Vuốt phẳng trang giấy hồ sơ, Kiều Trạch nghiền ngẫm nguyên do trong đó, ngay cả lúc Thẩm Ngộ đi vào cũng không để ý.
Hiếm khi Thẩm Ngộ thấy Kiều Trạch thất thần như thế, bước tới gần giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh.
Sao thế? Thẩm Ngộ hỏi, ngồi xuống đối diện, Lộ Miểu không sao chứ? Kiều Trạch lắc đầu: Cô ấy không sao. Ma túy là giả.
Thẩm Ngộ ngạc nhiên nhíu mày.
Kiều Trạch: Có người lén đổi.
Anh nhìn Thẩm Ngộ: Còn nhớ cái đêm vây bắt đạo diễn Giải, có một thanh niên cao ráo bị thương chạy thoát không?
Thẩm Ngộ gật đầu.
Kiều Trạch mở tập hồ sơ gia đình của Lộ Miểu ra, khi ngón tay lướt đến ba chữ Lộ Tiểu Thành trên đó thì anh xoay hồ sơ sang bên Thẩm Ngộ.
Thẩm Ngộ cúi đầu nhìn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhìn về phía anh.
Rất có thể cậu ta chính là Lộ Tiểu Thành mất tích nhiều năm. Kiều Trạch nói, Mặt mũi khung xương của cậu ta có chút giống với Lộ Miểu. Gương mặt đó cũng tương xứng với tấm ảnh thẻ trong này.
Khép lại tập hồ sơ, anh nhìn Thẩm Ngộ Người sắp xếp ván cờ này cho tôi với Lộ Miểu, không tiếc giả điều động cảnh sát dụ Thương Kỳ và Ngô Man Man mắc bẫy, rõ ràng là muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết, không thể nào tồn tại giả thuyết thử Lộ Miểu được. Nhưng đêm đó tôi với mọi người đều ở bên này, còn Lộ Miểu chỉ một thân một mình chống chọi, trong tình hình như thế, căn bản không có ai cứu được cô ấy, nhưng ma túy vẫn bị đánh tráo, không những giấu được Ngô Man Man, mà ngay cả phản ứng sau khi Lộ Miểu hít ma túy cũng đã lường đến, hiển nhiên phải là người quen của Lộ Miểu.
Tối đó tôi chưa dám xác nhận có phải cậu ta là Lộ Tiểu Thành hay không, nhưng bây giờ xem ra là chắc chắn một trăm phần trăm. Cậu ta là người của Thương Kỳ và Ngô Man Man, một vụ giao dịch lớn như thế cũng để cho cậu ta phụ trách vận chuyển, hiển nhiên rất được coi trọng tín nhiệm, điều này cũng giải thích được việc vì sao cậu ta có thể giấu Ngô Man Man tráo đổi thuốc, mà vẫn khiến Lộ Miểu hiểu lầm là mình hít ma túy.
Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành... Kiều Trạch thở hắt ra, Có chút khó khăn rồi.
Anh không dám tưởng tượng nếu Lộ Miểu biết Lộ Tiểu Thành tham gia vào việc buôn bán ma túy này, cô sẽ bị đả kích thế nào, trước khi điều tra ngõ ngách rõ ràng, anh không dám nói chuyện này cho cô biết.
Trước khi điều tra rõ, anh còn một chuyện khác phải làm.
Nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, Lộ Miểu quỳ dưới đất, ôm bàn nôn đến khổ sở khó chịu, còn đám người Ngô Man Man vây xung quanh cô như xem kịch, đôi mắt anh từ từ trở nên sẫm màu lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ Thẩm Ngộ, Kiều Trạch trực tiếp đến văn phòng của Thương Kỳ và Ngô Man Man.
Thương Kỳ đã được thả, lấy danh nghĩa vì có người giả cảnh sát mà dẫn Thương Kỳ đi chỉ là do Thẩm Ngộ muốn cứu Kiều Trạch và Lộ Miểu, một là muốn đúng lúc thông báo cho Kiều Trạch Lộ Miểu, một là mượn điều này thông báo cho Thương Kỳ một tin tức, cảnh sát không hề được điều động, chính là có người châm ngòi sau lưng đặt bẫy bọn họ.
Lúc Kiều Trạch đến thì cầm theo tờ báo đưa tin việc có người giả cảnh sát gây náo loạn ở hội sở Vị Mã Hà, xông thẳng vào văn phòng của hai người, bộp một tiếng ném báo lên bàn Thương Kỳ, hai tay chống bàn, lạnh mặt nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, không giải thích một chút sao?
Là tự các người giao dịch ma túy, rồi tìm người đóng giả cảnh sát bắt người của mình, sau đó ép người phụ nữ của tôi hít ma túy để chứng minh cô ấy không phải cảnh sát, các người chơi trò gì thế?
Muốn mượn cô ấy khống chế tôi thì cứ nói thẳng, mẹ kiếp chơi ngầm tôi trò đéo gì?
Sắc mặt Thương Kỳ có chút xấu hổ, khi bị bắt vào cục thì anh ta cũng mới biết mình bị Hoàng Giai Ngâm gài bẫy, chủ ý là do Hoàng Giai Ngâm đưa ra, anh ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới tự cô ta tìm người đóng giả cảnh sát.
Tổng giám đốc Kiều, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không ngờ mình lại bị con đàn bà Hoàng Giai Ngâm kia gài bẫy. Thương Kỳ trưng ra gương mặt tươi cười nói rõ.
Kiều Trạch vạch ra nụ cười: Hoàng Giai Ngâm hiến kế?
Thương Kỳ liên tục gật đầu: Cô ta nói trước kia anh tên là Giang Hành, là một cảnh sát. Làm cái nghề này của chúng ta, kiêng nhất điều gì anh cũng biết đấy, nhất định phải thử cho rõ.
Kiều Trạch vẫn ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn anh ta: Thế tổng giám đốc Thương đã thử rõ chưa?'
Thương Kỳ vỗ vai Kiều Trạch, liên tục nhận lỗi: Tổng giám đốc Kiều, thật không phải với anh.
Cô ta nói với anh tôi là Giang Hành, liệu cô ta có nói luôn là vì theo đuổi tôi, đến mạng sống cô ta cũng không cần không? Có nói cho anh biết, cái chân kia của cô ta bị tàn tật là do tôi không? Kiều Trạch nhìn anh ta, hỏi.
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch gỡ tay anh ta xuống, mắt đối mắt mũi đối mũi với anh ta: Tổng giám đốc Thương, nếu anh vì một người phụ nữ mà thiếu chút nữa bị bố anh đuổi ra khỏi nhà, rồi còn vì cô ta mà bị phế mất hai chân, kết quả chớp mắt cô ta đã tìm một tên mặt trắng khác, anh nói xem, liệu anh có hận người phụ nữ này với tên mặt trắng kia không?
Thương Kỳ gật đầu: Hận!
Kiều Trạch: Có muốn phá hủy cô ta, khiến cô ta phải quỳ gối khóc lóc cầu xin anh, hối hận trước đây mắt bị mù không?
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch nhếch mép, gợi lên nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
Đến tụi cấp một còn hiểu rõ vấn đề, vậy mà mẹ nó toàn bộ các người như một lũ ngu, đầu óc vất cho chó gặm cả rồi. Kẻ khác chứ đến lần một lần hai, anh nói xem, tôi còn muốn làm ăn nữa không đây?
Thương Kỳ không mở miệng nổi.
Ngón tay Kiều Trạch chỉ lên mặt bàn, xoay người nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương, anh đã biết tôi là Giang Hành, tôi cũng không có gì giấu diếm nữa.
Anh chỉ vào tai mình: Biết sao lại bị thương không? Do nổ.
Bố của Hoàng Giai Ngâm, Hoàng Thường dùng thuốc nổ.
Nhất định cô ta không dám nói cho anh biết, bố cô ta chèn ép sỉ nhục anh em chúng tôi vì ông ta bán mạng thế nào đâu nhỉ?
Thương Kỳ nhìn anh.
Biết vì sao tôi phải đến cậy nhờ quản trị Thái không? Vì sao phải hợp tác với anh không? Bỗng Kiều Trạch cười, Trả thù. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, nhất định phải diệt trừ tận gốc thế lực của Hoàng Thường, để ông ta như một chó, quỳ trước mặt tôi.
Theo tôi được biết, tổng giám đốc Thương với Hoàng Thường cũng không hòa hợp cho lắm? Trước kia Hoàng Thường không ít lần tìm tôi thương lượng xem phải chặt đứt thế lực của tổng giám đốc Thương từ chỗ Hoắc tổng đi như thế nào. Kiều Trạch nghiêng người nhìn anh, Tổng giám đốc Thương, có hứng thú không, chúng ta cùng thử xem chặt đứt thế lực của Hoàng Thường bên chỗ Hoắc tổng đó đi như thế nào?
Từng câu chữ anh nói rất từ tốn, cố ý giảm âm lượng xuống, mang theo mấy phần dụ hoặc.
Anh biết, nhất định Thương Kỳ sẽ động tâm, anh đã thấy được dao động trong mắt anh ta.
Anh không có khả năng lay chuyển được, cả hai đều nằm dưới tay Hoắc tổng, nhưng Thương Kỳ luôn bị Hoàng Thường áp chế dữ dội.
Thương Kỳ chỉ phụ trách rửa tiền, trên thực tế thị trường ma túy đều nằm trong tay Hoàng Thường, nếu không phải thế thì trước đây bọn anh cũng không nhắm mục tiêu trên người Hoàng Thường.
Hiển nhiên Hoàng Thường nắm trong tay cửa ngõ thị trường sẽ được coi trọng hơn Thương Kỳ nhiều, từ sự nịnh bợ Hoàng Giai Ngâm của Ngô Man Man là có thể nhìn ra, địa vị của nhà họ Hoàng cao hơn chút so với bọn họ.
Đều là hai cán dao, Thương Kỳ và Ngô Man Man không thể nào cam tâm đứng dưới Hoàng Thường, bằng không cũng sẽ không hao tổn tâm tư tìm Sách Phi hợp tác, có ý mượn thị trường ma túy mới từ chỗ Sách Phi để mở rộng thế lực của mình, đối đầu với thị trường ma túy truyền thống mà Hoàng Thường nắm trong tay, cũng nhân cơ hội chèn ép Hoàng Thường.
Tổng giám đốc Thương... Kiều Trạch thêm lửa cho anh ta, Anh hợp tác với Sách Phi, kiêng kị nhất là ai?
Anh hợp tác không thành với Sách Phi, là ai được lợi nhất? Anh hỏi, Hoàng Giai Ngâm là con gái của Hoàng Thường, cô ta không rõ lợi hại trong đó ư?
Một mũi tên trúng ba đích, vốn là chuyện tốt, vì sao cô ta không làm chứ?
Rốt cuộc ánh mắt Thương Kỳ cũng dao động, rồi tia dao động kia dần dần trở nên tàn nhẫn.
Hi vọng tổng giám đốc Kiều không chơi trò hai lòng. Anh ta từ tốn nói, chậm rãi giơ tay ra với Kiều Trạch, Hợp tác vui vẻ!
Kiều Trạch cũng giơ tay ra bắt: Hợp tác vui vẻ!
Ngô Man Man bưng trà đến, tự mình xin lỗi Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, tối hôm đó thật sự có lỗi.
Rồi lại hỏi anh: Miểu Miểu không sao chứ?
Kiều Trạch nhấn ly trà, nghiêng đầu nhìn cô ta: Lần đầu tiên cô Ngô hít ma túy có cảm giác gì?
Trên mặt Ngô Man Man xẹt qua chút xấu hổ: Tôi không chạm đến thứ đó.
Nên đây là cô Ngô muốn điều khiển Lộ Miểu để kiềm chế tôi?
Ngô Man Man không nói, ép Lộ Miểu hít ma túy quả thật có ý muốn xác nhận thân phận của Kiều Trạch, nhưng cũng có phần muốn khống chế Lộ Miểu để hãm chân Kiều Trạch.
Bất kể Lộ Miểu quan trọng với Kiều Trạch hay không, cũng chỉ là chuyện đánh cược lớn nhỏ mà thôi.
Nếu quan trọng, họ khống chế Lộ Miểu cũng tương đương với việc giữ chân Kiều Trạch.
Nếu không quan trọng, thì cùng lắm cũng chỉ là một người chết thay, không có bất kì tổn hại nào với họ.
Kiều Trạch nhìn cô ta bất động, khép hờ mắt che đi cảm xúc trong đáy mắt, tay cầm ly trà siết chặt lại lỏng, lỏng lại chặt, cuối cùng mới đè nén được toàn bộ cảm xúc xuống, thản nhiên nhìn Ngô Man Man: Cô Ngô với tổng giám đốc Thương đây đều là người thông minh. Biết thứ này không nên động vào, chúng ta đều cùng một loại người cả thôi.
Mục đích của tôi chỉ có một, kiếm tiền!
Còn cả Hoàng Thường! Anh xoay người đặt ly trà lên bàn của Thương Kỳ, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, Chuyện lần này hai chúng ta đều bị người ta gài bẫy, nếu còn có lần sau...
Anh cười mà không nhiều lời, xoay người rời đi.
Ngồi lên xe, anh lập tức thu hồi triệt để mặt nạ ban nãy, ánh mắt lạnh lùng khởi động xe, trong đầu toàn là gương mặt mỉm cười ban nãy của Kiều Trạch, cùng với thần sắc thờ ơ ngồi ngay ngắn trên sô pha chèn ép Lộ Miểu.
Với thân thủ và kỹ năng của Lộ Miểu, cô không thể không thoát thân an toàn trong tình cảnh đó.
Nhưng có thể khiến cô chấp nhận khuất phục, hoặc là công việc, hoặc là anh.
Từ khi cô bắt đầu nằm vùng, bất cứ lúc nào cô cũng đều ghi nhớ mình đang mang nhiệm vụ trên vai, với tính cách cố chấp nghiêm túc của cô, cô không cho phép mình được bại lộ, kéo mọi người sẩy chân theo.
Nên cho dù trong lòng cô vô cùng bài xích, chán ghét thậm chí là sợ hít ma túy, nhưng vì để lấy được sự tin tưởng của Ngô Man Man, vẫn ép mình phải động đến.
Cô bị lăng nhục, anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho cô.
Lúc về nhà thì Lộ Miểu đã cong người nằm trên sô pha ngủ, đều gối lên sách, có lẽ đang đọc sách, giữa chừng mệt quá nằm xuống như thế.
Anh bước về phía cô, ngồi xuống trước mặt cô, gạt mớ tóc rối sang hai bên. Xong cũng không đứng dậy, chỉ nhìn cô chằm chằm như thế.
Cô ngủ không ổn định lắm, ấn đường nhíu lại, ánh đèn chiếu vào mặt, còn có thể thấy hàng mi khẽ động.
Chuyện xảy ra trong hai ngày nay quá mức phim ảnh, dường như cô chưa sẵn sàng để đón nhận tin tốt này.
Anh chưa nghĩ xem phải nói cho cô biết thế nào, không phải cô gặp may, chẳng qua là vì cô có một cậu em tốt.
Ngón tay anh lưu luyến trên mặt cô đã đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt, trông thấy là anh, nhẹ nhàng ngáp một cái: Anh về rồi à?
Đang định ngồi dậy thì Kiều Trạch lại đè cô xuống, cúi đầu hôn cô, dụ cô mở miệng, đầu lưỡi xâm nhập vào, dây dưa quấn quít với lưỡi cô, chu đáo dịu dàng hôn cô.
Giữa không gian im ắng này, âm thanh đầy ướt át của nụ hôn có vẻ đầy mờ ám, Lộ Miểu bị hôn đến mức mặt đỏ tim đập, Lộ Bảo vốn đang ôm bát ăn, trông thấy hai người quấn lấy hôn nhau, ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng với Kiều Trạch.
Lộ Miểu nhớ lại lần Kiều Trạch hôn cô, Lộ Bảo nhào đến, sợ chuyện cũ lại tái diễn, cô mất tự nhiên kéo áo Kiều Trạch.
Kiều Trạch dừng lại, nhìn cô: Sao thế?
Lộ Miểu: Lộ Bảo kìa...
Kiều Trạch quay đầu nhìn Lộ Bảo một cái, Lộ Bảo sủa với anh.
Nên ném cho Tiểu Tiểu Kiều chăm sóc.
Kiều Trạch lạnh giọng nói, Lộ Miểu ngậm bát thức ăn im lặng ngồi xổm một bên, dáng vẻ nhìn có chút đáng thương.
Lộ Miểu nhịn không được bất bình thay nó: Sao anh có thể dọa nó như thế chứ.
Kiều Trạch: Nó nhiều tuổi rồi, Tiểu Tiểu Kiều mới chỉ mấy tuổi, bị một bé con dọa thành ra như thế, nó còn mặt mũi sao?
... Lộ Miểu không tiếp lời, bình thường với cái tuổi này của Tiểu Tiểu Kiều nếu thấy con chó như Lộ Bảo thì đã sớm bị dọa khóc, nhưng cũng chỉ có Lộ Bảo bị cô bé dọa mà thôi.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Hôm nay không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Không sao.
Từ lúc xác định không phải hàng thật, cô đã từ từ thừa nhận mình không hít ma túy.
Nhưng chuyện ma túy bị đánh tráo, Lộ Miểu nghĩ mãi mà không ra.
Rốt cuộc là ai đổi? Cô nhịn không được kéo áo Kiều Trạch, Có phải người trước kia anh nói là nằm vùng không?
Nhưng người có mặt tối hôm đó... Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ ngợi, Không có người nào nhìn giống như thế.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Vậy em cảm thấy ai giống?
Lộ Miểu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: Tô Minh?
Kiều Trạch nhìn cô chăm chú: Vì sao lại nói thế?
Sau cái chuyện... lần trước của chúng ta, em đi công tác nửa tháng, đến một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho em. Điều này quá bất thường. Cô chống mắt với anh, Lúc em tìm Ôn Lai đóng giả bạn trai, chúng ta vẫn chưa có gì mà anh đã ghen rồi. Lần đó bọn em cô nam quả nữ ra ngoài nửa tháng, vậy mà anh không một chút lo lắng.
Cô mấp máy môi: Điều này không giống tác phong của anh.
Kiều Trạch: Vậy thế nào mới giống tác phong của tôi?
Giả vờ đứng đắn. Lộ Miểu ho nhẹ, Giống thế...
Bắt chước dáng vẻ của anh vào lần ở nhà Từ Gia Diên, cô mở cửa cho anh, anh bình tĩnh nhìn cô.
Anh cô vẫn chưa tỉnh sao?
Anh ta không sao chứ?
Cô nghiêm túc?
Nhớ chú ý an toàn.
Xong rồi cô không nhịn được len lén nhìn anh: Lúc đó nhìn cũng quá bình thường, em còn tưởng không có chuyện gì thật, kết quả về nhà...
Cô hừ một tiếng, còn lâu mới học theo dáng vẻ hung ác hận không thể xé xác cô của anh.
Kiều Trạch duỗi tay ra, gãi ngứa cho cô: Sao không đi làm diễn viên thế nhỉ?
Lộ Miểu cười tránh tay anh ra: Anh cũng không đi...
Người bị Kiều Trạch kéo vào lòng, nhìn cô chằm chằm.
Nhìn nụ cười không khác xưa trên mặt cô, Kiều Trạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, anh vẫn thích nhìn vẻ ngơ ngác ngây ngô này của cô, thỉnh thoảng sẽ lại chặn họng anh mấy câu.
Lộ Miểu bị anh nhìn đến mức hai má dần ửng đó, không tự nhiên đẩy anh ra: Anh còn chưa nói đáp án cho em biết.
Kiều Trạch nhìn đồng hồ: Đưa em đi nơi này.
Kiều Trạch dẫn cô đến tỉnh, vẫn là căn nhà lần trước gặp đội trưởng Hình với Chu Kỳ.
Hai người họ đều ở đó, đồng thời còn có một người đàn ông dáng cao, đang ngồi cạnh Chu Kỳ, trêu đùa cô ấy rất vui, người nhìn thực hoạt bát.
Thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đi vào, Chu Kỳ xòe tay ra với anh, đứng lên, đi đến trước mặt Lộ Miểu, dang rộng tay ôm lấy cô ấy.
Chào mừng anh hùng.
Lộ Miểu bị hai chữ anh hùng khiến ngại ngùng, lúng túng nói: Tôi chưa làm gì cả mà.
Kiều Trạch trực tiếp nắm lấy cổ tay áo Chu Kỳ kéo giật ra, tay khoát lên vai Lộ Miểu, xoay cô ấy sang với mọi người: Chính thức giới thiệu, bạn gái tôi, Lộ Miểu.
Chu Kỳ cười: Tôi vẫn nhớ lần trước rõ ràng anh không phải giới thiệu như thế.
Kiều Trạch: Lần trước là dẫn đồng nghiệp đi, lần này là dẫn người nhà, tất nhiên mở đầu khác nhau.
Chu Kỳ cười đến nỗi không kiềm nén được: Đồ không biết xấu hổ!
Nhưng vẫn đi đầu vỗ tay: Chào mừng người nhà.
Hai người khác trong phòng cũng vỗ tay, chợt có tiếng vỗ tay vang dội truyền đến từ phía cầu thang.
Lộ Miểu ngẩng đầu lên, thấy Tô Minh đi xuống cầu thang thì ngẩn người, mặc dù cô đoán là có anh ta, nhưng khi người thật sự ở đây thì cô vẫn có chút kinh ngạc.
Tô Minh vừa vỗ tay vừa đi xuống: Chào mừng người nhà.
Lúc nói thì người đã đến gần, nhìn Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, thuốc tráng dương kia hiệu quả thế nào?
Lộ Miểu: ...
Hiếm khi Thẩm Ngộ thấy Kiều Trạch thất thần như thế, bước tới gần giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh.
Sao thế? Thẩm Ngộ hỏi, ngồi xuống đối diện, Lộ Miểu không sao chứ? Kiều Trạch lắc đầu: Cô ấy không sao. Ma túy là giả.
Thẩm Ngộ ngạc nhiên nhíu mày.
Kiều Trạch: Có người lén đổi.
Anh nhìn Thẩm Ngộ: Còn nhớ cái đêm vây bắt đạo diễn Giải, có một thanh niên cao ráo bị thương chạy thoát không?
Thẩm Ngộ gật đầu.
Kiều Trạch mở tập hồ sơ gia đình của Lộ Miểu ra, khi ngón tay lướt đến ba chữ Lộ Tiểu Thành trên đó thì anh xoay hồ sơ sang bên Thẩm Ngộ.
Thẩm Ngộ cúi đầu nhìn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhìn về phía anh.
Rất có thể cậu ta chính là Lộ Tiểu Thành mất tích nhiều năm. Kiều Trạch nói, Mặt mũi khung xương của cậu ta có chút giống với Lộ Miểu. Gương mặt đó cũng tương xứng với tấm ảnh thẻ trong này.
Khép lại tập hồ sơ, anh nhìn Thẩm Ngộ Người sắp xếp ván cờ này cho tôi với Lộ Miểu, không tiếc giả điều động cảnh sát dụ Thương Kỳ và Ngô Man Man mắc bẫy, rõ ràng là muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết, không thể nào tồn tại giả thuyết thử Lộ Miểu được. Nhưng đêm đó tôi với mọi người đều ở bên này, còn Lộ Miểu chỉ một thân một mình chống chọi, trong tình hình như thế, căn bản không có ai cứu được cô ấy, nhưng ma túy vẫn bị đánh tráo, không những giấu được Ngô Man Man, mà ngay cả phản ứng sau khi Lộ Miểu hít ma túy cũng đã lường đến, hiển nhiên phải là người quen của Lộ Miểu.
Tối đó tôi chưa dám xác nhận có phải cậu ta là Lộ Tiểu Thành hay không, nhưng bây giờ xem ra là chắc chắn một trăm phần trăm. Cậu ta là người của Thương Kỳ và Ngô Man Man, một vụ giao dịch lớn như thế cũng để cho cậu ta phụ trách vận chuyển, hiển nhiên rất được coi trọng tín nhiệm, điều này cũng giải thích được việc vì sao cậu ta có thể giấu Ngô Man Man tráo đổi thuốc, mà vẫn khiến Lộ Miểu hiểu lầm là mình hít ma túy.
Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành... Kiều Trạch thở hắt ra, Có chút khó khăn rồi.
Anh không dám tưởng tượng nếu Lộ Miểu biết Lộ Tiểu Thành tham gia vào việc buôn bán ma túy này, cô sẽ bị đả kích thế nào, trước khi điều tra ngõ ngách rõ ràng, anh không dám nói chuyện này cho cô biết.
Trước khi điều tra rõ, anh còn một chuyện khác phải làm.
Nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, Lộ Miểu quỳ dưới đất, ôm bàn nôn đến khổ sở khó chịu, còn đám người Ngô Man Man vây xung quanh cô như xem kịch, đôi mắt anh từ từ trở nên sẫm màu lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ Thẩm Ngộ, Kiều Trạch trực tiếp đến văn phòng của Thương Kỳ và Ngô Man Man.
Thương Kỳ đã được thả, lấy danh nghĩa vì có người giả cảnh sát mà dẫn Thương Kỳ đi chỉ là do Thẩm Ngộ muốn cứu Kiều Trạch và Lộ Miểu, một là muốn đúng lúc thông báo cho Kiều Trạch Lộ Miểu, một là mượn điều này thông báo cho Thương Kỳ một tin tức, cảnh sát không hề được điều động, chính là có người châm ngòi sau lưng đặt bẫy bọn họ.
Lúc Kiều Trạch đến thì cầm theo tờ báo đưa tin việc có người giả cảnh sát gây náo loạn ở hội sở Vị Mã Hà, xông thẳng vào văn phòng của hai người, bộp một tiếng ném báo lên bàn Thương Kỳ, hai tay chống bàn, lạnh mặt nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, không giải thích một chút sao?
Là tự các người giao dịch ma túy, rồi tìm người đóng giả cảnh sát bắt người của mình, sau đó ép người phụ nữ của tôi hít ma túy để chứng minh cô ấy không phải cảnh sát, các người chơi trò gì thế?
Muốn mượn cô ấy khống chế tôi thì cứ nói thẳng, mẹ kiếp chơi ngầm tôi trò đéo gì?
Sắc mặt Thương Kỳ có chút xấu hổ, khi bị bắt vào cục thì anh ta cũng mới biết mình bị Hoàng Giai Ngâm gài bẫy, chủ ý là do Hoàng Giai Ngâm đưa ra, anh ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới tự cô ta tìm người đóng giả cảnh sát.
Tổng giám đốc Kiều, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không ngờ mình lại bị con đàn bà Hoàng Giai Ngâm kia gài bẫy. Thương Kỳ trưng ra gương mặt tươi cười nói rõ.
Kiều Trạch vạch ra nụ cười: Hoàng Giai Ngâm hiến kế?
Thương Kỳ liên tục gật đầu: Cô ta nói trước kia anh tên là Giang Hành, là một cảnh sát. Làm cái nghề này của chúng ta, kiêng nhất điều gì anh cũng biết đấy, nhất định phải thử cho rõ.
Kiều Trạch vẫn ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn anh ta: Thế tổng giám đốc Thương đã thử rõ chưa?'
Thương Kỳ vỗ vai Kiều Trạch, liên tục nhận lỗi: Tổng giám đốc Kiều, thật không phải với anh.
Cô ta nói với anh tôi là Giang Hành, liệu cô ta có nói luôn là vì theo đuổi tôi, đến mạng sống cô ta cũng không cần không? Có nói cho anh biết, cái chân kia của cô ta bị tàn tật là do tôi không? Kiều Trạch nhìn anh ta, hỏi.
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch gỡ tay anh ta xuống, mắt đối mắt mũi đối mũi với anh ta: Tổng giám đốc Thương, nếu anh vì một người phụ nữ mà thiếu chút nữa bị bố anh đuổi ra khỏi nhà, rồi còn vì cô ta mà bị phế mất hai chân, kết quả chớp mắt cô ta đã tìm một tên mặt trắng khác, anh nói xem, liệu anh có hận người phụ nữ này với tên mặt trắng kia không?
Thương Kỳ gật đầu: Hận!
Kiều Trạch: Có muốn phá hủy cô ta, khiến cô ta phải quỳ gối khóc lóc cầu xin anh, hối hận trước đây mắt bị mù không?
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch nhếch mép, gợi lên nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
Đến tụi cấp một còn hiểu rõ vấn đề, vậy mà mẹ nó toàn bộ các người như một lũ ngu, đầu óc vất cho chó gặm cả rồi. Kẻ khác chứ đến lần một lần hai, anh nói xem, tôi còn muốn làm ăn nữa không đây?
Thương Kỳ không mở miệng nổi.
Ngón tay Kiều Trạch chỉ lên mặt bàn, xoay người nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương, anh đã biết tôi là Giang Hành, tôi cũng không có gì giấu diếm nữa.
Anh chỉ vào tai mình: Biết sao lại bị thương không? Do nổ.
Bố của Hoàng Giai Ngâm, Hoàng Thường dùng thuốc nổ.
Nhất định cô ta không dám nói cho anh biết, bố cô ta chèn ép sỉ nhục anh em chúng tôi vì ông ta bán mạng thế nào đâu nhỉ?
Thương Kỳ nhìn anh.
Biết vì sao tôi phải đến cậy nhờ quản trị Thái không? Vì sao phải hợp tác với anh không? Bỗng Kiều Trạch cười, Trả thù. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, nhất định phải diệt trừ tận gốc thế lực của Hoàng Thường, để ông ta như một chó, quỳ trước mặt tôi.
Theo tôi được biết, tổng giám đốc Thương với Hoàng Thường cũng không hòa hợp cho lắm? Trước kia Hoàng Thường không ít lần tìm tôi thương lượng xem phải chặt đứt thế lực của tổng giám đốc Thương từ chỗ Hoắc tổng đi như thế nào. Kiều Trạch nghiêng người nhìn anh, Tổng giám đốc Thương, có hứng thú không, chúng ta cùng thử xem chặt đứt thế lực của Hoàng Thường bên chỗ Hoắc tổng đó đi như thế nào?
Từng câu chữ anh nói rất từ tốn, cố ý giảm âm lượng xuống, mang theo mấy phần dụ hoặc.
Anh biết, nhất định Thương Kỳ sẽ động tâm, anh đã thấy được dao động trong mắt anh ta.
Anh không có khả năng lay chuyển được, cả hai đều nằm dưới tay Hoắc tổng, nhưng Thương Kỳ luôn bị Hoàng Thường áp chế dữ dội.
Thương Kỳ chỉ phụ trách rửa tiền, trên thực tế thị trường ma túy đều nằm trong tay Hoàng Thường, nếu không phải thế thì trước đây bọn anh cũng không nhắm mục tiêu trên người Hoàng Thường.
Hiển nhiên Hoàng Thường nắm trong tay cửa ngõ thị trường sẽ được coi trọng hơn Thương Kỳ nhiều, từ sự nịnh bợ Hoàng Giai Ngâm của Ngô Man Man là có thể nhìn ra, địa vị của nhà họ Hoàng cao hơn chút so với bọn họ.
Đều là hai cán dao, Thương Kỳ và Ngô Man Man không thể nào cam tâm đứng dưới Hoàng Thường, bằng không cũng sẽ không hao tổn tâm tư tìm Sách Phi hợp tác, có ý mượn thị trường ma túy mới từ chỗ Sách Phi để mở rộng thế lực của mình, đối đầu với thị trường ma túy truyền thống mà Hoàng Thường nắm trong tay, cũng nhân cơ hội chèn ép Hoàng Thường.
Tổng giám đốc Thương... Kiều Trạch thêm lửa cho anh ta, Anh hợp tác với Sách Phi, kiêng kị nhất là ai?
Anh hợp tác không thành với Sách Phi, là ai được lợi nhất? Anh hỏi, Hoàng Giai Ngâm là con gái của Hoàng Thường, cô ta không rõ lợi hại trong đó ư?
Một mũi tên trúng ba đích, vốn là chuyện tốt, vì sao cô ta không làm chứ?
Rốt cuộc ánh mắt Thương Kỳ cũng dao động, rồi tia dao động kia dần dần trở nên tàn nhẫn.
Hi vọng tổng giám đốc Kiều không chơi trò hai lòng. Anh ta từ tốn nói, chậm rãi giơ tay ra với Kiều Trạch, Hợp tác vui vẻ!
Kiều Trạch cũng giơ tay ra bắt: Hợp tác vui vẻ!
Ngô Man Man bưng trà đến, tự mình xin lỗi Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, tối hôm đó thật sự có lỗi.
Rồi lại hỏi anh: Miểu Miểu không sao chứ?
Kiều Trạch nhấn ly trà, nghiêng đầu nhìn cô ta: Lần đầu tiên cô Ngô hít ma túy có cảm giác gì?
Trên mặt Ngô Man Man xẹt qua chút xấu hổ: Tôi không chạm đến thứ đó.
Nên đây là cô Ngô muốn điều khiển Lộ Miểu để kiềm chế tôi?
Ngô Man Man không nói, ép Lộ Miểu hít ma túy quả thật có ý muốn xác nhận thân phận của Kiều Trạch, nhưng cũng có phần muốn khống chế Lộ Miểu để hãm chân Kiều Trạch.
Bất kể Lộ Miểu quan trọng với Kiều Trạch hay không, cũng chỉ là chuyện đánh cược lớn nhỏ mà thôi.
Nếu quan trọng, họ khống chế Lộ Miểu cũng tương đương với việc giữ chân Kiều Trạch.
Nếu không quan trọng, thì cùng lắm cũng chỉ là một người chết thay, không có bất kì tổn hại nào với họ.
Kiều Trạch nhìn cô ta bất động, khép hờ mắt che đi cảm xúc trong đáy mắt, tay cầm ly trà siết chặt lại lỏng, lỏng lại chặt, cuối cùng mới đè nén được toàn bộ cảm xúc xuống, thản nhiên nhìn Ngô Man Man: Cô Ngô với tổng giám đốc Thương đây đều là người thông minh. Biết thứ này không nên động vào, chúng ta đều cùng một loại người cả thôi.
Mục đích của tôi chỉ có một, kiếm tiền!
Còn cả Hoàng Thường! Anh xoay người đặt ly trà lên bàn của Thương Kỳ, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, Chuyện lần này hai chúng ta đều bị người ta gài bẫy, nếu còn có lần sau...
Anh cười mà không nhiều lời, xoay người rời đi.
Ngồi lên xe, anh lập tức thu hồi triệt để mặt nạ ban nãy, ánh mắt lạnh lùng khởi động xe, trong đầu toàn là gương mặt mỉm cười ban nãy của Kiều Trạch, cùng với thần sắc thờ ơ ngồi ngay ngắn trên sô pha chèn ép Lộ Miểu.
Với thân thủ và kỹ năng của Lộ Miểu, cô không thể không thoát thân an toàn trong tình cảnh đó.
Nhưng có thể khiến cô chấp nhận khuất phục, hoặc là công việc, hoặc là anh.
Từ khi cô bắt đầu nằm vùng, bất cứ lúc nào cô cũng đều ghi nhớ mình đang mang nhiệm vụ trên vai, với tính cách cố chấp nghiêm túc của cô, cô không cho phép mình được bại lộ, kéo mọi người sẩy chân theo.
Nên cho dù trong lòng cô vô cùng bài xích, chán ghét thậm chí là sợ hít ma túy, nhưng vì để lấy được sự tin tưởng của Ngô Man Man, vẫn ép mình phải động đến.
Cô bị lăng nhục, anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho cô.
Lúc về nhà thì Lộ Miểu đã cong người nằm trên sô pha ngủ, đều gối lên sách, có lẽ đang đọc sách, giữa chừng mệt quá nằm xuống như thế.
Anh bước về phía cô, ngồi xuống trước mặt cô, gạt mớ tóc rối sang hai bên. Xong cũng không đứng dậy, chỉ nhìn cô chằm chằm như thế.
Cô ngủ không ổn định lắm, ấn đường nhíu lại, ánh đèn chiếu vào mặt, còn có thể thấy hàng mi khẽ động.
Chuyện xảy ra trong hai ngày nay quá mức phim ảnh, dường như cô chưa sẵn sàng để đón nhận tin tốt này.
Anh chưa nghĩ xem phải nói cho cô biết thế nào, không phải cô gặp may, chẳng qua là vì cô có một cậu em tốt.
Ngón tay anh lưu luyến trên mặt cô đã đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt, trông thấy là anh, nhẹ nhàng ngáp một cái: Anh về rồi à?
Đang định ngồi dậy thì Kiều Trạch lại đè cô xuống, cúi đầu hôn cô, dụ cô mở miệng, đầu lưỡi xâm nhập vào, dây dưa quấn quít với lưỡi cô, chu đáo dịu dàng hôn cô.
Giữa không gian im ắng này, âm thanh đầy ướt át của nụ hôn có vẻ đầy mờ ám, Lộ Miểu bị hôn đến mức mặt đỏ tim đập, Lộ Bảo vốn đang ôm bát ăn, trông thấy hai người quấn lấy hôn nhau, ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng với Kiều Trạch.
Lộ Miểu nhớ lại lần Kiều Trạch hôn cô, Lộ Bảo nhào đến, sợ chuyện cũ lại tái diễn, cô mất tự nhiên kéo áo Kiều Trạch.
Kiều Trạch dừng lại, nhìn cô: Sao thế?
Lộ Miểu: Lộ Bảo kìa...
Kiều Trạch quay đầu nhìn Lộ Bảo một cái, Lộ Bảo sủa với anh.
Nên ném cho Tiểu Tiểu Kiều chăm sóc.
Kiều Trạch lạnh giọng nói, Lộ Miểu ngậm bát thức ăn im lặng ngồi xổm một bên, dáng vẻ nhìn có chút đáng thương.
Lộ Miểu nhịn không được bất bình thay nó: Sao anh có thể dọa nó như thế chứ.
Kiều Trạch: Nó nhiều tuổi rồi, Tiểu Tiểu Kiều mới chỉ mấy tuổi, bị một bé con dọa thành ra như thế, nó còn mặt mũi sao?
... Lộ Miểu không tiếp lời, bình thường với cái tuổi này của Tiểu Tiểu Kiều nếu thấy con chó như Lộ Bảo thì đã sớm bị dọa khóc, nhưng cũng chỉ có Lộ Bảo bị cô bé dọa mà thôi.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Hôm nay không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Không sao.
Từ lúc xác định không phải hàng thật, cô đã từ từ thừa nhận mình không hít ma túy.
Nhưng chuyện ma túy bị đánh tráo, Lộ Miểu nghĩ mãi mà không ra.
Rốt cuộc là ai đổi? Cô nhịn không được kéo áo Kiều Trạch, Có phải người trước kia anh nói là nằm vùng không?
Nhưng người có mặt tối hôm đó... Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ ngợi, Không có người nào nhìn giống như thế.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Vậy em cảm thấy ai giống?
Lộ Miểu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: Tô Minh?
Kiều Trạch nhìn cô chăm chú: Vì sao lại nói thế?
Sau cái chuyện... lần trước của chúng ta, em đi công tác nửa tháng, đến một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho em. Điều này quá bất thường. Cô chống mắt với anh, Lúc em tìm Ôn Lai đóng giả bạn trai, chúng ta vẫn chưa có gì mà anh đã ghen rồi. Lần đó bọn em cô nam quả nữ ra ngoài nửa tháng, vậy mà anh không một chút lo lắng.
Cô mấp máy môi: Điều này không giống tác phong của anh.
Kiều Trạch: Vậy thế nào mới giống tác phong của tôi?
Giả vờ đứng đắn. Lộ Miểu ho nhẹ, Giống thế...
Bắt chước dáng vẻ của anh vào lần ở nhà Từ Gia Diên, cô mở cửa cho anh, anh bình tĩnh nhìn cô.
Anh cô vẫn chưa tỉnh sao?
Anh ta không sao chứ?
Cô nghiêm túc?
Nhớ chú ý an toàn.
Xong rồi cô không nhịn được len lén nhìn anh: Lúc đó nhìn cũng quá bình thường, em còn tưởng không có chuyện gì thật, kết quả về nhà...
Cô hừ một tiếng, còn lâu mới học theo dáng vẻ hung ác hận không thể xé xác cô của anh.
Kiều Trạch duỗi tay ra, gãi ngứa cho cô: Sao không đi làm diễn viên thế nhỉ?
Lộ Miểu cười tránh tay anh ra: Anh cũng không đi...
Người bị Kiều Trạch kéo vào lòng, nhìn cô chằm chằm.
Nhìn nụ cười không khác xưa trên mặt cô, Kiều Trạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, anh vẫn thích nhìn vẻ ngơ ngác ngây ngô này của cô, thỉnh thoảng sẽ lại chặn họng anh mấy câu.
Lộ Miểu bị anh nhìn đến mức hai má dần ửng đó, không tự nhiên đẩy anh ra: Anh còn chưa nói đáp án cho em biết.
Kiều Trạch nhìn đồng hồ: Đưa em đi nơi này.
Kiều Trạch dẫn cô đến tỉnh, vẫn là căn nhà lần trước gặp đội trưởng Hình với Chu Kỳ.
Hai người họ đều ở đó, đồng thời còn có một người đàn ông dáng cao, đang ngồi cạnh Chu Kỳ, trêu đùa cô ấy rất vui, người nhìn thực hoạt bát.
Thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đi vào, Chu Kỳ xòe tay ra với anh, đứng lên, đi đến trước mặt Lộ Miểu, dang rộng tay ôm lấy cô ấy.
Chào mừng anh hùng.
Lộ Miểu bị hai chữ anh hùng khiến ngại ngùng, lúng túng nói: Tôi chưa làm gì cả mà.
Kiều Trạch trực tiếp nắm lấy cổ tay áo Chu Kỳ kéo giật ra, tay khoát lên vai Lộ Miểu, xoay cô ấy sang với mọi người: Chính thức giới thiệu, bạn gái tôi, Lộ Miểu.
Chu Kỳ cười: Tôi vẫn nhớ lần trước rõ ràng anh không phải giới thiệu như thế.
Kiều Trạch: Lần trước là dẫn đồng nghiệp đi, lần này là dẫn người nhà, tất nhiên mở đầu khác nhau.
Chu Kỳ cười đến nỗi không kiềm nén được: Đồ không biết xấu hổ!
Nhưng vẫn đi đầu vỗ tay: Chào mừng người nhà.
Hai người khác trong phòng cũng vỗ tay, chợt có tiếng vỗ tay vang dội truyền đến từ phía cầu thang.
Lộ Miểu ngẩng đầu lên, thấy Tô Minh đi xuống cầu thang thì ngẩn người, mặc dù cô đoán là có anh ta, nhưng khi người thật sự ở đây thì cô vẫn có chút kinh ngạc.
Tô Minh vừa vỗ tay vừa đi xuống: Chào mừng người nhà.
Lúc nói thì người đã đến gần, nhìn Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, thuốc tráng dương kia hiệu quả thế nào?
Lộ Miểu: ...
Danh sách chương