Nhận ra hành động của bản thân, ngay lập tức, Ôn Thuật Tần rời khỏi cánh môi cô, anh có chút ngượng ngùng, trầm giọng đáp:
- "Xin...xin lỗi.

Tôi...tôi không hiểu tại sao bản thân lại có hành động như vậy."
Khả Song cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, cô chỉ biết cười gượng, sau đó nhìn ra cửa kính, đáp:
- "Không...không sao đâu."
Sau đó, Ôn Thuật Tần lái xe đưa cô trở về nhà.

Vừa về đến nơi, cả hai nhanh chóng trở về phòng của mình.

Má Phùng bước vào phòng, bà mang đến tách trà nóng cho anh giống như mọi khi trước mỗi buổi tối.

Hiện tại, Ôn Thuật Tần đang nằm tựa lưng lên giường, ánh mắt chứa đựng nhiều tâm tư.
- "Thuật Tần, trông con hôm nay rất kì lạ."
- "Dạ không có.

Con vẫn như mọi khi."
Ngay lập tức, anh lên tiếng phủ nhận.

Giọng điệu có chút lúng túng.

Má Phùng quan sát anh một hồi, sau đó mới đáp:
- "Thế tại sao mặt con lại đỏ ửng thế kia? Đừng nói là bị sốt đấy nhé."
Ngay khi bà định đặt tay lên trán liền bị anh cản lại.


Ôn Thuật Tần vội vàng khuyên bà nên trở về phòng nghỉ ngơi.

Má Phùng dường như hiểu ra điều gì đó.

Bà mĩm cười sau đó bước ra ngoài khép kín cửa, trả lại sự yên tĩnh cho anh.
Ôn Thuật Tần vội đưa tay chạm lên cánh môi của mình, liền lập tức những hình ảnh khi nãy hiện lên rõ nét.

Sự ngọt ngào của cái hôn vẫn còn động lại trên khóe môi anh.

Khoảnh khắc anh cảm nhận được hơi ấm từ bên trong khoang miệng cô truyền đến.

Cảm giác này vô cùng khó tả.
- "Mình...đã hôn cô ấy thật sao?"
Anh đặt tay lên trán cảm thấy có chút hơi nóng.

Chẳng lẽ anh căng thẳng đến mức cơ thể như muốn bốc hỏa.
Về phía Khả Song cũng chẳng khác gì.

Ngay khi mở cửa phòng, cô đã lập tức nhảy lên giường trùm chăn kín mít.

Nụ hôn khi nãy vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức nằm xuống sau đó nhắm mắt lại.

Chỉ có lúc ngủ cô mới quên đi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

...***...
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Phương Thành, một người đàn ông vẻ mặt vô cùng hung hãn, mặc cho bảo vệ bên ngoài ngăn cản nhưng ông ta vẫn một mực xông vào.

Ông ta gào thét trước tất cả mọi người trong công ty, chửi rủa nói:
- "Tập đoàn các người lừa gạt, mau trả đất lại cho tao."
Nghe âm thanh ồn ào ở phía ngoài, Phương Thế Hào lập tức bước ra xem tình hình như thế nào.

Ngay khi anh vừa xuất hiên người đàn ông lập tức phun nước bọt về phía anh, miệng không ngừng trách móc:
- "Đồ khốn.

Mau trả đất lại cho tao."
Bảo vệ bên cạnh lập tức kéo ông ta lùi ra xa, thế nhưng miệng mồm của ông ta không những không sợ mà còn lớn tiếng.
- "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Thuật Tần từ phía sau bước đến.

Anh nhìn bộ quần áo đã vấy bẩn của Thế Hào mà trầm giọng bảo anh trở vào trong thay đồ.

Phương Thế Hào tỏ vẻ không muốn đi nhưng lại nghe giọng nói của Ôn Thuật Tần truyền bên tai:
- "Em đừng lo, mọi chuyện ở đây cứ để anh giải quyết."
Anh vỗ nhẹ lên vai Phương Thế Hào.

Từ trước tới giờ, anh trai luôn làm việc vô cùng chu toàn cho nên anh không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức trở vào trong.
Người đàn ông thoáng nhìn Ôn Thuật Tần một lúc lâu, dường như nhớ ra điều gì đó liền lập tức thay đổi, giọng điệu đầy chế nhạo, nói:
- "Hóa ra là mày, thằng "chó hoang".

Chẳng phải khi trước mày đã từng xin tao vài đồng bạc lẻ sao? Không ngờ hôm nay, mày lại có cuộc sống giàu sang đến thế?"
Rắc...
Á....
Chưa kịp nói thêm, gã đàn ông cảm nhận gân cốt mình bị anh bẻ ngược ra sau, đau điếng mà kêu gào thảm thiết.

Ôn Thuật Tần ánh mắt hừng hực lửa giận, anh nói gằng từng chữ, cảnh cáo gã:
- "Trên đời này, Ôn Thuật Tần tôi ghét nhất là những kẻ nhà giàu như ông."
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện