Nghe thấy câu hỏi của Trương Chi Thanh, Thẩm Anh không mở miệng nói gì về vụ án kia.
Trương Chi Thanh thấy hắn không muốn nói, cũng không truy hỏi nữa, cuối cùng chỉ nói: “Theo ta được biết, xưa nay phương thuốc của Mạnh gia chỉ được truyền cho nam, nhưng hình như Mạnh Viện phán không có nhi tử, cho nên phương thuốc này xuất hiện đúng là quá ly kỳ.”
Giọng Thẩm Anh bình thản, chỉ hỏi: “Thuốc mỡ kia dùng để làm gì?”
Trương Chi Thanh nói: “Thuốc này trị thương rất tốt, chính là một phương thuốc hiếm có.”
Thẩm Anh đột nhiên nhẹ chau mày, nhưng hắn cũng không vội vàng chứng thực điều gì, chỉ không nhanh không chậm nói với Trương Chi Thanh: “Đã biết, ta sẽ lưu ý."
Trương Chi Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ dặn hắn nghỉ ngơi sớm, sau đó cáo từ rời đi.
Thẩm Anh về phòng tìm trong ngăn tủ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được lọ thuốc nhỏ gia truyền chữa vết thương hiếm thấy mà hôm đó Mạnh Cảnh Xuân đưa tới. Chẳng lẽ lúc chuyển nhà làm rơi ở quan xá rồi sao? Hắn cau chặt mày, nhìn ngăn tủ bị lục lộn tùng phèo, thở dài, vẻ mặt hơi ngưng trọng —— hy vọng chỉ do hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Thẩm Anh vẫn khó ngủ như trước, nửa đêm tỉnh lại thấy mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm toàn thân. Gió bên ngoài ào ào thổi, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mưa, lá cây xào xạc khiến người ta cảm thấy phiền lòng.
Mạnh Cảnh Xuân cũng hiếm có khi ngủ nông như vậy, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, liền đứng dậy đun một ấm nước.
Một chén nước nóng, để nguội hồi lâu mới có thể uống được. Nàng nhấc chén lên chậm rãi uống trong vô thức, nhớ đến ngôi nhà cũ xa cách đã lâu, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhưng không thể cứ mang bộ dáng này mà sống qua ngày được, nàng nâng tay dùng sức xoa mặt mình, hít sâu, nghĩ lung tung gì vậy? Còn có hai canh giờ nữa là phải đến nha môn làm việc rồi, thời gian đâu mà ngồi đây nghĩ vớ vẩn nữa.
Nàng duỗi lưng, ngáp một cái thật to. Sau khi hoàn thành xong động tác cực kỳ có ý ám chỉ là đang buồn ngủ này, nàng liền bò về trên giường đánh một giấc.
Hồi trước bị rượt ở Vạn Bồ lâu, Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn hơi sợ, vì thế mấy ngày này đều chỉ dám lảng vảng bên ngoài.
Người móc nối kia thấy bộ dáng không có triển vọng gì của nàng, nghĩ thầm không biết phải đợi kẻ bỏ đi này nhốt Tống Định Khoan vào tù đến bao giờ, bèn nói với Mạnh Cảnh Xuân, không bằng bảo người bên Hình bộ trực tiếp đến tra xét Vạn Bồ lâu cho rồi.
Mạnh Cảnh Xuân lại nói không thể, Vạn Bồ lâu nhất định có quan to trong triều làm chỗ dựa, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy. Nếu chẳng may đó là người của Hình bộ, vậy có đến đây cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, đợi đến khi thật sự muốn bắt người, thì chứng cứ gì đó đã sớm bị hủy sạch sành sanh rồi, chắc chắn cũng chả bắt được ai, mọi người đều giải tán.
Nhưng thật ra ý nghĩ này cũng không tệ, trực tiếp chụp lấy Vạn Bồ lâu, xong hết mọi chuyện, đỡ phải rối tung một nùi không biết bắt đầu gỡ từ đâu như bây giờ.
Mạnh Cảnh Xuân khổ sở cân nhắc, ngay lúc này nàng còn đang phiền não một chuyện khác nữa chứ.
Nàng biết người móc nối này có quan hệ rất rộng trong thành tây, liền nhờ hắn đi hỏi thăm xem Thục viên hiện giờ do ai sở hữu, có ý bán hay không.
Người móc nối này cũng rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã dò la được tin tức cho nàng. Hiện tại Thục viên thuộc về một tiểu lại của Hộ bộ, tiểu lại kia hình như đang cần dùng tiền gấp, định bán rẻ Thục viên, rao giá một ngàn năm trăm lượng.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân xoay sở ở đâu ra được một món tiền lớn như vậy.
Người móc nối biết nàng nghèo, cũng biết nàng muốn dò la vậy chắc là có ý muốn mua, nhưng hắn không có ý định cho nàng mượn tiền nữa, chỉ khuyến khích nàng: “Dù sao vận may của ngươi cũng khá tốt, không bằng dùng đống bạc lần trước thắng được làm tiền vốn, đi đánh bạc một lần nữa. Đừng nói Thục viên, có khi tòa nhà gấp 10 lần như thế cũng mua tuốt được luôn ấy chứ lị.”
Hắn nói tiếp: “Lần trước ngươi thắng được khoảng hơn một ngàn lượng, lần này đến đó có thể đặt một ván lớn. Không phải là ngươi muốn tra án sao? Hồi trước ngươi chỉ trốn dưới lầu chơi mấy ván nhỏ cùng với bọn bình dân, không tra ra được gì là phải.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy thì im lặng. Có thể sẽ tìm được manh mối nhưng mất sạch một ngàn ba trăm lượng này, chuyện mua Thục viên cũng hoàn toàn hóa thành bọt nước; hoặc cũng có thể sẽ tìm được manh mối, lại còn thắng được nhiều hơn, thuận lợi mua Thục viên về. Thật ra đều dựa vào vận may cả.
Dân cờ bạc đều cho rằng mình có vận khí tốt, cho dù bị thua nhiều thì cũng chỉ nghĩ là do hôm ấy để quên vận may ở nhà.
Nói Mạnh Cảnh Xuân không do dự là giả, nhưng dù sao nàng cũng không ngốc, chỉ bảo người móc nối kia là “Sau hẵng nói”, sau đó không đề cập đến nữa.
Trước mắt, nàng còn có một chuyện phiền lòng hơn nhiều, tiểu lại quan xá tới hỏi chìa khóa nhà nàng, có ý thúc giụa nàng chuyển nhà. Xế chiều hôm đó, nàng vừa ra khỏi nha môn liền vội vàng chạy nhanh về quan xá. Mới đến cửa đã thấy hai chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài, chất rất nhiều đồ đạc, Bạch Tồn Lâm đứng ngoài xe nói chuyện với một tiểu lại trong quan xá.
Thấy Mạnh Cảnh Xuân tới, Bạch Tồn Lâm nhanh chóng cười với nàng, nói: "Hiền đệ, huynh đợi đệ lâu quá.”
Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân nhàn nhạt: “Bạch huynh tới thật sớm.” Hiện giờ nàng cực sợ Bạch Tồn Lâm, chỉ cần nhiệt tình với thằng nhãi này một chút thôi thì hắn sẽ được voi đòi tiên mà lấn tới. Bởi vậy nàng cũng học cách làm mặt ngầu, để cho hắn có thể giác ngộ chuyện ‘đừng tùy tiện đi làm phiền kẻ khác.”
“Đâu có sớm, sắp hết ngày rồi còn gì.” Bạch Tồn Lâm đi tới, "Huynh giúp hiền đệ chuyển đồ sang nhà sát vách nhé?”
Mạnh Cảnh Xuân lấy chìa khóa ra mở cửa, nàng đã sắp xếp hành lý từ trước, chỉ còn đợi dọn sang nhà bên cạnh thôi. Nói thật, nếu nàng và Thẩm Anh vẫn yên ổn vô tư như lúc trước, thì dọn sang phòng cũ của hắn ở cũng rất là thoải mái.
Bạch Tồn Lâm gọi tiểu lại quan xá đến giúp chung, nâng hai rương hành lý của Mạnh Cảnh Xuân sang phòng bên cạnh, sau đó mới bắt đầu chuyển hành lý của mình vào trong phòng.
Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đóng cửa lại dọn phòng.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu từ sân sau vào trong, kéo ra một bóng người thật dài. Từ sau đêm đó, nàng không đến căn phòng này nữa, nơi này lạnh lẽo đến phát sợ, khiến người ta cảm thấy cô độc khó nói rõ.
Trên giá sách trống rỗng, nàng cúi người kéo ngăn tủ thấp ra, phát hiện một ít sách cũ bên trong. Lần trước Thẩm Anh sai người tới chuyển đồ, lại chuyển không hết, rất nhiều thứ không mang đi, toàn bộ ném hết vào đây, nhìn cực kỳ lộn xộn.
Mạnh Cảnh Xuân xắn tay áo, xếp hết mấy thứ Thẩm Anh để lại vào một cái rương trống bằng dây mây. Nàng dọn dẹp một chút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài. Nàng đứng thẳng dậy, thì ra đứng trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài là như thế này……
Cũng không biết lúc đó Thẩm Anh nghe tiếng gõ cửa của nàng có cảm thấy khó chịu như thế này hay không, cảm giác như là một không gian yên tĩnh bị đập thành từng mảnh nhỏ vậy.
Hiện giờ nàng đứng trong căn phòng này, các loại giác quan đều mẫn cảm một cách kỳ lạ, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nàng lau mồ hôi trên trán, đi ra mở cửa.
Bạch Tồn Lâm nở nụ cười rạng ngời ôm bao vải đứng trước cửa, rướn cổ lên ngó vào trong: “Ái chà, đệ cũng chỉ có hai rương đồ, sao đến giờ vẫn chưa dọn xong chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân thấy tốc độ này là rất bình thường, có cái gì không đúng đâu? “Huynh dọn xong hết rồi, đệ chậm như rùa bò ấy.” Bạch Tồn Lâm đưa bao vải cho nàng, “Cho đệ này, đào đấy, toàn là quả to cả, ngon cực. Đệ tranh thủ ăn đi, để lâu sẽ bị thối.”
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Không cần đâu...... Bạch huynh quá khách khí rồi, thật là khiến người khác ngại ngùng."
“Ngại gì.” Bạch Tồn Lâm mạnh mẽ vỗ vào vai nàng, “Đệ với huynh sau này sẽ là huynh đệ tốt, có thứ gì hay ho đương nhiên sẽ phải chia cho nhau.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi đen mặt, quần áo mùa hè mỏng manh, bờ vai bị bàn tay to của hắn đập cho một phát đau điếng.
Nàng nhận lấy bao vải, chợt thấy có gì đó không đúng, hình như phía dưới còn có thứ gì đó giống cuốn sách, vội hỏi Bạch Tồn Lâm chẳng lẽ đưa nhầm à.
Bạch Tồn Lâm lại vỗ vỗ vai nàng, cười hết sức mờ ám: “Gần đây huynh có được hai cuốn sách khá hay, xem xong hết rồi, nghĩ cũng phải đưa cho hiền đệ xem để mở mang tầm mắt."
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy vẻ mặt này của hắn rất quái, liền lấy cuốn sách trong bao vải ra xem thử, thấy bìa sách trống trơn, không hề có một chữ nào. Nhưng nàng còn chưa kịp mở ra, Bạch Tồn Lâm đã lập tức ngăn nàng lại: "Mạnh huynh đợi khi nào ở một mình thì hẵng xem, bây giờ vẫn nên vào dọn dẹp đi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn nói như vậy, càng cảm thấy sách này chả hay ho gì. Bạch Tồn Lâm cười cười rời đi, nàng mở ngay cuốn sách kia ra xem, trên mặt hết đỏ lại trắng. Tiểu tử Bạch Tồn Lâm lại đưa cho nàng một cuốn đông cung đồ!
Nàng vội vàng đóng bộp quyển sách lại. Hồi trước khi đến thư viện học, không phải là không có học sinh lén lút truyền đông cung đồ cho nhau xem, nàng biết mấy thằng nhóc cực kỳ hiếu kỳ về chuyện này, nếu bây giờ nàng lập tức trả lại sách, thì có vẻ khá là ‘lạy ông tôi ở bụi này’.
Vì thế nàng ném nguyên cái bao vải chứa đào và sách lên bàn, quyết định thừa dịp trời còn sáng dọn xong phòng rồi tính sau.
Nàng cũng không thèm đóng cửa, quay thẳng về thư phòng xếp lại ngăn tủ.
Mặt trời lặn xuống thấp hơn một chút, trời dần tối, nàng cúi người cố gắng dời rương dây mây đến trong góc, thử mấy lần nhưng không được vì quá nặng.
Nàng chợt để ý thấy trên mặt đất có nhiều hơn một cái bóng, liền xoay đầu sang. Mới đầu tưởng là ảo giác, nhắm chặt mắt rồi lại mở to, Thẩm Anh đã đi đến trước mặt nàng, cúi người nâng rương dây mây lên, giọng nói vừa lạnh lại vừa mềm mại: “Muốn chuyển đến đâu?”
Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần: “À...... Trong góc, để trong góc phòng là được......"
Đợi Thẩm Anh đặt rương vào trong góc, nàng mới chợt nghĩ đến, trong rương kia toàn là đồ cũ của hắn, sau lưng bỗng nhiên như bị lửa thiêu, toát ra một tầng mồ hôi, nói chuyện hơi lộn xộn: “Rương này, đồ trong rương này, là Tướng gia...... Lần trước Tướng gia không chuyển đi...... Nếu đã đến đây, vậy Tướng gia thuận đường mang về là được.”
Thẩm Anh đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phơi nắng chiều của nàng, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, thật muốn duỗi tay qua lau cho nàng. Hắn vội vàng dời mắt, thấy nàng để chân trần đứng trên chiếu, không khỏi nhíu mày: "Không sợ bị cảm lạnh sao, tốt xấu gì thì cũng nên mang vớ vào chứ.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lùi về sau một bước, hơi khẩn trương.
Căn phòng này, người này, cùng với mọi thứ đang chìm dần vào trong đêm tối, một buổi hoàng hôn của mùa hè oi bức thế này chợt khiến người ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay cũng ngứa ngáy.
Tại sao mỗi lần ở một mình cùng hắn, nàng đều có cảm giác hận không thể trốn đi?
Thẩm Anh nhìn mũi nàng, giọng điệu ôn hòa mềm mỏng: “Bôi thuốc chưa?”
“Chưa......" Nàng lại vội vàng sửa miệng, “Bôi rồi, tốt lắm, hạ quan cảm ơn ý tốt của Tướng gia.”
Thẩm Anh không nói gì, nàng lại vội vàng hỏi: “Tướng gia đột nhiên tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm Anh nghe vậy mới thong thả nói: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, lần trước lúc chuyển đồ có thứ quên không mang theo, hôm nay muốn tới đây tìm một chút, lại không ngờ ngươi đã chuyển qua rồi.”
"Tướng gia muốn tìm gì?"
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Một lọ thuốc.” Lúc nãy hắn cũng thấy được trong rương dây mây đều là đồ cũ của hắn, bổ sung thêm: “Mấy thứ còn lại, ngươi giữ lại xem có thứ nào dùng được hay không, ta không mang đi đâu.”
Lọ thuốc? Mạnh Cảnh Xuân gãi gãi đầu, vội nói: “Vậy để hạ quan đi tìm cho Tướng gia.”
Thẩm Anh nói "Tốt", sau đó để mặc nàng lục lọi trong rương dây mây.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi xổm trong góc, chuyên chú lục tìm. Mắt cá chân nàng bị lộ ra ngoài, hình như là bị muỗi đốt, duỗi tay ra gãi gãi, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng nõn nà, Thẩm Anh nhìn thấy lại có chút thất thường.
Hắn thầm hít một hơi, xoay người sang chỗ khác, đi đến trước bàn, thấy mấy quả đào rơi lăn lóc bên ngoài túi, phía dưới còn có hai cuốn sách, liền tò mò vươn tay cầm lên.
Nhưng hắn vừa mới cầm lên, đang định lật ra thì thấy Mạnh Cảnh Xuân cầm một lọ thuốc trong tay vọt đến: "Tướng gia mau để xuống!"
Trương Chi Thanh thấy hắn không muốn nói, cũng không truy hỏi nữa, cuối cùng chỉ nói: “Theo ta được biết, xưa nay phương thuốc của Mạnh gia chỉ được truyền cho nam, nhưng hình như Mạnh Viện phán không có nhi tử, cho nên phương thuốc này xuất hiện đúng là quá ly kỳ.”
Giọng Thẩm Anh bình thản, chỉ hỏi: “Thuốc mỡ kia dùng để làm gì?”
Trương Chi Thanh nói: “Thuốc này trị thương rất tốt, chính là một phương thuốc hiếm có.”
Thẩm Anh đột nhiên nhẹ chau mày, nhưng hắn cũng không vội vàng chứng thực điều gì, chỉ không nhanh không chậm nói với Trương Chi Thanh: “Đã biết, ta sẽ lưu ý."
Trương Chi Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ dặn hắn nghỉ ngơi sớm, sau đó cáo từ rời đi.
Thẩm Anh về phòng tìm trong ngăn tủ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được lọ thuốc nhỏ gia truyền chữa vết thương hiếm thấy mà hôm đó Mạnh Cảnh Xuân đưa tới. Chẳng lẽ lúc chuyển nhà làm rơi ở quan xá rồi sao? Hắn cau chặt mày, nhìn ngăn tủ bị lục lộn tùng phèo, thở dài, vẻ mặt hơi ngưng trọng —— hy vọng chỉ do hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Thẩm Anh vẫn khó ngủ như trước, nửa đêm tỉnh lại thấy mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm toàn thân. Gió bên ngoài ào ào thổi, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mưa, lá cây xào xạc khiến người ta cảm thấy phiền lòng.
Mạnh Cảnh Xuân cũng hiếm có khi ngủ nông như vậy, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, liền đứng dậy đun một ấm nước.
Một chén nước nóng, để nguội hồi lâu mới có thể uống được. Nàng nhấc chén lên chậm rãi uống trong vô thức, nhớ đến ngôi nhà cũ xa cách đã lâu, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhưng không thể cứ mang bộ dáng này mà sống qua ngày được, nàng nâng tay dùng sức xoa mặt mình, hít sâu, nghĩ lung tung gì vậy? Còn có hai canh giờ nữa là phải đến nha môn làm việc rồi, thời gian đâu mà ngồi đây nghĩ vớ vẩn nữa.
Nàng duỗi lưng, ngáp một cái thật to. Sau khi hoàn thành xong động tác cực kỳ có ý ám chỉ là đang buồn ngủ này, nàng liền bò về trên giường đánh một giấc.
Hồi trước bị rượt ở Vạn Bồ lâu, Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn hơi sợ, vì thế mấy ngày này đều chỉ dám lảng vảng bên ngoài.
Người móc nối kia thấy bộ dáng không có triển vọng gì của nàng, nghĩ thầm không biết phải đợi kẻ bỏ đi này nhốt Tống Định Khoan vào tù đến bao giờ, bèn nói với Mạnh Cảnh Xuân, không bằng bảo người bên Hình bộ trực tiếp đến tra xét Vạn Bồ lâu cho rồi.
Mạnh Cảnh Xuân lại nói không thể, Vạn Bồ lâu nhất định có quan to trong triều làm chỗ dựa, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy. Nếu chẳng may đó là người của Hình bộ, vậy có đến đây cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, đợi đến khi thật sự muốn bắt người, thì chứng cứ gì đó đã sớm bị hủy sạch sành sanh rồi, chắc chắn cũng chả bắt được ai, mọi người đều giải tán.
Nhưng thật ra ý nghĩ này cũng không tệ, trực tiếp chụp lấy Vạn Bồ lâu, xong hết mọi chuyện, đỡ phải rối tung một nùi không biết bắt đầu gỡ từ đâu như bây giờ.
Mạnh Cảnh Xuân khổ sở cân nhắc, ngay lúc này nàng còn đang phiền não một chuyện khác nữa chứ.
Nàng biết người móc nối này có quan hệ rất rộng trong thành tây, liền nhờ hắn đi hỏi thăm xem Thục viên hiện giờ do ai sở hữu, có ý bán hay không.
Người móc nối này cũng rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã dò la được tin tức cho nàng. Hiện tại Thục viên thuộc về một tiểu lại của Hộ bộ, tiểu lại kia hình như đang cần dùng tiền gấp, định bán rẻ Thục viên, rao giá một ngàn năm trăm lượng.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân xoay sở ở đâu ra được một món tiền lớn như vậy.
Người móc nối biết nàng nghèo, cũng biết nàng muốn dò la vậy chắc là có ý muốn mua, nhưng hắn không có ý định cho nàng mượn tiền nữa, chỉ khuyến khích nàng: “Dù sao vận may của ngươi cũng khá tốt, không bằng dùng đống bạc lần trước thắng được làm tiền vốn, đi đánh bạc một lần nữa. Đừng nói Thục viên, có khi tòa nhà gấp 10 lần như thế cũng mua tuốt được luôn ấy chứ lị.”
Hắn nói tiếp: “Lần trước ngươi thắng được khoảng hơn một ngàn lượng, lần này đến đó có thể đặt một ván lớn. Không phải là ngươi muốn tra án sao? Hồi trước ngươi chỉ trốn dưới lầu chơi mấy ván nhỏ cùng với bọn bình dân, không tra ra được gì là phải.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy thì im lặng. Có thể sẽ tìm được manh mối nhưng mất sạch một ngàn ba trăm lượng này, chuyện mua Thục viên cũng hoàn toàn hóa thành bọt nước; hoặc cũng có thể sẽ tìm được manh mối, lại còn thắng được nhiều hơn, thuận lợi mua Thục viên về. Thật ra đều dựa vào vận may cả.
Dân cờ bạc đều cho rằng mình có vận khí tốt, cho dù bị thua nhiều thì cũng chỉ nghĩ là do hôm ấy để quên vận may ở nhà.
Nói Mạnh Cảnh Xuân không do dự là giả, nhưng dù sao nàng cũng không ngốc, chỉ bảo người móc nối kia là “Sau hẵng nói”, sau đó không đề cập đến nữa.
Trước mắt, nàng còn có một chuyện phiền lòng hơn nhiều, tiểu lại quan xá tới hỏi chìa khóa nhà nàng, có ý thúc giụa nàng chuyển nhà. Xế chiều hôm đó, nàng vừa ra khỏi nha môn liền vội vàng chạy nhanh về quan xá. Mới đến cửa đã thấy hai chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài, chất rất nhiều đồ đạc, Bạch Tồn Lâm đứng ngoài xe nói chuyện với một tiểu lại trong quan xá.
Thấy Mạnh Cảnh Xuân tới, Bạch Tồn Lâm nhanh chóng cười với nàng, nói: "Hiền đệ, huynh đợi đệ lâu quá.”
Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân nhàn nhạt: “Bạch huynh tới thật sớm.” Hiện giờ nàng cực sợ Bạch Tồn Lâm, chỉ cần nhiệt tình với thằng nhãi này một chút thôi thì hắn sẽ được voi đòi tiên mà lấn tới. Bởi vậy nàng cũng học cách làm mặt ngầu, để cho hắn có thể giác ngộ chuyện ‘đừng tùy tiện đi làm phiền kẻ khác.”
“Đâu có sớm, sắp hết ngày rồi còn gì.” Bạch Tồn Lâm đi tới, "Huynh giúp hiền đệ chuyển đồ sang nhà sát vách nhé?”
Mạnh Cảnh Xuân lấy chìa khóa ra mở cửa, nàng đã sắp xếp hành lý từ trước, chỉ còn đợi dọn sang nhà bên cạnh thôi. Nói thật, nếu nàng và Thẩm Anh vẫn yên ổn vô tư như lúc trước, thì dọn sang phòng cũ của hắn ở cũng rất là thoải mái.
Bạch Tồn Lâm gọi tiểu lại quan xá đến giúp chung, nâng hai rương hành lý của Mạnh Cảnh Xuân sang phòng bên cạnh, sau đó mới bắt đầu chuyển hành lý của mình vào trong phòng.
Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đóng cửa lại dọn phòng.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu từ sân sau vào trong, kéo ra một bóng người thật dài. Từ sau đêm đó, nàng không đến căn phòng này nữa, nơi này lạnh lẽo đến phát sợ, khiến người ta cảm thấy cô độc khó nói rõ.
Trên giá sách trống rỗng, nàng cúi người kéo ngăn tủ thấp ra, phát hiện một ít sách cũ bên trong. Lần trước Thẩm Anh sai người tới chuyển đồ, lại chuyển không hết, rất nhiều thứ không mang đi, toàn bộ ném hết vào đây, nhìn cực kỳ lộn xộn.
Mạnh Cảnh Xuân xắn tay áo, xếp hết mấy thứ Thẩm Anh để lại vào một cái rương trống bằng dây mây. Nàng dọn dẹp một chút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài. Nàng đứng thẳng dậy, thì ra đứng trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài là như thế này……
Cũng không biết lúc đó Thẩm Anh nghe tiếng gõ cửa của nàng có cảm thấy khó chịu như thế này hay không, cảm giác như là một không gian yên tĩnh bị đập thành từng mảnh nhỏ vậy.
Hiện giờ nàng đứng trong căn phòng này, các loại giác quan đều mẫn cảm một cách kỳ lạ, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nàng lau mồ hôi trên trán, đi ra mở cửa.
Bạch Tồn Lâm nở nụ cười rạng ngời ôm bao vải đứng trước cửa, rướn cổ lên ngó vào trong: “Ái chà, đệ cũng chỉ có hai rương đồ, sao đến giờ vẫn chưa dọn xong chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân thấy tốc độ này là rất bình thường, có cái gì không đúng đâu? “Huynh dọn xong hết rồi, đệ chậm như rùa bò ấy.” Bạch Tồn Lâm đưa bao vải cho nàng, “Cho đệ này, đào đấy, toàn là quả to cả, ngon cực. Đệ tranh thủ ăn đi, để lâu sẽ bị thối.”
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Không cần đâu...... Bạch huynh quá khách khí rồi, thật là khiến người khác ngại ngùng."
“Ngại gì.” Bạch Tồn Lâm mạnh mẽ vỗ vào vai nàng, “Đệ với huynh sau này sẽ là huynh đệ tốt, có thứ gì hay ho đương nhiên sẽ phải chia cho nhau.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi đen mặt, quần áo mùa hè mỏng manh, bờ vai bị bàn tay to của hắn đập cho một phát đau điếng.
Nàng nhận lấy bao vải, chợt thấy có gì đó không đúng, hình như phía dưới còn có thứ gì đó giống cuốn sách, vội hỏi Bạch Tồn Lâm chẳng lẽ đưa nhầm à.
Bạch Tồn Lâm lại vỗ vỗ vai nàng, cười hết sức mờ ám: “Gần đây huynh có được hai cuốn sách khá hay, xem xong hết rồi, nghĩ cũng phải đưa cho hiền đệ xem để mở mang tầm mắt."
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy vẻ mặt này của hắn rất quái, liền lấy cuốn sách trong bao vải ra xem thử, thấy bìa sách trống trơn, không hề có một chữ nào. Nhưng nàng còn chưa kịp mở ra, Bạch Tồn Lâm đã lập tức ngăn nàng lại: "Mạnh huynh đợi khi nào ở một mình thì hẵng xem, bây giờ vẫn nên vào dọn dẹp đi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn nói như vậy, càng cảm thấy sách này chả hay ho gì. Bạch Tồn Lâm cười cười rời đi, nàng mở ngay cuốn sách kia ra xem, trên mặt hết đỏ lại trắng. Tiểu tử Bạch Tồn Lâm lại đưa cho nàng một cuốn đông cung đồ!
Nàng vội vàng đóng bộp quyển sách lại. Hồi trước khi đến thư viện học, không phải là không có học sinh lén lút truyền đông cung đồ cho nhau xem, nàng biết mấy thằng nhóc cực kỳ hiếu kỳ về chuyện này, nếu bây giờ nàng lập tức trả lại sách, thì có vẻ khá là ‘lạy ông tôi ở bụi này’.
Vì thế nàng ném nguyên cái bao vải chứa đào và sách lên bàn, quyết định thừa dịp trời còn sáng dọn xong phòng rồi tính sau.
Nàng cũng không thèm đóng cửa, quay thẳng về thư phòng xếp lại ngăn tủ.
Mặt trời lặn xuống thấp hơn một chút, trời dần tối, nàng cúi người cố gắng dời rương dây mây đến trong góc, thử mấy lần nhưng không được vì quá nặng.
Nàng chợt để ý thấy trên mặt đất có nhiều hơn một cái bóng, liền xoay đầu sang. Mới đầu tưởng là ảo giác, nhắm chặt mắt rồi lại mở to, Thẩm Anh đã đi đến trước mặt nàng, cúi người nâng rương dây mây lên, giọng nói vừa lạnh lại vừa mềm mại: “Muốn chuyển đến đâu?”
Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần: “À...... Trong góc, để trong góc phòng là được......"
Đợi Thẩm Anh đặt rương vào trong góc, nàng mới chợt nghĩ đến, trong rương kia toàn là đồ cũ của hắn, sau lưng bỗng nhiên như bị lửa thiêu, toát ra một tầng mồ hôi, nói chuyện hơi lộn xộn: “Rương này, đồ trong rương này, là Tướng gia...... Lần trước Tướng gia không chuyển đi...... Nếu đã đến đây, vậy Tướng gia thuận đường mang về là được.”
Thẩm Anh đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phơi nắng chiều của nàng, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, thật muốn duỗi tay qua lau cho nàng. Hắn vội vàng dời mắt, thấy nàng để chân trần đứng trên chiếu, không khỏi nhíu mày: "Không sợ bị cảm lạnh sao, tốt xấu gì thì cũng nên mang vớ vào chứ.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lùi về sau một bước, hơi khẩn trương.
Căn phòng này, người này, cùng với mọi thứ đang chìm dần vào trong đêm tối, một buổi hoàng hôn của mùa hè oi bức thế này chợt khiến người ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay cũng ngứa ngáy.
Tại sao mỗi lần ở một mình cùng hắn, nàng đều có cảm giác hận không thể trốn đi?
Thẩm Anh nhìn mũi nàng, giọng điệu ôn hòa mềm mỏng: “Bôi thuốc chưa?”
“Chưa......" Nàng lại vội vàng sửa miệng, “Bôi rồi, tốt lắm, hạ quan cảm ơn ý tốt của Tướng gia.”
Thẩm Anh không nói gì, nàng lại vội vàng hỏi: “Tướng gia đột nhiên tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm Anh nghe vậy mới thong thả nói: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, lần trước lúc chuyển đồ có thứ quên không mang theo, hôm nay muốn tới đây tìm một chút, lại không ngờ ngươi đã chuyển qua rồi.”
"Tướng gia muốn tìm gì?"
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Một lọ thuốc.” Lúc nãy hắn cũng thấy được trong rương dây mây đều là đồ cũ của hắn, bổ sung thêm: “Mấy thứ còn lại, ngươi giữ lại xem có thứ nào dùng được hay không, ta không mang đi đâu.”
Lọ thuốc? Mạnh Cảnh Xuân gãi gãi đầu, vội nói: “Vậy để hạ quan đi tìm cho Tướng gia.”
Thẩm Anh nói "Tốt", sau đó để mặc nàng lục lọi trong rương dây mây.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi xổm trong góc, chuyên chú lục tìm. Mắt cá chân nàng bị lộ ra ngoài, hình như là bị muỗi đốt, duỗi tay ra gãi gãi, lộ ra cánh tay nhỏ gầy trắng nõn nà, Thẩm Anh nhìn thấy lại có chút thất thường.
Hắn thầm hít một hơi, xoay người sang chỗ khác, đi đến trước bàn, thấy mấy quả đào rơi lăn lóc bên ngoài túi, phía dưới còn có hai cuốn sách, liền tò mò vươn tay cầm lên.
Nhưng hắn vừa mới cầm lên, đang định lật ra thì thấy Mạnh Cảnh Xuân cầm một lọ thuốc trong tay vọt đến: "Tướng gia mau để xuống!"
Danh sách chương