Giờ Mão hôm sau, trong Kinh Trập lâu, một gã sai vặt quỳ gối bên giường gọi nhỏ, “Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm, ngài còn phải đi tới nhà giữa thỉnh an cho phu nhân đây này. Mau tỉnh dậy đi đại thiếu gia, đại thiếu gia?”“Ồn quá…! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Triệu Vọng Thư trong mơ màng ném cái gối đầu đi, dọa gã sai vặt kia rút lui mấy bước. Do dự một lát, hắn lại kiên trì gọi, “Đại thiếu gia, lúc này phu nhân đang chờ ngài đấy, nếu ngài không thức dậy, chúng nô tài sẽ bị gánh tội danh hầu hạ bất lực rồi.”
“Quan thị, Quan thị, cái gì cũng là Quan thị nói, thực đáng ghét!” Triệu Vọng Thư hoàn toàn ngủ không được nữa, một đầu tóc rối bời đứng lên, tức giận nói, “Chính bản thân cô ta nói sẽ không quan tâm ta và tỷ tỷ nữa, ta còn phải tới đó làm gì hả? Huống hồ tỷ tỷ cũng nói chúng ta không cần để ý tới cô ta, chỉ cần quan tâm thân cận nhà ông bà ngoại và dì cả thôi. Quan gia lợi hại, có thể lợi hại hơn Tiệp dư nương nương không? Có thể lợi hại hơn quốc trượng không? Nhà ngoại của ta chính là đường đường chính chính hoàng thân quốc thích đấy!”
Triệu Vọng Thư lỗ mũi hếch lên trời mà hừ vài tiếng, lúc này mới đặt chân xuống đất, ọt ọt ọt ọt uống mấy ngụm nước trà. Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ biết sống phóng túng, đầu óc không phải nghĩ nhiều càng ngày càng trì độn. Hôm qua Diệp gia phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn lại không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là báo cho Hoàng Thượng biết, ngài ấy đương nhiên sẽ phái người đi thăm dò, chỉ chờ bắt lấy tặc tử là xong, không ảnh hưởng gì tới Diệp phủ. Vì vậy, lúc Triệu Lục Ly và Triệu Thuần Hi lo lắng, lăn lộn khó ngủ, còn hắn thì như chưa hề thấy có chuyện xảy ra, như thường lệ ăn, ngủ, chơi đùa, còn mừng thầm không thôi vì được thoát khỏi “Tra tấn” của Quan thị.
Gã sai vặt cũng là kẻ không có kiến thức, chần chờ nói, “Vậy chúng ta sau này không phải đi tới nhà giữa hả? Không cần phải thỉnh an phu nhân sao? Cũng không cần phải tới chỗ đó học tập hả?”
“Đi cái rắm, để tự cô ta chơi đi!” Triệu Vọng Thư được nha hoàn hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, mặc chỉnh tề, nói cười đùa, “Đi ra phố mua mấy hũ rượu mạnh cho phu tử, nói cho hắn biết hôm nay ta không đi tộc học, để hắn hỗ trợ chu toàn một vài. Không có Quan thị cả ngày trông coi, cuối cùng ta cũng sống lại rồi! Đi thôi, chúng ta đi tây phố xem người ta đấu chó đi!”
Gã sai vặt tuy có chút ít thấp thỏm không yên, ngẫm lại Diệp gia mấy ngày gần đây quang vinh sủng lại yên lòng, tự đi chợ mua rượu không đề cập tới.
Trong Bồng Lai uyển, Triệu Thuần Hi đã dậy từ sớm, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm chỉnh ăn mặc. Không phải đi tới nhà giữa và chính viện thỉnh an, cũng không cần phải đi theo Quan thị học tập tục vụ, nàng lại cảm thấy mê mang không thôi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ mờ trong gương đồng, chậm rãi ngây dại.
Hà Hương và Tuyết Liễu cài từng thứ như trâm, vòng tai, vòng tay, vân vân lên người nàng, không ngừng tán dương, “Tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp nha, tướng mạo tài học như vậy, lo gì chuyện thành thân tương lai chứ? Chỉ cần Hầu gia thả tin tức ra ngoài, bà mối chắc sẽ giẫm sập cửa Triệu phủ mất.”
Triệu Thuần Hi giật giật khóe miệng, dặn dò, “Hai ngươi sai khiến mấy tạp dịch tai mắt linh hoạt ra đường đi, nhìn xem hôm nay có tin đồn có liên quan tới Diệp gia truyền ra hay không. Tim ta kinh hoàng nhảy phù phù phù phù, khó chịu cực kỳ, cảm thấy sẽ có chuyện lớn phát sinh.”
Mặc dù là đứa cháu gái ngoại ruột thịt của Diệp phủ, hôm qua nàng cũng không thể thám thính được bao nhiêu nội tình, chỉ biết Hồng san hô bị nát, mẫu thân đi tìm Hoàng Thượng khiếu nại nhưng không được vào cửa, lúc xuất cung quân binh đã bỏ chạy hết rồi, quan sai trong nha môn cũng làm chim bay thú chạy, vốn cho là tai hoạ chọc xé trời, vào cung một chuyến lại biến thành lông gà trên đất, mà bản thân cầm cây chổi quét là xong.
Triệu Thuần Hi càng nghĩ sâu xa, càng cảm thấy phản ứng của mọi người rất dị thường, nhất là Hoàng Thượng, nửa chút ân cần, ý trấn an cũng không có, hoàn toàn không giống với đồn đãi độc sủng mẫu thân!
“Tại sao có thể như vậy? Không lẽ nào!” Nàng ngã vào ghế dựa, lật qua lật lại nhấm nuốt nhiều lần những lời Quan Tố Y nhận định về Diệp gia ắt gặp chèn ép kia, cuối cùng thấy rất đúng, khắp cả người phát lạnh.
Cùng lúc đó, Quan Tố Y đang ngồi ở bên cửa sổ, nương nắng sớm đọc vài cuốn sách mà Trấn Tây Hầu đưa tới, khóe miệng hơi gấp, rất là thích ý. Minh Lan đứng ở ngoài viện nghểnh cổ nhìn ra xa, thấy giờ mão đã qua, liền bực tức nói, “Ỷ vào Diệp gia đắc thế, hai người kia quả nhiên đều không tới!”
Bà tử thô sử phụ trách vẩy nước quét nhà được nghe lời này âm thầm liếc mắt, oán thầm: người Diệp phủ mới là đường đường chính chính hoàng thân quốc thích, ở bên trong cái bụng của Tiệp dư nương nương không chừng đã mang thai tiểu thái tử rồi, ai thèm thân cận Quan gia ngươi? Đế sư, Quá thường, tên này đúng là êm tai đấy, nhưng đâu có thấy Hoàng Thượng thưởng ngươi một kiện quốc bảo chơi đùa? Ở Yên kinh, ai quyền thế ngập trời, ai có tiếng không có miếng, ngày bình thường nhìn không ra, gần đến giờ tranh phong tương đối liền tinh tường rõ ràng rồi, ngươi cất nhắc nô tỳ đi áp thiên kim được nuông chiều của người ta, người ta trực tiếp thưởng một thần Phật xuống, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi!
Mấy nha hoàn bà tử còn lại đều nháy mắt ra hiệu, lén tác quái, đợi Minh Lan quay đầu lại nhìn thì làm bộ bận rộn, trong lòng thì nở hoa: Diệp gia thanh thế lớn như vậy, ngay cả quốc bảo cũng có thể trở thành của hồi môn, Diệp di nương có Tiệp dư nương nương và Hoàng Thượng làm chỗ dựa không thể leo lên trên sao? Chung quy là hoàng thân quốc thích, dù là làm thiếp cũng thể diện hơn so với phu nhân, mà nhà giữa vừa không được sủng lại không có thế, không phải là mỏi mòn ngồi chờ đợi, thì chính là tranh thủ thời gian tìm đường khác mà đi!
Họ lại không biết đủ loại trò hề và tâm tư âm u này đã bị Quan Tố Y bên cửa sổ nhìn thấy hết, chỉ là lười biếng phản ứng mà thôi.
“Minh Lan đừng nhìn, dọn dẹp một chút đi chính viện thỉnh an cho Lão phu nhân.” Nàng thả sách lại giá sách, nhìn vào gương đồng chỉnh trâm hoa bên tóc mai, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đời trước lúc nàng dạy bảo Triệu Vọng Thư chưa từng động đậy tới thước, thấy hắn không ngoan liền cải biến tri thức thành câu chuyện nhỏ, vừa hướng dẫn từng bước, vừa kiên nhẫn dẫn đạo, kết hợp lao động nhẹ nhàng với ngụ ý bên trong, cuối cùng cũng làm hắn thành tài. Mà chỗ Triệu Thuần Hi cũng không lạnh nhạt, tục vụ, nhân tình, lõi đời, thậm chí cả chính kiến, đều phân tích thấu triệt cho nàng ta. Tước vị huyện chủ vẻ vang của nàng ta, phu quân quyền nghiêng nửa triều đình kia, có cái nào mà không phải do nàng bỏ bao công sức trù tính cho? Quay đầu lại cho mình cái kết cục thân bại danh liệt.
Đời trước nàng có thể tạo nên bọn họ, đời này đương nhiên cũng có thể bỏ mặc, xem hai người kia gẩy được ra bao nhiêu bọt nước. Trong khi đang suy nghĩ, đã đến chính viện, Quan Tố Y hành lễ với Lão phu nhân, phụng trà, ngồi ở dưới tay nói chuyện cùng bà.
“Vọng Thư không tới ư?” Lão phu nhân nhìn ra phía sau nàng.
“Mới phái người đến hỏi, nói là đã đi tộc học rồi.” Nhưng mà thực hư thế nào, không có người nào hiểu hơn Quan Tố Y. Triệu Lục Ly mắt mù, yêu nữ nhân hồng hạnh xuất tường, mời học giả uyên thâm đến cũng chỉ là mặt hàng hư danh, đời trước thiếu chút nữa dạy hỏng Triệu Vọng Thư. Nàng mất rất nhiều sức mới đuổi được đi, cuối cùng ngược lại rơi xuống một thân bêu danh.
Chuyện nịnh nọt hết sức kia, nàng tuyệt đối sẽ không làm nữa, Triệu Vọng Thư là rồng hay là giun đâu có liên quan gì tới nàng? Lão phu nhân lắc đầu, giọng nói có chút thất vọng, “Nó bị những người khác đầu độc, ý đồ bất hòa với con, thân cận nhà ngoại. Nó từ nhỏ không có người dạy bảo, khó tránh khỏi không hiểu chuyện, chúng ta chậm rãi uốn nắn, một ngày nào đó cũng sẽ tốt thôi.”
Quan Tố Y khẽ cười nói, “Diệp gia dù sao cũng là huyết mạch tương liên với nó, nó thân cận nhiều hơn vốn không có gì đáng trách. Lão phu nhân yên tâm, là bổn phận của con thì con sẽ không trốn tránh.”
“Con là người tốt, ta biết rõ.” Lão phu nhân vỗ mu bàn tay con dâu, nói sang chuyện khác, “Hôm nay đệ muội con sẽ trở về. Nó cũng là người tốt, thân thể không khỏe, con khoan dung một chút.”
Nguyễn thị sẽ trở về ư? Trong lòng Quan Tố Y hoảng hốt một hồi. Đối với vị đệ muội này, nàng không thân cận lắm, mặc dù ở chung một mái nhà, nhưng ngay cả mặt cũng chỉ gặp vài lần mà thôi, bỗng có một ngày Nguyễn thị sinh non, chỉ một lát bị rong huyết mà chết, đợi nàng hoàn hồn thì đã vội vàng hạ táng người rồi, cứ như một làn khói xanh, nói bay liền bay.
Nguyễn thị và Triệu Cẩn Du, đệ đệ của Triệu Lục Ly, quen biết khi còn khó khăn, một người là con gái của quan lại nhỏ nơi biên quan, một người là hậu nhân của tội thần, bởi vì lão Hầu gia chọc chút phiền toái, cần được Nguyễn phụ giúp đỡ, hai người mới lập thành hôn ước. Vài ngày trước đó nàng bởi vì mang thai nên đã đi lễ tạ thần, cũng có ý tránh để tân phu nhân nhiễm xui của mình.
Khi đang nói chuyện, bên ngoài có người đến báo, nói Nhị phu nhân trở về rồi, sau đó thấy một vị nữ tử bụng dưới hơi lồi dẫn một nam đồng năm sáu tuổi đi tới. Lão phu nhân vừa ngoắc tay đón chào, vừa nhìn biểu lộ của đại con dâu, sợ nàng bị sợ.
Nguyễn thị không dám ngẩng đầu, chỉ đẩy nam đồng bên người, dịu dàng nói, “Mau thỉnh an tổ mẫu và nghĩa mẫu.”
Hài tử tên là Mộc Mộc, theo dòng họ có thể nhìn ra được không có quan hệ huyết thống với Triệu gia, mà là đồng bào của Triệu Lục Ly, bởi vì cha mẹ đều vong, thân nhân thất lạc, được gởi nuôi ở Hầu phủ. Triệu Lục Ly nhận nó làm nghĩa tử, nhưng không còn tâm tư đi trông nom, liền để cho Nguyễn thị mang theo bên người.
Nam đồng không thích nói chuyện, quỳ xuống đến thành tâm thành ý dập đầu ba cái, khiến Lão phu nhân vui vô cùng. Nhìn quen cháu trai ruột thịt như gấu, bà đương nhiên thích đứa bé nhu thuận, ngoan ngoãn như vậy, kéo Quan Tố Y nói giới thiệu, “Đây là đệ muội con, Nguyễn Lâm, nhân sĩ Điền Tây, năm nay lớn hơn con ba bốn tuổi, tính tình dịu dàng mềm mại, hai con có thể ở chung. Đây là Mộc Mộc, Hầu gia nhận làm con nuôi, từ nhỏ không thích nói chuyện, sợ hãi gặp người lạ, con không nên trách tội.”
Đứa nhỏ từng chịu đựng qua chiến hỏa tàn phá sẽ trở nên đặc biệt trầm mặc, điểm này Quan Tố Y đương nhiên hiểu rõ. Nàng gọi Mộc Mộc, “Tiểu Mộc Mộc mau tới đây, để mẫu thân nhìn kĩ xem nào.”
Mẫu thân? Mộc Mộc nghiêng đầu qua nhìn nàng, con mắt vừa tròn vừa lớn, trắng đen rõ ràng, khiến lòng người mềm mại. Quan Tố Y thoáng ướt mắt, khó tránh khỏi nhớ tới vận mệnh đời trước của Mộc Mộc. Nếu như trí nhớ không sai, đứa nhỏ này nửa tháng sau bỗng nhiên sốt cao, không kịp đợi uống thuốc của đại phu đã chết, chỉ có một hòm quan tài mỏng hạ táng.
Đời này nàng có thể bắt đầu lại, tất nhiên cũng cho Mộc Mộc bình an lớn lên; về phần Nguyễn thị, phải làm tận tâm tận lực, để mẫu tử nàng ấy đều khỏe.
Nguyễn thị đứng ở một bên thấy tẩu tử chỉ chú ý tới Mộc Mộc, không để ý tới mình, trên mặt không hề có bất mãn, chỉ cảm thấy an tâm. Nàng quen với ánh mắt mọi người sợ hãi xem thường, càng thích đối đãi bình thường như tẩu tử. Nữ tử xuất thân từ thư hương môn đệ, lòng dạ quả nhiên mềm mại, cũng thương cảm lòn người. Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được sờ lên nốt ruồi xanh đen chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt của mình, khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ.
“Quan thị, Quan thị, cái gì cũng là Quan thị nói, thực đáng ghét!” Triệu Vọng Thư hoàn toàn ngủ không được nữa, một đầu tóc rối bời đứng lên, tức giận nói, “Chính bản thân cô ta nói sẽ không quan tâm ta và tỷ tỷ nữa, ta còn phải tới đó làm gì hả? Huống hồ tỷ tỷ cũng nói chúng ta không cần để ý tới cô ta, chỉ cần quan tâm thân cận nhà ông bà ngoại và dì cả thôi. Quan gia lợi hại, có thể lợi hại hơn Tiệp dư nương nương không? Có thể lợi hại hơn quốc trượng không? Nhà ngoại của ta chính là đường đường chính chính hoàng thân quốc thích đấy!”
Triệu Vọng Thư lỗ mũi hếch lên trời mà hừ vài tiếng, lúc này mới đặt chân xuống đất, ọt ọt ọt ọt uống mấy ngụm nước trà. Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ biết sống phóng túng, đầu óc không phải nghĩ nhiều càng ngày càng trì độn. Hôm qua Diệp gia phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn lại không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là báo cho Hoàng Thượng biết, ngài ấy đương nhiên sẽ phái người đi thăm dò, chỉ chờ bắt lấy tặc tử là xong, không ảnh hưởng gì tới Diệp phủ. Vì vậy, lúc Triệu Lục Ly và Triệu Thuần Hi lo lắng, lăn lộn khó ngủ, còn hắn thì như chưa hề thấy có chuyện xảy ra, như thường lệ ăn, ngủ, chơi đùa, còn mừng thầm không thôi vì được thoát khỏi “Tra tấn” của Quan thị.
Gã sai vặt cũng là kẻ không có kiến thức, chần chờ nói, “Vậy chúng ta sau này không phải đi tới nhà giữa hả? Không cần phải thỉnh an phu nhân sao? Cũng không cần phải tới chỗ đó học tập hả?”
“Đi cái rắm, để tự cô ta chơi đi!” Triệu Vọng Thư được nha hoàn hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, mặc chỉnh tề, nói cười đùa, “Đi ra phố mua mấy hũ rượu mạnh cho phu tử, nói cho hắn biết hôm nay ta không đi tộc học, để hắn hỗ trợ chu toàn một vài. Không có Quan thị cả ngày trông coi, cuối cùng ta cũng sống lại rồi! Đi thôi, chúng ta đi tây phố xem người ta đấu chó đi!”
Gã sai vặt tuy có chút ít thấp thỏm không yên, ngẫm lại Diệp gia mấy ngày gần đây quang vinh sủng lại yên lòng, tự đi chợ mua rượu không đề cập tới.
Trong Bồng Lai uyển, Triệu Thuần Hi đã dậy từ sớm, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm chỉnh ăn mặc. Không phải đi tới nhà giữa và chính viện thỉnh an, cũng không cần phải đi theo Quan thị học tập tục vụ, nàng lại cảm thấy mê mang không thôi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ mờ trong gương đồng, chậm rãi ngây dại.
Hà Hương và Tuyết Liễu cài từng thứ như trâm, vòng tai, vòng tay, vân vân lên người nàng, không ngừng tán dương, “Tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp nha, tướng mạo tài học như vậy, lo gì chuyện thành thân tương lai chứ? Chỉ cần Hầu gia thả tin tức ra ngoài, bà mối chắc sẽ giẫm sập cửa Triệu phủ mất.”
Triệu Thuần Hi giật giật khóe miệng, dặn dò, “Hai ngươi sai khiến mấy tạp dịch tai mắt linh hoạt ra đường đi, nhìn xem hôm nay có tin đồn có liên quan tới Diệp gia truyền ra hay không. Tim ta kinh hoàng nhảy phù phù phù phù, khó chịu cực kỳ, cảm thấy sẽ có chuyện lớn phát sinh.”
Mặc dù là đứa cháu gái ngoại ruột thịt của Diệp phủ, hôm qua nàng cũng không thể thám thính được bao nhiêu nội tình, chỉ biết Hồng san hô bị nát, mẫu thân đi tìm Hoàng Thượng khiếu nại nhưng không được vào cửa, lúc xuất cung quân binh đã bỏ chạy hết rồi, quan sai trong nha môn cũng làm chim bay thú chạy, vốn cho là tai hoạ chọc xé trời, vào cung một chuyến lại biến thành lông gà trên đất, mà bản thân cầm cây chổi quét là xong.
Triệu Thuần Hi càng nghĩ sâu xa, càng cảm thấy phản ứng của mọi người rất dị thường, nhất là Hoàng Thượng, nửa chút ân cần, ý trấn an cũng không có, hoàn toàn không giống với đồn đãi độc sủng mẫu thân!
“Tại sao có thể như vậy? Không lẽ nào!” Nàng ngã vào ghế dựa, lật qua lật lại nhấm nuốt nhiều lần những lời Quan Tố Y nhận định về Diệp gia ắt gặp chèn ép kia, cuối cùng thấy rất đúng, khắp cả người phát lạnh.
Cùng lúc đó, Quan Tố Y đang ngồi ở bên cửa sổ, nương nắng sớm đọc vài cuốn sách mà Trấn Tây Hầu đưa tới, khóe miệng hơi gấp, rất là thích ý. Minh Lan đứng ở ngoài viện nghểnh cổ nhìn ra xa, thấy giờ mão đã qua, liền bực tức nói, “Ỷ vào Diệp gia đắc thế, hai người kia quả nhiên đều không tới!”
Bà tử thô sử phụ trách vẩy nước quét nhà được nghe lời này âm thầm liếc mắt, oán thầm: người Diệp phủ mới là đường đường chính chính hoàng thân quốc thích, ở bên trong cái bụng của Tiệp dư nương nương không chừng đã mang thai tiểu thái tử rồi, ai thèm thân cận Quan gia ngươi? Đế sư, Quá thường, tên này đúng là êm tai đấy, nhưng đâu có thấy Hoàng Thượng thưởng ngươi một kiện quốc bảo chơi đùa? Ở Yên kinh, ai quyền thế ngập trời, ai có tiếng không có miếng, ngày bình thường nhìn không ra, gần đến giờ tranh phong tương đối liền tinh tường rõ ràng rồi, ngươi cất nhắc nô tỳ đi áp thiên kim được nuông chiều của người ta, người ta trực tiếp thưởng một thần Phật xuống, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi!
Mấy nha hoàn bà tử còn lại đều nháy mắt ra hiệu, lén tác quái, đợi Minh Lan quay đầu lại nhìn thì làm bộ bận rộn, trong lòng thì nở hoa: Diệp gia thanh thế lớn như vậy, ngay cả quốc bảo cũng có thể trở thành của hồi môn, Diệp di nương có Tiệp dư nương nương và Hoàng Thượng làm chỗ dựa không thể leo lên trên sao? Chung quy là hoàng thân quốc thích, dù là làm thiếp cũng thể diện hơn so với phu nhân, mà nhà giữa vừa không được sủng lại không có thế, không phải là mỏi mòn ngồi chờ đợi, thì chính là tranh thủ thời gian tìm đường khác mà đi!
Họ lại không biết đủ loại trò hề và tâm tư âm u này đã bị Quan Tố Y bên cửa sổ nhìn thấy hết, chỉ là lười biếng phản ứng mà thôi.
“Minh Lan đừng nhìn, dọn dẹp một chút đi chính viện thỉnh an cho Lão phu nhân.” Nàng thả sách lại giá sách, nhìn vào gương đồng chỉnh trâm hoa bên tóc mai, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đời trước lúc nàng dạy bảo Triệu Vọng Thư chưa từng động đậy tới thước, thấy hắn không ngoan liền cải biến tri thức thành câu chuyện nhỏ, vừa hướng dẫn từng bước, vừa kiên nhẫn dẫn đạo, kết hợp lao động nhẹ nhàng với ngụ ý bên trong, cuối cùng cũng làm hắn thành tài. Mà chỗ Triệu Thuần Hi cũng không lạnh nhạt, tục vụ, nhân tình, lõi đời, thậm chí cả chính kiến, đều phân tích thấu triệt cho nàng ta. Tước vị huyện chủ vẻ vang của nàng ta, phu quân quyền nghiêng nửa triều đình kia, có cái nào mà không phải do nàng bỏ bao công sức trù tính cho? Quay đầu lại cho mình cái kết cục thân bại danh liệt.
Đời trước nàng có thể tạo nên bọn họ, đời này đương nhiên cũng có thể bỏ mặc, xem hai người kia gẩy được ra bao nhiêu bọt nước. Trong khi đang suy nghĩ, đã đến chính viện, Quan Tố Y hành lễ với Lão phu nhân, phụng trà, ngồi ở dưới tay nói chuyện cùng bà.
“Vọng Thư không tới ư?” Lão phu nhân nhìn ra phía sau nàng.
“Mới phái người đến hỏi, nói là đã đi tộc học rồi.” Nhưng mà thực hư thế nào, không có người nào hiểu hơn Quan Tố Y. Triệu Lục Ly mắt mù, yêu nữ nhân hồng hạnh xuất tường, mời học giả uyên thâm đến cũng chỉ là mặt hàng hư danh, đời trước thiếu chút nữa dạy hỏng Triệu Vọng Thư. Nàng mất rất nhiều sức mới đuổi được đi, cuối cùng ngược lại rơi xuống một thân bêu danh.
Chuyện nịnh nọt hết sức kia, nàng tuyệt đối sẽ không làm nữa, Triệu Vọng Thư là rồng hay là giun đâu có liên quan gì tới nàng? Lão phu nhân lắc đầu, giọng nói có chút thất vọng, “Nó bị những người khác đầu độc, ý đồ bất hòa với con, thân cận nhà ngoại. Nó từ nhỏ không có người dạy bảo, khó tránh khỏi không hiểu chuyện, chúng ta chậm rãi uốn nắn, một ngày nào đó cũng sẽ tốt thôi.”
Quan Tố Y khẽ cười nói, “Diệp gia dù sao cũng là huyết mạch tương liên với nó, nó thân cận nhiều hơn vốn không có gì đáng trách. Lão phu nhân yên tâm, là bổn phận của con thì con sẽ không trốn tránh.”
“Con là người tốt, ta biết rõ.” Lão phu nhân vỗ mu bàn tay con dâu, nói sang chuyện khác, “Hôm nay đệ muội con sẽ trở về. Nó cũng là người tốt, thân thể không khỏe, con khoan dung một chút.”
Nguyễn thị sẽ trở về ư? Trong lòng Quan Tố Y hoảng hốt một hồi. Đối với vị đệ muội này, nàng không thân cận lắm, mặc dù ở chung một mái nhà, nhưng ngay cả mặt cũng chỉ gặp vài lần mà thôi, bỗng có một ngày Nguyễn thị sinh non, chỉ một lát bị rong huyết mà chết, đợi nàng hoàn hồn thì đã vội vàng hạ táng người rồi, cứ như một làn khói xanh, nói bay liền bay.
Nguyễn thị và Triệu Cẩn Du, đệ đệ của Triệu Lục Ly, quen biết khi còn khó khăn, một người là con gái của quan lại nhỏ nơi biên quan, một người là hậu nhân của tội thần, bởi vì lão Hầu gia chọc chút phiền toái, cần được Nguyễn phụ giúp đỡ, hai người mới lập thành hôn ước. Vài ngày trước đó nàng bởi vì mang thai nên đã đi lễ tạ thần, cũng có ý tránh để tân phu nhân nhiễm xui của mình.
Khi đang nói chuyện, bên ngoài có người đến báo, nói Nhị phu nhân trở về rồi, sau đó thấy một vị nữ tử bụng dưới hơi lồi dẫn một nam đồng năm sáu tuổi đi tới. Lão phu nhân vừa ngoắc tay đón chào, vừa nhìn biểu lộ của đại con dâu, sợ nàng bị sợ.
Nguyễn thị không dám ngẩng đầu, chỉ đẩy nam đồng bên người, dịu dàng nói, “Mau thỉnh an tổ mẫu và nghĩa mẫu.”
Hài tử tên là Mộc Mộc, theo dòng họ có thể nhìn ra được không có quan hệ huyết thống với Triệu gia, mà là đồng bào của Triệu Lục Ly, bởi vì cha mẹ đều vong, thân nhân thất lạc, được gởi nuôi ở Hầu phủ. Triệu Lục Ly nhận nó làm nghĩa tử, nhưng không còn tâm tư đi trông nom, liền để cho Nguyễn thị mang theo bên người.
Nam đồng không thích nói chuyện, quỳ xuống đến thành tâm thành ý dập đầu ba cái, khiến Lão phu nhân vui vô cùng. Nhìn quen cháu trai ruột thịt như gấu, bà đương nhiên thích đứa bé nhu thuận, ngoan ngoãn như vậy, kéo Quan Tố Y nói giới thiệu, “Đây là đệ muội con, Nguyễn Lâm, nhân sĩ Điền Tây, năm nay lớn hơn con ba bốn tuổi, tính tình dịu dàng mềm mại, hai con có thể ở chung. Đây là Mộc Mộc, Hầu gia nhận làm con nuôi, từ nhỏ không thích nói chuyện, sợ hãi gặp người lạ, con không nên trách tội.”
Đứa nhỏ từng chịu đựng qua chiến hỏa tàn phá sẽ trở nên đặc biệt trầm mặc, điểm này Quan Tố Y đương nhiên hiểu rõ. Nàng gọi Mộc Mộc, “Tiểu Mộc Mộc mau tới đây, để mẫu thân nhìn kĩ xem nào.”
Mẫu thân? Mộc Mộc nghiêng đầu qua nhìn nàng, con mắt vừa tròn vừa lớn, trắng đen rõ ràng, khiến lòng người mềm mại. Quan Tố Y thoáng ướt mắt, khó tránh khỏi nhớ tới vận mệnh đời trước của Mộc Mộc. Nếu như trí nhớ không sai, đứa nhỏ này nửa tháng sau bỗng nhiên sốt cao, không kịp đợi uống thuốc của đại phu đã chết, chỉ có một hòm quan tài mỏng hạ táng.
Đời này nàng có thể bắt đầu lại, tất nhiên cũng cho Mộc Mộc bình an lớn lên; về phần Nguyễn thị, phải làm tận tâm tận lực, để mẫu tử nàng ấy đều khỏe.
Nguyễn thị đứng ở một bên thấy tẩu tử chỉ chú ý tới Mộc Mộc, không để ý tới mình, trên mặt không hề có bất mãn, chỉ cảm thấy an tâm. Nàng quen với ánh mắt mọi người sợ hãi xem thường, càng thích đối đãi bình thường như tẩu tử. Nữ tử xuất thân từ thư hương môn đệ, lòng dạ quả nhiên mềm mại, cũng thương cảm lòn người. Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được sờ lên nốt ruồi xanh đen chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt của mình, khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ.
Danh sách chương