Hôm nay là ngày cuối tuần, một thanh niên đang ai oán đi ra phố. Sáng sớm thức dậy, Lục Bất Phá với hai con mắt quầng thâm như gấu trúc ngoài ý muốn gặp lão mẹ tại phòng bếp. Vì phải đi tập bóng rổ nên mỗi ngày hắn phải rời giường lúc 6h trong khi lão mẹ ham ngủ thành tính của hắn đến 9h mới có thể chào buổi sáng. Chính vì nguyên nhân đó, bữa sáng của Lục Bất Phá hoặc là do người giúp việc làm cho hoặc là do hắn mua trực tiếp từ căn tin trường.
“Lão mẹ? Hôm nay sao mẹ dậy sớm thế?” Mở miệng nói, Lục Bất Phá giờ mới phát hiện ra cổ họng mình đau đến lợi hại, tối hôm qua, cơ hồ cả đêm hắn không ngủ.
Đang mang tạp dề, Lục Đường Phương Phương liếc nhìn con một cái rồi đưa một cốc nước cam đến trước mặt Lục Bất Phá sau đó mới đem đống đồ ăn bà vừa làm ra cho hắn: “Nhanh ăn đi, buổi sáng không phải còn phải đi tập hay sao?”.
“Lão mẹ?” Lục Bất Phá thế này mới tỉnh táo lại, lão mẹ thực là sáng sớm đã dậy chuẩn bị điểm tâm cho hắn sao? Hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt khẽ nóng lên.
“Ăn cơm xong nhớ mang theo thuốc đông y đi uống đấy. Đừng quên”. Lục Đường Phương Phương cởi tạp dề ra, vỗ nhẹ vào vai thằng con còn đang đứng sững sờ.
“Thuốc Đông y!” Lục Bất Phá hoàn toàn thanh tỉnh, cái mũi trì độn đã ngửi thấy mùi hương của “độc dược”. Hắn nhất thời kêu rên: “Lão mẹ, để làm chi mà bắt con uống thuốc Đông y a”.
Lục Đường Phương Phương ngáp một cái, giọng nói đầy khinh thường giải thích cho thằng con: “Không cho phép không uống, ta đi ngủ đây”. Áo ngủ rộng thùng thình không che đi được đường cong quyến rũ, nữ thần lướt qua thằng con của mình.
Nhìn lão mẹ biến mất ở cầu thang, Lục Bất Phá xoay người lẩm bẩm: “Cũng không cho mình cơ hội để phản kháng”. Đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn há cái mồm rộng của mình ra uống hết cốc nước cam. Chợt , dụi dụi mắt: Trên bàn có một cốc sữa đậu nành, một đĩa salad hoa quả trộn và một ít bánh ngô rất đơn giản nhưng thế cũng là đủ để khiến cái mũi của Lục Bất Phá thấy cay cay. Lão mẹ hắn luôn yêu ngủ mà để làm được bữa ăn này ít nhất cũng phải dậy từ 5h30 sáng. Uống từng ngụm, từng ngụm sữa đậu nành, một đêm sầu lo của Lục Bất Phá hiện giờ nhờ bữa cơm này mà tiêu tan hết.
Đem toàn bộ đồ ăn trên bàn chén sạch sẽ, Lục Bất Phá bịt cái mũi của mình để uống thuốc Đông y. Xong xuôi, hắn cầm lấy cái cặp rồi mang theo quả bóng rổ rời nhà. Không có biện pháp a.. lão mẹ vì mình mà lo lắng như thế này thì bản thân cần phải nhanh chóng tìm cách giải quyết cái vấn đề kia.
…
Rúc vào trong lòng lão công, Lục Đường Phương Phương nhắm lại hai mắt nhưng cũng không ngủ. Lục Duy Thành ôm bà sát vào lòng, thấp giọng nói: “Bất Phá rồi sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá”.
“Lão công”
“ừ”
“Hôm nay có phải tới công ty không?”
“Không đi, anh hôm nay sẽ cùng em đi dạo phố được chứ? Em lâu lắm rồi cũng không mua sắm quần áo. Tiểu tử kia buổi tối mới về, giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn”.
“Được ha”
“Lão công”
“Ừ”.
“Anh phải bảo vệ con của chúng ta”.
“Tất nhiên rồi, anh sẽ bảo vệ con của chúng ta”.
…
Đến được trường, đã tầm 7 giờ 15 phút. Lục Bất Phá bởi mấy tiết đầu trống nên nhanh chóng thay bộ đồ thể thao, ra sân tập cho nóng người. Đội trưởng Thương Triệt, phó đội trưởng Lưu Dục, Tả Thiện “chưởng môn” cùng Tư Lý cũng đã có mặt trên sân tập đấu 2&2. Nhìn thấy hắn, Thương Triệt ra hiệu tạm dừng tập, chạy đến trước mặt Lục Bất Phá.
“Bất Phá, không có vấn đề gì chứ?” Anh nhìn thấy trạng thái của Lục Bất Phá hôm nay không được tốt cho lắm, trông giống như cả đêm qua không ngủ, sắc mặt nhìn khá bơ phờ.
“Thương lão đại, em không sao. Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon cho lắm” Lục Bất Phá cười đáp “Em sẽ chú ý”.
“Ừ không cần cậy mạnh”.
“Sớm a”.
Lại có thêm người tới, là Ngô Thiện Đường với vài thành viên không phải trong đội hình chính thức. Lúc này, Thương Triệt lập tức hô: “Tập hợp!”. Trần Quân Thụy ngày nào cũng là thành viên cuối cùng vác mặt đến, Thương Triệt cũng chẳng bao giờ đợi cậu ta.
“Còn cách ngày thi đấu với Nhân Hòa là 4 ngày. Tuy rằng đây chỉ là thi đấu hữu nghị nhưng mọi người cũng phải dốc toàn bộ lực ra ứng chiến cho tốt trận này đấy. Không phải chỉ là thắng mà còn phải thắng cách biệt, hiểu chưa?”.
“Hiểu rõ”.
“Ok. Chạy quanh sân mười vòng sau đó về sân bắt đầu luyện ném bóng. Bất Phá sau khi chạy xong cậu với anh sẽ tiến hành luyện tập đấu 1 & 1”.
“Vâng”.
“Ok bắt đầu”.
….
Trong phòng công nghệ của tập đoàn Thế Hoa, Jonsson cùng các nhân viên cấp dưới của mình khẩn trương nhìn vào màn hình máy chủ. Mười phút trước, nhóm Hacker lại phát động một cuộc tấn công mới vào Thế Hoa. Mặc dù đã yêu cầu cục an ninh quốc gia vào cuộc nhưng đối mặt với nhóm hacker quốc tế tấn công liên tục thế này, cục an ninh cũng đành bó tay không giúp được gì.
“Sếp ơi, chúng ta phải nhanh nhanh nghĩ ra biện pháp thôi. Vạn nhất hệ thống an ninh của phó tổng cũng không ngăn được sự công kích của bọn Hacker…” một người nhân viên khẩn trương vạn phần nói. Mười lớp bảo vệ chắc chắn vô cùng nhưng không ai dám chắc rằng bọn hacker sẽ không phá được.
Ngón tay của Jonsson đang đánh cực nhanh trên bàn phím. Có thể ngăn cản được nhóm hacker này tấn công, trên thế giới này chỉ có một người có thể làm được, tuy nhiên người này đã chết rồi. Người này trước khi chết thiết kế ra một hệ thống an ninh phòng ngự – đây là hệ thống hoàn mĩ nhất mà ông từng gặp qua. Cùng với người ấy so sánh, ông kém hơn rất nhiều. Điều duy nhất mà ông có thể làm hiện tại là tìm ra tung tích một người trong đó, chỉ cần phát hiện ra được có lẽ Thế Hoa sẽ an toàn.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tây Môn Trúc Âm đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về một phương xa, anh mặc dù đã biết nhóm hacker kia tấn công thế nhưng cũng chẳng tỏ ra chút lo lắng hay hỏi nhiều đến việc này. Có người gõ cửa.
“Tổng giám đốc, cục trưởng Wang của cục an toàn thương mại đến và muốn gặp ngài”.
Tây Môn Trúc Âm như được đánh thức, một lát sau, anh quay người nói: “Mời anh ta vào”.
Chỉ một lúc, một người đàn ông thân hình cao lớn, làn da rám nắng đi vào văn phòng của Tây Môn Trúc Âm. Hắn mặc thường phục, tựa hồ như là lấy thân phận tư nhân để đến đây. Lily Hoa chuẩn bị cà phê cho tổng giám đốc và khách đến, sau khi mang cà phê vào chị đóng cửa rời đi. So với đa số các vị quan chức khác nằm trong ngành, người mới tới này trông giống quân nhân hơn.
Hai người nhìn nhau một chút, sau đó, Tây Môn Trúc Âm chỉa chỉa về phía sô pha đối diện bàn công tác, thản nhiên nói: “Mời ngồi”.
Vương Chỉ khóe miệng giật nhẹ: “Bốn năm không gặp. Tôi cứ tưởng cậu sẽ cao hứng khi thấy tôi ha”. Vừa nói hắn vừa ngồi xuống.
Tây Môn Trúc Âm ngồi vào ghế của mình rồi cầm cốc cà phê lên: “Cậu xem tôi là bạn bè sao?”. Vương Chỉ cũng bưng cà phê lên, không trả lời. Có rất nhiều việc, bọn họ hai người đều hiểu rõ ràng. Tựa như việc bọn họ quen biết nhau cũng là nhờ người đó. Người kia đi rồi, mối quan hệ của họ cũng có thể coi là đã đứt.
“Vài năm qua cậu đi đâu?” Tây Môn Trúc Âm hỏi.
“Đến một hòn đảo không người huấn luyện 3 năm, trở về thì được điều đến cục an toàn thương mại này. Bất quá tôi tình nguyện tiếp tục ở trên đảo đó làm huấn luyện viên cho bộ đội đặc chủng” Vương Chỉ cười cười, hai người tựa như lại quay trở về làm những người bạn năm xưa.
“Trách không được” Tây Môn đảo mắt nhìn vào trong cốc cà phê đang bốc nhiệt của mình.
“Nhưng tôi không nghĩ tới…” nụ cười trên mặt Vương Chỉ biến mất từ lúc nào: “Ngày đầu tiên trở về, tin tức nhận được đầu tiên là tên gia khỏa kia đã chết được một năm”.
Tây Môn lặng yên.
“Tây Môn, hôm nay tôi đến gặp cậu, không phải là lấy tư cách cục trưởng cục an toàn thương mại mà là lấy tư cách của một người bạn. Cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu lại đối đãi với cậu ta tàn nhẫn như vậy?”.
Tây Môn vẫn như trước lặng yên.
“Toàn thế giới này không ai tin tên gia khỏa kia sẽ phản bội cậu. Vì sao cố tình lại là cậu – người cậu ta tốt nhất, người bạn thân nhất của cậu ta, cự nhiên con mẹ nó tin rằng cậu ta phản bội cậu? Thậm chí lại còn nổ súng đả thương cậu ta. Chẳng lẽ chỉ bởi cậu ta yêu cái người bạn nhiều năm của mình, chỉ bởi vì cậu ta là gay?”.
Tây Môn giương mắt nhìn, đôi mắt tràn ngập sự bình tĩnh: “Cậu hôm nay đến để hỏi tôi việc này?”.
“Đúng vậy! Tôi muốn xem cậu trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì! Người đàn bà kia chẳng lẽ còn quan trọng hơn anh em sao?”.
Nhấp một ngụm cà phê, Tây Môn mở miệng: “Chờ tôi xuống địa ngục. Khi đối mặt với cậu ta, tôi sẽ nói”.
“Ngươi” cốc cà phê trên tay Vương Chỉ thiếu chút nữa bay theo một hướng nào đó, hắn cười lạnh nói: “Địa ngục? Tây Môn Trúc Âm chỉ có ngươi mới phải xuống địa ngục thôi. Cứ như thế đi, ngươi một mình xuống địa ngục sám hối đi”.
Đứng dậy, Vương Chỉ uống cạn cốc cà phê mà chị Lily đã pha, thần sắc của hắn biến đổi: “Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi một việc” hắn lại gần đối phương thấp giọng nói: “Bốn năm không gặp, làm bạn cũ, tôi cũng nên cho cậu một phần đại lễ chứ nhỉ”. Nói xong, hắn cười nhẹ rồi xoay người ly khai.
Tây Môn Trúc Âm mặt không biểu hiện một chút sợ hãi nào, uống xong cốc cà phê, anh bấm vào nút trên điện thoại nói: “Lily Hoa, không cho bất cứ ai vào quấy rầy tôi”.
“Vâng thưa tổng giám đốc”.
Ngoài cửa Lily Hoa đối với vẻ mặt giận dữ của Vương Chỉ khẽ lắc đầu nhẹ nhàng, ra hiệu bảo hắn hãy khắc chế. Vương Chỉ vuốt mặt, vào lúc đi ngang qua chị thì nhỏ giọng nói: “Chú ý báo chí ngày mai”.
“Tôi biết rồi”.
Cầm theo một chiếc đĩa, Tây Môn Trúc Âm kéo rèm cửa văn phòng lại, nhanh chóng trong đó, bóng tối bao trùm. Đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, anh ấn vào nút điều khiển, tủ đựng TV tự động cao lên, sau đấy anh mới mở TV và máy quay phim. Trên màn hình sau khi xuất hiện các bông hoa tuyết xong, hình ảnh dần xuất hiện: Một người đi vào đại sảnh của tập đoàn Thế Hoa, một nữ nhân viên lễ tân nói nói với đối phương mấy câu điều kiện này nọ, tiếp đó, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào máy quay camera gần đó giống như nhìn đến người hắn yêu nhất, giống như đang chăm chú nhìn đến người đang ngồi ở ghế sô pha – người cũng đang nhìn hắn.
“Hoa”.
Cúi đầu thản nhiên.
…ra khỏi tập đòan Thế Hoa, Vương Chỉ đứng cạnh một chiếc xe jeep, bên trong còn có một người.
“Cùng hắn nói cái gì?”.
“Tên hỗn đản”
Mắng một câu, Vương Chỉ lấy ra một điếu thuốc: “Tây Môn Trúc Âm vẫn đeo cái bộ dạng đó, hắn cái gì cũng không nói”.
“Hừ hại chết anh em, hắn còn gì để nói chứ?” Đoạn Vũ cướp lấy điếu thuốc trên tay Vương Chỉ, hút một hơi, vẻ mặt đau thương: “Cái tên anh ngốc chết tiệt của em, hệ thống an ninh mới của Thế Hoa, nhất định là tại một tháng trước đó nhốt mình trong phòng anh ấy thiết kế ra. Anh ấy tự nhiên đến cả em mình cũng không có nói”.
“Đoạn Hoa trời sinh đã là thiên tài máy tính, ngay cả một đám hacker chuyên nghiệp như “Swan” cũng phải bội phục cậu ta. Bằng không em cho rằng chỉ bằng mặt mũi của anh với em mà có thể làm cho một nhóm Hacker khiến chính phủ nhiều quốc gia phải đau đầu sẽ ra tay đối phó với Thế Hoa sao?”.
Nhả một ngụm khói thuốc, đôi mắt Đoạn Vũ đỏ lên: “Vương Chỉ, em nhớ anh em. Đều do em, ngày đó anh ấy tới tìm, nếu em phát hiện ra anh ấy có cái gì khác thường, không chừng anh ấy sẽ không phải chết”.
Vương Chỉ xoa nhẹ đầu cậu, an ủi: “Anh dám đánh cá, tên xú tiểu tử kia hiện tại đang ở trên thiên đường mà hối hận về phút bồng bột của mình”.
“Vâng, anh em nhất định đang hối hận, hối hận bởi đã bỏ lại em. Hối hận bởi đã vì một tên hỗn đản mà chết” Đoạn Vũ lau đi nước mắt oán hận nói: “Tây Môn Trúc Âm và Nhược Lan, em sẽ làm cho bọn họ phải xuống địa ngục để sám hối với anh em”.
Vương Chỉ buông cậu ra, khởi động xe: “Đi thôi. Làm việc đã”.
…
Xong một ngày huấn luyện, Lục Bất Phá tha cái thân thể rã rời trở về nhà. Tối hôm qua, cơ hồ mất ngủ cả đêm, hôm nay lại phải vận động hết công suất cả ngày cho buổi tập luyện (chủ yếu là do tâm tình không tốt nên đâm đầu vào tập luyện), bây giờ di chứng của vụ tai nạn giao thông biểu lộ rõ ràng. Vào trong nhà, cái mũi của Lục Bất Phá giật giật, ném quả bóng rổ sang một bên, hắn vọt lẹ vào nhà bếp.
“Lão mẹ cái gì mà thơm thế?” giờ phút này, Lục Bất Phá quên hết mệt nhọc, quên hết mọi ưu tư sầu nghĩ.
“Thương hiệu súp của lão mẹ” Lục Đường Phương Phương không quay đầu đáp, tiếp tục chuyên tâm vào việc chế biến.
“Lão mẹ con cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này” tiến đến ôm sát lão mẹ, Lục Bất Phá ngoe nguẩy cái đuôi nịnh nọt.
Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương đẩy đẩy thằng con ra: “Đi tắm đi. Người mi hôi chết được”.
“Tuân mệnh lão mẹ” Buổi tối có đồ ăn ngon, Lục Bất Phá vui vẻ lao lên trên lầu.
Trong phòng bếp Lục Đường Phương Phương đối với đứa con đang cắm đầu vào ăn nói: “Ăn cơm chiều xong rồi đi ngủ sớm đi. Sắc mặt của ngươi hôm nay không được tốt, cuối tuần còn trận đấu nữa phải không? Đừng để trước lúc ấy lại sinh bệnh, khiến vướng chân cả đội”.
Lục Bất Phá miệng ngừng nhai, hơi hơi cúi đầu, gẩy cơm đáp: “Sẽ không sao đâu, trước trận đấu con sẽ luôn trong tình trạng sức khỏe tốt nhất” Rồi hắn lại ngẩng đầu lên trên mặt còn dính hạt cơm : “Lão mẹ, con của mẹ tuy thể lực hơi kém một chút nhưng lại là chủ lực của đội bóng rổ đó. Vì vậy mẹ phải tin tưởng con”.
“Ngươi cũng đừng làm lão mẹ đây mất mặt, dù chỉ được lên sân khấu mười phút thì ngươi cũng phải cố mà trở thành tiêu điểm như thế mới câu dẫn được tiểu công a con”.
“Lão mẹ!!!”
Lục Bất Phá thật muốn phun ra một ngụm máu tươi.
“Con chơi bóng rổ không phải để hấp dẫn sự chú ý của ai cả”.
Bị lão mẹ tống cho cả đống đồ ăn, cái bụng của hắn căng tròn cả lại, Lục Bất Phá giờ đây ngồi phịch trên giường không động đậy nổi. Đầu óc choáng váng, hắn không muốn ngủ mà cũng chẳng thể ngủ. Mơ mơ màng màng một lúc chợt nghe thấy tiếng lão ba lão mẹ đi lên lầu, hắn liền xuống giường bật đèn bàn. Mở máy tính ra, xem qua thông tin ngày hôm nay, thần sắc của Lục Bất Phá dần dần ngưng trọng, hệ thống an ninh của Thế Hoa ngày hôm nay lại bị hacker tấn công, tuy rằng chưa bị chọc thủng nhưng tự hộ là chúng sẽ không dừng cho đến khi đạt được mục đích.
Tay phải theo thói quen gõ gõ ở trên mặt bàn, Lục Bất Phá xem xét kĩ những tin tức rung động ở nước Mĩ trong hai ngày qua, hắn suy nghĩ thật lâu. Hai năm, hắn đã chết hai năm rồi, hắn đã nghĩ tất cả sẽ theo hắn xuống mồ, mọi việc sẽ kết thúc thật không ngờ bây giờ nó lại đang dần lệch khỏi quỹ đạo mà chính mình đã vẽ ra.
“Ai..” thở dài, Lục Bất Phá vò vò đầu: “Chính mình thật là quá xúc động khi đó” Tuy nhiên giờ đây mặc kệ có hối hận bao nhiêu, tất cả đã không thể cứu vãn nổi nữa. hắn giờ đã là Lục Bất Phá, Đoạn Hoa đã chết rồi.
“Nhưng nếu không chết thì mình cũng chẳng có phúc được hưởng cơm của nữ thần” liếm liếm môi, người nào đó lại chìm vào đống mĩ thực. hắn ngày trước không biết là đồ Trung Quốc lại ngon đến như vậy. Mâu thuẫn quá a. Chết hay vẫn là không chết.. có đôi khi đấy cũng là một cái vấn đề a.
“Ba” vỗ vào mặt mình vài cái, Lục Bất Phá lại sám hối, mặc kệ thế nào, tình hình hiện tại của Thế Hoa đều do hắn mà thành. Cái tên gia khỏa kia là đối với máy tính trời sinh ngu ngốc, Jonsson cũng là một tên đại ngu.Tuy rằng cái hệ thống an ninh kia, hắn tự thấy là vô cùng hoàn mĩ nhưng hai năm trôi qua, ai biết được trình độ của đám bạn kia được nâng lên cỡ nào rồi.
“Ai nha ai nha, sao mà đau đầu thế” đem cái đầu giờ đã rối như tổ quạ vò thêm phát nữa, Lục Bất Phá ai oán: “Nhóm bạn tốt này cũng thật là… sao thừa dịp mình không có nhà liền bắt nạt Thế Hoa cơ chứ..” Mở miệng Lục Bất Phá bắt đầu ca cẩm: “Rất không biết suy nghĩ”.
Ai oán xong, Lục Bất Phá liền lục lục mấy cái ngăn kéo ở bàn học của mình, tìm kiếm tiền lì xì, tiền mừng, chi phiếu… mà lão ba cho trong hai năm qua. Tính tính, đếm đếm một hồi Lục Bất Phá không khỏi vui vẻ, cự nhiên có hơn hai trăm nghìn đô la Hồng Kong. Nguyên lai mình cũng là người có tiền! Bổ nhào xuống giường, Lục Bất Phá tìm điện thoại di động của mình, rồi gọi cho Thương Triệt.
“Đội trưởng ngày mai em có chút chuyện, buổi sáng sẽ không đến. Yên tâm, cơ thể của em không có việc gì, em muốn đi mua vài thứ, cũng khá khẩn cấp… Em sẽ về kịp để tham gia tập luyện buổi chiều… Vâng, được cứ như vậy đi, bye”.
Đêm nay, Lục Bất Phá ngủ rất ngon, súp của lão mẹ quả là tuyệt hảo. Ngủ no rồi ăn xong điểm tâm của lão mẹ, hắn mang theo tài sản của mình ra ngoài. Hắn hôm nay cần mua rất nhiều đồ. Một cái laptop, một cái máy tính để bàn cấu hình cao, máy chủ và các công cụ “tội phạm” khác.
Ngón tay khẽ gõ nhẹ trên đùi, Lục Bất Phá ngồi ở trong xe taxi nhìn ra ngoài cửa sổ: Nhóm bạn tốt tuy rằng “tôi” đã chết rồi nhưng các cậu không thể bắt nạt Thế Hoa, bởi vì đó là nhà của tên ngốc kia.
Ngay lúc Lục Bất Phá vì Thế Hoa mà nghĩ biện pháp. Hơn 12h theo giờ NewYork, xuất hiện một tin tức chấn động: ngày 28 tháng 5, các tờ báo lớn đăng mấy bức ảnh, trong ảnh chụp một đôi nam nữ thân thiết vô cùng ở quán cà phê, ngã tư đường, cửa hàng mua sắm, thậm chí là cả ở đại sảnh khách sạn. Ảnh chụp người đàn ông thì không lần nào giống với lần nào, còn người phụ nữ thì lại luôn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – Nhược Lan.
Ảnh này chụp cô ta trước khi kết hôn, mà tất cả những người đàn ông mà cô ta đi cùng đều là các giám đốc của nhiều công ty khác nhau của Mĩ, tuy nhiên các công ty này mấy năm trước đều đã đóng cửa với nguyên nhân chung là thông tin cơ mật của họ bị đạo.
Phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – Nhược Lan bị nghi ngờ là một kẻ chuyên trộm thông tin cơ mật, cảnh sát bắt đầu tham gia công việc điều tra. Nhược Lan sáng nay vào lúc 8h đã bị cảnh sát mời đến đồn, Tây Môn Trúc Âm với sự kiện này cũng chưa đưa ra bình luận gì, anh cùng luật sư của mình đã có mặt tại cục cảnh sát. Vụ án này có nhiều tình tiết nghiêm trọng, cục trưởng cục an toàn thương mại – Vương Chỉ cho biết Nhược Lan là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, trước mắt tạm thời bị giữ lại không cho nộp tiền bảo lãnh”.
7h tối, huấn luyện xong, Lục Bất Phá về đến nhà, phòng khách chất đầy mấy thứ đồ mà hắn muốn mua. Bởi vì phải đi tập bóng rổ nên hắn yêu cầu cửa hàng chuyển thẳng về nhà cho mình.
Mỗi ngày khi về đến nhà, câu đầu tiên của Lục Bất Phá là: “Lão mẹ, tối nay ăn cái gì?”.
Lục Đường Phương Phương ở trong bếp đáp: “Món cay Tứ Xuyên”.
“lão mẹ, con yêu mẹ chết mất!” Sau khi sống lại, hắn yêu món cay Tứ Xuyên đến điên cuồng. Lục Bất Phá tay còn chưa rửa đã vọt lẹ vào bếp, ở trên mặt nữ thần lưu lại tí nước miếng.
“Đi tắm rửa đi..Hôi chết mất”.
“Tuân mệnh”.
Đến gần 6h tối, Hồng Kong vẫn thật nóng, Lục Bất Phá gầy trơ cả xương mà mồ hôi cũng túa ra như tắm (biểu hiện sức khỏe yếu)
Lục Đường Phương Phương lau lau tay, từ phòng bếp đi ra, nhìn mấy thứ mà thằng con mua về hôm nay, rồi nói với người giúp việc: “Mang lên thư phòng”.
“Vâng thưa phu nhân”.
Việc này khiến cho Lục Bất Phá khi từ trên lầu xuống, kỳ quái hỏi: “Lão mẹ, mấy cái đồ của con đâu?”.
“ta bảo người mang nó lên thư phòng cho ta rồi”,.
“Thư phòng?”
Lục Đường Phương Phương mang đồ ăn đặt lên trên bàn, trừng mắt nhìn thằng con: “Chẳng lẽ mang vào phòng ngươi?”
“A, con thu thập một chút chắc cũng nhét được vào thôi. Để ở thư phòng con sợ ảnh hưởng đến công việc sáng tác của lão mẹ” Lục Bất Phá có điểm lo lắng sợ lão mẹ sẽ hỏi hắn mua nhiều máy tính với hệ thống mạng thế này để làm gì.
Ngoài sự dự đoán của thằng con, Lục Đường Phương Phương cái gì cũng không hỏi, chỉ là nói: “ Chỉ cần ngươi không đạp cửa, thì ta ở nơi nào cũng viết được”.
“Lão mẹ….” Lục Bất Phá nhận cốc nước cam mà hắn thích nhất từ tay lão mẹ, khẽ cắn môi: “Lão mẹ, mẹ vì cái gì không hỏi tại sao con lại mua nhiều máy tính như thế?” Lục Tiểu Phá tuy rằng cũng thích chơi máy tính nhưng ai lại mua nhiều máy tính như dân chuyên nghiệp thế này? Lão mẹ chẳng lẽ không hoài nghi? “Nếu ta hỏi ngươi liệu ngươi có nguyện ý trả lời?”.
“Không muốn”.
“Ta đây làm chi mà phải hỏi?”.
Lục Đường Phương Phương vỗ vỗ vào cái má của con: “Ngươi nghĩ lão mẹ thực nhàn sao? Nào là hầu hạ lão ba nhà ngươi, hầu hạ ngươi còn phải sáng tác văn thơ, nào có thời gian quản xem ngươi với lão cha ngươi làm cái gì? Ta là mẹ ngươi chứ không phải thư kí của ngươi”.
“Lão mẹ…” Lục Bất Phá ghê sợ… ôm lấy lão mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ không sợ con mẹ làm những chuyện xấu sao?”.
Lục Đường Phương Phương véo cái mũi của thằng con đến đỏ ửng: “Vậy ngươi phải cẩn thận đừng để cảnh sát bắt, khi đó ta sẽ không vào nhà giam thăm ngươi đâu. Ta đây không quản này nọ”.
“Lão mẹ, mẹ cũng quá xem thường thằng con này đấy” Ấn mạnh một cái thơm vào bên má lão mẹ, Lục Bất Phá nói giọng khàn khàn: “Lão mẹ, con đã từng nói con rất yêu mẹ chưa?”.
Nào biết, Lục Đường Phương Phương toàn thân nổi da gà, giãy ra khỏi lòng thằng con: “Nhóc tiểu Phá, mấy cái loại từ ngữ này chỉ có thụ nói với công, công nói với thụ thôi đấy. Ngươi đừng có dùng loạn”.
“Hắc hắc…” Lục Bất Phá cười âm hiểm vài tiếng: “Lão mẹ, con cũng có nói quá gì đâu. Au ui!!!” Xoa xoa cái đầu, người nào đó đang ai oán.
“Ta muốn sáng tác một bộ mới: nữ sĩ Lục Đường Phương Phương cười lạnh, bạn trẻ Lục Bất Phá lạnh gáy lui sau vài bước.
“Cường công nhược thụ, khách nhân và tiểu quan. Ta quyết định cho ngươi làm tiểu quan”.
“NO! Lão mẹ! Ngài không thể như vậy”.
“Hừ!”
“Lão mẹ… Con sai rồi”
Trong phút chốc, biệt thự nổi lên tiếng kêu rên tứ phía. Bạn trẻ Lục Bất Phá lại một lần nữa rút ra bài học: trêu ai thì trêu chứ chớ có dây vào lão mẹ đáng sợ nhà hắn.
“Lão mẹ? Hôm nay sao mẹ dậy sớm thế?” Mở miệng nói, Lục Bất Phá giờ mới phát hiện ra cổ họng mình đau đến lợi hại, tối hôm qua, cơ hồ cả đêm hắn không ngủ.
Đang mang tạp dề, Lục Đường Phương Phương liếc nhìn con một cái rồi đưa một cốc nước cam đến trước mặt Lục Bất Phá sau đó mới đem đống đồ ăn bà vừa làm ra cho hắn: “Nhanh ăn đi, buổi sáng không phải còn phải đi tập hay sao?”.
“Lão mẹ?” Lục Bất Phá thế này mới tỉnh táo lại, lão mẹ thực là sáng sớm đã dậy chuẩn bị điểm tâm cho hắn sao? Hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt khẽ nóng lên.
“Ăn cơm xong nhớ mang theo thuốc đông y đi uống đấy. Đừng quên”. Lục Đường Phương Phương cởi tạp dề ra, vỗ nhẹ vào vai thằng con còn đang đứng sững sờ.
“Thuốc Đông y!” Lục Bất Phá hoàn toàn thanh tỉnh, cái mũi trì độn đã ngửi thấy mùi hương của “độc dược”. Hắn nhất thời kêu rên: “Lão mẹ, để làm chi mà bắt con uống thuốc Đông y a”.
Lục Đường Phương Phương ngáp một cái, giọng nói đầy khinh thường giải thích cho thằng con: “Không cho phép không uống, ta đi ngủ đây”. Áo ngủ rộng thùng thình không che đi được đường cong quyến rũ, nữ thần lướt qua thằng con của mình.
Nhìn lão mẹ biến mất ở cầu thang, Lục Bất Phá xoay người lẩm bẩm: “Cũng không cho mình cơ hội để phản kháng”. Đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn há cái mồm rộng của mình ra uống hết cốc nước cam. Chợt , dụi dụi mắt: Trên bàn có một cốc sữa đậu nành, một đĩa salad hoa quả trộn và một ít bánh ngô rất đơn giản nhưng thế cũng là đủ để khiến cái mũi của Lục Bất Phá thấy cay cay. Lão mẹ hắn luôn yêu ngủ mà để làm được bữa ăn này ít nhất cũng phải dậy từ 5h30 sáng. Uống từng ngụm, từng ngụm sữa đậu nành, một đêm sầu lo của Lục Bất Phá hiện giờ nhờ bữa cơm này mà tiêu tan hết.
Đem toàn bộ đồ ăn trên bàn chén sạch sẽ, Lục Bất Phá bịt cái mũi của mình để uống thuốc Đông y. Xong xuôi, hắn cầm lấy cái cặp rồi mang theo quả bóng rổ rời nhà. Không có biện pháp a.. lão mẹ vì mình mà lo lắng như thế này thì bản thân cần phải nhanh chóng tìm cách giải quyết cái vấn đề kia.
…
Rúc vào trong lòng lão công, Lục Đường Phương Phương nhắm lại hai mắt nhưng cũng không ngủ. Lục Duy Thành ôm bà sát vào lòng, thấp giọng nói: “Bất Phá rồi sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá”.
“Lão công”
“ừ”
“Hôm nay có phải tới công ty không?”
“Không đi, anh hôm nay sẽ cùng em đi dạo phố được chứ? Em lâu lắm rồi cũng không mua sắm quần áo. Tiểu tử kia buổi tối mới về, giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn”.
“Được ha”
“Lão công”
“Ừ”.
“Anh phải bảo vệ con của chúng ta”.
“Tất nhiên rồi, anh sẽ bảo vệ con của chúng ta”.
…
Đến được trường, đã tầm 7 giờ 15 phút. Lục Bất Phá bởi mấy tiết đầu trống nên nhanh chóng thay bộ đồ thể thao, ra sân tập cho nóng người. Đội trưởng Thương Triệt, phó đội trưởng Lưu Dục, Tả Thiện “chưởng môn” cùng Tư Lý cũng đã có mặt trên sân tập đấu 2&2. Nhìn thấy hắn, Thương Triệt ra hiệu tạm dừng tập, chạy đến trước mặt Lục Bất Phá.
“Bất Phá, không có vấn đề gì chứ?” Anh nhìn thấy trạng thái của Lục Bất Phá hôm nay không được tốt cho lắm, trông giống như cả đêm qua không ngủ, sắc mặt nhìn khá bơ phờ.
“Thương lão đại, em không sao. Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon cho lắm” Lục Bất Phá cười đáp “Em sẽ chú ý”.
“Ừ không cần cậy mạnh”.
“Sớm a”.
Lại có thêm người tới, là Ngô Thiện Đường với vài thành viên không phải trong đội hình chính thức. Lúc này, Thương Triệt lập tức hô: “Tập hợp!”. Trần Quân Thụy ngày nào cũng là thành viên cuối cùng vác mặt đến, Thương Triệt cũng chẳng bao giờ đợi cậu ta.
“Còn cách ngày thi đấu với Nhân Hòa là 4 ngày. Tuy rằng đây chỉ là thi đấu hữu nghị nhưng mọi người cũng phải dốc toàn bộ lực ra ứng chiến cho tốt trận này đấy. Không phải chỉ là thắng mà còn phải thắng cách biệt, hiểu chưa?”.
“Hiểu rõ”.
“Ok. Chạy quanh sân mười vòng sau đó về sân bắt đầu luyện ném bóng. Bất Phá sau khi chạy xong cậu với anh sẽ tiến hành luyện tập đấu 1 & 1”.
“Vâng”.
“Ok bắt đầu”.
….
Trong phòng công nghệ của tập đoàn Thế Hoa, Jonsson cùng các nhân viên cấp dưới của mình khẩn trương nhìn vào màn hình máy chủ. Mười phút trước, nhóm Hacker lại phát động một cuộc tấn công mới vào Thế Hoa. Mặc dù đã yêu cầu cục an ninh quốc gia vào cuộc nhưng đối mặt với nhóm hacker quốc tế tấn công liên tục thế này, cục an ninh cũng đành bó tay không giúp được gì.
“Sếp ơi, chúng ta phải nhanh nhanh nghĩ ra biện pháp thôi. Vạn nhất hệ thống an ninh của phó tổng cũng không ngăn được sự công kích của bọn Hacker…” một người nhân viên khẩn trương vạn phần nói. Mười lớp bảo vệ chắc chắn vô cùng nhưng không ai dám chắc rằng bọn hacker sẽ không phá được.
Ngón tay của Jonsson đang đánh cực nhanh trên bàn phím. Có thể ngăn cản được nhóm hacker này tấn công, trên thế giới này chỉ có một người có thể làm được, tuy nhiên người này đã chết rồi. Người này trước khi chết thiết kế ra một hệ thống an ninh phòng ngự – đây là hệ thống hoàn mĩ nhất mà ông từng gặp qua. Cùng với người ấy so sánh, ông kém hơn rất nhiều. Điều duy nhất mà ông có thể làm hiện tại là tìm ra tung tích một người trong đó, chỉ cần phát hiện ra được có lẽ Thế Hoa sẽ an toàn.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tây Môn Trúc Âm đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về một phương xa, anh mặc dù đã biết nhóm hacker kia tấn công thế nhưng cũng chẳng tỏ ra chút lo lắng hay hỏi nhiều đến việc này. Có người gõ cửa.
“Tổng giám đốc, cục trưởng Wang của cục an toàn thương mại đến và muốn gặp ngài”.
Tây Môn Trúc Âm như được đánh thức, một lát sau, anh quay người nói: “Mời anh ta vào”.
Chỉ một lúc, một người đàn ông thân hình cao lớn, làn da rám nắng đi vào văn phòng của Tây Môn Trúc Âm. Hắn mặc thường phục, tựa hồ như là lấy thân phận tư nhân để đến đây. Lily Hoa chuẩn bị cà phê cho tổng giám đốc và khách đến, sau khi mang cà phê vào chị đóng cửa rời đi. So với đa số các vị quan chức khác nằm trong ngành, người mới tới này trông giống quân nhân hơn.
Hai người nhìn nhau một chút, sau đó, Tây Môn Trúc Âm chỉa chỉa về phía sô pha đối diện bàn công tác, thản nhiên nói: “Mời ngồi”.
Vương Chỉ khóe miệng giật nhẹ: “Bốn năm không gặp. Tôi cứ tưởng cậu sẽ cao hứng khi thấy tôi ha”. Vừa nói hắn vừa ngồi xuống.
Tây Môn Trúc Âm ngồi vào ghế của mình rồi cầm cốc cà phê lên: “Cậu xem tôi là bạn bè sao?”. Vương Chỉ cũng bưng cà phê lên, không trả lời. Có rất nhiều việc, bọn họ hai người đều hiểu rõ ràng. Tựa như việc bọn họ quen biết nhau cũng là nhờ người đó. Người kia đi rồi, mối quan hệ của họ cũng có thể coi là đã đứt.
“Vài năm qua cậu đi đâu?” Tây Môn Trúc Âm hỏi.
“Đến một hòn đảo không người huấn luyện 3 năm, trở về thì được điều đến cục an toàn thương mại này. Bất quá tôi tình nguyện tiếp tục ở trên đảo đó làm huấn luyện viên cho bộ đội đặc chủng” Vương Chỉ cười cười, hai người tựa như lại quay trở về làm những người bạn năm xưa.
“Trách không được” Tây Môn đảo mắt nhìn vào trong cốc cà phê đang bốc nhiệt của mình.
“Nhưng tôi không nghĩ tới…” nụ cười trên mặt Vương Chỉ biến mất từ lúc nào: “Ngày đầu tiên trở về, tin tức nhận được đầu tiên là tên gia khỏa kia đã chết được một năm”.
Tây Môn lặng yên.
“Tây Môn, hôm nay tôi đến gặp cậu, không phải là lấy tư cách cục trưởng cục an toàn thương mại mà là lấy tư cách của một người bạn. Cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu lại đối đãi với cậu ta tàn nhẫn như vậy?”.
Tây Môn vẫn như trước lặng yên.
“Toàn thế giới này không ai tin tên gia khỏa kia sẽ phản bội cậu. Vì sao cố tình lại là cậu – người cậu ta tốt nhất, người bạn thân nhất của cậu ta, cự nhiên con mẹ nó tin rằng cậu ta phản bội cậu? Thậm chí lại còn nổ súng đả thương cậu ta. Chẳng lẽ chỉ bởi cậu ta yêu cái người bạn nhiều năm của mình, chỉ bởi vì cậu ta là gay?”.
Tây Môn giương mắt nhìn, đôi mắt tràn ngập sự bình tĩnh: “Cậu hôm nay đến để hỏi tôi việc này?”.
“Đúng vậy! Tôi muốn xem cậu trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì! Người đàn bà kia chẳng lẽ còn quan trọng hơn anh em sao?”.
Nhấp một ngụm cà phê, Tây Môn mở miệng: “Chờ tôi xuống địa ngục. Khi đối mặt với cậu ta, tôi sẽ nói”.
“Ngươi” cốc cà phê trên tay Vương Chỉ thiếu chút nữa bay theo một hướng nào đó, hắn cười lạnh nói: “Địa ngục? Tây Môn Trúc Âm chỉ có ngươi mới phải xuống địa ngục thôi. Cứ như thế đi, ngươi một mình xuống địa ngục sám hối đi”.
Đứng dậy, Vương Chỉ uống cạn cốc cà phê mà chị Lily đã pha, thần sắc của hắn biến đổi: “Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi một việc” hắn lại gần đối phương thấp giọng nói: “Bốn năm không gặp, làm bạn cũ, tôi cũng nên cho cậu một phần đại lễ chứ nhỉ”. Nói xong, hắn cười nhẹ rồi xoay người ly khai.
Tây Môn Trúc Âm mặt không biểu hiện một chút sợ hãi nào, uống xong cốc cà phê, anh bấm vào nút trên điện thoại nói: “Lily Hoa, không cho bất cứ ai vào quấy rầy tôi”.
“Vâng thưa tổng giám đốc”.
Ngoài cửa Lily Hoa đối với vẻ mặt giận dữ của Vương Chỉ khẽ lắc đầu nhẹ nhàng, ra hiệu bảo hắn hãy khắc chế. Vương Chỉ vuốt mặt, vào lúc đi ngang qua chị thì nhỏ giọng nói: “Chú ý báo chí ngày mai”.
“Tôi biết rồi”.
Cầm theo một chiếc đĩa, Tây Môn Trúc Âm kéo rèm cửa văn phòng lại, nhanh chóng trong đó, bóng tối bao trùm. Đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, anh ấn vào nút điều khiển, tủ đựng TV tự động cao lên, sau đấy anh mới mở TV và máy quay phim. Trên màn hình sau khi xuất hiện các bông hoa tuyết xong, hình ảnh dần xuất hiện: Một người đi vào đại sảnh của tập đoàn Thế Hoa, một nữ nhân viên lễ tân nói nói với đối phương mấy câu điều kiện này nọ, tiếp đó, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào máy quay camera gần đó giống như nhìn đến người hắn yêu nhất, giống như đang chăm chú nhìn đến người đang ngồi ở ghế sô pha – người cũng đang nhìn hắn.
“Hoa”.
Cúi đầu thản nhiên.
…ra khỏi tập đòan Thế Hoa, Vương Chỉ đứng cạnh một chiếc xe jeep, bên trong còn có một người.
“Cùng hắn nói cái gì?”.
“Tên hỗn đản”
Mắng một câu, Vương Chỉ lấy ra một điếu thuốc: “Tây Môn Trúc Âm vẫn đeo cái bộ dạng đó, hắn cái gì cũng không nói”.
“Hừ hại chết anh em, hắn còn gì để nói chứ?” Đoạn Vũ cướp lấy điếu thuốc trên tay Vương Chỉ, hút một hơi, vẻ mặt đau thương: “Cái tên anh ngốc chết tiệt của em, hệ thống an ninh mới của Thế Hoa, nhất định là tại một tháng trước đó nhốt mình trong phòng anh ấy thiết kế ra. Anh ấy tự nhiên đến cả em mình cũng không có nói”.
“Đoạn Hoa trời sinh đã là thiên tài máy tính, ngay cả một đám hacker chuyên nghiệp như “Swan” cũng phải bội phục cậu ta. Bằng không em cho rằng chỉ bằng mặt mũi của anh với em mà có thể làm cho một nhóm Hacker khiến chính phủ nhiều quốc gia phải đau đầu sẽ ra tay đối phó với Thế Hoa sao?”.
Nhả một ngụm khói thuốc, đôi mắt Đoạn Vũ đỏ lên: “Vương Chỉ, em nhớ anh em. Đều do em, ngày đó anh ấy tới tìm, nếu em phát hiện ra anh ấy có cái gì khác thường, không chừng anh ấy sẽ không phải chết”.
Vương Chỉ xoa nhẹ đầu cậu, an ủi: “Anh dám đánh cá, tên xú tiểu tử kia hiện tại đang ở trên thiên đường mà hối hận về phút bồng bột của mình”.
“Vâng, anh em nhất định đang hối hận, hối hận bởi đã bỏ lại em. Hối hận bởi đã vì một tên hỗn đản mà chết” Đoạn Vũ lau đi nước mắt oán hận nói: “Tây Môn Trúc Âm và Nhược Lan, em sẽ làm cho bọn họ phải xuống địa ngục để sám hối với anh em”.
Vương Chỉ buông cậu ra, khởi động xe: “Đi thôi. Làm việc đã”.
…
Xong một ngày huấn luyện, Lục Bất Phá tha cái thân thể rã rời trở về nhà. Tối hôm qua, cơ hồ mất ngủ cả đêm, hôm nay lại phải vận động hết công suất cả ngày cho buổi tập luyện (chủ yếu là do tâm tình không tốt nên đâm đầu vào tập luyện), bây giờ di chứng của vụ tai nạn giao thông biểu lộ rõ ràng. Vào trong nhà, cái mũi của Lục Bất Phá giật giật, ném quả bóng rổ sang một bên, hắn vọt lẹ vào nhà bếp.
“Lão mẹ cái gì mà thơm thế?” giờ phút này, Lục Bất Phá quên hết mệt nhọc, quên hết mọi ưu tư sầu nghĩ.
“Thương hiệu súp của lão mẹ” Lục Đường Phương Phương không quay đầu đáp, tiếp tục chuyên tâm vào việc chế biến.
“Lão mẹ con cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này” tiến đến ôm sát lão mẹ, Lục Bất Phá ngoe nguẩy cái đuôi nịnh nọt.
Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương đẩy đẩy thằng con ra: “Đi tắm đi. Người mi hôi chết được”.
“Tuân mệnh lão mẹ” Buổi tối có đồ ăn ngon, Lục Bất Phá vui vẻ lao lên trên lầu.
Trong phòng bếp Lục Đường Phương Phương đối với đứa con đang cắm đầu vào ăn nói: “Ăn cơm chiều xong rồi đi ngủ sớm đi. Sắc mặt của ngươi hôm nay không được tốt, cuối tuần còn trận đấu nữa phải không? Đừng để trước lúc ấy lại sinh bệnh, khiến vướng chân cả đội”.
Lục Bất Phá miệng ngừng nhai, hơi hơi cúi đầu, gẩy cơm đáp: “Sẽ không sao đâu, trước trận đấu con sẽ luôn trong tình trạng sức khỏe tốt nhất” Rồi hắn lại ngẩng đầu lên trên mặt còn dính hạt cơm : “Lão mẹ, con của mẹ tuy thể lực hơi kém một chút nhưng lại là chủ lực của đội bóng rổ đó. Vì vậy mẹ phải tin tưởng con”.
“Ngươi cũng đừng làm lão mẹ đây mất mặt, dù chỉ được lên sân khấu mười phút thì ngươi cũng phải cố mà trở thành tiêu điểm như thế mới câu dẫn được tiểu công a con”.
“Lão mẹ!!!”
Lục Bất Phá thật muốn phun ra một ngụm máu tươi.
“Con chơi bóng rổ không phải để hấp dẫn sự chú ý của ai cả”.
Bị lão mẹ tống cho cả đống đồ ăn, cái bụng của hắn căng tròn cả lại, Lục Bất Phá giờ đây ngồi phịch trên giường không động đậy nổi. Đầu óc choáng váng, hắn không muốn ngủ mà cũng chẳng thể ngủ. Mơ mơ màng màng một lúc chợt nghe thấy tiếng lão ba lão mẹ đi lên lầu, hắn liền xuống giường bật đèn bàn. Mở máy tính ra, xem qua thông tin ngày hôm nay, thần sắc của Lục Bất Phá dần dần ngưng trọng, hệ thống an ninh của Thế Hoa ngày hôm nay lại bị hacker tấn công, tuy rằng chưa bị chọc thủng nhưng tự hộ là chúng sẽ không dừng cho đến khi đạt được mục đích.
Tay phải theo thói quen gõ gõ ở trên mặt bàn, Lục Bất Phá xem xét kĩ những tin tức rung động ở nước Mĩ trong hai ngày qua, hắn suy nghĩ thật lâu. Hai năm, hắn đã chết hai năm rồi, hắn đã nghĩ tất cả sẽ theo hắn xuống mồ, mọi việc sẽ kết thúc thật không ngờ bây giờ nó lại đang dần lệch khỏi quỹ đạo mà chính mình đã vẽ ra.
“Ai..” thở dài, Lục Bất Phá vò vò đầu: “Chính mình thật là quá xúc động khi đó” Tuy nhiên giờ đây mặc kệ có hối hận bao nhiêu, tất cả đã không thể cứu vãn nổi nữa. hắn giờ đã là Lục Bất Phá, Đoạn Hoa đã chết rồi.
“Nhưng nếu không chết thì mình cũng chẳng có phúc được hưởng cơm của nữ thần” liếm liếm môi, người nào đó lại chìm vào đống mĩ thực. hắn ngày trước không biết là đồ Trung Quốc lại ngon đến như vậy. Mâu thuẫn quá a. Chết hay vẫn là không chết.. có đôi khi đấy cũng là một cái vấn đề a.
“Ba” vỗ vào mặt mình vài cái, Lục Bất Phá lại sám hối, mặc kệ thế nào, tình hình hiện tại của Thế Hoa đều do hắn mà thành. Cái tên gia khỏa kia là đối với máy tính trời sinh ngu ngốc, Jonsson cũng là một tên đại ngu.Tuy rằng cái hệ thống an ninh kia, hắn tự thấy là vô cùng hoàn mĩ nhưng hai năm trôi qua, ai biết được trình độ của đám bạn kia được nâng lên cỡ nào rồi.
“Ai nha ai nha, sao mà đau đầu thế” đem cái đầu giờ đã rối như tổ quạ vò thêm phát nữa, Lục Bất Phá ai oán: “Nhóm bạn tốt này cũng thật là… sao thừa dịp mình không có nhà liền bắt nạt Thế Hoa cơ chứ..” Mở miệng Lục Bất Phá bắt đầu ca cẩm: “Rất không biết suy nghĩ”.
Ai oán xong, Lục Bất Phá liền lục lục mấy cái ngăn kéo ở bàn học của mình, tìm kiếm tiền lì xì, tiền mừng, chi phiếu… mà lão ba cho trong hai năm qua. Tính tính, đếm đếm một hồi Lục Bất Phá không khỏi vui vẻ, cự nhiên có hơn hai trăm nghìn đô la Hồng Kong. Nguyên lai mình cũng là người có tiền! Bổ nhào xuống giường, Lục Bất Phá tìm điện thoại di động của mình, rồi gọi cho Thương Triệt.
“Đội trưởng ngày mai em có chút chuyện, buổi sáng sẽ không đến. Yên tâm, cơ thể của em không có việc gì, em muốn đi mua vài thứ, cũng khá khẩn cấp… Em sẽ về kịp để tham gia tập luyện buổi chiều… Vâng, được cứ như vậy đi, bye”.
Đêm nay, Lục Bất Phá ngủ rất ngon, súp của lão mẹ quả là tuyệt hảo. Ngủ no rồi ăn xong điểm tâm của lão mẹ, hắn mang theo tài sản của mình ra ngoài. Hắn hôm nay cần mua rất nhiều đồ. Một cái laptop, một cái máy tính để bàn cấu hình cao, máy chủ và các công cụ “tội phạm” khác.
Ngón tay khẽ gõ nhẹ trên đùi, Lục Bất Phá ngồi ở trong xe taxi nhìn ra ngoài cửa sổ: Nhóm bạn tốt tuy rằng “tôi” đã chết rồi nhưng các cậu không thể bắt nạt Thế Hoa, bởi vì đó là nhà của tên ngốc kia.
Ngay lúc Lục Bất Phá vì Thế Hoa mà nghĩ biện pháp. Hơn 12h theo giờ NewYork, xuất hiện một tin tức chấn động: ngày 28 tháng 5, các tờ báo lớn đăng mấy bức ảnh, trong ảnh chụp một đôi nam nữ thân thiết vô cùng ở quán cà phê, ngã tư đường, cửa hàng mua sắm, thậm chí là cả ở đại sảnh khách sạn. Ảnh chụp người đàn ông thì không lần nào giống với lần nào, còn người phụ nữ thì lại luôn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – Nhược Lan.
Ảnh này chụp cô ta trước khi kết hôn, mà tất cả những người đàn ông mà cô ta đi cùng đều là các giám đốc của nhiều công ty khác nhau của Mĩ, tuy nhiên các công ty này mấy năm trước đều đã đóng cửa với nguyên nhân chung là thông tin cơ mật của họ bị đạo.
Phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – Nhược Lan bị nghi ngờ là một kẻ chuyên trộm thông tin cơ mật, cảnh sát bắt đầu tham gia công việc điều tra. Nhược Lan sáng nay vào lúc 8h đã bị cảnh sát mời đến đồn, Tây Môn Trúc Âm với sự kiện này cũng chưa đưa ra bình luận gì, anh cùng luật sư của mình đã có mặt tại cục cảnh sát. Vụ án này có nhiều tình tiết nghiêm trọng, cục trưởng cục an toàn thương mại – Vương Chỉ cho biết Nhược Lan là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, trước mắt tạm thời bị giữ lại không cho nộp tiền bảo lãnh”.
7h tối, huấn luyện xong, Lục Bất Phá về đến nhà, phòng khách chất đầy mấy thứ đồ mà hắn muốn mua. Bởi vì phải đi tập bóng rổ nên hắn yêu cầu cửa hàng chuyển thẳng về nhà cho mình.
Mỗi ngày khi về đến nhà, câu đầu tiên của Lục Bất Phá là: “Lão mẹ, tối nay ăn cái gì?”.
Lục Đường Phương Phương ở trong bếp đáp: “Món cay Tứ Xuyên”.
“lão mẹ, con yêu mẹ chết mất!” Sau khi sống lại, hắn yêu món cay Tứ Xuyên đến điên cuồng. Lục Bất Phá tay còn chưa rửa đã vọt lẹ vào bếp, ở trên mặt nữ thần lưu lại tí nước miếng.
“Đi tắm rửa đi..Hôi chết mất”.
“Tuân mệnh”.
Đến gần 6h tối, Hồng Kong vẫn thật nóng, Lục Bất Phá gầy trơ cả xương mà mồ hôi cũng túa ra như tắm (biểu hiện sức khỏe yếu)
Lục Đường Phương Phương lau lau tay, từ phòng bếp đi ra, nhìn mấy thứ mà thằng con mua về hôm nay, rồi nói với người giúp việc: “Mang lên thư phòng”.
“Vâng thưa phu nhân”.
Việc này khiến cho Lục Bất Phá khi từ trên lầu xuống, kỳ quái hỏi: “Lão mẹ, mấy cái đồ của con đâu?”.
“ta bảo người mang nó lên thư phòng cho ta rồi”,.
“Thư phòng?”
Lục Đường Phương Phương mang đồ ăn đặt lên trên bàn, trừng mắt nhìn thằng con: “Chẳng lẽ mang vào phòng ngươi?”
“A, con thu thập một chút chắc cũng nhét được vào thôi. Để ở thư phòng con sợ ảnh hưởng đến công việc sáng tác của lão mẹ” Lục Bất Phá có điểm lo lắng sợ lão mẹ sẽ hỏi hắn mua nhiều máy tính với hệ thống mạng thế này để làm gì.
Ngoài sự dự đoán của thằng con, Lục Đường Phương Phương cái gì cũng không hỏi, chỉ là nói: “ Chỉ cần ngươi không đạp cửa, thì ta ở nơi nào cũng viết được”.
“Lão mẹ….” Lục Bất Phá nhận cốc nước cam mà hắn thích nhất từ tay lão mẹ, khẽ cắn môi: “Lão mẹ, mẹ vì cái gì không hỏi tại sao con lại mua nhiều máy tính như thế?” Lục Tiểu Phá tuy rằng cũng thích chơi máy tính nhưng ai lại mua nhiều máy tính như dân chuyên nghiệp thế này? Lão mẹ chẳng lẽ không hoài nghi? “Nếu ta hỏi ngươi liệu ngươi có nguyện ý trả lời?”.
“Không muốn”.
“Ta đây làm chi mà phải hỏi?”.
Lục Đường Phương Phương vỗ vỗ vào cái má của con: “Ngươi nghĩ lão mẹ thực nhàn sao? Nào là hầu hạ lão ba nhà ngươi, hầu hạ ngươi còn phải sáng tác văn thơ, nào có thời gian quản xem ngươi với lão cha ngươi làm cái gì? Ta là mẹ ngươi chứ không phải thư kí của ngươi”.
“Lão mẹ…” Lục Bất Phá ghê sợ… ôm lấy lão mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ không sợ con mẹ làm những chuyện xấu sao?”.
Lục Đường Phương Phương véo cái mũi của thằng con đến đỏ ửng: “Vậy ngươi phải cẩn thận đừng để cảnh sát bắt, khi đó ta sẽ không vào nhà giam thăm ngươi đâu. Ta đây không quản này nọ”.
“Lão mẹ, mẹ cũng quá xem thường thằng con này đấy” Ấn mạnh một cái thơm vào bên má lão mẹ, Lục Bất Phá nói giọng khàn khàn: “Lão mẹ, con đã từng nói con rất yêu mẹ chưa?”.
Nào biết, Lục Đường Phương Phương toàn thân nổi da gà, giãy ra khỏi lòng thằng con: “Nhóc tiểu Phá, mấy cái loại từ ngữ này chỉ có thụ nói với công, công nói với thụ thôi đấy. Ngươi đừng có dùng loạn”.
“Hắc hắc…” Lục Bất Phá cười âm hiểm vài tiếng: “Lão mẹ, con cũng có nói quá gì đâu. Au ui!!!” Xoa xoa cái đầu, người nào đó đang ai oán.
“Ta muốn sáng tác một bộ mới: nữ sĩ Lục Đường Phương Phương cười lạnh, bạn trẻ Lục Bất Phá lạnh gáy lui sau vài bước.
“Cường công nhược thụ, khách nhân và tiểu quan. Ta quyết định cho ngươi làm tiểu quan”.
“NO! Lão mẹ! Ngài không thể như vậy”.
“Hừ!”
“Lão mẹ… Con sai rồi”
Trong phút chốc, biệt thự nổi lên tiếng kêu rên tứ phía. Bạn trẻ Lục Bất Phá lại một lần nữa rút ra bài học: trêu ai thì trêu chứ chớ có dây vào lão mẹ đáng sợ nhà hắn.
Danh sách chương