Trong một mảnh bóng tối, Tô Dập thống khổ co rúc dưới đất, hai tay bịt chặt tai, run rẩy thở hổn hển.
Trái tim bị bóp nghẹt vì hoảng sợ, bóng tối quen thuộc không thể mang tới cảm giác an toàn cho Tô Dập, vô số tiếng xì xào ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền tới kéo theo đủ loại ưu tư, điên cuồng tập kích màng nhĩ Tô Dập.
Tô Dập hoảng sợ trợn to mắt, chỉ cảm thấy có vô số thứ không biết là gì đang ẩn mình trong bóng tối dòm ngó cậu, thúc giục cậu, công kích thần trí yếu ớt của cậu.
Mơ hồ phát hiện gì đó, Tô Dập khó khăn ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co rúm.
Hai cánh cửa cổ xưa vốn đứng ở phía xa không biết từ khi nào im hơi lặng tiếng tiến tới trước người Tô Dập, dán rất gần, tựa hồ chỉ cần nhấc tay là có thể chạm vào chiếc khoen kim loại trên cửa. Trong lúc hoảng hốt, Tô Dập tựa hồ nhìn thấy đầu hổ cùng đầu rắn ngậm khoen cửa khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang lạnh lùng nhìn cậu.
Tô Dập giật mình, hoảng sợ dùng cả hai tay không ngừng lùi về sau, thế nhưng hai cánh cửa kia cũng không ngừng áp sát, vẫn luôn bám sát trước mặt Tô Dập.
Hốc mắt đột nhiên đau xót, cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt ập tới. Tô Dập rên một tiếng, trên mặt có thứ gì đó trượt xuống, cậu đưa tay chạm vào gò má thì đụng trúng chất lỏng sềnh sệch đậm màu.
Khoảnh khắc tầm mắt bỏng rát tới mơ hồ, đường nét phẳng lì của hai cánh cửa đột nhiên vặn vẹo lộ ra đường cong rõ ràng, đầu thú ngậm khoen cửa không ngừng phóng lớn, phóng lớn, trực tiếp đối diện trước mặt Tô Dập.
Âm thanh xì xào ồn ào kia ầm ầm vang dội, giống như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Tô Dập, cơ hồ muốn phá hủy thần trí cậu.
Chiếc khoen cửa kia không ngừng ép tới gần, Tô Dập cuộn mình trong bóng tối thống khổ kêu rên.
...thống khổ quá...
Cứu... cứu tôi...
Ý niệm vừa mới xuất hiện, lồng ngực đột nhiên truyền tới cảm xúc mát rượi.
Tô Dập ngọ nguậy nắm chặt đồ vật không ngừng tỏa ra khí lạnh kia, cứng rắn, bằng phẳng, có góc tù...
Là ngọc bát quái mà ông lão đưa cho cậu.
Cảm giác mát mẻ tỏa ra từ ngọc bát quái miễn cưỡng duy trì chút thần trí của Tô Dập, cậu thở hổn hển gục đầu dùng sức co rút, không nhìn tới cánh cửa vặn vẹo cơ hồ áp sát mặt mình.
Cảm giác mát rượi kia dần dần trở nên yếu ớt, ngay lúc Tô Dập hoảng hốt cho rằng mình lại sắp không nhịn được thì thế giới đột nhiên tĩnh lặng.
Âm thanh giống như sấm rền đột nhiên biến mất, hai cánh cửa vặn vẹo biến về hình dáng bằng phẳng trước đó. Ánh mắt Tô Dập trống rỗng, cả người mệt mỏi xụi lơ trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh ong ong ù ù vẫn không ngừng vang vọng trong đầu.
Một bông tuyết không biết từ đâu trong bóng tối nhẹ nhàng rơi xuống trước người Tô Dập.
Tô Dập vô thức chăm chú nhìn mảnh màu trắng nhỏ xíu này, hình tròn trơn nhẵn mềm mại trắng như tuyết. Đầu óc đau nhức hỗn loạn đột nhiên xuất hiện chút thanh tỉnh.
Đó là một cánh hoa lê.
Tô Dập mờ mịt nhìn cánh hoa.
Đột nhiên, lại có một cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống cách đó không xa.
Cái... cái gì? Những cánh hoa lê từ trong bóng tối mờ mịt lã chã rơi xuống tạo thành những điểm trắng nhỏ thẳng tắp bất quy tắc hướng tới phía trước bên trái.
Tô Dập theo bản năng đi theo cánh hoa, đồng thời ngẩng đầu nhìn tới trước.
Lại có vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, kiên định kéo dài tới trước như im lặng chỉ dẫn.
Tô Dập dùng hết toàn lực lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng tối phía trước.
Ở hướng đó... hình như có thứ gì đó.
Một lúc sau, Tô Dập cố sải đôi chân nặng nề, từng bước từng bước tiến tới theo chỉ dẫn của cánh hoa.
Hai cánh cửa yên lặng cách cậu xa xa, sau đó chìm vào bóng tối. Dần dần, bước chân Tô Dập càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng co cẳng chạy như điên.
Ở phía trước, một luồng sáng không giống màu trắng màu đen, là màu đỏ rực không nhừng dao động nhúc nhích, rất chói mắt.
Trong ánh sáng kia, một bóng người đưa lưng về phía cậu, không nhanh không chậm tiến tới trước.
Tô Dập trợn to mắt, liều mạng vươn tay về phía bóng người...
Sau đó, vững vàng nắm lấy cổ tay đối phương.
....
Tô Dập mê mang hé mắt, mí mắt tựa hồ bị thứ cứng rắn gì đó dính chặt, tầm mắt mông lung như phủ một lớp bụi mù, trước mắt là một mảnh mơ hồ. Bất quá Tô Dập vẫn có thể nhìn ra trước mắt là một căn phòng lớn quen thuộc, tựa hồ thấy được rèm cửa sổ và trần nhà khách sạn.
Ngọc bát quái trước ngực mát lạnh nhẹ nhàng áp trên ngực.
"Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
"Này này, nhìn thấy không? Đây là mấy?"
Có thứ gì đó trong mắt bị lấy ra, một bàn tay quơ quơ trước mắt Tô Dập, làm thủ thế chữ V.
Tô Dập theo bản năng nâng bàn tay mềm nhũn dụi dụi mắt, dụi ra rất nhiều thứ cứng màu xám đen như ghèn ở trong mắt. Qua một chốc cậu mới ý thức được đó là máu khô.
Lấy hết máu khô trong mắt ra, tầm mắt dần dần rõ ràng, Tô Dập hơi nghiêng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy ánh sáng lóng lánh cùng Nghệ Tu đứng ở bên trong.
Ánh sáng trên người anh vững vàng dao động, an ổn nhảy nhót trong không khí.
Thật tốt quá, ánh sáng trên người Nghệ Tu đã ổn định rồi, thế nhưng vì sao vẻ mặt của anh lại khó nhìn như vậy?
Tô Dập hơi mở to mắt, chẳng lẽ thân thể anh vẫn còn chỗ nào không thoải mái sao?
Khương Tu Hiền giơ hai ngón tay không ngừng lắc lư trước mắt Tô Dập, không được đáp lại thì không khỏi khẩn trương hô: "Xong rồi, không phải mù rồi đi?"
Mao Thiên Tuyền không chút khách khí đẩy Khương Tu Hiền qua một bên, cúi người nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Dập, em hôn mê ba ngày rồi nhưng không thể tra ra được thân thể em có vấn đề gì, hiện giờ em cảm thấy thế nào?"
Tô Dập nhìn Mao Thiên Tiền, miệng hơi há ra như muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc bỏng rát.
Mao Thiên Tuyền thấy vậy lập tức cầm ly nước đặt bên giường tới, cắm ống hút đút Tô Dập uống.
Tô Dập uống vài ngụm nước, thở gấp, nhẹ giọng nói: "Em không sao, chỉ là... nằm mộng."
Khương Tu Hiền nhíu mày: "Mộng? Khó trách Hạo Diễm nói tiềm thức trong đầu cậu rất sống động..."
Lúc này Tô Dập mới chú ý tới nửa người trên của mình để trần, dán rất nhiều điện cực, trên đầu cũng có rất nhiều, dây điện thì nối tới một thiết bị không biết tên. Quai hàm Bình Hạo Diệm động không ngừng, ngồi xếp bằng dưới đất, đầu ngón tay không ngừng gõ bàn phím laptop.
Bình Hạo Diễm hàm hồ nói: "Tạm thời không kiểm tra ra vấn đề, thiết bị ở đây không đủ, trở về tỉ mỉ kiểm tra lại, ánh mắt của anh ấy cũng phải về mới kiểm tra được."
Mao Thiên Tuyền nghe vậy liền vội vàng đi tới bên cạnh Bình Hạo Diễm, nhíu mày nhìn số liệu không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Ánh mắt Tô Dập đã không còn máu khô, ánh mắt nửa khép nửa mở. Rõ ràng đã ngủ ba ngày nhưng được an tĩnh nằm trên giường, mí mắt vẫn nặng như đeo chì, thế nhưng Tô Dập cường ngạnh không chịu nhắm mắt lại.
Vu Hãn Âm chú ý tới dáng vẻ mệt mỏi của Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi, Phái Tuyết tới phòng bếp nấu cháo rồi, chốc nữa em tỉnh lại có thể uống."
Tô Dập không muốn thiếp ngủ như vậy, cậu miễn cưỡng mở mắt, cố vươn tay về phía Nghệ Tu đang tỏa ra khí lạnh ở phía xa.
Cậu không biết nếu ngủ sẽ mơ thấy gì, thế nhưng cậu không muốn rơi vào mộng cảnh kia, không muốn nhìn thấy hai cánh cửa kia. Nếu nắm tay Nghệ Tu, cho dù thấy hai cánh cửa kia thì có lẽ cậu cũng không còn sợ nữa.
Mao Thiên Tuyền quay đầu lại, nghi hoặc mở miệng: "Sao vậy Tiểu Dập?"
Tô Dập vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay về phía Nghệ Tu, ánh mắt tha thiết nhìn người nam đứng trong ánh sáng.
"Nghệ Tu..."
Nghệ Tu cứng đờ đứng ở vị trí cách giường xa nhất, trầm mặc nhìn Tô Dập. Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Tô Dập, tay Nghệ Tu run lên, cuối cùng vẫn cứng ngắc đi tới, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay Tô Dập đưa tới.
"Ngủ đi." Anh rũ mắt, khô khốc mở miệng.
Tô Dập lẳng lặng nhìn Nghệ Tu, nhìn ánh sáng trên người anh, mí mắt dần dần rũ xuống, an tĩnh nhắm lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ li bì.
Thấy Tô Dập nhắm mắt, Nghệ Tu cứng đờ người, phát hiện hô hấp Tô Dập đều đặn mới chậm rãi thả lỏng thân thể.
Những người khác thấy vậy thì nhanh chóng rón rén rời đi, Mao Thiên Tuyền có chút lo lắng nhìn Tô Dập nằm trên giường vài lần, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Rất nhanh trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại Tô Dập đang ngủ cùng Nghệ Tu, Vu Hãn Âm một đứng một ngồi.
Vu Hãn Âm xoa xoa mi tâm, cười khổ nhỏ giọng nói: "Không ngờ chuyến quỷ quật này lại lắm tai nạn như vậy."
Sắc mặt Nghệ Tu rất âm trầm, hạ thấp giọng: "Lần dị biến này có vấn đề, trong quỷ quật không thể nào xuất hiện quỷ cao hơn cấp mười, từ khi quỷ quật xuất hiện đến giờ, suốt mười mấy năm qua không hề có ngoại lệ, con quỷ cấp mười một kia vì sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Âm thanh lại càng đè thấp hơn: "Hơn nữa sau khi tiến vào quỷ quật, sức mạnh vốn bình ổn của tôi nhiều lần dao động dị thường. Hiện giờ nghĩ lại thì có thể chính là dấu hiệu báo trước, khi ấy trong quỷ quật có lẽ đã có dị biến nhưng chúng ta không phát hiện."
"Ý của cậu là có người giở trò quỷ? Chẳng lẽ không phải là bất trắc à? Hơn nữa thật sự có người có thể động tay động chân triệu hoán quỷ cấp mười một xuất hiện sao?" Vu Hãn Âm nghiêm nghị nói.
"Dù sao cũng không thể nào là "bất trắc" đơn thuần được." Nghệ Tu trầm giọng nói, thật ra thì anh mơ hồ cảm thấy người triệu hoán con quỷ này nhắm tới anh.
Sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cố định đợi đến lúc bọn anh tới khu vực trung tâm liền xuất hiện, Nghệ Tu không tin là trùng hợp.
Vu Hãn Âm thở dài: "Lần quỷ quật này ảnh hưởng quá lớn, bên huyền môn phòng chừng sẽ phái người dò xét, anh sẽ tiếp tục điều tra."
Nói xong, Vu Hãn Âm xoay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, Vu Hãn Âm dừng lại quay đầu nhìn về phía Nghệ Tu trầm mặc: "Anh nghĩ cho dù Tiểu Dập biết hậu quả như vậy cũng sẽ không hối hận. Nếu một lần nữa đối mặt với chuyện này, em ấy vẫn sẽ xông tới."
Qua hồi lâu, Nghệ Tu mới khàn khàn lên tiếng: "Vậy bọn anh phải kéo em ấy lại. Mạng của tôi không xây dựng trên sự hi sinh của người khác. Tôi chiến đấu không phải vì cái gì khác mà vì chính mình, trước khi sức mạnh này bạo thể, tôi có thể phát huy hết khả năng của nó."
Dừng một chút, Nghệ Tu khàn tịt nói: "Cuộc chiến này, tôi đã thua rồi."
Vu Hãn Âm yên lặng, ánh mắt có chút phức tạp. Anh không nói gì nữa, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Căn phòng rộng rãi lại một lần nữa yên tĩnh.
Nghệ Tu ngồi bên giường, thân thể cứng đờ giống như một pho tượng. Anh lẳng lặng nhìn bàn tay giao nhau của mình cùng Tô Dập, đủ loại ưu tư dâng trào, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Anh lật tay lại ôm trọn tay Tô Dập trong lòng bàn tay, từ từ nắm chặt.
Sau khi ngủ, Tô Dập lại nằm mơ.
Lần này cậu chìm đắm trong một mảng mềm mại trắng tinh nhẹ nhàng bay bổng.
Những mảng tuyết trắng kia thổi qua bầu trời, bị gió cuốn bay hai vòng rồi lượn lờ bay ra xa.
Tô Dập không khỏi nhìn về phía ngọn nguồn của mảng tuyết trắng, chỉ thấy ở cuối tầm mắt là một gốc cổ thụ lê hoa đang nở rộ xum xuê.
Cánh cây thô to phân tán xòe rộng như chiếc dù, những bông tuyết năm múi chi chít nở rộ hợp thành một đoàn mây tuyết trắng xóa.
Đó là một cây cây lê hoa giống hệt như cây trong quỷ quật.
Dưới tàng cây là một người mặc đồ đen đang ngồi tựa vào thân cây.
Tô Dập cách cây lê càng gần thì lại càng thấy rõ người nọ. Đó là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, đang nhắm mắt trầm tĩnh tựa vào thân cây.
Chiếc váy đen của thiếu nữ uốn lượn trên những hòn đá, mảng màu đen dưới ánh sáng lóng lánh ám văn tinh xảo, hoa văn tinh tế thêu trên vạt áo cùng ống tay áo khẽ uốn lượng quanh co, trên vạt áo cùng ống tay áo đính vài chiếc chuông nhỏ. Trước ngực là một chuỗi ngọc tinh mỹ, một mặt trường mệnh tỏa màu trắng, chẳng qua phần lủng lẳng bên dưới tựa hồ bị đứt đoạn, chỉ có đoạn kim loại dài nhỏ an tĩnh rũ xuống.
Làn da thiếu nữ rất trắng, cơ hồ trùng màu với những cánh hoa lê rơi trên người, môi cũng không có tí huyết sắc nào. Tóc dài đen như thác, mi mắt dày cong rũ thành một chiếc bóng mờ trên mặt, từ ống tay áo rũ xuống lộ ra mấy đầu ngón tay khoác trên quần váy, thoạt nhìn có cảm giác thực ảm đạm.
Cô giống như lê hoa yêu thất lạc ở nhân gian, an tĩnh say ngủ bên cạnh gốc hoa lê.
Tô Dập nhận ra người này, thiếu nữ cậu nhìn thấy trước lúc hôn mê ở quỷ quật chính là cô.
Cậu không khỏi muốn tới gần, thế nhưng cậu phát hiện mình không thể động đậy.
Gió nhẹ thổi lất phất, sợi tóc khẽ lay, mây tuyết lã chã động, những bông tuyết êm ái tung bay theo gió. Cánh hoa phiêu lãng lượn lờ rồi rơi xuống trên người thiếu nữ.
Có cánh hoa bay tới trước mặt Tô Dập, cậu theo bản tay muốn đưa tay chụp lấy, thế nhưng cậu phát hiện mình căn bản không thể khống chế thân thể.
Không, cậu không có thân thể.
Tô Dập cúi đầu, chỉ thấy một mảng trắng tinh.
Cậu chỉ có tầm mắt tồn tại mà thôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Một cánh hoa vừa vặn rơi xuống mí mắt thiếu nữ, giống như một giọt nước mắt màu trắng theo gò má nhẹ nhàng lăn xuống. Mi mắt thiếu nữ khẽ run, chậm rãi mở ra đôi mắt đen láy.
Cô nhìn về một hướng nào đó, qua một hồi lâu thì nghiêng đầu nhìn về phía Tô Dập, ánh mắt thâm thúy xa xăm mờ mịt.
Nháy mắt, gốc lê hoa cùng thiếu nữ ở trước mắt Tô Dập nhanh chóng lui về sau, cậu mở to mắt, phát hiện mình không ngừng lùi ra xa.
"...Tô Dập, tỉnh lại đi, uống chút cháo rồi ngủ tiếp."
Âm thanh mơ hồ từ trên trời truyền tới, Tô Dập mê mang mở mắt, kinh ngạc nhìn ánh sáng nhảy nhót trước mắt, sau đó quay đầu nhìn Nghệ Tu đang cúi người nhẹ nhàng lay tỉnh cậu.
Bàn tay nắm chặt của hai người đã buông ra.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, mùi thơm nồng lan tỏa trong phòng. Tô Dập quay đầu thì phát hiện Đỗ Phái Tuyết cùng Mao Thiên Tuyền đang ngồi trên sô pha trong phòng, đang múc cháo từ chiếc nồi nhỏ đặt trên bàn ra chén.
Mao Thiên Tuyền múc một chén xong thì cầm thêm một chén, bưng tới: "Trong cháo có không ít linh thực, rất tốt cho thân thể. Cháo đã nguội rồi, đội trưởng cũng uống một chén đi, cũng mấy ngày rồi cậu không ăn thứ gì ngon."
Nghệ Tu nghe vậy thì đưa tay nhận lấy chén cháo, trực tiếp vài ngụm uống xong, sau đó đứng dậy để chén lên bàn. Tô Dập ngồi dậy, cũng nhận lấy chén cháo. Cháo đã được múc một khoảng thời gian ngắn nên nhiệt độ chỉ còn âm ấm, cậu liền học theo Nghệ Tu uống hết cháo.
Đỗ Phái Tuyết đứng bên bàn, thấy Tô Dập uống hết thì mỉm cười hỏi: "Muốn uống thêm không?"
Tô Dập lắc đầu, Mao Thiên Tuyền liền nhận lấy chén rỗng, đặt lên cái khay nhỏ: "Bọn chị để cháo trong phòng bếp nhỏ bên kia, nếu muốn ăn thì hâm nóng rồi hãy ăn."
Nói xong, hai người bưng khay ra ngoài.
"Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Còn muốn ngủ nữa không?"
Vừa mới ngủ một giấc, hiện giờ Tô Dập không muốn ngủ nữa, cậu nhìn về phía Nghệ Tu, lắc đầu: "Chỉ là thân thể có chút bủn rủn thôi. Anh thì sao? Thân thể còn khó chịu không? Em thấy ánh sáng trên người anh đã bình ổn lại rồi."
Chân mày nhíu chặt của Nghệ Tu thả lỏng, thế nhưng nghe thấy nửa câu sau thì nháy mắt lại nhíu chặt. Anh im lặng một chốc mới mở miệng: "Chưa bao giờ tốt như vậy, em yên tâm đi."
Sức mạnh dâng trào trong cơ thể lần đầu tiên không mang đến bất cứ thống khổ nào cho Nghệ Tu, giống như một con sông an tĩnh lưu động. Mặc dù cơn đau đớn vẫn luôn hành hạ thần kinh căng thẳng tới chết lặng đột nhiên biến mất sạch sẽ, nhưng Nghệ Tu vẫn không thể ung dung thở phào, ngược lại có cảm giác toàn thân nhẹ bổng. Gông xiềng vẫn luôn đè nặng trên người đột nhiên biến mất, anh cảm thấy chính mình giống như quanh quẩn trong hư vô, hoàn toàn không có chút chân thực.
Tô Dập thở phào, mỉm cười nhàn nhạt: "Phải không, vậy thì tốt rồi."
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, Tô Dập mê mẩn nhìn ánh sáng nhún nhảy trê người Nghệ Tu, suy nghĩ không biết trôi giạt đến nơi nào. Qua hồi lâu, cậu nhẹ giọng hỏi: "Trên thế giới này có hồn phách không?"
Nghệ Tu có chút bất ngờ với vấn đề của Tô Dập, đè nén ưu tư trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không biết, đại khái là không có. Bằng không nếu quỷ hồn thực sự tồn tại thì không phải sẽ rất hỗn loạn à? Bất quá trong huyền môn có một cách giải thích là quỷ hồn là hồn phách của con người sau khi chết biến thành, bất quá phần lớn đều là nói bậy nói bạ."
Tô Dập có chút mê muội nhíu mày, mím môi không nói.
"Sao vậy? Em muốn nói gì?"
Tô Dập yên lặng một chốc rồi nói chuyện thiếu nữ bên gốc lê hoa với giấc mộng vừa nãy với Nghệ Tu.
Nghệ Tu suy tư một chốc mới hỏi: "Có phải ảo giác không?"
Tô Dập lắc đầu: "Em rất chắc chắn."
Cậu hoảng hốt một chốc rồi kể lại hết thảy những gì mình mơ thấy trong lúc hôn mê cho Nghệ Tu nghe, sau đó nhẹ giọng nói: "Cái chuông đó... em cảm thấy bóng người mà em nhìn thấy trong cổ trạch chính là cô ấy."
Nghệ Tu yên lặng, khó hiểu nhíu mày. Một hồi lâu sau anh lẩm bẩm: "Quỷ quật, cổ trạch... chuyện này trước không cần nói cho người khác, hiện giờ không nên suy nghĩ quá nhiều, ngày mai quay về ngành kiểm tra toàn diện một chút."
Tô Dập gật đầu, nhìn Nghệ Tu đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Sáng hôm sau, nhóm Nghệ Tu dẫn Tô Dập quay về đặc vụ cao ốc, để cậu kiểm tra toàn diện. Sau khi xác nhận hết thảy đều bình thường, Vu Hãn Âm có chút kinh ngạc nói: "Không có vấn đề gì cả, chẳng qua cơ bắp có chút mỏi mệt mà thôi."
Hàng mày nhíu chặt của Nghệ Tu giãn ra, lúc này mới lên tiếng: "Trước lúc hôn mê em ấy tựa hồ đã thấy thứ kỳ quái, lại còn nằm mơ, nói không chừng có liên quan với con quỷ cấp mười một kia."
Tô Dập kể lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện thiếu nữ, hai giấc mộng cùng nghi hoặc của mình cho Vu Hãn Âm nghe, Vu Hãn Âm không ngờ lại có chuyện như vậy, nhíu mày trầm tư: "Chuyện quỷ quật lại có liên quan với cổ trạch? Tiểu Dập, em có thể vẽ thiếu nữ kia không?"
Tô Dập gật đầu, ba người trở về ký túc xá tìm giấy bút, sau đó Tô Dập ngồi trên ghế sô pha bắt đầu phác họa.
Vu Hãn Âm thì suy tư lẩm bẩm: "Quỷ quật, cổ trạch, nuôi quỷ..."
Đột nhiên anh biến sắc, thất thanh nói: "Chẳng lẽ người nuôi quỷ trong cổ trạch muốn dùng ngàn người trong quỷ quật hiến tế để thuần phục con đại quỷ kia?!"
Sắc mặt Nghệ Tu cũng không tốt: "Không có khả năng đi, dù sao trong quỷ quật có người của tam đại tông và chúng ta ở, cho dù liều chết cũng sẽ giết chết nó. Hơn nữa hai chuyện này có liên hệ chỉ là một bóng người mà thôi..."
Vu Hãn Âm trầm giọng: "Hay là nơi bí mật nuôi quỷ bị chúng ta diệt trừ nên dứt khoát dùng phương thức này xuất hiện trước mặt mọi người?"
Hai người thảo luận, Tô Dập vẽ rất nhanh, không bao lâu liền đưa qua cho Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu xem. Cậu chỉ vẽ phác thảo, thế nhưng điểm đặc thù của gương mặt cùng quần áo đểu tỉ mỉ vẽ ra.
Nghệ Tu nhìn một cái, không nhìn ra gì, mà Vu Hãn Âm thì lập tức biến sắc.
Anh khó tin nhìn thiếu nữ trong bức vẽ, nhìn một hồi rồi rút di động ra soát gì đó, sau khi không tìm đucợ thì vội vàng chạy lên lầu, lưu lại Nghệ Tu cùng Tô Dập trố mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, Vu Hãn Âm ôm laptop chạy xuống, sau khi mở máy thì lục lọi tìm một tấm hình, phóng lớn, sau đó hỏi Tô Dập: "Là người này à?"
Trên màn hình là một bức hình cũ kỹ ố vàng, màu sắc mơ hồ. Đây là bức chụp chung, Vu Hãn Âm chỉ người thiếu nữ mặc váy đen tóc đen ở hàng trước, mặc dù có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra diện mạo.
Tô Dập quan sát một hồi lâu, khẳng định gật đầu: "Chính là cô ấy."
Sắc mặt Vu Hãn Âm trở nên rất cổ quái, nhíu mày như đang suy tư.
Nghệ Tu liền hỏi: "Cô ta là ai?"
Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, đồng thời nhìn kỹ ánh mắt Tô Dập, cười khổ nói: "Vì chuyện cổ trạch nên anh đã điều tra phương pháp ngự quỷ, mặc dù là cấm thuật nhưng mới đầu phạm vi tuyên truyền quá lớn nên lúc bé anh cũng từng nghe qua. Chuyện này muốn tra vẫn tra được chút vết tích, sau đó anh tìm thấy bức hình cũ này. Nếu Tiểu Dập không nhận sai thì cô ta chính là vị tế tử cuối cùng của Hạo Ca Tông, là quỷ tài đã nghiên cứu ra phương pháp ngự quỷ đã tự sát khi mới mưới sáu tuổi, Phong Thanh Vi."
Cả phòng khách yên tĩnh, Nghệ Tu khiếp sợ nhìn Vu Hãn Âm, Tô Dập cũng mờ mịt nhìn anh.
Qua một hồi lâu, Nghệ Tu nhíu mày mở miệng: "Thế nhưng không phải cô ta đã tự sát chết rồi sao? Cho dù khi ấy chỉ giả chết nhưng nhiều năm như vậy rồi, không thể nào vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu nữ như vậy?"
Vu Hãn Âm thở dài: "Vấn đề chính là điểm này, bộ quần áo mà Tiểu Dập vẽ chính là tế phục tế tử của Hạo Ca Tông, sau khi Phong Thanh Vi chết thì vị trí tế tử đã bị hủy bỏ, vì thế vừa nhìn thấy bộ quần áo này liền nghĩ ngay đến vị quỷ tài đó. Rất nhiều chuyện của Phong Thanh Vi đã được che giấu, thế nhưng chuyện cô ta chết khẳng định không sai, bởi vì cô ta bị ép tự sát, sau khi chết, thi thể được xác nhận rồi mới thiêu hủy thành tro cốt, ngay cả cha Phong Thanh Vi vốn là tông chủ cũng không thể bảo hộ. Lúc Phong Thanh Vi chết chỉ còn cách vài ngày là tới sinh nhật mười bảy tuổi, cuối cùng ngay cả mộ phần tông môn Hạo Ca Tông cũng không được vào."
Nghệ Tu lạnh giọng: "Chẳng lẽ có người giả trang quỷ hồn Phong Thanh Vi? Muốn dùng thân phận của Phong Thanh Vi để gây sóng gió?"
Vu Hãn Âm lắc đầu: "Thế nhưng sự xuất hiện của cô ta rất kỳ quái, nếu thật sự là lấy danh nghĩa của Phong Thanh Vi thì phải xuất hiện trước mắt tất cả mọi người mới đúng. Tiểu Dập nói trước khi hôn mê em ấy thấy cô ta biến mất theo cơn gió, thế nhưng chúng ta không thấy gì cả, tựa hồ Phong Thanh Vi có cùng tính chất như gốc lê hoa kia, chỉ có Tiểu Diệp có thể nhìn thấy. Theo lời giải thích của Tiểu Dập thì tựa hồ người này không muốn gây chuyện, hoặc nên nói là cô ta giống như u hồn vậy."
Nhìn người trong hình, Tô Dập chậm rãi nói: "Em cảm thấy cô ấy không giống người sống, tựa hồ trước kia cũng từng xuất hiện trong giấc mộng của em."
Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu trố mắt nhìn nhau, do dự nói: "Thế giới này thật sự có u linh hồn phách sao? Một u linh không nhìn thấy không sờ được có thể làm ra chuyện cổ trạch cùng quỷ quật sao? Người đứng sau chuyện cổ trạch rất có thể đang giữ càn khôn kính, chẳng lẽ càn khôn kính ở trong tay cô ta?"
Tô Dập lắc đầu, biểu thị mình không thấy chiếc kính nào trên người thiếu nữ.
Nghệ Tu trầm giọng nói: "Phong Thanh Vi đó nhất định là chúng ta không nhìn thấy, nhưng Tô Dập lại có thể thế. Bất quá không cần lo lắng, một quỷ hồn chết mười mấy năm nếu có thể làm được gì thì đã sớm làm rồi, không chờ đến bây giờ mới ra tay đâu."
Hôm nay cũng chỉ có thể tạm thời thừa nhận là hồn phách Phong Thanh Vi, Vu Hãn Âm suy tư không ra kết quả, chỉ đành thở dài: "Chắc chắn cô ta biết gì đó, thế nhưng cô ta là quỷ tài bị bức tử, mục đích không rõ, chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng. Bất kể cô ta có mục đích gì, nếu đã xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Dập thì khẳng định sẽ còn xuất hiện."
Nói xong, anh nhìn Tô Dập đang cúi đầu nhìn bức ảnh, thấp giọng nói: "Tiếp theo anh muốn nói với hai cậu về phương pháp ngự quỷ, có lẽ có thể giải thích được vì sao u linh Phong Thanh Vi lại xuất hiện trước mắt Tiểu Dập."
Vừa nói, Vu Hãn Âm mở một phần tài liệu điều tra, trầm giọng nói: "Phương pháp ngự quỷ của Phong Thanh Vi dựa trên một lý luận. Cô cho rằng ánh mắt của chúng ta có sức mạnh vô tận, thông qua phương pháp nào đó có thể lợi dụng sức mạnh này, mà lý luận này được gọi là đồng thuật. Phương pháp ngự quỷ chính là lợi dụng đồng thuật để điều khiển quỷ quái, sử dụng cho mục đích của mình."
Lời này vừa nói ra, Nghệ Tu nháy mắt quay đầu nhìn Tô Dập, chân mày nhíu chặt.
Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm Tô Dập nói: "Ánh mắt Tô Dập có lẽ rất đặc biệt, ngay cả Phong Thanh Vi cũng bị hấp dẫn, rất có thể cũng bị người đứng sau chuyện cổ trạch mơ ước."
...*...
Trái tim bị bóp nghẹt vì hoảng sợ, bóng tối quen thuộc không thể mang tới cảm giác an toàn cho Tô Dập, vô số tiếng xì xào ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền tới kéo theo đủ loại ưu tư, điên cuồng tập kích màng nhĩ Tô Dập.
Tô Dập hoảng sợ trợn to mắt, chỉ cảm thấy có vô số thứ không biết là gì đang ẩn mình trong bóng tối dòm ngó cậu, thúc giục cậu, công kích thần trí yếu ớt của cậu.
Mơ hồ phát hiện gì đó, Tô Dập khó khăn ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co rúm.
Hai cánh cửa cổ xưa vốn đứng ở phía xa không biết từ khi nào im hơi lặng tiếng tiến tới trước người Tô Dập, dán rất gần, tựa hồ chỉ cần nhấc tay là có thể chạm vào chiếc khoen kim loại trên cửa. Trong lúc hoảng hốt, Tô Dập tựa hồ nhìn thấy đầu hổ cùng đầu rắn ngậm khoen cửa khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang lạnh lùng nhìn cậu.
Tô Dập giật mình, hoảng sợ dùng cả hai tay không ngừng lùi về sau, thế nhưng hai cánh cửa kia cũng không ngừng áp sát, vẫn luôn bám sát trước mặt Tô Dập.
Hốc mắt đột nhiên đau xót, cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt ập tới. Tô Dập rên một tiếng, trên mặt có thứ gì đó trượt xuống, cậu đưa tay chạm vào gò má thì đụng trúng chất lỏng sềnh sệch đậm màu.
Khoảnh khắc tầm mắt bỏng rát tới mơ hồ, đường nét phẳng lì của hai cánh cửa đột nhiên vặn vẹo lộ ra đường cong rõ ràng, đầu thú ngậm khoen cửa không ngừng phóng lớn, phóng lớn, trực tiếp đối diện trước mặt Tô Dập.
Âm thanh xì xào ồn ào kia ầm ầm vang dội, giống như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Tô Dập, cơ hồ muốn phá hủy thần trí cậu.
Chiếc khoen cửa kia không ngừng ép tới gần, Tô Dập cuộn mình trong bóng tối thống khổ kêu rên.
...thống khổ quá...
Cứu... cứu tôi...
Ý niệm vừa mới xuất hiện, lồng ngực đột nhiên truyền tới cảm xúc mát rượi.
Tô Dập ngọ nguậy nắm chặt đồ vật không ngừng tỏa ra khí lạnh kia, cứng rắn, bằng phẳng, có góc tù...
Là ngọc bát quái mà ông lão đưa cho cậu.
Cảm giác mát mẻ tỏa ra từ ngọc bát quái miễn cưỡng duy trì chút thần trí của Tô Dập, cậu thở hổn hển gục đầu dùng sức co rút, không nhìn tới cánh cửa vặn vẹo cơ hồ áp sát mặt mình.
Cảm giác mát rượi kia dần dần trở nên yếu ớt, ngay lúc Tô Dập hoảng hốt cho rằng mình lại sắp không nhịn được thì thế giới đột nhiên tĩnh lặng.
Âm thanh giống như sấm rền đột nhiên biến mất, hai cánh cửa vặn vẹo biến về hình dáng bằng phẳng trước đó. Ánh mắt Tô Dập trống rỗng, cả người mệt mỏi xụi lơ trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh ong ong ù ù vẫn không ngừng vang vọng trong đầu.
Một bông tuyết không biết từ đâu trong bóng tối nhẹ nhàng rơi xuống trước người Tô Dập.
Tô Dập vô thức chăm chú nhìn mảnh màu trắng nhỏ xíu này, hình tròn trơn nhẵn mềm mại trắng như tuyết. Đầu óc đau nhức hỗn loạn đột nhiên xuất hiện chút thanh tỉnh.
Đó là một cánh hoa lê.
Tô Dập mờ mịt nhìn cánh hoa.
Đột nhiên, lại có một cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống cách đó không xa.
Cái... cái gì? Những cánh hoa lê từ trong bóng tối mờ mịt lã chã rơi xuống tạo thành những điểm trắng nhỏ thẳng tắp bất quy tắc hướng tới phía trước bên trái.
Tô Dập theo bản năng đi theo cánh hoa, đồng thời ngẩng đầu nhìn tới trước.
Lại có vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, kiên định kéo dài tới trước như im lặng chỉ dẫn.
Tô Dập dùng hết toàn lực lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng tối phía trước.
Ở hướng đó... hình như có thứ gì đó.
Một lúc sau, Tô Dập cố sải đôi chân nặng nề, từng bước từng bước tiến tới theo chỉ dẫn của cánh hoa.
Hai cánh cửa yên lặng cách cậu xa xa, sau đó chìm vào bóng tối. Dần dần, bước chân Tô Dập càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng co cẳng chạy như điên.
Ở phía trước, một luồng sáng không giống màu trắng màu đen, là màu đỏ rực không nhừng dao động nhúc nhích, rất chói mắt.
Trong ánh sáng kia, một bóng người đưa lưng về phía cậu, không nhanh không chậm tiến tới trước.
Tô Dập trợn to mắt, liều mạng vươn tay về phía bóng người...
Sau đó, vững vàng nắm lấy cổ tay đối phương.
....
Tô Dập mê mang hé mắt, mí mắt tựa hồ bị thứ cứng rắn gì đó dính chặt, tầm mắt mông lung như phủ một lớp bụi mù, trước mắt là một mảnh mơ hồ. Bất quá Tô Dập vẫn có thể nhìn ra trước mắt là một căn phòng lớn quen thuộc, tựa hồ thấy được rèm cửa sổ và trần nhà khách sạn.
Ngọc bát quái trước ngực mát lạnh nhẹ nhàng áp trên ngực.
"Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
"Này này, nhìn thấy không? Đây là mấy?"
Có thứ gì đó trong mắt bị lấy ra, một bàn tay quơ quơ trước mắt Tô Dập, làm thủ thế chữ V.
Tô Dập theo bản năng nâng bàn tay mềm nhũn dụi dụi mắt, dụi ra rất nhiều thứ cứng màu xám đen như ghèn ở trong mắt. Qua một chốc cậu mới ý thức được đó là máu khô.
Lấy hết máu khô trong mắt ra, tầm mắt dần dần rõ ràng, Tô Dập hơi nghiêng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy ánh sáng lóng lánh cùng Nghệ Tu đứng ở bên trong.
Ánh sáng trên người anh vững vàng dao động, an ổn nhảy nhót trong không khí.
Thật tốt quá, ánh sáng trên người Nghệ Tu đã ổn định rồi, thế nhưng vì sao vẻ mặt của anh lại khó nhìn như vậy?
Tô Dập hơi mở to mắt, chẳng lẽ thân thể anh vẫn còn chỗ nào không thoải mái sao?
Khương Tu Hiền giơ hai ngón tay không ngừng lắc lư trước mắt Tô Dập, không được đáp lại thì không khỏi khẩn trương hô: "Xong rồi, không phải mù rồi đi?"
Mao Thiên Tuyền không chút khách khí đẩy Khương Tu Hiền qua một bên, cúi người nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Dập, em hôn mê ba ngày rồi nhưng không thể tra ra được thân thể em có vấn đề gì, hiện giờ em cảm thấy thế nào?"
Tô Dập nhìn Mao Thiên Tiền, miệng hơi há ra như muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc bỏng rát.
Mao Thiên Tuyền thấy vậy lập tức cầm ly nước đặt bên giường tới, cắm ống hút đút Tô Dập uống.
Tô Dập uống vài ngụm nước, thở gấp, nhẹ giọng nói: "Em không sao, chỉ là... nằm mộng."
Khương Tu Hiền nhíu mày: "Mộng? Khó trách Hạo Diễm nói tiềm thức trong đầu cậu rất sống động..."
Lúc này Tô Dập mới chú ý tới nửa người trên của mình để trần, dán rất nhiều điện cực, trên đầu cũng có rất nhiều, dây điện thì nối tới một thiết bị không biết tên. Quai hàm Bình Hạo Diệm động không ngừng, ngồi xếp bằng dưới đất, đầu ngón tay không ngừng gõ bàn phím laptop.
Bình Hạo Diễm hàm hồ nói: "Tạm thời không kiểm tra ra vấn đề, thiết bị ở đây không đủ, trở về tỉ mỉ kiểm tra lại, ánh mắt của anh ấy cũng phải về mới kiểm tra được."
Mao Thiên Tuyền nghe vậy liền vội vàng đi tới bên cạnh Bình Hạo Diễm, nhíu mày nhìn số liệu không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Ánh mắt Tô Dập đã không còn máu khô, ánh mắt nửa khép nửa mở. Rõ ràng đã ngủ ba ngày nhưng được an tĩnh nằm trên giường, mí mắt vẫn nặng như đeo chì, thế nhưng Tô Dập cường ngạnh không chịu nhắm mắt lại.
Vu Hãn Âm chú ý tới dáng vẻ mệt mỏi của Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi, Phái Tuyết tới phòng bếp nấu cháo rồi, chốc nữa em tỉnh lại có thể uống."
Tô Dập không muốn thiếp ngủ như vậy, cậu miễn cưỡng mở mắt, cố vươn tay về phía Nghệ Tu đang tỏa ra khí lạnh ở phía xa.
Cậu không biết nếu ngủ sẽ mơ thấy gì, thế nhưng cậu không muốn rơi vào mộng cảnh kia, không muốn nhìn thấy hai cánh cửa kia. Nếu nắm tay Nghệ Tu, cho dù thấy hai cánh cửa kia thì có lẽ cậu cũng không còn sợ nữa.
Mao Thiên Tuyền quay đầu lại, nghi hoặc mở miệng: "Sao vậy Tiểu Dập?"
Tô Dập vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay về phía Nghệ Tu, ánh mắt tha thiết nhìn người nam đứng trong ánh sáng.
"Nghệ Tu..."
Nghệ Tu cứng đờ đứng ở vị trí cách giường xa nhất, trầm mặc nhìn Tô Dập. Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Tô Dập, tay Nghệ Tu run lên, cuối cùng vẫn cứng ngắc đi tới, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay Tô Dập đưa tới.
"Ngủ đi." Anh rũ mắt, khô khốc mở miệng.
Tô Dập lẳng lặng nhìn Nghệ Tu, nhìn ánh sáng trên người anh, mí mắt dần dần rũ xuống, an tĩnh nhắm lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ li bì.
Thấy Tô Dập nhắm mắt, Nghệ Tu cứng đờ người, phát hiện hô hấp Tô Dập đều đặn mới chậm rãi thả lỏng thân thể.
Những người khác thấy vậy thì nhanh chóng rón rén rời đi, Mao Thiên Tuyền có chút lo lắng nhìn Tô Dập nằm trên giường vài lần, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Rất nhanh trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại Tô Dập đang ngủ cùng Nghệ Tu, Vu Hãn Âm một đứng một ngồi.
Vu Hãn Âm xoa xoa mi tâm, cười khổ nhỏ giọng nói: "Không ngờ chuyến quỷ quật này lại lắm tai nạn như vậy."
Sắc mặt Nghệ Tu rất âm trầm, hạ thấp giọng: "Lần dị biến này có vấn đề, trong quỷ quật không thể nào xuất hiện quỷ cao hơn cấp mười, từ khi quỷ quật xuất hiện đến giờ, suốt mười mấy năm qua không hề có ngoại lệ, con quỷ cấp mười một kia vì sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Âm thanh lại càng đè thấp hơn: "Hơn nữa sau khi tiến vào quỷ quật, sức mạnh vốn bình ổn của tôi nhiều lần dao động dị thường. Hiện giờ nghĩ lại thì có thể chính là dấu hiệu báo trước, khi ấy trong quỷ quật có lẽ đã có dị biến nhưng chúng ta không phát hiện."
"Ý của cậu là có người giở trò quỷ? Chẳng lẽ không phải là bất trắc à? Hơn nữa thật sự có người có thể động tay động chân triệu hoán quỷ cấp mười một xuất hiện sao?" Vu Hãn Âm nghiêm nghị nói.
"Dù sao cũng không thể nào là "bất trắc" đơn thuần được." Nghệ Tu trầm giọng nói, thật ra thì anh mơ hồ cảm thấy người triệu hoán con quỷ này nhắm tới anh.
Sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cố định đợi đến lúc bọn anh tới khu vực trung tâm liền xuất hiện, Nghệ Tu không tin là trùng hợp.
Vu Hãn Âm thở dài: "Lần quỷ quật này ảnh hưởng quá lớn, bên huyền môn phòng chừng sẽ phái người dò xét, anh sẽ tiếp tục điều tra."
Nói xong, Vu Hãn Âm xoay người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, Vu Hãn Âm dừng lại quay đầu nhìn về phía Nghệ Tu trầm mặc: "Anh nghĩ cho dù Tiểu Dập biết hậu quả như vậy cũng sẽ không hối hận. Nếu một lần nữa đối mặt với chuyện này, em ấy vẫn sẽ xông tới."
Qua hồi lâu, Nghệ Tu mới khàn khàn lên tiếng: "Vậy bọn anh phải kéo em ấy lại. Mạng của tôi không xây dựng trên sự hi sinh của người khác. Tôi chiến đấu không phải vì cái gì khác mà vì chính mình, trước khi sức mạnh này bạo thể, tôi có thể phát huy hết khả năng của nó."
Dừng một chút, Nghệ Tu khàn tịt nói: "Cuộc chiến này, tôi đã thua rồi."
Vu Hãn Âm yên lặng, ánh mắt có chút phức tạp. Anh không nói gì nữa, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Căn phòng rộng rãi lại một lần nữa yên tĩnh.
Nghệ Tu ngồi bên giường, thân thể cứng đờ giống như một pho tượng. Anh lẳng lặng nhìn bàn tay giao nhau của mình cùng Tô Dập, đủ loại ưu tư dâng trào, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Anh lật tay lại ôm trọn tay Tô Dập trong lòng bàn tay, từ từ nắm chặt.
Sau khi ngủ, Tô Dập lại nằm mơ.
Lần này cậu chìm đắm trong một mảng mềm mại trắng tinh nhẹ nhàng bay bổng.
Những mảng tuyết trắng kia thổi qua bầu trời, bị gió cuốn bay hai vòng rồi lượn lờ bay ra xa.
Tô Dập không khỏi nhìn về phía ngọn nguồn của mảng tuyết trắng, chỉ thấy ở cuối tầm mắt là một gốc cổ thụ lê hoa đang nở rộ xum xuê.
Cánh cây thô to phân tán xòe rộng như chiếc dù, những bông tuyết năm múi chi chít nở rộ hợp thành một đoàn mây tuyết trắng xóa.
Đó là một cây cây lê hoa giống hệt như cây trong quỷ quật.
Dưới tàng cây là một người mặc đồ đen đang ngồi tựa vào thân cây.
Tô Dập cách cây lê càng gần thì lại càng thấy rõ người nọ. Đó là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, đang nhắm mắt trầm tĩnh tựa vào thân cây.
Chiếc váy đen của thiếu nữ uốn lượn trên những hòn đá, mảng màu đen dưới ánh sáng lóng lánh ám văn tinh xảo, hoa văn tinh tế thêu trên vạt áo cùng ống tay áo khẽ uốn lượng quanh co, trên vạt áo cùng ống tay áo đính vài chiếc chuông nhỏ. Trước ngực là một chuỗi ngọc tinh mỹ, một mặt trường mệnh tỏa màu trắng, chẳng qua phần lủng lẳng bên dưới tựa hồ bị đứt đoạn, chỉ có đoạn kim loại dài nhỏ an tĩnh rũ xuống.
Làn da thiếu nữ rất trắng, cơ hồ trùng màu với những cánh hoa lê rơi trên người, môi cũng không có tí huyết sắc nào. Tóc dài đen như thác, mi mắt dày cong rũ thành một chiếc bóng mờ trên mặt, từ ống tay áo rũ xuống lộ ra mấy đầu ngón tay khoác trên quần váy, thoạt nhìn có cảm giác thực ảm đạm.
Cô giống như lê hoa yêu thất lạc ở nhân gian, an tĩnh say ngủ bên cạnh gốc hoa lê.
Tô Dập nhận ra người này, thiếu nữ cậu nhìn thấy trước lúc hôn mê ở quỷ quật chính là cô.
Cậu không khỏi muốn tới gần, thế nhưng cậu phát hiện mình không thể động đậy.
Gió nhẹ thổi lất phất, sợi tóc khẽ lay, mây tuyết lã chã động, những bông tuyết êm ái tung bay theo gió. Cánh hoa phiêu lãng lượn lờ rồi rơi xuống trên người thiếu nữ.
Có cánh hoa bay tới trước mặt Tô Dập, cậu theo bản tay muốn đưa tay chụp lấy, thế nhưng cậu phát hiện mình căn bản không thể khống chế thân thể.
Không, cậu không có thân thể.
Tô Dập cúi đầu, chỉ thấy một mảng trắng tinh.
Cậu chỉ có tầm mắt tồn tại mà thôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Một cánh hoa vừa vặn rơi xuống mí mắt thiếu nữ, giống như một giọt nước mắt màu trắng theo gò má nhẹ nhàng lăn xuống. Mi mắt thiếu nữ khẽ run, chậm rãi mở ra đôi mắt đen láy.
Cô nhìn về một hướng nào đó, qua một hồi lâu thì nghiêng đầu nhìn về phía Tô Dập, ánh mắt thâm thúy xa xăm mờ mịt.
Nháy mắt, gốc lê hoa cùng thiếu nữ ở trước mắt Tô Dập nhanh chóng lui về sau, cậu mở to mắt, phát hiện mình không ngừng lùi ra xa.
"...Tô Dập, tỉnh lại đi, uống chút cháo rồi ngủ tiếp."
Âm thanh mơ hồ từ trên trời truyền tới, Tô Dập mê mang mở mắt, kinh ngạc nhìn ánh sáng nhảy nhót trước mắt, sau đó quay đầu nhìn Nghệ Tu đang cúi người nhẹ nhàng lay tỉnh cậu.
Bàn tay nắm chặt của hai người đã buông ra.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, mùi thơm nồng lan tỏa trong phòng. Tô Dập quay đầu thì phát hiện Đỗ Phái Tuyết cùng Mao Thiên Tuyền đang ngồi trên sô pha trong phòng, đang múc cháo từ chiếc nồi nhỏ đặt trên bàn ra chén.
Mao Thiên Tuyền múc một chén xong thì cầm thêm một chén, bưng tới: "Trong cháo có không ít linh thực, rất tốt cho thân thể. Cháo đã nguội rồi, đội trưởng cũng uống một chén đi, cũng mấy ngày rồi cậu không ăn thứ gì ngon."
Nghệ Tu nghe vậy thì đưa tay nhận lấy chén cháo, trực tiếp vài ngụm uống xong, sau đó đứng dậy để chén lên bàn. Tô Dập ngồi dậy, cũng nhận lấy chén cháo. Cháo đã được múc một khoảng thời gian ngắn nên nhiệt độ chỉ còn âm ấm, cậu liền học theo Nghệ Tu uống hết cháo.
Đỗ Phái Tuyết đứng bên bàn, thấy Tô Dập uống hết thì mỉm cười hỏi: "Muốn uống thêm không?"
Tô Dập lắc đầu, Mao Thiên Tuyền liền nhận lấy chén rỗng, đặt lên cái khay nhỏ: "Bọn chị để cháo trong phòng bếp nhỏ bên kia, nếu muốn ăn thì hâm nóng rồi hãy ăn."
Nói xong, hai người bưng khay ra ngoài.
"Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Còn muốn ngủ nữa không?"
Vừa mới ngủ một giấc, hiện giờ Tô Dập không muốn ngủ nữa, cậu nhìn về phía Nghệ Tu, lắc đầu: "Chỉ là thân thể có chút bủn rủn thôi. Anh thì sao? Thân thể còn khó chịu không? Em thấy ánh sáng trên người anh đã bình ổn lại rồi."
Chân mày nhíu chặt của Nghệ Tu thả lỏng, thế nhưng nghe thấy nửa câu sau thì nháy mắt lại nhíu chặt. Anh im lặng một chốc mới mở miệng: "Chưa bao giờ tốt như vậy, em yên tâm đi."
Sức mạnh dâng trào trong cơ thể lần đầu tiên không mang đến bất cứ thống khổ nào cho Nghệ Tu, giống như một con sông an tĩnh lưu động. Mặc dù cơn đau đớn vẫn luôn hành hạ thần kinh căng thẳng tới chết lặng đột nhiên biến mất sạch sẽ, nhưng Nghệ Tu vẫn không thể ung dung thở phào, ngược lại có cảm giác toàn thân nhẹ bổng. Gông xiềng vẫn luôn đè nặng trên người đột nhiên biến mất, anh cảm thấy chính mình giống như quanh quẩn trong hư vô, hoàn toàn không có chút chân thực.
Tô Dập thở phào, mỉm cười nhàn nhạt: "Phải không, vậy thì tốt rồi."
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, Tô Dập mê mẩn nhìn ánh sáng nhún nhảy trê người Nghệ Tu, suy nghĩ không biết trôi giạt đến nơi nào. Qua hồi lâu, cậu nhẹ giọng hỏi: "Trên thế giới này có hồn phách không?"
Nghệ Tu có chút bất ngờ với vấn đề của Tô Dập, đè nén ưu tư trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không biết, đại khái là không có. Bằng không nếu quỷ hồn thực sự tồn tại thì không phải sẽ rất hỗn loạn à? Bất quá trong huyền môn có một cách giải thích là quỷ hồn là hồn phách của con người sau khi chết biến thành, bất quá phần lớn đều là nói bậy nói bạ."
Tô Dập có chút mê muội nhíu mày, mím môi không nói.
"Sao vậy? Em muốn nói gì?"
Tô Dập yên lặng một chốc rồi nói chuyện thiếu nữ bên gốc lê hoa với giấc mộng vừa nãy với Nghệ Tu.
Nghệ Tu suy tư một chốc mới hỏi: "Có phải ảo giác không?"
Tô Dập lắc đầu: "Em rất chắc chắn."
Cậu hoảng hốt một chốc rồi kể lại hết thảy những gì mình mơ thấy trong lúc hôn mê cho Nghệ Tu nghe, sau đó nhẹ giọng nói: "Cái chuông đó... em cảm thấy bóng người mà em nhìn thấy trong cổ trạch chính là cô ấy."
Nghệ Tu yên lặng, khó hiểu nhíu mày. Một hồi lâu sau anh lẩm bẩm: "Quỷ quật, cổ trạch... chuyện này trước không cần nói cho người khác, hiện giờ không nên suy nghĩ quá nhiều, ngày mai quay về ngành kiểm tra toàn diện một chút."
Tô Dập gật đầu, nhìn Nghệ Tu đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Sáng hôm sau, nhóm Nghệ Tu dẫn Tô Dập quay về đặc vụ cao ốc, để cậu kiểm tra toàn diện. Sau khi xác nhận hết thảy đều bình thường, Vu Hãn Âm có chút kinh ngạc nói: "Không có vấn đề gì cả, chẳng qua cơ bắp có chút mỏi mệt mà thôi."
Hàng mày nhíu chặt của Nghệ Tu giãn ra, lúc này mới lên tiếng: "Trước lúc hôn mê em ấy tựa hồ đã thấy thứ kỳ quái, lại còn nằm mơ, nói không chừng có liên quan với con quỷ cấp mười một kia."
Tô Dập kể lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện thiếu nữ, hai giấc mộng cùng nghi hoặc của mình cho Vu Hãn Âm nghe, Vu Hãn Âm không ngờ lại có chuyện như vậy, nhíu mày trầm tư: "Chuyện quỷ quật lại có liên quan với cổ trạch? Tiểu Dập, em có thể vẽ thiếu nữ kia không?"
Tô Dập gật đầu, ba người trở về ký túc xá tìm giấy bút, sau đó Tô Dập ngồi trên ghế sô pha bắt đầu phác họa.
Vu Hãn Âm thì suy tư lẩm bẩm: "Quỷ quật, cổ trạch, nuôi quỷ..."
Đột nhiên anh biến sắc, thất thanh nói: "Chẳng lẽ người nuôi quỷ trong cổ trạch muốn dùng ngàn người trong quỷ quật hiến tế để thuần phục con đại quỷ kia?!"
Sắc mặt Nghệ Tu cũng không tốt: "Không có khả năng đi, dù sao trong quỷ quật có người của tam đại tông và chúng ta ở, cho dù liều chết cũng sẽ giết chết nó. Hơn nữa hai chuyện này có liên hệ chỉ là một bóng người mà thôi..."
Vu Hãn Âm trầm giọng: "Hay là nơi bí mật nuôi quỷ bị chúng ta diệt trừ nên dứt khoát dùng phương thức này xuất hiện trước mặt mọi người?"
Hai người thảo luận, Tô Dập vẽ rất nhanh, không bao lâu liền đưa qua cho Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu xem. Cậu chỉ vẽ phác thảo, thế nhưng điểm đặc thù của gương mặt cùng quần áo đểu tỉ mỉ vẽ ra.
Nghệ Tu nhìn một cái, không nhìn ra gì, mà Vu Hãn Âm thì lập tức biến sắc.
Anh khó tin nhìn thiếu nữ trong bức vẽ, nhìn một hồi rồi rút di động ra soát gì đó, sau khi không tìm đucợ thì vội vàng chạy lên lầu, lưu lại Nghệ Tu cùng Tô Dập trố mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, Vu Hãn Âm ôm laptop chạy xuống, sau khi mở máy thì lục lọi tìm một tấm hình, phóng lớn, sau đó hỏi Tô Dập: "Là người này à?"
Trên màn hình là một bức hình cũ kỹ ố vàng, màu sắc mơ hồ. Đây là bức chụp chung, Vu Hãn Âm chỉ người thiếu nữ mặc váy đen tóc đen ở hàng trước, mặc dù có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra diện mạo.
Tô Dập quan sát một hồi lâu, khẳng định gật đầu: "Chính là cô ấy."
Sắc mặt Vu Hãn Âm trở nên rất cổ quái, nhíu mày như đang suy tư.
Nghệ Tu liền hỏi: "Cô ta là ai?"
Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, đồng thời nhìn kỹ ánh mắt Tô Dập, cười khổ nói: "Vì chuyện cổ trạch nên anh đã điều tra phương pháp ngự quỷ, mặc dù là cấm thuật nhưng mới đầu phạm vi tuyên truyền quá lớn nên lúc bé anh cũng từng nghe qua. Chuyện này muốn tra vẫn tra được chút vết tích, sau đó anh tìm thấy bức hình cũ này. Nếu Tiểu Dập không nhận sai thì cô ta chính là vị tế tử cuối cùng của Hạo Ca Tông, là quỷ tài đã nghiên cứu ra phương pháp ngự quỷ đã tự sát khi mới mưới sáu tuổi, Phong Thanh Vi."
Cả phòng khách yên tĩnh, Nghệ Tu khiếp sợ nhìn Vu Hãn Âm, Tô Dập cũng mờ mịt nhìn anh.
Qua một hồi lâu, Nghệ Tu nhíu mày mở miệng: "Thế nhưng không phải cô ta đã tự sát chết rồi sao? Cho dù khi ấy chỉ giả chết nhưng nhiều năm như vậy rồi, không thể nào vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu nữ như vậy?"
Vu Hãn Âm thở dài: "Vấn đề chính là điểm này, bộ quần áo mà Tiểu Dập vẽ chính là tế phục tế tử của Hạo Ca Tông, sau khi Phong Thanh Vi chết thì vị trí tế tử đã bị hủy bỏ, vì thế vừa nhìn thấy bộ quần áo này liền nghĩ ngay đến vị quỷ tài đó. Rất nhiều chuyện của Phong Thanh Vi đã được che giấu, thế nhưng chuyện cô ta chết khẳng định không sai, bởi vì cô ta bị ép tự sát, sau khi chết, thi thể được xác nhận rồi mới thiêu hủy thành tro cốt, ngay cả cha Phong Thanh Vi vốn là tông chủ cũng không thể bảo hộ. Lúc Phong Thanh Vi chết chỉ còn cách vài ngày là tới sinh nhật mười bảy tuổi, cuối cùng ngay cả mộ phần tông môn Hạo Ca Tông cũng không được vào."
Nghệ Tu lạnh giọng: "Chẳng lẽ có người giả trang quỷ hồn Phong Thanh Vi? Muốn dùng thân phận của Phong Thanh Vi để gây sóng gió?"
Vu Hãn Âm lắc đầu: "Thế nhưng sự xuất hiện của cô ta rất kỳ quái, nếu thật sự là lấy danh nghĩa của Phong Thanh Vi thì phải xuất hiện trước mắt tất cả mọi người mới đúng. Tiểu Dập nói trước khi hôn mê em ấy thấy cô ta biến mất theo cơn gió, thế nhưng chúng ta không thấy gì cả, tựa hồ Phong Thanh Vi có cùng tính chất như gốc lê hoa kia, chỉ có Tiểu Diệp có thể nhìn thấy. Theo lời giải thích của Tiểu Dập thì tựa hồ người này không muốn gây chuyện, hoặc nên nói là cô ta giống như u hồn vậy."
Nhìn người trong hình, Tô Dập chậm rãi nói: "Em cảm thấy cô ấy không giống người sống, tựa hồ trước kia cũng từng xuất hiện trong giấc mộng của em."
Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu trố mắt nhìn nhau, do dự nói: "Thế giới này thật sự có u linh hồn phách sao? Một u linh không nhìn thấy không sờ được có thể làm ra chuyện cổ trạch cùng quỷ quật sao? Người đứng sau chuyện cổ trạch rất có thể đang giữ càn khôn kính, chẳng lẽ càn khôn kính ở trong tay cô ta?"
Tô Dập lắc đầu, biểu thị mình không thấy chiếc kính nào trên người thiếu nữ.
Nghệ Tu trầm giọng nói: "Phong Thanh Vi đó nhất định là chúng ta không nhìn thấy, nhưng Tô Dập lại có thể thế. Bất quá không cần lo lắng, một quỷ hồn chết mười mấy năm nếu có thể làm được gì thì đã sớm làm rồi, không chờ đến bây giờ mới ra tay đâu."
Hôm nay cũng chỉ có thể tạm thời thừa nhận là hồn phách Phong Thanh Vi, Vu Hãn Âm suy tư không ra kết quả, chỉ đành thở dài: "Chắc chắn cô ta biết gì đó, thế nhưng cô ta là quỷ tài bị bức tử, mục đích không rõ, chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng. Bất kể cô ta có mục đích gì, nếu đã xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Dập thì khẳng định sẽ còn xuất hiện."
Nói xong, anh nhìn Tô Dập đang cúi đầu nhìn bức ảnh, thấp giọng nói: "Tiếp theo anh muốn nói với hai cậu về phương pháp ngự quỷ, có lẽ có thể giải thích được vì sao u linh Phong Thanh Vi lại xuất hiện trước mắt Tiểu Dập."
Vừa nói, Vu Hãn Âm mở một phần tài liệu điều tra, trầm giọng nói: "Phương pháp ngự quỷ của Phong Thanh Vi dựa trên một lý luận. Cô cho rằng ánh mắt của chúng ta có sức mạnh vô tận, thông qua phương pháp nào đó có thể lợi dụng sức mạnh này, mà lý luận này được gọi là đồng thuật. Phương pháp ngự quỷ chính là lợi dụng đồng thuật để điều khiển quỷ quái, sử dụng cho mục đích của mình."
Lời này vừa nói ra, Nghệ Tu nháy mắt quay đầu nhìn Tô Dập, chân mày nhíu chặt.
Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm Tô Dập nói: "Ánh mắt Tô Dập có lẽ rất đặc biệt, ngay cả Phong Thanh Vi cũng bị hấp dẫn, rất có thể cũng bị người đứng sau chuyện cổ trạch mơ ước."
...*...
Danh sách chương