Ngọc Linh Liên chung quy vẫn tiếp tục ở lại Tây Hạ, có nàng, trong cung này hiển nhiên náo nhiệt lên rất nhiều, theo nàng cung quy gò bó đều là chó má, chỉ thấy nàng cả ngày nhảy nhót lung tung, vui chơi giải trí, thật sự không coi mình như người ngoài.

Nhóm phi tần hậu cung tự nhiên cũng nhìn ra Hoàng thượng cưng chiều cùng dung túng nàng, vì thế tìm mọi cách tới nịnh bợ, ăn ngon trò tốt đều đưa tới một đống, nhưng phát hiện nữ nhân kia căn bản đã không cảm kích, lại nhàn hạ cùng Mộ Dung Tuyết ở cùng nhau, hai người mở miệng một tiếng "Tiểu Tuyết tỷ tỷ" , mở miệng một tiếng "Liên Nhi muội muội" , đến là thân thiết.

Kể từ đó, nữ nhân trong cung càng thêm hận thấu xương Mộ Dung Tuyết.

Nhắc tới tiểu công chúa còn có một thú vui, đó là nằm vùng tại cửa "Triều Dương điện", chờ tan triều, vội vàng tóm lấy Lâm Tể Tướng hỏi đông hỏi tây, thanh âm rất nhỏ, hơn nữa lại còn lấm la lấm lét.

"Ngươi và nhị ca lúc cùng nhau, cho tới bây giờ đều là hắn ở phía trên hả?"

"Nói một chút coi, nhị ca thích ôn nhu hay là hung mãnh tấn công?"

"Lâm đại nhân, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn không có ý định sẽ phản công sao?"

. . . . . .

Có lúc, Lâm Tĩnh Dao thật sự cực kỳ hoài nghi cô bé này cũng xuyên qua, nhưng cẩn thận nhìn một chút, nàng trừ bỏ có chút hủ bên ngoài, tựa hồ cũng không khác thường nhiều lắm.

Chỉ là, các nàng không chú ý tới, trong lúc vụng trộm bí mật nói chuyện với nhau vẫn bị người khác nghe một câu đi nửa câu, vì vậy, trong cung này từ từ liền có tin đồn Hoàng thượng thích nam sắc, hơn nữa càng truyền càng ngoan độc, thế cho nên về sau, đám tiểu thái giám vừa nghe Thủy Linh Ương truyền kiến mình, đã sợ tới mức hai chân run run, chỉ sợ Hoàng thượng này đói bụng ăn quàng, cứ như vậy tóm mình ăn sạch sành sanh.

Lại nói một ngày kia sau khi tan triều, Lâm Tĩnh Dao mới bước ra khỏi Triều Dương điện đã thấy Ngọc Linh Liên xa xa phất tay với mình, thầm nghĩ hủ nữ này cũng xem như có một quả tim cực kỳ hung mãnh, nhưng mình thật không gánh được tra tấn của nàng, vì vậy cúi đầu, giả vờ không thấy, bước vội về phía trước.

Ai ngờ, Ngọc Linh Liên kia cũng có công phu trong người, nhảy một cái chắn phía trước nàng, hơn nữa nắm chặt tay Lâm Tĩnh Dao, kéo nàng qua một bên, chỉ chỉ người phong độ lỗi lạc, tuấn mỹ vô hạ Thủy Nguyệt Ngân, hỏi: "Đó là người nào vậy?"

"Thập cửu Vương gia." Lâm Tĩnh Dao thấy nàng hôm nay không phải tới châm chọc, vì vậy thần kinh mới hòa hoãn một chút.

"Giới thiệu cho ta biết đi." Ngọc Linh Liên chớp mắt phượng, có chút làm nũng nói.

"Ngươi, vẫn là, không được ——" Lâm Tĩnh Dao nghĩ nghĩ, ghé bên tai Ngọc Linh Liên nói thầm: "Hắn mới thật sự là sủng thần của ca ngươi, loại trên giường đó."

"Hả ——" rốt cuộc thì đến phiên Ngọc Linh Liên giật mình, sau một hồi lâu, tức giận xoay người sang chỗ khác, nói: "Ta tìm nhị ca lý luận, dựa vào cái gì nữ nhân tốt hắn chiếm, nam nhân tốt hắn còn không buông tha cho."

Mấy ngày sau, có triều thần trình lên tấu chương, nói nơi biên cảnh Nhan quốc vàTây Hạ, vùng Liêu Thủy cùng khu vực phía nam năm ngoái bởi vì gặp nạn hạn hán, năm nay dân chúng khổ không kể xiết, hiện giờ mất mùa triền miên, nếu Hoàng thượng không cấp phát, sợ là dân chúng không còn con đường sống.

Khu vực kia được coi là khu tam giác nan giải, bởi vì năm đó Nhan quốc cùng Tây Hạ quốc giới phân chia không rõ nguyên nhân, vùng kia có thể nói thuộc Nhan quốc, cũng có thể nói là của Tây Hạ, lâu ngày, hai bên vì kiêng dè, không phát ra hành động tranh đoạt lãnh thổ, cứ mặc kệ quản lý nơi đó, mặc cho nó tự cấp tự túc. Vốn không cần trưng thu thuế má, dân chúng nơi đó có thể nói là cực kỳ tiêu dao tự tại, thế nhưng một khi mất đi sự bảo hộ của chính phủ, sẽ giống như năm ngoái, tuy nạn hạn hán đã sớm nghe thấy, Nhan quốc và Tây Hạ lại mâu thuẫn không ra đại diện, không biết có nên ra mặt cứu giúp, dù sao người nào vừa ló đầu, tương đương với nói: Đào Viên Hương là địa bàn của ta.

Hôm nay, việc này lại bày ra ngay trước mặt, Thủy Linh Ương đã có chút đứng ngồi không yên.

Nguyên nhân rất đơn giản, nơi Ngọc Tử Hi và Lạc Nhan Tịch quy ẩn sơn điền chính là ở đó.

Ngọc Linh Liên tìm đến, Thủy Linh Ương mặt lạnh hỏi: "Nơi phụ hoàng ở đã mất mùa, muội vẫn còn có thể nhảy loạn xung quanh, tình hình bên đó rốt cuộc là như thế nào?"

Ngọc Linh Liên cúi thấp đầu, nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn cư ngụ ở Thanh Hồ thuộc Đào Nguyên Hương, nơi đó thứ không thiếu nhất chính là nước, làm sao có thể gặp nạn hạn hán, chỉ có điều những nơi khác đúng là có chút nghiêm trọng. Hơn nữa, phụ hoàng cũng không hi vọng huynh và đại ca nhúng tay vào chuyện này, người nói lãnh thổ luôn là vấn đề mẫn cảm nhất , từ xưa dẫn tới chiến tranh cũng là vì lãnh thổ và nữ nhân, tránh cho huynh và đại ca không phạm vào điều tối kỵ."

"Hừ, Phụ hoàng đúng là vẫn ngồi yên." Thủy Linh Ương tức giận nói một câu, trải qua mấy phen suy tính quyết định cải trang đi đến đó khảo sát một phen, vừa vặn cũng có thể mượn cơ hội này gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu một chút.

Nhưng Ngọc Linh Liên sống chết không chịu đi cùng, thật vất vả mới trốn thoát, nói gì cũng không chịu ngoan ngoãn trở về.

Thủy Linh Ương không cưỡng được nàng, phải để nàng ở lại trong cung, chỉ mang theo Thủy Nguyệt Ngân, Lâm Tĩnh Dao cùng mấy tên thị vệ thay đổi thường phục, lặng lẽ tiến về phía Đào Nguyên Hương.

Lâm Tĩnh Dao vẫn lo tới việc buôn bán của "Thiên Thượng Nhân Gian", dọc đường đi có vẻ có chút không yên lòng, mấy lần nghĩ lấy cớ hồi kinh lại bị Thủy Linh Ương ngăn cản, cho đến khi đi được rất xa, mắt thấy hết hi vọng trở về, mới ngưng càu nhàu, từ lúc tinh thần mới bắt đầu sa sút càng về sau thấy đồ liền mua, thật có cảm giác như ra ngoài du lịch được điên cuồng mua sắm.

Cảm giác ưu việt làm nữ nhân cuối cùng cũng trở lại.

Lại nói nữ nhân này giờ phút này lại vừa ý với một viên huyền văn ngọc bội chế tác tinh xảo, vì vậy vén tay áo lên phi tới chặt chém, giá đưa ra hai trăm lượng bạc tới khi mua về giá quỷ dị xuống còn hai lượng, nhét vào trong tay Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Nè, vì khai trương thanh lâu phải mượn của ngươi nhiều bạc như vậy, cái này làm tạ lễ đi, đừng khách khí, nhận đi."

"Phốc ——" Thủy Linh Ương cực kỳ nể tình cười lên, nói: "Thật là triều đình từ xưa đến nay đệ nhất một mình ngươi, có thể keo kiệt đạt đến trình độ này, cũng xem như có một không hai rồi."

Lâm Tĩnh Dao trợn mắt nhìn hắn, lại nghe Thủy Nguyệt Ngân nói: "Không, ta rất thích, bởi vì là Tĩnh Dao tặng cho ta, với ta mà nói đều rất trân quý." Nói xong, thực sự treo lên ngang hông.

Lâm Tĩnh Dao há miệng, cuối cùng dứt khoát lựa chọn không nói một lời, ngẩng đầu lên làm bộ nhìn máy bay trên trời. Trong lòng thầm nói không ổn, thập cửu Vương gia này nhất định có tình ý với mình, có lẽ là bởi vì ở chung một chỗ với nhược thụ như mình, hắn có thể tìm lại cảm giác tự tin nam tính của mình đi.

Thủy Linh Ương chỉ mỉm cười nhìn về phía hai người, khóe miệng lộ ra một đường cong, thầm nghĩ thật là thú vị.

Ban đêm, sắc tâm của Hoàng thượng không thay đổi, bày đặt không ở được khách điếm, cố ý muốn qua đêm trong thanh lâu.

Trước khi vào cửa, ánh mắt hắn hướng về phía hành lang tối đen, thoáng cười, đẳng cấp của thanh lâu này so với"Thiên Thượng Nhân Gian" còn kém xa.

Má mì xem ra so với Lâm Tĩnh Dao chuyên nghiệp hơn nhiều, vung khăn tay nhỏ thêu hoa lên, mở miệng kêu một tiếng ‘Gia’ thân thiết, khóe miệng mang theo nốt ruồi màu đen cực lớn càng thêm đem lại cảm giác, vội vàng kéo mấy người mời lên lầu hai, sau đó quấn lên Thủy Linh Ương niềm nở hỏi cần phục vụ gì.

"Rượu ngon, thức ăn ngon, mỹ nữ." Thủy Linh Ương lời ít ý nhiều, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân đứng một bên, khoát tay áo, nói: "Ngồi xuống dùng đồ ăn đi."

Hai người đáp một tiếng an vị ngồi xuống, bọn thị vệ còn lại vội vàng lui ra ngoài.

Không bao lâu, liền nghe bên trong truyền tới trận trận cười quyến rũ, xen lẫn mấy tiếng Lâm Tĩnh Dao kinh hô: "Đừng loạn sờ, này, bỏ tay của ngươi ra!"

Nhắc tới "Thiên Thượng Nhân Gian" trong đó nữ tử xuất thân đều là hoa khôi, lãnh diễm cao ngạo như thường, chỉ là Lâm Tĩnh Dao này lại vạn vạn không nghĩ tới kỹ viện bên ngoài chiêu mộ một đám Ngạ Lang đói khát như vậy, vừa vào phòng đã quấn lên dung mạo xuất chúng của Thủy Linh Ương cùng Thủy Nguyệt Ngân, giở trò không nói, còn vội vàng thoát áo tháo dây. (Ngạ Lang: sói đói)

Vốn cho là mình tư sắc thường thường hẳn sẽ không bị trêu nguyệt ghẹo hoa , ai ngờ vẫn có một tỷ tỷ nhiệt tình theo dõi mình, hơn nữa điên cuồng chấm mút, khắp nơi sờ loạn.

"Đều ra ngoài đi." Thủy Linh Ương liếc nhìn Lâm Tĩnh Dao y sam xộc xệch, lạnh giọng nói.

Mọi người cả kinh, trơ mắt nhìn hai vị công tử ca quốc sắc sinh hương trước mặt mà lại không ăn được, làm sao nguyện ý ngoan ngoãn rời đi, bứt rứt hồi lâu, thấy sắc mặt lạnh lẽo của Thủy Linh Ương, hai mắt ngậm băng, lúc này mới có chút lề mề, cẩn thận mỗi bước rút lui.

"Phù ——" đám sói vừa đi, ba người đồng thời thở một hơi.

"Ha ha, Hoàng thượng không phải rất yêu thích mỹ sắc sao, hôm nay mấy nữ nhân này tuy là không bằng ‘ Thiên Thượng Nhân Gian ’hương diễm của ta, nhưng tư sắc cũng xuất chúng, ngài lại cam lòng để bọn họ đi." Lâm Tĩnh Dao vừa sửa sang lại vạt áo vừa nói.

"Hừ, cũng không biết là người nào phải tru lên như sói, rõ ràng là khách đến chơi gái lại giống như bị gái chơi vậy, trẫm thật đúng hoài nghi ngươi đến rốt cục vô năng như thế nào, cho dù là bất lực, cũng không đến mức sợ nữ nhân thành cái bộ dáng này đi."

(chậc chậc... ngôn từ trần trụi của tác giả..)

Một hồi yên lặng qua đi, Lâm Tĩnh Dao khẽ hừ một tiếng, gắp một miếng thức ăn, nói: "Nếu không có việc gì, vi thần ăn trước, sau đó lui xuống ngủ."

Thủy Linh Ương nhìn ra sắc mặt khác thường của Lâm Tĩnh Dao, vì vậy di chuyển cái mông ngồi xuống bên người nàng, một phen ôm chầm vào eo nhỏ của nàng, nói: "Tiền phòng rất đắt , đêm nay cùng trẫm chen chúc một chút đi, hai chúng ta cùng nhau ngủ."

Tên khốn này rốt cục có yên được hay không! Lúc Lâm Tĩnh Dao cơ hồ bạo phát, chợt nghe có người gõ cửa, sau đó là một tiếng nũng nịu uốn éo tức giận"Mấy gia, mụ mụ nói muốn ta tới đây phục vụ mấy gia uống rượu." Dứt lời, đẩy cửa vào.

Không tệ, xem ra má mì này đúng là phái ra bảo vật của trấn điếm rồi, nữ nhân này cuối cùng cũng có chút nổi bật, tuy rằng khung xương hơi lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại hoa dung nguyệt mạo, mỹ diễm tinh xảo.

Nhưng đợi nữ nhân kia đến gần, Lâm Tĩnh Dao ngay tức khắc đã thấy được hầu kết cực đại của hắn, trời ạ, móc mắt ta ra đi, tại hạ nữ giả nam trang đúng là bất đắc dĩ, ngươi nam phẫn nữ trang là có ý đồ gì hả!

(hầu kết: cái cục to to trên cổ họng mấy bạn nam dậy thì rồi ấy ạ

"Không buông." Thủy Linh Ương lại càng dính chặt, một đôi nhãn tình hẹp dài ở trên người ngụy nương lưu luyến vài vòng, nói với Lâm Tĩnh Dao: "Ta vẫn thích ngươi hơn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện