Đàm Tư Tư không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra liền thấy Tô Hồng Tụ, nhớ tới việc cô ta mới vừa ở chỗ Mạnh Tư Thành bị chịu nhiều loại nhục nhã cùng uất ức, không có ý tốt nhìn Tô Hồng Tụ, cắn răng hỏi: "Tô Hồng Tụ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một người luôn rụt rè như cô, thủ đoạn ngược lại rất lợi hại đó!"

Hiện tại tâm trạng của Tô Hồng Tụ đang tràn đầy dũng khí muốn nói mọi truyện cho rõ ràng, nghe được Đàm Tư Tư nói, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp cô nói: "Đàm Tư Tư, cô nói thế là có ý gì?"

Đàm Tư Tư nheo mắt lại lạnh nhạt nói: "Cô bình thường ít nói, thì ra đã sớm bắt đầu động chủ ý đối với Mạnh Tư Thành, chỉ là tôi không nghĩ tới cô là người thật thủ đoạn, để cho anh ấy đối với cô như vậy!"

Khuôn mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, vạn lần không nghĩ tới cô còn chưa nói cái gì, thế nhưng đã bị Đàm Tư Tư chụp xuống cho tội danh như vậy? Đây là ý gì, ý là cô quyến rũ Mạnh Tư Thành sao? Đàm Tư Tư cũng không nghĩ nhiều lời, lạnh lùng nhìn Tô Hồng Tụ một cái, nghiêng người định rời đi.

Lúc này Tô Hồng Tụ giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, vào giờ phút này, nếu như cô cứ để Đàm Tư Tư rời đi như vậy, đoán chừng buổi tối cô không thể nào ngủ yên giấc!

Vì vậy cô vội vàng ngăn lại Đàm Tư Tư, lớn tiếng nói: "Đàm Tư Tư, cô khoan đi đã!"

Đàm Tư Tư nhìn xéo cô một cái, cười lạnh nói: "Thế nào, tôi còn không được rời khỏi sao? Nơi này là cửa nhà cô sao?"

Tô Hồng Tụ không để ý tới giọng điệu châm trọc của cô ta, hít sâu mấy hơi bình tĩnh kaij tâm trạng của bản thân, cô nghiêm nghị nói: "Đàm Tư Tư, cô còn nhớ lần cô gọi điện thoại cho tôi nói chuyện về cô và Mạnh Tư Thành không, lúc ấy tôi chưa nói cho cô biết, thật ra tôi và Mạnh Tư Thành ——"

Đàm Tư Tư chán ghét vung tay lên, ngăn cản Tô Hồng Tụ nói tiếp: "Cô không cần phải nói nữa, tôi biết rõ, hai người là đang qua lại với nhau !"

Tô Hồng Tụ nhất thời sửng sốt, thì ra cô ấy đã biết rồi?

Đàm Tư Tư không nhịn được nói: "Cô còn có chuyện gì nữa không, không còn thì xin tránh ra, tôi phải đi."

Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Tôi còn có chuyện muốn nói."

Đàm Tư Tư lạnh lùng "Hừ" nói: "Vậy ngươi nói đi."

Tô Hồng Tụ nhìn chăm chú vào Đàm Tư Tư xinh đẹp, mở miệng hỏi: "Nếu cô đã biết tôi và Mạnh Tư Thành đang yêu nhau, lần trước tại sao còn nói với tôi những chuyện kia ? Không phải là cô cố ý muốn bàn lộng thị phi chứ?"

Đàm Tư Tư bị nói trúng tâm sự, khinh thường nhìn ra nơi khác, ngậm miệng không đáp.

Tô Hồng Tụ nhìn thần sắc cô ta, biết quả nhiên là cô ta cố ý, nhớ tới mấy ngày nay cô nhận được bao nhiêu uất ức, nghĩa chính ngôn từ nói: "Đàm Tư Tư, quá khứ chúng ta là đồng học, hiện tại gặp lại, không nói tới trước kia chúng ta có quen biết hay không, tôi đều côi cô trở thành bạn tốt . Mà chuyện cô nói với tôi lần đó, có bao nhiêu phần là thật có bao nhiêu là giả tôi không biết, nhưng cô nên biết, hiện tại tôi và Mạnh Tư Thành đang qua lại, tôi mới là bạn gái của anh ấy, cho nên xin không cần ở trước mặt tôi nói những chuyện như thế lần nữa."

Đàm Tư Tư nghe thế, nở nụ cười châm chọc, quan sát Tô Hồng Tụ nói: "Mạnh Tư Thành có nói với cô chuyện giữa hai chúng tôi không, cô có muốn nghe một chút hay không?"

Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, nghĩ thầm chẳng lẽ trong quá khứ giữa bọn họ thực sự từng có một đoạn tình sao? Nhưng mà lúc này cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng không chút nào yếu thế nói: "Đàm Tư Tư, chuyện quá khứ của cô tôi không hề hứng thú, còn quá khứ của Mạnh Tư Thành tôi tự nhiên rất có hứng thú, nhưng tôi không cần cô nói cho tôi biết, tôi tự đi hỏi anh ấy, anh ấy tự nhiên sẽ nói cho tôi biết."

Mặc kệ quá khứ giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì, cô đều nên đi hỏi Mạnh Tư thành, đây mới là người cô nên tin tưởng.

Đàm Tư Tư nghe nói như thế hơi ngạc nhiên nhìn Tô Hồng Tụ, cô ta không nghĩ tới một người như Tô Hồng Tụ sẽ nói ra những lời này, liền cười lạnh nói: "Tốt, cô đi hỏi anh ấy đi, tôi đi trước." Nói xong nghiêng người rời đi.

Sau khi Tô Hồng Tụ nói chuyện với Đàm Tư Tư xong, không biết thế nào vẫn cảm thấy chưa hết giận, trong lòng còn chứa một ngọn lửa vô danh chưa thoát ra ngoài được, cảm giác kia giống như liều mạng đánh ra một quyền nhưng lại đánh vào bịch bông vậy.

Cô suy nghĩ một chút tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Mạnh Tư Thành, vì vậy cô đẩy cửa đi vào.

Bên kia Mạnh Tư Thành đang muốn đi lên phòng liền nghe tới cửa có người nói chuyện, đi ra nhìn thì Đàm Tư Tư đã biến mất rồi, chỉ còn lại Tô Hồng Tụ đang tức giận đóng sầm cửa lại.

Tuy nói anh đã sớm phát hiện tâm trạng của Tô Hồng Tụ có chút không đúng nhưng mà vẫn không nghĩ tới người từ trước đến giờ luôn ôn hòa sẽ có động tác như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao vậy em?"

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhớ tới mấy ngày nay vid chuyện của anh mà cô bị giày vò, liền hỏi: "Mạnh Tư Thành, người anh thích là em có đúng hay không?"

Mạnh Tư Thành càng thêm không hiểu, nhưng thấy gương mặt Tô Hồng Tụ ửng hồng ánh mắt chấp nhất xem ra nhất định phải lấy được đáp án, anh gật đầu nói: "Tất nhiên."

Tô Hồng Tụ hài lòng gật đầu hỏi tiếp: "Em là bạn gái của anh, phải hay không?"

Mạnh Tư Thành càng thêm cảm thấy tình hình này quỷ dị, không thể làm gì khác hơn là lần nữa gật đầu nói: "Đúng vậy."

Tô Hồng Tụ hỏi nữa: "Vậy quan hệ hiện tại của anh và Đàm Tư Tư là thế nào?"

Mạnh Tư Thành bắt đầu hiểu, chuyện này khẳng định cùng Đàm Tư Tư có quan hệ, lập tức không dám tuỳ tiện, sau khi suy tính thận trọng nói: "Là quan hệ bạn học cũ, dĩ nhiên hiện tại tạm thời còn là đồng nghiệp."

Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Rất tốt, vậy quá khứ hai người là quan hệ như thế nào?"

Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy cái vấn đề này rất buồn cười, nếu như không phải thái độ của Tô Hồng Tụ nghiêm túc như vậy, anh đã muốn cười váng lên rồi, liền vội vàng đáp: "Bây giờ là bạn học cũ, quá khứ dĩ nhiên là bạn học."

Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, dĩ nhiên là không tin hỏi: "Không có quan hệ gì đặc biệt sao?"

Mạnh Tư Thành nghe vậy im lặng, giống như có chút do dự.

Tô Hồng Tụ thấy thần sắc của anh, rất mất hứng nói: "Không cho phép anh gạt em!"

Mạnh Tư Thành thở dài nói: "Nếu như nói không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào, thì cũng không đúng, chỉ là chuyện này một lời khó nói hết."

Tô Hồng Tụ thấy thần sắc anh là bị cô làm khó, chợt cô không muốn hỏi nữa, cô chỉ cần biết rằng, Mạnh Tư Thành thích cô, hiện tại Mạnh Tư Thành thuộc về cô, thế là đủ rồi.

Dĩ nhiên, trong tương lai Mạnh Tư Thành cũng thuộc về cô!

Mạnh Tư Thành cẩn thận quan sát thần sắc của Tô Hồng Tụ hỏi: "Em còn muốn hỏi gì nữa không ?"

Tô Hồng Tụ không trả lời, chỉ đi đến, cẩn thận nâng lên cánh tay của anh nhìn một chút hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

Đột nhiên Mạnh Tư Thành cảm thấy suy nghĩ của Tô Hồng Tụ thế nào đã chuyển sang chuyện khác rồi ? Cô quan tâm tới thương thế của anh nên tới?

Anh có chút thụ sủng nhược kinh ( được ưu ái mà lo sợ) nói: "Căn bản không có vấn đề gì."

Tô Hồng Tụ nghiêm túc quan sát vết thương, giống như đang suy tư cái gì nói: "Nếu như có cái gì động tác lớn, sẽ có ảnh hưởng sao?"

Mạnh Tư Thành nghĩ cô đang lo lắng cho anh, lòng ấm áp, nhưng vẫn không đành lòng để cho cô lo lắng, liền cười nói: "Sẽ không, thật ra thì không cần phải băng bó, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Vậy thì tốt." Vừa nói vừa đi về phía trước một bước, đến gần ôm chặt lấy Mạnh Tư Thành.

Mạnh Tư Thành cảm thấy có một cổ hương thơm đánh về phía mình, hơi thở cứng lại hỏi: "Em làm sao vậy?" Bọn họ không phải không có thân thiết qua, nhưng là bình thường cảm giác không phải như thế.

Bình sinh, Tô Hồng Tụ luôn rất xấu hổ, nhưng hôm nay cô chợt chủ động, đôi mắt lửa nóng trong sáng đang nhìn anh, trước ngực còn kịch liệt phập phồng, còn có hai gò má ửng hồng giống như xức phấn.

Suy nghĩ trong lòng Mạnh Tư Thành đang bắt đầu nhộn nhạo, hô hấp dồn dập, cổ họng khô sáp, nhỏ giọng hỏi lại: "Em làm sao vậy?"

Tô Hồng Tụ tiến lên, vươn tay ôm lấy hông của anh, đem mặt của cô dán lên lồng ngực anh, lớn tiếng nói: "Em muốn cùng anh ở chung một chỗ."

Mạnh Tư Thành chợt có chút cà lăm nói: "Chúng ta, chúng ta đang ở cùng nhau a."

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô nhìn anh, thấy đôi mắt anh dần dần tối xuống, biết phương pháp của cô là có tác dụng, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại, nhón chân lên nâng lên cổ, đem môi cô hướng tới anh.

Vóc dáng anh rất cao, cô nhón chân lên giống như cũng có chút với không tới, vì vậy cô cố nhón chân lên. . . . . .

Hô hấp của Mạnh Tư Thành đã sớm dồn dập, lúc này anh chau mày nhìn cô gái đang liều mạng tiếp cận mình, đè nén hỏi: "Em. . . . . . em có biết em đang làm cái gì không?"

Tô Hồng Tụ mở hai mắt ra, nhìn thẳng Mạnh Tư Thành, lớn mật nói: "Em biết rõ."

Mạnh Tư Thành cắn răng nói: "Hôm nay quả thực em lạ lắm." Cô là người rất bảo thủ, hôm nay chợt đổi tính rồi?

Tô Hồng Tụ ôm chặt lấy hông của anh, lớn tiếng nói: "Em khác lạ đấy, khác lạ thì thế nào! Hôm nay em chính là muốn, chính là muốn ——" lời kế tiếp, bây giờ cô không nói ra được.

Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn xuống cô, chợt thì thầm nói: "Em chính là muốn thế nào?"

Tô Hồng Tụ do dự một chút, chợt vứt mọi dè dặt ra sau đầu nói: "Em chính là muốn cùng anh xảy ra quan hệ!"

Nói xong lời này, ý thức được cô nói lời nói quá lớn mật, gương mặt Tô Hồng Tụ nóng bừng, mắc cỡ không kềm chế được, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa, cúi đầu vùi mặt vào trong ngực anh .

Mạnh Tư Thành dừng lại thật lâu không nói lời nào, Tô Hồng Tụ cảm giác lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng chợt bắt đầu đánh trống, cô sẽ không bị cự tuyệt chứ?

Ai ngờ đang ở lúc cô muốn trộm ngẩng đầu quan sát thần sắc của anh, lại nghe được bên tai vang lên giọng nói dịu dàng: "Em chính là đang bắt nạt anh, em biết anh bị thương, cho nên chạy tới thừa dịp cháy nhà hôi của!"

Tô Hồng Tụ lắc đầu giải thích nói: "Em không có, em không phải cố ý."

Mạnh Tư Thành không để cho cô giải thích, cúi đầu bắt được đôi môi đỏ thắm của cô, không cho cự tuyệt nói: "Em chính là muốn bắt nạt anh, cho nên anh muốn bắt nạt lại!"

Tô Hồng Tụ ô ô nghĩ nói chuyện, chỉ là lời kia bị ngăn ở trong miệng không nói ra, sau lại, cô cũng không rãnh nói chuyện.

Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy nụ hôn của Mạnh Tư Thành có chút bá đạo, chiếc lưỡi êm ái mà linh hoạt thăm dò vào trong miệng cô trằn trọc mút, không giống với những nụ hôn trong quá khứ, nụ hôn này dẫn theo mấy phần vội vàng, dường như ngay cả nụ hôn này cũng không biết, đây tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi.

Hơi thở phái nam bao phủ Tô Hồng Tụ, đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra cảm giác ngượng ngùng cùng không biết sợ hãi, khiến cho Tô Hồng Tụ cảm thấy thân thể cô bắt đầu vô lực, hai chân như nhũn ra. Lúc này bên tai lại nghe được Mạnh Tư Thành thật thấp thanh âm ra lệnh: "Ôm lấy cổ anh."

Cô thuận theo, nhưng cái tư thế này lại làm cho môi lưỡi của anh càng thêm không có trở ngại bừa bãi thưởng thức môi của cô, cô cảm thấy chính mình như một vũng nước, phụ thuộc anh, thuận theo môi lưỡi của anh, bởi vì anh xâm nhập vào mà ngượng ngùng cùng run rẩy.

Giữa hơi thở mê loạn, Tô Hồng Tụ cảm thấy cô giống như bị anh ôm ngang lên, không biết làm sao lại nhớ lại cánh tay của anh bị thương, lập tức tỉnh táo lại nói: "Cánh tay không có sao chứ? Đừng làm ảnh hưởng đến vết thương?"

Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn cô, ánh mắt kia tựa như lập tức muốn ăn cô nói: "Em còn không biết xấu hổ lo lắng anh sao? Em không phải là muốn ở lúc anh bị thương bắt nạt anh sao?"

Tô Hồng Tụ nhất thời đuối lý, nhưng đuối lý sau cô vẫn còn cố lấy dũng khí nói: "Em, em chỉ muốn để cho anh trở thành. . . . . ."

Mạnh Tư Thành mong đợi nhìn cô, dẫn dụ cô nói ra: "Trở thành cái gì?"

Tô Hồng Tụ cảm thấy lòng cô đang cuồng loạn nói: "Anh là người đàn ông của em." Là của em, là của em, không phải là của người khác!

Lời nói vừa nói ra, cô cảm thấy trong đầu ong ong, căn bản không dám nhìn vào mắt của Mạnh Tư Thành.

Sau đó thì sao, cô cảm thấy mình được đặt vào một nơi mềm mại, hình như là trên ghế sô fa? Ngay sau đó thân thể cường tráng của anh liền đè lên.

Đó là cảm giác quen thuộc nặng nề và thân mật, cái loại nặng nề đó có ý nghĩa áp bức và xâm chiếm.

Một tay của Mạnh Tư Thành bắt đầu cởi áo của cô, cô nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ có thể lầm bầm nói lung tung một ít gì dời đi chú ý lực.

"Tay của anh, cẩn thận, không nên lộn xộn. . . . . ." Thật ra thì cô cũng không biết mình đang nói cái gì.

Mạnh Tư Thành rất lưu loát cởi ra quần áo của cô, lúc này anh cúi đầu lần nữa hôn lên mặt cô, bên hôn bên nhỏ giọng nói: "Anh không động, chẳng phải là sẽ bị em bắt nạt."

Tô Hồng Tụ bắt đầu cảm thấy uất ức nói: "Em không có khi dễ anh!"

Mạnh Tư Thành thấy cô uất ức liền nói: "Không sao, coi như trước em chưa bắt nạt được anh, hiện tại cũng có thể a, anh có thể mặc em bắt nạt, có được không?"

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ mở mắt, nhìn anh nói: "Anh để cho em bắt nạt như thế nào?"

Mạnh Tư Thành mím môi cười, cũng ngồi ở trên sô fa, mà bàn tay không bị thương đỡ cô ngồi lên đùi anh.

Đáng thương Tô Hồng Tụ còn chưa có phản ứng kịp liền cảm giác một phen dời sông lấp biển, đợi đến ngồi vào sau cô mới đỏ mặt phát hiện, thế nhưng hai chân cô bị tách ra ngồi trên đùi anh.

Cái tư thế này là sao? Cô cuống quít muốn xuống, ai biết bàn tay Mạnh Tư Thành dùng sức đỡ bên eo của cô căn bản không để cho cô nhúc nhích.

"Anh đều để cho em bắt nạt anh rồi, em còn lộn xộn."

Tô Hồng Tụ quả quyết cự tuyệt nói: "Em không muốn ngồi như vậy!" Coi như cô muốn bắt nạt anh, nhưng, nhưng cô cũng không muốn ngồi như vậy!

Đôi mắt Mạnh Tư Thành như có đốm lửa cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Nhưng tay của anh bị thương, nếu như em không bắt nạt anh, anh cũng vậy không có cách nào bắt nạt em được ."

Tô Hồng Tụ hai tay đỡ đầu vai của anh cúi đầu nhìn anh, lại nhìn đến thần sắc của anh cực kì nghiêm túc.

Cô cẩn thận đụng một cái tay của anh, xấu hổ nói: "Nếu không, nếu không để sau làm tiếp vậy." Chẳng lẽ cô lại đi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?

Dĩ nhiên Mạnh Tư Thành quả quyết cự tuyệt nói: "Không được, phải lần này!"

Tô Hồng Tụ khó xử, chỉ có thể nhịn xuống ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Này, này, vậy em nên làm như thế nào ?"

Mạnh Tư Thành thấy cô nghe lời, nụ cười bên môi tăng thêm, bàn tay đỡ bên eo cô từ từ đi xuống, vuốt ve cái mông mềm mại của cô nói: "Anh nói từng bước một cho em biết, em chỉ cần nghe lời là được, không phải sợ."

Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Tốt, em hiểu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện