này năm ngoái, cô đang chìm đắm trong hương vị hạnh phúc. Năm nay, lại chỉ mỗi cô đơn độc một mình. Cô lắc đầu, quyết định không suy nghĩ những việc liên quan đến Cao Minh Dương nữa.
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ, cô đi theo hướng dẫn, lên xa lộ vành đai bao quanh thành phố lái xe đến nơi giao hàng, một khu biệt thự cao cấp nào đó bên bờ sông Tần Hoài. Đêm khuya vắng người, cô nhìn một dãy nhà phong cách châu Âu mỹ lệ đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng không nén nỗi sự khâm phục đối với những người có tiền có thể sống ở nơi hoang vắng lạnh lẽo thế này. Nếu đổi lại cô, cô thà chọn sống ở một căn hộ mười mét vuông nhưng náo nhiệt, cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái đến cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy rõ này. Chính bởi vì tâm lý “thấp hèn” này, vậy nên Chu Kiều Na mới nói cô vĩnh viễn cũng không thể ở trong biệt thự xa hoa được.Cô nói rõ mục đích đến đây, bảo vệ liên hệ với chủ ngôi nhà đó, đợi xác nhận xong, lúc này cô mới đi vào tiểu khu.
Dọc theo tiểu khu xinh đẹp mấy hàng cây uốn khúc quanh co, nhìn vẻ ngoài giống nhau của dãy biệt thự, Thị Y Thần lái xe thật chậm, sợ mình sẽ không tìm được nhà. Cuối cùng cũng tìm được địa chỉ ghi trên tờ giấy, cô tắt máy dừng xe lại.
Thị Y Thần ôm áo cưới đi ngang qua một giàn hoa tử đằng trồng trước ngôi nhà, đứng ở trước cửa, cô nhấn chuông, đợi rất lâu nhưng không có tiếng trả lời. Thực sự là kỳ quái, bảo vệ rõ ràng đã liên lạc rồi, tại sao lại không có ai?
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại trên tờ giấy, tiếng chuông chờ vang lên một lúc lâu, vẫn không có ai trả lời. Cô kiên nhẫn gọi lại một lần nữa, rốt cục cũng kết nối được.
Thị Y Thần kích động nói: "Đường tiểu thư, áo cưới cô đặt mang đến rồi, bây giờ tôi đang đứng trước cửa nhà cô."
Đối phương không trả lời.
Cô nghi ngờ một lúc, lại nói: "Đường tiểu thư, áo cưới cô đặt..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút ngắt máy. Cô nhìn điện thoại một lúc không nói gì, cô Đường tiểu thư này làm sao lại trở nên kỳ lạ thế này? Lần trước ở trong cửa hàng còn rất tốt mà. Thị Y Thần chuẩn bị gọi một lần nữa thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy bên trong cánh cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, Thị Y Thần giật nảy người, hai tay nắm chặt áo cưới, hai mắt trợn thật to, trái tim đập mạnh vì sợ hãi. Người mở cửa không phải Đường tiểu thư, mà là một người gầy rộc, sắc mặt vàng vọt, râu trên mặt không cạo, trông người đàn ông cực kỳ tiều tụy, hốc hác.
Người đàn ông đó nhìn cô một cái, không nói lời nào liền xoay người đi trở vào nhà, bước đi nghiêng ngã, giống như uống rượu say vậy.
Trong bụng Thị Y Thần hiện lên vô số dấu chấm hỏi, ôm áo cưới bước vào. Cô đứng sau cánh cửa, không tiến vào bước nào nữa. Cô đảo mắt nhìn cách bày trí trong nhà một lượt, cô thích lối kiến trúc châu Âu theo phong cách baroque* cổ điển này.
* Baroque (Ba Rốc) là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18.(viki)
Người đàn ông quỷ dị kia đột nhiên xoay người lại, cô vội vàng thu lại ánh mắt đang dò xét xung quanh của mình, nói: "Xin hỏi Đường tiểu thư có ở nhà không?"
"Cô ấy không ở nơi này." Giọng nói của người đàn ông nghe khàn khàn, hơi yếu ớt.
Cái gì?! Không ở nơi này?! Vậy tại sao muốn cửa hàng của cô đưa áo cưới đến đây?
"Đường tiểu thư là..."
"Vợ chưa cưới của tôi."
Trước khi bước vào, Thị Y Thần có suy nghĩ có phải người này là người nhà của Đường tiểu thư, nhưng không ngờ anh ta lại nói Đường tiểu thư là vợ chưa cưới của mình. Cô nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này không giống người đàn ông đẹp trai đứng trước tiệm áo cưới. Tuy rằng trong bụng đầy nghi vấn, nhưng trước mặt khách hàng không nên có quá nhiều biểu hiện, cô gật đầu, nói: "Số điện thoại và địa chỉ đều là Đường tiểu thư để lại, tôi nghĩ cô ấy có lẽ muốn nhờ anh nhận thay cô ấy. Đây là áo cưới cô ấy đặt trong cửa hiệu của tôi hai tháng trước. Phiền anh ký nhận ở chỗ này." Cô đưa áo cưới cho người đàn ông nhìn có vẻ hốc hác đó, nhìn anh ta ở khoảng cách gần, đột nhiên cảm giác anh ta có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Đi xem mắt gặp phải một gia đình cực phẩm, nhờ vậy bà Thị cũng ngừng việc điên cuồng thúc ép cô đi xem mắt. Tâm tình của cô giống như nắng xuân tháng ba rọi qua vừa rực rỡ, vừa sáng lạn.
Thành phố N gần như không có mùa xuân và mùa thu, mùa xuân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc mùa hạ đã tới, tháng bảy nóng như lửa đốt, nhiệt độ liên tục tăng cao, thật khiến con người ta không chịu đựng nỗi.
Vì tháng mười là tháng của mùa cưới nên gần đây rất bận rộn, Thị Y Thần gần như ngày nào cũng phải tăng ca, làm thêm giờ.
Nhìn giấy vụn bị vứt đầy trên đất, trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn. Cô nhéo huyệt thái dương một cái, suy nghĩ đến việc ngày kia khách hàng nhất định sẽ đến xem mẫu thiết kế, đầu của cô bắt đầu có cảm giác đau nhức.
"Jessie..." Lưu Sa Sa lại một lần nữa gõ cửa phòng làm việc.
"Không phải chị đã dặn trước rồi sao? Khi chị đang suy nghĩ đừng tới làm phiền chị." Giọng nói của cô có chút bực bội.
"À..." Sa Sa sợ đến mức không dám lên tiếng.
"Xin lỗi, chị đang suy nghĩ về mấy mẫu thiết kế, đầu óc có chút rối loạn. Chuyện gì, nói đi." Cô cảm thấy rất hối hận, buông lỏng tâm tình, một lần nữa cầm bản phác thảo trong tay vò nát rồi ném vào sọt rác.
"Sáng ngày hôm kia áo cưới của Đường tiểu thư đã được đưa đến, bọn em thông báo cô ấy đến thử áo, xem có chỗ nào cần sửa lại hay không, cô ấy nói không cần thử nữa, nói là lễ đính hôn đã hủy rồi, sau đó ghi lại địa chỉ và một số điện thoại cho bọn em, bảo chúng ta mang áo cưới đến nơi này." Lưu Sa Sa đưa cô một tờ giấy.
"Lễ đính hôn hủy bỏ rồi?" Cô hơi nhíu mày. Loại chuyện này không phải gặp lần đầu tiên, lãng phí không ít thời gian và công sức của cô. Gặp phải khách hàng như vậy, bình thường cô sẽ cảm thấy tức giận, không tiếp lần thứ hai. Thế nhưng vừa nghĩ đến bạn trai “đồng tính” đứng ngoài cửa hiệu của Đường tiểu thư, Thị Y Thần cũng phần nào hiểu được.
"Ngày hôm qua em và Manh Manh vốn định tranh thủ chút thời gian rảnh để đi gửi, nhưng lại không nghĩ rằng đến bây giờ vẫn bận. Sau đó nhìn lại địa chỉ trên giấy, hình như hơi xa thành phố một chút... Chiều hôm nay tài xế bị tiêu chảy, cho nên không thể đi sớm được." Vẻ lo lắng của Lưu Sa Sa hiện rõ lên mặt có thể trông thấy.
"Trang viên Hương Khê?" Cô nhìn tờ giấy ghi địa chỉ, không phải là hơi xa thành phố, mà là xa. Lưu Sa Sa nói "Hơi xa một chút" để hình dung là cực kỳ ‘tinh tế’. Lại phải đi về phía nam khoảng hai mươi phút, gần đến thành phố M rồi. Bây giờ đã sáu giờ rưỡi, nếu để Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đi giao hàng xa thế này, sợ là đến nửa đêm mới có thể về nhà, đối với cô gái như hoa như ngọc này, việc đi giao hàng xa như vậy là chuyện hết sức nguy hiểm. Vì thế, cô là chủ cửa hàng không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây? "Áo cưới ở đâu? Đưa chị, để chị mang đi. Ngày hôm nay bận rộn cả ngày rồi, xem tí nữa bớt khách, về nhà sớm chút đi." Cô mang tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại nhét vào túi.
Lưu Sa Sa vừa nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút được gánh nặng, hết sức vui vẻ, nói: "Em đã gói lại rồi, để em mang ra xe cho chị."
Thị Y Thần gật đầu, dọn dẹp một chút, liền mang theo túi xách rời khỏi.
Trước khi đi, Lưu Sa Sa vẫy vẫy tay với cô, "Đêm Thất tịch vui vẻ."
Đêm Thất tịch, hóa ra hôm nay là Thất tịch. Ngày này năm ngoái, cô đang chìm đắm trong hương vị hạnh phúc. Năm nay, lại chỉ mỗi cô đơn độc một mình. Cô lắc đầu, quyết định không suy nghĩ những việc liên quan đến Cao Minh Dương nữa.
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ, cô đi theo hướng dẫn, lên xa lộ vành đai bao quanh thành phố lái xe đến nơi giao hàng, một khu biệt thự cao cấp nào đó bên bờ sông Tần Hoài. Đêm khuya vắng người, cô nhìn một dãy nhà phong cách châu Âu mỹ lệ đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng không nén nỗi sự khâm phục đối với những người có tiền có thể sống ở nơi hoang vắng lạnh lẽo thế này. Nếu đổi lại cô, cô thà chọn sống ở một căn hộ mười mét vuông nhưng náo nhiệt, cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái đến cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy rõ này. Chính bởi vì tâm lý “thấp hèn” này, vậy nên Chu Kiều Na mới nói cô vĩnh viễn cũng không thể ở trong biệt thự xa hoa được.Cô nói rõ mục đích đến đây, bảo vệ liên hệ với chủ ngôi nhà đó, đợi xác nhận xong, lúc này cô mới đi vào tiểu khu.
Dọc theo tiểu khu xinh đẹp mấy hàng cây uốn khúc quanh co, nhìn vẻ ngoài giống nhau của dãy biệt thự, Thị Y Thần lái xe thật chậm, sợ mình sẽ không tìm được nhà. Cuối cùng cũng tìm được địa chỉ ghi trên tờ giấy, cô tắt máy dừng xe lại.
Thị Y Thần ôm áo cưới đi ngang qua một giàn hoa tử đằng trồng trước ngôi nhà, đứng ở trước cửa, cô nhấn chuông, đợi rất lâu nhưng không có tiếng trả lời. Thực sự là kỳ quái, bảo vệ rõ ràng đã liên lạc rồi, tại sao lại không có ai?
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại trên tờ giấy, tiếng chuông chờ vang lên một lúc lâu, vẫn không có ai trả lời. Cô kiên nhẫn gọi lại một lần nữa, rốt cục cũng kết nối được.
Thị Y Thần kích động nói: "Đường tiểu thư, áo cưới cô đặt mang đến rồi, bây giờ tôi đang đứng trước cửa nhà cô."
Đối phương không trả lời.
Cô nghi ngờ một lúc, lại nói: "Đường tiểu thư, áo cưới cô đặt..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút ngắt máy. Cô nhìn điện thoại một lúc không nói gì, cô Đường tiểu thư này làm sao lại trở nên kỳ lạ thế này? Lần trước ở trong cửa hàng còn rất tốt mà. Thị Y Thần chuẩn bị gọi một lần nữa thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy bên trong cánh cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, Thị Y Thần giật nảy người, hai tay nắm chặt áo cưới, hai mắt trợn thật to, trái tim đập mạnh vì sợ hãi. Người mở cửa không phải Đường tiểu thư, mà là một người gầy rộc, sắc mặt vàng vọt, râu trên mặt không cạo, trông người đàn ông cực kỳ tiều tụy, hốc hác.
Người đàn ông đó nhìn cô một cái, không nói lời nào liền xoay người đi trở vào nhà, bước đi nghiêng ngã, giống như uống rượu say vậy.
Trong bụng Thị Y Thần hiện lên vô số dấu chấm hỏi, ôm áo cưới bước vào. Cô đứng sau cánh cửa, không tiến vào bước nào nữa. Cô đảo mắt nhìn cách bày trí trong nhà một lượt, cô thích lối kiến trúc châu Âu theo phong cách baroque* cổ điển này.
* Baroque (Ba Rốc) là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18.(viki)
Người đàn ông quỷ dị kia đột nhiên xoay người lại, cô vội vàng thu lại ánh mắt đang dò xét xung quanh của mình, nói: "Xin hỏi Đường tiểu thư có ở nhà không?"
"Cô ấy không ở nơi này." Giọng nói của người đàn ông nghe khàn khàn, hơi yếu ớt.
Cái gì?! Không ở nơi này?! Vậy tại sao muốn cửa hàng của cô đưa áo cưới đến đây?
"Đường tiểu thư là..."
"Vợ chưa cưới của tôi."
Trước khi bước vào, Thị Y Thần có suy nghĩ có phải người này là người nhà của Đường tiểu thư, nhưng không ngờ anh ta lại nói Đường tiểu thư là vợ chưa cưới của mình. Cô nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này không giống người đàn ông đẹp trai đứng trước tiệm áo cưới. Tuy rằng trong bụng đầy nghi vấn, nhưng trước mặt khách hàng không nên có quá nhiều biểu hiện, cô gật đầu, nói: "Số điện thoại và địa chỉ đều là Đường tiểu thư để lại, tôi nghĩ cô ấy có lẽ muốn nhờ anh nhận thay cô ấy. Đây là áo cưới cô ấy đặt trong cửa hiệu của tôi hai tháng trước. Phiền anh ký nhận ở chỗ này." Cô đưa áo cưới cho người đàn ông nhìn có vẻ hốc hác đó, nhìn anh ta ở khoảng cách gần, đột nhiên cảm giác anh ta có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Danh sách chương