"Tiểu Tuyết, muội có thai phải không?" Một lúc lâu sau, Ngọc Linh Viễn đột nhiên hỏi.
"Ừ." Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái, nặn ra một nụ cừoi, lại không nhìn ra có bao nhiêu phần vui sướng xuất phát từ nội tâm.
"Thật tốt, mắt thấy nhị đệ cũng sắp làm cha, nói vậy sau này có thể trưởng thành hơn một chút." Ngọc Linh Viễn nói, uống một ngụm trà, trong mắt có cái gì chợt loé lên.
Nét mặt kỳ lạ của hai người không thoát khỏi mắt Thuỷ Linh Ương, hắn chỉ tỉnh bơ uống trà, nhân tiện cười cười, nói "Nghe nói đại ca đã có bốn vị hoàng tử và hai vị công chúa, ngược lại ta còn không theo kịp ngươi, ha ha."
"Ngươi là hoàng thúc mà chưa bao giờ đến Nhan quốc của ta thăm chất nhi của mình một chút, lại muốn kẻ làm đại ca ta chạy tới Tây Hạ gặp mặt ngươi." Ngọc Linh Viễn nói xong, thấy sắc mặt Thuỷ Linh Ương có chút khác thường, hơi ngừng một chút, hỏi "Chẳng lẽ thật sự cả đời này ngươi cũng không đặt chân lên Nhan quốc ta một bước nào nữa sao?"
"Mười mấy năm sinh sống ở Nhan quốc, hôm nay hoàng cung chỉ còn một mình ngươi, ta quay về cũng chỉ tăng thêm thương cảm, hôm nay ta là hoàng đế Tây Hạ, thăm viếng Nhan quốc đã có sứ thần lo, đó không phải là chức trách của ta." Thuỷ Linh Ương nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve ly trà, thở dài một cái, nói "Mặc dù, ta tư niệm mưa bụi mênh mông ở Giang Nam như vậy, bất quá cảnh sắc kia sẽ không bao giờ... là của ta nữa."
Đúng vậy, từ một khắc Ngọc Tử Hi bức mình làm đế vương Tây Hạ kia, hắn liền vạch ra ranh giới rõ ràng với Nhan quốc, từ đó đối với mảnh đất này nửa điểm tình nghĩa cũng không có.
Cuộc sống của hắn từ nhỏ trải qua ở Nhan quốc, hôm nay đã thành giang sơn của người khác.
Ngọc Tử Hi, con người khiến hắn vừa yêu vừa hận đó, bỏ lại hắn, dẫn theo cốt nhục thân sinh của mình đến Đào Nguyên Hương, từ đó về sau sống ngày tháng nhàn nhã an nhàn.
Nghĩ vậy, Thuỷ Linh Ương cũng đồng tình với Ngọc Linh Viễn hơn, vợ trước của Ngọc Tử Hi cùng thân đệ đệ của mình thông gian rồi sinh con, cho dù hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nhưng trong lòng tự ti và bất an lại lộ rõ.
Cho nên, không phải chỉ có mình bị vứt bỏ.
Lâm Tĩnh Dao nhìn mọi người một cái, đại ca Ngọc Linh Viễn, nhị ca Thuỷ Linh Ương, tiểu muội Ngọc Linh Liên, đệ muội Mộ Dung Tuyết, muội phu Thuỷ Nguyệt Ngân, đột nhiên phát hiện mình là người ngoài, sự phát hiện đột ngột này khiến nàng có cảm giác mình không nên ngồi đây nữa, hết lần này tới lần khác người ta toàn nói việc nhà, vì vậy, ngươi một câu ta một câu cứ thế nói, Lâm Tĩnh Dao một câu cũng không chen vào được, dứt khoát lấy cớ đau bụng, xin cáo lui trước.
Thuỷ Linh Ương hiển nhiên đối với những chuyện cũ năm xưa cũng không muốn nhớ lại nhiều nữa, vì vậy lấy cớ còn có tấu chương cần phê duyệt, cũng rút lui.
Lại nói đến Lâm Tĩnh Dao vừa về Tây Noãn Các, liền buồn chán lật xem "Song long ba mươi sáu chiêu", một hồi lại thấy chán, tiện tay ném đi, nhưng lại rơi vào tay Thuỷ Linh Ương đang đẩy cửa bước vào.
"Ái khanh quả thật là phong nhã mê người." Thuỷ Linh Ương nhìn cuốn sách một cái, cười nhạo một tiếng, bước tới hỏi "Sao, học được mấy động tác rồi?"
Lâm Tĩnh Dao cào tóc, chuyển đề tài, hỏi "Hoàng thượng, tại sao các tập tranh quan hệ bất chính đều phải đặt tên là xuân cung đồ chứ? Chẳng lẽ là tham khảo cuộc sống thường ngày của hoàng thượng rồi vẽ ra sao?"
"Nàng nghĩ nhiều quá."
"Cũng phải, long thể của hoàng thượng sao có thể tuỳ tiện cho người ta nhìn chứ."
"Nếu ái khanh muốn nhìn, trẫm cũng không phải không thể để nàng xem cho đủ." Thuỷ Linh Ương nói xong, giả vờ muốn cởi thắt lưng ra.
"Thần không có hứng thú." Lâm Tĩnh Dao vội vàng cắt ngang điệu bộ của hắn, lại cầm cuốn sách kia lên, nói "Vi thần cũng coi như là xem tranh vô số, đầu có vấn đề mới có thể mua thứ sách chất lượng như vậy, trình độ quá thấp."
Thuỷ Linh Ương chủ động bỏ qua những phần nghe không hiểu, tiến đến hỏi "Trình độ quá thấp sao, vậy có muốn cùng trẫm thử độ khó cao hơn một chút."
Đau lòng.
Lâm Tĩnh Dao chán nản nói, ngoài miệng cũng không khách khí trả lời "Nữ nhân của hoàng thượng không có một ngàn cũng có tám trăm, người muốn cùng ngài thử động tác mới cũng xếp thành một hàng."
Thuỷ Linh Ương cũng không nói cười, đi tới mép giường Lâm Tĩnh Dao, nhẹ nhàng ôm nàng nói "Chờ bình định được bọn man di Bắc Đột, nàng lập tức khôi phục thân phận nữ nhi, làm hoàng hậu của trẫm đi."
"Vậy ta có thể trở thành kẻ bị mọi người nhắm vào, cuộc chiến của ta rất nhanh sẽ vang dội." Lâm Tĩnh Dao nói xong cười khổ một cái.
"Bằng bản lĩnh của nàng, có thể bị thua thiệt được sao."
"Ta chỉ không thích tranh đấu cùng một đám nữ nhân vì một nam nhân lạm tình, ta cảm thấy không đáng giá." Lâm Tĩnh Dao nói xong không dám nhìn mặt Thuỷ Linh Ương. Đúng vậy, nếu như cuối cùng có một ngày mình phải trở lại thế giới của mình, vậy thì không nên tạo thành quá nhiều ràng buộc với thế giới này, tránh cho lúc rời đi, sẽ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
Nam nhân trước mặt bất quá là một xác ướp sống mà thôi, một cổ nhân.
Trong nháy mắt yên lặng, Thuỷ Linh Ương lại ôm Lâm Tĩnh Dao chặt hơn, nói "Hai phụ hoàng của ta đời này đều chung tình với một người, ta thừa kế huyết mạch của một người, lại được người còn lại nuôi lớn, bên trong cũng không phải một kẻ lạm tình, đời này của trẫm chiêu hạnh không quá ba nữ nhân, nhưng chân chính chạm vào chỉ có một mình Mộ Dung Tuyết mà thôi, nếu phải nói lý do, thì bởi vì ta đích xác đã từng rất thích nàng ấy, nhưng là, những năm nay, nàng ấy lại được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, chèn ép người khác, các chiêu của nàng ấy trẫm đều nhìn thấy, đã mất đi sự ngây thơ của nàng ấy, tình cảm của ta đối với nàng ấy cũng từ từ phai nhạt."
"Vậy tại sao ngươi còn sắc phong nhiều phi tần như vậy?" Lâm Tĩnh Dao hỏi xong, đột nhiên cảm thấy có mùi ghen, đáng tiếc lúc muốn sửa lại, lại thấy trong mắt Thuỷ Linh Ương loé lên tinh quang.
"Vì để kìm hãm đám lão hồ ly trong triều kia mà thôi." Hắn trả lời như thế, cúi đầu hôn lên mi tâm Lâm Tĩnh Dao, không có chiếm đoạt và bá đạo, vô cùng dịu dàng.
Chẳng qua là, nàng không thể thất thủ, không thể chìm đắm trong sự dịu dàng lúc này.
Tâm của đế vương, ai dám đảm bảo sẽ kéo dài được bao lâu, huống chi, hắn hi sinh hạnh phúc cả đời của nhiều nữ nhân như vậy để đạt tác dụng lung lạc triều thần đồng thời chiếm lấy quyền thế đế vương, người như vậy, sao có thể tin tưởng.
Không phải mỗi nam nhân đều giống Ngọc Tử Hi, cũng như không phải mỗi nữ nhân cũng sẽ trở thành kỳ nữ như Lạc Nhan Tịch.
Ngự hoa viên, tuyết đầu mùa rơi xuống, rớt vào món ăn quý báu trước mặt, rất nhanh liền tan ra.
Thuỷ Nguyệt Ngân và Ngọc Linh Liên đã rời đi, trước bàn chỉ còn lại Ngọc Linh Viễn và Mộ Dung Tuyết vẫn đang lẳng lặng uống trà.
Mấy bông tuyết điểm trên mái tóc đen của Mộ Dung Tuyết, Ngọc Linh Viễn thấy thân thể nàng hơi run run, cởi áo khoác lông cừu trên người mình xuống khoác cho nàng, dặn dò "Muội đã có thai, phải chú ý đến sức khoẻ hơn, mau trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Mộ Dung Tuyết khẽ cười cười, từ từ đi ở trước.
Bạch y nam tử sau lưng đột nhiên mở miệng hỏi "Kia, những năm nay, hắn đối với muội tốt không?"
Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái, xoay người lại nói "Rất tốt, phi tần của hoàng thượng rất nhiều, lại chỉ độc sủng mình ta, cũng coi như Tiểu Tuyết có phúc khí."
"Ừ, vậy thì tốt." Ngọc Linh Viễn cúi đầu cười cười, lẩm bẩm không rõ "Như vậy ta cũng không hối hận vì đã nhường nàng cho hắn."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai Mộ Dung Tuyết, chỉ thấy nàng cười một tiếng, nói "Chờ hài tử của ta ra đời, đại ca đặt tên cho nó được không?"
"Ừ, tốt, đương nhiên là được." Ngọc Linh Viễn đồng ý, dịu dàng vuốt ve quanh ly trà, trên mặt nam tử đó có một tia sầu bi, không người nào nhìn thấy.
Ngoại trừ lần đó ra, một tia tối tăm nhanh chóng lướt qua mặt hắn, lại đột ngột hiện lên nụ cười.
Ban đêm, một tầng tuyết mỏng đọng ánh sáng hắt lên khắp đình viện, mang theo một tia sầu bi. Mộ Dung Tuyết kéo áo khoác trường nhung che kín vai, thong thả cô tịch bước tới Đông Noãn Các, hơi do dự, đưa tay gõ cửa phòng, thấp giọng hỏi "Hoàng thượng, tối nay nô tì ngủ ở đây được chứ?"
Hồi lâu sau, bên trong truyền ra tiếng trả lời lười nhác "Trẫm đã ngủ rồi, nàng cũng mau về ngủ đi, hôm nay có tuyết rơi, đất trơn, cẩn thận một chút."
"Nếu hoàng thượng quan tâm đến nô tì, không ngại cho nô tì ở lại một đêm." Mộ Dung Tuyết cơ hồ lên tiếng cầu xin, vẻ phách lối trước đây cũng không có, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Sau một hồi trầm mặc, Thuỷ Linh Ương nói "Thôi, vào đi, ở ngoài lạnh quá không tốt cho cơ thể."
Mộ Dung Tuyết nghe vậy cười khổ một cái, nghĩ rằng tình cảm mà hắn dành cho mình sợ rằng chỉ còn lại như vậy, nếu đổi lại là lúc trước, hắn sẽ một tay ôm lấy mình vào trong ngực, sau đó xoa hai tay cho mình, đau lòng và tức giận quát mình vài câu.
Mà bây giờ, không bao giờ... có nữa.
Đêm hôm đó, Thuỷ Linh Ương quay lưng về phía Mộ Dung Tuyết mà ngủ, mặc dù hắn vốn cũng không có thói quen ôm nữ nhân ngủ, chẳng qua là tấm lưng ấm áp và duyên dáng đó, tối nay lại cảm thấy lạnh băng như vậy, cùng với ánh trắng ngoài cửa sổ trắng bệch cùng tuyết trắng, phảng phất như mùa đông năm nay gió lạnh thấu xương.
Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao thức dậy, vừa mới ngồi dậy đã nghe có người gõ cửa, vì vậy lười biếng nói một câu "Mời vào."
Người đến là Lý Dung, tuy đã khoác một chiếc áo nhung dài, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ bừng, rất đáng yêu, trong ngực nàng còn ôm một bộ triều phục màu đỏ.
"Dung phi nương nương?" Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vội vàng đưa tay che vạt áo trước của mình, nói "Nương nương, người cứ vậy mà bước vào trong phòng của vi thần, sợ rằng truyền ra ngoài sẽ không hay, người xem, có gì thì chờ vi thần mặc y phục chỉnh tề đã-----"
Lý Dung khẽ mỉm cười, bước lên trước, nói "Lâm đại nhân vốn là nữ nhi, cho dù hoàng thượng thấy ta bước vào, cũng không thể trị tội ta và ngươi được."
Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vừa định hỏi là bà tám nào dám vạch trần mình, lại thấy Lý Dung cầm bộ triều phục kia đặt lên giường, nói "Mấy ngày nay trong lúc rảnh rỗi, ước chừng theo vóc người của Lâm đại nhân mà may một bộ quan phục, ngài mặc vào thử xem có vừa người hay không, nếu có chỗ nào không vừa, ta sẽ sửa lại một chút cho ngài."
Lâm Tĩnh Dao hoảng hốt, thầm nghĩ nữ nhân này học phú ngũ xa, tài diễm song tuyệt, nếu là nàng ghen ghét chuyện mình với hoàng thượng nhập nhằng không rõ mà nghĩ cách hại mình, sợ là sẽ không đơn giản.
"Chuyện này không thích hợp, nương nương, ngài là chủ tử, sao có thể làm việc này." Lâm Tĩnh Dao nói xong, cẩn thận sờ sờ mọi nơi trên bộ y phục, chỉ sợ bên trong có giấu độc châm.
Lý Dung dịu dàng cười cười nói "Cũng chỉ làm để cảm tạ ngài hôm đó đã dẫn ta xuất cung tiêu khiển, nào, mặc vào thử một chút đi."
Lâm Tĩnh Dao cảm thấy lòng dạ mình quá mức tiểu nhân, vì vậy mặc y phục vào, nai nịt gọn gàng xong, nói "Không tệ, rất vừa người, làm phiền nương nương."
Lý Dung lại sửa sang vạt áo giúp nàng, lúc hơi lạnh từ đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Lâm Tĩnh Dao, chợt rụt lại, có chút lúng túng nói "Nhiìn không tệ lắm, lâu không thêu thùa may vá, cũng hơi không quen."
Lâm Tĩnh Dao thầm nghĩ dù sao Lý Dung cũng biết mình là nữ nhân, nên cũng không nói gì đến những thứ thụ thụ bất thân kia, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lý Dung, hà một hơi, sau đó xoa xoa mấy cái, nói "Hôm qua vừa có tuyết rơi, bên ngoài lạnh đến lợi hại, nương nương nếu không có chuyện gì, thì cứ ở đây sưởi ấm một lát đi, chờ bên ngoài mặt trời lên cao hơn một chút, rồi đi cũng không muộn, thần vào triều trước."
Nói xong, vạt áo đã phất phơ ngoài ngưỡng cửa.
Sau lưng, Lý Dung mặt đỏ bừng, nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh Dao đã rời đi, im lặng thở dài một cái.
Mấy lời vừa rồi rất đúng lúc Mộ Dung Tuyết đi ngang qua cũng nghe lọt vào tai, chỉ thấy nàng ta nhìn bộ dáng như con khỉ của Lâm Tĩnh Dao một cái, phong mang trong mắt chợt loé lên, bước vào Tây Noãn Các, cười lạnh một tiếng nói "Tỷ tỷ, muội muội còn tưởng rằng ngươi biết nàng lừa dối ngươi, sẽ cùng đồng lòng với ta chứ, thương thay cho tỷ vẫn còn đem lòng thích kẻ lừa gạt, cũng đúng thôi, dù sao sớm muộn nàng ta cũng trở thành hoàng hậu, ngươi xu nịnh nàng ta cũng phải."
Lý Dung không thèm nghe nàng ta nói nhảm, nhàn nhạt nói "Ta với ngươi không giống nhau, so với việc tranh giành tình nhân, có thể cùng Lâm đại nhân nói đạo lý mới hợp tâm ý của ta."
"Ừ." Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái, nặn ra một nụ cừoi, lại không nhìn ra có bao nhiêu phần vui sướng xuất phát từ nội tâm.
"Thật tốt, mắt thấy nhị đệ cũng sắp làm cha, nói vậy sau này có thể trưởng thành hơn một chút." Ngọc Linh Viễn nói, uống một ngụm trà, trong mắt có cái gì chợt loé lên.
Nét mặt kỳ lạ của hai người không thoát khỏi mắt Thuỷ Linh Ương, hắn chỉ tỉnh bơ uống trà, nhân tiện cười cười, nói "Nghe nói đại ca đã có bốn vị hoàng tử và hai vị công chúa, ngược lại ta còn không theo kịp ngươi, ha ha."
"Ngươi là hoàng thúc mà chưa bao giờ đến Nhan quốc của ta thăm chất nhi của mình một chút, lại muốn kẻ làm đại ca ta chạy tới Tây Hạ gặp mặt ngươi." Ngọc Linh Viễn nói xong, thấy sắc mặt Thuỷ Linh Ương có chút khác thường, hơi ngừng một chút, hỏi "Chẳng lẽ thật sự cả đời này ngươi cũng không đặt chân lên Nhan quốc ta một bước nào nữa sao?"
"Mười mấy năm sinh sống ở Nhan quốc, hôm nay hoàng cung chỉ còn một mình ngươi, ta quay về cũng chỉ tăng thêm thương cảm, hôm nay ta là hoàng đế Tây Hạ, thăm viếng Nhan quốc đã có sứ thần lo, đó không phải là chức trách của ta." Thuỷ Linh Ương nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve ly trà, thở dài một cái, nói "Mặc dù, ta tư niệm mưa bụi mênh mông ở Giang Nam như vậy, bất quá cảnh sắc kia sẽ không bao giờ... là của ta nữa."
Đúng vậy, từ một khắc Ngọc Tử Hi bức mình làm đế vương Tây Hạ kia, hắn liền vạch ra ranh giới rõ ràng với Nhan quốc, từ đó đối với mảnh đất này nửa điểm tình nghĩa cũng không có.
Cuộc sống của hắn từ nhỏ trải qua ở Nhan quốc, hôm nay đã thành giang sơn của người khác.
Ngọc Tử Hi, con người khiến hắn vừa yêu vừa hận đó, bỏ lại hắn, dẫn theo cốt nhục thân sinh của mình đến Đào Nguyên Hương, từ đó về sau sống ngày tháng nhàn nhã an nhàn.
Nghĩ vậy, Thuỷ Linh Ương cũng đồng tình với Ngọc Linh Viễn hơn, vợ trước của Ngọc Tử Hi cùng thân đệ đệ của mình thông gian rồi sinh con, cho dù hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nhưng trong lòng tự ti và bất an lại lộ rõ.
Cho nên, không phải chỉ có mình bị vứt bỏ.
Lâm Tĩnh Dao nhìn mọi người một cái, đại ca Ngọc Linh Viễn, nhị ca Thuỷ Linh Ương, tiểu muội Ngọc Linh Liên, đệ muội Mộ Dung Tuyết, muội phu Thuỷ Nguyệt Ngân, đột nhiên phát hiện mình là người ngoài, sự phát hiện đột ngột này khiến nàng có cảm giác mình không nên ngồi đây nữa, hết lần này tới lần khác người ta toàn nói việc nhà, vì vậy, ngươi một câu ta một câu cứ thế nói, Lâm Tĩnh Dao một câu cũng không chen vào được, dứt khoát lấy cớ đau bụng, xin cáo lui trước.
Thuỷ Linh Ương hiển nhiên đối với những chuyện cũ năm xưa cũng không muốn nhớ lại nhiều nữa, vì vậy lấy cớ còn có tấu chương cần phê duyệt, cũng rút lui.
Lại nói đến Lâm Tĩnh Dao vừa về Tây Noãn Các, liền buồn chán lật xem "Song long ba mươi sáu chiêu", một hồi lại thấy chán, tiện tay ném đi, nhưng lại rơi vào tay Thuỷ Linh Ương đang đẩy cửa bước vào.
"Ái khanh quả thật là phong nhã mê người." Thuỷ Linh Ương nhìn cuốn sách một cái, cười nhạo một tiếng, bước tới hỏi "Sao, học được mấy động tác rồi?"
Lâm Tĩnh Dao cào tóc, chuyển đề tài, hỏi "Hoàng thượng, tại sao các tập tranh quan hệ bất chính đều phải đặt tên là xuân cung đồ chứ? Chẳng lẽ là tham khảo cuộc sống thường ngày của hoàng thượng rồi vẽ ra sao?"
"Nàng nghĩ nhiều quá."
"Cũng phải, long thể của hoàng thượng sao có thể tuỳ tiện cho người ta nhìn chứ."
"Nếu ái khanh muốn nhìn, trẫm cũng không phải không thể để nàng xem cho đủ." Thuỷ Linh Ương nói xong, giả vờ muốn cởi thắt lưng ra.
"Thần không có hứng thú." Lâm Tĩnh Dao vội vàng cắt ngang điệu bộ của hắn, lại cầm cuốn sách kia lên, nói "Vi thần cũng coi như là xem tranh vô số, đầu có vấn đề mới có thể mua thứ sách chất lượng như vậy, trình độ quá thấp."
Thuỷ Linh Ương chủ động bỏ qua những phần nghe không hiểu, tiến đến hỏi "Trình độ quá thấp sao, vậy có muốn cùng trẫm thử độ khó cao hơn một chút."
Đau lòng.
Lâm Tĩnh Dao chán nản nói, ngoài miệng cũng không khách khí trả lời "Nữ nhân của hoàng thượng không có một ngàn cũng có tám trăm, người muốn cùng ngài thử động tác mới cũng xếp thành một hàng."
Thuỷ Linh Ương cũng không nói cười, đi tới mép giường Lâm Tĩnh Dao, nhẹ nhàng ôm nàng nói "Chờ bình định được bọn man di Bắc Đột, nàng lập tức khôi phục thân phận nữ nhi, làm hoàng hậu của trẫm đi."
"Vậy ta có thể trở thành kẻ bị mọi người nhắm vào, cuộc chiến của ta rất nhanh sẽ vang dội." Lâm Tĩnh Dao nói xong cười khổ một cái.
"Bằng bản lĩnh của nàng, có thể bị thua thiệt được sao."
"Ta chỉ không thích tranh đấu cùng một đám nữ nhân vì một nam nhân lạm tình, ta cảm thấy không đáng giá." Lâm Tĩnh Dao nói xong không dám nhìn mặt Thuỷ Linh Ương. Đúng vậy, nếu như cuối cùng có một ngày mình phải trở lại thế giới của mình, vậy thì không nên tạo thành quá nhiều ràng buộc với thế giới này, tránh cho lúc rời đi, sẽ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
Nam nhân trước mặt bất quá là một xác ướp sống mà thôi, một cổ nhân.
Trong nháy mắt yên lặng, Thuỷ Linh Ương lại ôm Lâm Tĩnh Dao chặt hơn, nói "Hai phụ hoàng của ta đời này đều chung tình với một người, ta thừa kế huyết mạch của một người, lại được người còn lại nuôi lớn, bên trong cũng không phải một kẻ lạm tình, đời này của trẫm chiêu hạnh không quá ba nữ nhân, nhưng chân chính chạm vào chỉ có một mình Mộ Dung Tuyết mà thôi, nếu phải nói lý do, thì bởi vì ta đích xác đã từng rất thích nàng ấy, nhưng là, những năm nay, nàng ấy lại được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, chèn ép người khác, các chiêu của nàng ấy trẫm đều nhìn thấy, đã mất đi sự ngây thơ của nàng ấy, tình cảm của ta đối với nàng ấy cũng từ từ phai nhạt."
"Vậy tại sao ngươi còn sắc phong nhiều phi tần như vậy?" Lâm Tĩnh Dao hỏi xong, đột nhiên cảm thấy có mùi ghen, đáng tiếc lúc muốn sửa lại, lại thấy trong mắt Thuỷ Linh Ương loé lên tinh quang.
"Vì để kìm hãm đám lão hồ ly trong triều kia mà thôi." Hắn trả lời như thế, cúi đầu hôn lên mi tâm Lâm Tĩnh Dao, không có chiếm đoạt và bá đạo, vô cùng dịu dàng.
Chẳng qua là, nàng không thể thất thủ, không thể chìm đắm trong sự dịu dàng lúc này.
Tâm của đế vương, ai dám đảm bảo sẽ kéo dài được bao lâu, huống chi, hắn hi sinh hạnh phúc cả đời của nhiều nữ nhân như vậy để đạt tác dụng lung lạc triều thần đồng thời chiếm lấy quyền thế đế vương, người như vậy, sao có thể tin tưởng.
Không phải mỗi nam nhân đều giống Ngọc Tử Hi, cũng như không phải mỗi nữ nhân cũng sẽ trở thành kỳ nữ như Lạc Nhan Tịch.
Ngự hoa viên, tuyết đầu mùa rơi xuống, rớt vào món ăn quý báu trước mặt, rất nhanh liền tan ra.
Thuỷ Nguyệt Ngân và Ngọc Linh Liên đã rời đi, trước bàn chỉ còn lại Ngọc Linh Viễn và Mộ Dung Tuyết vẫn đang lẳng lặng uống trà.
Mấy bông tuyết điểm trên mái tóc đen của Mộ Dung Tuyết, Ngọc Linh Viễn thấy thân thể nàng hơi run run, cởi áo khoác lông cừu trên người mình xuống khoác cho nàng, dặn dò "Muội đã có thai, phải chú ý đến sức khoẻ hơn, mau trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Mộ Dung Tuyết khẽ cười cười, từ từ đi ở trước.
Bạch y nam tử sau lưng đột nhiên mở miệng hỏi "Kia, những năm nay, hắn đối với muội tốt không?"
Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái, xoay người lại nói "Rất tốt, phi tần của hoàng thượng rất nhiều, lại chỉ độc sủng mình ta, cũng coi như Tiểu Tuyết có phúc khí."
"Ừ, vậy thì tốt." Ngọc Linh Viễn cúi đầu cười cười, lẩm bẩm không rõ "Như vậy ta cũng không hối hận vì đã nhường nàng cho hắn."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai Mộ Dung Tuyết, chỉ thấy nàng cười một tiếng, nói "Chờ hài tử của ta ra đời, đại ca đặt tên cho nó được không?"
"Ừ, tốt, đương nhiên là được." Ngọc Linh Viễn đồng ý, dịu dàng vuốt ve quanh ly trà, trên mặt nam tử đó có một tia sầu bi, không người nào nhìn thấy.
Ngoại trừ lần đó ra, một tia tối tăm nhanh chóng lướt qua mặt hắn, lại đột ngột hiện lên nụ cười.
Ban đêm, một tầng tuyết mỏng đọng ánh sáng hắt lên khắp đình viện, mang theo một tia sầu bi. Mộ Dung Tuyết kéo áo khoác trường nhung che kín vai, thong thả cô tịch bước tới Đông Noãn Các, hơi do dự, đưa tay gõ cửa phòng, thấp giọng hỏi "Hoàng thượng, tối nay nô tì ngủ ở đây được chứ?"
Hồi lâu sau, bên trong truyền ra tiếng trả lời lười nhác "Trẫm đã ngủ rồi, nàng cũng mau về ngủ đi, hôm nay có tuyết rơi, đất trơn, cẩn thận một chút."
"Nếu hoàng thượng quan tâm đến nô tì, không ngại cho nô tì ở lại một đêm." Mộ Dung Tuyết cơ hồ lên tiếng cầu xin, vẻ phách lối trước đây cũng không có, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Sau một hồi trầm mặc, Thuỷ Linh Ương nói "Thôi, vào đi, ở ngoài lạnh quá không tốt cho cơ thể."
Mộ Dung Tuyết nghe vậy cười khổ một cái, nghĩ rằng tình cảm mà hắn dành cho mình sợ rằng chỉ còn lại như vậy, nếu đổi lại là lúc trước, hắn sẽ một tay ôm lấy mình vào trong ngực, sau đó xoa hai tay cho mình, đau lòng và tức giận quát mình vài câu.
Mà bây giờ, không bao giờ... có nữa.
Đêm hôm đó, Thuỷ Linh Ương quay lưng về phía Mộ Dung Tuyết mà ngủ, mặc dù hắn vốn cũng không có thói quen ôm nữ nhân ngủ, chẳng qua là tấm lưng ấm áp và duyên dáng đó, tối nay lại cảm thấy lạnh băng như vậy, cùng với ánh trắng ngoài cửa sổ trắng bệch cùng tuyết trắng, phảng phất như mùa đông năm nay gió lạnh thấu xương.
Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao thức dậy, vừa mới ngồi dậy đã nghe có người gõ cửa, vì vậy lười biếng nói một câu "Mời vào."
Người đến là Lý Dung, tuy đã khoác một chiếc áo nhung dài, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ bừng, rất đáng yêu, trong ngực nàng còn ôm một bộ triều phục màu đỏ.
"Dung phi nương nương?" Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vội vàng đưa tay che vạt áo trước của mình, nói "Nương nương, người cứ vậy mà bước vào trong phòng của vi thần, sợ rằng truyền ra ngoài sẽ không hay, người xem, có gì thì chờ vi thần mặc y phục chỉnh tề đã-----"
Lý Dung khẽ mỉm cười, bước lên trước, nói "Lâm đại nhân vốn là nữ nhi, cho dù hoàng thượng thấy ta bước vào, cũng không thể trị tội ta và ngươi được."
Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, vừa định hỏi là bà tám nào dám vạch trần mình, lại thấy Lý Dung cầm bộ triều phục kia đặt lên giường, nói "Mấy ngày nay trong lúc rảnh rỗi, ước chừng theo vóc người của Lâm đại nhân mà may một bộ quan phục, ngài mặc vào thử xem có vừa người hay không, nếu có chỗ nào không vừa, ta sẽ sửa lại một chút cho ngài."
Lâm Tĩnh Dao hoảng hốt, thầm nghĩ nữ nhân này học phú ngũ xa, tài diễm song tuyệt, nếu là nàng ghen ghét chuyện mình với hoàng thượng nhập nhằng không rõ mà nghĩ cách hại mình, sợ là sẽ không đơn giản.
"Chuyện này không thích hợp, nương nương, ngài là chủ tử, sao có thể làm việc này." Lâm Tĩnh Dao nói xong, cẩn thận sờ sờ mọi nơi trên bộ y phục, chỉ sợ bên trong có giấu độc châm.
Lý Dung dịu dàng cười cười nói "Cũng chỉ làm để cảm tạ ngài hôm đó đã dẫn ta xuất cung tiêu khiển, nào, mặc vào thử một chút đi."
Lâm Tĩnh Dao cảm thấy lòng dạ mình quá mức tiểu nhân, vì vậy mặc y phục vào, nai nịt gọn gàng xong, nói "Không tệ, rất vừa người, làm phiền nương nương."
Lý Dung lại sửa sang vạt áo giúp nàng, lúc hơi lạnh từ đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Lâm Tĩnh Dao, chợt rụt lại, có chút lúng túng nói "Nhiìn không tệ lắm, lâu không thêu thùa may vá, cũng hơi không quen."
Lâm Tĩnh Dao thầm nghĩ dù sao Lý Dung cũng biết mình là nữ nhân, nên cũng không nói gì đến những thứ thụ thụ bất thân kia, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lý Dung, hà một hơi, sau đó xoa xoa mấy cái, nói "Hôm qua vừa có tuyết rơi, bên ngoài lạnh đến lợi hại, nương nương nếu không có chuyện gì, thì cứ ở đây sưởi ấm một lát đi, chờ bên ngoài mặt trời lên cao hơn một chút, rồi đi cũng không muộn, thần vào triều trước."
Nói xong, vạt áo đã phất phơ ngoài ngưỡng cửa.
Sau lưng, Lý Dung mặt đỏ bừng, nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh Dao đã rời đi, im lặng thở dài một cái.
Mấy lời vừa rồi rất đúng lúc Mộ Dung Tuyết đi ngang qua cũng nghe lọt vào tai, chỉ thấy nàng ta nhìn bộ dáng như con khỉ của Lâm Tĩnh Dao một cái, phong mang trong mắt chợt loé lên, bước vào Tây Noãn Các, cười lạnh một tiếng nói "Tỷ tỷ, muội muội còn tưởng rằng ngươi biết nàng lừa dối ngươi, sẽ cùng đồng lòng với ta chứ, thương thay cho tỷ vẫn còn đem lòng thích kẻ lừa gạt, cũng đúng thôi, dù sao sớm muộn nàng ta cũng trở thành hoàng hậu, ngươi xu nịnh nàng ta cũng phải."
Lý Dung không thèm nghe nàng ta nói nhảm, nhàn nhạt nói "Ta với ngươi không giống nhau, so với việc tranh giành tình nhân, có thể cùng Lâm đại nhân nói đạo lý mới hợp tâm ý của ta."
Danh sách chương