(*) Nguyên văn là ‘Đảo thiếp lễ’, lễ ở đây là quà tặng, quà biếu; còn ‘đảo thiếp’ tức là ‘mất tiền trong khi vốn dĩ phải được nhận’. Tựa đề chương này nếu dịch sát nghĩa tức là, đáng lẽ người đó phải được nhận quà nhưng rốt cuộc lại thành người tặng quà.

Bàn tay kia phủ ở trên vai, Mạnh Cảnh Xuân chả dám động đậy gì, cũng không xoay người lại, chỉ nghe người sau lưng nói: “Còn chưa có sơ múi được một hạt cơm nào ở Vạn Bồ lâu, ngươi định ăn gì?”

Mạnh Cảnh Xuân nâng tay cấp tốc xoa bóp mặt mình, quay người nói: “Hạ quan về nhà bếp trong quan xá ăn.”

Thẩm Anh cực kỳ ung dung: “Hôm nay ta thuận đường đi qua nhà bếp, nghe nói Tiểu Lục hình như bị bệnh, xin nghỉ không tới. Mà món người khác nấu thật sự rất khó ăn, vậy ngươi vẫn muốn về ăn sao?”

“Không sao, hạ quan còn đào......"

Thẩm Anh rủa thầm, thật đúng là cái đầu gỗ, liền dứt khoát vươn luôn tay kia ra, xoay hẳn người nàng lại, giữ chặt vai nàng, nói: “Hôm nay đầu bếp trong phủ nấu rất nhiều món ngon, có thể hân hạnh mời ngươi đến hay không?”

Hắn làm ra hành động kiểu này như đang dỗ trẻ con, Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sửng sốt, nói bừa: “Vì sao lại nấu món ngon?”

Trên mặt Thẩm Anh hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Hôm nay là sinh nhật ta.”

“Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân hô lên khe khẽ, rồi không biết nên nói gì nữa.

Nếu đã là sinh nhật thì còn chạy tới quan xá xem náo nhiệt gì chứ? Không phải là nên tìm vài đồng liêu đến ăn một bữa no nê hay sao? Nhưng nàng nghĩ lại, Thẩm Anh người này hình như không có bằng hữu thân cận gì cả, ngay cả Trương Chi Thanh nhìn qua còn tưởng là bạn khá tốt, nhưng thật sự vẫn có vẻ xa cách.

Nhưng cho dù không có ai cùng ăn mừng sinh nhật, thì cũng không nên băng đường dài chạy tới quan xá tìm nàng chứ, như thế cũng quá kỳ lạ rồi, huống chi còn vô cớ liền......

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đến, mặt liền nóng đến phỏng tay.

Vậy mà bây giờ người này lại làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại còn thoải mái hào phóng mời nàng đến phủ ăn cơm, thời này vẫn còn có kiểu người như vậy à!

Mạnh Cảnh Xuân còn chưa đáp lại, Thẩm Anh đã túm lấy tay nàng, dắt nàng về phủ.

Mạnh Cảnh Xuân vội nói: "Tướng gia mau buông tay ra đi, hạ quan đi theo là được......"

Thẩm Anh nghe vậy mới thả tay ra, thủng thà thủng thỉnh đi đằng trước. Mạnh Cảnh Xuân vẫn như con chuột nhỏ gục đầu lẽo đẽo theo sau. Đến khi tới cửa Tướng phủ, Mạnh Cảnh Xuân không biết làm sao mà chân bị vấp một cái, nhất thời đứng không vững, thẳng tắp ngã về phía trước.

Khi Thẩm Anh nghe thấy tiếng động thì đã muộn, Mạnh Cảnh Xuân cắn chặt răng hấp tấp đứng dậy, kéo tay áo xuống, còn nói với hắn như đang pha trò: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ vấp thôi......"

Thẩm Anh nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, dẫn nàng vào phủ, đi đến nội đường, vừa mới đẩy cửa ra, lại bất chợt xoay người lại. Mạnh Cảnh Xuân không ngờ hắn tự dưng lại xoay người, dưới chân không phanh lại kịp, suýt nữa thì bổ nhào vào lòng hắn.

Thẩm Anh tóm lấy tay nàng, không thanh minh tiếng nào đã kéo tay áo nàng lên, nhìn thấy chỗ khuỷu tay bị trầy một mảng lớn.

Mạnh Cảnh Xuân thấy sắc mặt hắn thoáng chốc kém đi, vội vàng túm tay áo mình, cười cười nói: “Không hề gì, trước kia hạ quan bị té suốt.”

Lông mày Thẩm Anh cau chặt, hơi mất hứng liếc nhìn nàng một cái: “Té suốt cũng là một loại bản lĩnh à?”

Mạnh Cảnh Xuân nói nhỏ: “Một tẹo vết thương thế này cũng chả để lại sẹo được, mấy ngày sau là hết…… Hơn nữa mẫu thân ta nói, té một cái nhặt được một thỏi vàng, sẽ gặp may mắn đó.”

Thẩm Anh nghe mà thật sự nóng máu, rốt cuộc não của nha đầu này làm bằng gì vậy? Nhìn thì thông minh lắm, nhưng đến lúc ngu lên thì không hề thua kém một kẻ đần. Té suốt cũng được tính là một chuyện tốt á? Để xem hôm nào khuôn mặt này bị sẹo rồi, nàng có còn cảm thấy tốt không!

Hắn lại mở tay nàng ra, xem bàn tay có bị trầy hay không, cuối cùng lại dời mắt xuống chân nàng: “Đầu gối có bị thương không?”

Chân trái của Mạnh Cảnh Xuân vô thức dịch về sau một chút, vội nói: "Không có không có! Sao lại bị được chứ?!”

Thẩm Anh thấy nàng chột dạ như thế, liền chắc mẩm chân trái nàng nhất định là bị thương rồi. Hắn liền ngồi xổm xuống tóm lấy chân phải của nàng, Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức vội vươn tay vịn chặt khung cửa, nói: “Tướng gia mau buông tay!"

Thẩm Anh nắm chặt mắt cá chân nàng không thả, Mạnh Cảnh Xuân gấp đến mức mồ hôi tuôn như mưa, vội thành thật khai báo: "Đầu gối hơi đau, nhưng không phải là chuyện gì quan trọng…… Bôi ít thuốc trị thương là được……”

Bức nàng thừa nhận xong, Thẩm Anh bấy giờ mới buông tay, nói: “Đến thư phòng bôi thuốc trước rồi ăn cơm sau.”

Mạnh Cảnh Xuân sợ hắn lại mạnh mẽ túm lấy nàng, liền rất tự giác theo sát phía sau.

Thẩm Anh gọi gã sai vặt bưng nước tới, tìm lọ thuốc trị thương. Thấy Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ ngoan ngoãn ngồi ở đó, cũng không tức giận bực bội nữa, đi qua rửa sạch miệng vết thương bôi thuốc cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân đã bao giờ được ai hầu hạ qua như thế đâu, cả người cảm thấy bị gò bó, đã vậy còn không được mở miệng từ chối nữa chứ.

Vết thương trên khuỷu tay được xử lý xong, Thẩm Anh ngồi xổm xuống tháo giày cho nàng. Do lúc trước đi vội nên nàng quên mang cả vớ, chỉ xỏ vội đôi giày rồi ra ngoài. Thẩm Anh nắm lấy mắt cá chân nhỏ xíu kia, khẽ hít vào một hơi rồi nhanh chóng buông tay ra, cực kỳ cẩn thận xắn ống quần lên cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân bị hắn chạm vào khiến toàn thân nổi đầy gai ốc, sống lưng lạnh buốt, trên mặt cháy phừng phừng.

Nàng thấy không khí trong phòng có phần lúng túng, liền lựa đề tài nói: “Lọ thuốc hồi trước hạ quan đưa cho Tướng gia còn không? Bôi thuốc đó lên kết vảy nhanh lắm.”

Thẩm Anh nghe nàng nhắc tới lọ thuốc trị thương kia, tay chợt chững lại một chút, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi gì. Hắn làm như thuận miệng hỏi: “Thuốc trị thương kia là ai chế vậy?”

Mạnh Cảnh Xuân rất thản nhiên: "Hạ quan tự mình làm."

Thẩm Anh nhẹ nhàng chậm chạp lau vết thương trên đầu gối cho nàng, nói: “Ngươi còn biết chế thuốc sao? Ai dạy ngươi thế?”

Suy nghĩ của Mạnh Cảnh Xuân hình như bay xa một chút, đáp lại: “Mẫu thân dạy.”

“Phương thuốc này là gia truyền à?”

“Ừ.” Mạnh Cảnh Xuân nâng tay xoa xoa lỗ mũi, nhìn khắp xung quanh hòng dời đi một ít lực chú ý.

Mặt Thẩm Anh hơi ngưng lại, nói: “Là gia truyền bên nhà phụ thân ngươi, hay bên nhà mẫu thân ngươi?”

Mạnh Cảnh Xuân mím môi, không trả lời.

Thẩm Anh không hỏi nữa, kéo ống quần xuống cho nàng, đang định xỏ giày lại cho nàng thì Mạnh Cảnh Xuân lập tức cúi người, cầm lấy giày, nói: “Hạ quan tự làm được.”

Thẩm Anh đứng thẳng dậy, nhìn nàng cúi đầu mang giày, suy nghĩ cả buổi, đến khi mở miệng lại là: “Ngay cả không mặc nữ trang thì cũng phải biết chuẩn bị nhiều quần áo một chút, không thể xem quan bào triều đình phát cho như thường phục được. Hôm nay ngươi ngã hỏng cả bộ quan bào này rồi, cẩn thận Từ Chính Đạt mượn chút chuyện cỏn con này mà khép ngươi vào tội đại bất kính."

Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu rầu rĩ nói: "Hạ quan cũng muốn mua thêm vài bộ quần áo, nhưng một năm hạ quan cũng chỉ thu được có 40 lượng, trừ đi tiền trọ ở quan xá cùng với mấy chi tiêu khác, còn thừa lại không được bao nhiêu." Nàng lại nói nhỏ bổ sung: “May một bộ quần áo kiểu này cũng đắt lắm, hạ quan chẳng thà để tiền đó đi ăn......"

Chỉ biết ăn!

Thẩm Anh liền hỏi nàng: “Vậy một ngàn ba trăm lượng lần trước ngươi thắng được đâu? Không lẽ lại thành thành thật thật nộp lên cho Từ Chính Đạt rồi à?"

"Không có......"

"Một ngàn ba trăm lượng mà còn không đủ may xiêm y?”

Mạnh Cảnh Xuân chậm rãi ngồi thẳng người dậy, ấp úng đáp: “Hạ quan muốn dùng vào chuyện khác.”

Thẩm Anh thuận miệng hỏi: “Mua nhà à?”

Mạnh Cảnh Xuân cả kinh, sao Tướng gia lại biết nàng muốn mua nhà? Thực đúng là như đi guốc trong bụng nàng!

Nàng nói vòng vo: “Không, không phải...... Tóm lại là có chuyện khác cần dùng, bạc này không thể đụng đến.”

Thẩm Anh lại nói: “Vẫn còn phải mượn thêm tiền à?”

“Hở?” Một câu đập ngay phóc vào ý nguyện của Mạnh Cảnh Xuân, nàng mồm nhanh hơn não: “Đúng đúng, còn thiếu hai trăm lượng!”

Thẩm Anh không truy cứu thêm nữa, cũng không tỏ ý gì là sẽ cho nàng mượn tiền, chỉ nói: “Đứng lên đi, đi ăn cơm trước đã.”

Mạnh Cảnh Xuân liền thành thật đi theo Thẩm Anh ăn cơm. Tuy nói là sinh nhật, Thẩm Anh cũng bảo đầu bếp làm vài món ngon, nhưng thật ra cũng chỉ có thêm chén mì trường thọ. Mạnh Cảnh Xuân ăn thấy còn không ngon bằng Tiểu Lục nấu, không khỏi cảm thấy hơi bị thiệt thòi.

Một bữa cơm chỉ có thể lấp đầy bụng, lại không thỏa mãn được dục vọng muốn ăn một bữa tiệc ngon nghẻ trong lòng nàng.

Đối với người không quá nhiệt tình với đồ ăn như Thẩm Anh, nàng thật sự không thể nào lý giải được. Người phàm tục cũng chỉ quanh quẩn trong hai chữ ăn và sắc, thanh tâm quả dục như vậy thì chẳng thà đi xuất gia luôn cho rồi.

Bây giờ cũng ăn xong cơm với hắn rồi, cũng nên thả nàng đi thôi nhỉ? Mạnh Cảnh Xuân đặt đũa xuống, đang định cáo từ, Thẩm Anh lại thong dong nói: "Mạnh Cảnh Xuân, ngươi có biết người khác gia súc chỗ nào không?”

Mạnh Cảnh Xuân bị hắn hỏi mà sững sờ, lắc lắc đầu.

Thẩm Anh cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Người đưa thức ăn đến miệng mình để ăn, gia súc thì phải tự đưa mình đến chỗ có thức ăn.”

Ra là đang chê nàng ăn cơm không thèm bưng bát, tướng ăn không tốt! Mạnh Cảnh Xuân nhịn không được oán thầm, ai cần ngươi lo, lão tử thích ăn như thế nào thì kệ tía lão tử chứ.

Thẩm Anh nói: “Đi cùng ta một chuyến.”

Mạnh Cảnh Xuân hò hét trong lòng, sắc trời không còn sớm, sao không thả ta về......

Đi quanh quẩn vòng vòng trong phủ to đùng đoàng này một hồi, Thẩm Anh dường như đi nhiều quá nên mệt, liền quay trở lại sương phòng, đốt đèn, thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài, nói: "Vào đi."

Mạnh Cảnh Xuân hãi hùng sợ sệt đi vào, thấy bên trong phòng có rất nhiều ngăn tủ, Thẩm Anh mở ra một ngăn, hình như đang tìm quần áo. Tìm cả buổi trời, cuối cùng hắn cầm vài bộ tới, lại nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Hình như hơi quá khổ một chút, nhưng mặc vào cũng không sao.”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, không lẽ muốn đưa quần áo cho nàng? Kết quả Thẩm Anh thật sự đưa quần áo tới, rồi lại quay trở lại lục lọi tìm bộ khác.

Hắn lại quăng ra được vài bộ, Mạnh Cảnh Xuân lần lượt nhận lấy, ngu ngơ ngỡ ngàng cầm một chồng xiêm y.

Nàng chần chờ mở miệng: "Đây là quần áo của Tướng gia à?”

Thẩm Anh đóng ngăn tủ lại, thản nhiên nói: “Là quần áo từ hồi 16 tuổi, chất liệu vẫn còn tốt, hàng năm cũng thường xuyên đem ra phơi nắng, mà cất trong tủ gỗ nhãn nên cũng không hư hao gì.”

Mười sáu tuổi!

Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, mười sáu tuổi Thẩm Anh đã liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, nhưng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, e là cũng chỉ cao bằng nàng bây giờ. Năm mười sáu tuổi nàng làm những gì?

“Ta để đó cũng chẳng để làm gì, ngươi đã túng thiếu như vậy thì thôi tặng cho ngươi mặc.”

Mạnh Cảnh Xuân nháy mắt thấy một đống quần áo nàng đang ôm này có vẻ hơi…… nặng.

Thẩm Anh nói xong lại quay đi mở một ngăn tủ khác, Mạnh Cảnh Xuân hí mắt ra nhìn, thấy trong tủ bày đầy đao! Người này đúng là cái gì cũng thích tàng trữ nha, thích sưu tầm thỏi mực, còn thích giấu đủ kiểu tiểu đao chủy thủ, hơn nữa còn thích giữ lại quần áo từ mười một năm trước!

Thẩm Anh nhìn một lát, chọn từ trong đó ra một thanh chủy thủ nhỏ có thể giấu trong tay áo, lại đóng cái tủ báu vật của mình lại. Hắn đi tới đưa thanh chủy thủ cho Mạnh Cảnh Xuân: “Toàn một mình chạy nhông nhông ngoài đường lúc tối muộn, lại chả mang theo thanh chủy thủ phòng thân nào, thật sự tin tưởng bản thân đến vậy à?”

Mặt Mạnh Cảnh Xuân đen sì: “Sức lực hạ quan không lớn, nếu mang theo chủy thủ, ngược lại sẽ khiến kẻ xấu cướp đi mất, đến lúc đó bị thương thì mất nhiều hơn được."

“Cũng đúng.” Thẩm Anh than một tiếng khẽ đến mức không thể nghe thấy, “Cầm lấy đi, chủy thủ này cũng có chút lai lịch, có thể trừ tà."

Mạnh Cảnh Xuân cũng không từ chối nữa.

Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của hắn, ngược lại hắn lại mình một đống quà như vậy, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Thấy nàng đứng đực mặt ra, Thẩm Anh nói: “Mấy ngày nữa bên phủ Trần Tả tướng mở tiệc, chúc thọ Tả tướng, ngươi có được mời không?”

Có chuyện như thế à? Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu.

"Ngươi và Trần Đình Phương có quan hệ tốt như vậy, mà hắn lại chưa mời ngươi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện