“Chính là đầu óc choáng váng, còn đau một chút.” Dư Tư Nhạc nói chuyện rất thoải mái, cũng không đem bệnh tình này làm cho quan trọng.
Nhưng mà Trịnh Thiếu Hoa ngồi đối diện, lại nhìn cô chăm chú.
“Vẫn là chụp X – Quang thì tốt hơn, ngộ nhỡ có bệnh tình gì ẩn náo, chúng ta cũng nhanh chóng trị được.” Trịnh Thiếu Hoa đứng dậy, ý bảo hai người đi theo anh ta, tự mình đưa Dư Tư Nhạc đi chụp X – Quang não.
Không cần anh trai nói, Dư Tư Nhạc cũng đoán được đây là bệnh viện tư của anh ta, bởi vì căn phòng làm việc này, không phải bên ngoài viết “Phòng viện trưởng” sao? Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, Trịnh Thiếu Hoa sử dụng đặc quyền, để Dư Tư Nhạc đi vào trước.
Chờ chụp X – Quang xong, ước chừng khoảng hơn mười phút.
Trịnh Thiếu Hoa cầm tấm phim chụp X – Quang lên, nhìn thật lâu, rồi thở dài một hơi: “Tốt, tất cả đều bình thường.”
“Tất nhiên là bình thường rồi, chỉ là cảm vặt một chút, hai người các người đều chuyện bé xé ra to mà.” Dư Tư Nhạc nhếch miệng, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, nhìn cô giống như không phải bị cảm mạo, mà bị ung thư thời kỳ cuối vậy.
Du Lăng Thần mặt không chút thay đổi nói: “Nên kiểm tra rõ ràng người ta mới yên tâm.”
“Du thiếu nói đúng đó. Tiểu Nhạc, tôi nói em này, cho dù cơ thể em có một chút khó chịu cũng phải nói với tôi. Chẳng lẽ em quên trận tai nạn xe bảy năm trước đây rồi sao? Có chút di chứng, vài năm sau có thể tái phát, chúng tôi làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”
Trịnh Thiếu Hoa vừa nói xong, bị Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Có lẽ biết mình nói sai, Trịnh Thiếu Hoa cố ý vỗ vai Dư Tư Nhạc: “Hôm nay cứ như vậy đi, bây giờ tôi đưa em đi truyền nước biển.”
Anh ta muốn nói sang chuyện khác thì đã muộn rồi.
Dư Tư Nhạc sắc bén nhìn Anh ta: “Anh Trịnh, anh nói tai nạn xe cộ gì?”
Trịnh Thiếu Hoa không nói lời nào.
Đều do anh nhất thời lanh mồm lanh miệng, quên Dư Tư Nhạc đã bị mất trí nhớ. Lại đem chuyện trước kia nhắc nhở cô.
Du Lăng Thần kéo cô ra ngoài: “Đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Chuyện xảy ra trên người em, em có quyền muốn biết.” Dư Tư Nhạc dừng bước lại, trong mắt có chút không đồng ý.
Mắt thấy giấu diếm không xong, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc.
“Bảy năm trước, em và ba mẹ từ suối nước nóng về, trên đường xảy ra tai nạn xe, chỉ có một mình em sống sót.” Cuối cùng, Du Lăng Thần phá vỡ sự yên tĩnh, xoa đầu cô, như là đang an ủi cô.
Nếu chỉ là như thế này, còn không đến mức phải giấu cô chứ? Dư Tư Nhạc cảm thấy anh trai mình quyết định giấu mình việc khác.
“Ngoài cái này, còn có chuyện gì khác không?”
Hai người đàn ông đều đứng trong xã hội cao, đặt ở chỗ bình thường, có người nào dám hỏi bọn họ như vậy?
Suy nghĩ một lúc lâu, Du Lăng Thần hỏi: “Em thật muốn nghe?”
Dư Tư Nhạc gật đầu.
“Năm đó vì ba mẹ bảo vệ em, nên mới bất hạnh tử vong. Trước khi chết, hai người bọn họ gắt gao bảo vệ em, đem vết thương trên người em giảm đến thấp nhất. Nếu không ngoài trời lạnh đất đóng băng, em cho là……….Em có thể chống đỡ đến khi xe cứu thương đến không?”
Dư Tư Nhạc cắn chặt môi, đau lòng nói……..Thật không có. Dù sao chuyện này cũng không thật sự xảy ra trên người cô, cô chỉ có chút thông cảm với khối thân thể này của Du Tư Nhạc.
Cha mẹ vì mình mà chết, cô nhất định áy náy tự trách mình.
Như vậy lúc đó anh trai đâu?
Khi đó mười tám tuổi đi? Vừa bước vào tuổi trưởng thành, đã bị ép buộc chống đỡ Du thị, áp lực gánh vác lớn như vậy.
“Tiểu Nhạc, em đừng rất thương tâm, tin rằng Du tiên sinh và Du phu nhân cũng không đồng ý thấy em như vậy.” Trịnh Thiếu Hoa ôn nhu nói, muốn khuyên bảo Dư Tư Nhạc.
Còn nhớ năm đó sau khi Dư Tư Nhạc được cứu về, gặp phải chứng uất ức, ai cũng không muốn gần gũi. Bác sĩ tâm lý xem xong, bảo bệnh tốt lắm, nhưng tính cách trở nên quái gở, làm việc gì cũng cố chấp.
“Em không sao.” Dư Tư Nhạc nắm chặt tay anh trai mình.
Du Lăng Thần cảm nhận được cảm xúc cô dao động, ngược lại nắm chặt tay cô.
Hai người không muốn nói với cô nguyên nhân, chính là sợ Dư Tư Nhạc sẽ chịu kích thích. Hiện tại tính cách của cô hoạt bát hơn ánh mặt trời, bọn họ thật không nghĩ cô sẽ chịu ảnh hưởng sự việc này.
Y tá đưa bọn họ vào phòng bệnh.
Dư Tư Nhạc nằm trên giường, tay phải truyền dịch, từng giọt chất lỏng trong suốt theo ống dẫn chảy vào.
“Anh hai, anh về công ty đi, một mình em ở đây được rồi.”
Chờ chai thuốc nước truyền xong, ít nhất khoảng nửa giờ.
Dù sao Du Lăng Thần ở lại đây, cũng không có việc gì làm, còn không bằng trở về quản lý công ty.
“Tôi trong coi em.” Trong tay Du Lăng Thần cầm một quyển tạp chí, không cho cự tuyệt nói: “Tôi rời khỏi mấy giờ, công ty không thể sụp đổ được.”
Không có người nào biết Du Lăng Thần sẽ vì cô gái lộ ra vẻ mặt bi thương, mà trong lòng khó chịu.
Nhớ lại năm đó, sau khi ba mẹ mất, anh bị chuyện trong Du thị quấn lấy không ra. Suýt chút nữa………không thể giữ được Du thị rồi. Sức đầu mẻ trán nhất là lúc, không chú ý quan tâm đến Dư Tư Nhạc. Hoặc là nói………..Anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô.
Anh chiếu cố Dư Tư Nhạc, chỉ có thể nói là trách nhiệm của người anh trai.
Nhưng không ngờ, cô gái này sẽ sinh ra tình cảm không bình thường với anh.
“Anh hai, có anh thật tốt.”
Trong mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia cảm xúc khác thường, anh liếc nhìn cô, rồi nói: “Tôi không tốt với em, còn có thể tốt với ai?”
Lúc Du Lăng Thần nói những lời này, vẻ mặt hơi buồn, chỉ tiếc Dư Tư Nhạc không để ý đến.
……………………………………………………
Sau khi Dư Tư Nhạc truyền nước xong, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.
Du Lăng Thần lái xe đưa Dư Tư Nhạc về biệt thự, còn chưa đi vào, đã nghe hương thơm thức ăn trong không khí.
“Tiểu thư, cô đã trở lại.” Nghe thấy tiếng mở cửa, dì Lưu vội vàng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một người đứng phía sau Dư Tư Nhạc, theo quy củ gọi một tiếng “Du thiếu”.
“Con trai của dì Lưu thế nào rồi?” Dư Tư Nhạc cười hỏi lại bà.
Trên bàn đặt rất nhiều món ăn, nhìn ra được dì Lưu dày công nấu nướng.
“Bệnh của nó tốt hơn rồi, sáng nay đã xuất viện, trở về trường đi học rồi.” Dì Lưu xới cơm cho hai người, có thể nói bởi vì có Du Lăng Thần ở đây, bà nói chuyện hạn chế rất nhiều, không giống như lúc nói chuyện gần gũi với Dư Tư Nhạc.
Du Lăng Thần ngậm một ngụm cơm, nhai kỹ vài cái, cảm thấy hương vị này, không ngon bằng tự tay em gái mình nấu.
Dư Tư Nhạc xử sự khác biệt với anh, có người nấu cơm cho, ai sẽ đồng ý làm cho mình chứ? Hơn nữa, tay nghề của dì Lưu tốt hơn cô nhiều. Sau khi dì Lưu trở về, cô chẳng muốn múa rìu qua mắt thợ, tự làm mất mặt mình.
Bởi vì bị bệnh, nên Dư Tư Nhạc được ở nhà nghỉ ngơi.
Đến sáng ngày thứ hai, anh trai mới để cho cô đến trường đi học lại.
Thu dọn tập sách xong, ăn đồ ăn sáng dì Lưu đã chuẩn bị, Dư Tư Nhạc vui vẻ ngồi vào xe đến trường.
Suy nghĩ có dì Lưu ở đây rồi, sau này cô khỏi phải gặm bánh mì nữa.
Khỏi phải nói tâm tình tốt bao nhiêu.
Mỗi buổi tối Du Lăng Thần đều trở về biệt thự đúng giờ, về điểm này, làm dì Lưu lấy làm kinh hãi.
Nhìn Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ở chung rất tốt, bà không khỏi cảm thán, tóm lại vẫn là anh em, nào có thù hận. Nhìn xem hiện tại, vẫn còn tình cảm hòa thuận.
Nhưng mà Trịnh Thiếu Hoa ngồi đối diện, lại nhìn cô chăm chú.
“Vẫn là chụp X – Quang thì tốt hơn, ngộ nhỡ có bệnh tình gì ẩn náo, chúng ta cũng nhanh chóng trị được.” Trịnh Thiếu Hoa đứng dậy, ý bảo hai người đi theo anh ta, tự mình đưa Dư Tư Nhạc đi chụp X – Quang não.
Không cần anh trai nói, Dư Tư Nhạc cũng đoán được đây là bệnh viện tư của anh ta, bởi vì căn phòng làm việc này, không phải bên ngoài viết “Phòng viện trưởng” sao? Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, Trịnh Thiếu Hoa sử dụng đặc quyền, để Dư Tư Nhạc đi vào trước.
Chờ chụp X – Quang xong, ước chừng khoảng hơn mười phút.
Trịnh Thiếu Hoa cầm tấm phim chụp X – Quang lên, nhìn thật lâu, rồi thở dài một hơi: “Tốt, tất cả đều bình thường.”
“Tất nhiên là bình thường rồi, chỉ là cảm vặt một chút, hai người các người đều chuyện bé xé ra to mà.” Dư Tư Nhạc nhếch miệng, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, nhìn cô giống như không phải bị cảm mạo, mà bị ung thư thời kỳ cuối vậy.
Du Lăng Thần mặt không chút thay đổi nói: “Nên kiểm tra rõ ràng người ta mới yên tâm.”
“Du thiếu nói đúng đó. Tiểu Nhạc, tôi nói em này, cho dù cơ thể em có một chút khó chịu cũng phải nói với tôi. Chẳng lẽ em quên trận tai nạn xe bảy năm trước đây rồi sao? Có chút di chứng, vài năm sau có thể tái phát, chúng tôi làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”
Trịnh Thiếu Hoa vừa nói xong, bị Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Có lẽ biết mình nói sai, Trịnh Thiếu Hoa cố ý vỗ vai Dư Tư Nhạc: “Hôm nay cứ như vậy đi, bây giờ tôi đưa em đi truyền nước biển.”
Anh ta muốn nói sang chuyện khác thì đã muộn rồi.
Dư Tư Nhạc sắc bén nhìn Anh ta: “Anh Trịnh, anh nói tai nạn xe cộ gì?”
Trịnh Thiếu Hoa không nói lời nào.
Đều do anh nhất thời lanh mồm lanh miệng, quên Dư Tư Nhạc đã bị mất trí nhớ. Lại đem chuyện trước kia nhắc nhở cô.
Du Lăng Thần kéo cô ra ngoài: “Đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Chuyện xảy ra trên người em, em có quyền muốn biết.” Dư Tư Nhạc dừng bước lại, trong mắt có chút không đồng ý.
Mắt thấy giấu diếm không xong, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc.
“Bảy năm trước, em và ba mẹ từ suối nước nóng về, trên đường xảy ra tai nạn xe, chỉ có một mình em sống sót.” Cuối cùng, Du Lăng Thần phá vỡ sự yên tĩnh, xoa đầu cô, như là đang an ủi cô.
Nếu chỉ là như thế này, còn không đến mức phải giấu cô chứ? Dư Tư Nhạc cảm thấy anh trai mình quyết định giấu mình việc khác.
“Ngoài cái này, còn có chuyện gì khác không?”
Hai người đàn ông đều đứng trong xã hội cao, đặt ở chỗ bình thường, có người nào dám hỏi bọn họ như vậy?
Suy nghĩ một lúc lâu, Du Lăng Thần hỏi: “Em thật muốn nghe?”
Dư Tư Nhạc gật đầu.
“Năm đó vì ba mẹ bảo vệ em, nên mới bất hạnh tử vong. Trước khi chết, hai người bọn họ gắt gao bảo vệ em, đem vết thương trên người em giảm đến thấp nhất. Nếu không ngoài trời lạnh đất đóng băng, em cho là……….Em có thể chống đỡ đến khi xe cứu thương đến không?”
Dư Tư Nhạc cắn chặt môi, đau lòng nói……..Thật không có. Dù sao chuyện này cũng không thật sự xảy ra trên người cô, cô chỉ có chút thông cảm với khối thân thể này của Du Tư Nhạc.
Cha mẹ vì mình mà chết, cô nhất định áy náy tự trách mình.
Như vậy lúc đó anh trai đâu?
Khi đó mười tám tuổi đi? Vừa bước vào tuổi trưởng thành, đã bị ép buộc chống đỡ Du thị, áp lực gánh vác lớn như vậy.
“Tiểu Nhạc, em đừng rất thương tâm, tin rằng Du tiên sinh và Du phu nhân cũng không đồng ý thấy em như vậy.” Trịnh Thiếu Hoa ôn nhu nói, muốn khuyên bảo Dư Tư Nhạc.
Còn nhớ năm đó sau khi Dư Tư Nhạc được cứu về, gặp phải chứng uất ức, ai cũng không muốn gần gũi. Bác sĩ tâm lý xem xong, bảo bệnh tốt lắm, nhưng tính cách trở nên quái gở, làm việc gì cũng cố chấp.
“Em không sao.” Dư Tư Nhạc nắm chặt tay anh trai mình.
Du Lăng Thần cảm nhận được cảm xúc cô dao động, ngược lại nắm chặt tay cô.
Hai người không muốn nói với cô nguyên nhân, chính là sợ Dư Tư Nhạc sẽ chịu kích thích. Hiện tại tính cách của cô hoạt bát hơn ánh mặt trời, bọn họ thật không nghĩ cô sẽ chịu ảnh hưởng sự việc này.
Y tá đưa bọn họ vào phòng bệnh.
Dư Tư Nhạc nằm trên giường, tay phải truyền dịch, từng giọt chất lỏng trong suốt theo ống dẫn chảy vào.
“Anh hai, anh về công ty đi, một mình em ở đây được rồi.”
Chờ chai thuốc nước truyền xong, ít nhất khoảng nửa giờ.
Dù sao Du Lăng Thần ở lại đây, cũng không có việc gì làm, còn không bằng trở về quản lý công ty.
“Tôi trong coi em.” Trong tay Du Lăng Thần cầm một quyển tạp chí, không cho cự tuyệt nói: “Tôi rời khỏi mấy giờ, công ty không thể sụp đổ được.”
Không có người nào biết Du Lăng Thần sẽ vì cô gái lộ ra vẻ mặt bi thương, mà trong lòng khó chịu.
Nhớ lại năm đó, sau khi ba mẹ mất, anh bị chuyện trong Du thị quấn lấy không ra. Suýt chút nữa………không thể giữ được Du thị rồi. Sức đầu mẻ trán nhất là lúc, không chú ý quan tâm đến Dư Tư Nhạc. Hoặc là nói………..Anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô.
Anh chiếu cố Dư Tư Nhạc, chỉ có thể nói là trách nhiệm của người anh trai.
Nhưng không ngờ, cô gái này sẽ sinh ra tình cảm không bình thường với anh.
“Anh hai, có anh thật tốt.”
Trong mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia cảm xúc khác thường, anh liếc nhìn cô, rồi nói: “Tôi không tốt với em, còn có thể tốt với ai?”
Lúc Du Lăng Thần nói những lời này, vẻ mặt hơi buồn, chỉ tiếc Dư Tư Nhạc không để ý đến.
……………………………………………………
Sau khi Dư Tư Nhạc truyền nước xong, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.
Du Lăng Thần lái xe đưa Dư Tư Nhạc về biệt thự, còn chưa đi vào, đã nghe hương thơm thức ăn trong không khí.
“Tiểu thư, cô đã trở lại.” Nghe thấy tiếng mở cửa, dì Lưu vội vàng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một người đứng phía sau Dư Tư Nhạc, theo quy củ gọi một tiếng “Du thiếu”.
“Con trai của dì Lưu thế nào rồi?” Dư Tư Nhạc cười hỏi lại bà.
Trên bàn đặt rất nhiều món ăn, nhìn ra được dì Lưu dày công nấu nướng.
“Bệnh của nó tốt hơn rồi, sáng nay đã xuất viện, trở về trường đi học rồi.” Dì Lưu xới cơm cho hai người, có thể nói bởi vì có Du Lăng Thần ở đây, bà nói chuyện hạn chế rất nhiều, không giống như lúc nói chuyện gần gũi với Dư Tư Nhạc.
Du Lăng Thần ngậm một ngụm cơm, nhai kỹ vài cái, cảm thấy hương vị này, không ngon bằng tự tay em gái mình nấu.
Dư Tư Nhạc xử sự khác biệt với anh, có người nấu cơm cho, ai sẽ đồng ý làm cho mình chứ? Hơn nữa, tay nghề của dì Lưu tốt hơn cô nhiều. Sau khi dì Lưu trở về, cô chẳng muốn múa rìu qua mắt thợ, tự làm mất mặt mình.
Bởi vì bị bệnh, nên Dư Tư Nhạc được ở nhà nghỉ ngơi.
Đến sáng ngày thứ hai, anh trai mới để cho cô đến trường đi học lại.
Thu dọn tập sách xong, ăn đồ ăn sáng dì Lưu đã chuẩn bị, Dư Tư Nhạc vui vẻ ngồi vào xe đến trường.
Suy nghĩ có dì Lưu ở đây rồi, sau này cô khỏi phải gặm bánh mì nữa.
Khỏi phải nói tâm tình tốt bao nhiêu.
Mỗi buổi tối Du Lăng Thần đều trở về biệt thự đúng giờ, về điểm này, làm dì Lưu lấy làm kinh hãi.
Nhìn Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ở chung rất tốt, bà không khỏi cảm thán, tóm lại vẫn là anh em, nào có thù hận. Nhìn xem hiện tại, vẫn còn tình cảm hòa thuận.
Danh sách chương