Từ sau cái ngày hai người “cãi nhau” ấy, Tây Môn Trúc Âm trở nên cực kỳ yên lặng, dù vẫn ngủ chung giường với Lục Bất Phá song anh không còn làm mấy chuyện khác người kia nữa cũng không còn nhân lúc ngủ cố nắm lấy tay hắn như trước. Lục Bất Phá nghĩ rằng anh đã thông suốt, hơn nữa, bản thân lại đang dồn toàn lực cho giải đấu nên gần đây hắn không tán gẫu gì mấy với anh. Chỉ là ban đêm, lúc giật mình tỉnh dậy, tim hắn lại nhói đau.
Hôm nay là ngày 26 tháng 9, ngày cuối cùng của giải đấu. Đại học Hồng Kông như một con ngựa đen phi thẳng đến trận chung kết, cùng đại học Harvard tranh chức vô địch. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi của giải đấu, cầu thủ số 16 – Lục Bất Phá, cầu thủ số 21 – Trần Quân Thụy, cầu thủ số 18 – Thương Triệt đã thể hiện cực kỳ xuất sắc trong các trận đấu khiến một số nhà quản lý trong NBA rất chú ý.
Trong 6 ngày thi đấu vừa qua, Lục Bất Phá đều ra sân vào hiệp hai và hiệp bốn, mọi người sau khi quan sát biểu hiện trên sân của hắn đều dễ dàng nhận ra nhược điểm trí mạng của thiếu niên này là thể lực. Đại học Harvard đã làm tốt công tác chuẩn bị để đối phó với “anh chàng” tiên phong xuất sắc gầy que củi của đại học Hồng Kông. Còn bên đại học Hồng Kông, Mạnh Hoài Đông cũng đã lập ra một kế hoạch tác chiến mới. Khi đội đại học Hồng Kông vừa ra sân, trên khán đài, khán giả không khỏi ồ lên, thiếu niên số 16 cư nhiên có mặt trong đội hình xuất phát.
“Bất Phá, em ra sân ngay hiệp một nên nhớ tranh thủ thể hiện hết khả năng ngay trong hiệp này, thể lực bên mình không bằng Harvard vì vậy phải ra đòn phủ đầu trước”.
Hồi tưởng lại mấy lời mà huấn luyện viên nhắc nhở mình trước khi ra sân, Lục Bất Phá hít sâu mấy hơi, trận này hắn muốn chơi ít nhất ba hiệp, không thể bại bởi thể lực của chính mình.
“Huýt!”
Tiếng còi vào trận vang lên, quả bóng trong tay trọng tài bay lên, Thương Triệt và tiên phong chính của bên đối phương đồng thời nhảy lên đoạt bóng.
“Bộp”.
Trái bóng từ trên tay Thương Triệt được truyền ra ngoài, Trần Quân Thụy với vóc dáng nhỏ bé của mình rất nhanh lao đến đón bóng rồi truyền tiếp cho Tư Lý – người đã mau chóng chạy đến phía dưới rổ của đối phương. Các cầu thủ của đại học Harvard nhanh chóng phòng thủ, Tư Lý làm động tác ném bóng giả, đem bóng truyền cho người đã vọt vào khu cấm địa là Lục Bất Phá. Vừa vào khu cấm địa, Lục Bất Phá phát huy hết mức ưu điểm của vóc người gầy như que củi của mình, dưới sự giáp công của hai gã phòng thủ bên đối phương, hắn lấy tốc độ “quỷ khóc thần sầu” vòng ra phía sau hai người, thành công úp bóng vào rổ.
“Woa!” cả khán đài vang lên tiếng hoan hô, cổ động viên của đội Hồng Kông ra sức hò hét.
Hôm này, trên khán đài có thêm một người tới xem, anh im lặng ngồi ở chỗ kia, không phải ngồi ở bên cạnh cha mẹ mình mà là lặng lẽ, ngồi một góc riêng. Ánh mắt u ám, trong mắt anh chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của cầu thủ số 16. Ở phía đối diện vị trí anh ngồi, một nữ thần đầy gợi cảm trong chiếc áo bó sát cầm ống nhòm quang minh chính đại ngồi rình coi anh. Vì sao lại bảo là quang minh chính đại hả? Vì vị khán giả kia đã sớm phát hiện ra nữ thần đang nhìn mình.
Lục Đường Phương Phương bề bộn công việc, một bên không ngừng cổ vũ thằng con, một bên vẽ vẽ viết viết vào cuốn sổ tay vẫn luôn được giữ kè kè bên người, một bên không quên nói chuyện phiếm với bà chị Vương Linh Linh bên cạnh. Chữ viết ngoáy của Lục Đường Phương Phương không khác nào gà bới, Vương Linh Linh tuy rằng rất tò mò không hiểu cô em này đang viết gì nhưng lại ngại ngần không hỏi.
“Chị Linh Linh, tại sao chị lại không phản đối việc của Bất Phá và Trúc Âm?” nữ thần mau chóng biến thân thành phóng viên.
Vương Linh Linh cười đáp: “Hai đứa chúng nó thực ra đều rất tốt. Nghĩ đến lại tiếc, thực ra cũng muốn hai đứa nó có thể thích phụ nữ giống như người ta, có thể lấy vợ sinh con như mọi người lắm chứ, nhưng nếu chị phản đối thì hai đứa nó chắc chắn sẽ rất đau khổ. Hai đứa nó đã phải đối mặt với nhiều thất vọng và đau khổ trong cuộc sống cũng như trong công việc, người làm mẹ như chị sao nỡ để hai đứa lại thêm bứt rứt đau khổ?”.
Lục Đường Phương Phương giơ ngón tay cái của mình: “Chị Linh Linh, chị thật vĩ đại”.
“Phương Phương, em mới vĩ đại, em có thể coi Bất Phá như đứa con mình mang nặng đẻ đau như vậy, theo chị đó là việc mà người thường khó lòng làm được”.
Lục Đường Phương Phương cười cười, nhìn về phía đứa nhỏ đang mải quần ẩu trên sân, lẩm bẩm: “Một tiểu thụ đáng thương hoàn mỹ đến vậy, đương nhiên phải thương yêu rồi”. Nói xong, bà lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ tay dưới ánh nhìn đầy khó hiểu của Vương Linh Linh.
Một đầu khác của khán đài có hai người đang khe khẽ thì thầm với nhau.
“Đoạn Vũ, em có nhìn thấy không? Người phụ nữ hết sức nóng bỏng ngồi ở phía đối diện kia là mẹ của anh trai em”
“Anh xác định?” huýt sáo, “Sexy quá. Cũng thực trẻ a, thoạt nhìn không đến 30”.
“Dì ấy năm nay đã 39 tuổi rồi, qua ba ngày nữa, dì ấy sang tuổi 40 đấy”.
“Không thể nào, nhìn kiểu gì cũng không giống, nói dì ấy là bạn gái của anh em, em cũng tin a”/
“Sao vậy? Em động tâm?”.
“Làm gì có chuyện đó! Dì ấy là mẹ của anh em!”
Nụ cười mau chóng quay trở lại trên khuôn mặt, ai đó lại tiếp tục cung cấp tin tình báo: “Anh em sẽ đính hôn với bạn gái vào ngày 15 tháng 8 tới. À, cô bạn gái kia tên là Hác Giai, là hoa hậu giảng đường của đại học Hồng Kông”.
“Người nào người nào?”.
“Người kia, cái cô mặc váy công chúa màu hồng nhạt kia kìa”.
“Woa! Ông anh em mệnh tốt thế, kiếm được bạn gái đẹp ghê a”.
“Em động tâm?”.
“Làm gì có chuyện đó! Cô ấy là bạn gái anh em!”.
Nụ cười lại mau chóng quay trở lại trên khuôn mặt, ai đó lại tiếp tục hiến tin: “Theo em cái ngày mà anh em đính hôn với bạn gái, Tây Môn Trúc Âm có ghen đến tức chết không?”.
“Hừ! Cho đáng đời, anh em nên tìm một cô gái đính hôn rồi sống một cuộc sống bình thường”.
“Em cho rằng đồng tính luyến ái là không bình thường?” Nụ cười của ai đó bỗng chốc bốc hơi.
“Cũng không phải, chỉ là em không muốn anh em cứ dây dưa mãi với tên khốn kia. Dù sao anh ấy cũng có bạn gái rồi, vậy thì kết hôn thôi”.
“Muốn đến làm quen một chút với mẹ của anh em không?”.
“Không cần đâu. Quá đột ngột, chờ anh em cảm thấy thời cơ đã chín muồi đến lúc ấy làm quen là tốt nhất”.
Vương Chỉ quan sát người ngồi đối diện suốt từ nãy tới giờ cứ thỉnh thoảng lại cúi đầu viết viết cái gì đó, thầm nghĩ: Dì ấy rốt cuộc có phát hiện ra con trai của mình đã không còn là thằng con lúc trước không? Chẳng lẽ dì ấy không biết Tây Môn Trúc Âm đã từng làm việc gì sao? Hay là tin tức không đến được bên Hồng Kông?”.
“Woa!”
Tiếng hoan hô lại vang lên, nhóm lưu học sinh Trung Quốc đến trợ uy cho gà nhà hưng phấn hò hét. Vương Chỉ phục hồi lại tinh thần sau đó đó lại bĩu môi. Tên đó dẫn bóng có quái gì mà phải ngạc nhiên, rõ ràng là chơi đểu mà.
Mười phút sau, hiệp thi đấu thứ nhất kết thúc. Cầu thủ số 16 dẫn bóng thần sầu, một sức mạnh không thể chối cãi. Đại học Hồng Kông dẫn trước đại học Harvard 20 điểm. Thấy hắn thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm, huấn luyện viên của đại học Harvard trấn an các cầu thủ rằng hiệp thứ hai thiếu niên này tuyệt đối sẽ không ra sân.
“Huấn luyện viên, hiệp tiếp theo, em vẫn muốn ra sân” uống hết một chén nước quýt, Lục Bất Phá thỉnh cầu.
Mạnh Hoài Đông hỏi: “Không thành vấn đề chứ?”.
“Không ạ” thiếu niên theo thói quen trùm khăn lên đầu, “Hôm nay em cảm thấy rất ổn, ‘nhất cổ tác khí hạ khứ khu’[1]”.
[1] một tiếng trống khơi dậy cả tinh thần ~ đại khái có động lực để làm việc a~~~
“Được, vậy hiệp thứ hai em vẫn tiếp tục ra sân, nếu cảm thấy không khỏe thầy sẽ cho Lưu Dục vào thay em”
“OK”
Sau 5 phút nghỉ ngơi, mọi người lại ngạc nhiên khi phát hiện ra cầu thủ số 16 lại ra sân. Đội trưởng bên đại học Harvard lập tức hạ lệnh: vây kín số 16!
….
Hiệp thi đấu thứ hai, thiếu niên như thể xài thuốc kích thích, mặc kệ đối phương có phòng thủ kín đến mức nào, hắn đều có thể phá được vòng vây đoạt được bóng. Ngay sau khi thiếu niên nhận được bóng từ đường truyền của Trần Quân Thụy rồi cho gọn trái bóng vào rổ, một gã thuộc tuyến phòng thủ bên phía Harvard đột nhiên vọt đến trước mặt sau đó xô ngã hắn, thiếu niên đập mạnh người vào giá bóng, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Trên khán đài, nhiều người bất mãn la ó, đây rõ ràng là cố ý phạm quy. Ở trong một trận đấu, có đôi khi vì khí thế đội bóng mà phải cố ý phạm quy, tuy nhiên cú va chạm vừa rồi đối với thiếu niên gầy như que củi này là hết sức nguy hiểm.
Tây Môn Trúc Âm đứng lên bước xuống khán đài, Lục Đường Phương Phương cũng đứng lên, trận đấu tạm dừng. Nhân viên y tế cùng trọng tài đều vây quanh thiếu niên.
“Bất Phá! Mày làm sao rồi! Đụng vào thế nào?”.
Bị dọa đến sợ phát khiếp lại không dám đụng vào hắn, Trần Quân Thụy gấp đến độ muốn khóc. Thương Triệt nắm lấy cổ áo của cầu thủ phạm quy bên đối phương, quát: “Con mẹ nhà mi, muốn làm cái quái gì vậy?! sức khỏe của cậu ấy vốn đã không tốt! Nếu mày mà làm cậu ấy bị thương, tao quyết không tha cho mày!”.
“Thương Triệt” các cầu thủ khác vội vàng tiến tới kéo anh ra. Đoạn Vũ và Vương Chỉ cũng đi đến hàng thứ nhất của khán đài, cực kỳ lo lắng.
Nhân viên y tế cẩn thận kiểm tra lưng Lục Bất Phá, làn da trắng nõn xuất hiện một vết bầm tím: “Số 16, cậu có nghe rõ chứ? Có thể nói không?”.
Qua hơn nửa ngày, Lục Bất Phá mới nâng lên một bàn tay lắc lắc, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Tựa hồ bị xô cho thực thảm, sắc mặt của hắn không được tốt, hai mắt nhắm lại. Trần Quân Thụy vội vàng đỡ lấy hắn, thiếu niên dựa vào người đồng đội, rồi cười cười nói với bác sĩ: “Không có việc gì, vừa rồi xô hơi mạnh nên có chút choáng váng”.
“Có thể tiếp tục trận đấu chứ?” Trọng tài chính hỏi.
Thiếu niên thôi không dựa vào người đồng đội nữa, xoay xoay bả vai: “Có thể”.
“Bất Phá, không cần phải cố! chúng ta có thể thắng!” Trần Quân Thụy đỡ lấy hắn.
Thiếu niên cười thật sâu trấn an: “ Thật sự không có việc gì”. Sau đó mới phất tay với huấn luyện viên cùng người nhà đang lo lắng, nói cho mọi người rằng hắn không bị việc gì.
“Bất Phá, thật không bị việc gì chứ, đừng miễn cưỡng bản thân” Thương Triệt tiến lên hỏi.
Lục Bất Phá ôm lấy Thương Triệt, nhân cơ hội ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Chiếm chút thời gian để nghỉ ngơi”. rồi mới lớn tiếng nói: “Không có việc gì, nghỉ một chút là không sao rồi”.
Trên mặt Thương Triệt một trận xanh trắng, sau khi huých thiếu niên một cái cho hả giận, anh nghiêm túc nói: “Mọi người chuẩn bị!”. Nghe đội trưởng lên tiếng, các cầu thủ khác lúc này mới thấy yên tâm.
Bởi vì đối phương cố ý phạm quy nên đội đại học Hồng Kông được hưởng ném phạt, Lục Bất Phá là người thực hiện. Mỗi lần, đều đợi đến lúc sắp hết thời gian thực hiện, Lục Bất Phá mới chịu ném bóng đi, những người khác nhìn vào đều tưởng là cú va chạm kia khiến hắn bị ảnh hưởng, chỉ riêng mình Thương Triệt biết, tên này đang nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Bắt lấy cơ hội nghỉ ngơi chừng mười phút, Lục Bất Phá lấy lại tinh thần. Lúc này hắn không dám để mọi người lại phải lo lắng, đồng thời cũng vì tiết kiệm thể lực, hắn đem những cơ hội đạt được nhường lại cho đồng đội, chỉ phụ trách chuyền bóng. Mà lần này khi chuyển sang chuyền bóng, hắn càng làm đối phương bối rối vì không biết khi bắt được bóng hắn sẽ tiến công hay truyền cho người khác.
Rất nhanh, hiệp thi đấu thứ hai kết thúc, đại học Hồng Kông vượt lên dẫn trước 30 điểm.
Hiệp thi đấu thứ ba, thiếu niên không ra sân. Trên đầu lại trùm một chiếc khăn lông, hắn tựa vào ghế nghỉ ngơi, an tâm đem những việc còn lại giao cho đồng đội. Thiếu niên là đối tượng được đội bóng bảo vệ nghiêm ngặt (bởi vì sức khỏe của hắn không tốt), cú va chạm vừa rồi đã khơi dậy ham muốn trả thù của cả đội, mọi người thế công không chỉ càng khỏe, mà trong đó còn ẩn chứa cả hương vị của sự trả thù.
“Bất Phá, hiệp thứ tư, em không cần ra sân đâu” huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông đã nở một nụ cười chiến thắng.
“Vâng. Huấn luyện viên, kỳ thật lưng em cũng hơi đau” thiếu niên trầm tĩnh lại.
Dưới lớp khăn, thở dài, trái tim của thiếu niên lại đau đớn. ‘Cậu ta đã nghĩ thông suốt, bọn họ làm bạn vẫn là tốt nhất’.
“Huýt”.
Vào lúc thiếu niên đang miên mang suy nghĩ, tiếng còi báo hiệu trận đấu chấm dứt vang lên, mọi người có mặt hôm nay đều đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng hắc mã đội bóng [2]. Thiếu niên còn chưa kịp kéo khăn trùm đầu ra thì đã bị đồng đội lao tới đè xuống.
[2] ý ở đây là đội bóng này dũng mãnh như ngựa đen, thực ra cũng định dịch là đội bóng ngựa đen nhưng thế kỳ cục quá, mà đội bóng hắc mã cũng hơi kỳ nên thôi đành giữ nguyên là hắc mã đội bóng.
Người Mĩ mặc dù được thi đấu ở sân nhà nhưng lại không đoạt được chức vô địch, điều này làm cho mặt của bọn họ không khác gì đưa đám, nhưng đồng thời, họ cũng đặc biệt ngưỡng mộ đối thủ lần này của mình. Tuy rằng thiếu niên số 16 vẫn chỉ ra sân hai hiệp, nhưng hắn đã khiến mọi người ấn tượng cực sâu.
Cuối cùng cũng thoát được khỏi sự áp bách của đồng đội, thiếu niên cao hứng nhảy lên đè lại các chiến hữu, sau đó hắn liền bị các chiến hữu nâng lên, tung lên cao. Giữa lúc thiếu niên kêu lên sợ hãi, một người lặng lẽ rời đi.
…
Thắng lợi luôn đi cùng với niềm vui và nước mắt, đương nhiên câu này không áp dụng cho tên Lục Bất Phá không tim không phổi. Thế nên mới có việc hắn lấy làm kỳ và không ngừng thắc mắc, vì sao Hác Giai lại khóc thương tâm như thế? Đại học Hồng Kông đạt được chức vô địch lần này, ôm cúp vô địch, Lục Bất Phá cùng đồng đội tận tình cười đùa trước mặt phóng viên. Kế tiếp là công bố mười cầu thủ tiềm năng, năm cầu thủ chơi tốt nhất và một cầu thủ chơi xuất sắc.
Trong dự kiến của mọi người, ba người đã thể hiện cực kỳ xuất sắc trong trận đấu này là Thương Triệt, Trần Quân Thụy cùng Lục Bất Phá lần lượt đạt các danh hiệu cầu thủ tiềm năng cùng cầu thủ chơi tốt, Lục Bất Phá đạt được danh hiệu cầu thủ chơi xuất sắc. Sau khi nghi thức trao giải chấm dứt, quản lý bên NBA lập tức đến tìm ba người, hy vọng bọn họ có thể gia nhập các đội chuyên nghiệp chơi trong giải nhà nghề danh tiếng này. Vì ban nãy chơi có hơi đểu, Lục Bất Phá chột dạ thì nhiều mà vui mừng thì ít, còn Trần Quân Thụy và Thương Triệt đương nhiên là cực kỳ kích động. Tuy nhiên vì ba người vẫn là sinh viên, nên việc này còn phải đợi bọn họ quay lại Hồng Kông rồi mới có thể nói chuyện cụ thể.
Sau khi tiếp nhân lời “phát biểu” cùng khen ngợi của huấn luyện viên ở phòng nghỉ, đoàn người chậm rãi rời khỏi sân vận động, ánh đèn Flash nháy liên hồi, tại cửa sân vận động một chiếc Rolls Royce dài đứng đợi sẵn mọi người. Người đầu tiên rời khỏi sân ban nãy lúc này tiến tới, các phóng viên dĩ nhiên nhận ra anh, ánh đèn Flash lại nháy không ngừng.
“Huấn luyện viên Mạnh, tôi đã đặt tiệc tại ‘khách sạn Heaton’ để chúc mừng mọi người”.
“Cậu Tây Môn, cậu quá khách khí rồi”.
Nam nhân liếc mắt nhìn thiếu niên nào đó rồi đáp: “Đây là việc nên làm, hôm nay biểu hiện của mọi người rất xuất sắc. mời huấn luyện viên cùng mọi người lên xe”.
“Ngài Tây Môn, tôi có thể bảo anh tôi đi cùng được chứ?” người thứ nhất mà Trần Quân Thụy nghĩ đến khi được thưởng chính là ông anh của mình.
“Đương nhiên là được”.
“Ngài Tây Môn, vậy chúng tôi có thể đi chứ?” Hác Giai chỉ về phía thành viên của đội cổ động.
“Đương nhiên” nam nhân chỉa chỉa ba chiếc xe hơi đằng sau chiếc Rolls-Royce, “Tất cả mọi người đều đi”.
“Yah! Tuyệt quá” Trần Quân Thụy kiễng mũi chân tìm tìm, hướng một người vẫy tay, “Anh! Em ở đây”.
“Ngài Tây Môn, chúng tôi có thể đi chứ?” Vương Chỉ nắm tay Đoạn Vũ chậm rãi đi tới. Ánh đèn Flash sáng lên không ngừng.
“Đương nhiên”.
“Vậy còn bọn tôi?” một quý bà hỏi.
Tây Môn Trúc Âm mở cửa xe, cung kính nói: “Chú, dì, mẹ, mời lên xe”.
“Tây Môn, một tí nữa ba con sẽ đến” sau khi lên xe, Vương Linh Linh nói, nam nhân đáp lời thể hiện mình đã biết.
“Cảm ơn cậu, cậu Tây Môn” Mạnh Hoài Đông dẫn bạn bè cùng các thành viên trong đội lên xe, thiếu niên là người lên xe cuối cùng.
Để những người phía trước lên xe hết, nam nhân đột nhiên nắm lấy tay thiếu niên kéo lại, giữa ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, anh không dẫn thiếu niên lên xe mà đóng luôn cửa xe lại. Chiếc Rolls-Royce chậm rãi chuyển bánh, ba chiếc xe chật người đằng sau cũng lần lượt rời đi. Thiếu niên khẩn trương nhìn nam nhân, không biết anh muốn làm gì.
“Cậu là ngôi sao của đêm nay, để tôi làm lái xe cho cậu” nam nhân thản nhiên nói, ánh đèn Flash xung quanh nháy như thể chưa bao giờ được nháy. Thiếu niên lắc tay nam nhân ra, quẫn bách đến muốn bỏ chạy thục mạng.
Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt nam nhân và thiếu niên, lái xe đi xuống, nam nhân mở cửa xe mời thiếu niên lên. Bao trùm xung quanh là những ánh nhìn ngạc nhiên cùng ái muội, thiếu niên không chút nghĩ ngợi liền nhảy lên xe, cửa xe đóng lại. Nam nhân đi sang bên lái xe, ngồi vào ghế sau đó nổ máy.
“Bất Phá”
“A”.
Thiếu niên cúi thấp đầu.
“Đêm nay chúng ta đến đảo nhỏ trước được không? Để làm mẹ cậu ngạc nhiên”.
Thiếu niên có chút do dự.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Cậu sắp về Hồng Kông, chỉ là tôi muốn một mình cùng cậu chút thôi” giọng điệu nam nhân thực thành khẩn.
Thiếu niên suy nghĩ một hồi: “Được rồi”.
Tại nơi thiếu niên nhìn không đến, đôi mắt nam nhân ánh lên tia nguy hiểm.
Hôm nay là ngày 26 tháng 9, ngày cuối cùng của giải đấu. Đại học Hồng Kông như một con ngựa đen phi thẳng đến trận chung kết, cùng đại học Harvard tranh chức vô địch. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi của giải đấu, cầu thủ số 16 – Lục Bất Phá, cầu thủ số 21 – Trần Quân Thụy, cầu thủ số 18 – Thương Triệt đã thể hiện cực kỳ xuất sắc trong các trận đấu khiến một số nhà quản lý trong NBA rất chú ý.
Trong 6 ngày thi đấu vừa qua, Lục Bất Phá đều ra sân vào hiệp hai và hiệp bốn, mọi người sau khi quan sát biểu hiện trên sân của hắn đều dễ dàng nhận ra nhược điểm trí mạng của thiếu niên này là thể lực. Đại học Harvard đã làm tốt công tác chuẩn bị để đối phó với “anh chàng” tiên phong xuất sắc gầy que củi của đại học Hồng Kông. Còn bên đại học Hồng Kông, Mạnh Hoài Đông cũng đã lập ra một kế hoạch tác chiến mới. Khi đội đại học Hồng Kông vừa ra sân, trên khán đài, khán giả không khỏi ồ lên, thiếu niên số 16 cư nhiên có mặt trong đội hình xuất phát.
“Bất Phá, em ra sân ngay hiệp một nên nhớ tranh thủ thể hiện hết khả năng ngay trong hiệp này, thể lực bên mình không bằng Harvard vì vậy phải ra đòn phủ đầu trước”.
Hồi tưởng lại mấy lời mà huấn luyện viên nhắc nhở mình trước khi ra sân, Lục Bất Phá hít sâu mấy hơi, trận này hắn muốn chơi ít nhất ba hiệp, không thể bại bởi thể lực của chính mình.
“Huýt!”
Tiếng còi vào trận vang lên, quả bóng trong tay trọng tài bay lên, Thương Triệt và tiên phong chính của bên đối phương đồng thời nhảy lên đoạt bóng.
“Bộp”.
Trái bóng từ trên tay Thương Triệt được truyền ra ngoài, Trần Quân Thụy với vóc dáng nhỏ bé của mình rất nhanh lao đến đón bóng rồi truyền tiếp cho Tư Lý – người đã mau chóng chạy đến phía dưới rổ của đối phương. Các cầu thủ của đại học Harvard nhanh chóng phòng thủ, Tư Lý làm động tác ném bóng giả, đem bóng truyền cho người đã vọt vào khu cấm địa là Lục Bất Phá. Vừa vào khu cấm địa, Lục Bất Phá phát huy hết mức ưu điểm của vóc người gầy như que củi của mình, dưới sự giáp công của hai gã phòng thủ bên đối phương, hắn lấy tốc độ “quỷ khóc thần sầu” vòng ra phía sau hai người, thành công úp bóng vào rổ.
“Woa!” cả khán đài vang lên tiếng hoan hô, cổ động viên của đội Hồng Kông ra sức hò hét.
Hôm này, trên khán đài có thêm một người tới xem, anh im lặng ngồi ở chỗ kia, không phải ngồi ở bên cạnh cha mẹ mình mà là lặng lẽ, ngồi một góc riêng. Ánh mắt u ám, trong mắt anh chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của cầu thủ số 16. Ở phía đối diện vị trí anh ngồi, một nữ thần đầy gợi cảm trong chiếc áo bó sát cầm ống nhòm quang minh chính đại ngồi rình coi anh. Vì sao lại bảo là quang minh chính đại hả? Vì vị khán giả kia đã sớm phát hiện ra nữ thần đang nhìn mình.
Lục Đường Phương Phương bề bộn công việc, một bên không ngừng cổ vũ thằng con, một bên vẽ vẽ viết viết vào cuốn sổ tay vẫn luôn được giữ kè kè bên người, một bên không quên nói chuyện phiếm với bà chị Vương Linh Linh bên cạnh. Chữ viết ngoáy của Lục Đường Phương Phương không khác nào gà bới, Vương Linh Linh tuy rằng rất tò mò không hiểu cô em này đang viết gì nhưng lại ngại ngần không hỏi.
“Chị Linh Linh, tại sao chị lại không phản đối việc của Bất Phá và Trúc Âm?” nữ thần mau chóng biến thân thành phóng viên.
Vương Linh Linh cười đáp: “Hai đứa chúng nó thực ra đều rất tốt. Nghĩ đến lại tiếc, thực ra cũng muốn hai đứa nó có thể thích phụ nữ giống như người ta, có thể lấy vợ sinh con như mọi người lắm chứ, nhưng nếu chị phản đối thì hai đứa nó chắc chắn sẽ rất đau khổ. Hai đứa nó đã phải đối mặt với nhiều thất vọng và đau khổ trong cuộc sống cũng như trong công việc, người làm mẹ như chị sao nỡ để hai đứa lại thêm bứt rứt đau khổ?”.
Lục Đường Phương Phương giơ ngón tay cái của mình: “Chị Linh Linh, chị thật vĩ đại”.
“Phương Phương, em mới vĩ đại, em có thể coi Bất Phá như đứa con mình mang nặng đẻ đau như vậy, theo chị đó là việc mà người thường khó lòng làm được”.
Lục Đường Phương Phương cười cười, nhìn về phía đứa nhỏ đang mải quần ẩu trên sân, lẩm bẩm: “Một tiểu thụ đáng thương hoàn mỹ đến vậy, đương nhiên phải thương yêu rồi”. Nói xong, bà lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ tay dưới ánh nhìn đầy khó hiểu của Vương Linh Linh.
Một đầu khác của khán đài có hai người đang khe khẽ thì thầm với nhau.
“Đoạn Vũ, em có nhìn thấy không? Người phụ nữ hết sức nóng bỏng ngồi ở phía đối diện kia là mẹ của anh trai em”
“Anh xác định?” huýt sáo, “Sexy quá. Cũng thực trẻ a, thoạt nhìn không đến 30”.
“Dì ấy năm nay đã 39 tuổi rồi, qua ba ngày nữa, dì ấy sang tuổi 40 đấy”.
“Không thể nào, nhìn kiểu gì cũng không giống, nói dì ấy là bạn gái của anh em, em cũng tin a”/
“Sao vậy? Em động tâm?”.
“Làm gì có chuyện đó! Dì ấy là mẹ của anh em!”
Nụ cười mau chóng quay trở lại trên khuôn mặt, ai đó lại tiếp tục cung cấp tin tình báo: “Anh em sẽ đính hôn với bạn gái vào ngày 15 tháng 8 tới. À, cô bạn gái kia tên là Hác Giai, là hoa hậu giảng đường của đại học Hồng Kông”.
“Người nào người nào?”.
“Người kia, cái cô mặc váy công chúa màu hồng nhạt kia kìa”.
“Woa! Ông anh em mệnh tốt thế, kiếm được bạn gái đẹp ghê a”.
“Em động tâm?”.
“Làm gì có chuyện đó! Cô ấy là bạn gái anh em!”.
Nụ cười lại mau chóng quay trở lại trên khuôn mặt, ai đó lại tiếp tục hiến tin: “Theo em cái ngày mà anh em đính hôn với bạn gái, Tây Môn Trúc Âm có ghen đến tức chết không?”.
“Hừ! Cho đáng đời, anh em nên tìm một cô gái đính hôn rồi sống một cuộc sống bình thường”.
“Em cho rằng đồng tính luyến ái là không bình thường?” Nụ cười của ai đó bỗng chốc bốc hơi.
“Cũng không phải, chỉ là em không muốn anh em cứ dây dưa mãi với tên khốn kia. Dù sao anh ấy cũng có bạn gái rồi, vậy thì kết hôn thôi”.
“Muốn đến làm quen một chút với mẹ của anh em không?”.
“Không cần đâu. Quá đột ngột, chờ anh em cảm thấy thời cơ đã chín muồi đến lúc ấy làm quen là tốt nhất”.
Vương Chỉ quan sát người ngồi đối diện suốt từ nãy tới giờ cứ thỉnh thoảng lại cúi đầu viết viết cái gì đó, thầm nghĩ: Dì ấy rốt cuộc có phát hiện ra con trai của mình đã không còn là thằng con lúc trước không? Chẳng lẽ dì ấy không biết Tây Môn Trúc Âm đã từng làm việc gì sao? Hay là tin tức không đến được bên Hồng Kông?”.
“Woa!”
Tiếng hoan hô lại vang lên, nhóm lưu học sinh Trung Quốc đến trợ uy cho gà nhà hưng phấn hò hét. Vương Chỉ phục hồi lại tinh thần sau đó đó lại bĩu môi. Tên đó dẫn bóng có quái gì mà phải ngạc nhiên, rõ ràng là chơi đểu mà.
Mười phút sau, hiệp thi đấu thứ nhất kết thúc. Cầu thủ số 16 dẫn bóng thần sầu, một sức mạnh không thể chối cãi. Đại học Hồng Kông dẫn trước đại học Harvard 20 điểm. Thấy hắn thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm, huấn luyện viên của đại học Harvard trấn an các cầu thủ rằng hiệp thứ hai thiếu niên này tuyệt đối sẽ không ra sân.
“Huấn luyện viên, hiệp tiếp theo, em vẫn muốn ra sân” uống hết một chén nước quýt, Lục Bất Phá thỉnh cầu.
Mạnh Hoài Đông hỏi: “Không thành vấn đề chứ?”.
“Không ạ” thiếu niên theo thói quen trùm khăn lên đầu, “Hôm nay em cảm thấy rất ổn, ‘nhất cổ tác khí hạ khứ khu’[1]”.
[1] một tiếng trống khơi dậy cả tinh thần ~ đại khái có động lực để làm việc a~~~
“Được, vậy hiệp thứ hai em vẫn tiếp tục ra sân, nếu cảm thấy không khỏe thầy sẽ cho Lưu Dục vào thay em”
“OK”
Sau 5 phút nghỉ ngơi, mọi người lại ngạc nhiên khi phát hiện ra cầu thủ số 16 lại ra sân. Đội trưởng bên đại học Harvard lập tức hạ lệnh: vây kín số 16!
….
Hiệp thi đấu thứ hai, thiếu niên như thể xài thuốc kích thích, mặc kệ đối phương có phòng thủ kín đến mức nào, hắn đều có thể phá được vòng vây đoạt được bóng. Ngay sau khi thiếu niên nhận được bóng từ đường truyền của Trần Quân Thụy rồi cho gọn trái bóng vào rổ, một gã thuộc tuyến phòng thủ bên phía Harvard đột nhiên vọt đến trước mặt sau đó xô ngã hắn, thiếu niên đập mạnh người vào giá bóng, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Trên khán đài, nhiều người bất mãn la ó, đây rõ ràng là cố ý phạm quy. Ở trong một trận đấu, có đôi khi vì khí thế đội bóng mà phải cố ý phạm quy, tuy nhiên cú va chạm vừa rồi đối với thiếu niên gầy như que củi này là hết sức nguy hiểm.
Tây Môn Trúc Âm đứng lên bước xuống khán đài, Lục Đường Phương Phương cũng đứng lên, trận đấu tạm dừng. Nhân viên y tế cùng trọng tài đều vây quanh thiếu niên.
“Bất Phá! Mày làm sao rồi! Đụng vào thế nào?”.
Bị dọa đến sợ phát khiếp lại không dám đụng vào hắn, Trần Quân Thụy gấp đến độ muốn khóc. Thương Triệt nắm lấy cổ áo của cầu thủ phạm quy bên đối phương, quát: “Con mẹ nhà mi, muốn làm cái quái gì vậy?! sức khỏe của cậu ấy vốn đã không tốt! Nếu mày mà làm cậu ấy bị thương, tao quyết không tha cho mày!”.
“Thương Triệt” các cầu thủ khác vội vàng tiến tới kéo anh ra. Đoạn Vũ và Vương Chỉ cũng đi đến hàng thứ nhất của khán đài, cực kỳ lo lắng.
Nhân viên y tế cẩn thận kiểm tra lưng Lục Bất Phá, làn da trắng nõn xuất hiện một vết bầm tím: “Số 16, cậu có nghe rõ chứ? Có thể nói không?”.
Qua hơn nửa ngày, Lục Bất Phá mới nâng lên một bàn tay lắc lắc, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Tựa hồ bị xô cho thực thảm, sắc mặt của hắn không được tốt, hai mắt nhắm lại. Trần Quân Thụy vội vàng đỡ lấy hắn, thiếu niên dựa vào người đồng đội, rồi cười cười nói với bác sĩ: “Không có việc gì, vừa rồi xô hơi mạnh nên có chút choáng váng”.
“Có thể tiếp tục trận đấu chứ?” Trọng tài chính hỏi.
Thiếu niên thôi không dựa vào người đồng đội nữa, xoay xoay bả vai: “Có thể”.
“Bất Phá, không cần phải cố! chúng ta có thể thắng!” Trần Quân Thụy đỡ lấy hắn.
Thiếu niên cười thật sâu trấn an: “ Thật sự không có việc gì”. Sau đó mới phất tay với huấn luyện viên cùng người nhà đang lo lắng, nói cho mọi người rằng hắn không bị việc gì.
“Bất Phá, thật không bị việc gì chứ, đừng miễn cưỡng bản thân” Thương Triệt tiến lên hỏi.
Lục Bất Phá ôm lấy Thương Triệt, nhân cơ hội ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Chiếm chút thời gian để nghỉ ngơi”. rồi mới lớn tiếng nói: “Không có việc gì, nghỉ một chút là không sao rồi”.
Trên mặt Thương Triệt một trận xanh trắng, sau khi huých thiếu niên một cái cho hả giận, anh nghiêm túc nói: “Mọi người chuẩn bị!”. Nghe đội trưởng lên tiếng, các cầu thủ khác lúc này mới thấy yên tâm.
Bởi vì đối phương cố ý phạm quy nên đội đại học Hồng Kông được hưởng ném phạt, Lục Bất Phá là người thực hiện. Mỗi lần, đều đợi đến lúc sắp hết thời gian thực hiện, Lục Bất Phá mới chịu ném bóng đi, những người khác nhìn vào đều tưởng là cú va chạm kia khiến hắn bị ảnh hưởng, chỉ riêng mình Thương Triệt biết, tên này đang nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Bắt lấy cơ hội nghỉ ngơi chừng mười phút, Lục Bất Phá lấy lại tinh thần. Lúc này hắn không dám để mọi người lại phải lo lắng, đồng thời cũng vì tiết kiệm thể lực, hắn đem những cơ hội đạt được nhường lại cho đồng đội, chỉ phụ trách chuyền bóng. Mà lần này khi chuyển sang chuyền bóng, hắn càng làm đối phương bối rối vì không biết khi bắt được bóng hắn sẽ tiến công hay truyền cho người khác.
Rất nhanh, hiệp thi đấu thứ hai kết thúc, đại học Hồng Kông vượt lên dẫn trước 30 điểm.
Hiệp thi đấu thứ ba, thiếu niên không ra sân. Trên đầu lại trùm một chiếc khăn lông, hắn tựa vào ghế nghỉ ngơi, an tâm đem những việc còn lại giao cho đồng đội. Thiếu niên là đối tượng được đội bóng bảo vệ nghiêm ngặt (bởi vì sức khỏe của hắn không tốt), cú va chạm vừa rồi đã khơi dậy ham muốn trả thù của cả đội, mọi người thế công không chỉ càng khỏe, mà trong đó còn ẩn chứa cả hương vị của sự trả thù.
“Bất Phá, hiệp thứ tư, em không cần ra sân đâu” huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông đã nở một nụ cười chiến thắng.
“Vâng. Huấn luyện viên, kỳ thật lưng em cũng hơi đau” thiếu niên trầm tĩnh lại.
Dưới lớp khăn, thở dài, trái tim của thiếu niên lại đau đớn. ‘Cậu ta đã nghĩ thông suốt, bọn họ làm bạn vẫn là tốt nhất’.
“Huýt”.
Vào lúc thiếu niên đang miên mang suy nghĩ, tiếng còi báo hiệu trận đấu chấm dứt vang lên, mọi người có mặt hôm nay đều đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng hắc mã đội bóng [2]. Thiếu niên còn chưa kịp kéo khăn trùm đầu ra thì đã bị đồng đội lao tới đè xuống.
[2] ý ở đây là đội bóng này dũng mãnh như ngựa đen, thực ra cũng định dịch là đội bóng ngựa đen nhưng thế kỳ cục quá, mà đội bóng hắc mã cũng hơi kỳ nên thôi đành giữ nguyên là hắc mã đội bóng.
Người Mĩ mặc dù được thi đấu ở sân nhà nhưng lại không đoạt được chức vô địch, điều này làm cho mặt của bọn họ không khác gì đưa đám, nhưng đồng thời, họ cũng đặc biệt ngưỡng mộ đối thủ lần này của mình. Tuy rằng thiếu niên số 16 vẫn chỉ ra sân hai hiệp, nhưng hắn đã khiến mọi người ấn tượng cực sâu.
Cuối cùng cũng thoát được khỏi sự áp bách của đồng đội, thiếu niên cao hứng nhảy lên đè lại các chiến hữu, sau đó hắn liền bị các chiến hữu nâng lên, tung lên cao. Giữa lúc thiếu niên kêu lên sợ hãi, một người lặng lẽ rời đi.
…
Thắng lợi luôn đi cùng với niềm vui và nước mắt, đương nhiên câu này không áp dụng cho tên Lục Bất Phá không tim không phổi. Thế nên mới có việc hắn lấy làm kỳ và không ngừng thắc mắc, vì sao Hác Giai lại khóc thương tâm như thế? Đại học Hồng Kông đạt được chức vô địch lần này, ôm cúp vô địch, Lục Bất Phá cùng đồng đội tận tình cười đùa trước mặt phóng viên. Kế tiếp là công bố mười cầu thủ tiềm năng, năm cầu thủ chơi tốt nhất và một cầu thủ chơi xuất sắc.
Trong dự kiến của mọi người, ba người đã thể hiện cực kỳ xuất sắc trong trận đấu này là Thương Triệt, Trần Quân Thụy cùng Lục Bất Phá lần lượt đạt các danh hiệu cầu thủ tiềm năng cùng cầu thủ chơi tốt, Lục Bất Phá đạt được danh hiệu cầu thủ chơi xuất sắc. Sau khi nghi thức trao giải chấm dứt, quản lý bên NBA lập tức đến tìm ba người, hy vọng bọn họ có thể gia nhập các đội chuyên nghiệp chơi trong giải nhà nghề danh tiếng này. Vì ban nãy chơi có hơi đểu, Lục Bất Phá chột dạ thì nhiều mà vui mừng thì ít, còn Trần Quân Thụy và Thương Triệt đương nhiên là cực kỳ kích động. Tuy nhiên vì ba người vẫn là sinh viên, nên việc này còn phải đợi bọn họ quay lại Hồng Kông rồi mới có thể nói chuyện cụ thể.
Sau khi tiếp nhân lời “phát biểu” cùng khen ngợi của huấn luyện viên ở phòng nghỉ, đoàn người chậm rãi rời khỏi sân vận động, ánh đèn Flash nháy liên hồi, tại cửa sân vận động một chiếc Rolls Royce dài đứng đợi sẵn mọi người. Người đầu tiên rời khỏi sân ban nãy lúc này tiến tới, các phóng viên dĩ nhiên nhận ra anh, ánh đèn Flash lại nháy không ngừng.
“Huấn luyện viên Mạnh, tôi đã đặt tiệc tại ‘khách sạn Heaton’ để chúc mừng mọi người”.
“Cậu Tây Môn, cậu quá khách khí rồi”.
Nam nhân liếc mắt nhìn thiếu niên nào đó rồi đáp: “Đây là việc nên làm, hôm nay biểu hiện của mọi người rất xuất sắc. mời huấn luyện viên cùng mọi người lên xe”.
“Ngài Tây Môn, tôi có thể bảo anh tôi đi cùng được chứ?” người thứ nhất mà Trần Quân Thụy nghĩ đến khi được thưởng chính là ông anh của mình.
“Đương nhiên là được”.
“Ngài Tây Môn, vậy chúng tôi có thể đi chứ?” Hác Giai chỉ về phía thành viên của đội cổ động.
“Đương nhiên” nam nhân chỉa chỉa ba chiếc xe hơi đằng sau chiếc Rolls-Royce, “Tất cả mọi người đều đi”.
“Yah! Tuyệt quá” Trần Quân Thụy kiễng mũi chân tìm tìm, hướng một người vẫy tay, “Anh! Em ở đây”.
“Ngài Tây Môn, chúng tôi có thể đi chứ?” Vương Chỉ nắm tay Đoạn Vũ chậm rãi đi tới. Ánh đèn Flash sáng lên không ngừng.
“Đương nhiên”.
“Vậy còn bọn tôi?” một quý bà hỏi.
Tây Môn Trúc Âm mở cửa xe, cung kính nói: “Chú, dì, mẹ, mời lên xe”.
“Tây Môn, một tí nữa ba con sẽ đến” sau khi lên xe, Vương Linh Linh nói, nam nhân đáp lời thể hiện mình đã biết.
“Cảm ơn cậu, cậu Tây Môn” Mạnh Hoài Đông dẫn bạn bè cùng các thành viên trong đội lên xe, thiếu niên là người lên xe cuối cùng.
Để những người phía trước lên xe hết, nam nhân đột nhiên nắm lấy tay thiếu niên kéo lại, giữa ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, anh không dẫn thiếu niên lên xe mà đóng luôn cửa xe lại. Chiếc Rolls-Royce chậm rãi chuyển bánh, ba chiếc xe chật người đằng sau cũng lần lượt rời đi. Thiếu niên khẩn trương nhìn nam nhân, không biết anh muốn làm gì.
“Cậu là ngôi sao của đêm nay, để tôi làm lái xe cho cậu” nam nhân thản nhiên nói, ánh đèn Flash xung quanh nháy như thể chưa bao giờ được nháy. Thiếu niên lắc tay nam nhân ra, quẫn bách đến muốn bỏ chạy thục mạng.
Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt nam nhân và thiếu niên, lái xe đi xuống, nam nhân mở cửa xe mời thiếu niên lên. Bao trùm xung quanh là những ánh nhìn ngạc nhiên cùng ái muội, thiếu niên không chút nghĩ ngợi liền nhảy lên xe, cửa xe đóng lại. Nam nhân đi sang bên lái xe, ngồi vào ghế sau đó nổ máy.
“Bất Phá”
“A”.
Thiếu niên cúi thấp đầu.
“Đêm nay chúng ta đến đảo nhỏ trước được không? Để làm mẹ cậu ngạc nhiên”.
Thiếu niên có chút do dự.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Cậu sắp về Hồng Kông, chỉ là tôi muốn một mình cùng cậu chút thôi” giọng điệu nam nhân thực thành khẩn.
Thiếu niên suy nghĩ một hồi: “Được rồi”.
Tại nơi thiếu niên nhìn không đến, đôi mắt nam nhân ánh lên tia nguy hiểm.
Danh sách chương