Bầu không khí xung quanh tràn ngập tĩnh mịch, khiến góc này giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là xuân về hoa nở, ánh mặt trời chiếu khắp nơi; Một nửa là tháng chạp rét đậm, gió lạnh hiu hiu thổi, mà Hốt Nạp Nhĩ lại lui vào trong hầm băng buốt giá, giống như một dã thú bị thương, một mình một bóng, không có đường tiến lui.
Hắn là người học võ, bước đi ngồi hay nằm đều lộ ra một cỗ khí chất oai hùng bất phàm, hiện tại đầu lại cúi xuống, bả vai suy sụp, lưng hơi còng xuống, nhìn qua vừa mỏi mệt vừa đáng thương. Nhìn hắn có bộ dáng này, Quan Tố Y không biết tại sao, trong lòng lại thấy đau nhức âm ỉ, cảm thấy thật khó khăn, chỉ khi đối mặt với Mộc Mộc mới có thể kích phát ra tình thương của mẹ như hồng thủy mãnh liệt vỡ đê chảy đến.
Nàng muốn mở miệng an ủi, nhưng vừa rồi cái đề tài kia cũng giống như là cấm kị trong lòng của nàng, nguyên tưởng rằng đã sớm quên đi đau đớn, kỳ thật vẫn luôn luôn chôn sâu ở dưới đáy lòng, chẳng qua chưa bao giờ được bới móc ra mà thôi.
Một cỗ oán khí ở trong lồng ngực va chạm, trở mình càn quấy, sôi trào, nàng cũng không thể đoạt về từng thứ đã từng là của địch nhân, bởi vì hiện tại nàng không chỉ bận tâm đến danh dự của chính mình, còn phải duy hộ (duy trì bảo hộ) chức quan của tổ phụ cùng phụ thân. Bọn họ đi đến ngày hôm nay cuối cùng có bao nhiêu cái không dễ dàng, chỉ có trải qua đời trước nàng mới có thể biết được.
Cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn! Bốn chữ này nói ra dễ dàng như thế, đến lúc làm lại khấu tâm khấp huyết*! Nàng nâng tay đỡ trán, trên mặt tràn đầy vẻ ẩn nhẫn cùng mờ mịt, đã không an ủi được chính mình, cũng không an ủi được người bên ngoài, lại không đành lòng mặc kệ người này đơn độc ở lại nơi này, suy nghĩ một chút, nàng liền nói sang chuyện khác:
“Lần trước ngươi viết thư thỉnh giáo, ta đã viết đáp án, lần này ta lại có một chuyện muốn hỏi.”
(Khấu tâm khấp huyết* :Hình dung cực kỳ bi thống.)
Phu nhân có nghi hoặc, Thánh Nguyên Đế luôn cam tâm tình nguyện giải đáp, lập tức không giãy giụa trong chuyện cũ nữa, nghiêm nghị nói :
“Mời phu nhân nói, tất nhiên ta sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*.”
(Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* :Biết gì nói hết, không nửa lời gian dối.)
Quan Tố Y châm chước một phen, nói :
“Rốt cuộc cây san hô hồng của Diệp gia vỡ như thế nào? Trước đây ta đã từng nhiều lần nghe ngóng qua về việc này, lại còn để cho tổ phụ cùng phụ thân đến hỏi quan sai của Đình Úy phủ, lại mời một vị phu nhân vẽ dư đồ ở đây, trải qua tường thuật, lại tìm không thấy chút sơ hở nào. Hơn hai mươi gia đinh thanh tráng (trẻ trung cường tráng), hơn bốn mươi ánh mắt, nhìn chằm chằm không chút xê dịch nào, không có người tới gần, không có người mở rương, nó lại có thể tích khổng lồ, tính chất cứng rắn, nhưng lại có thể lặng yên không một tiếng động vỡ thành bột phấn như vậy, bút tích này có thể nói là quỷ thần khó lường. Ta khổ tâm suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng vẫn không có lời giải.”
Nàng dùng đầu ngón tay phấn bạch gõ trên mặt của bàn đá, chỉ vài nét bút ít ỏi liền phác họa qua dư đồ hiện trường của vụ án, thở dài nói:
“Nếu không lấy được đáp án, mỗi khi nhớ tới việc này ta chắc chắn sẽ trằn trọc, trải qua những đêm khó ngủ, xin Hốt Nạp Nhĩ hãy giúp ta một lần.”
Thánh Nguyên Đế nhìn chằm chằm mi tâm xoắn xuýt cùng một chỗ cùng khuôn mặt hoang mang không thôi của phu nhân, lúc này mới phát hiện trên đời này cũng có nan đề nàng đoán không ra, có ván cờ không giải được. Nhưng cái này lại không ảnh hưởng đến mị lực của nàng một chút nào, ngược lại còn thêm vài phần đáng yêu. Nghĩ lại, mặc dù nàng tính toán đâu ra đấy nhưng năm nay cũng mới 18 tuổi, đúng như nhánh yêu đào nùng Lý* chớm xuân, phong nhã hào hoa, vốn nên có rất nhiều thứ không có quan hệ với đau khổ u sầu, tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, mà không phải là đại đa số thời điểm đều có biểu hiện cẩn thận như vậy.
(Yêu đào nùng Lý*: So sánh niên thiếu mỹ mạo. Đa dụng vì đối người đón dâu tụng từ.)
Nàng là hòn ngọc quý trên tay của Đế Sư cùng Thái Thường, tuy gia giáo nghiêm khắc, nhưng sẽ không u sầu đến bậc này. Thay đổi của nàng, tất cả đều là hai nhà bị Triệu, Diệp từng chút từng chút một mài ra, bị phu quân cùng kế nữ một lần lại một lần dồn ép, vốn nàng nên giống như bây giờ, đem câu đố khó có thể giải đáp vứt cho người khác xử lý, sau đó là an tâm chờ đợi….
Thánh Nguyên Đế bỗng nhiên không dám nhìn hai tròng mắt trong suốt của nàng, e sợ mình từng phạm phải sai lầm cùng sự ngu xuẩn của mình sẽ bị nàng thu hết vào đáy mắt, chậm rãi tháo huyết ngọc ban chỉ* quang năm hắn vẫn đeo xuống, giọng nói ấm áp nói:
“Thật sự là đúng dịp, nếu phu nhân hỏi người bên ngoài, tất nhiên cũng sẽ khó giải, nhưng hỏi ta lại hỏi đúng người rồi. Thỉnh cầu phu nhân tìm một cái rương lại đây, không hạn chế chất liệu.”
(Huyết ngọc ban chỉ*: cái nhẫn đeo ở ngón tay cái
)
“Hay là ngươi muốn diễn cho ta xem?” Quan Tố Y khoát tay với Kim Tử:
“Đi tìm một cái rương.”
Kim Tử liếc mắt nhìn huyết ngọc ban chỉ một cái, cảm giác trái tim co rút đau đớn. Đây chính là chính tay bệ hạ đâm hoàng đế Ba Tư một cái, rồi sau đó lấy chiến lợi phẩm từ đầu ngón tay của hắn xuống, từng là bảo bối cực kỳ yêu quý, gặp phải vấn đề nan giải chỉ cần vuốt phẳng một phen, liền lấy lại được bình tĩnh, lần này tại sao lại cam lòng lấy ra hủy diệt? Mắt của bệ hạ đã hết hy vọng rồi!
Nhận thấy được huyết ngọc ban chỉ là vật bất phàm, Quan Tố Y vội vàng ngăn cản :
“Nếu ta không đoán sai, sợ là nó giống với cây san hô hồng kia, sẽ vỡ thành bột phấn? Huyết ngọc tinh khiết có màu sắc tươi đẹp như thế, chắc chắn là vật vô giá, ngươi bỏ được, nhưng ta lại luyến tiếc, vẫn nên tìm thứ khác thay thế đi.” Dứt lời cởi một khối ngọc bội ở bên hông xuống đưa qua:
“Dùng nó đi.”
“Đồ vật của phu nhân ta càng luyến tiếc.” Thánh Nguyên Đế đẩy ngọc bội ra bên cạnh bàn, nghĩ nghĩ, nhặt một tảng đá :
“Vậy dùng nó đi. Hóa ra ta tưởng khối huyết ngọc này cùng với san hô hồng cùng màu sắc, tính chất cũng cùng cấp, có thể khiến phu nhân nhìn càng hiểu hơn.”
“Dùng cái gì đều giống nhau, ta chỉ muốn biết chân tướng mọi chuyện mà thôi.” Bởi vì Hốt Nạp Nhĩ ngay thẳng, Quan Tố Y rốt cuộc cũng nở nụ cười nhợt nhạt.
Lo lắng trong lòng Thánh Nguyên Đế cũng tiêu tán đi rất nhiều, sâu trong đôi mắt màu lam có một tia ôn nhu.
Khi nói chuyện, Kim Tử cầm một cái lồng đựng cơm tới, hành lễ nói :
“Phu nhân, nô tỳ muốn một ít trà bánh, thuận tiện lấy được một cái lồng đựng cơm, người xem có thể chứ?”
“Có thể, mang đến đây đi.” Thánh Nguyên Đế nhận cái lồng đựng cơm, ném tảng đá vào.
“Đợi một chút, ta phải kiểm tra một chút.”
Quan Tố Y tươi cười giảo hoạt, cầm lấy tảng đá nhìn nhìn, phân tích một chút, lại nhẹ nhàng đập vào cạnh bàn, nghiêng tai lắng nghe tiếng va chạm thanh thúy của hai vật cứng, lúc này mới vừa lòng gật đầu :
“Đúng vậy, đúng là tảng đá, không phải đồ giả tạo thành.”
Thánh Nguyên Đế lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ ngay trước mặt, trong lòng chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn tràn đầy sung sướng cùng tâm tư ngứa ngáy khó nhịn. Quả nhiên phu nhân cũng có thời điểm bướng bỉnh, nàng như vậy, sợ là ngay cả Triệu Lục Ly cũng vô duyên nhìn thấy đi? “Phu nhân muốn kiểm tra cái lồng đựng cơm một chút hay không?” Trong giọng nói của hắn tràn đầy ý cười.
“Tất nhiên là muốn.”
Quan Tố Y đã kéo cái lồng đựng cơm để trước mắt, không ngừng gõ vào chỗ uốn khúc, kiểm tra có hai lớp được tạo ra để đổi trắng thay đen hay không, còn có ý tốt giải thích:
“Ngươi đã từng thấy qua nghệ nhân giang hồ biểu diễn xiếc ảo thuật không? Năm ấy ta 8 tuổi lần đầu tiên gặp được, lúc ấy thật sự là phải giật mình, mất vài tháng công sức đi nghiên cứu cơ quan của bọn họ, cuối cùng mới phá giải từng cái một. Nếu ngươi có ý định lừa gạt ta, trong cái lồng đựng cơm này chắc chắn có hai lớp, mà cơ quan đặt trong đây cần điều khiển ở bên trên, khi chuyển động trái phải có thể lộ ra một tầng khác nhau, một tầng đặt tảng đá còn nguyên vẹn, một tầng lại đập nát tảng đá, ngươi muốn cho ta xem tầng nào cũng được, vì đã có thể làm cho tảng đá mất đi, sẽ có năng lực phục hồi lại như cũ, có thể nói là xuất quỷ nhập thần. Cây san hô hồng kia của Diệp gia, ta đoán có lẽ nó không bị vỡ, mà là bị người đổi đi, có phải thế không?”
Nàng vừa nói vừa kiểm tra, lại ngạc nhiên mất một lúc mới nói:
“Không có cơ quan cùng hai lớp, tại sao?”
Có thể thấy được biểu tình kinh ngạc của phu nhân, cuối cùng thì Thánh Nguyên Đế mới hoàn toàn thoải mái, một mặt kéo cái lồng đựng cơm qua một mặt cao giọng cất tiếng cười:
“Hóa ra phu nhân cũng có thời điểm đoán sai, chuyện này thật hiếm thấy.”
Quan Tố Y chưa từ bỏ ý định, hết kiểm tra hoàn bộ cái lồng đựng cơm lại xoay người kiểm tra tảng đá để trên bàn, lại đập trên dưới trái phải một phen, đôi má trắng mịn phiếm ra một tầng đỏ ửng, còn có cả mấy giọt mồ hôi dính ở chóp mũi, được ánh mặt trời chiếu vào lòe lòe óng ánh, lại hiện ra vài phần ngây thơ cùng xinh đẹp. Nàng như vậy, cuối cùng thì cũng có điểm yêu lý nhanh nhẹn hợp với tuổi tác, đáng yêu vô cùng.
Ánh mắt của Thánh Nguyên Đế lưu luyến, nhìn thật lâu không dứt ra được, đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, cau mày nhìn qua, mới miễn cưỡng di chuyển tầm mắt, đem tất cả khát cầu cùng ngưỡng mộ ở dưới đáy mắt thu về.
“Thật không có cơ quan? Cũng không để cây san hô ở trong ám đạo dưới mặt đất?” Quan Tố Y trăm mối vẫn không có lời giải, lại càng thêm tò mò đối với chân tướng sự thật.
Chống lại đôi mắt sáng như sao của nàng, bên tai Thánh Nguyên Đế dần dần đỏ lên, ôn nhu nói:
“Không có cơ quan, cũng không là thủ thuật che mắt, càng không có ám đạo. Phu nhân khát khao muốn biết chân tướng như vậy, chỉ cần nhìn ta làm là được.” Dứt lời đem tảng đá ném vào lồng đựng cơm, sau đó đậy nắp, bàn tay thoáng đè xuống một cái, sau đó ngay lập tức nói:
“Tốt lắm, phu nhân mở cái lồng ra nhìn xem.”
Quan Tố Y vội vàng mở cái lồng đựng cơm ra, chỉ thấy tảng đá mới vừa rồi còn cứng rắn vô cùng, hiện tại đã biến thành một đống bột phấn, bên trong giấu diếm huyền cơ cho dù làm lại trăm ngàn lần nữa cho nàng xem cũng uổng công, nàng không khỏi nghĩ xem thế là đủ rồi.
“Tại sao lại như thế? Ngươi làm như thế nào?” Nàng không cố kỵ nam nữ khác biệt, cầm bàn tay Hốt Nạp Nhĩ kéo qua cẩn thận xem xét.
Đầu ngón tay của Phu nhân vừa tinh tế lại vừa trắng mịn, móng tay mượt mà tuyệt đẹp, trong suốt như bột phấn, mặc dù vì luyện chữ mà kết một lớp chai mỏng, nhưng lúc xẹt qua làn da lại có thể mang đến từng trận ngứa ngáy, khiến cho người ta phải khó nhịn. Không chỉ bên tai của Thánh Nguyên Đế cảm thấy nóng bỏng, ngay cả ngần cổ màu đồng cùng khuôn mặt cũng phiếm ra một tầng đỏ ửng, đôi mắt màu xanh không chớp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của phu nhân, hình như đã nhìn đến ngây ngốc. Chỉ cần trở tay nắm chặt, nhẹ nhàng kéo lại, là có thể ôm người này vào trong lòng chặt chẽ, nhưng hắn lại không thể vượt Lôi Trì một bước, chỉ vì hắn biết hạng người nào có thể hèn hạ, hạng người nào ngay cả một chút ủy khuất cũng không chấp nhận được.
Phu nhân là người sau, hắn luyến tiếc nàng chịu một chút ủy khuất, luyến tiếc nàng có một chút nhíu mày, nhưng mà hắn luyến tiếc, người bên ngoài lại không có nửa điểm thương tiếc, nếu nàng không nhận hết khuất nhục, thì cả ngày lông mày của nàng cũng không nhíu lại không thoải mái như vậy. Hôm nay hắn có bao nhiêu thống khổ khốn đốn, hối hận tự trách cỡ nào, nhưng tất cả lại không làm được gì……
Mắt thấy phu nhân ngẩng đầu, hắn lập tức giấu đi biểu tình âm trầm, miễn cưỡng cười.
Quan Tố Y nóng lòng biết đáp án, vẫn chưa phát giác ra dị trạng của hắn, truy vấn nói:
“Ngươi làm như thế nào? Mau nói cho ta!”
“Phu nhân chỉ nghiên cứu học vấn, đối với thủ đoạn của người học võ hoàn toàn không biết gì cả, nếu không đã sớm tự mình giải được câu đố. Trên đời có một môn võ kỹ gọi là Ấn chưởng, tục ngữ giải thích cách sơn đả ngưu*, chỉ cần phối hợp với nội lực thâm hậu, là có thể không làm tổn hại tầng bên ngoài nhưng lại có thể tổn hại tầng bên trong, cũng có thể đánh qua người phía trước để đả thương người phía sau, đó chính là thừa lúc người ta không ngờ đánh úp lại. Cây san hô hồng kia chính là dùng một chiêu này đánh vỡ, nếu nói toạc ra thật sự là không đáng giá để nhắc tới.”
(Cách sơn đả ngưu*: Là một môn võ thuật trong truyền thuyết Trung Quốc,một loại võ có thể cách một khoảng cách xa dùng quyền chưởng công kích, công phu đánh bại đối thủ. Loại công phu này có đủ loại tên, tỷ như Cách không đả nhân,Ấn chưởng, Bách bộ thần quyền,….. Nhưng sự thật thì nó không tồn tại.
Quan Tố Y bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên đi vòng quanh Hốt Nạp Nhĩ một vòng, than thở nói:
“Làm sao có thể nói là không đáng giá nhắc tới? Thủ đoạn bậc này ta mới nghe lần đầu, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt! Theo như lời ngươi nói, ngươi cũng là một cao thủ nội lực rồi? Nếu so sánh với người đã đánh nát cây san hô hồng kia thì như thế nào?”
Kim Tử kiêu ngạo ưỡn ngực, suy nghĩ: Tuy san hô hồng kia là do đầu lĩnh đánh nát, nhưng võ công của đầu lĩnh nếu so với bệ hạ, vẫn còn kém xa!
Bên kia, Thánh Nguyên đế cũng ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
“Công phu của hắn so sánh với ta còn kém xa. Sau này nếu phu nhân không phân biệt cao thấp, chỉ cần phân phó, ta sẽ cố gắng góp sức làm cho ngươi làm thỏa đáng. Hốt Nạp Nhĩ ta tuy là kẻ thô lỗ, không học qua bao nhiêu viết văn, luận khởi vũ lực lại có thể quét ngang thiên hạ, chỉ cần phu nhân mở miệng, không có chuyện gì mà ta không làm được.”
Ngón trỏ của Quan Tố Y để bên môi, nhoẻn miệng cười:
“Trên đời không có chuyện gì ngươi không xử lý được, nhưng còn Kim Thượng ngươi đặt ở chỗ nào? Hừ, lời này chỉ nói ở trước mặt ta là được, không nên để người ngoài nghe thấy. Ta biết ngươi thoải mái không chịu trói buộc, phóng khoáng tiêu sái, nhưng người hầu bên người lại đều là kẻ quyền quý, nên cẩn thận vẫn hơn.”
Trong lòng Thánh Nguyên Đế ấm áp, được phu nhân tha thiết dặn dò, lại có bí mật nhỏ này với nàng, mới vừa rồi ký ức không chịu nổi kia cuối cùng cũng không loáng thoáng xuất hiện nữa, thay vào đó là vui sướng vô cùng.
Danh sách chương