Phu nhân là người kiên cường cương liệt bậc nào, Thánh Nguyên Đế không phải không biết rõ, đã sớm dự đoán ra ngàn vạn hậu quả rồi. Phẫn nộ, kiên quyết cự tuyệt, thậm chí còn phá gia liều chết ngăn cản, đều nằm trong phạm vi có thể khống chế được, duy nhất chỉ có chuyện của Diệp Trăn này, làm hắn giật mình kinh ngạc thoáng một phát.

Một mất đủ thành thiên cổ hận, thẳng đến lúc này hắn mới khắc sâu hiểu được hàm nghĩa của những lời này. Người thật sự không thể để dễ dàng phạm sai lầm, đi sai một bước, tương lai tất yếu trả cái giá lớn gấp trăm lần nghìn lần, mà bây giờ cái giá lớn này không phải hắn có thể thừa nhận —— phu nhân ghét hắn, không chỉ hận hắn mà thôi, nàng còn ghê tởm hắn! Ánh mắt nàng nhìn hắn như là đang nhìn chăm chú lên một đống uế vật, ngay cả hơi chút đến gần chút ít đều ô uế khu vực của nàng.

Người ngoài đều nói hắn đắm chìm vào sắc đẹp, cưỡng đoạt vợ người, làm sao biết hắn mới là kẻ chịu tội nhất kia! Hắn gánh chịu thay hai vợ chồng kia bao nhiêu bêu danh? Lại cho bọn họ bao nhiêu vinh hoa? Thậm chí bọn họ lợi dụng cái cảm giác áy náy kia, làm cuộc đời hắn lầm lỡ chỗ yêu, khiến bọn họ lâm vào khốn cảnh tiến thối không đường như thế này. Ai có thể thông cảm cho khổ sở của hắn? Ai có thể ra mặt cho hắn đây? Đối mặt với phu nhân toàn thân tỏa ra hàn khí, lại phảng phất tùy thời đều thiêu đốt, Thánh Nguyên Đế cảm thấy rất vô lực, rồi lại không thể khống chế mà yêu nàng càng sâu hơn. Lời nói và việc làm của nàng giống như suy nghĩ lúc trước của hắn, cự tuyệt dứt khoát như vậy đó, tay nắm trâm bạc nổi ra gân xanh, run cũng không run thoáng một phát nào.

Nàng đứng ở đối diện quắc mắt nhìn trừng trừng, rõ ràng ở vào thế yếu, thậm chí rơi vào bờ vực tuyệt vọng, nhưng hàm dưới lại dương cao vậy đó, lưng đứng thẳng như vậy đó, giống như Thanh Tùng cắm rễ ở vách núi, khí khái nghiêm nghị. Nàng còn muốn tát hắn mấy phát thật mạnh, bảo hắn xéo đi!

Trong thiên hạ chỉ có phu nhân mới dám như vậy. Nàng có thể sẽ bị làm nhục, nhưng tuyệt đối sẽ không bị đánh; có thể bị phá hủy, cũng không cúi đầu nhận thua.

Không hiểu sao, Thánh Nguyên Đế liền nhớ tới cái đêm Diệp Trăn bị đưa tới kia. Nàng ta quỳ gối bên chân hắn, khóc sướt mướt cầu hắn ban được chết, giả vờ giả vịt mà treo cổ tự tử tự vận, làm hắn rơi vào thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Nếu như lúc ấy trực tiếp vứt cho nàng ta môt con dao găm, hiện tại làm sao có nhiều chuyện bực mình như vậy chứ?

Cùng là cự tuyệt, một người thì thẳng tình kính đi,trầm tiềm cương khắc(*); một kẻ lại dính chán láu cá, dáng vẻ kệch cỡm. Đáng hận năm đó hắn không đọc nhiều thêm một chút sách, dài thêm chút ít kiến thức, lại bị một phụ nhân lường gạt đến đến thế này, còn khiến phu nhân cũng biết chuyện gièm pha này!

[*trầm tiềm cương khắc: trích trong câu “Cao minh nhu khắc, trầm tiềm cương khắc” – Kinh Thi. Nghĩa là người cao minh lấy nhu khắc, người trầm tiềm thì dùng cương khắc.]

Thánh Nguyên Đế càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng xấu hổ, nếu là trên mặt đất có cái khe hở, hận không thể lập tức chui vào. Nhưng phu nhân còn dùng trâm bạc chống vào cổ họng, làm sao hắn có thể mặc kệ, đành phải cố nén cảm giác thẹn để khuyên nhủ, “Phu nhân đừng động, trẫm tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, nàng buông cây trâm ra trước đã, chúng ta tâm bình khí hòa mà nói chuyện có được không?”

“Nói cái gì? Nói ngươi tham luyến sắc đẹp như thế nào, mưu đoạt vợ thần ra sao ư? Ngươi ngày thường nghiên cứu học tập Nho học, có từng biết hai chữ ‘Hổ thẹn’ không?” Quan Tố Y cắn răng hỏi vặn lại.

Thánh Nguyên Đế lau mặt, bất đắc dĩ nói, “Trẫm đương nhiên biết hai chữ ‘Hổ thẹn’, nhưng chúng lại không biết trẫm, cho nên nhất định lại khiến cho phu nhân thất vọng rồi.”

“Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!” Quan Tố Y bị người không biết xấu hổ không trình độ này làm chấn kinh rồi, run rẩy mà duỗi ra ngón trỏ, nhưng bởi vì một lát thất thần này, khiến đối phương bắt được cơ hội nhanh chóng tới gần, một tay cướp đi trâm bạc, từ phía sau lưng ôm lấy nàng.

“Nếu như có được phu nhân, trẫm còn muốn da mặt làm cái gì?” Hắn tận lực thả nhẹ tiếng nói, trầm thấp trấn an, “Phu nhân chớ tức giận, chọc tức thân thể trẫm càng khó chịu hơn nàng. Nàng làm sao mà biết được chuyện của Diệp Trăn? Ai nói cho nàng biết?”

Quan Tố Y giãy dụa không mở được, chỉ có cười lạnh, “Ngay cả Triệu Thuần Hi đều có thể biết được, người ngoài sẽ không biết hay sao? Ngươi còn tưởng mình làm việc rất chu đáo chặt chẽ hay sao?” Câu trả lời tốt nhất là tránh mà không đáp, để cho bản thân người này tự đoán thôi.

Quả nhiên Thánh Nguyên Đế không nghĩ sâu, khổ sở nói, “Cũng đúng, phu nhân thông minh như thế, làm sao có thể bị một chút thủ đoạn dấu diếm được. Nhưng mà phu nhân có chỗ không biết, ta và Diệp Trăn không phải là loại quan hệ như nàng nói đâu, nhiều năm như vậy, trẫm chưa bao giờ chạm qua nàng ta một sợi tóc, chỉ phụ trách cung cấp cho nàng ta một chỗ an thân. Trẫm chỉ yêu duy nhất, mà đang yêu đấy, chỉ có phu nhân.”

Quan Tố Y sao có thể tin tưởng cái chuyện ma quỷ này, lại là vặn vẹo lại là dậm chân, trong miệng thở phì phò hổn hển.

Thánh Nguyên Đế quả thực đau lòng, càng bị nàng cọ xát dưới bụng mạnh mẽ, đành phải dùng bàn tay lớn che mí mắt của nàng, nhẹ nhàng nức nở, “Phu nhân đừng nhúc nhích, hãy bình tĩnh nghe trẫm nói chuyện. Phu nhân là người mắt sáng, ai là thật tâm ai là giả ý, sẽ không chạy khỏi ánh mắt của nàng. Nàng đừng nghĩ đến trẫm là Hoàng đế, cũng đừng nghĩ đến trẫm tận lực giấu diếm thân phận tiếp cận, chỉ cần nàng nhớ lại mỗi một lần gặp Hốt Nạp Nhĩ, mỗi một câu đối thoại, có từng cảm thấy có nửa phần nào là lừa gạt lấy lệ không? Hốt Nạp Nhĩ hận không thể móc tim ra cho nàng.”

Trước mắt Quan Tố Y đen kịt một mảnh, hành động cũng bị giam cầm, chỉ thấy có nhiệt khí cùng tiếng nói ẩn hàm khẩn cầu bên tai đang dò hỏi nàng. Nàng chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, cười trào phúng nói, “Cuộc đời này không phải khanh không cưới, nhưng thực ra sớm đã hậu cung 3000 giai lệ. Hoàng Thượng, chẳng lẽ như thế mà còn không gọi là lấy lệ sao, như thế mà còn không gọi là lừa gạt sao? Người có thể vô sỉ đến tình trạng này, hôm nay cuối cùng ta cũng thêm kiến thức.”

Thánh Nguyên Đế ôm nàng càng chặt hơn, thận trọng nói, “Phu nhân, nơi này không tiện, trẫm không thể giải thích cho nàng thêm nữa…, ngày khác trẫm nhất định giải đáp từng cái nghi hoặc cho nàng. Nàng chỉ cần biết, ngàn vạn đừng dùng phương thức tổn thương mình đến cự tuyệt trẫm. Trung Nguyên có một câu nói hay lắm —— đồ sứ không cùng gạch ngói vụn đụng nhau. Nàng là đồ sứ quý giá, trẫm là gạch ngói vụn thô ráp, vì một mảnh ngói vỡ vụn hại mình, tội gì đâu? Trẫm tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, càng sẽ không tổn thương nhị vị Thái Sơn, nàng có thể yên tâm.” Dứt lời khẽ hôn nhẹ một cái bên trên vành tai bạch ngọc của nàng.

Bên má hắn tràn đầy râu ria, khẽ hôn một cái ngoại trừ hơi nóng có chút ẩm ướt, còn đâm đâm đấy, tê tê đấy, khiến Quan Tố Y đỏ bừng từ vành tai tới cổ.

“Ngươi vô liêm sỉ, ngươi vô sỉ!” Nàng tức giận tới mức giẫm lên trên mu bàn chân nam nhân, còn hung hăng nghiền áp vài cái. Nhưng mà chính như mới nói, hắn quả nhiên là một mảnh gạch ngói vụn thô ráp, không có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại còn cười rộ lên, trong thanh âm tràn đầy sung sướng.

“Phu nhân, bộ dạng xấu hổ của nàng thật đẹp, giống như trẫm muốn vậy. Nàng vừa đá vừa ồn ào trong ngực trẫm, đáng yêu cực kỳ, tất nhiên Triệu Lục Ly chưa từng thấy nàng sống hoạt bát như thế phải không? Phu nhân, chính nàng khả năng đều không có phát giác, nàng không sợ trẫm, nàng ở trước mặt trẫm không kiêng nể gì cả, tùy ý cáu kỉnh, bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ, trẫm yêu nàng, yêu đến mức tận cùng, cho nên không nỡ tổn thương nàng một sợi lông. Mấy ngày nay tới giờ, mỗi lần trẫm thổ lộ tiếng lòng với nàng, không phải nàng đều không có cảm giác đâu.”

Quan Tố Y giãy dụa, quở trách, đều bị mấy câu cuối cùng của hắn làm bay hết.

Thật vất vả trọng sinh một hồi, chính là không vì mình, cũng nên lo lo lắng lắng vì người nhà. Tổ phụ cùng phụ thân có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, đúng là tính cách nàng cương liệt, thực sự minh bạch đạo lý “Cường cực tất nhục, cương quá dễ gãy”, lúc đối mặt với Thánh Nguyên Đế, dù là không thuận theo hắn, cũng không nên đắc tội ác như vậy.

Nhưng nàng hoàn toàn không có nửa chút cố kỵ, vừa mới chống lại đôi mắt xanh đen phảng phất bao dung hết thảy của người, sở hữu tất cả tức giận cùng tủi hờn liên tiếp xuất hiện, đều không kìm nén được. Thì ra bên trong sâu thẳm nàng đã chắc chắn, người này tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình, cho nên mới không có sợ hãi sao?

Lúc làm nàng lâm vào hoảng hốt, Thánh Nguyên Đế nhanh chóng hôn hôn đôi má kiều nộn của nàng, dặn dò, “Phu nhân có nhiều hiểu lầm về trẫm, ngày khác trẫm nhất định mà giải thích rõ ràng từng chi tiết. Trẫm và Diệp Trăn chưa từng có liên quan gì, lại càng không phải là như trong tưởng tượng của nàng. Bên ngoài có người đến, trẫm phải đi.”

Hắn vốn định buông tay, cảm thấy lo lắng, lại thêm vào một câu, “Phu nhân, trẫm khẩn cầu nàng ngàn vạn đừng có thương tổn tới mình nữa, trẫm sẽ không hủy nàng, càng sẽ không hủy Quan gia. Nàng không cần phải quan tâm cái gì hết, chỉ chờ thời cơ đến cùng cách với Triệu Lục Ly là được.” Dứt lời lại hôn lên má nàng một cái, hơi nơi nới lỏng cánh tay lại hôn một cái, liên tục hôn bốn năm lần mới trước đôi mắt bốc hỏa của phu nhân buông tay hoàn toàn, quay người rời đi.

Má trái Quan Tố Y bị râu ria đâm hồng một mảng lớn, dùng sức đóng cửa phòng lại, mắng một câu “Vô liêm sỉ”, thất thần một lát lại mắng một câu vô liêm sỉ, lúc này mới tức giận nói, “Nhị vị Thái Sơn? Đúng là có can đảm tự thiếp vàng lên mặt mình!” Về phần chuyện thối nát của đối phương và Diệp Trăn, còn có tâm ý chính thức của mình, nàng đều không muốn suy nghĩ, sửa sang lại dung nhan liền để cho Minh Lan ôm hài tử đi vào.

“Tiểu thư, lúc nào người cùng Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng…” Minh Lan muốn nói lại thôi, biểu lộ sợ hãi.

Kim Tử ngược lại rất trấn định, nói khuyên bảo, “Không nên hỏi đừng hỏi, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu. Phu nhân, nô tỳ đã đi xử lý hai vị vú em kia rồi, không gây ra tai nạn chết người, đại khái người có thể yên tâm. Chuyện bán tin tức người mổ bụng lấy con cho người ngoài chính là Minh Phương, người xem có muốn để nô tỳ thuận tay tiêu diệt nàng ta luôn không?” Nàng khép lại năm ngón tay làm cái động tác cắt yết hầu.

“Trước kia người toàn làm việc đốt giết đánh cướp à?” Quan Tố Y trả lời bằng câu hỏi ngược lại.

“Vâng. Nô tỳ xuất thân tử sĩ, từ nhỏ đã bị ném vào hoang dã giành mạng sống cùng dã thú, chỉ biết giết người, chưa từng cứu người. Có thể ở lại bên người phu nhân, lĩnh hội hỉ nhạc cùng chân tình nhân gian, nô tỳ thật cao hứng, cũng rất vinh hạnh. Cầu phu nhân khai ân, để nô tỳ tiếp tục đi theo ngài đi.” Kim Tử chảy tràn nước mắt. Nàng rốt cục đã hiểu vì sao bệ hạ mê luyến phu nhân như vậy, bởi vì vì phu nhân đáng giá tất cả mọi người đối đãi thiệt tình.

Quan Tố Y dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát nàng, thấy hai đầu lông mày nàng mặc dù dấu diếm lệ khí, nhưng đáy mắt lại tràn yêu thương, cuối cùng mềm lòng nói, “Mà thôi, ngươi thích thì cứ theo. Ở bên cạnh ta, còn hơn là cho ngươi trở về, tiếp tục cho ngươi về với cái thời gian liếm máu trên đao thương kia.”

“Nô tỳ không sợ liếm máu trên đao thương, là nô tỳ luyến tiếc phu nhân.” Kim Tử vội vàng phân bua, trong ngực lại đút một hộp ngầm, được một chuyện lưỡng nan cần phải làm.

“Vì chứng minh ngươi nói không ngoa, vậy tự tay thiêu hủy đồ vật của chủ tử ngươi đi.” Quan Tố Y nói thúc giục, “Nhanh lên, phía trước có người đến.”

Kim Tử không còn cách nào, tranh thủ thời gian cầm đồ đạc chạy tới chân tường, một mồi lửa đốt đi. May mà trong phủ bốn phía đốt tiền giấy, không khiến cho người bên ngoài chú ý. Nàng chân trước vừa đi, Lão phu nhân và Trọng thị chân sau đi ra, nói thẳng trưởng công chúa đến đây phúng viếng, để nàng tranh thủ thời gian đi qua tiếp khách, trừ đó ra còn rất nhiều quyền quý, lục tục dâng hương, cúi đầu tế bái, làm linh đường vốn quạnh quẽ trở lên đông hẳn.

Lúc này, không còn người nào dám nhắc tới chuyện mổ bụng lấy còn nữa, càng không dám đặt cái tên “Yêu phụ” cùng “Quỷ quái” lên trên người Quan phu nhân và đứa bé nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện