Sau khi bị thấm nước mưa, đống rác tỏa ra mùi vừa chua vừa hôi. Đội trưởng đội hình sự Tống Nghị vừa thuyên chuyển công tác đứng trong hẻm nhìn chằm chằm màn hình di động trong tay, mày nhíu chặt, cho dù là ai cũng có thể nhận ra anh đang đè nén lửa giận.
Vừa nãy anh đã chạy theo cấp trên ầm ĩ một trận, thế nhưng vô luận anh đưa ra bao nhiêu nghi hoặc, cấp trên vẫn kiên quyết không thay đổi quyết định.
Mẹ nó.
Tống Nghị thầm mắng một tiếng, đi tới đầu hẻm bên cạnh, châm thuốc định giải tỏa căng thẳng một chút.
Nhóm dân chúng vây xem ở đầu hẻm đã bị giải tán, khu vực phụ cận được nhân viên thanh lý sạch sẽ, Tống Nghị hít một hơi thuốc trong bầu không khí ẩm ướt, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Rạng sáng năm giờ hai mươi ba phút, một ông cụ gọi điện báo cảnh sát, nói có người chết. Tống Nghị đang trực đêm lập tức dẫn người chạy tới, sau khi đến nơi mới biết còn một nữ nhân được xe cứu thương đưa đi. Mà ông cụ đầu óc choáng váng trên người bê bết máu nói với cảnh sát, ông đang trên đường đi mở tiệm bán thức ăn sáng vào khoảng năm giờ, lúc đi ngang qua đây thì nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của nữ nhân, sau khi phát hiện tình huống trong hẻm thì lập tức gọi cấp cứu cùng cảnh sát.
Vết máu trên người ông bị dính lây từ người nữ nhân, ngõ hẻm kia là ngõ cụt, ông cụ nói mình không thấy ai khác, mà nữ nhân được trấn an đã nói với cảnh sát, trước lúc ông cụ xuất hiện thì không hề có ai khác nữa.
Không loại trừ khả năng nữ nhân vì kinh hãi quá độ mà không chú ý hoặc không nhìn thấy, thế nhưng xung quanh khu vực này không có camera giám sát, vì thế căn bản không thể xác định có người nào khác xuất hiện ở ngõ hẻm trước ông cụ hay không...
Tống Nghị liếc nhìn con hẻm, chân mày một lần nữa nhíu chặt.
Mặc dù thi thể của vụ án này có chút quái dị nhưng cấp trên lại kiên quyết chuyển giao vụ này cho đặc vụ bộ môn, còn bảo bọn họ dốc toàn lực hỗ trợ? Đặc vụ bộ môn là cái quỷ gì chứ!
Nhân viên kiểm nghiệm hiện trường đeo khẩu trang tìm kiếm đống rác ở xung quanh vệt trắng hệt hình tìm kiếm chứng cớ, thế nhưng trận mưa to đêm qua đã rửa trôi rất nhiều dấu vết, bọn họ muốn tìm chứng cớ cũng rất khó khăn.
Một chiếc xe cảnh sát băng qua dây phong tỏa tiến vào, một cấp dưới cầm báo cáo từ trên xe bước xuống, đi nhanh về phía Tống Nghị: "Tống đội trưởng, camera giám sát ở xung quanh đã kiểm tra rồi, không có gì khả nghi cả. Thân phận người chết đã xác nhận, là một tên du côn chơi bời trác táng ở phụ cận. Pháp y đang tiến hành nghiệm thi, thế nhưng phán đoán ban đầu nguyên nhân cái chết là vết thương bị xé toạc trên lưng..."
Tống Nghị ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng: "Cả trái tim đều không thấy, hiện giờ vẫn chưa tìm được, không phải nguyên nhân chết thì còn gì nữa?"
Người nọ có chút xoắn xuýt nói: "Tống đội trưởng, nhân viên pháp y nói rất có thể là bị vũ khí sắc bén xé rách phần lưng, sau đó trực tiếp kéo trái tim ra ngoài... trước tiên không nói tới khoảng cách chênh lệch với lời khai của người bị hại trong bệnh viện, chỉ riêng chuyện xuyên thủng bắp thịt cùng xương sườn, từ sau lưng một người nam nhân khỏa mạnh trực tiếp moi tim, chỉ sợ không phải chuyện mà người bình thường có thể làm đi?"
Tống Nghị cười nhạo một tiếng, hít một ngụm khói thuốc nói: "Vậy chẳng lẽ là quỷ làm à?"
Nghe vậy, cấp dưới không dám nói thêm gì nữa. Không bao lâu sau, một chiếc xe màu đen tiến tới dừng lại bên cạnh xe cảnh sát. Tống Nghị nhìn chằm chằm chiếc xe kia, là xe của đặc vụ bộ môn mà cấp trên đã nói.
Anh có loáng thoáng nghe về ngành này, nghe nói là có liên quan tới thần quỷ linh tinh, cũng không biết chính phủ vẫn luôn đề cao chủ nghĩa duy vật nghĩ thế nào.
Cửa bên ghế lái mở ra, một nữ tính mặc đồng phục bước xuống. Khí thế của người nọ khá mạnh mẽ, thành thục lại trang nhã, trang điểm khá nhạt, đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu hơi híp lại cong cong, mái tóc đen dài xõa một bên vai, tây trang màu đen lộ rõ đường cong thon dài của thân thể, tôn lên đôi chân dài vô cùng bắt mắt.
Chính là.... Hơi cao quá đi, ngực cũng hơi phẳng.
Cho dù cô mang giày đế bằng nhưng thoạt nhìn cũng cao tầm một mét tám.
Đối phương gõ gõ nóc xe, cúi người cười nói với người trong xe gì đó, sau đó người bên ghế phụ cũng bước xuống, là một thiếu niên choai choai, biểu tình không tình nguyện.
Dáng dấp thiếu niên rất tuấn tú, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa to, chẳng qua mí mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn có chút âm trầm. Trên cổ đeo một chiếc tai nghe khá oách, lưng đeo ba lô màu đen, trên người mặc áo sơ mi chữ T màu đen cùng quần tây trắng đơn giản...
Chờ chút chờ chút, thiếu niên này trưởng thành chưa vậy?
Tống Nghị nhìn bọn họ chằm chằm, nói thực thì người đặc vụ bộ môn không quá giống với tưởng tượng của anh, anh cứ tưởng là đạo sĩ hay thần nhân này nọ, thế nhưng tổ hợp nữ nhân cùng thiếu niên này thực sự không bình thường chút nào.
Tựa hồ phát giác tầm mắt của anh, nữ nhân nọ dẫn thiếu niên đi tới.
Vừa tới gần thì cảm giác áp bách từ chiều cao lập tức tăng mạnh, Tống Nghị không thể không ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nữ nhân đưa tay tới, mỉm cười nói: "Xin chào, anh là Tống đội trưởng Tống Nghị đúng không?" Giọng đối phương có chút trầm thấp, còn có chút khàn khàn từ tính, lộ ra chút hấp dẫn khó hiểu.
Tống Nghị bắt tay đối phương: "Là tôi."
Nữ nhân đưa thẻ ngành cho Tống Nghị, cười nói: "Tôi là Vu Hãn Âm của đặc vụ bộ môn, đây là Bình Hạo Diễm, Hoàng cục trưởng đã nói chuyện chuyển giao vụ án với Tống đội trưởng rồi đúng không?"
Cấp trên quả thực đã nói tới cái tên Vu Hãn Âm, Tống Nghị nhận lấy thẻ ngành nhìn một cái. Sau khi xác nhận không có sai lầm, đang định nói chuyện thì ánh mắt đột nhiên trợn to, tầm mắt đặt trên tờ giấy.
Vu Hãn Âm mỉm cười: "Sao vậy Tống đội trưởng?"
Tống Nghị có chút cổ quái nhìn Vu Hãn Âm, vừa trả lại thẻ ngành vừa nhìn thiếu niên ở bên cạnh hỏi: "Thẻ ngành của cậu đâu?"
Thiếu niên mất kiên nhẫn chậc một tiếng, đưa tay lục lọi ba lô, sau đó ném thẻ ngành cho Tống Nghị.
Vu Hãn Âm liếc nhìn Bình Hạo Diễm một cái, mỉm cười: "Thực xin lỗi Tống đội trưởng, Hạo Diễm đang trong thời kỳ phản nghịch nên tính tình hơi kém một chút, trở về tôi sẽ quản giáo nó."
Bình Hạo Diễm nghe vậy thì lẩm bẩm vài câu, giống như rất bất mãn với lời Vu Hãn Âm nhưng lại không dám nói ra.
Tống Nghị không tức giận, việc gì phải tức giận với một thiếu niên chứ. Nhìn ngày sinh trên thẻ ngành, còn mười tháng nữa mới đủ mười tám tuổi, quả nhiên vẫn chưa trưởng thành.
Tống Nghị trầm mặt: "Vị thành niên..."
Giống như sớm biết Tống Nghị định nói gì, Vu Hãn Âm mỉm cười: "Yên tâm đi Tống đội trưởng, Hạo Diễm không yếu ớt như vậy, với lại công việc của nó chỉ là kỹ thuật hậu cần mà thôi, người giám hộ đã đồng ý rồi."
"Nhưng mà..."
"Hạo Diễm đã lấy được bằng tốt nghiệp của Viện Công Nghệ MIT Hoa Kỳ, chẳng qua nó không muốn tiếp tục học lên thạc sĩ mà thôi, vì thế phương diện máy tính là hoàn toàn không thành vấn đề. Còn vấn đề lao động trẻ em thì Hạo Diễm là tình huống đặc biệt, bởi vì người giám hộ của nó hiện giờ cũng là nhân viên trong đặc vụ bộ môn. Cho nên... chúng tôi có thể vào kiểm tra hiện trưởng chưa vậy?"
Đối mặt với nụ cười mỉm của Vu Hãn Âm, Tống Nghị không có lời nào để nói. Nói ra thì anh cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa cả quá trình thiếu niên choai choai kia vẫn luôn dùng ánh mắt cá chết âm trầm nhìn anh, hoàn toàn không có chút cảm kích nào.
Trả thẻ ngành lại cho thiếu niên vị thành niên, Tống Nghị chỉ có thể để bọn họ tiến vào hiện trường.
Vu Hãn Âm mỉm cười gật đầu với Tống Nghị, sau đó đi vào hẻm nhỏ, Bình Hạo Diễm sau khi ném thẻ ngành vào ba lô cũng không thèm quay đầu lại đi thẳng tới.
Thế nhưng lúc Bình Hạo Diễm xoay người, Tống Nghị cùng đội viên bên cạnh mới phát hiện chiếc áo sơ mi cậu đang mặc căn bản không phải áo sơ mi bình thường.
Trên lưng áo là hai chữ Siêu Hung rồng bay phượng múa màu trắng.
Tống Nghị: "..."
Áo đen chữ trắng, chữ viết hoa lệ, thoạt nhìn đặc biệt phản nghịch. Tống Nghị im lặng, quả nhiên tổ hợp hai người này vô cùng kỳ quái!
Anh nhìn chằm chằm hai người không biến sắc bước vào con hẻm hôi thối, lấy ra một thiết bị kỳ quái rồi bắt đầu quan sát xung quanh, thiếu niên lôi một cây kẹo que trong ba lô ra bỏ vào miệng, sau đó lấy notebook ra, đầu ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên bàn phím.
Vu Hãn Âm quơ thiết bị dò xét quỷ khí, liếc nhìn bóng tiểu quỷ chen chúc trong hẻm, có chút suy tư nói: "Quỷ khí ở xung quanh vẫn còn rất nồng, con đại quỷ kia đại khái chỉ vừa rời đi không lâu, có lẽ vẫn còn ở phụ cận tiêu hóa trái tim kia. Chờ nó tiêu hóa xong sẽ bắt đầu tiến hành lần đi săn kế tiếp."
Bình Hạo Diễm ngậm kẹo que, ánh mắt chuyên chú nhìn số liệu chớp nhoáng trên màn hình, đầu ngón tay lướt nhanh: "Mưa to, nam tính, tim, có rất nhiều loại quỷ phù hợp với những từ khóa này. Xét theo quỷ khí cùng ăn tim, cộng thêm không công kích người nữ thì có thể phán đoán là một con quỷ cấp sáu..."
Vu Hãn Âm buông thiết bị dò quỷ khí, theo tầm mắt Tống Nghị rời khỏi con hẻm, quan sát con đường chật hẹp, chầm chậm đi tới vị trí Tô Dập từng dừng lại. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào nước bùn ngửi ngửi một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ trên lầu, hơi nheo mắt.
"Tống đội trưởng đã kiểm tra tòa lầu này chưa?"
Tống Nghị sửng sốt: "Có kiểm tra sơ bộ, thế nhưng không phát hiện được gì."
Vu Hãn Âm không nói gì, trực tiếp đi lên lầu, đi tới cửa sổ lầu hai cẩn thận quan sát, quả nhiên ở mép tường gần con hẻm phát hiện một vết máu đỏ nhạt.
Tống Nghị cả kinh: "Chẳng lẽ sau khi giết người, hung thủ đã đứng ở đây âm thầm quan sát?" Nói xong, anh tự phản bác: "Không đúng, với lượng máu đó, hung thủ muốn đi lên đây căn bản không có khả năng không lưu lại dấu vết."
Vu Hãn Âm phủi phủi đám tiểu quỷ giống như một đống sương đen đang tụ tập bên cửa sổ, sờ chút hắc khí bên tường vẫn chưa tản đi, nhíu mày.
"Vu... khụ, Vu Hãn Âm.." Tống Nghị có chút lúng túng ho khan một tiếng: "Có phát hiện gì không?"
Vu Hãn Âm xoay người, hơi cúi đầu nhìn Tống Nghị, cười nói: "Tống đội trưởng cứ gọi tôi là Tiểu Vu." Nói xong, cô mỉm cười đi xuống lầu, trở về con hẻm, không trả lời vấn đề của Tống Nghị.
Bình Hạo Diễm vẫn luôn bận rộn với notebook ngẩng đầu, vì ngậm que kẹo mà gò má hơi phình lên, nói với Vu Hãn Âm: "Hiện trường cơ bản không phát hiện thêm gì khác, cụ thể phải xem xét thi thể mới phán đoán được... kỳ quái, bên lão đại sao vẫn không có tin tức gì hết vậy?"
Vu Hãn Âm sờ sờ cằm: "Tập kích vào rạng sáng bốn năm giờ... như vậy rất có thể vào bốn năm giờ chiều nó sẽ một lần nữa tập kích nhân loại, mau báo cho đội trưởng biết..."
Đột nhiên một thanh niên tóc vàng mặt baby từ ghế sau xe chui ra, bước nhanh tới đầu hẻm, lúc bị Tống Nghị cản lại thì hướng hai người bên trong hô to: "Tiêu rồi! Lão đại để quên thiết bị cùng di động trên xe rồi!"
Vu Hãn Âm cùng Bình Hạo Diễm cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên. Yên lặng một chốc, Vu Hãn Âm bật cười: "Còn có thể làm gì a, chỉ đành chờ lão đại tự quay lại thôi. Hạo Diễm, thông báo cho Phái Tuyết, bảo em ấy gọi cả Thượng Bang tới hỗ trợ."
Bình Hạo Diễm cúi đầu nhìn màn hình: "Anh Vu với chị Tả vừa vặn vừa mới trở lại."
Nghe vậy, Vu Hãn Âm liền nói: "Liên hệ đi, gọi bọn họ tới giúp. Bây giờ chúng ta qua xem thi thể."
Nghe vậy, Tống Nghị chỉ đành bất đắc dĩ đi theo hỗ trợ.
Vừa nãy anh đã chạy theo cấp trên ầm ĩ một trận, thế nhưng vô luận anh đưa ra bao nhiêu nghi hoặc, cấp trên vẫn kiên quyết không thay đổi quyết định.
Mẹ nó.
Tống Nghị thầm mắng một tiếng, đi tới đầu hẻm bên cạnh, châm thuốc định giải tỏa căng thẳng một chút.
Nhóm dân chúng vây xem ở đầu hẻm đã bị giải tán, khu vực phụ cận được nhân viên thanh lý sạch sẽ, Tống Nghị hít một hơi thuốc trong bầu không khí ẩm ướt, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Rạng sáng năm giờ hai mươi ba phút, một ông cụ gọi điện báo cảnh sát, nói có người chết. Tống Nghị đang trực đêm lập tức dẫn người chạy tới, sau khi đến nơi mới biết còn một nữ nhân được xe cứu thương đưa đi. Mà ông cụ đầu óc choáng váng trên người bê bết máu nói với cảnh sát, ông đang trên đường đi mở tiệm bán thức ăn sáng vào khoảng năm giờ, lúc đi ngang qua đây thì nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của nữ nhân, sau khi phát hiện tình huống trong hẻm thì lập tức gọi cấp cứu cùng cảnh sát.
Vết máu trên người ông bị dính lây từ người nữ nhân, ngõ hẻm kia là ngõ cụt, ông cụ nói mình không thấy ai khác, mà nữ nhân được trấn an đã nói với cảnh sát, trước lúc ông cụ xuất hiện thì không hề có ai khác nữa.
Không loại trừ khả năng nữ nhân vì kinh hãi quá độ mà không chú ý hoặc không nhìn thấy, thế nhưng xung quanh khu vực này không có camera giám sát, vì thế căn bản không thể xác định có người nào khác xuất hiện ở ngõ hẻm trước ông cụ hay không...
Tống Nghị liếc nhìn con hẻm, chân mày một lần nữa nhíu chặt.
Mặc dù thi thể của vụ án này có chút quái dị nhưng cấp trên lại kiên quyết chuyển giao vụ này cho đặc vụ bộ môn, còn bảo bọn họ dốc toàn lực hỗ trợ? Đặc vụ bộ môn là cái quỷ gì chứ!
Nhân viên kiểm nghiệm hiện trường đeo khẩu trang tìm kiếm đống rác ở xung quanh vệt trắng hệt hình tìm kiếm chứng cớ, thế nhưng trận mưa to đêm qua đã rửa trôi rất nhiều dấu vết, bọn họ muốn tìm chứng cớ cũng rất khó khăn.
Một chiếc xe cảnh sát băng qua dây phong tỏa tiến vào, một cấp dưới cầm báo cáo từ trên xe bước xuống, đi nhanh về phía Tống Nghị: "Tống đội trưởng, camera giám sát ở xung quanh đã kiểm tra rồi, không có gì khả nghi cả. Thân phận người chết đã xác nhận, là một tên du côn chơi bời trác táng ở phụ cận. Pháp y đang tiến hành nghiệm thi, thế nhưng phán đoán ban đầu nguyên nhân cái chết là vết thương bị xé toạc trên lưng..."
Tống Nghị ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng: "Cả trái tim đều không thấy, hiện giờ vẫn chưa tìm được, không phải nguyên nhân chết thì còn gì nữa?"
Người nọ có chút xoắn xuýt nói: "Tống đội trưởng, nhân viên pháp y nói rất có thể là bị vũ khí sắc bén xé rách phần lưng, sau đó trực tiếp kéo trái tim ra ngoài... trước tiên không nói tới khoảng cách chênh lệch với lời khai của người bị hại trong bệnh viện, chỉ riêng chuyện xuyên thủng bắp thịt cùng xương sườn, từ sau lưng một người nam nhân khỏa mạnh trực tiếp moi tim, chỉ sợ không phải chuyện mà người bình thường có thể làm đi?"
Tống Nghị cười nhạo một tiếng, hít một ngụm khói thuốc nói: "Vậy chẳng lẽ là quỷ làm à?"
Nghe vậy, cấp dưới không dám nói thêm gì nữa. Không bao lâu sau, một chiếc xe màu đen tiến tới dừng lại bên cạnh xe cảnh sát. Tống Nghị nhìn chằm chằm chiếc xe kia, là xe của đặc vụ bộ môn mà cấp trên đã nói.
Anh có loáng thoáng nghe về ngành này, nghe nói là có liên quan tới thần quỷ linh tinh, cũng không biết chính phủ vẫn luôn đề cao chủ nghĩa duy vật nghĩ thế nào.
Cửa bên ghế lái mở ra, một nữ tính mặc đồng phục bước xuống. Khí thế của người nọ khá mạnh mẽ, thành thục lại trang nhã, trang điểm khá nhạt, đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu hơi híp lại cong cong, mái tóc đen dài xõa một bên vai, tây trang màu đen lộ rõ đường cong thon dài của thân thể, tôn lên đôi chân dài vô cùng bắt mắt.
Chính là.... Hơi cao quá đi, ngực cũng hơi phẳng.
Cho dù cô mang giày đế bằng nhưng thoạt nhìn cũng cao tầm một mét tám.
Đối phương gõ gõ nóc xe, cúi người cười nói với người trong xe gì đó, sau đó người bên ghế phụ cũng bước xuống, là một thiếu niên choai choai, biểu tình không tình nguyện.
Dáng dấp thiếu niên rất tuấn tú, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa to, chẳng qua mí mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn có chút âm trầm. Trên cổ đeo một chiếc tai nghe khá oách, lưng đeo ba lô màu đen, trên người mặc áo sơ mi chữ T màu đen cùng quần tây trắng đơn giản...
Chờ chút chờ chút, thiếu niên này trưởng thành chưa vậy?
Tống Nghị nhìn bọn họ chằm chằm, nói thực thì người đặc vụ bộ môn không quá giống với tưởng tượng của anh, anh cứ tưởng là đạo sĩ hay thần nhân này nọ, thế nhưng tổ hợp nữ nhân cùng thiếu niên này thực sự không bình thường chút nào.
Tựa hồ phát giác tầm mắt của anh, nữ nhân nọ dẫn thiếu niên đi tới.
Vừa tới gần thì cảm giác áp bách từ chiều cao lập tức tăng mạnh, Tống Nghị không thể không ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nữ nhân đưa tay tới, mỉm cười nói: "Xin chào, anh là Tống đội trưởng Tống Nghị đúng không?" Giọng đối phương có chút trầm thấp, còn có chút khàn khàn từ tính, lộ ra chút hấp dẫn khó hiểu.
Tống Nghị bắt tay đối phương: "Là tôi."
Nữ nhân đưa thẻ ngành cho Tống Nghị, cười nói: "Tôi là Vu Hãn Âm của đặc vụ bộ môn, đây là Bình Hạo Diễm, Hoàng cục trưởng đã nói chuyện chuyển giao vụ án với Tống đội trưởng rồi đúng không?"
Cấp trên quả thực đã nói tới cái tên Vu Hãn Âm, Tống Nghị nhận lấy thẻ ngành nhìn một cái. Sau khi xác nhận không có sai lầm, đang định nói chuyện thì ánh mắt đột nhiên trợn to, tầm mắt đặt trên tờ giấy.
Vu Hãn Âm mỉm cười: "Sao vậy Tống đội trưởng?"
Tống Nghị có chút cổ quái nhìn Vu Hãn Âm, vừa trả lại thẻ ngành vừa nhìn thiếu niên ở bên cạnh hỏi: "Thẻ ngành của cậu đâu?"
Thiếu niên mất kiên nhẫn chậc một tiếng, đưa tay lục lọi ba lô, sau đó ném thẻ ngành cho Tống Nghị.
Vu Hãn Âm liếc nhìn Bình Hạo Diễm một cái, mỉm cười: "Thực xin lỗi Tống đội trưởng, Hạo Diễm đang trong thời kỳ phản nghịch nên tính tình hơi kém một chút, trở về tôi sẽ quản giáo nó."
Bình Hạo Diễm nghe vậy thì lẩm bẩm vài câu, giống như rất bất mãn với lời Vu Hãn Âm nhưng lại không dám nói ra.
Tống Nghị không tức giận, việc gì phải tức giận với một thiếu niên chứ. Nhìn ngày sinh trên thẻ ngành, còn mười tháng nữa mới đủ mười tám tuổi, quả nhiên vẫn chưa trưởng thành.
Tống Nghị trầm mặt: "Vị thành niên..."
Giống như sớm biết Tống Nghị định nói gì, Vu Hãn Âm mỉm cười: "Yên tâm đi Tống đội trưởng, Hạo Diễm không yếu ớt như vậy, với lại công việc của nó chỉ là kỹ thuật hậu cần mà thôi, người giám hộ đã đồng ý rồi."
"Nhưng mà..."
"Hạo Diễm đã lấy được bằng tốt nghiệp của Viện Công Nghệ MIT Hoa Kỳ, chẳng qua nó không muốn tiếp tục học lên thạc sĩ mà thôi, vì thế phương diện máy tính là hoàn toàn không thành vấn đề. Còn vấn đề lao động trẻ em thì Hạo Diễm là tình huống đặc biệt, bởi vì người giám hộ của nó hiện giờ cũng là nhân viên trong đặc vụ bộ môn. Cho nên... chúng tôi có thể vào kiểm tra hiện trưởng chưa vậy?"
Đối mặt với nụ cười mỉm của Vu Hãn Âm, Tống Nghị không có lời nào để nói. Nói ra thì anh cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa cả quá trình thiếu niên choai choai kia vẫn luôn dùng ánh mắt cá chết âm trầm nhìn anh, hoàn toàn không có chút cảm kích nào.
Trả thẻ ngành lại cho thiếu niên vị thành niên, Tống Nghị chỉ có thể để bọn họ tiến vào hiện trường.
Vu Hãn Âm mỉm cười gật đầu với Tống Nghị, sau đó đi vào hẻm nhỏ, Bình Hạo Diễm sau khi ném thẻ ngành vào ba lô cũng không thèm quay đầu lại đi thẳng tới.
Thế nhưng lúc Bình Hạo Diễm xoay người, Tống Nghị cùng đội viên bên cạnh mới phát hiện chiếc áo sơ mi cậu đang mặc căn bản không phải áo sơ mi bình thường.
Trên lưng áo là hai chữ Siêu Hung rồng bay phượng múa màu trắng.
Tống Nghị: "..."
Áo đen chữ trắng, chữ viết hoa lệ, thoạt nhìn đặc biệt phản nghịch. Tống Nghị im lặng, quả nhiên tổ hợp hai người này vô cùng kỳ quái!
Anh nhìn chằm chằm hai người không biến sắc bước vào con hẻm hôi thối, lấy ra một thiết bị kỳ quái rồi bắt đầu quan sát xung quanh, thiếu niên lôi một cây kẹo que trong ba lô ra bỏ vào miệng, sau đó lấy notebook ra, đầu ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên bàn phím.
Vu Hãn Âm quơ thiết bị dò xét quỷ khí, liếc nhìn bóng tiểu quỷ chen chúc trong hẻm, có chút suy tư nói: "Quỷ khí ở xung quanh vẫn còn rất nồng, con đại quỷ kia đại khái chỉ vừa rời đi không lâu, có lẽ vẫn còn ở phụ cận tiêu hóa trái tim kia. Chờ nó tiêu hóa xong sẽ bắt đầu tiến hành lần đi săn kế tiếp."
Bình Hạo Diễm ngậm kẹo que, ánh mắt chuyên chú nhìn số liệu chớp nhoáng trên màn hình, đầu ngón tay lướt nhanh: "Mưa to, nam tính, tim, có rất nhiều loại quỷ phù hợp với những từ khóa này. Xét theo quỷ khí cùng ăn tim, cộng thêm không công kích người nữ thì có thể phán đoán là một con quỷ cấp sáu..."
Vu Hãn Âm buông thiết bị dò quỷ khí, theo tầm mắt Tống Nghị rời khỏi con hẻm, quan sát con đường chật hẹp, chầm chậm đi tới vị trí Tô Dập từng dừng lại. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào nước bùn ngửi ngửi một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ trên lầu, hơi nheo mắt.
"Tống đội trưởng đã kiểm tra tòa lầu này chưa?"
Tống Nghị sửng sốt: "Có kiểm tra sơ bộ, thế nhưng không phát hiện được gì."
Vu Hãn Âm không nói gì, trực tiếp đi lên lầu, đi tới cửa sổ lầu hai cẩn thận quan sát, quả nhiên ở mép tường gần con hẻm phát hiện một vết máu đỏ nhạt.
Tống Nghị cả kinh: "Chẳng lẽ sau khi giết người, hung thủ đã đứng ở đây âm thầm quan sát?" Nói xong, anh tự phản bác: "Không đúng, với lượng máu đó, hung thủ muốn đi lên đây căn bản không có khả năng không lưu lại dấu vết."
Vu Hãn Âm phủi phủi đám tiểu quỷ giống như một đống sương đen đang tụ tập bên cửa sổ, sờ chút hắc khí bên tường vẫn chưa tản đi, nhíu mày.
"Vu... khụ, Vu Hãn Âm.." Tống Nghị có chút lúng túng ho khan một tiếng: "Có phát hiện gì không?"
Vu Hãn Âm xoay người, hơi cúi đầu nhìn Tống Nghị, cười nói: "Tống đội trưởng cứ gọi tôi là Tiểu Vu." Nói xong, cô mỉm cười đi xuống lầu, trở về con hẻm, không trả lời vấn đề của Tống Nghị.
Bình Hạo Diễm vẫn luôn bận rộn với notebook ngẩng đầu, vì ngậm que kẹo mà gò má hơi phình lên, nói với Vu Hãn Âm: "Hiện trường cơ bản không phát hiện thêm gì khác, cụ thể phải xem xét thi thể mới phán đoán được... kỳ quái, bên lão đại sao vẫn không có tin tức gì hết vậy?"
Vu Hãn Âm sờ sờ cằm: "Tập kích vào rạng sáng bốn năm giờ... như vậy rất có thể vào bốn năm giờ chiều nó sẽ một lần nữa tập kích nhân loại, mau báo cho đội trưởng biết..."
Đột nhiên một thanh niên tóc vàng mặt baby từ ghế sau xe chui ra, bước nhanh tới đầu hẻm, lúc bị Tống Nghị cản lại thì hướng hai người bên trong hô to: "Tiêu rồi! Lão đại để quên thiết bị cùng di động trên xe rồi!"
Vu Hãn Âm cùng Bình Hạo Diễm cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên. Yên lặng một chốc, Vu Hãn Âm bật cười: "Còn có thể làm gì a, chỉ đành chờ lão đại tự quay lại thôi. Hạo Diễm, thông báo cho Phái Tuyết, bảo em ấy gọi cả Thượng Bang tới hỗ trợ."
Bình Hạo Diễm cúi đầu nhìn màn hình: "Anh Vu với chị Tả vừa vặn vừa mới trở lại."
Nghe vậy, Vu Hãn Âm liền nói: "Liên hệ đi, gọi bọn họ tới giúp. Bây giờ chúng ta qua xem thi thể."
Nghe vậy, Tống Nghị chỉ đành bất đắc dĩ đi theo hỗ trợ.
Danh sách chương