"Mười một năm trước" đối với Mạnh Cảnh Xuân mà nói là một năm vô cùng nhạy cảm, khi nàng nghe vậy thì vô thức nắm chặt lấy bàn tay núp dưới ống tay áo dài rộng của Thẩm Anh.
"Lúc ấy, Nguyên phi nương nương, mẹ ruột của Nhị điện hạ ngủ mãi không tỉnh, mới đầu Thái y viện khám thì cho rằng không có gì quá đáng ngại, nhưng vài ngày bón thuốc mà Nguyên phi vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp. Sau đó Viện phán Thái y viện là Mạnh thái y đến khám, cho rằng Nguyên phi bị trúng độc, vì thế lại nghĩ cách chữa một lần nữa. Nhưng sau khi Nguyên phi tỉnh lại, thần trí không rõ, giống như bị điên, không nhận ra bất cứ ai. Theo Mạnh thái y nói, đó là vì đã bị kéo quá lâu, cho nên dù cứu về được cái mạng, thì đầu óc cũng đã bị thương tổn, nếu như cứu sớm hơn được mấy ngày, tình trạng cũng không đến nỗi như thế.”
Hắn dừng một chút: “Khi đó đúng lúc bệ hạ đi xuống phía nam tuần tra, đến khi trở về thì trong cung đã rối thành một nùi. Bệ hạ bí mật ra lệnh cho Chu đại nhân tra rõ chuyện này, còn ta, vừa vặn làm phụ quan."
Một cái tay khác của Mạnh Cảnh Xuân nép trong tay áo không tự giác nắm lại thật chặt, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác thường.
Thẩm Anh hôm nay dẫn nàng tới đây, cố ý nói về vụ án mười một năm trước, là bởi vì hắn đã biết nàng là Mạnh Quán La sao? Cho nên mới đặc biệt nói rõ cho nàng biết những chuyện này? Mạnh Cảnh Xuân lẳng lặng nghe, trong lòng lại nghĩ: Thật ra ngươi không cần nói...... Ta sẽ tự mình đi tra hồ sơ, sẽ biết được rõ ràng chuyện đó đầu đuôi ngọn ngành như thế nào, sẽ tìm được người kia, ác mộng thời thơ ấu sẽ được xua tan, nghi ngờ trong lòng có thể được giải đáp, sau đó có thể không băn khoăn không ràng buộc mà tiến về phía trước.
Thẩm Anh lại nói tiếp: “Vụ án này chỉ đơn giản tra xem là ai hạ độc, độc này đến từ nơi nào, cùng với —— Mạnh thái y chẩn bệnh kê thuốc, có bị sai sót gì hay không.”
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân hơi đờ đẫn, hỏi mà như không muốn đối mặt: “Vậy, tra ra được gì......"
"Độc được bỏ vào đồ ăn, vì đã qua vài ngày nên rất khó điều tra rõ ràng rốt cuộc là món nào bị bỏ thuốc, vì thế cũng không biết nguồn gốc của nó là từ đâu ra.”
"Chẳng lẽ đồ ăn thức uống không có ai thử độc sao?" Mạnh Cảnh Xuân vẫn hết sức bình tĩnh, giọng nói có vẻ yếu ớt trong làn gió lạnh.
Đôi mắt Thẩm Anh chợt ảm đạm: “Lúc đó ta cũng nghĩ giống như nàng, người thử độc không xảy ra chuyện gì, vậy thì vấn đề nhất định nằm trên mấy món ăn chưa được thử độc. Theo như cung nữ bên người của Nguyên phi nhớ lại, một ngày trước khi Nguyên phi mê man không tỉnh, Hoàng hậu nương nương có tặng một ít điểm tâm, vì thấy rất mới lạ, chưa kịp chờ người thử độc đến thì đã ăn rồi.”
"Hoàng hậu nương nương?"
“Chỉ là phỏng đoán mà thôi, không có chứng cớ. Lúc đó Nguyên phi được bệ hạ sủng lên tận trời, ở trong cung cũng có chút không coi ai ra gì, hiển nhiên là đã dẫn đến đố kỵ hận thù từ những phi tần khác.”
"Không có chứng cớ, rồi sao nữa? Sống chết mặc bây sao......" Âm cuối của nàng nhẹ hẫng, biết rõ không nên như vậy, nhưng lúc ấy nếu thật là không có chứng cớ, vậy thì bỏ mặc là tốt nhất.
“Sao có thể như thế...... Nguyên phi điên, bệ hạ hận không thể lóc xương xẻo thịt người hạ độc kìa. Nhưng nếu thật sự là Hoàng hậu, vậy thì biết làm sao? Nhà mẹ đẻ của bà ấy có quyền thế đến thế nào, bệ hạ không thể vì Nguyên phi nương nương mà phế Hoàng hậu. Mà huynh trưởng của Nguyên phi lại là Trấn Viễn tướng quân, chiến công hiển hách, kiểu gì cũng đòi phải có một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng lúc đó ta không biết gì cả, ngây thơ cho rằng, vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, mơ mộng hão huyền muốn tra xét chân tướng rõ ràng. Nhưng Chu đại nhân lại nói, vụ án này đã xong rồi, không cần tra tiếp nữa.”
Lòng Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.
“Ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao chưa điều tra được cái gì mà đã yên lặng kết án như thế. Chu đại nhân lại nói, trong số những cung nữ bên người Nguyên phi, có một người là mật thám của Tiết quý nhân, thuốc này chính là do cung nữ đó cho vào trong trà.” Thẩm Anh ngừng một khoảng ngắn: “Tuy vẫn không có bất kỳ chứng cớ gì, nhưng suy đoán này lại biến thành sự thực. Vốn dĩ sự tình tới đó là xong rồi, nhưng bệnh không nhận ra ai của Nguyên phi mãi mà vẫn không thể trị hết được, nên bệ hạ giận lây sang Thái y viện. Sau đó lại có người phát hiện ra chứng cứ chứng minh Mạnh thái y và Tiết quý nhân lén lút qua lại, bảo là trước khi Tiết quý nhân tiến cung thì đã biết Mạnh thái y rồi, sau đó vì ghen tị với Nguyên phi mà xin độc dược này từ chỗ Mạnh thái y, đầu độc mưu hại Nguyên phi. Đến khi Mạnh thái y khám chữa bệnh cho Nguyên phi, cố ý qua loa kéo dài, mới khiến cho Nguyên phi sống không bằng chết."
Mạnh Cảnh Xuân cắn chặt môi mình.
“Cả nhà Mạnh thái y bị bỏ tù, Mạnh phu nhân bị bệnh tật quấn thân lâu năm chịu khổ trong ngục, cùng với một đứa con gái chỉ mới tám tuổi. Lúc đó ta mới biết, Trương Viện sử của Thái y viện tuổi đã cao, sắp nhượng vị, Mạnh thái y có y thuật tinh tế, danh tiếng rất tốt, lúc ấy đã làm Viện phán, vô cùng có khả năng được thăng lên. Nhưng những kẻ ngấp nghé vị trí Viện sử chẳng có ai tốt, liền giậu đổ bìm leo.”
"Ta xem qua cái gọi là chứng cớ kia, thật sự không đủ để được xem là chứng cớ. Nhưng lúc ấy Tiết quý nhân đã bị ban cho lụa trắng, chết không đối chứng, Mạnh thái y có trăm miệng cũng không tài nào biện bạch được, thậm chí đến cuối cùng còn không muốn mở miệng nói gì nữa.”
“Đợt đó ta đã ghé qua nhà ngục rất nhiều lần, cuối cùng Mạnh thái y nản lòng thoái chí, chỉ hy vọng vợ con không bị gì, cam nguyện chịu chết.” Tốc độ kể của Thẩm Anh chậm lại, có chút nói không nên lời: “Chẳng qua chỉ là bị đố kị, lại gặp phải chuyện của Nguyên phi, liền nhận phải kết cục như thế, thật sự là......"
“Sau đó vợ con được thả à?” Hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân chua xót đau đớn, đầu cũng không nâng lên.
Thẩm Anh nhìn nhìn mặt hồ, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt: "Thả."
“Sao có thể thả dễ như vậy......" Tiếng của Mạnh Cảnh Xuân càng nhỏ hơn.
Thẩm Anh chỉ chậm rãi nói: “Có đấu tranh một ít.”
Mạnh Cảnh Xuân mím chặt môi, nhịn hồi lâu mới nói: "Tướng gia có nói gì với vợ con Mạnh thị không?”
“Sống cho tốt.”
Nước mắt Mạnh Cảnh Xuân suýt nữa thì trào ra, nàng nắm bàn tay trong tay áo kia, nắm thật chặt, hoàn toàn không muốn buông ra.
Thẩm Anh nhận ra tay nàng nắm càng chặt hơn, hổ thẹn trong lòng cũng đã đến cực hạn, hắn nói: “Lần cuối cùng ta đi đến ngục giam, là đi cùng với Chu đại nhân.” Tay kia của hắn nắm chặt thành quyền giấu trong tay áo, nhìn mặt hồ nói: “Đưa cho Mạnh thái y một chén rượu, là loại rượu mà chỉ cần nửa canh giờ, liền có thể lấy mạng của người khác.”
Mạnh Cảnh Xuân liều mạng kiềm nén hơi thở của mình, toàn bộ trong đầu đều là khuôn mặt của phụ thân, nàng vùi đầu thật sâu, nước mắt rơi ào ào, dựa vào cái gì mà lại giết người bừa bãi như vậy, rõ ràng là ngay cả bằng chứng cũng không có.
“Mà ta, cái gì cũng không làm được.” Thẩm Anh nói, gần như gằn từng chữ, “Trong nửa canh giờ kia, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy phát độc, cái gì cũng không làm được.”
Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống nước mắt, nàng đã sắp đứng không vững nữa rồi, nhưng nàng không thể ngã ở đây. Hoàng hôn đầu đông, gió bắc mạnh mẽ thổi qua, nước mắt trên mặt nàng nhanh chóng khô đi, cả khuôn mặt bị gió thổi đến phát đau. Thẩm Anh đứng bên cạnh nàng, không dám nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt. Hai người cầm cự đứng dựa vào nhau, cảm giác nhiệt độ cơ thể của nhau, tay nắm thật chặt.
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên buông bàn tay kia ra, trong lòng Thẩm Anh chợt lạnh, giống như bị ai đó nhanh chóng khoét ra một mảng lớn, không biết làm sao để lấp đầy.
Nhưng ngay sau đó, Mạnh Cảnh Xuân lại duỗi tay ôm chặt lấy hắn, chôn đầu ở trước ngực hắn, cánh tay dùng trọn vẹn mười phần sức lực, khiến người ta có phần không thở nổi.
Thẩm Anh để mặc cho nàng ôm như thế, hô hấp hơi ngừng, trong lòng vô cùng thương tiếc.
"Quán La." Hắn khàn giọng gọi nàng.
Hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân đau nhức, đầu chôn sâu trong đống quần áo mùa đông kia, dường như kéo dài rất lâu, cuối cùng thừa nhận thân phận của mình. Giọng nàng hơi run: “Trước khi ông ấy đi, có nói gì không......"
Giọng nói ấy như là thông qua lồng ngực truyền tới, khàn và nhỏ, lại yếu ớt như không còn sức để hỏi, khiến người ta thở không nổi. Thẩm Anh cực kỳ đau đầu, như thể đang bị sâu bọ gặm nhấm, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng giữ tỉnh táo. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng, trong giọng nói mang theo hổ thẹn: “May mà Quán La là nữ, sẽ không có liên quan gì đến cái triều đình này, nếu có thể cứ thế bình an lớn lên không có khúc mắc gì trong lòng thì tốt rồi.”
Không có khúc mắc......
Mạnh Cảnh Xuân nhai đi nhai lại bốn chữ này trong lòng, nhưng làm sao có thể không có khúc mắc gì được cơ chứ.
Nàng lại im lặng một khắc, sau đó mới nói: “Cho nên...... Lúc đó ngươi nói với ta, làm người không thể để mất lòng chân thành, cho dù tương lai ra sao, đều phải cố gắng mà sống......" Giọng nàng thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng lúc đó ta mới tám tuổi, tám tuổi thì ta làm sao có thể hiểu chân thành là vật gì, làm sao biết cái gì gọi là cố gắng mà sống...... Ta chỉ biết phụ thân không còn nữa, u mê hồ đồ di chuyển đến Giang Châu...... Gọi một người chưa từng gặp mặt bao giờ là cậu, thân thể mẫu thân không được điều dưỡng nên ngày càng sa sút, tiên sinh trong học đường có thái độ hung ác, bạn bè cùng trường thấy ta nhỏ con toàn bắt nạt ta...... Quần áo trước kia mặc nay không được đụng vào nữa, những món thích ăn cũng xa khỏi tầm tay. Mười một năm......" Nàng khịt khịt mũi, chùi hết nước mắt vào vạt áo trước của Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhắm mắt thở dài, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên cái gáy của nàng, an ủi nàng như đang an ủi một đứa bé: “Không sao nữa rồi." Tuy là nói như vậy, nhưng hổ thẹn trong lòng hắn thì một khắc cũng chưa được giải trừ.
Phần tự trách này, từ khi biết nàng là Mạnh Quán La thì càng nặng thêm. Lúc đó hắn thấy, đã dốc hết sức nỗ lực rồi, nhưng sự tình không hề chuyển biến tốt hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh thái y chết, hắn cũng nản lòng thoái chí theo. Triều đình này không hề sạch sẽ như hắn tưởng, quy tắc cũng chỉ là, ai nắm quyền thì người đó có thể hô mưa gọi gió, một lòng nhiệt huyết chỉ đành phó mặc theo dòng nước chảy.
Lại chưa từng nghĩ qua, một đôi mẹ già con thơ này đã vượt qua những năm đó như thế nào.
Cho đến tận mười một năm sau, hắn gặp lại Mạnh Quán La.
Nàng lanh lợi thông minh, có thể viết nên những đoạn văn bay bổng, mỗi ngày đều không tim không phổi mà sống, có đôi khi hồ đồ như một tên ngốc, nhảy lên nhảy xuống mà không biết nông sâu thế nào. Nàng như ánh nắng mặt trời ấm áp, không hề giống với một người đeo trên lưng một quá khứ cùng hồi ức ảm đạm. Trên triều đắc tội với Ngụy Minh Tiên, sau đó biết thiên kim nhà ông ta được làm Thái tử phi, bị đồng liêu chê cười là không thức thời, nhưng lại vịt chết còn cứng mỏ bảo là làm người không thể mất lòng chân thành, lại còn dám viết trên tấu chương lập chí lớn bảo là phải điều tra rõ ràng triệt để vụ Hàn Chí Thanh.
Hắn nhìn ở trong mắt, đáy lòng cũng đã bị nàng chậm rãi rọi sáng.
Những hồi ức u ám trong quá khứ bị chậm rãi mở ra, như con bướm phá kén mà ra nhưng lại bị mắc kẹt trong cổ họng hắn, khiến hắn không thể nào kể ra được. Hôm nay phơi bày mọi chuyện, mặc kệ cuối cùng sẽ rẽ về hướng nào, hắn chỉ cần nàng vẫn tiếp tục ấm áp như thế.
Nước mắt của Mạnh Cảnh Xuân từ từ ngừng lại, hốc mắt lúc này đã đau đến tê dại. Lần này nàng đã nói hết ra những gì đọng lại trong lòng nàng, bấy nhiêu năm qua nàng chỉ treo lên khuôn mặt tươi cười, không nhìn lại quá khứ, không miên man suy nghĩ, nỗ lực mà sống đến tận bây giờ, để đến thời khắc này, toàn bộ khổ sở chôn chặt trong đáy lòng như muốn sống dậy, đảo ngược lại mọi thứ.
Nàng đã không còn sức lực gì, đầu óc trống rỗng, đầy bên tai là tiếng gió bắc gào thét quét qua, nàng không hề nghe được tiếng tim đập của Thẩm Anh dù chỉ là một nhịp nhỏ. Nếu cốc rượu độc kia không phải do Thẩm Anh đưa đến, cũng sẽ có người khác đưa đến; nhưng nếu không phải Thẩm Anh đã đấu tranh, nàng cũng không có cơ hội được đứng ở đây. Vấn đề hoàn toàn không nằm ở chỗ ai đưa chén rượu kia, mà là vì sao lại có chén rượu kia. Người trong hoàng tộc phạm sai, sao lại muốn bề tôi phải đền mạng, vì sao có thể ngay cả bằng chứng cũng không cần, đã muốn giết người như thế.
Trong lòng nàng ảm đạm, lại không muốn cứ cúi đầu như vậy.
Thẩm Anh than nhẹ thành tiếng, quay đầu đi, bông tuyết không biết từ khi nào đã thong thả nhẹ nhàng rơi xuống, hồ nước vẫn lặng ngắt như tờ, bông tuyết vừa rơi vào nước thì liền tan ra, giống như chưa từng tồn tại.
Đông, càng thêm đậm.
"Lúc ấy, Nguyên phi nương nương, mẹ ruột của Nhị điện hạ ngủ mãi không tỉnh, mới đầu Thái y viện khám thì cho rằng không có gì quá đáng ngại, nhưng vài ngày bón thuốc mà Nguyên phi vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp. Sau đó Viện phán Thái y viện là Mạnh thái y đến khám, cho rằng Nguyên phi bị trúng độc, vì thế lại nghĩ cách chữa một lần nữa. Nhưng sau khi Nguyên phi tỉnh lại, thần trí không rõ, giống như bị điên, không nhận ra bất cứ ai. Theo Mạnh thái y nói, đó là vì đã bị kéo quá lâu, cho nên dù cứu về được cái mạng, thì đầu óc cũng đã bị thương tổn, nếu như cứu sớm hơn được mấy ngày, tình trạng cũng không đến nỗi như thế.”
Hắn dừng một chút: “Khi đó đúng lúc bệ hạ đi xuống phía nam tuần tra, đến khi trở về thì trong cung đã rối thành một nùi. Bệ hạ bí mật ra lệnh cho Chu đại nhân tra rõ chuyện này, còn ta, vừa vặn làm phụ quan."
Một cái tay khác của Mạnh Cảnh Xuân nép trong tay áo không tự giác nắm lại thật chặt, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác thường.
Thẩm Anh hôm nay dẫn nàng tới đây, cố ý nói về vụ án mười một năm trước, là bởi vì hắn đã biết nàng là Mạnh Quán La sao? Cho nên mới đặc biệt nói rõ cho nàng biết những chuyện này? Mạnh Cảnh Xuân lẳng lặng nghe, trong lòng lại nghĩ: Thật ra ngươi không cần nói...... Ta sẽ tự mình đi tra hồ sơ, sẽ biết được rõ ràng chuyện đó đầu đuôi ngọn ngành như thế nào, sẽ tìm được người kia, ác mộng thời thơ ấu sẽ được xua tan, nghi ngờ trong lòng có thể được giải đáp, sau đó có thể không băn khoăn không ràng buộc mà tiến về phía trước.
Thẩm Anh lại nói tiếp: “Vụ án này chỉ đơn giản tra xem là ai hạ độc, độc này đến từ nơi nào, cùng với —— Mạnh thái y chẩn bệnh kê thuốc, có bị sai sót gì hay không.”
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân hơi đờ đẫn, hỏi mà như không muốn đối mặt: “Vậy, tra ra được gì......"
"Độc được bỏ vào đồ ăn, vì đã qua vài ngày nên rất khó điều tra rõ ràng rốt cuộc là món nào bị bỏ thuốc, vì thế cũng không biết nguồn gốc của nó là từ đâu ra.”
"Chẳng lẽ đồ ăn thức uống không có ai thử độc sao?" Mạnh Cảnh Xuân vẫn hết sức bình tĩnh, giọng nói có vẻ yếu ớt trong làn gió lạnh.
Đôi mắt Thẩm Anh chợt ảm đạm: “Lúc đó ta cũng nghĩ giống như nàng, người thử độc không xảy ra chuyện gì, vậy thì vấn đề nhất định nằm trên mấy món ăn chưa được thử độc. Theo như cung nữ bên người của Nguyên phi nhớ lại, một ngày trước khi Nguyên phi mê man không tỉnh, Hoàng hậu nương nương có tặng một ít điểm tâm, vì thấy rất mới lạ, chưa kịp chờ người thử độc đến thì đã ăn rồi.”
"Hoàng hậu nương nương?"
“Chỉ là phỏng đoán mà thôi, không có chứng cớ. Lúc đó Nguyên phi được bệ hạ sủng lên tận trời, ở trong cung cũng có chút không coi ai ra gì, hiển nhiên là đã dẫn đến đố kỵ hận thù từ những phi tần khác.”
"Không có chứng cớ, rồi sao nữa? Sống chết mặc bây sao......" Âm cuối của nàng nhẹ hẫng, biết rõ không nên như vậy, nhưng lúc ấy nếu thật là không có chứng cớ, vậy thì bỏ mặc là tốt nhất.
“Sao có thể như thế...... Nguyên phi điên, bệ hạ hận không thể lóc xương xẻo thịt người hạ độc kìa. Nhưng nếu thật sự là Hoàng hậu, vậy thì biết làm sao? Nhà mẹ đẻ của bà ấy có quyền thế đến thế nào, bệ hạ không thể vì Nguyên phi nương nương mà phế Hoàng hậu. Mà huynh trưởng của Nguyên phi lại là Trấn Viễn tướng quân, chiến công hiển hách, kiểu gì cũng đòi phải có một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng lúc đó ta không biết gì cả, ngây thơ cho rằng, vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, mơ mộng hão huyền muốn tra xét chân tướng rõ ràng. Nhưng Chu đại nhân lại nói, vụ án này đã xong rồi, không cần tra tiếp nữa.”
Lòng Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.
“Ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao chưa điều tra được cái gì mà đã yên lặng kết án như thế. Chu đại nhân lại nói, trong số những cung nữ bên người Nguyên phi, có một người là mật thám của Tiết quý nhân, thuốc này chính là do cung nữ đó cho vào trong trà.” Thẩm Anh ngừng một khoảng ngắn: “Tuy vẫn không có bất kỳ chứng cớ gì, nhưng suy đoán này lại biến thành sự thực. Vốn dĩ sự tình tới đó là xong rồi, nhưng bệnh không nhận ra ai của Nguyên phi mãi mà vẫn không thể trị hết được, nên bệ hạ giận lây sang Thái y viện. Sau đó lại có người phát hiện ra chứng cứ chứng minh Mạnh thái y và Tiết quý nhân lén lút qua lại, bảo là trước khi Tiết quý nhân tiến cung thì đã biết Mạnh thái y rồi, sau đó vì ghen tị với Nguyên phi mà xin độc dược này từ chỗ Mạnh thái y, đầu độc mưu hại Nguyên phi. Đến khi Mạnh thái y khám chữa bệnh cho Nguyên phi, cố ý qua loa kéo dài, mới khiến cho Nguyên phi sống không bằng chết."
Mạnh Cảnh Xuân cắn chặt môi mình.
“Cả nhà Mạnh thái y bị bỏ tù, Mạnh phu nhân bị bệnh tật quấn thân lâu năm chịu khổ trong ngục, cùng với một đứa con gái chỉ mới tám tuổi. Lúc đó ta mới biết, Trương Viện sử của Thái y viện tuổi đã cao, sắp nhượng vị, Mạnh thái y có y thuật tinh tế, danh tiếng rất tốt, lúc ấy đã làm Viện phán, vô cùng có khả năng được thăng lên. Nhưng những kẻ ngấp nghé vị trí Viện sử chẳng có ai tốt, liền giậu đổ bìm leo.”
"Ta xem qua cái gọi là chứng cớ kia, thật sự không đủ để được xem là chứng cớ. Nhưng lúc ấy Tiết quý nhân đã bị ban cho lụa trắng, chết không đối chứng, Mạnh thái y có trăm miệng cũng không tài nào biện bạch được, thậm chí đến cuối cùng còn không muốn mở miệng nói gì nữa.”
“Đợt đó ta đã ghé qua nhà ngục rất nhiều lần, cuối cùng Mạnh thái y nản lòng thoái chí, chỉ hy vọng vợ con không bị gì, cam nguyện chịu chết.” Tốc độ kể của Thẩm Anh chậm lại, có chút nói không nên lời: “Chẳng qua chỉ là bị đố kị, lại gặp phải chuyện của Nguyên phi, liền nhận phải kết cục như thế, thật sự là......"
“Sau đó vợ con được thả à?” Hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân chua xót đau đớn, đầu cũng không nâng lên.
Thẩm Anh nhìn nhìn mặt hồ, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt: "Thả."
“Sao có thể thả dễ như vậy......" Tiếng của Mạnh Cảnh Xuân càng nhỏ hơn.
Thẩm Anh chỉ chậm rãi nói: “Có đấu tranh một ít.”
Mạnh Cảnh Xuân mím chặt môi, nhịn hồi lâu mới nói: "Tướng gia có nói gì với vợ con Mạnh thị không?”
“Sống cho tốt.”
Nước mắt Mạnh Cảnh Xuân suýt nữa thì trào ra, nàng nắm bàn tay trong tay áo kia, nắm thật chặt, hoàn toàn không muốn buông ra.
Thẩm Anh nhận ra tay nàng nắm càng chặt hơn, hổ thẹn trong lòng cũng đã đến cực hạn, hắn nói: “Lần cuối cùng ta đi đến ngục giam, là đi cùng với Chu đại nhân.” Tay kia của hắn nắm chặt thành quyền giấu trong tay áo, nhìn mặt hồ nói: “Đưa cho Mạnh thái y một chén rượu, là loại rượu mà chỉ cần nửa canh giờ, liền có thể lấy mạng của người khác.”
Mạnh Cảnh Xuân liều mạng kiềm nén hơi thở của mình, toàn bộ trong đầu đều là khuôn mặt của phụ thân, nàng vùi đầu thật sâu, nước mắt rơi ào ào, dựa vào cái gì mà lại giết người bừa bãi như vậy, rõ ràng là ngay cả bằng chứng cũng không có.
“Mà ta, cái gì cũng không làm được.” Thẩm Anh nói, gần như gằn từng chữ, “Trong nửa canh giờ kia, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy phát độc, cái gì cũng không làm được.”
Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống nước mắt, nàng đã sắp đứng không vững nữa rồi, nhưng nàng không thể ngã ở đây. Hoàng hôn đầu đông, gió bắc mạnh mẽ thổi qua, nước mắt trên mặt nàng nhanh chóng khô đi, cả khuôn mặt bị gió thổi đến phát đau. Thẩm Anh đứng bên cạnh nàng, không dám nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt. Hai người cầm cự đứng dựa vào nhau, cảm giác nhiệt độ cơ thể của nhau, tay nắm thật chặt.
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên buông bàn tay kia ra, trong lòng Thẩm Anh chợt lạnh, giống như bị ai đó nhanh chóng khoét ra một mảng lớn, không biết làm sao để lấp đầy.
Nhưng ngay sau đó, Mạnh Cảnh Xuân lại duỗi tay ôm chặt lấy hắn, chôn đầu ở trước ngực hắn, cánh tay dùng trọn vẹn mười phần sức lực, khiến người ta có phần không thở nổi.
Thẩm Anh để mặc cho nàng ôm như thế, hô hấp hơi ngừng, trong lòng vô cùng thương tiếc.
"Quán La." Hắn khàn giọng gọi nàng.
Hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân đau nhức, đầu chôn sâu trong đống quần áo mùa đông kia, dường như kéo dài rất lâu, cuối cùng thừa nhận thân phận của mình. Giọng nàng hơi run: “Trước khi ông ấy đi, có nói gì không......"
Giọng nói ấy như là thông qua lồng ngực truyền tới, khàn và nhỏ, lại yếu ớt như không còn sức để hỏi, khiến người ta thở không nổi. Thẩm Anh cực kỳ đau đầu, như thể đang bị sâu bọ gặm nhấm, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng giữ tỉnh táo. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng, trong giọng nói mang theo hổ thẹn: “May mà Quán La là nữ, sẽ không có liên quan gì đến cái triều đình này, nếu có thể cứ thế bình an lớn lên không có khúc mắc gì trong lòng thì tốt rồi.”
Không có khúc mắc......
Mạnh Cảnh Xuân nhai đi nhai lại bốn chữ này trong lòng, nhưng làm sao có thể không có khúc mắc gì được cơ chứ.
Nàng lại im lặng một khắc, sau đó mới nói: “Cho nên...... Lúc đó ngươi nói với ta, làm người không thể để mất lòng chân thành, cho dù tương lai ra sao, đều phải cố gắng mà sống......" Giọng nàng thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng lúc đó ta mới tám tuổi, tám tuổi thì ta làm sao có thể hiểu chân thành là vật gì, làm sao biết cái gì gọi là cố gắng mà sống...... Ta chỉ biết phụ thân không còn nữa, u mê hồ đồ di chuyển đến Giang Châu...... Gọi một người chưa từng gặp mặt bao giờ là cậu, thân thể mẫu thân không được điều dưỡng nên ngày càng sa sút, tiên sinh trong học đường có thái độ hung ác, bạn bè cùng trường thấy ta nhỏ con toàn bắt nạt ta...... Quần áo trước kia mặc nay không được đụng vào nữa, những món thích ăn cũng xa khỏi tầm tay. Mười một năm......" Nàng khịt khịt mũi, chùi hết nước mắt vào vạt áo trước của Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhắm mắt thở dài, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên cái gáy của nàng, an ủi nàng như đang an ủi một đứa bé: “Không sao nữa rồi." Tuy là nói như vậy, nhưng hổ thẹn trong lòng hắn thì một khắc cũng chưa được giải trừ.
Phần tự trách này, từ khi biết nàng là Mạnh Quán La thì càng nặng thêm. Lúc đó hắn thấy, đã dốc hết sức nỗ lực rồi, nhưng sự tình không hề chuyển biến tốt hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh thái y chết, hắn cũng nản lòng thoái chí theo. Triều đình này không hề sạch sẽ như hắn tưởng, quy tắc cũng chỉ là, ai nắm quyền thì người đó có thể hô mưa gọi gió, một lòng nhiệt huyết chỉ đành phó mặc theo dòng nước chảy.
Lại chưa từng nghĩ qua, một đôi mẹ già con thơ này đã vượt qua những năm đó như thế nào.
Cho đến tận mười một năm sau, hắn gặp lại Mạnh Quán La.
Nàng lanh lợi thông minh, có thể viết nên những đoạn văn bay bổng, mỗi ngày đều không tim không phổi mà sống, có đôi khi hồ đồ như một tên ngốc, nhảy lên nhảy xuống mà không biết nông sâu thế nào. Nàng như ánh nắng mặt trời ấm áp, không hề giống với một người đeo trên lưng một quá khứ cùng hồi ức ảm đạm. Trên triều đắc tội với Ngụy Minh Tiên, sau đó biết thiên kim nhà ông ta được làm Thái tử phi, bị đồng liêu chê cười là không thức thời, nhưng lại vịt chết còn cứng mỏ bảo là làm người không thể mất lòng chân thành, lại còn dám viết trên tấu chương lập chí lớn bảo là phải điều tra rõ ràng triệt để vụ Hàn Chí Thanh.
Hắn nhìn ở trong mắt, đáy lòng cũng đã bị nàng chậm rãi rọi sáng.
Những hồi ức u ám trong quá khứ bị chậm rãi mở ra, như con bướm phá kén mà ra nhưng lại bị mắc kẹt trong cổ họng hắn, khiến hắn không thể nào kể ra được. Hôm nay phơi bày mọi chuyện, mặc kệ cuối cùng sẽ rẽ về hướng nào, hắn chỉ cần nàng vẫn tiếp tục ấm áp như thế.
Nước mắt của Mạnh Cảnh Xuân từ từ ngừng lại, hốc mắt lúc này đã đau đến tê dại. Lần này nàng đã nói hết ra những gì đọng lại trong lòng nàng, bấy nhiêu năm qua nàng chỉ treo lên khuôn mặt tươi cười, không nhìn lại quá khứ, không miên man suy nghĩ, nỗ lực mà sống đến tận bây giờ, để đến thời khắc này, toàn bộ khổ sở chôn chặt trong đáy lòng như muốn sống dậy, đảo ngược lại mọi thứ.
Nàng đã không còn sức lực gì, đầu óc trống rỗng, đầy bên tai là tiếng gió bắc gào thét quét qua, nàng không hề nghe được tiếng tim đập của Thẩm Anh dù chỉ là một nhịp nhỏ. Nếu cốc rượu độc kia không phải do Thẩm Anh đưa đến, cũng sẽ có người khác đưa đến; nhưng nếu không phải Thẩm Anh đã đấu tranh, nàng cũng không có cơ hội được đứng ở đây. Vấn đề hoàn toàn không nằm ở chỗ ai đưa chén rượu kia, mà là vì sao lại có chén rượu kia. Người trong hoàng tộc phạm sai, sao lại muốn bề tôi phải đền mạng, vì sao có thể ngay cả bằng chứng cũng không cần, đã muốn giết người như thế.
Trong lòng nàng ảm đạm, lại không muốn cứ cúi đầu như vậy.
Thẩm Anh than nhẹ thành tiếng, quay đầu đi, bông tuyết không biết từ khi nào đã thong thả nhẹ nhàng rơi xuống, hồ nước vẫn lặng ngắt như tờ, bông tuyết vừa rơi vào nước thì liền tan ra, giống như chưa từng tồn tại.
Đông, càng thêm đậm.
Danh sách chương