Trong Cam Tuyền Cung, Diệp Trăn sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt mà nằm ở trên giường, nếu không có ngực vẫn còn có chút phập phồng, nhìn về phía trên sẽ như một cỗ thi thể. Hai cung nữ thời thời khắc khắc quỳ gối bên giường thủ hộ, sợ xê dịch mắt thôi, Tiệp dư nương nương sẽ tấn thiên*.
[*tấn thiên: chết]
Thoáng chốc, Vịnh Hà bưng một chén dược tiến vào, nhẹ giọng gọi, “Nương nương, người dậy đi, nên uống thuốc rồi.”
Diệp Trăn thong thả tỉnh lại, đôi mắt rời rạc vô ý thức nhìn chằm chằm vào rèm che, qua một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận đây là lúc nào, là ở đâu. Dưới sự nâng đỡ của cung nữ, nàng nỗ lực nửa ngồi dậy, ho khan nói, “Hôm nay Hoàng Thượng có từng tới thăm hỏi Bổn cung không?” Một ngày có tám canh giờ nàng đều mê man, sợ bỏ qua người nọ đến.
Sắc mặt Vịnh Hà khẽ biến thành hơi xám, cẩn thận nói, “Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, không rút ra được thời gian rảnh. Nhưng nô tỳ đã đưa tin tức ngài bị bệnh cũ tái phát qua đó rồi, chắc hẳn hết bận rộn, Hoàng Thượng sẽ đến thôi.”
“Vậy sao?” Diệp Trăn cười khổ, “Bổn cung bệnh nguy kịch hắn cũng không đến, hơi khỏe lên chút thì sẽ càng không đến đâu. Vịnh Hà, ngươi không cần phải dỗ Bổn cung.” Nói đến đây, nàng phất tay cho lui người không có phận sự, tiếp tục nói, “Bổn cung có trọng lượng gì trong lòng hắn, lúc này cuối cùng cũng đã hiểu rồi. Thời gian bảy năm, dù là ôm một tảng đá, không tới mức tan ra, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nhiễm một chút ấm áp, nhưng hắn ngược lại, nói trở mặt liền trở mặt, quả thật là đế vương vô tình. Bổn cung đánh bạc tánh mạng để ở gần hắn, không biết là đúng hay sai đây.”
“Nương nương ngài chớ suy nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn!” Vịnh Hà thấy chung quanh không có người, lập tức móc từ trong ống tay áo ra một hạt dược hoàn màu đỏ nhạt, nhét vào lòng bàn tay chủ tử. Diệp Trăn thoáng nắm chặt, mượn khoảng cách cúi đầu ho khan nó nuốt xuống, sau đó bưng chén thuốc lên cái miệng nhỏ nhấm nháp.
Đợi chủ tử ăn giải dược xong, Vịnh Hà nhỏ giọng nói, “Nương nương ngài còn chưa tới tình trạng vô vọng xoay người. Hiện tại Hoàng Thượng không có con nối dõi, nếu ngài sinh hoàng trưởng tử trước, Diệp gia nhất định có thể khôi phục. Cho nên hiện tại việc cấp bách của người là làm chuẩn bị cho mang thai, đợi dư độc trong cơ thể hết, nô tỳ sẽ điều chế mấy tề thuốc mang thai, ngày ngày cho người uống vào, không tới hai tháng sẽ đi cùng phòng được.”
Diệp Trăn uống một ngụm thuốc cuối cùng xong, bất đắc dĩ nói, “Hoàng Thượng không chạm vào Bổn cung, Bổn cung mang thai như thế nào?”
“Nương nương, người chưa bao giờ thị tẩm ư?” Vịnh Hà cả kinh thiếu chút nữa làm rơi vỡ chén thuốc. Nàng chỉ biết Hoàng Thượng không ngủ lại ở Cam Tuyền Cung, cũng không ngủ lại ở biệt cung, ban ngày có thường ra vào, ngẫu nhiên cho lui hết người hầu nói chuyện cùng nương nương ở bên trong điện, ngắn thì hai ba khắc chung, lâu là nửa ngày, không có khả năng cái gì cũng không làm nhỉ? Dưới ánh mắt nghi hoặc của cung nữ tâm phúc, Diệp Trăn rốt cục thổ lộ hết bí mật giấu ở chỗ sâu nhất, cũng khó khăn nhất ở đáy lòng ra ngoài, “Bổn cung và Hoàng Thượng chưa bao giờ có quan hệ xác thịt. Còn nhớ rõ ngày Hầu gia tứ hôn ngài ấy vỗ nhẹ cánh tay Bổn cung không? Bảy năm qua, đó là lần đầu tiên ngài ấy đụng vào Bổn cung.”
Vịnh Hà không dám hỏi lại, lo lắng mình không giữ nổi bí mật lớn như thế. Nàng vốn tưởng rằng nương nương có thể thuận lợi tiến vào hậu cung, đạt được địa vị cao bậc này, nên nắm Hoàng Thượng trong lòng bàn tay mới đúng, nhưng thì ra người nọ chưa từng đụng tới, mà nhiều năm cẩn thận chiếu cố như vậy, thực sự là chỉ vì ân cứu mạng.
Hoàng Thượng quả thực trọng tình trọng nghĩa như đồn đãi, ở phương diện khác lại rất lãnh khốc. Nếu như ngươi không thể đi vào lòng ngài ấy, thì cho dù có bỏ tính mạng ra đánh cuộc cũng không được, ngài ấy có thể trả cho chỉ là cảm kích và trông nom, mà không phải là thâm tình ưu ái. Nói ngài ấy nhân nghĩa quân tử cũng đúng, nói ngài ấy ý chí sắt đá cũng không sai, người như vậy thì nịnh nọt thế nào đây?
Vịnh Hà càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước xa vời, sắc mặt không khỏi ảm đạm. Hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh thành tuyệt sắc như nương nương, còn bỏ ra bảy năm thời gian mà không dao động được, vậy trên đời này còn có ai có thể khai mở con tim lạnh giá của Hoàng Thượng đây? Chẳng lẽ các nàng thực sự cứ phải vĩnh viễn bế môn tư quá như vậy sao?
Vẫn là Diệp Trăn lên tiếng trước, “Ngươi điều trị thân thể giúp Bổn cung trước đã, hãy mau đẩy hết dư độc trong người ra, đợi Bổn cung chuẩn bị thỏa đáng, đương nhiên có biện pháp khiến Hoàng Thượng đi vào khuôn khổ. Trước kia Bổn cung vì muốn lưu lại ấn tượng trinh liệt hiền thục, khó tránh khỏi bảo thủ câu nệ chút ít, ngày sau sẽ không như vậy nữa. Nếu như không dùng thủ đoạn phi thường, nói không chừng Cam Tuyền Cung chúng ta từ nay về sau sẽ biến thành lãnh cung. Hoàng Thượng chỉ bảo Bổn cung bế môn tư quá, chứ không nói khi nào thì bỏ lệnh cấm, ngay cả cung vụ cũng chầm chậm chuyển cho những tần phi mới phong kia, đây là tước mất quyền lực của Bổn cung đây này. Ngài ấy đã không còn giống trước đây, nhưng lòng dạ vẫn sắt đá.”
Lườm Vịnh Hà vâng dạ đồng ý, nàng tận lực nhỏ giọng nói, “Lấy bảo bối của Bổn cung ẩn giấu ra đây, sau nên dùng đều dùng tới.”
“Vâng, nô tỳ bớt thời gian kiểm tra thực hư thế nào, có một số lâu rồi không dùng, sợ là giảm công hiệu. Cái tốt nhất lúc đại tiểu thư vào cung đã lấy đi một rương, nô tỳ đều ghi lại rồi.” Vịnh Hà vừa nói vừa đi xem đáy giường, chợt nghe thấy tiếng bước chân mất trật tự từ bên ngoài truyền vào.
“Không thông truyền đã tự tiện xông vào nội điện, ngươi không muốn sống nữa sao?” Vịnh Hà vội vàng đi ra ngoài ngăn trở, thấy người tới là một gã nội thị, đang chạy vội đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ lên.
“Khởi bẩm Tiệp dư nương nương, việc lớn không tốt rồi!” Nội thị phù phù quỳ xuống, hấp tấp nói, “Hoàng Thượng hôm nay thành lập một công sở, tên là Đốc sát viện, chuyên đi đường nghe dân nói, giám sát đủ loại quan lại, chức quyền rất lớn, ngay cả mỗi tiếng nói cử động của Hoàng thượng cũng nằm trong vòng giám sát, chứ không nói tới hoạch tội. Mà Đế sư kiêm nhậm Đốc sát viện Đô Ngự Sử, vừa mặc quan bào vào đã vạch tội Diệp gia, liệt kê Diệp đại nhân 32 điều tội trạng, liên quan đến mưu nghịch, khi quân, mạo phạm, đại bất kính, vân vân…”
“Giỏi lắm một đế sư hết lòng vì công, giỏi cho một Quan gia tác phong thanh chính! Rõ ràng là quan báo tư thù mà! Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng nghe lão vu cáo hay sao?” Diệp Trăn nổi trận lôi đình, vỗ bàn, lại bởi vì thân thể yếu đuối, lập tức ngã trở về.
Nội thị nuốt một miếng nước bọt, giọng run run nói, “Nương nương, nô tài còn chưa nói xong. Ông ta vạch tội Diệp đại nhân xong, ngay sau đó lại vạch tội Hoàng Thượng dùng người không khách quan, không nghiêm chỉnh trong nhà, đến nỗi ngoại thích làm loạn triều đình, cấu kết nội thần tùy tùng, nguy hại tới thánh mệnh, thánh nhan. Lúc này Hoàng Thượng đã nhận tội, đang ở trong ngự thư phòng chép tổ huấn trăm lượt để cảnh tỉnh…”
Không đợi hắn nói cho hết lời, Diệp Trăn đã xụi lơ như bùn, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đế sư vạch tội Diệp gia trước, khiến cho người ta cho rằng hắn có ý báo thù riêng, nhưng sau đó vạch tội Hoàng Thượng, lập tức trở thành xoay ngược lại, khiến người ta cho rằng không sợ cường quyền, đại công vô tư. Nếu như Hoàng Thượng không muốn ngày đầu tiên đã bỏ đi cái Đốc sát viện kia, chắc chắn sẽ nghiêm tra Diệp gia, xử lý nghiêm khắc phụ thân.
Nhà nhân thiện gì chứ, lòng dạ ác độc còn hơn cả rắn rết mà! Bổn cung chỉ là hơi áp thể diện của Quan Tố Y thôi, bọn họ lại vừa ra tay chính là sát chiêu, không hề cho người ta đường lui nào! Diệp Trăn thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, chỉ cảm thấy trong cổ họng bức bối, lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi hơi pha màu đen.
Đám người Vịnh Hà hồn phi phách tán, sửng sốt một hồi lâu mới nhào tới gọi to nương nương.
Liên tục thở hổn hển chửi thề vài câu, Diệp Trăn mới miễn cưỡng nói ra, “Đã Hoàng Thượng cũng đã nhận tội hối lỗi, Diệp gia ta đây nhất định không chạy khỏi kiếp nạn này rồi? 32 điều tội trạng, phân biệt có những hình phạt nào?”
Nội thị nức nở nói, “Chỉ riêng tội mưu nghịch thôi đã là tội xét nhà diệt tộc rồi, huống chi mấy tội cùng phạt. Hôm nay Diệp đại nhân cùng chư vị có liên quan tới vụ án đều đã bị bắt giữ vào thiên lao đợi thẩm tra rồi, Diệp phủ từ trên xuống dưới đều hỗn loạn hết, nô bộc chạy chạy biến biến, chỉ trong chốc lát thôi đã sụp đổ rồi. Lúc nô tài đến Diệp phu nhân còn đang quỳ gối cửa cung đấy ạ, không biết có người phản ứng hay không.”
“Xét nhà diệt tộc, xét nhà diệt tộc…” Diệp Trăn nhai đi nhai lại bốn chữ này nhiều lần, lại thêm một ngụm máu tươi bắn mạnh ra, dốc sức liều mạng hô, “Đi tìm Hoàng Thượng! Lập tức đi tìm Hoàng Thượng! Cứ nói nhìn ở ân cứu mạng, bảo ngài ấy tha cho Diệp gia một lần cuối cùng! Diệp gia sẽ không dám nữa, Bổn cung cũng không dám nữa, lần này đích thị là một lần cuối cùng!”
Nội thị không dám chậm trễ, vội vàng chạy vội ra ngoài. Thánh Nguyên Đế sau khi nhận được tin tức hơi chần chừ một lát, sau đó vẫn vào Cam Tuyền Cung. Hai người một kẻ hấp hối nằm ở trong màn, một người mặt lạnh nghiêm túc ngồi ở ngoài màn, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.
“Nghe nói đây là một lần cuối cùng?” Thánh Nguyên Đế để thái y bắt mạch cho Diệp Trăn trước, cho uống một chén thuốc ổn định tinh thần, đợi nàng uống xong, dược liệu ngấm vào, mới từ từ nói, “Một lần lại một lần, trẫm đã không nhớ rõ có bao nhiêu lần rồi.”
“Bệ hạ, đây quả thật là một lần cuối cùng, ta dùng ân cứu mạng đổi lấy khoan dung cho Diệp gia của ngài, từ nay về sau hai chúng ta rõ ràng còn không được sao?” Hai mắt Diệp Trăn đẫm lệ sương mù, giọng điệu buồn bã thảm thiết. Nàng vạn lần không có ngờ tới tiễn đưa một cây san hô lại sẽ để cho chính mình lưu lạc đến hoàn cảnh thê thảm bậc này. Thủ đoạn của Quan gia thật sự khiến người ta sợ hãi!
“Năm đó ông ta giúp đỡ hai Vương mưu phản, muốn lấy công tòng Long*, tội mưu nghịch này đã dùng hết tám chín phần mười ân tình rồi. Năm gần đây ông ta không biết thu liễm, ngược lại còn tốn hao số tiền lớn mua tùy tùng bên người trẫm, cống sắc cho những quan viên quan trọng trong Bộ úy, muốn làm việc mờ ám. Tội kết bè kết cánh này, đã dùng hết một hai phần mười ân tình nữa, còn lại một hai phần ân tình mỏng manh kia, còn không đủ chống đỡ tội nhìn trộm hành tung của đế vương, vậy thì cứu giúp toàn tộc Diệp thị thế nào đây?”
[*tòng Long: phò tá vua]
Nhìn trộm hành tung đế vương? Nghe tới đây, Diệp Trăn đã là tim gan nát vụn, lo lắng trùng trùng. Thì ra Hoàng Thượng cái gì cũng biết, chỉ là không muốn đâm phá ra mà thôi. Nếu không có chuyện Diệp Phồn, nàng cũng không đi chèn ép Quan Tố Y, không chèn ép Quan Tố Y, Diệp gia sẽ không trêu chọc Quan gia, không trêu chọc Quan gia, mọi chuyện hôm nay sẽ không phát sinh, mà nàng và Hoàng Thượng vẫn còn có thể bảo trì biểu hiện giả dối phu thê tình thâm.
Dù là nàng ngụy trang cả đời, dù là đối mặt với hiện thực tàn khốc không chịu nổi, cũng tốt hơn tình trạng này tới nghìn lần vạn lần! Nếu như Diệp gia phạm tội tịch thu tài sản giết cả nhà, Diệp Trăn nàng làm gì còn cơ hội sống? Không nói tới Thái hậu, đại trưởng công chúa, trưởng công chúa hận nàng tới tận xương, chính những vị Tần phi thấp kém kia liên hợp lại cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.
Nếu như lúc trước không tiêu xài những ân tình kia, có lẽ nàng có thể bình an sống đến già, khi chết được dùng lễ Hoàng hậu để chôn cất, hưởng cả nước chịu tang, tôn quý bậc nào, phong quang ra sao? Nhưng hiện tại, sống chết của nàng, sống chết của toàn tộc Diệp thị, tất cả chỉ ở cái miệng của Đế sư, ở một ý nhiệm của Hoàng Thượng.
Diệp Trăn cho tới bây giờ vẫn chưa từng hối hận, cũng cho tới bây giờ chưa từng tuyệt vọng, lúc này mới hiểu rõ ràng, không phải là tất cả mọi người đều mặc cho nàng bài bố, cũng không phải tất cả mọi người đều để tùy ý nàng chà đạp. Quyền thế của nàng, còn xa cũng không tới được cái bậc một tay che trời.
Hôm nay, ngoại trừ dùng ánh mắt bi thương và chờ mong gắt gao nhìn thẳng Hoàng Thượng, nàng không làm được cái gì hết, thậm chí không nói được ra nửa câu giải thích.
Thánh Nguyên Đế châm chước một lát, nói từng chữ từng chữ một, “Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Cứu Diệp Toàn Dũng, tất cả những thứ ngươi sở hữu đều mất đi; bảo toàn chính mình, Diệp Toàn Dũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ; ngươi chọn thế nào?” Hắn muốn nhìn một chút, đến cùng bộ mặt của Diệp Trăn là như thế nào.
[*tấn thiên: chết]
Thoáng chốc, Vịnh Hà bưng một chén dược tiến vào, nhẹ giọng gọi, “Nương nương, người dậy đi, nên uống thuốc rồi.”
Diệp Trăn thong thả tỉnh lại, đôi mắt rời rạc vô ý thức nhìn chằm chằm vào rèm che, qua một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận đây là lúc nào, là ở đâu. Dưới sự nâng đỡ của cung nữ, nàng nỗ lực nửa ngồi dậy, ho khan nói, “Hôm nay Hoàng Thượng có từng tới thăm hỏi Bổn cung không?” Một ngày có tám canh giờ nàng đều mê man, sợ bỏ qua người nọ đến.
Sắc mặt Vịnh Hà khẽ biến thành hơi xám, cẩn thận nói, “Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, không rút ra được thời gian rảnh. Nhưng nô tỳ đã đưa tin tức ngài bị bệnh cũ tái phát qua đó rồi, chắc hẳn hết bận rộn, Hoàng Thượng sẽ đến thôi.”
“Vậy sao?” Diệp Trăn cười khổ, “Bổn cung bệnh nguy kịch hắn cũng không đến, hơi khỏe lên chút thì sẽ càng không đến đâu. Vịnh Hà, ngươi không cần phải dỗ Bổn cung.” Nói đến đây, nàng phất tay cho lui người không có phận sự, tiếp tục nói, “Bổn cung có trọng lượng gì trong lòng hắn, lúc này cuối cùng cũng đã hiểu rồi. Thời gian bảy năm, dù là ôm một tảng đá, không tới mức tan ra, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nhiễm một chút ấm áp, nhưng hắn ngược lại, nói trở mặt liền trở mặt, quả thật là đế vương vô tình. Bổn cung đánh bạc tánh mạng để ở gần hắn, không biết là đúng hay sai đây.”
“Nương nương ngài chớ suy nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn!” Vịnh Hà thấy chung quanh không có người, lập tức móc từ trong ống tay áo ra một hạt dược hoàn màu đỏ nhạt, nhét vào lòng bàn tay chủ tử. Diệp Trăn thoáng nắm chặt, mượn khoảng cách cúi đầu ho khan nó nuốt xuống, sau đó bưng chén thuốc lên cái miệng nhỏ nhấm nháp.
Đợi chủ tử ăn giải dược xong, Vịnh Hà nhỏ giọng nói, “Nương nương ngài còn chưa tới tình trạng vô vọng xoay người. Hiện tại Hoàng Thượng không có con nối dõi, nếu ngài sinh hoàng trưởng tử trước, Diệp gia nhất định có thể khôi phục. Cho nên hiện tại việc cấp bách của người là làm chuẩn bị cho mang thai, đợi dư độc trong cơ thể hết, nô tỳ sẽ điều chế mấy tề thuốc mang thai, ngày ngày cho người uống vào, không tới hai tháng sẽ đi cùng phòng được.”
Diệp Trăn uống một ngụm thuốc cuối cùng xong, bất đắc dĩ nói, “Hoàng Thượng không chạm vào Bổn cung, Bổn cung mang thai như thế nào?”
“Nương nương, người chưa bao giờ thị tẩm ư?” Vịnh Hà cả kinh thiếu chút nữa làm rơi vỡ chén thuốc. Nàng chỉ biết Hoàng Thượng không ngủ lại ở Cam Tuyền Cung, cũng không ngủ lại ở biệt cung, ban ngày có thường ra vào, ngẫu nhiên cho lui hết người hầu nói chuyện cùng nương nương ở bên trong điện, ngắn thì hai ba khắc chung, lâu là nửa ngày, không có khả năng cái gì cũng không làm nhỉ? Dưới ánh mắt nghi hoặc của cung nữ tâm phúc, Diệp Trăn rốt cục thổ lộ hết bí mật giấu ở chỗ sâu nhất, cũng khó khăn nhất ở đáy lòng ra ngoài, “Bổn cung và Hoàng Thượng chưa bao giờ có quan hệ xác thịt. Còn nhớ rõ ngày Hầu gia tứ hôn ngài ấy vỗ nhẹ cánh tay Bổn cung không? Bảy năm qua, đó là lần đầu tiên ngài ấy đụng vào Bổn cung.”
Vịnh Hà không dám hỏi lại, lo lắng mình không giữ nổi bí mật lớn như thế. Nàng vốn tưởng rằng nương nương có thể thuận lợi tiến vào hậu cung, đạt được địa vị cao bậc này, nên nắm Hoàng Thượng trong lòng bàn tay mới đúng, nhưng thì ra người nọ chưa từng đụng tới, mà nhiều năm cẩn thận chiếu cố như vậy, thực sự là chỉ vì ân cứu mạng.
Hoàng Thượng quả thực trọng tình trọng nghĩa như đồn đãi, ở phương diện khác lại rất lãnh khốc. Nếu như ngươi không thể đi vào lòng ngài ấy, thì cho dù có bỏ tính mạng ra đánh cuộc cũng không được, ngài ấy có thể trả cho chỉ là cảm kích và trông nom, mà không phải là thâm tình ưu ái. Nói ngài ấy nhân nghĩa quân tử cũng đúng, nói ngài ấy ý chí sắt đá cũng không sai, người như vậy thì nịnh nọt thế nào đây?
Vịnh Hà càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước xa vời, sắc mặt không khỏi ảm đạm. Hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh thành tuyệt sắc như nương nương, còn bỏ ra bảy năm thời gian mà không dao động được, vậy trên đời này còn có ai có thể khai mở con tim lạnh giá của Hoàng Thượng đây? Chẳng lẽ các nàng thực sự cứ phải vĩnh viễn bế môn tư quá như vậy sao?
Vẫn là Diệp Trăn lên tiếng trước, “Ngươi điều trị thân thể giúp Bổn cung trước đã, hãy mau đẩy hết dư độc trong người ra, đợi Bổn cung chuẩn bị thỏa đáng, đương nhiên có biện pháp khiến Hoàng Thượng đi vào khuôn khổ. Trước kia Bổn cung vì muốn lưu lại ấn tượng trinh liệt hiền thục, khó tránh khỏi bảo thủ câu nệ chút ít, ngày sau sẽ không như vậy nữa. Nếu như không dùng thủ đoạn phi thường, nói không chừng Cam Tuyền Cung chúng ta từ nay về sau sẽ biến thành lãnh cung. Hoàng Thượng chỉ bảo Bổn cung bế môn tư quá, chứ không nói khi nào thì bỏ lệnh cấm, ngay cả cung vụ cũng chầm chậm chuyển cho những tần phi mới phong kia, đây là tước mất quyền lực của Bổn cung đây này. Ngài ấy đã không còn giống trước đây, nhưng lòng dạ vẫn sắt đá.”
Lườm Vịnh Hà vâng dạ đồng ý, nàng tận lực nhỏ giọng nói, “Lấy bảo bối của Bổn cung ẩn giấu ra đây, sau nên dùng đều dùng tới.”
“Vâng, nô tỳ bớt thời gian kiểm tra thực hư thế nào, có một số lâu rồi không dùng, sợ là giảm công hiệu. Cái tốt nhất lúc đại tiểu thư vào cung đã lấy đi một rương, nô tỳ đều ghi lại rồi.” Vịnh Hà vừa nói vừa đi xem đáy giường, chợt nghe thấy tiếng bước chân mất trật tự từ bên ngoài truyền vào.
“Không thông truyền đã tự tiện xông vào nội điện, ngươi không muốn sống nữa sao?” Vịnh Hà vội vàng đi ra ngoài ngăn trở, thấy người tới là một gã nội thị, đang chạy vội đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ lên.
“Khởi bẩm Tiệp dư nương nương, việc lớn không tốt rồi!” Nội thị phù phù quỳ xuống, hấp tấp nói, “Hoàng Thượng hôm nay thành lập một công sở, tên là Đốc sát viện, chuyên đi đường nghe dân nói, giám sát đủ loại quan lại, chức quyền rất lớn, ngay cả mỗi tiếng nói cử động của Hoàng thượng cũng nằm trong vòng giám sát, chứ không nói tới hoạch tội. Mà Đế sư kiêm nhậm Đốc sát viện Đô Ngự Sử, vừa mặc quan bào vào đã vạch tội Diệp gia, liệt kê Diệp đại nhân 32 điều tội trạng, liên quan đến mưu nghịch, khi quân, mạo phạm, đại bất kính, vân vân…”
“Giỏi lắm một đế sư hết lòng vì công, giỏi cho một Quan gia tác phong thanh chính! Rõ ràng là quan báo tư thù mà! Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng nghe lão vu cáo hay sao?” Diệp Trăn nổi trận lôi đình, vỗ bàn, lại bởi vì thân thể yếu đuối, lập tức ngã trở về.
Nội thị nuốt một miếng nước bọt, giọng run run nói, “Nương nương, nô tài còn chưa nói xong. Ông ta vạch tội Diệp đại nhân xong, ngay sau đó lại vạch tội Hoàng Thượng dùng người không khách quan, không nghiêm chỉnh trong nhà, đến nỗi ngoại thích làm loạn triều đình, cấu kết nội thần tùy tùng, nguy hại tới thánh mệnh, thánh nhan. Lúc này Hoàng Thượng đã nhận tội, đang ở trong ngự thư phòng chép tổ huấn trăm lượt để cảnh tỉnh…”
Không đợi hắn nói cho hết lời, Diệp Trăn đã xụi lơ như bùn, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đế sư vạch tội Diệp gia trước, khiến cho người ta cho rằng hắn có ý báo thù riêng, nhưng sau đó vạch tội Hoàng Thượng, lập tức trở thành xoay ngược lại, khiến người ta cho rằng không sợ cường quyền, đại công vô tư. Nếu như Hoàng Thượng không muốn ngày đầu tiên đã bỏ đi cái Đốc sát viện kia, chắc chắn sẽ nghiêm tra Diệp gia, xử lý nghiêm khắc phụ thân.
Nhà nhân thiện gì chứ, lòng dạ ác độc còn hơn cả rắn rết mà! Bổn cung chỉ là hơi áp thể diện của Quan Tố Y thôi, bọn họ lại vừa ra tay chính là sát chiêu, không hề cho người ta đường lui nào! Diệp Trăn thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, chỉ cảm thấy trong cổ họng bức bối, lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi hơi pha màu đen.
Đám người Vịnh Hà hồn phi phách tán, sửng sốt một hồi lâu mới nhào tới gọi to nương nương.
Liên tục thở hổn hển chửi thề vài câu, Diệp Trăn mới miễn cưỡng nói ra, “Đã Hoàng Thượng cũng đã nhận tội hối lỗi, Diệp gia ta đây nhất định không chạy khỏi kiếp nạn này rồi? 32 điều tội trạng, phân biệt có những hình phạt nào?”
Nội thị nức nở nói, “Chỉ riêng tội mưu nghịch thôi đã là tội xét nhà diệt tộc rồi, huống chi mấy tội cùng phạt. Hôm nay Diệp đại nhân cùng chư vị có liên quan tới vụ án đều đã bị bắt giữ vào thiên lao đợi thẩm tra rồi, Diệp phủ từ trên xuống dưới đều hỗn loạn hết, nô bộc chạy chạy biến biến, chỉ trong chốc lát thôi đã sụp đổ rồi. Lúc nô tài đến Diệp phu nhân còn đang quỳ gối cửa cung đấy ạ, không biết có người phản ứng hay không.”
“Xét nhà diệt tộc, xét nhà diệt tộc…” Diệp Trăn nhai đi nhai lại bốn chữ này nhiều lần, lại thêm một ngụm máu tươi bắn mạnh ra, dốc sức liều mạng hô, “Đi tìm Hoàng Thượng! Lập tức đi tìm Hoàng Thượng! Cứ nói nhìn ở ân cứu mạng, bảo ngài ấy tha cho Diệp gia một lần cuối cùng! Diệp gia sẽ không dám nữa, Bổn cung cũng không dám nữa, lần này đích thị là một lần cuối cùng!”
Nội thị không dám chậm trễ, vội vàng chạy vội ra ngoài. Thánh Nguyên Đế sau khi nhận được tin tức hơi chần chừ một lát, sau đó vẫn vào Cam Tuyền Cung. Hai người một kẻ hấp hối nằm ở trong màn, một người mặt lạnh nghiêm túc ngồi ở ngoài màn, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.
“Nghe nói đây là một lần cuối cùng?” Thánh Nguyên Đế để thái y bắt mạch cho Diệp Trăn trước, cho uống một chén thuốc ổn định tinh thần, đợi nàng uống xong, dược liệu ngấm vào, mới từ từ nói, “Một lần lại một lần, trẫm đã không nhớ rõ có bao nhiêu lần rồi.”
“Bệ hạ, đây quả thật là một lần cuối cùng, ta dùng ân cứu mạng đổi lấy khoan dung cho Diệp gia của ngài, từ nay về sau hai chúng ta rõ ràng còn không được sao?” Hai mắt Diệp Trăn đẫm lệ sương mù, giọng điệu buồn bã thảm thiết. Nàng vạn lần không có ngờ tới tiễn đưa một cây san hô lại sẽ để cho chính mình lưu lạc đến hoàn cảnh thê thảm bậc này. Thủ đoạn của Quan gia thật sự khiến người ta sợ hãi!
“Năm đó ông ta giúp đỡ hai Vương mưu phản, muốn lấy công tòng Long*, tội mưu nghịch này đã dùng hết tám chín phần mười ân tình rồi. Năm gần đây ông ta không biết thu liễm, ngược lại còn tốn hao số tiền lớn mua tùy tùng bên người trẫm, cống sắc cho những quan viên quan trọng trong Bộ úy, muốn làm việc mờ ám. Tội kết bè kết cánh này, đã dùng hết một hai phần mười ân tình nữa, còn lại một hai phần ân tình mỏng manh kia, còn không đủ chống đỡ tội nhìn trộm hành tung của đế vương, vậy thì cứu giúp toàn tộc Diệp thị thế nào đây?”
[*tòng Long: phò tá vua]
Nhìn trộm hành tung đế vương? Nghe tới đây, Diệp Trăn đã là tim gan nát vụn, lo lắng trùng trùng. Thì ra Hoàng Thượng cái gì cũng biết, chỉ là không muốn đâm phá ra mà thôi. Nếu không có chuyện Diệp Phồn, nàng cũng không đi chèn ép Quan Tố Y, không chèn ép Quan Tố Y, Diệp gia sẽ không trêu chọc Quan gia, không trêu chọc Quan gia, mọi chuyện hôm nay sẽ không phát sinh, mà nàng và Hoàng Thượng vẫn còn có thể bảo trì biểu hiện giả dối phu thê tình thâm.
Dù là nàng ngụy trang cả đời, dù là đối mặt với hiện thực tàn khốc không chịu nổi, cũng tốt hơn tình trạng này tới nghìn lần vạn lần! Nếu như Diệp gia phạm tội tịch thu tài sản giết cả nhà, Diệp Trăn nàng làm gì còn cơ hội sống? Không nói tới Thái hậu, đại trưởng công chúa, trưởng công chúa hận nàng tới tận xương, chính những vị Tần phi thấp kém kia liên hợp lại cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.
Nếu như lúc trước không tiêu xài những ân tình kia, có lẽ nàng có thể bình an sống đến già, khi chết được dùng lễ Hoàng hậu để chôn cất, hưởng cả nước chịu tang, tôn quý bậc nào, phong quang ra sao? Nhưng hiện tại, sống chết của nàng, sống chết của toàn tộc Diệp thị, tất cả chỉ ở cái miệng của Đế sư, ở một ý nhiệm của Hoàng Thượng.
Diệp Trăn cho tới bây giờ vẫn chưa từng hối hận, cũng cho tới bây giờ chưa từng tuyệt vọng, lúc này mới hiểu rõ ràng, không phải là tất cả mọi người đều mặc cho nàng bài bố, cũng không phải tất cả mọi người đều để tùy ý nàng chà đạp. Quyền thế của nàng, còn xa cũng không tới được cái bậc một tay che trời.
Hôm nay, ngoại trừ dùng ánh mắt bi thương và chờ mong gắt gao nhìn thẳng Hoàng Thượng, nàng không làm được cái gì hết, thậm chí không nói được ra nửa câu giải thích.
Thánh Nguyên Đế châm chước một lát, nói từng chữ từng chữ một, “Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Cứu Diệp Toàn Dũng, tất cả những thứ ngươi sở hữu đều mất đi; bảo toàn chính mình, Diệp Toàn Dũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ; ngươi chọn thế nào?” Hắn muốn nhìn một chút, đến cùng bộ mặt của Diệp Trăn là như thế nào.
Danh sách chương