Dường như không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này, trên mặt Thẩm Anh toát lên vẻ nghi ngờ.
Mạnh Cảnh Xuân cuống quít giải thích: “Hôm nay hạ quan vừa mới chuyển đến ở trong quan xá, đúng lúc người bên nhà bếp đưa tới một ít quả sơn trà, hạ quan thay mặt nhận một phần, nên bây giờ cố ý đem sang.” Nói xong nhanh chóng đưa gói giấy ướt sũng ra, còn không quên bổ sung thêm một câu: “Không biết Tướng gia ở ngay sát vách, hạ quan rất là sợ hãi.”
"Sợ hãi?"
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
“Nói năng nghe rất xuôi tai, chẳng qua lại không nhìn ra được dáng vẻ sợ hãi.” Thẩm Anh nói, cũng không có ý gì là muốn nhận bọc giấy kia.
Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn không nhận quả sơn trà, lông mày nhăn lại, hai tay nâng bọc giấy, làm bộ như muốn quỳ xuống: “Chẳng lẽ Tướng gia muốn hạ quan quỳ xuống mới chịu nhận hay sao?”
Thẩm Anh hơi bĩu môi dưới, liếc qua gói giấy ướt sũng kia, thật sự là không muốn nhận, liền nói: “Ngươi đem về ăn đi.”
Thoáng chốc Mạnh Cảnh Xuân liền đứng thẳng người dậy, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trả lời giọng sang sảng: “Tạ ơn Tướng gia đã ban thưởng!”
Thẩm Anh không hề muốn đả kích con người trẻ tuổi lanh lợi nhiệt tình này, nhưng lại nhịn không được mà nói một câu: “Ổn trọng chút.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, giữa lông mày đều là ý cười.
Thẩm Anh không muốn nói nhiều với nàng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi khó nén, dường như đang cố gắng giữ tỉnh táo.
Ánh sáng tuy mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, rất là biết điều ôm quả sơn trà, lui ra phía sau một bước, khom người nói: “Tướng gia nghỉ ngơi sớm một chút, hạ quan xin được cáo từ."
Thẩm Anh tích chữ như vàng, cũng không nhiều lời liền đóng cửa lại.
Mạnh Cảnh Xuân hạ khóe môi, đứng ngây tại cửa như người đần độn, đá một cục đá nhỏ trên mặt đất đi thật xa. Nàng nhìn cửa sổ còn đang sáng đèn kia, yên lặng cân nhắc suy nghĩ một phen, sau đó nhảy xuống bậc thang, đi về phía nhà bếp tìm ăn.
Ngày hôm sau, trời vẫn còn tối, Mạnh Cảnh Xuân đang mơ màng trong mộng chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nàng trở mình, đoán chắc là Thẩm đại nhân ở sát vách dậy sớm lên triều. Mấy vị quan giữ chức cao trong triều, muốn ngủ nướng cũng không được. Một người mê ngủ như Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy, sống trên đời mà không thể ngủ nướng thì quả là không thú vị.
Nhưng nàng cũng không dám ngủ lâu thêm. Trời vừa sáng, nàng liền nhanh chóng tỉnh dậy, đi đến nhà bếp phía tây ăn bữa sáng, sau đó mang theo giấy tờ tài liệu, vội vội vàng vàng đi đến Đại Lý tự.
Vốn tưởng rằng sáng sớm sẽ không có chuyện gì quá quan trọng, lại không ngờ mọi người ai nấy cũng đều bận rộn. Mạnh Cảnh Xuân mới đến, còn chân ướt chân ráo, chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, nên chỉ làm một ít việc sao chép hồ sơ. Qua hết một ngày thì tay cũng rã rời.
Trời bắt đầu tối, nàng nhìn thấy bên bàn của bạn đồng liêu hồ sơ chất thành núi, đang muốn mở miệng hỏi, lại không ngờ Đại Lý tự thiếu khanh bên kia gọi nàng qua.
Thì ra là bảo nàng mang chồng hồ sơ đã kết án sang Hàn Lâm viện để lưu trữ. Mạnh Cảnh Xuân vốn tưởng rằng mọi hồ sơ đều đã ở Đại Lý tự rồi, không ngờ còn có một phần lưu trữ bên Hàn Lâm viện. Chắc là sợ rằng nếu như có một bên bị cháy hoặc không cẩn thận hủy mất, thì còn có một chỗ khác lưu trữ hồ sơ.
Nàng ôm một chồng hồ sơ đã được niêm phong cao ngất ngưởng sang Hàn Lâm viện, thư lại bên Hàn Lâm viện viết tất cả vào sổ ghi chép, sau đó một người khác ôm chồng hồ sơ kia đi vào một cái cửa nhỏ hẹp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn vào bên trong, thấy nơi đó tối như mực, trông có vẻ rất thần bí. Lúc này chợt có người đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
Mạnh Cảnh Xuân quay phắt đầu lại, thấy là Trần Đình Phương thì liền nở nụ cười: “Giờ này mà vẫn chưa về sao?”
Trần Đình Phương không trả lời mà lại bắt chước nàng, cũng rướn cổ nhìn qua khe cửa hẹp kia, hỏi: “Mạnh huynh đang nhìn gì đó?”
Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Huynh chỉ ngó lung tung thôi.”
"Ân." Trần Đình Phương nhìn nàng, cười nhạt rồi đột nhiên hỏi, “Mạnh huynh đã từng đi qua phố hoa chưa?”
"Cái này ——" Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng nói dóc, "Rồi."
Trần Đình Phương mang theo vẻ mặt trong sáng nói: “Đệ lại chưa từng đi bao giờ.”
“Đệ mới có 17 tuổi, đang ở độ tuổi trong sáng thơ ngây, làm sao có thể đi đến mấy nơi như phố hoa chứ? Theo huynh thấy, phố hoa cũng chả có gì thú vị. Mà ở đó cũng chỉ có mấy người bụng phệ mặt đầy nếp nhăn mà thôi. Ở cùng với mấy người đó chả có gì hay ho.” Mạnh Cảnh Xuân sợ hắn nói muốn cùng nhau đi hoa phố, nên liền tỏ vẻ chán ghét trước, hòng chặn lại lời hắn.
Trần Đình Phương vẫn cười nhẹ nhàng: “Ai ai cũng nói phố hoa là nơi tụ tập mỹ nhân hiếm có trên thế gian, vậy mà Mạnh huynh lại nói như thể không thể chịu nổi như thế, thật sự khiến người khác càng thêm tò mò muốn biết.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không ngốc: “Nếu như hiền đệ đã hiếu kỳ như vậy, vậy thì lúc rảnh rỗi tự mình đi xem không phải là được rồi sao?”
"Một mình đi đến phố hoa thì có vẻ hơi kỳ lạ."
Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân đã âm thầm khinh bỉ, biết ngay là sẽ như vậy mà, liền bắt bẻ nói: "Kéo cả đàn cả lũ đi mới là kỳ lạ!"
“Chỉ có hai người thì sao có thể gọi là đàn lũ?”
Mạnh Cảnh Xuân không muốn nói năng quá cứng rắn, chí ít cũng không thể từ chối một cách gượng gạo, liền nói: “Thật ra chuyện hiểu biết về mấy mỹ nhân ‘ôn nhu hương’ như thế này vốn là chuyện bí mật riêng tư ——" Nàng ghé sát hơn vào hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ hiền đệ thích để người khác biết được mình ngủ với vị cô nương nào hay sao?”
Trần Đình Phương thấy nàng nói chuyện huỵch toẹt như vậy thì xì một tiếng phì cười.
Hắn dịu giọng nói: “Chẳng qua cũng chỉ đi ngang qua nhìn một cái, Mạnh huynh lại nghĩ lệch đi như vậy............”
"Chỉ muốn nhìn cho đã mắt thôi sao?"
Trần Đình Phương hơi gật đầu.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ dù sao mình cũng đang có vài chuyện muốn hỏi Trần Đình Phương, cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ đồng ý đi phố hoa với hắn, cuối cùng còn không quên dặn dò một phen: “Mấy nữ tử xinh đẹp rất thích đi lừa gạt người khác. Ta biết hiền đệ không sợ bị lừa, nhưng mà đừng nấn ná lâu ở nơi đó.”
Nàng nói xong liền muốn đi ra ngoài, rồi lại bất chợt dừng lại, chỉ chỉ gian phòng cất hồ sơ kia, hỏi Trần Đình Phương: “Chỉ có chỗ này lưu trữ hồ sơ của Đại Lý tự thôi sao?”
Trần Đình Phương trả lời: “Hình bộ cũng có."
Nàng mấp máy môi nhưng cuối cùng không có hỏi tiếp.
Trần Đình Phương thấy nàng quan tâm đến hồ sơ lưu trữ ở đây như thế, nghĩ chắc là nàng muốn tìm gì đó. Nhưng những hồ sơ bên trong đó toàn là những bản án xưa cũ, chẳng lẽ nàng muốn tìm hồ sơ của một bản án cũ sao? Mạnh Cảnh Xuân ngồi trên xe ngựa của Trần Đình Phương đi đến phố hoa. Đến nơi, nàng nhảy xuống, đặt chiếc ghế con xuống đất, ý là muốn để Trần Đình Phương xuống xe.
Trần Đình Phương lại không ra ngoài. Gã sai vặt đánh xe nhà hắn vội nhỏ giọng nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Chắc là thiếu gia đang thay quần áo thôi, Mạnh đại nhân chịu khó chờ một chút."
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm trợn trắng mắt, đứng đợi ngoài xe.
Qua một lát, Trần Đình Phương mới vén rèm lên, không gấp không vội xuống xe. Mạnh Cảnh Xuân bày ra dáng vẻ ta đây từng trải, không hề tò mò với những thứ xung quanh, không chớp mắt đi thẳng vào trong.
Lúc này trời đã tối hẳn, ánh đén rực rỡ sáng lên khắp nơi. Trên đường, nơi nơi đều tỏa ra mùi rượu, mùi hoa, mùi son phấn, khiến người đi đường ngất ngây.
Mấy nữ nhân trang điểm diễm lệ uyển chuyển đứng trước cửa kỹ viện đón khách, thậm chí còn có người tiến lên kéo Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhíu mi nhìn thoáng qua áo quan trên người, quả là bắt mắt. Lại quay đầu qua nhìn Trần Đình Phương, thằng nhãi này vậy mà biết phải đổi quần áo trước khi tiến vào phố hoa, đúng là người vô cùng thận trọng.
Trần Đình Phương nở nụ cười, ngẫu nhiên quay đầu lại, khiến mấy nữ nhân trong kỹ viện kinh hô liên tục. Mạnh Cảnh Xuân dùng khóe mắt liếc nhìn hắn một cái, kéo kéo tay áo hắn: "Đừng nhìn lung tung, hiền đệ không sợ bị ai nhận ra sao."
Khi nói chuyện lại nhìn thấy đằng trước có mấy tiểu quan(1) đứng trên phố, Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà nhíu mày. Tuy dạo này dân phong cũng không cởi mở hơn bao nhiêu, nhưng cũng không cấm nam phong(2), thành ra ở nơi yên hoa như thế này, có tiểu quan cũng không có gì lạ.
(1) Tiểu quan: Ngày xưa nam làm nghề bán hoa thì gọi là tiểu quan.
(2) Nam phong: Kiểu mấy ông nhà giàu chán kiểu bình thường rồi thì đổi qua nam cho đổi vị.
Trần Đình Phương thấy vẻ mặt này của nàng, nói: “Vẻ mặt này của Mạnh huynh là do cảm thấy nơi này quá phóng túng sao?”
"Cũng không phải." Mạnh Cảnh Xuân tránh né tầm mắt của nhóm tiểu quan đó, nói: "Đường đường là nam nhân mà lại đi làm cái loại nghề nghiệp này, dù gì cũng khiến người khác không được thoải mái."
Trần Đình Phương không hỏi nữa. Khi hai người đi đến trước một thanh lâu tên là Đông Hoa Phường thì Trần Đình Phương dừng lại.
Thanh lâu này vắng vẻ hiếm có, cũng không có ai đứng ngoài chào mời khách, không hề giống một thanh lâu.
Mạnh Cảnh Xuân hơi nghi ngờ, liền mở miệng nói: “Hiền đệ muốn vào nơi này sao?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Trần Đình Phương có vẻ hết sức nhu hòa. Hắn chậm rãi nói: “Đông Hoa Phường là một nơi khá tốt, không biết sau khi Mạnh huynh vào kinh có từng nghe thấy hay chưa?”
"Tốt chỗ nào?"
"Đây là dành cho quan lại."
Mạnh Cảnh Xuân giật mình hiểu ra, thì ra những kẻ ra vào Đông Hoa Phường phần lớn là tai to mặt lớn trong kinh thành. Lại nghĩ nghĩ, nếu như đây là nơi quan lại thường lui tới, vậy thì tất nhiên sẽ có những quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp. Không chừng đây là một nơi tốt để moi tin.
Đang cân nhắc thì Trần Đình Phương đã bước vào cửa, Mạnh Cảnh Xuân vội theo sau. Tú bà tiến lên đon đả chào đón, thi lễ rồi nói: “Hai vị gia nhìn thật lạ mặt, chắc hẳn là lần đầu tới đây phải không ?” Lại thấy diện mạo bất phàm của hai người Trần, Mạnh, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn.
Mạnh Cảnh Xuân vội cướp lời nói: “Nghe nói cô nương ở Đông Hoa phường tài hoa hơn người, nên muốn tới đây nghe một khúc nhạc thôi.”
Trần Đình Phương bên cạnh nhịn cười, chỉ thản nhiên nói: “Hâm nóng thêm một bầu rượu, bày thêm chút ít thức ăn nữa.”
Tứ bà kia nghe vậy thì liền đi chuẩn bị, Mạnh Cảnh Xuân lại cau chặt đầu mày, nghĩ bụng lát nữa nhất định phải ăn cho thật no. Tử viết, thực sắc tính dã(3). Cũng đã đến đây ngắm mỹ sắc rồi mà không ăn ngon một chút thì đúng là không thể nào nói nổi.
(3) ăn uống và quan hệ nam nữ là bản năng tự nhiên của con người
Gã sai vặt dẫn hai người lên lầu, rượu và thức ăn được lục tục dọn ra. Phía sau màn lụa, tiếng đàn bắt đầu cất lên. Trần Đình Phương ngồi xuống, rót một chén rượu nhỏ đưa cho Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân hơi khát, nhận lấy chén rượu uống ực một cái.
Một khúc đã hết, tú bà cuốn lại tấm màn lụa, một cô nương đang độ tuổi xuân thì ngồi sau cây đàn chậm rãi ngẩng đầu.
Thấy hai vị khách không có phản ứng gì đặc biệt, tú bà cẩn thận hỏi han: “Hai vị gia thấy thế nào?”
Mạnh Cảnh Xuân trầm ngâm một phen, chỉ nói: "Rất tốt."
Trần Đình Phương lại nói: "Tiếng nhạc thê lương."
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, nhét một miệng đầy thức ăn, nghĩ thầm Trần Đình Phương quả là một tên thích soi mói, quay sang nói với tú bà: “Nếu đã thê lương như vậy, thì bây giờ cần phải náo nhiệt hơn một chút đi.”
Vì thế tú bà liền bảo cô nương vừa mới đánh đàn lui xuống. Chỉ chốc lát sau lại có hai vị cô nương mặc y phục rực rỡ diễm lệ, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với hai người Trần, Mạnh.
Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo ăn, không để ý gì. Cô nương áo đỏ thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh nàng cười nói: “Vị tiểu gia này thật xinh đẹp nha. Sao mà ngay cả ria mép cũng không có?”
Mạnh Cảnh Xuân đặt đũa xuống, cố gắng đè ép giọng nói, bày ra sắc mặt không vui nói: “Gia mới 19 tuổi thì làm gì có ria mép?!”
Cô nương áo đỏ cười ra tiếng, lại bất ngờ vươn tay sờ soạng cằm của Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay út vừa cố tình lại như vô tình luốt qua cổ nàng, sau đó dáng vẻ như đã sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng không vạch trần gì.
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến độ mặt đều đỏ lên, đứng phắt dậy: "Gia có cho ngươi sờ sao?"
Trần Đình Phương ngồi một bên xem trò hay, nhẹ hớp trà, nói: "Kể vài tin đồn thú vị xem."
Cô nương áo vàng ngồi cạnh hắn nói: “Không biết các vị gia muốn nghe tin đồn thú vị nào?”
Mạnh Cảnh Xuân muốn tránh khỏi hai vị cô nương kia, bèn hơi dịch dịch về phía bên Trần Đình Phương, nói: “Cứ kể bừa vài chuyện trước đi.”
Áo đỏ nữ tử há mồm liền nói: "Lần trước trong Quỳnh Lâm yến............"
"Ngừng!" Mạnh Cảnh Xuân xua tay, "Đổi cái khác."
Trần Đình Phương mím môi cười.
Cô nương áo vàng bắt đầu kể: “Lần trước bên bộ Lại có một vị đại nhân tới Đông Hoa phường, ngủ lại một đêm. Sáng sớm hôm sau vì vội vàng lên triều mà quên lau vết son trên mặt, bị Hoàng thượng nhìn thấy, hỏi hắn ‘Ái khanh từ đâu mà tới thế?’. Hắn đáp ‘Đêm qua thần trực ở nha môn’. Hoàng thượng lại hỏi ‘Ngủ ngon không ?’, hắn đáp ‘Vì trực đêm nên không dám ngủ’. Hoàng thượng nói tiếp ‘Vậy mà Trẫm còn tưởng ái khanh mơ thấy thần nữ cơ đấy’, hắn cả kinh ‘Sao bệ hạ lại nói như vậy?’. Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, ban cho hắn một cái gương đồng, sau đó gán cho hắn tội khi quân, biếm về địa phương.”
Mạnh Cảnh Xuân uống rượu, cười giễu một tiếng: “Ngươi đang diễn hí kịch à, sao Hoàng thượng có thể chọc ghẹo thần tử như thế, toàn là nói bừa.”
Cô nương áo vàng kia lại kể thêm mấy câu chuyện, Mạnh Cảnh Xuân đều lắc đầu. Quay sang hỏi Trần Đình Phương, hắn cũng cảm thấy không thú vị.
Cô nương áo đỏ lại nói: “Hay là kể chuyện về Thẩm tướng Thẩm đại nhân vậy?”
Mạnh Cảnh Xuân lập tức cảm thấy hứng thú, rót một chén rượu nói: "Thẩm tướng cũng có đến đây sao?"
“Khoảng 11 năm trước thôi. Năm đó Tướng gia 16 tuổi, liên tiếp giành được mấy giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Sau khi thi đậu Trạng nguyên thì bị một đám người lôi kéo đến đây, cuối cùng lại chạy trốn mất. Lúc mấy chị em hỏi ‘Trạng nguyên lang đâu, sao lại không thấy?’, lúc này mới có người nói Thẩm tướng trốn ra ngoài từ cửa sau rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân thoáng liếc mắt, nhét một miếng trái cây vào miệng: “Thẩm tướng mà cũng từng bị kinh sợ như vậy sao?”
Cô nương áo đỏ nhíu mày: “Đó cũng là đương nhiên thôi. Thiếu niên mới 16 tuổi đầu thì biết được cái gì chứ? Tuy là có thể viết ra được một bài văn hay, nhưng không hiểu gì về chuyện nam nữ. E là đã bị dọa rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân tính toán một chút. Năm đó nàng mới có 8 tuổi. Aiz, 8 tuổi. Nàng không nhịn được mà nhớ đến vài chuyện xưa cũ, cảm thấy khó chịu, lại uống thêm một chén rượu. Cô nương áo đỏ nói tiếp: "Aiz, từ đó đến giờ cũng không thấy Tướng gia đến đây nữa."
Cô nương áo vàng cũng nhíu mày nói: “Không tới kỹ viện thì cũng thôi đi. Nhưng Tướng gia đã 27 tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, không lẽ mắc bệnh gì không tiện nói ra hay sao?”
Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, nói: "Chẳng lẽ............ Đoạn tụ?"
“Nếu vậy thì không biết bao nhiêu cô nương trong kinh thành sẽ thương tâm chết đây? Không thể nào đâu. Thiếp rất là vừa ý Tướng gia đấy. Nếu Tướng gia mà tới Đông Hoa phường lần nữa, dù bằng cách gì thì thiếp cũng phải cướp được quyền hầu hạ Tướng gia nha.” Cô nương áo vàng nói xong thì liền nở nụ cười. Cô nương áo đỏ ngồi bên cạnh đẩy nhẹ nàng ta một cái, thối thối nói: “Hừ! Chỉ sợ Tướng gia đến lúc đó lại không có khả năng, thì ngươi định ngồi tán dóc với hắn cả đêm à?”
Cô nương áo vàng phản bác nói: ”Tướng gia như vậy thì cho dù chỉ nhìn cả đêm cũng đủ thỏa mãn rồi. Nếu còn có thể tán dóc nữa, thì có bảo ta đi chết ta cũng chịu.”
Trần Đình Phương vẫn luôn thờ ơ từ nãy đến giờ chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Thẩm tướng là người cẩn trọng cần mẫn, là cánh tay đắc lực của triều đình, sao có thể cho phép hai ngươi ở đây tùy tiện bình phẩm như thế?”
Mạnh Cảnh Xuân thấy Trần Đình Phương xưa nay chưa từng nói lời gì nặng nề, bây giờ lại nói như thế, lập tức đặt chén rượu xuống, nói với hai cô nương kia: “Sau này đừng có nói nhảm như thế nữa.” Nhưng thật ra Mạnh Cảnh Xuân rất là bội phục hai cô nương này lại dám can đảm nói ra như vậy!
Dường như cô nương áo đỏ lại muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Trần Đình Phương đã đứng lên, lấy ra một thỏi bạc từ trong tay áo, đặt ở trên bàn, nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Ngồi đủ rồi, nên đi thôi.”
Trước khi đi Mạnh Cảnh Xuân còn liếc qua thỏi bạc trên bàn kia, thầm nghĩ, không hổ là con trai duy nhất của Trần gia, ra tay thật là hào phóng.
Trần Đình Phương một mình đi ra ngoài, đứng ngây ngốc trong hành lang một lát như đang chờ ai đó, trên mặt thoáng qua một chút thẫn thờ.
Mạnh Cảnh Xuân đi qua: “Hiền đệ cũng chỉ mới ngồi được khoảng một chén trà nhỏ, thực sự xem đủ rồi sao?”
Trần Đình Phương hơi nhếch môi, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu nói: “Thực sự đúng như Mạnh huynh nói lúc nãy, không có gì thú vị. Nơi dùng để tiêu tiền mua vui nhưng cũng chỉ được đến thế này, không biết vì sao người đời lại tham luyến mấy chỗ này như thế.”
“Theo ta thấy, hiền đệ đừng chỉ nhìn một phía phiến diện như vậy. Ở trong mắt chúng ta thì những thứ này không có gì hay ho, nhưng người khác thì lại bảo đây là một nơi cực tốt.” Mạnh Cảnh Xuân than nhẹ một tiếng, quay đầu liếc về phía sau lưng một cái, “Mỗi người cảm nhận mỗi khác, không có gì là khó hiểu cả.”
Trần Đình Phương cười nhẹ, xoay người đi xuống lầu.
Hai người cùng đi đến cuối khu phố hoa, trên đường vẫn náo nhiệt tấp nập như khi tới. Xe ngựa Trần phủ đứng đợi tại một nơi bí mật gần đó.
Trên xe xóc nảy, Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi rượu xộc lên, đầu choáng váng, nhưng vẫn không quên hỏi Trần Đình Phương một chuyện quan trọng.
Nàng nói: "Đệ biết chuyện Thẩm tướng ở tại quan xá, đúng không ?”
Trần Đình Phương trả lời: “Đương nhiên biết, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng. Thẩm tướng đã ở quan xá 10 năm, cũng không có gì bất ngờ.”
“10 năm?” Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ kinh ngạc, “Không lẽ Thẩm tướng không có phủ đệ của riêng mình sao?”
Trần Đình Phương nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có.”
Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày: “Bổng lộc của Thẩm tướng...... chắc cũng không thấp. Tại sao còn phải chịu ủy khuất mà ở quan xá......"
Trần Đình Phương thản nhiên: “Lương tháng của hữu tướng là 300 lượng.”
“300......” Lời tiếp theo của Mạnh Cảnh Xuân nghẹn cứng tại cổ họng. Một tháng nàng cũng chỉ nhận được hơn 3 lượng, vậy mà Thẩm Anh hắn nhận 300! Đáng hận là một kẻ như vậy mà còn ở tại quan xá 11 năm trời!
“Có lẽ là thấy quan xá thuận tiện nên cũng không chuyển đi nơi khác. Huống chi Thẩm tướng không có gia đình vợ con gì, ở một căn nhà bự để làm chi đâu.” Trần Đình Phương chậm rãi nói, liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái, “Mạnh huynh có tò mò vì sao Thẩm tướng không cưới vợ không ?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ Trần Đình Phương như là biết rõ nội tình, sao nàng có thể không tranh thủ nghe ngóng cho được?
“E là với vị trí của Thẩm tướng thì cưới ai cũng không ổn. Hoàng thượng kị nhất là kết bè kết phái, bây giờ Thẩm tướng ngồi ở địa vị cao, cưới vị tiểu thư con quan nào cũng đều không thích hợp, trừ khi Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng Hoàng thượng lại chưa hề đề cập tới chuyện này, giống như là thấy Thẩm tướng không cưới vợ cũng rất tốt, không cần lãng phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh trong gia đình.”
“Nữ nhân trên thế gian đâu phải chỉ có tiểu thư con quan.”
“Nữ nhi của thương nhân cũng không thể cưới, sợ quan – thương cấu kết. Dòng dõi thư hương trong sạch thì Thẩm tướng không có thời gian để mà làm quen. Những nhà còn lại thì không môn đăng hộ đối.” Trần Đình Phương ngừng lại một chút, “Hơn nữa, cũng không có ai dám đứng ra làm mai. Tuy có rất nhiều cô nương quý mến Thẩm tướng, nhưng thật sự muốn gả thì chẳng có bao nhiêu.”
"Cũng phải." Đứng ở vị trí đó, có thể quang vinh, cũng có thể thất bại ê chề. Tuy rằng danh vọng cao lớn không kể xiết, nhưng cũng như đang đi trên lớp băng mỏng.
Mạnh Cảnh Xuân lại dựa vào cửa sổ xe, suy nghĩ một vài chuyện. Rượu của Đông Hoa phường ngấm lâu, chỉ uống mấy chén nhỏ tuy không đủ say, nhưng đầu óc cũng đã mơ hồ. Nàng nghĩ thầm, lát nữa phải đi tìm chút đồ ăn để lót dạ, chứ lúc nãy ở kỹ viện chả kịp ăn gì.
Đang suy nghĩ thì xe ngựa Trần phủ đã đi đến cửa tây của quan xá. Trần Đình Phương vươn tay nhẹ vỗ vỗ nàng: "Mạnh huynh, đến quan xá rồi."
Mạnh Cảnh Xuân “a” một tiếng, vội vàng xoa xoa mặt, tạm biệt Trần Đình Phương, nhảy xuống xe ngựa.
Gió đêm ấm áp, đèn lồng treo trên cửa quan xá nhẹ đong đưa, đèn nhà bếp vẫn còn sáng. Mạnh Cảnh Xuân hân hoan, chân bước càng lúc càng nhanh, còn chưa phản ứng kịp thì đã vồ ếch ‘oạch’ một phát.
Mạnh Cảnh Xuân đau đến nhe răng trợn mắt, tỉnh hẳn rượu. Cú ngã này cũng thật là nặng, khiến toàn thân nàng đều run lên.
Nàng nằm ì ra đấy một lát thì có một bàn tay chìa về phía nàng, nói: “Còn không mau đứng dậy?”
Mạnh Cảnh Xuân cuống quít giải thích: “Hôm nay hạ quan vừa mới chuyển đến ở trong quan xá, đúng lúc người bên nhà bếp đưa tới một ít quả sơn trà, hạ quan thay mặt nhận một phần, nên bây giờ cố ý đem sang.” Nói xong nhanh chóng đưa gói giấy ướt sũng ra, còn không quên bổ sung thêm một câu: “Không biết Tướng gia ở ngay sát vách, hạ quan rất là sợ hãi.”
"Sợ hãi?"
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
“Nói năng nghe rất xuôi tai, chẳng qua lại không nhìn ra được dáng vẻ sợ hãi.” Thẩm Anh nói, cũng không có ý gì là muốn nhận bọc giấy kia.
Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn không nhận quả sơn trà, lông mày nhăn lại, hai tay nâng bọc giấy, làm bộ như muốn quỳ xuống: “Chẳng lẽ Tướng gia muốn hạ quan quỳ xuống mới chịu nhận hay sao?”
Thẩm Anh hơi bĩu môi dưới, liếc qua gói giấy ướt sũng kia, thật sự là không muốn nhận, liền nói: “Ngươi đem về ăn đi.”
Thoáng chốc Mạnh Cảnh Xuân liền đứng thẳng người dậy, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trả lời giọng sang sảng: “Tạ ơn Tướng gia đã ban thưởng!”
Thẩm Anh không hề muốn đả kích con người trẻ tuổi lanh lợi nhiệt tình này, nhưng lại nhịn không được mà nói một câu: “Ổn trọng chút.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, giữa lông mày đều là ý cười.
Thẩm Anh không muốn nói nhiều với nàng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi khó nén, dường như đang cố gắng giữ tỉnh táo.
Ánh sáng tuy mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, rất là biết điều ôm quả sơn trà, lui ra phía sau một bước, khom người nói: “Tướng gia nghỉ ngơi sớm một chút, hạ quan xin được cáo từ."
Thẩm Anh tích chữ như vàng, cũng không nhiều lời liền đóng cửa lại.
Mạnh Cảnh Xuân hạ khóe môi, đứng ngây tại cửa như người đần độn, đá một cục đá nhỏ trên mặt đất đi thật xa. Nàng nhìn cửa sổ còn đang sáng đèn kia, yên lặng cân nhắc suy nghĩ một phen, sau đó nhảy xuống bậc thang, đi về phía nhà bếp tìm ăn.
Ngày hôm sau, trời vẫn còn tối, Mạnh Cảnh Xuân đang mơ màng trong mộng chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nàng trở mình, đoán chắc là Thẩm đại nhân ở sát vách dậy sớm lên triều. Mấy vị quan giữ chức cao trong triều, muốn ngủ nướng cũng không được. Một người mê ngủ như Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy, sống trên đời mà không thể ngủ nướng thì quả là không thú vị.
Nhưng nàng cũng không dám ngủ lâu thêm. Trời vừa sáng, nàng liền nhanh chóng tỉnh dậy, đi đến nhà bếp phía tây ăn bữa sáng, sau đó mang theo giấy tờ tài liệu, vội vội vàng vàng đi đến Đại Lý tự.
Vốn tưởng rằng sáng sớm sẽ không có chuyện gì quá quan trọng, lại không ngờ mọi người ai nấy cũng đều bận rộn. Mạnh Cảnh Xuân mới đến, còn chân ướt chân ráo, chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, nên chỉ làm một ít việc sao chép hồ sơ. Qua hết một ngày thì tay cũng rã rời.
Trời bắt đầu tối, nàng nhìn thấy bên bàn của bạn đồng liêu hồ sơ chất thành núi, đang muốn mở miệng hỏi, lại không ngờ Đại Lý tự thiếu khanh bên kia gọi nàng qua.
Thì ra là bảo nàng mang chồng hồ sơ đã kết án sang Hàn Lâm viện để lưu trữ. Mạnh Cảnh Xuân vốn tưởng rằng mọi hồ sơ đều đã ở Đại Lý tự rồi, không ngờ còn có một phần lưu trữ bên Hàn Lâm viện. Chắc là sợ rằng nếu như có một bên bị cháy hoặc không cẩn thận hủy mất, thì còn có một chỗ khác lưu trữ hồ sơ.
Nàng ôm một chồng hồ sơ đã được niêm phong cao ngất ngưởng sang Hàn Lâm viện, thư lại bên Hàn Lâm viện viết tất cả vào sổ ghi chép, sau đó một người khác ôm chồng hồ sơ kia đi vào một cái cửa nhỏ hẹp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn vào bên trong, thấy nơi đó tối như mực, trông có vẻ rất thần bí. Lúc này chợt có người đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
Mạnh Cảnh Xuân quay phắt đầu lại, thấy là Trần Đình Phương thì liền nở nụ cười: “Giờ này mà vẫn chưa về sao?”
Trần Đình Phương không trả lời mà lại bắt chước nàng, cũng rướn cổ nhìn qua khe cửa hẹp kia, hỏi: “Mạnh huynh đang nhìn gì đó?”
Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Huynh chỉ ngó lung tung thôi.”
"Ân." Trần Đình Phương nhìn nàng, cười nhạt rồi đột nhiên hỏi, “Mạnh huynh đã từng đi qua phố hoa chưa?”
"Cái này ——" Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng nói dóc, "Rồi."
Trần Đình Phương mang theo vẻ mặt trong sáng nói: “Đệ lại chưa từng đi bao giờ.”
“Đệ mới có 17 tuổi, đang ở độ tuổi trong sáng thơ ngây, làm sao có thể đi đến mấy nơi như phố hoa chứ? Theo huynh thấy, phố hoa cũng chả có gì thú vị. Mà ở đó cũng chỉ có mấy người bụng phệ mặt đầy nếp nhăn mà thôi. Ở cùng với mấy người đó chả có gì hay ho.” Mạnh Cảnh Xuân sợ hắn nói muốn cùng nhau đi hoa phố, nên liền tỏ vẻ chán ghét trước, hòng chặn lại lời hắn.
Trần Đình Phương vẫn cười nhẹ nhàng: “Ai ai cũng nói phố hoa là nơi tụ tập mỹ nhân hiếm có trên thế gian, vậy mà Mạnh huynh lại nói như thể không thể chịu nổi như thế, thật sự khiến người khác càng thêm tò mò muốn biết.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không ngốc: “Nếu như hiền đệ đã hiếu kỳ như vậy, vậy thì lúc rảnh rỗi tự mình đi xem không phải là được rồi sao?”
"Một mình đi đến phố hoa thì có vẻ hơi kỳ lạ."
Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân đã âm thầm khinh bỉ, biết ngay là sẽ như vậy mà, liền bắt bẻ nói: "Kéo cả đàn cả lũ đi mới là kỳ lạ!"
“Chỉ có hai người thì sao có thể gọi là đàn lũ?”
Mạnh Cảnh Xuân không muốn nói năng quá cứng rắn, chí ít cũng không thể từ chối một cách gượng gạo, liền nói: “Thật ra chuyện hiểu biết về mấy mỹ nhân ‘ôn nhu hương’ như thế này vốn là chuyện bí mật riêng tư ——" Nàng ghé sát hơn vào hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ hiền đệ thích để người khác biết được mình ngủ với vị cô nương nào hay sao?”
Trần Đình Phương thấy nàng nói chuyện huỵch toẹt như vậy thì xì một tiếng phì cười.
Hắn dịu giọng nói: “Chẳng qua cũng chỉ đi ngang qua nhìn một cái, Mạnh huynh lại nghĩ lệch đi như vậy............”
"Chỉ muốn nhìn cho đã mắt thôi sao?"
Trần Đình Phương hơi gật đầu.
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ dù sao mình cũng đang có vài chuyện muốn hỏi Trần Đình Phương, cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ đồng ý đi phố hoa với hắn, cuối cùng còn không quên dặn dò một phen: “Mấy nữ tử xinh đẹp rất thích đi lừa gạt người khác. Ta biết hiền đệ không sợ bị lừa, nhưng mà đừng nấn ná lâu ở nơi đó.”
Nàng nói xong liền muốn đi ra ngoài, rồi lại bất chợt dừng lại, chỉ chỉ gian phòng cất hồ sơ kia, hỏi Trần Đình Phương: “Chỉ có chỗ này lưu trữ hồ sơ của Đại Lý tự thôi sao?”
Trần Đình Phương trả lời: “Hình bộ cũng có."
Nàng mấp máy môi nhưng cuối cùng không có hỏi tiếp.
Trần Đình Phương thấy nàng quan tâm đến hồ sơ lưu trữ ở đây như thế, nghĩ chắc là nàng muốn tìm gì đó. Nhưng những hồ sơ bên trong đó toàn là những bản án xưa cũ, chẳng lẽ nàng muốn tìm hồ sơ của một bản án cũ sao? Mạnh Cảnh Xuân ngồi trên xe ngựa của Trần Đình Phương đi đến phố hoa. Đến nơi, nàng nhảy xuống, đặt chiếc ghế con xuống đất, ý là muốn để Trần Đình Phương xuống xe.
Trần Đình Phương lại không ra ngoài. Gã sai vặt đánh xe nhà hắn vội nhỏ giọng nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Chắc là thiếu gia đang thay quần áo thôi, Mạnh đại nhân chịu khó chờ một chút."
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm trợn trắng mắt, đứng đợi ngoài xe.
Qua một lát, Trần Đình Phương mới vén rèm lên, không gấp không vội xuống xe. Mạnh Cảnh Xuân bày ra dáng vẻ ta đây từng trải, không hề tò mò với những thứ xung quanh, không chớp mắt đi thẳng vào trong.
Lúc này trời đã tối hẳn, ánh đén rực rỡ sáng lên khắp nơi. Trên đường, nơi nơi đều tỏa ra mùi rượu, mùi hoa, mùi son phấn, khiến người đi đường ngất ngây.
Mấy nữ nhân trang điểm diễm lệ uyển chuyển đứng trước cửa kỹ viện đón khách, thậm chí còn có người tiến lên kéo Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhíu mi nhìn thoáng qua áo quan trên người, quả là bắt mắt. Lại quay đầu qua nhìn Trần Đình Phương, thằng nhãi này vậy mà biết phải đổi quần áo trước khi tiến vào phố hoa, đúng là người vô cùng thận trọng.
Trần Đình Phương nở nụ cười, ngẫu nhiên quay đầu lại, khiến mấy nữ nhân trong kỹ viện kinh hô liên tục. Mạnh Cảnh Xuân dùng khóe mắt liếc nhìn hắn một cái, kéo kéo tay áo hắn: "Đừng nhìn lung tung, hiền đệ không sợ bị ai nhận ra sao."
Khi nói chuyện lại nhìn thấy đằng trước có mấy tiểu quan(1) đứng trên phố, Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà nhíu mày. Tuy dạo này dân phong cũng không cởi mở hơn bao nhiêu, nhưng cũng không cấm nam phong(2), thành ra ở nơi yên hoa như thế này, có tiểu quan cũng không có gì lạ.
(1) Tiểu quan: Ngày xưa nam làm nghề bán hoa thì gọi là tiểu quan.
(2) Nam phong: Kiểu mấy ông nhà giàu chán kiểu bình thường rồi thì đổi qua nam cho đổi vị.
Trần Đình Phương thấy vẻ mặt này của nàng, nói: “Vẻ mặt này của Mạnh huynh là do cảm thấy nơi này quá phóng túng sao?”
"Cũng không phải." Mạnh Cảnh Xuân tránh né tầm mắt của nhóm tiểu quan đó, nói: "Đường đường là nam nhân mà lại đi làm cái loại nghề nghiệp này, dù gì cũng khiến người khác không được thoải mái."
Trần Đình Phương không hỏi nữa. Khi hai người đi đến trước một thanh lâu tên là Đông Hoa Phường thì Trần Đình Phương dừng lại.
Thanh lâu này vắng vẻ hiếm có, cũng không có ai đứng ngoài chào mời khách, không hề giống một thanh lâu.
Mạnh Cảnh Xuân hơi nghi ngờ, liền mở miệng nói: “Hiền đệ muốn vào nơi này sao?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Trần Đình Phương có vẻ hết sức nhu hòa. Hắn chậm rãi nói: “Đông Hoa Phường là một nơi khá tốt, không biết sau khi Mạnh huynh vào kinh có từng nghe thấy hay chưa?”
"Tốt chỗ nào?"
"Đây là dành cho quan lại."
Mạnh Cảnh Xuân giật mình hiểu ra, thì ra những kẻ ra vào Đông Hoa Phường phần lớn là tai to mặt lớn trong kinh thành. Lại nghĩ nghĩ, nếu như đây là nơi quan lại thường lui tới, vậy thì tất nhiên sẽ có những quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp. Không chừng đây là một nơi tốt để moi tin.
Đang cân nhắc thì Trần Đình Phương đã bước vào cửa, Mạnh Cảnh Xuân vội theo sau. Tú bà tiến lên đon đả chào đón, thi lễ rồi nói: “Hai vị gia nhìn thật lạ mặt, chắc hẳn là lần đầu tới đây phải không ?” Lại thấy diện mạo bất phàm của hai người Trần, Mạnh, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn.
Mạnh Cảnh Xuân vội cướp lời nói: “Nghe nói cô nương ở Đông Hoa phường tài hoa hơn người, nên muốn tới đây nghe một khúc nhạc thôi.”
Trần Đình Phương bên cạnh nhịn cười, chỉ thản nhiên nói: “Hâm nóng thêm một bầu rượu, bày thêm chút ít thức ăn nữa.”
Tứ bà kia nghe vậy thì liền đi chuẩn bị, Mạnh Cảnh Xuân lại cau chặt đầu mày, nghĩ bụng lát nữa nhất định phải ăn cho thật no. Tử viết, thực sắc tính dã(3). Cũng đã đến đây ngắm mỹ sắc rồi mà không ăn ngon một chút thì đúng là không thể nào nói nổi.
(3) ăn uống và quan hệ nam nữ là bản năng tự nhiên của con người
Gã sai vặt dẫn hai người lên lầu, rượu và thức ăn được lục tục dọn ra. Phía sau màn lụa, tiếng đàn bắt đầu cất lên. Trần Đình Phương ngồi xuống, rót một chén rượu nhỏ đưa cho Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân hơi khát, nhận lấy chén rượu uống ực một cái.
Một khúc đã hết, tú bà cuốn lại tấm màn lụa, một cô nương đang độ tuổi xuân thì ngồi sau cây đàn chậm rãi ngẩng đầu.
Thấy hai vị khách không có phản ứng gì đặc biệt, tú bà cẩn thận hỏi han: “Hai vị gia thấy thế nào?”
Mạnh Cảnh Xuân trầm ngâm một phen, chỉ nói: "Rất tốt."
Trần Đình Phương lại nói: "Tiếng nhạc thê lương."
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, nhét một miệng đầy thức ăn, nghĩ thầm Trần Đình Phương quả là một tên thích soi mói, quay sang nói với tú bà: “Nếu đã thê lương như vậy, thì bây giờ cần phải náo nhiệt hơn một chút đi.”
Vì thế tú bà liền bảo cô nương vừa mới đánh đàn lui xuống. Chỉ chốc lát sau lại có hai vị cô nương mặc y phục rực rỡ diễm lệ, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với hai người Trần, Mạnh.
Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo ăn, không để ý gì. Cô nương áo đỏ thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh nàng cười nói: “Vị tiểu gia này thật xinh đẹp nha. Sao mà ngay cả ria mép cũng không có?”
Mạnh Cảnh Xuân đặt đũa xuống, cố gắng đè ép giọng nói, bày ra sắc mặt không vui nói: “Gia mới 19 tuổi thì làm gì có ria mép?!”
Cô nương áo đỏ cười ra tiếng, lại bất ngờ vươn tay sờ soạng cằm của Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay út vừa cố tình lại như vô tình luốt qua cổ nàng, sau đó dáng vẻ như đã sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng không vạch trần gì.
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến độ mặt đều đỏ lên, đứng phắt dậy: "Gia có cho ngươi sờ sao?"
Trần Đình Phương ngồi một bên xem trò hay, nhẹ hớp trà, nói: "Kể vài tin đồn thú vị xem."
Cô nương áo vàng ngồi cạnh hắn nói: “Không biết các vị gia muốn nghe tin đồn thú vị nào?”
Mạnh Cảnh Xuân muốn tránh khỏi hai vị cô nương kia, bèn hơi dịch dịch về phía bên Trần Đình Phương, nói: “Cứ kể bừa vài chuyện trước đi.”
Áo đỏ nữ tử há mồm liền nói: "Lần trước trong Quỳnh Lâm yến............"
"Ngừng!" Mạnh Cảnh Xuân xua tay, "Đổi cái khác."
Trần Đình Phương mím môi cười.
Cô nương áo vàng bắt đầu kể: “Lần trước bên bộ Lại có một vị đại nhân tới Đông Hoa phường, ngủ lại một đêm. Sáng sớm hôm sau vì vội vàng lên triều mà quên lau vết son trên mặt, bị Hoàng thượng nhìn thấy, hỏi hắn ‘Ái khanh từ đâu mà tới thế?’. Hắn đáp ‘Đêm qua thần trực ở nha môn’. Hoàng thượng lại hỏi ‘Ngủ ngon không ?’, hắn đáp ‘Vì trực đêm nên không dám ngủ’. Hoàng thượng nói tiếp ‘Vậy mà Trẫm còn tưởng ái khanh mơ thấy thần nữ cơ đấy’, hắn cả kinh ‘Sao bệ hạ lại nói như vậy?’. Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, ban cho hắn một cái gương đồng, sau đó gán cho hắn tội khi quân, biếm về địa phương.”
Mạnh Cảnh Xuân uống rượu, cười giễu một tiếng: “Ngươi đang diễn hí kịch à, sao Hoàng thượng có thể chọc ghẹo thần tử như thế, toàn là nói bừa.”
Cô nương áo vàng kia lại kể thêm mấy câu chuyện, Mạnh Cảnh Xuân đều lắc đầu. Quay sang hỏi Trần Đình Phương, hắn cũng cảm thấy không thú vị.
Cô nương áo đỏ lại nói: “Hay là kể chuyện về Thẩm tướng Thẩm đại nhân vậy?”
Mạnh Cảnh Xuân lập tức cảm thấy hứng thú, rót một chén rượu nói: "Thẩm tướng cũng có đến đây sao?"
“Khoảng 11 năm trước thôi. Năm đó Tướng gia 16 tuổi, liên tiếp giành được mấy giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Sau khi thi đậu Trạng nguyên thì bị một đám người lôi kéo đến đây, cuối cùng lại chạy trốn mất. Lúc mấy chị em hỏi ‘Trạng nguyên lang đâu, sao lại không thấy?’, lúc này mới có người nói Thẩm tướng trốn ra ngoài từ cửa sau rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân thoáng liếc mắt, nhét một miếng trái cây vào miệng: “Thẩm tướng mà cũng từng bị kinh sợ như vậy sao?”
Cô nương áo đỏ nhíu mày: “Đó cũng là đương nhiên thôi. Thiếu niên mới 16 tuổi đầu thì biết được cái gì chứ? Tuy là có thể viết ra được một bài văn hay, nhưng không hiểu gì về chuyện nam nữ. E là đã bị dọa rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân tính toán một chút. Năm đó nàng mới có 8 tuổi. Aiz, 8 tuổi. Nàng không nhịn được mà nhớ đến vài chuyện xưa cũ, cảm thấy khó chịu, lại uống thêm một chén rượu. Cô nương áo đỏ nói tiếp: "Aiz, từ đó đến giờ cũng không thấy Tướng gia đến đây nữa."
Cô nương áo vàng cũng nhíu mày nói: “Không tới kỹ viện thì cũng thôi đi. Nhưng Tướng gia đã 27 tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, không lẽ mắc bệnh gì không tiện nói ra hay sao?”
Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, nói: "Chẳng lẽ............ Đoạn tụ?"
“Nếu vậy thì không biết bao nhiêu cô nương trong kinh thành sẽ thương tâm chết đây? Không thể nào đâu. Thiếp rất là vừa ý Tướng gia đấy. Nếu Tướng gia mà tới Đông Hoa phường lần nữa, dù bằng cách gì thì thiếp cũng phải cướp được quyền hầu hạ Tướng gia nha.” Cô nương áo vàng nói xong thì liền nở nụ cười. Cô nương áo đỏ ngồi bên cạnh đẩy nhẹ nàng ta một cái, thối thối nói: “Hừ! Chỉ sợ Tướng gia đến lúc đó lại không có khả năng, thì ngươi định ngồi tán dóc với hắn cả đêm à?”
Cô nương áo vàng phản bác nói: ”Tướng gia như vậy thì cho dù chỉ nhìn cả đêm cũng đủ thỏa mãn rồi. Nếu còn có thể tán dóc nữa, thì có bảo ta đi chết ta cũng chịu.”
Trần Đình Phương vẫn luôn thờ ơ từ nãy đến giờ chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Thẩm tướng là người cẩn trọng cần mẫn, là cánh tay đắc lực của triều đình, sao có thể cho phép hai ngươi ở đây tùy tiện bình phẩm như thế?”
Mạnh Cảnh Xuân thấy Trần Đình Phương xưa nay chưa từng nói lời gì nặng nề, bây giờ lại nói như thế, lập tức đặt chén rượu xuống, nói với hai cô nương kia: “Sau này đừng có nói nhảm như thế nữa.” Nhưng thật ra Mạnh Cảnh Xuân rất là bội phục hai cô nương này lại dám can đảm nói ra như vậy!
Dường như cô nương áo đỏ lại muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Trần Đình Phương đã đứng lên, lấy ra một thỏi bạc từ trong tay áo, đặt ở trên bàn, nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Ngồi đủ rồi, nên đi thôi.”
Trước khi đi Mạnh Cảnh Xuân còn liếc qua thỏi bạc trên bàn kia, thầm nghĩ, không hổ là con trai duy nhất của Trần gia, ra tay thật là hào phóng.
Trần Đình Phương một mình đi ra ngoài, đứng ngây ngốc trong hành lang một lát như đang chờ ai đó, trên mặt thoáng qua một chút thẫn thờ.
Mạnh Cảnh Xuân đi qua: “Hiền đệ cũng chỉ mới ngồi được khoảng một chén trà nhỏ, thực sự xem đủ rồi sao?”
Trần Đình Phương hơi nhếch môi, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu nói: “Thực sự đúng như Mạnh huynh nói lúc nãy, không có gì thú vị. Nơi dùng để tiêu tiền mua vui nhưng cũng chỉ được đến thế này, không biết vì sao người đời lại tham luyến mấy chỗ này như thế.”
“Theo ta thấy, hiền đệ đừng chỉ nhìn một phía phiến diện như vậy. Ở trong mắt chúng ta thì những thứ này không có gì hay ho, nhưng người khác thì lại bảo đây là một nơi cực tốt.” Mạnh Cảnh Xuân than nhẹ một tiếng, quay đầu liếc về phía sau lưng một cái, “Mỗi người cảm nhận mỗi khác, không có gì là khó hiểu cả.”
Trần Đình Phương cười nhẹ, xoay người đi xuống lầu.
Hai người cùng đi đến cuối khu phố hoa, trên đường vẫn náo nhiệt tấp nập như khi tới. Xe ngựa Trần phủ đứng đợi tại một nơi bí mật gần đó.
Trên xe xóc nảy, Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi rượu xộc lên, đầu choáng váng, nhưng vẫn không quên hỏi Trần Đình Phương một chuyện quan trọng.
Nàng nói: "Đệ biết chuyện Thẩm tướng ở tại quan xá, đúng không ?”
Trần Đình Phương trả lời: “Đương nhiên biết, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng. Thẩm tướng đã ở quan xá 10 năm, cũng không có gì bất ngờ.”
“10 năm?” Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ kinh ngạc, “Không lẽ Thẩm tướng không có phủ đệ của riêng mình sao?”
Trần Đình Phương nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có.”
Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày: “Bổng lộc của Thẩm tướng...... chắc cũng không thấp. Tại sao còn phải chịu ủy khuất mà ở quan xá......"
Trần Đình Phương thản nhiên: “Lương tháng của hữu tướng là 300 lượng.”
“300......” Lời tiếp theo của Mạnh Cảnh Xuân nghẹn cứng tại cổ họng. Một tháng nàng cũng chỉ nhận được hơn 3 lượng, vậy mà Thẩm Anh hắn nhận 300! Đáng hận là một kẻ như vậy mà còn ở tại quan xá 11 năm trời!
“Có lẽ là thấy quan xá thuận tiện nên cũng không chuyển đi nơi khác. Huống chi Thẩm tướng không có gia đình vợ con gì, ở một căn nhà bự để làm chi đâu.” Trần Đình Phương chậm rãi nói, liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái, “Mạnh huynh có tò mò vì sao Thẩm tướng không cưới vợ không ?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ Trần Đình Phương như là biết rõ nội tình, sao nàng có thể không tranh thủ nghe ngóng cho được?
“E là với vị trí của Thẩm tướng thì cưới ai cũng không ổn. Hoàng thượng kị nhất là kết bè kết phái, bây giờ Thẩm tướng ngồi ở địa vị cao, cưới vị tiểu thư con quan nào cũng đều không thích hợp, trừ khi Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng Hoàng thượng lại chưa hề đề cập tới chuyện này, giống như là thấy Thẩm tướng không cưới vợ cũng rất tốt, không cần lãng phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh trong gia đình.”
“Nữ nhân trên thế gian đâu phải chỉ có tiểu thư con quan.”
“Nữ nhi của thương nhân cũng không thể cưới, sợ quan – thương cấu kết. Dòng dõi thư hương trong sạch thì Thẩm tướng không có thời gian để mà làm quen. Những nhà còn lại thì không môn đăng hộ đối.” Trần Đình Phương ngừng lại một chút, “Hơn nữa, cũng không có ai dám đứng ra làm mai. Tuy có rất nhiều cô nương quý mến Thẩm tướng, nhưng thật sự muốn gả thì chẳng có bao nhiêu.”
"Cũng phải." Đứng ở vị trí đó, có thể quang vinh, cũng có thể thất bại ê chề. Tuy rằng danh vọng cao lớn không kể xiết, nhưng cũng như đang đi trên lớp băng mỏng.
Mạnh Cảnh Xuân lại dựa vào cửa sổ xe, suy nghĩ một vài chuyện. Rượu của Đông Hoa phường ngấm lâu, chỉ uống mấy chén nhỏ tuy không đủ say, nhưng đầu óc cũng đã mơ hồ. Nàng nghĩ thầm, lát nữa phải đi tìm chút đồ ăn để lót dạ, chứ lúc nãy ở kỹ viện chả kịp ăn gì.
Đang suy nghĩ thì xe ngựa Trần phủ đã đi đến cửa tây của quan xá. Trần Đình Phương vươn tay nhẹ vỗ vỗ nàng: "Mạnh huynh, đến quan xá rồi."
Mạnh Cảnh Xuân “a” một tiếng, vội vàng xoa xoa mặt, tạm biệt Trần Đình Phương, nhảy xuống xe ngựa.
Gió đêm ấm áp, đèn lồng treo trên cửa quan xá nhẹ đong đưa, đèn nhà bếp vẫn còn sáng. Mạnh Cảnh Xuân hân hoan, chân bước càng lúc càng nhanh, còn chưa phản ứng kịp thì đã vồ ếch ‘oạch’ một phát.
Mạnh Cảnh Xuân đau đến nhe răng trợn mắt, tỉnh hẳn rượu. Cú ngã này cũng thật là nặng, khiến toàn thân nàng đều run lên.
Nàng nằm ì ra đấy một lát thì có một bàn tay chìa về phía nàng, nói: “Còn không mau đứng dậy?”
Danh sách chương