Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy nhích lại gần, chỉ thấy trong bao vải có một ít quần áo, không khỏi nói thầm: "Tướng gia chuẩn bị hơi bị sớm quá đấy, còn chưa được ba tháng đâu.”
Thẩm Anh lại nói: “Đây là do mẫu thân đặt trong hành lý trước khi đi, hôm nay mới tìm ra. Chắc là mẫu thân tự tay làm, cũng xem như một phần tâm ý.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, Thẩm phu nhân đúng là phòng ngừa chu đáo. Nàng nhận lấy bao vải, lục lọi: "Ồ, hoa văn màu sắc này nhìn giống như đồ cho tiểu cô nương.” Chẳng lẽ Thẩm phu nhân hy vọng sinh được một đứa con gái? Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Anh: "Tướng gia hy vọng sinh được con gái hay con trai?”
Thẩm Anh nghĩ nghĩ: "Đều tốt cả, nhưng nếu thai đầu sinh được một nha đầu cũng không tệ."
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu, nắm chắc mười phần nói: “Thiếp thấy là nhi tử. Nhưng nếu thật sự sinh nhi tử, lỡ như không cao nổi giống thiếp thì phải làm sao?” Nàng nghĩ nghĩ, lại sờ sờ mũi mình: "Giống cái mũi cũng không phải quá xinh đẹp, cộng thêm nếu có lúm đồng tiền giống thiếp, nhìn vào không phải rất không có khí thế sao?” Nàng nghĩ thế, không khỏi có chút lo lắng, tất cả đều vẫn chưa biết được gì, có ai biết được sinh mệnh nho nhỏ trong bụng này tương lai sẽ trưởng thành thành hình dạng như thế nào đâu.
Thẩm Anh cầm lên cái bát không, múc canh đưa cho nàng: "Lo lắng chuyện này làm gì?”
Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, nói thầm: “Lỡ như diện mạo nhìn không tốt, Tướng gia ghét bỏ thì biết làm sao bây giờ?”
Thẩm Anh lại cầm lấy một cái bát không, tự múc thêm một chén canh cho mình, giọng nói cực kỳ bình thản: “Sao có thể ghét bỏ cho được. Nếu thế cần phải thích hắn hơn mới đúng chứ, đáng thương biết mấy, diện mạo xấu như vậy mà.”
Mạnh Cảnh Xuân cười hà hà, vùi đầu uống một hớp canh lớn. Thẩm Anh lại nói: "Nhắc tới mới nhớ, nàng cũng không có phản ứng nôn nghén gì à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu.
Thẩm Anh không khỏi than một tiếng: “Đúng là trẻ tuổi, cơ thể thật tốt.”
Mạnh Cảnh Xuân "Ừ" một tiếng, lại cúi đầu ăn tiếp. Nàng ăn rất nhanh, cho nên đến khi mì thọ được đưa lên, nàng đã no cành hông, nhìn tô mì đầy ú ụ kia, thật sự không muốn ăn tí nào.
Thẩm Anh thấy thế bưng tô mì kia qua, chọn một sợi mì, bảo nàng mở miệng, lại dặn dò: "Đừng cắn đứt."
Mạnh Cảnh Xuân nhích lại gần, cố gắng ăn hết sợi mì kia, Thẩm Anh bấy giờ mới ăn nốt chỗ mì thọ còn lại.
***
Ngày thấm thoắt trôi qua, sau Đông chí, thời tiết càng trở nên lạnh hơn. Bụng Mạnh Cảnh Xuân đã bắt đầu lộ ra, tiểu gia hỏa trong bụng cũng đã có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy có chút cảm giác tồn tại.
Tới gần cuối năm, Thẩm Anh thường xuyên đi sớm về trễ, bận tối mặt tối mũi, đã vài tuần nay không thể để ý đến chuyện trong phủ, chỉ có thể nhờ Thẩm Thời Linh thi thoảng tới đây trông nom. Thẩm Thời Linh cũng bận, liền để Thẩm Đại Duyệt đến tán gẫu giải buồn cho Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân mang thai, nên Thẩm Đại Duyệt vốn nên về Sở từ hơn một tháng trước lại vì chuyện này mà tiếp tục nán lại. Nàng nán lại cũng tốt, Mạnh Cảnh Xuân rảnh rỗi ở trong nhà chỉnh lý hồ sơ chẩn bệnh phụ thân để lại, Thẩm Đại Duyệt cũng có thể giúp được một ít. Có chỗ nào không hiểu rõ hoặc là nghi vấn, nàng liền ghi lại rồi sai người đi đưa cho Trương Chi Thanh xem. Kể từ đó, một tâm nguyện của Mạnh Cảnh Xuân cũng đã được giải quyết xong.
Hôm ấy trời muốn đổ tuyết, Mạnh Cảnh Xuân đưa Thẩm Đại Duyệt ra cửa, nhìn nàng lên xe ngựa, lại đứng ở cửa một hồi. Trời sắp tối, cũng không biết khi nào Thẩm Anh mới về được.
Nàng về phòng chờ đến khi trời tối, thấy Thẩm Anh vẫn còn chưa về, liền ăn cơm trước rồi về phòng đọc sách. Đêm dài buông xuống, nàng đang định đi ngủ thì Thẩm Anh phong trần mệt mỏi về đến phủ, vào cửa liền phủi tuyết trên người xuống. Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc ngồi dậy, xuống giường đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ mới qua một canh giờ rưỡi mà tuyết đã phủ một tầng mỏng trên đất, một luồng khí tuyết mát lạnh phả vào mặt, làm cho người ta thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
Thẩm Anh thấy nàng chỉ khoác một tấm chăn bông mỏng trên người, vội vàng đi qua đóng cửa sổ, nhịn không được lải nhải hai câu: “Không sợ bị cảm lạnh à, sao không đi ngủ sớm.”
Mạnh Cảnh Xuân ngồi lại về giường, nhặt cuốn sách lên lần nữa: “Đang đọc đến khúc hay, cảm thấy văn viết rất tốt nên không ngủ.”
Thẩm Anh thay áo ngoài ra, cầm lấy cuốn sách kia xem, chẳng qua chỉ là một cuốn thoại bản bình thường, tùy tiện lật hai trang, thấy không phải là loại cao cấp gì, chọn từ dùng câu đều rất thô ráp, vậy mà còn kêu là viết tốt? Hắn nói: "Hôm nào tìm một ít sách hay hơn về cho nàng đọc. Loại này thì bỏ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân cười cười, duỗi tay túm chặt lấy quần áo hắn, tựa hẳn đầu vào người hắn. Nàng cũng không nói chuyện, cứ thế mà vùi đầu trên người hắn, sau đó thở ra một hơi thật dài rồi thả tay ra, nói: "Tướng gia mệt mỏi cả ngày, rửa mặt xong rồi đi nghỉ sớm chút, thiếp ngủ trước.”
“Ừ.” Thẩm Anh để tùy nàng, chờ hắn rửa mặt xong quay lại, lại phát hiện Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ngủ. Thẩm Anh nằm mé ngoài, duỗi tay qua phủ nhẹ lên bụng nàng: “Hôm nay có động không?”
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Động."
Thẩm Anh kiên nhẫn đợi, nhưng tiểu gia hỏa trong bụng lại vẫn cứ im thin thít, giống như là không thèm đếm xỉa gì tới hắn vậy. Thẩm Anh lại nói thêm vài câu dỗ ngọt, nhưng tiểu gia hỏa vẫn không động. Hắn đợi đến mệt mỏi, lại vô thức ngủ mất. Mạnh Cảnh Xuân chuyển tay hắn đi, nghiêng người sang, duỗi tay ôm hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn, cũng hết sức an tâm nhắm mắt lại ngủ.
***
Cửa ải cuối năm sắp đến, thai máy càng lúc càng rõ, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cảm giác thấy có chút mệt mỏi rã rời, mà khẩu vị cũng vô cớ kém đi, thế là ăn được cực ít. Thẩm Anh nhìn mà sốt ruột, rảnh rỗi liền hỏi rốt cuộc nàng muốn ăn gì, Mạnh Cảnh Xuân lại không nói ra được.
Đêm giao thừa, vì để Mạnh Cảnh Xuân được thuận tiện, ba người Nghiêm Học Trung, Thẩm Thời Linh và Thẩm Đại Duyệt cùng đến Thục viên ăn cơm tất niên. Đầu bếp tất bật chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, nhưng Mạnh Cảnh Xuân nhìn lại không sao thèm ăn nổi, chỉ cúi đầu ăn cơm tẻ, mà ăn cũng cực kỳ miễn cưỡng. Thẩm Thời Linh thấy vậy cũng khá lo lắng, hỏi: “Có bảo Trương thái y tới đây khám thử chưa?”
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Khám rồi, nói là không có gì đáng ngại, có thể là do thời tiết thôi.”
Khi nàng có thai giai đoạn đầu, khẩu vị cực kỳ tốt, bây giờ lại không muốn ăn gì, thật sự là kỳ lạ. Thẩm Thời Linh không yên lòng, cân nhắc một lát lại nói: “Có cần đổi y quan khác đến khám hay không?”
Mạnh Cảnh Xuân biết nàng lo lắng gì, vội nói: "Hôm đó Trương thái y không rảnh, Hồ thái y cũng đến khám thử rồi, cũng nói không có gì đáng ngại cả. Trưởng tỷ không cần lo quá, thật sự không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Thời Linh nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng sốt ruột nhưng lại không giúp được gì, cuối cùng trách móc lên đầu Thẩm Anh: “Trước giờ ngươi chẳng nói được câu yêu thương nào hết. Thời gian mang thai thật sự rất khổ cực, có phải là bị ngươi làm tức hay không?”
Thẩm Anh có khổ mà không nói được, chỉ đành phải buồn bực ăn cơm.
Mạnh Cảnh Xuân vội bào chữa cho hắn: "Không phải, không phải, không liên quan đến Tướng gia đâu.”
“Tính tình của hắn thế nào tỷ còn không biết sao?” Thẩm Thời Linh nhấp một ngụm rượu, lại liếc Thẩm Anh một cái: “Không cần nói thay cho hắn.”
Mạnh Cảnh Xuân tự biết càng giải thích càng nói không rõ, chỉ đành phải chôn đầu tiếp tục ăn cơm trắng.
Ăn xong bữa cơm tất niên, bên ngoài lại đổ tuyết. Người kinh thành không có thói quen thức đón giao thừa, cho nên đã đi ngủ sớm. Khi nhóm người Thẩm Thời Linh trở về, trên đường im ắng, ngay cả người đi đường cũng không có.
Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Anh chỉ đứng ở ngoài nhà một hồi, thấy xe ngựa của bọn họ đã khuất bóng ở đầu đường, cũng quay vào trong nhà.
Sau khi cặp vợ chồng nhỏ vào phòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau, rủ rỉ rù rì trò chuyện trong ngày, trái lại không ngủ được nữa. Một năm sắp trôi qua, rất nhiều chuyện xưa bị lôi ra để cười nhạo, nhớ lại một phen, thời gian vui vẻ có nhiều như vậy, cảm thấy đúng là rất xứng đáng.
Qua một lát, Thẩm Anh phủ tay lên bụng nàng: “Ban ngày chỉ ăn một chút cháo loãng, tối cũng không ăn gì, không khó chịu sao? Có muốn ăn gì không?”
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cả buổi, muốn nói lại thôi, giống như tự bản thân mình cũng không biết rõ.
Thẩm Anh lấy tay nâng đầu, mong mỏi nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nói ra thứ gì muốn ăn.
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, Mạnh Cảnh Xuân liền nói: "Cho dù muốn ăn gì đó, e là lúc này cũng không ăn được, bây giờ ngủ ngay sẽ không khó chịu.”
Thẩm Anh nghe nàng nói như vậy, liền cảm thấy nàng uất ức hơn, lập tức đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, nói: “Không thể cứ để đói như vậy được, nàng muốn ăn gì cứ nói với ta ngay đi, nếu không thì ta sẽ đi làm một ít sủi cảo cho nàng ăn.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng ngồi dậy theo, gãi gãi đầu: “Ăn một ít đồ ngọt?”
"Ngọt?"
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu: “Ừ, nóng là tốt nhất.”
Yêu cầu này càng làm Thẩm Anh khó khăn hơn. Vừa muốn ngọt, lại còn phải nóng, chẳng lẽ muốn nấu một chén chè? Hắn mặc quần áo tử tế, cau mày đi ra ngoài, Mạnh Cảnh Xuân cũng không quá buồn ngủ, liền đứng dậy lục lọi trong ngăn tủ.
Từ khi nàng mang thai tới nay, Thẩm Anh vơ vét đông một chút tây một chút, bây giờ đã nhét đầy một ngăn đủ món đồ chơi nho nhỏ, trong ngăn tủ bên cạnh là một đống quần áo con nít. Thẩm Anh giống như chắc chắn nàng sẽ sinh con gái vậy, quần áo cũng toàn là mấy bộ của bé gái, có thể mặc đến tận bốn, năm tuổi.
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ phiền muộn, lỡ như sinh con trai thì biết làm thế nào? Để con trai mặc đống quần áo rực rỡ sắc màu thế này, không phải là sẽ bị cười thối mũi sao.
Nàng nhàm chán chơi mới thứ đồ nho nhỏ đó, vô thức ngẩn người. Đợi đến khi Thẩm Anh quay lại, đã là nửa canh giờ sau. Thẩm Anh bưng khay, mím môi, đặt chén lên bàn nhỏ ở đầu giường, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, quay trở lại bên giường.
Mạnh Cảnh Xuân ngó ngó cái chén kia, nhìn cả nửa buổi: “Cái này...... là nước đường đúng không?”
Vẻ mặt Thẩm Anh cực kỳ thấp thỏm, nói: "Vốn định làm chè, kết quả......"
Mạnh Cảnh Xuân láng máng đoán được món chè hắn nấu quá khó ăn không dám bưng lên, cho nên mới bê một chén nước đường lên ăn tạm. Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, bưng chén nước đường kia lên, ngửa đầu uống: "Cũng tàm tạm, có thể uống được, vừa ngọt vừa ấm, rất hợp khẩu vị."
Nàng đặt cái chén không xuống, lại vỗ vỗ một ít tuyết đọng lại trên quần áo hắn chưa tan đi, khẽ thở dài: "Ôi, bên ngoài tuyết rơi nhiều vậy sao.” Nói xong, nàng lại duỗi tay dán lên gò má lành lạnh của Thẩm Anh: "Ấm không?”
Canh giờ không còn sớm, Mạnh Cảnh Xuân cởi áo ngoài cho hắn, nằm lên giường lần nữa, ôm hắn ngủ. Mọi âm thanh ngoài phòng đều tĩnh mịch, chẳng bao lâu sau Mạnh Cảnh Xuân đã chìm vào giấc ngủ, Thẩm Anh nhẹ nhàng khoác một tay lên bụng nàng, đến khi sắp ngủ, tiểu gia hỏa trong bụng rõ ràng đá một cái vào đúng lòng bàn tay hắn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Anh bị tiếng pháo lốp ba lốp bốp ngoài phòng đánh thức, mở to mắt ra, thấy Mạnh Cảnh Xuân đã lăn vào bên trong giường, hình như vẫn còn ngủ mê man.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay định đứng dậy, không ngờ vừa mới ngồi lên thì Mạnh Cảnh Xuân đã lăn tới đây, mắt cũng không mở, hoàn toàn dựa vào cảm giác lôi kéo hắn, ép buộc hắn nằm xuống rồi duỗi tay qua bịt lỗ tai hắn lại, giọng nói nho nhỏ lười biếng, làm cho người ta hoàn toàn không có động lực rời giường. “Uhm, ngủ tiếp một lát thôi." Bàn tay che trên lỗ tai hắn lại luồn qua dưới cánh tay hắn, dán vào sau lưng, ôm hắn lại thật chặt.
Thẩm Anh lại nói: “Đây là do mẫu thân đặt trong hành lý trước khi đi, hôm nay mới tìm ra. Chắc là mẫu thân tự tay làm, cũng xem như một phần tâm ý.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, Thẩm phu nhân đúng là phòng ngừa chu đáo. Nàng nhận lấy bao vải, lục lọi: "Ồ, hoa văn màu sắc này nhìn giống như đồ cho tiểu cô nương.” Chẳng lẽ Thẩm phu nhân hy vọng sinh được một đứa con gái? Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Anh: "Tướng gia hy vọng sinh được con gái hay con trai?”
Thẩm Anh nghĩ nghĩ: "Đều tốt cả, nhưng nếu thai đầu sinh được một nha đầu cũng không tệ."
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu, nắm chắc mười phần nói: “Thiếp thấy là nhi tử. Nhưng nếu thật sự sinh nhi tử, lỡ như không cao nổi giống thiếp thì phải làm sao?” Nàng nghĩ nghĩ, lại sờ sờ mũi mình: "Giống cái mũi cũng không phải quá xinh đẹp, cộng thêm nếu có lúm đồng tiền giống thiếp, nhìn vào không phải rất không có khí thế sao?” Nàng nghĩ thế, không khỏi có chút lo lắng, tất cả đều vẫn chưa biết được gì, có ai biết được sinh mệnh nho nhỏ trong bụng này tương lai sẽ trưởng thành thành hình dạng như thế nào đâu.
Thẩm Anh cầm lên cái bát không, múc canh đưa cho nàng: "Lo lắng chuyện này làm gì?”
Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, nói thầm: “Lỡ như diện mạo nhìn không tốt, Tướng gia ghét bỏ thì biết làm sao bây giờ?”
Thẩm Anh lại cầm lấy một cái bát không, tự múc thêm một chén canh cho mình, giọng nói cực kỳ bình thản: “Sao có thể ghét bỏ cho được. Nếu thế cần phải thích hắn hơn mới đúng chứ, đáng thương biết mấy, diện mạo xấu như vậy mà.”
Mạnh Cảnh Xuân cười hà hà, vùi đầu uống một hớp canh lớn. Thẩm Anh lại nói: "Nhắc tới mới nhớ, nàng cũng không có phản ứng nôn nghén gì à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu.
Thẩm Anh không khỏi than một tiếng: “Đúng là trẻ tuổi, cơ thể thật tốt.”
Mạnh Cảnh Xuân "Ừ" một tiếng, lại cúi đầu ăn tiếp. Nàng ăn rất nhanh, cho nên đến khi mì thọ được đưa lên, nàng đã no cành hông, nhìn tô mì đầy ú ụ kia, thật sự không muốn ăn tí nào.
Thẩm Anh thấy thế bưng tô mì kia qua, chọn một sợi mì, bảo nàng mở miệng, lại dặn dò: "Đừng cắn đứt."
Mạnh Cảnh Xuân nhích lại gần, cố gắng ăn hết sợi mì kia, Thẩm Anh bấy giờ mới ăn nốt chỗ mì thọ còn lại.
***
Ngày thấm thoắt trôi qua, sau Đông chí, thời tiết càng trở nên lạnh hơn. Bụng Mạnh Cảnh Xuân đã bắt đầu lộ ra, tiểu gia hỏa trong bụng cũng đã có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy có chút cảm giác tồn tại.
Tới gần cuối năm, Thẩm Anh thường xuyên đi sớm về trễ, bận tối mặt tối mũi, đã vài tuần nay không thể để ý đến chuyện trong phủ, chỉ có thể nhờ Thẩm Thời Linh thi thoảng tới đây trông nom. Thẩm Thời Linh cũng bận, liền để Thẩm Đại Duyệt đến tán gẫu giải buồn cho Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân mang thai, nên Thẩm Đại Duyệt vốn nên về Sở từ hơn một tháng trước lại vì chuyện này mà tiếp tục nán lại. Nàng nán lại cũng tốt, Mạnh Cảnh Xuân rảnh rỗi ở trong nhà chỉnh lý hồ sơ chẩn bệnh phụ thân để lại, Thẩm Đại Duyệt cũng có thể giúp được một ít. Có chỗ nào không hiểu rõ hoặc là nghi vấn, nàng liền ghi lại rồi sai người đi đưa cho Trương Chi Thanh xem. Kể từ đó, một tâm nguyện của Mạnh Cảnh Xuân cũng đã được giải quyết xong.
Hôm ấy trời muốn đổ tuyết, Mạnh Cảnh Xuân đưa Thẩm Đại Duyệt ra cửa, nhìn nàng lên xe ngựa, lại đứng ở cửa một hồi. Trời sắp tối, cũng không biết khi nào Thẩm Anh mới về được.
Nàng về phòng chờ đến khi trời tối, thấy Thẩm Anh vẫn còn chưa về, liền ăn cơm trước rồi về phòng đọc sách. Đêm dài buông xuống, nàng đang định đi ngủ thì Thẩm Anh phong trần mệt mỏi về đến phủ, vào cửa liền phủi tuyết trên người xuống. Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc ngồi dậy, xuống giường đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ mới qua một canh giờ rưỡi mà tuyết đã phủ một tầng mỏng trên đất, một luồng khí tuyết mát lạnh phả vào mặt, làm cho người ta thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
Thẩm Anh thấy nàng chỉ khoác một tấm chăn bông mỏng trên người, vội vàng đi qua đóng cửa sổ, nhịn không được lải nhải hai câu: “Không sợ bị cảm lạnh à, sao không đi ngủ sớm.”
Mạnh Cảnh Xuân ngồi lại về giường, nhặt cuốn sách lên lần nữa: “Đang đọc đến khúc hay, cảm thấy văn viết rất tốt nên không ngủ.”
Thẩm Anh thay áo ngoài ra, cầm lấy cuốn sách kia xem, chẳng qua chỉ là một cuốn thoại bản bình thường, tùy tiện lật hai trang, thấy không phải là loại cao cấp gì, chọn từ dùng câu đều rất thô ráp, vậy mà còn kêu là viết tốt? Hắn nói: "Hôm nào tìm một ít sách hay hơn về cho nàng đọc. Loại này thì bỏ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân cười cười, duỗi tay túm chặt lấy quần áo hắn, tựa hẳn đầu vào người hắn. Nàng cũng không nói chuyện, cứ thế mà vùi đầu trên người hắn, sau đó thở ra một hơi thật dài rồi thả tay ra, nói: "Tướng gia mệt mỏi cả ngày, rửa mặt xong rồi đi nghỉ sớm chút, thiếp ngủ trước.”
“Ừ.” Thẩm Anh để tùy nàng, chờ hắn rửa mặt xong quay lại, lại phát hiện Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ngủ. Thẩm Anh nằm mé ngoài, duỗi tay qua phủ nhẹ lên bụng nàng: “Hôm nay có động không?”
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Động."
Thẩm Anh kiên nhẫn đợi, nhưng tiểu gia hỏa trong bụng lại vẫn cứ im thin thít, giống như là không thèm đếm xỉa gì tới hắn vậy. Thẩm Anh lại nói thêm vài câu dỗ ngọt, nhưng tiểu gia hỏa vẫn không động. Hắn đợi đến mệt mỏi, lại vô thức ngủ mất. Mạnh Cảnh Xuân chuyển tay hắn đi, nghiêng người sang, duỗi tay ôm hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn, cũng hết sức an tâm nhắm mắt lại ngủ.
***
Cửa ải cuối năm sắp đến, thai máy càng lúc càng rõ, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cảm giác thấy có chút mệt mỏi rã rời, mà khẩu vị cũng vô cớ kém đi, thế là ăn được cực ít. Thẩm Anh nhìn mà sốt ruột, rảnh rỗi liền hỏi rốt cuộc nàng muốn ăn gì, Mạnh Cảnh Xuân lại không nói ra được.
Đêm giao thừa, vì để Mạnh Cảnh Xuân được thuận tiện, ba người Nghiêm Học Trung, Thẩm Thời Linh và Thẩm Đại Duyệt cùng đến Thục viên ăn cơm tất niên. Đầu bếp tất bật chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, nhưng Mạnh Cảnh Xuân nhìn lại không sao thèm ăn nổi, chỉ cúi đầu ăn cơm tẻ, mà ăn cũng cực kỳ miễn cưỡng. Thẩm Thời Linh thấy vậy cũng khá lo lắng, hỏi: “Có bảo Trương thái y tới đây khám thử chưa?”
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Khám rồi, nói là không có gì đáng ngại, có thể là do thời tiết thôi.”
Khi nàng có thai giai đoạn đầu, khẩu vị cực kỳ tốt, bây giờ lại không muốn ăn gì, thật sự là kỳ lạ. Thẩm Thời Linh không yên lòng, cân nhắc một lát lại nói: “Có cần đổi y quan khác đến khám hay không?”
Mạnh Cảnh Xuân biết nàng lo lắng gì, vội nói: "Hôm đó Trương thái y không rảnh, Hồ thái y cũng đến khám thử rồi, cũng nói không có gì đáng ngại cả. Trưởng tỷ không cần lo quá, thật sự không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Thời Linh nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng sốt ruột nhưng lại không giúp được gì, cuối cùng trách móc lên đầu Thẩm Anh: “Trước giờ ngươi chẳng nói được câu yêu thương nào hết. Thời gian mang thai thật sự rất khổ cực, có phải là bị ngươi làm tức hay không?”
Thẩm Anh có khổ mà không nói được, chỉ đành phải buồn bực ăn cơm.
Mạnh Cảnh Xuân vội bào chữa cho hắn: "Không phải, không phải, không liên quan đến Tướng gia đâu.”
“Tính tình của hắn thế nào tỷ còn không biết sao?” Thẩm Thời Linh nhấp một ngụm rượu, lại liếc Thẩm Anh một cái: “Không cần nói thay cho hắn.”
Mạnh Cảnh Xuân tự biết càng giải thích càng nói không rõ, chỉ đành phải chôn đầu tiếp tục ăn cơm trắng.
Ăn xong bữa cơm tất niên, bên ngoài lại đổ tuyết. Người kinh thành không có thói quen thức đón giao thừa, cho nên đã đi ngủ sớm. Khi nhóm người Thẩm Thời Linh trở về, trên đường im ắng, ngay cả người đi đường cũng không có.
Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Anh chỉ đứng ở ngoài nhà một hồi, thấy xe ngựa của bọn họ đã khuất bóng ở đầu đường, cũng quay vào trong nhà.
Sau khi cặp vợ chồng nhỏ vào phòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau, rủ rỉ rù rì trò chuyện trong ngày, trái lại không ngủ được nữa. Một năm sắp trôi qua, rất nhiều chuyện xưa bị lôi ra để cười nhạo, nhớ lại một phen, thời gian vui vẻ có nhiều như vậy, cảm thấy đúng là rất xứng đáng.
Qua một lát, Thẩm Anh phủ tay lên bụng nàng: “Ban ngày chỉ ăn một chút cháo loãng, tối cũng không ăn gì, không khó chịu sao? Có muốn ăn gì không?”
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cả buổi, muốn nói lại thôi, giống như tự bản thân mình cũng không biết rõ.
Thẩm Anh lấy tay nâng đầu, mong mỏi nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nói ra thứ gì muốn ăn.
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, Mạnh Cảnh Xuân liền nói: "Cho dù muốn ăn gì đó, e là lúc này cũng không ăn được, bây giờ ngủ ngay sẽ không khó chịu.”
Thẩm Anh nghe nàng nói như vậy, liền cảm thấy nàng uất ức hơn, lập tức đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, nói: “Không thể cứ để đói như vậy được, nàng muốn ăn gì cứ nói với ta ngay đi, nếu không thì ta sẽ đi làm một ít sủi cảo cho nàng ăn.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng ngồi dậy theo, gãi gãi đầu: “Ăn một ít đồ ngọt?”
"Ngọt?"
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu: “Ừ, nóng là tốt nhất.”
Yêu cầu này càng làm Thẩm Anh khó khăn hơn. Vừa muốn ngọt, lại còn phải nóng, chẳng lẽ muốn nấu một chén chè? Hắn mặc quần áo tử tế, cau mày đi ra ngoài, Mạnh Cảnh Xuân cũng không quá buồn ngủ, liền đứng dậy lục lọi trong ngăn tủ.
Từ khi nàng mang thai tới nay, Thẩm Anh vơ vét đông một chút tây một chút, bây giờ đã nhét đầy một ngăn đủ món đồ chơi nho nhỏ, trong ngăn tủ bên cạnh là một đống quần áo con nít. Thẩm Anh giống như chắc chắn nàng sẽ sinh con gái vậy, quần áo cũng toàn là mấy bộ của bé gái, có thể mặc đến tận bốn, năm tuổi.
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ phiền muộn, lỡ như sinh con trai thì biết làm thế nào? Để con trai mặc đống quần áo rực rỡ sắc màu thế này, không phải là sẽ bị cười thối mũi sao.
Nàng nhàm chán chơi mới thứ đồ nho nhỏ đó, vô thức ngẩn người. Đợi đến khi Thẩm Anh quay lại, đã là nửa canh giờ sau. Thẩm Anh bưng khay, mím môi, đặt chén lên bàn nhỏ ở đầu giường, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, quay trở lại bên giường.
Mạnh Cảnh Xuân ngó ngó cái chén kia, nhìn cả nửa buổi: “Cái này...... là nước đường đúng không?”
Vẻ mặt Thẩm Anh cực kỳ thấp thỏm, nói: "Vốn định làm chè, kết quả......"
Mạnh Cảnh Xuân láng máng đoán được món chè hắn nấu quá khó ăn không dám bưng lên, cho nên mới bê một chén nước đường lên ăn tạm. Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, bưng chén nước đường kia lên, ngửa đầu uống: "Cũng tàm tạm, có thể uống được, vừa ngọt vừa ấm, rất hợp khẩu vị."
Nàng đặt cái chén không xuống, lại vỗ vỗ một ít tuyết đọng lại trên quần áo hắn chưa tan đi, khẽ thở dài: "Ôi, bên ngoài tuyết rơi nhiều vậy sao.” Nói xong, nàng lại duỗi tay dán lên gò má lành lạnh của Thẩm Anh: "Ấm không?”
Canh giờ không còn sớm, Mạnh Cảnh Xuân cởi áo ngoài cho hắn, nằm lên giường lần nữa, ôm hắn ngủ. Mọi âm thanh ngoài phòng đều tĩnh mịch, chẳng bao lâu sau Mạnh Cảnh Xuân đã chìm vào giấc ngủ, Thẩm Anh nhẹ nhàng khoác một tay lên bụng nàng, đến khi sắp ngủ, tiểu gia hỏa trong bụng rõ ràng đá một cái vào đúng lòng bàn tay hắn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Anh bị tiếng pháo lốp ba lốp bốp ngoài phòng đánh thức, mở to mắt ra, thấy Mạnh Cảnh Xuân đã lăn vào bên trong giường, hình như vẫn còn ngủ mê man.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay định đứng dậy, không ngờ vừa mới ngồi lên thì Mạnh Cảnh Xuân đã lăn tới đây, mắt cũng không mở, hoàn toàn dựa vào cảm giác lôi kéo hắn, ép buộc hắn nằm xuống rồi duỗi tay qua bịt lỗ tai hắn lại, giọng nói nho nhỏ lười biếng, làm cho người ta hoàn toàn không có động lực rời giường. “Uhm, ngủ tiếp một lát thôi." Bàn tay che trên lỗ tai hắn lại luồn qua dưới cánh tay hắn, dán vào sau lưng, ôm hắn lại thật chặt.
Danh sách chương