Sau khi Mạnh Cảnh Xuân chuyển khỏi gian phòng của Thẩm Anh ở quan xá, mỗi tháng Thẩm Anh vẫn đúng hạn nộp một lượng tiền thuê, chưa bao giờ khất nợ, vì thế Lại bộ vẫn treo tên của Mạnh Cảnh Xuân như cũ, gian nhà đó cũng không ai vào ở.

Thẩm Anh đề cập với Đổng Tiêu Dật về chuyện quan xá, sau đó cũng lập tức sai người đến Lại bộ, bảo là bây giờ Mạnh Cảnh Xuân không ở nữa, gian phòng kia mới chính thức trống ra.

Ngày hôm sau, quả thật Đổng Tiêu Dật đi đến Lại bộ, tiểu lại từng nghe cấp dưới của Thẩm Anh nhắc tới, biết nàng là danh thần Đổng Tiêu Dật ở đất Sở, là tâm phúc bên cạnh tân hoàng, liền thấp thỏm dẫn nàng đi xem phòng trong quan xá. Gian phòng của Thẩm Anh được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, bố trí cũng chu đáo, Đổng Tiêu Dật nhìn lướt qua, cảm thấy không tệ, lập tức moi một lượng bạc ra đưa cho tiểu lại kia, coi như là quyết định ở lại đây.

Mấy người ở nhà xung quanh đều biết căn này đã được bỏ trống rất lâu, bây giờ lại có người chuyển vào, không khỏi hiếu kỳ. Tiểu lại quan xá đã nhận tiền bịt miệng, nên chỉ nói với bên ngoài là một đại thần đất Sở tới, chứ không lộ ra người đó là Đổng Tiêu Dật.

Đổng Tiêu Dật mới tới kinh thành, cô độc một mình, hầu như không mang gì cả. Mạnh Cảnh Xuân nghe nói nàng tới đây, lập tức chuẩn bị một ít vật dụng hàng ngày, định đưa sang cho Đổng Tiêu Dật. Thẩm Đại Duyệt thì càng vui mừng hơn, cũng muốn đi theo Mạnh Cảnh Xuân tới thăm Đổng Tiêu Dật. Mạnh Cảnh Xuân không chịu nổi nàng lằng nhằng dây dưa, chỉ có thể mang nàng theo.

Lúc hai người đến quan xá, Đổng Tiêu Dật lại không có ở đấy. Mạnh Cảnh Xuân đợi trong xe ngựa một lát, đang định để hôm khác quay lại, Thẩm Đại Duyệt vẫn luôn vén rèm nhìn ra ngoài lại nói: "Tẩu tẩu, bên kia có người tới."

Mạnh Cảnh Xuân thuận theo cửa sổ, ngó ra ngoài. Cừ thật, ban ngày ban mặt mà không ngờ lại đụng phải Bạch Tồn Lâm, đây là duyên phận xui xẻo gì không biết nữa. Nàng vội vàng đè rèm cửa sổ xuống, nói với Đại Duyệt: “Chính là Bảng nhãn Bạch đại nhân mà muội gặp hôm đó. Chúng ta cứ mặc kệ hắn là được.”

Thẩm Đại Duyệt thấy Mạnh Cảnh Xuân như thế, nhìn nàng một cái nói: “Người này thật sự không chịu nổi đến thế cơ à? Bộ dáng muốn tránh cũng không kịp của tẩu tẩu, giống như Bạch đại nhân là kẻ xấu vậy.”

“Hắn làm người cũng không tệ lắm, chỉ là thiếu tâm nhãn thôi.” Tâm tư của Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn không đặt trên người này. Trước đó nàng còn suýt chút nữa thì quên Bạch Tồn Lâm ở sát vách, thực sự lo lắng tên lỗ mãng này sẽ đắc tội Đổng Tiêu Dật, có khi lại gây ra chuyện gì cũng không chừng.

Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, có thể là xe ngựa của các nàng dừng ngay trong khu đất trống này rất thu hút, Bạch Tồn Lâm bị lòng hiếu kỳ xúi giục, đi thẳng về hướng này. Hôm đó Ngưu quản gia đánh xe, Bạch Tồn Lâm nhìn thấy Ngưu quản gia, lập tức nhận ra ông ấy là người của Thẩm phủ. Hắn nói: "Tìm ai? Có chuyện gì sao?"

Ngưu quản gia liếc hắn một cái, không thèm trả lời, dứt khoát giả câm vờ điếc, xoay người sang chỗ khác. Bạch Tồn Lâm thật sự vô cùng tò mò, người Thẩm phủ đến đây, chẳng lẽ là có liên quan với vị mới chuyển tới kia? Tuy rằng dạo gần đây thường hay có quan viên lục tục được điều từ Sở đến kinh thành, quan viên Sở ở quan xá cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng có một tin rò rỉ nói là vị mới tới này có lai lịch không nhỏ. Tuy còn chưa chính thức lộ diện, nhưng tám phần là sẽ khiến cho triều đình nổi cơn sóng gió.

Bạch Tồn Lâm nghe được tin người này ở cạnh nhà mình, nhưng lại chưa hề gặp nàng lần nào, lòng hiếu kỳ liền tăng thêm gấp bội.

Nếu có liên quan với Thẩm Anh, vậy thì nhất định là quan lớn kinh khủng nha.

Hắn bỗng nhiên có phần khẩn trương.

Đúng vào lúc này, ở chỗ giao lộ có một người rẽ vào. Bạch Tồn Lâm cẩn thận nhìn nhìn, người kia đã đi tới đối diện, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Nếu người này là đại quan thì tất cả đại quan trên đời này cũng không khỏi quá trẻ tuổi rồi.

Hắn đứng tại chỗ đợi người kia đi tới, nghĩ không chừng còn có thể chào hỏi, không ngờ Đổng Tiêu Dật lại xem hắn như không hề tồn tại, mắt cũng không liếc lấy một cái, đi thẳng tới ngưỡng cửa. Bạch Tồn Lâm ngây người, lại thấy Mạnh Cảnh Xuân từ trong xe ngựa bước ra, theo sau chính là cô nương gặp ở quán trà lần trước.

Hắn sững sờ nhìn Mạnh Cảnh Xuân đi đến trước cửa phòng bên cạnh, mắt trợn tròn. Sao Mạnh Cảnh Xuân lại có thể dây dưa không rõ với bao nhiêu quan lớn như vậy chứ?

Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt đi theo Đổng Tiêu Dật vào phòng, Ngưu quản gia chuyển một ít vật dụng thường ngày vào, Đổng Tiêu Dật nhìn một cái, nhìn Mạnh Cảnh Xuân cười nhẹ: “Bây giờ làm vợ người ta rồi, ngươi ngược lại suy nghĩ chu đáo hơn.”

Hôm nay Mạnh Cảnh Xuân mặc một thân nam trang, Đổng Tiêu Dật nhìn cũng không thấy kỳ lạ.

Về chuyện Mạnh Cảnh Xuân giả nam làm quan ở kinh thành, nàng biết; chủ ý nho nhỏ kia của Thẩm Anh, nàng cũng biết. Đơn giản là hy vọng nàng đến kinh thành có thể thúc đẩy chính sách cho nữ đi học, thậm chí còn mở ra chế độ cho nữ làm quan. Như vậy, cho dù là khi quân, nếu phía trên không truy cứu, thì cũng không có ai có thể bàn tán gì, quan hệ của hắn với Mạnh Cảnh Xuân cũng có thể danh chính ngôn thuận công khai ra ngoài.

Nàng hiểu rõ những khó khăn của nữ nhân khi ra làm quan, càng biết người lấy thân phận này đã phải vật lộn nhiều hơn so với người khác. Duyên phận giữa Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Anh cũng không dễ dàng gì, nàng có lòng muốn giúp cho người khác hoàn thành ước vọng, trong đáy lòng thật sự mong bọn họ có thể được hạnh phúc.

Trong phòng thiếu rất nhiều thứ, Đổng Tiêu Dật muốn mời hai nàng uống một chén trà, rồi lại lười động tay làm. Ngưu quản gia tự chủ trương thu dọn lại gian phòng giúp nàng, Đổng Tiêu Dật cũng chỉ đứng nhìn một bên rồi quay sang nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Cũng sắp đến trưa rồi, ra ngoài uống một chén không?”

Hôm nay là ngày nghỉ của Mạnh Cảnh Xuân, mà cũng không có chuyện gì quá quan trọng, nàng lập tức đồng ý. Vẫn là quán rượu cách quan xá không xa, Mạnh Cảnh Xuân lại nhớ đến một ít chuyện xưa. Năm ngoái bạn cùng trường với nàng đến thăm, chính là ăn cơm ở đây, sau đó nàng mặt dày mày dạn nửa đêm sang gõ cửa nhà Thẩm Anh, tá túc một đêm trong thư phòng của hắn.

Bây giờ nhớ lại, có cảm giác như chuyện này đã từ rất lâu.

Trong bữa tiệc, Đổng Tiêu Dật kể một ít chuyện xấu của Thẩm Anh thời còn niên thiếu, Thẩm Đại Duyệt ngồi một bên yên lặng cười. Đổng Tiêu Dật liếc nhìn nàng: "Tiểu nha đầu cười cái gì? Lúc đó muội còn chưa ra đời đâu.”

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ: “Hình như lúc đó muội cũng chỉ mới bốn, năm tuổi......"

Đổng Tiêu Dật cười nhẹ, khóe mắt cuối cùng cũng đã có nếp nhăn. Nàng hơi hâm mộ nhìn Mạnh Cảnh Xuân: “Muội mới có hai mươi tuổi, còn trẻ lắm.”

Một tiếng cảm thán này khiến cho Mạnh Cảnh Xuân ngược lại cảm thấy ngại ngùng.

Nàng cúi đầu nhấp một ngụm rượu, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Tồn Lâm ngồi bên bàn đối diện. Hắn đến đây khi nào vậy?! Mạnh Cảnh Xuân nhất thời cảm thấy hơi căng thẳng, cúi đầu vờ như không thấy hắn, không ngờ Bạch Tồn Lâm đã tự mình cầm chén bước tới ngồi xuống, cười ha ha nói: "Gặp được hiền đệ ở đây, thật đúng là duyên phận."

Mạnh Cảnh Xuân đứng bật dậy, cũng không để ý nhiều, túm lấy tay áo Bạch Tồn Lâm, đi thẳng ra ngoài.

Lúc này sức nàng lại rất mạnh, kéo Bạch Tồn Lâm đi thẳng ra ngoài cửa quán rượu, nàng mới buông tay. Nàng liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Không biết Bạch huynh nghe được lời đồn gì ở bên ngoài rồi, nhưng vị ngồi bên trong kia không phải là người mà Bạch huynh muốn kéo quan hệ là kéo được đâu. Nếu không cẩn thận đắc tội, e là tương lai Bạch huynh sẽ phải hối hận đấy."

Lời này nàng nói khá nóng nảy, Bạch Tồn Lâm lại oán thầm, Mạnh Cảnh Xuân ngươi có thể kéo quan hệ với người ta, vậy sao ta lại không thể? Lúc ấy Thẩm Anh ở ngay cạnh nhà ngươi, quan hệ kia ngươi kéo đến mức người khác không dám nhìn thẳng, bây giờ khó khăn lắm mới có một đại quan tới ở bên cạnh nhà ta, sao lại không thể kéo quan hệ? Chẳng qua chỉ muốn mượn rượu chào hỏi một câu trước, vậy mà còn bị ngươi ngăn lại. Bạch Tồn Lâm ta cũng không có hồ đồ đâu.

Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn như vậy, không khỏi thở dài: “Ta chỉ vì muốn tốt cho Bạch huynh thôi, sau này Bạch huynh sẽ hiểu."

Tiếc rằng Mạnh Cảnh Xuân chọn sai phương pháp, Bạch Tồn Lâm đâu phải là kẻ chỉ cần dùng mấy lời khuyên tầm thường là khuyên được. Lúc này hắn đã sớm không nghe lọt tai rồi, quay đầu đi thẳng vào trong, cực kỳ sảng khoái vọt tới trước mặt Đổng Tiêu Dật: "Vãn bối là Bạch Tồn Lâm, hiện tại đang nhậm chức Viên ngoại lang bên Công bộ, ở trong căn nhà ngay bên cạnh tiền bối, thật là duyên phận khó có được."

Đổng Tiêu Dật cũng không thèm nâng mắt, rốt cuộc cái đồ không biết cư xử này từ nơi nào chạy tới vậy? Người như thế mà cũng vào nha môn làm việc được, Công bộ thật sự thiếu người đến thế à?

Mạnh Cảnh Xuân đứng đằng sau nghe được, trực tiếp dừng chân.

Nàng đoán, lần này Bạch Tồn Lâm thực sự là toi rồi.

Đổng Tiêu Dật không có tính kiên nhẫn tốt như Thẩm Anh, thủ đoạn cũng hung ác hơn Thẩm Anh. Nếu có người chọc nàng, e là sẽ phải đợi gặp rủi rồi. Bạch Tồn Lâm luôn luôn khiến kẻ khác gặp rủi, không ngờ hôm nay lại chạm phải sát tinh Đổng Tiêu Dật này.

Đổng Tiêu Dật hơi giương mắt liếc xéo hắn, giọng nói lạnh lẽo rét buốt: “Cấp trên của ngươi là ai vậy?"

Thằng nhãi Bạch Tồn Lâm này lại cực kỳ không biết nhìn sắc mặt người khác, ngây thơ nói: “Khổng Thế Hùng Khổng đại nhân.”

Đổng Tiêu Dật không đếm xỉa gì tới hắn nữa, ôn nhu nói với Thẩm Đại Duyệt ở đối diện: "Ăn no chưa?"

Thẩm Đại Duyệt gật gật đầu.

Đổng Tiêu Dật liền đứng lên: “Vậy thì đi thôi.”

Thẩm Đại Duyệt đứng dậy đi ra ngoài với nàng, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đi tính tiền, lại bị Bạch Tồn Lâm ngăn lại.

Sức tưởng tượng phong phú của hắn phát huy tới cực hạn: "Hiền đệ định đưa muội muội mình cho vị đại nhân này làm phu nhân à? Theo ta thấy thân thể vị đại nhân này không được tốt cho lắm, lệnh muội gả đến đó e là......"

Xưa nay Mạnh Cảnh Xuân không bao giờ trở mặt với người khác, lần này cũng gượng gạo ngắt lời hắn: “Ta niệm tình Bạch huynh cùng khoa thi với ta, mấy lời nên nói đều đã nói cả rồi. Bạch huynh suy đoán như vậy thật sự khiến người khác rất không thoải mái. Danh tiết của xá muội cực kỳ quan trọng, xin Bạch huynh bớt nói những lời như thế đi. Ngoài ra, vị đại nhân này, Bạch huynh thật sự không đắc tội nổi đâu.”

Nàng liền tù tì nói xong, đầu cũng không quay lại bỏ đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Bạch Tồn Lâm đang trợn mắt há mồm. Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, thầm suy ngẫm vì lý do gì mà Mạnh Cảnh Xuân lại biến thành bộ dáng này......

Bên ngoài, Thẩm Đại Duyệt nhỏ giọng nói với Đổng Tiêu Dật: "Tẩu tẩu nói vị Bạch đại nhân này chính là Bảng nhãn cùng khóa, thực không biết...... thi đình thi kiểu gì nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân đã vội vàng đuổi tới, hơi hổn hển nói với Đổng Tiêu Dật: "Đổng đại nhân đừng nên so đo với một tiểu lại nho nhỏ, chỉ là còn quá trẻ nên không hiểu chuyện lắm mà thôi.”

Đổng Tiêu Dật lại cau mày: "Thiếu căn cốt à? Vậy cuộc thi chắc cũng be bét?”

Một lời trúng đích.

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

Mấy quan lại chỉ biết học gạo không biết cách làm người, Đổng Tiêu Dật không phải là chưa từng gặp, nhưng không có tâm nhãn đến tận trình độ này, thì đúng là hiếm có. Người như vậy mà sau này còn làm hàng xóm với mình, Thẩm Anh làm vậy là muốn mình an tâm kiểu gì?

Nàng nhìn Mạnh Cảnh Xuân, hỏi: "Nghe nói sau khi Thẩm Anh chuyển ra, muội còn ở trong gian phòng quan xá đó một lúc?”

"Đúng vậy......"

Đổng Tiêu Dật lại hỏi: "Lúc đó tên thiếu tâm nhãn này đã ở sát vách muội rồi à?”

Mạnh Cảnh Xuân không khỏi nhớ đến vài chuyện xấu hổ, khẽ gật đầu.

Đổng Tiêu Dật thầm nghĩ thực đáng thương, khóe môi hơi mím lại, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Lúc đó muội với Thẩm Anh có gì gì không?”

Gì cơ? Có gì gì?

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng liều mạng lắc đầu.

“Chắc hẹn hò thì có chứ?”

Mạnh Cảnh Xuân ngượng chín mặt, thề thốt phủ nhận: “Không có không có.”

Đổng Tiêu Dật mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Đừng nói là tên thiếu tâm nhãn kia quấy nhiễu hai người chứ? Nhìn tình hình hôm nay, hình như muội rất sợ hắn lỗ mãng đắc tội ta. Chắc tên gia hỏa này cũng từng đắc tội Thẩm Anh rồi? Đến giờ mà vẫn còn ở Công bộ làm việc được, thật đúng là kỳ tích."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện