Trong bức ảnh, Lý Ngật Chu đứng dựa vào cột, không nhìn ống kính, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, lông mày cùng ánh mắt đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm.

Hứa Đình Ưu theo bản năng lật ra sau, nhìn thấy trên lưng tấm ảnh có viết một dãy số gồm ngày, tháng… Có lẽ chính là ngày chụp ảnh.

“Kỳ nghỉ đông hai năm trước à?” Triệu Kha ngồi xổm xuống nhìn, kinh ngạc nói.

Hứa Đình Ưu lại quay lại nhìn anh, lúc này, hơi men cũng đã tản đi một chút: “Cái này…”

“Trả lại cho tớ!” Phương Nam Chi giật lấy túi xách, cô nắm chặt túi trong tay, trong mắt run rẩy, hiện rõ sự bối rối.

Hôm nay cô uống hơi nhiều, nhưng cũng không say lắm, đầu óc tỉnh táo nên khi bức ảnh bị lộ ra ngoài, trong đầu cô hình dung ra vô số tình huống.

Cô hoàn toàn không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai có mặt ở đây, chứ đừng nói đến Lý Ngật Chu, cô cúi xuống nhặt tất cả ném trong túi, đứng dậy định mở cửa phòng.

Nhưng không biết cô vội vàng hay do tác dụng của cồn, cô đã chạm hai lần vào thẻ phòng nhưng vẫn không mở cửa được, thậm chí cô càng nhìn càng không thấy rõ.

“Cẩn thận!” Nhìn Phương Nam Chi lảo đảo sắp ngã xuống, Lý Ngật Chu lao lên đỡ lấy cô. Anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt không thể kiềm chế hướng vào cái túi cô nắm chặt.

Trong túi của cô… Có bức ảnh của anh.

Tại sao lại như vậy? Trong lòng anh đã có một câu trả lời, nhưng quá sốc đến nỗi anh còn không thể xác định.

“Anh, anh buông ra, tôi không ngã đâu!” Khi nhìn thấy Lý Ngật Chu, Phương Nam Chi càng hoảng loạn và lo lắng, cô đẩy anh một cái, anh không sao, còn cô lại ngã ở cửa.

Lý Ngật Chu cúi xuống muốn giúp cô nhưng cô né tránh.

Cô ngồi co rúm ở cửa, dáng người nhỏ bé trông thật đáng thương.

Trái tim Lý Ngật Chu nhanh chóng mềm nhũn: “Phương Nam Chi.”

“Tôi, tôi không sao đâu.”

Hứa Đình Ưu gần như đã tỉnh rượu hoàn toàn, nhìn Phương Nam Chi, nuốt nuốt nước bọt, “Liễu Liễu, cậu…”

“Các người tại sao đứng ở cửa phòng của tôi!” Phương Nam Chi ngắt lời: “Tớ tìm được phòng rồi, các người đi đi.”

Hứa Đình Ưu: “Tôi giúp cậu vào trong… Liễu Liễu, tôi xin lỗi, tôi không cố ý xem túi xách của cậu.”

Toàn bộ hành lang trở nên im lặng, thái dương của cô đang giật liên hồi, cô biết mình trốn tránh không được…

Mọi người đều đã nhìn thấy bức ảnh của Lý Ngật Chu trong túi xách của cô, nên tâm tư của cô cũng rõ ràng như ban ngày, ai ai cũng đều hiểu rõ.

Cô không thể phủ nhận điều gì, cũng không thể phủ nhận được điều gì…

Thật buồn cười phải không?

Mọi người nhất định sẽ cảm thấy nực cười, Lý Ngật Chu không thích cô, vậy mà cô vẫn âm thầm làm những chuyện này.

Phương Nam Chi không thể nào kiềm được nước mắt

Lúc này, tất cả những sự thất vọng và cô đơn trong ngày hôm nay dường như đạt đến đỉnh điểm, cô cảm thấy mình như sụp đổ.

“Cũng được… Xem cũng đã xem rồi. Bức ảnh đó là tớ chụp, tớ in ra, và cũng là tớ để vào túi thẻ của mình.”

Ánh mắt Lý Ngật Chu lóe lên, anh nắm chặt tay lại.

Hứa Đình Ưu: “Vậy, tấm ảnh này chúng ta chụp lúc còn học lớp 11…?”

“Lúc còn học lớp 11.”

Triệu Kha ở một bên đã trợn mắt, há hốc mồm, anh ta nhìn Hứa Nguyên Hách cũng đang ngơ ngẩn, theo bản năng nói: “Nhưng khi đó không phải cậu thổ lộ với A Hách sao……”

“Tớ tưởng đó là anh ấy.” Phương Nam Chi trả lời Triệu Khả, nhưng mắt lại nhìn về Lý Ngật Chu đang đứng trước mặt. Mắt cô ửng hồng, trái tim dường như bị thứ gì đó đè nén, khiến cô nghẹt thở.

“Lý Ngật Chu, em tưởng đó là anh… Nhưng ngày đó em nghĩ rằng đó chỉ là trong mơ thôi nên mới nói ra… Em không muốn, em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nói cho anh biết sớm như vậy. Em muốn giảm cân, muốn trở nên đẹp hơn. Em muốn đỗ Đại học Minh Đại, học ngành Kiến trúc, để lúc đó anh có thể chú ý đến em… Nhưng giờ đây em nhận ra em đã sai, tình cảm không thể ép buộc. Không sao cả… Bây giờ cũng không quan trọng nữa, em không còn thích anh nữa… Thực sự là không thích nữa…”

Giảm cân?

Lý Ngật Chu nhìn cô gái trước mặt đang rơi nước mắt, nhớ tới đại hội thể dục thể thao cấp ba năm đó, cô vì ăn kiêng mà ngất xỉu nên anh cõng cô đến phòng y tế. Khi đó anh còn chất vấn cô vì sao phải dùng biện pháp cực đoan như vậy, thì ra, là vì anh sao?

Còn nhớ khi cô từng nói muốn học Đại học Minh Đại, lúc ấy trong lòng cô nghĩ là muốn đuổi kịp bước chân của anh sao?

Vậy khi cô hỏi anh Không kịp làm cho người đó thích mình thì phải làm sao?”. Mắt cô có phải là do anh mà đỏ lên?

Nhưng trong những năm qua, anh không biết gì cả.

Anh chỉ coi cô như một đứa trẻ, đã hiểu lầm toàn bộ tâm tư của cô.

Lý Ngật Chu đau lòng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng khàn khàn: “Mô hình cũng là quà mà em tặng, phải không?”

Phương Nam Chi rưng rưng, gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện này, được không…”

Tâm tình tuổi mới lớn của cô, sau khi nói ra mọi chuyện đã nhanh chóng trở nên nhỏ bé.

Cô chỉ muốn xoá bỏ tất cả đi, không muốn thấy anh ngạc nhiên, không muốn thấy anh bất lực, càng không muốn thấy anh tự trách mình.

Đây vốn là chuyện cô tình nguyện, nói cho cùng, không liên quan gì đến anh cả.

“Em muốn vào trong, các người đi đi.” Giọng của Phương Nam Chi có phần nức nở, cô tự đứng lên từ dưới đất, mò mẫm để mở cánh cửa, lần này, cô cũng mở được cánh cửa.

“Phương Nam Chi!” Lý Ngật Chu nắm chặt cổ tay của cô.

Phương Nam Chi cúi đầu, kéo tay anh ra: “Đừng nắm chặt em… Em muốn ở một mình, xin anh, để em ở một mình, được không?”

Lý Ngật Chu muốn nói gì đó, nhưng đứng trước bí mật to lớn này, anh không biết nên nói gì.

Anh nhìn cô mạnh mẽ kéo tay mình, trong lòng chua xót không chịu nổi, chậm rãi buông ra.

Phương Nam Chu sau khi đi vào thì đóng cửa lại, mặc kệ bọn họ đều đang ở ngoài cửa.

“Cậu cảm thấy không thoải mái thì gọi điện thoại cho tớ nhé.” Hứa Đình Ưu sửng sốt một hồi lâu cô ấy vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, dùng sức nói vọng vào bên trong.

Nhưng cô không hề đáp lại, Hứa Đình Ưu quay đầu nhìn Triệu Kha và Hứa Nguyên Hách.

Triệu Kha: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi thôi, để cô ấy yên tĩnh một chút……”

Hứa Đình gật đầu, kéo Hứa Nguyên Hách không nói một lời.

Hứa Nguyên Hách cụp mắt, xoay người rời đi.

Hứa Đình Ưu lại nhìn về phía Lý Ngật Chu, muốn gọi anh thì bị Triệu Kha ngăn lại: “Không quấy rầy nữa.”

Nếu nói người ngạc nhiên nhất trong chuyện này, thì phải nói đến Lý Ngật Chu.

Dù sao có một người thầm lặng thích anh nhiều năm như vậy. Hơn nữa, vì anh mà cô ở sau lưng cố gắng nhiều như vậy, làm sao mà anh có thể thờ ơ được chứ.

Sau khi mọi người đi hết, trong hành lang chỉ còn lại một mình Lý Ngật Chu.

Khi mới biết cô ấy thích mình, Lý Ngật Chu vô cùng sốc và cũng vô cùng hạnh phúc.  

Nhưng khi nhìn thấy cô khóc lóc thảm thiết, anh lại phát hiện mình không thể vui được nữa.

Anh biết rằng mình đã thích cô, những giây phút ngày ngày bên cạnh cô sau khi cô vào đại học Minh Đại.

Nhưng không ngờ, cô đã thích anh từ thời còn học trung học.

Anh không biết những tháng ngày cô âm thầm nỗ lực thay đổi, cô đã khổ sở, buồn bã như thế nào… Cảm giác không biết này khiến anh bối rối, xót xa.

Tình yêu mãnh liệt của cô dồn dập và nồng nàn, anh thậm chí không biết phải đáp lại thế nào để xứng đáng với tình cảm này.

Không, có lẽ cô còn không muốn anh đáp lại, cô cũng vừa nói không thích anh.

Trái tim Lý Ngật Chu như bị bóp chặt, lồng ng ực tràn đầy cảm xúc, vẻ mặt nhất thời ngây ra, giơ tay định gõ cửa.

Tuy nhiên, sự từ chối và mệt mỏi của cô vẫn còn hiện diện trong tâm trí anh, anh nhíu mày, lại để tay xuống.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, cô từ trước đến nay luôn kín đáo, cần không gian để bình tĩnh… Và anh, có lẽ là người mà cô hiện tại không muốn đối mặt nhất.



Một đêm hỗn loạn, không ai ngủ được.

Hôm sau, Phương Nam Chi xuất hiện rất sớm. Sau khi cảm giác rượu đã tan, cô ngồi im lặng trên giường một lúc rồi mới vào phòng tắm rửa.

Sau đó lại đi ra liền đeo túi xách rời đi, cô trực tiếp đón xe trở về trường học, không thông báo với bất kỳ một ai.

Tối qua có uống chút rượu, nhưng không đến mức mất trí nhớ, cô nhớ rõ đã xảy ra gì, vì vậy khi tỉnh dậy, cô không dám đối diện với tình huống đó.

Khi trở về phòng, bạn cùng phòng đều có mặt. Ngay khi cô bước vào, họ tấp nập hỏi cô đã đi cùng vui chơi cùng công viên không, có chuyện gì xảy ra với Lý Ngật Chu.

Phương Nam Chi lắc đầu, để lại túi xách và lên giường của mình.

Ba người còn lại trong phòng nhìn nhau, không cần nói họ cũng biết có chuyện không vui đã xảy ra vào tối qua, khiến Phương Nam Chi ủ rũ.

Họ cũng không dám hỏi nhiều, nghĩ rằng chỉ có thể chờ cô tốt hơn một chút, cô muốn nói gì thì cô tự nói.

Trong khi đó, những người khác cũng phát hiện Phương Nam Chi trả phòng sớm liền rời đi.

Bốn người họ đứng trong sảnh, bọn họ đều im lặng.

Hứa Đình Ưu và Triệu Kha hai mặt nhìn nhau, liếc Hứa Nguyên Hách, lại liếc Lý Ngật Chu, cảm thấy chuyện này có vẻ rắc rối, có điều gì đó không ổn.

“Tôi cũng về trường trước đây, Triệu Kha, hãy báo tôi biết khi nào cậu đi du học nha.” Lý Ngật Chu nói.

Triệu Kha: “Ừ, được.”

Lý Ngật Chu lại nhìn Hứa Nguyên Hách và Hứa Đình Ưu: “Đi thôi.”

Hứa Nguyên Hách gật đầu.

Hứa Đình Ưu nói: “Anh Ngật Chu, xe ở bên kia……”

Lý Ngật Chu: “Tôi đi lấy nó.”

“Được rồi…”

Lý Ngật Chu rời đi, Hứa Đình Ưu lẩm bẩm: “Em thật ngu ngốc quá.”

Triệu Kha cuối cùng dám nói: “Đúng đấy, em và Phương Nam Chi ngồi chung bàn suốt lâu như vậy, tâm ý của cô ấy  hoàn toàn không biết, lại còn làm rối tung mọi chuyện.”

“Em… được rồi đây đúng là vấn đề của em.” Hứa Đình Ưu nhận ra lỗi, chỉ là sau khi nhận ra cô ấy cảm thấy không đành lòng nhìn Hứa Nguyên Hách. 

“Anh…”

Hứa Nguyên Hách: “Về trường đi.”

“Anh ổn chứ…?”

“Anh không sao đâu.”

Hứa Đình Ưu gãi đầu: “Em biết anh thích…”

“Hứa Đình Ưu!” Hứa Nguyên Hách lạnh lùng nói, gương mặt không một chút cảm xúc: “Sau này đừng nói câu đó nữa.”

Hứa Đình Ưu lập tức im lặng: “Được, em biết rồi.”

Mặt Hứa Nguyên Hách không chút thay đổi, lập tức đi ra ngoài.

Sau sự việc tối hôm qua, anh ta đã từ từ nhận ra rằng, mọi thứ chỉ là hiểu lầm… Việc thổ lộ chỉ là hiểu lầm, tình cảm cũng chỉ là hiểu lầm. 

Những điều lạ lùng trong quá khứ giờ đã có lời giải đáp, chỉ là cô không thích anh ta, giữa họ cũng chỉ có thể là bạn, nên cô mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh ta.

Biết là một chuyện, nhưng tâm lý lại là chuyện khác.

Hứa Nguyên Hách nhớ lại giọt nước mắt và sự chân thành tha thiết của cô không phải vì anh ta, trong lòng anh ta vẫn còn chút chua xót.

Anh ta thích cô, nhưng… Chưa bao giờ nói ra.

Nhưng cũng may là anh ta chưa bao giờ nói ra.

Nhìn thấy sự kiên định và nồng nhiệt của cô, anh ta biết rằng việc thích cô đã không còn ý nghĩa nữa.

….

Phương Nam Chi nằm trên giường trong ký túc xá cả ngày, sau đó tỉnh lại, điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Có tin nhắn lo lắng về cô của Trịnh Tử Kỳ, có lời xin lỗi của Hứa Đình Ưu, và… Lý Ngật Chu.

Anh gửi tin nhắn cho cô, muốn trò chuyện trực tiếp.

Ban đầu Phương Nam Chi cảm thấy may mắn đã uống rượu vào đêm qua, nếu không chắc chắn cô không bao giờ nói ra tình cảm của mình.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Lý Ngật Chu, cô lại hối hận vì đã uống rượu, đến nỗi tâm trạng suy sụp, nên cô đã nói quá nhiều điều… Bây giờ cô không biết phải đối diện anh như thế nào.

Phương Nam Chi nhắm mắt một lúc, sau đó quyết định vẫn là trả lời tin nhắn của anh.

Trong tương lai, họ sẽ gặp nhau nhiều vì cuộc thi, cô không muốn mối quan hệ giữa họ trở nên quá ngại ngùng.

“Về việc tối qua, em rất xin lỗi, khiến anh cũng khá khó xử. Nhưng đừng lo, hiện tại em không còn thích anh nữa, bức ảnh đó do em quên lấy ra thôi, vì vậy anh đừng quá căng thẳng.”

Gửi xong đoạn tin nhắn này, Phương Nam Chi nhìn lên trần nhà, cô không thể kiềm nén được nổi đau, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng lần này cô không khóc.

Cô nghĩ, cô sẽ vượt qua được.

Cô nghĩ, sẽ buông bỏ được anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện