Mượn danh nghĩa "anh trai" để cắt đứt những người khác theo đuổi!

Dung Húc tức giận hung hăng nắm chặt nắm đấm: "Dư Tư Nhạc biết anh yêu cô ấy không? Nếu sau khi cô ấy biết, anh cho là mình còn có cơ hội không?"

Dương như cách uy hiếp này không có tác dụng nào đối với Du Lăng Thần, giọng nói anh lạnh lùng, mặt lạnh như băng: "Cậu có thể thử nói cho cô ấy biết."

Du Lăng Thần trả lời làm cho Dung Húc suy nghĩ lung tung. Dung Húc phản phản phục phục suy nghĩ lời nói của anh, vậy rốt cuộc Dư Tư Nhạc có biết chuyện này không? Nếu cô biết Du Lăng Thần yêu cô, nói không chừng hai người đã xác định quan hệ rồi? Cậu ta đi nói cho cô biết, không phải tự rước lấy nhục à!

Nếu cô chưa biết.... .........

Cậu ta nói cho Dư Tư Nhạc biết chuyện Du Lăng Thần xấu xa không muốn cậu gặp cô, có thể sau này cô ấy sẽ cách xa Du Lăng Thần ra, quay lại với cậu không?

Trong lòng Dung Húc đều rất rối loạn, tạm thời không thể đưa ra lựa chọn nào.

Du Lăng Thần như không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu ta, cắt đứt cuộc trò chuyện.

Du Lăng Thần đứng bên cửa sổ, làn gió nhè nhẹ thổi vào mặt anh. Đôi mắt của anh âm u và tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn cây cối trên mặt đất ở phía xa.

Từ nơi này nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ lần trước anh và Dư Tư Nhạc gieo hạt trồng hoa.

Trong đó có một loài hoa mà Du Lăng Thần cố ý tìm kiếm, tên của nó là hoa hồng.

Anh tin rằng, sẽ có một ngày, anh và Dư Tư Nhạc sẽ giống như cây hoa này, tốt đẹp như Du Lăng Thần mong muốn.

... ...... ......

Ngày hôm sau, Dư Tư Nhạc chính thức bắt đầu kiếp sống đi học.

Sáng sớm làm xong bữa sáng, cô bưng lên bàn ăn.

Sau khi ăn hết phần của mình, cô ngồi vào xe, bảo Tiểu Vương đưa cô đến trường.

Cùng lúc đó, Du Lăng Thần nghỉ dưỡng bệnh cũng đã đủ rồi. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, tháo bỏ băng quấn xuống thì về công ty xử lý công việc.

Trong khoảng thời gian này Du Lăng Thần không ở trong công ty, một đám nhân viên bên dưới thật mệt mỏi cực khổ. Cái gì gọi là mất đi, mới có thể quý trọng? Chính là trong khoảng thời gian boss không có ở đây, nhân viên cấp trên thường xuyên đưa ra những chủ ý bất định, một đám phản phản phục phục tra tấn bọn nhân viên cấp dưới, đánh báo cáo sửa bản kế hoạch, không biết làm bao nhiêu lần.

Khi bọn họ nhìn thấy boss đi vào công ty thì tất cả đều nước mắt lưng tròng.

... ...... .........

Trải qua thói quen của kỳ nghỉ hè nhàn hạ, từ trạng thái nghĩ ngơi đột nhiên chuyển sang trại thái trường học, trong khoảng thời gian năm ngày, Dư Tư Nhạc mới hoàn toàn thích ứng được.

Tất cả các bài tập không giới hạn bay vào túi sách.

Lúc vào trường, Dư Tư Nhạc gặp Dung Húc vài lần.

Cô nghĩ rằng Dung Húc đang đi về phía mình, nhưng mỗi lần sau khi cậu ta cất bước, lại quay trở lại, biến mất khỏi tầm mắt của Dư Tư Nhạc.

Hành động của cậu ta thật kỳ lạ, rất khó không làm cho Dư Tư Nhạc chú ý.

Cậu ta đang do dự cái gì?

Dư Tư Nhạc nhíu mày, lười phải tiếp tục suy nghĩ.

... ...... ....

Lấy chìa khóa ra mở cửa, Dư Tư Nhạc đi vào biệt thự.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy anh hai và Trịnh Thiếu Hoa ở bên trong.

Trịnh Thiếu Hoa ngồi bên cạnh anh trên ghế sô pha, trong tay đang cầm một ảnh chụp, nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Nhạc, mùi vị đi học thế nào?"

"Như cũ, trừ bỏ bài tập, vẫn là bài tập." Dư Tư Nhạc ngồi bên cạnh anh trai.

Trên bàn trà có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp hiện trường tai nạn xe vào đêm đó.

"Kiểm tra nhiều ngày như vậy, đầu mối cũng không tra được gì, hung thủ làm việc rất khôn khéo." Trịnh Thiếu Hoa buông ảnh chụp ra, lại cầm lên bức khác nhìn vài lần: "Tôi cho vài người đi điều tra, đều không thu hoạch được gì."

Du Lăng Thần thu hồi tầm mắt lại, lấy điếu thuốc ra hít một hơi.

"Chuyện này có người cố ý nhằm vào tôi, nhất định hung thủ biết rõ hành trình của tôi, nếu không sao hết lần này đến lần khác tôi gặp phải chuyện hắc dầu trên mặt đường? Các cậu cũng điều tra qua, những vết dầu kia xuất hiện không đến 20 phút, vậy trong 20 phút hung thủ vẫn luôn ở đó."

Trên con đường đi về biệt thự, có rất ít xe đi qua. Số người sống ở khu biệt thự này vốn rất ít, phần đông họ đều có nhà ở bên ngoài, không nhất định mỗi ngày phải trở về.

Ngay cả Trịnh Thiếu Hoa cũng như thế, một tuần anh ấy mới về đây một lần, đã coi là không tệ rồi.

Đàn ông như Du Lăng Thần mỗi ngày sau khi tan tầm trở về nhà đã ít lại càng ít.

"Tôi không nghĩ như thế, chỉ tiếc khúc cua kia không nằm trong phạm vi của khu biệt thự, cũng không có nằm trong sự theo dõi của cơ quan chức năng." Trịnh Thiếu Hoa sửa lại tập ảnh chụp cho tốt: "Tôi có lý do tin rằng hung thủ cũng hiểu được điểm này, vì vậy mới chọn chỗ đó để ra tay."

Dư Tư Nhạc lẳng lặng nghe anh hai và Trịnh Thiếu Hoa nói chuyện, rốt cuộc là người nào thống hận nhà họ Du? Muốn bọn họ chết như vậy.

"Tôi tin rằng qua một thời gian ngắn, hung thủ sẽ lộ ra dấu vết, lần này hắn ta không thành công, sẽ cố gắng thêm lần nữa." Du Lăng Thần phun ra một vòng khói, bình tĩnh nói.

Rõ ràng liên quan đến việc an toàn, giống như anh lại không quan tâm.

"Cho nên trong khoảng thời gian này hai ngườ phải chú ý an toàn." Trịnh Thiếu Hoa đẩy đẩy khung kính mát, lộ ra nụ cười như gió: "Đặc biệt là Tiểu Nhạc, trước kia em chưa từng xảy ra chuyện phiền phức, càng phải chú ý thêm."

Ý là anh hai không chỉ gặp qua một lần rồi sao?

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, đột nhiên có chút đau lòng vì người đàn ông trước mắt này.

Tầm mắt của Du Lăng Thần cũng chống lại cô.

Trịnh Thiếu Hoa tiếp tục nói: "Trong giới thương nhân có ai là người lương thiện? Có thể làm ra chuyện này, tuyệt không có gì lạ."

"Cậu có chèo chống cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều phải đề phòng những người khác, một khi lộ ra sơ suất, một đám người đuổi theo phía sau sẽ không buông tha." Lời nói của Du Lăng Thần rất khó hiểu.

Thật sự Dư Tư Nhạc nghe một chút cũng không hiểu được hàm ý bên trong.

Trịnh Thiếu Hoa bất đắc dĩ thở dài, nói: "Còn không phải đám lão già kia náo loạn chuyện này, nói thật, tôi muốn làm một bác sĩ bình thường hơn so với việc tiếp nhận bệnh viện."

"Nhưng mà cậu không có quyền lựa chọn." Du Lăng Thần giương mắt nhìn anh ấy, ánh mắt lơ đãng một chút.

Trịnh Thiếu Hoa cũng nói: "Anh cũng giống vậy."

Du Lăng Thần không có phủ nhận.

Khi anh bước vào nhà họ Du, số phận đã định trước rồi.

Mắt thấy trời sắp tối, Dư Tư Nhạc giữ Trịnh Thiếu Hoa ở lại ăn cơm.

Dường như Trịnh Thiếu Hoa rất thích món ăn của nhà này nấu, ăn nhiều hơn một chén so với Du Lăng Thần.

"Sau này ai cưới được công chúa nhỏ của nhà họ Du, thật sự tu ba đời mới có phúc, bây giờ cô gái biết nấu ăn ngày càng ít. Có người đều sống một cuộc sống được chiều chuộng, có thói quen ngồi bên bàn ăn, chờ đợi người khác dâng bát cơm đến tay." Lúc nói những lời này, Trịnh Thiếu Hoa cố ý nhìn về phía Du Lăng Thần.

Tự như muốn nói, anh càng phải cố gắng thêm, bây giờ Tiểu Nhạc còn chưa bộc lộ ý khác với anh.

Du Lăng Thần nhẹ nhàng nâng mí mắt, không nói chuyện.

Gương mặt Dư Tư Nhạc hơi đỏ lên: "Anh Trịnh, anh có thấy cô gái 17 tuổi kết hôn sinh con không?"

Có phải hôm nay cô có chỗ nào không đúng rồi không? Vì sao gần đây có người để tâm chuyện cô kết hôn vậy?

"Chúng tôi đang đề phòng cho em." Trịnh Thiếu Hoa cười nói.

Tiêm dự phòng?

Rõ ràng Trịnh Thiếu Hoa không lớn hơn cô mấy tuổi? Vì sao anh hai và anh Trịnh thích cậy mình nhiều tuổi chứ?

Bọn họ trò chuyện đề cập đến việc tháng sau nhà họ Tiêu mở tiệc mừng, Trịnh Thiếu Hoa cũng nói anh ấy cũng nhận được thiệp mời do nhà họ Tiêu gửi đến.

Hôn sự của con gái duy nhất của nhà họ Tiêu, nghe nói lần này bọn họ làm rất long trọng, mời không ít bạn bè trong giới thương nhân.

Đây là lần đầu Dư Tư Nhạc biết Trịnh Thiếu Hoa cũng có quan hệ mật thiết trong giới thương nhân.

Sau khi Trịnh Thiếu Hoa ăn xong, nói lời chào tạm biệt với anh em nhà họ Du.

Dư Tư Nhạc tiễn anh ấy ra cửa, cũng nói một tiếng "chào tạm biệt" với anh ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện