Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trình Hi Di ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cô...!Quen bác sĩ kia sao?"
Mẹ Lâm cười nói: "Đâu có, chỉ là lần trước A Thâm có nói với cô, cô còn tưởng nó đùa, không ngờ lại là thật."
"Nhưng mà cô gái kia lớn tuổi hơn anh Lâm Thâm đấy ạ."
"Không phải sao, người ta đã là bác sĩ, thằng con nhà cô còn chưa có gì, lại mặt dày theo đuổi người ta." Mẹ Lâm vô cùng mừng rỡ, lập tức gọi điện thoại nói chuyện này cho bố Lâm.
Trình Hi Di thẫn thờ ngồi bên cạnh, trong lòng hụt hẫng.

Vốn là tới mách lẻo, cô ta cho rằng cô Lâm mà biết sẽ giận tím mặt, ai ngờ lại có phản ứng này.
Cô Lâm kêu cô ta ở lại ăn cơm chiều, cô ta đâu còn tâm tình nào mà ăn cơm, nén giận về nhà.

.

.
Ban đêm, Lâm Thâm cùng Lục Tâm Du ăn cơm tối xong thì nằm trên sô pha xem phim, mẹ Lâm gọi điện thoại đến.
Lục Tâm Du bị Lâm Thâm ôm vào lòng, nghe thấy điện thoại anh vang lên, đứng dậy theo bản năng.
Một tay Lâm Thâm ôm chặt cô, không cho cô dậy, một tay với ra trước lấy điện thoại, "Mẹ."
Anh vừa nói một tiếng, giọng mẹ Lâm đã vang lên từ đầu kia, có vẻ rất kích động, "A Thâm, nghe nói con đang yêu?!"
Giọng ở đầu kia điện thoại hơi lớn, bên Lục Tâm Du cũng nghe rõ ràng, cô hơi căng thẳng, ngừng thở theo bản năng.
Lâm Thâm cảm thấy kỳ lạ, "Sao mẹ biết?"
"Con đừng quan tâm làm sao mẹ biết, nói thật với mẹ đi, có phải thật không?"
Lâm Thâm mỉm cười nhìn Lục Tâm Du, nói: "Chậc, vốn muốn cho bố mẹ một bất ngờ, bố mẹ làm con mất hứng quá."
Mẹ Lâm ôi chao một tiếng, "Đúng thật hả, thằng nhóc này, lấy mặt mũi đâu mà theo đuổi người ta đấy? Suốt ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi, con đừng có làm chậm trễ chuyện của con gái người ta!"
Lục Tâm Du nghe thấy thì không nhịn được cười, lặng lẽ véo thịt bên hông Lâm Thâm, trong mắt toàn là ý cười, như là đang nói: Nghe chưa, đừng có làm chậm trễ chị đây.
Lâm Thâm cầm tay Lục Tâm Du, tiếp tục nói chuyện với mẹ, dáng vẻ rất uất ức, "Mẹ, có ai nói con trai mình vậy không?"
Mẹ Lâm cười vui vẻ, nói: "Được rồi, mẹ không nói con nữa, sắp đến sinh nhật bố con rồi, nhớ mang bạn gái về đấy."
"Để con hỏi ý cô ấy trước đã." Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Ôi, cũng đúng, con hỏi con bé trước đi."
"Con biết rồi, mẹ, không có việc thì con cúp đây, bố mẹ nghỉ ngơi sớm chút."
"Ừ, cúp đây." Mẹ Lâm nói, cũng cúp máy trước.
Lục Tâm Du dựa vào ngực Lâm Thâm, ngẩng đầu cười nhìn anh, "Nghe thấy mẹ cậu nói chưa?"
Lâm Thâm hơi nhướng mày, hỏi, "Chuyện gì?"

Lục Tâm Du giơ tay chọc vào má anh, "Sao trước đây cậu có mặt mũi theo đuổi tôi?"
Lâm Thâm cầm tay cô, gương mặt vui vẻ, nói: "Cần gì phải quan tâm mặt mũi, dù sao thì cũng theo đuổi được rồi."
Vừa dứt lời, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du đẩy anh ra, ngồi dậy từ trên người anh, "Tôi không cho cậu cơ hội, cậu sẽ theo đuổi được?"
Lâm Thâm bật cười, "Cũng đúng, chậc, đúng là phải tạ ơn vì chị đã cho tôi cơ hội!"
Lục Tâm Du nhìn anh nói đùa, bật cười.

Cô lấy điện thoại trên bàn xem giờ, đã chín giờ bốn mươi, cô ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà."
Lâm Thâm ồ một tiếng, "Được, tôi đưa chị về."

.

.
Lâm Thâm đưa Lục Tâm Du đến trước tòa nhà, Lục Tâm Du cởi dây an toàn, nghiêng đầu vẫy tay với anh, "Tôi lên đây, bạn học Lâm cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Thâm cầm tay cô, đôi mắt hơi híp lại, "Gọi tôi là gì?"
Lục Tâm Du chớp mắt, "Bạn học Lâm chứ..."
Còn chưa dứt lời, đôi môi cô đột nhiên bị lấp kín.
Lâm Thâm cúi người, ôm chặt lấy cô.

Đôi môi mân mê cắn mút.

Lục Tâm Du bị anh làm đau, tay phải đẩy ngực anh, rên rỉ một tiếng, "Ưm...!Đau..."
Lâm Thâm buông cô ra, đôi môi vẫn còn chạm vào môi Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du muốn lùi ra sau, cơ thể lại bị tay phải anh ôm chặt.
Trong không gian bị vây chặt, mặt cô vô cùng nóng, đẩy ngực Lâm Thâm, giọng khe khẽ: "Cậu buông tôi ra."
Lâm Thâm không buông, chỉ cười nhẹ, nói: "Gọi anh Lâm, tôi sẽ thả."
Lục Tâm Du vừa xấu hổ vừa lúng túng, đỏ mặt trừng mắt với anh, "Lâm Thâm, cậu có thể để ý mặt mũi chút không?"
Sao lại có đam mê muốn cô gọi "anh"?
"Mặt mũi là gì? Có thể khiến vợ gọi anh không?"
"..."
Lục Tâm Du không lay chuyển được anh, cuối cùng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng "anh".
Lâm Thâm cười không ngừng được, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, "Chậc, ngoan quá, sau này phải gọi vậy đấy."
Hai người náo loạn trong xe một lát mới mở cửa xuống xe.

Lục Tâm Du vừa bị Lâm Thâm náo loạn làm đỏ mặt, xuống xe liền không nhịn được mà tàn nhẫn dẫm chân anh một cái.
Lâm Thâm không kịp đề phòng, ối một tiếng, ôm chân lùi về sau vài bước, "Trời ơi, bạo lực gia đình nhé bác sĩ Lục."
Lục Tâm Du khoanh tay trước ngực, cười nhìn anh, "Sau này còn đùa giỡn lưu manh nữa thì sẽ bị đánh đấy."
Lâm Thâm ra vẻ không sợ, mặt dày nói: "Cứ đánh đi, dù sao bị thương, cũng có người nào đó phụ trách chăm sóc."
Lục Tâm Du hừ một tiếng, "Đúng là tưởng bở."
Lâm Thâm cười tiến lên, đặt tay lên vai Lục Tâm Du, đẩy cô vào tòa Đan Nguyên, "Về đi, không phải sáng mai đi làm sao, lên rồi thì nhớ ngủ sớm chút, thuận tiện chào hỏi mẹ vợ giúp anh."
Lục Tâm Du cười nói, "Ai là mẹ vợ anh, đừng có gọi bừa."
"Mẹ em thì không phải mẹ anh sao?"
"Đừng nói bừa, vẫn chưa kết hôn đâu, mẹ em có yêu cầu rất cao với con rể."
"Haiz, vậy anh càng phải nỗ lực hơn rồi, nếu không sẽ không cưới được vợ."
Lục Tâm Du nghe thấy thì sửng sốt, làm như vô tình nói đùa, "Thực sự muốn cưới em?"
"Em cho rằng anh chơi đùa với em à?"
Lục Tâm Du nhìn anh thật lâu, vẻ mặt nghiêm túc, anh cho cô rất nhiều cảm giác an toàn.
Cô nhìn anh, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn, hỏi anh, "Chừng nào thì anh mang em về nhà gặp bố mẹ anh?"

.

.
Lúc Lục Tâm Du về đến nhà, mẹ cô đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.
Thấy con gái về, Lục Lâm Vân vội vàng cúp máy, "Về rồi à, có đói bụng không? Mẹ nấu cho con tô mì."
Lục Lâm Vân nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị đi làm đồ ăn khuya cho con gái.
Lục Tâm Du thay giày vào nhà, vội vàng kéo mẹ lại, "Không cần đâu, con không đói bụng."
Cô đỡ mẹ ngồi xuống sô pha, "Mẹ đấy, tối nay ăn gì rồi?"
"Mẹ ăn tô mì trong tiệm." Lục Lâm Vân cười đáp.
Bỗng nhiên, nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt bà trở nên nặng nề, nói với con gái: "Tâm Du, hôm nay bố con lại gọi cho mẹ, ngày mai là sinh nhật ông ấy, nếu không thì con qua ngồi một lát."
Lục Tâm Du vừa nghe mẹ nhắc đến chữ bố, tâm tình lập tức trở nên không tốt, "Không phải lần trước con đã nói rồi sao, con không đi."
"Dù sao thì ông ấy cũng là bố con..."
"Ông ta không phải bố con! Từ ngày ông ta bỏ rơi chúng ta, đi theo người phụ nữ khác, ông ta đã không còn là bố con nữa rồi!" Giọng Lục Tâm Du đột nhiên cất cao, cảm xúc kích động không khống chế được.
Một câu này của cô, khiến Lục Lâm Vân nhớ tới năm đó khi bị chồng bỏ lại, trong lòng đau đớn, nước mắt trực trào.

Lại sợ con gái thấy, vội nghiêng đầu lau nước mắt.

Lục Tâm Du thấy mẹ khóc, trong lòng biết mình nói sai, vội đưa tay giúp mẹ lau nước mắt, "Mẹ, con xin lỗi, con lại làm mẹ đau lòng."
Lục Tâm Du áy náy, biết rõ không nên nói những chuyện này trước mặt mẹ, nhưng một khi tức giận, có đôi khi cô không kiểm soát được.
Lục Lâm Vân lau nước mắt, kéo tay con gái, nhìn cô, tận tình khuyên bảo: "Mẹ biết con hận bố con, mẹ kêu con qua đó cũng không hoàn toàn vì để mừng sinh nhật bố con, bố con quan hệ rộng, nghe nói lần này sinh nhật đặt mấy chục bàn, con đi qua dự, có lẽ sẽ quen được nhiều người hơn."
Lục Tâm Du nghe đến đó, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Hoá ra mẹ cô cứ kêu cô đến chỗ bố, không phải vì để cô chúc sinh nhật bố, mà là mượn cơ hội giúp cô quen biết nhiều hơn.
Sau khi hiểu rõ, cô cũng thấy nhẹ nhõm, "Mẹ, con hiểu ý mẹ, nhưng sau này mẹ không cần lo lắng cho vấn đề cá nhân của con nữa, con có bạn trai rồi."
Lục Lâm Vân nghe thấy, kinh ngạc mở to hai mắt, "Thật sao?!"
"Vâng, không lừa mẹ đâu."
Mấy năm nay, điều Lục Lâm Vân lo lắng nhất chính là vấn đề cá nhân của con gái, lúc này nghe thấy cô nói có bạn trai, cảm xúc không khỏi kích động, vội hỏi: "Là ai thế? Mẹ có quen không? Ở bệnh viện các con à? Hay là đi làm ở đâu?"
Lục Tâm Du biết, một khi nói chuyện Lâm Thâm với mẹ, chắc chắn sẽ bị hỏi ra hỏi vào, cho nên mới kéo dài nhiều ngày, không lập tức nói cho bà.
Nhưng trước mắt thì không giấu được nữa, cô sợ cứ tiếp tục giấu, mẹ cô sẽ sốt ruột sắp xếp xem mắt cho cô.
"Bạn trai con, thật ra mẹ cũng quen, đã tới tiệm chúng ta rồi."
Lục Tâm Du rất ít mang bạn khác giới đến tiệm, thế cho nên cô vừa nói, Lục Lâm Vân lập tức nghĩ tới, mặt đầy kinh ngạc, hỏi: "Là cái cậu nam sinh nhỏ tuổi hơn con?!"
Lục Tâm Du gật đầu, "Đúng vậy, là cậu ấy."
"Nhưng cậu ấy nhỏ hơn con đấy, Tâm Du, con đã hai mươi lăm rồi, chuyện này không đùa được đâu." Rõ ràng Lục Lâm Vân không quá đồng ý, sốt ruột nói: "Mẹ thấy cậu kia cũng đẹp trai, hay là chơi đùa với con..."
"Mẹ!" Lục Tâm Du không nhịn được mà chen ngang, nghiêm túc nhìn bà, nói: "Không phải ngày thường mẹ cứ thúc giục con yêu đương sao? Khó khăn lắm con mới động lòng, mẹ không vì con mà vui vẻ à?"
"Mẹ..."
"Mẹ, Lâm Thâm không phải loại người như vậy, cậu ấy nghiêm túc."
Con gái chưa từng nói chuyện yêu đương, người làm mẹ dĩ nhiên không khỏi lo lắng.

Đặc biệt là quen với người nhỏ tuổi hơn, bề ngoài còn đẹp như thế.

Thật ra trong lòng Lục Lâm Vân không quá vui, chỉ sợ đối phương là kiểu phong lưu, mang tâm thế chơi đùa.
Con gái bà, bà rõ ràng nhất, phải mất bao nhiêu dũng khí mới dám quen một người bạn trai chứ?
Nếu...
Đứng ở góc độ của Lục Lâm Vân, thật ra bà vẫn hy vọng con gái có thể tìm một người bạn trai trưởng thành chín chắn.

Nhưng đây là lần đầu con gái yêu đương, bà không đành lòng giội nước đá, do dự hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, "Con vui là được rồi, mẹ tin tưởng vào ánh mắt của con."
Lục Tâm Du mím môi, kéo tay mẹ, đầu gối lên vai bà, mềm giọng nói: "Chờ có thời gian, con dẫn bạn trai con về gặp mẹ."
"Ừ, được.

Nhưng mà thằng bé đó học gì? Sau này tính làm gì?"
Làm mẹ, không tránh khỏi việc suy xét lâu dài.
"Học luật, chắc sau này sẽ làm công việc gì đó liên quan đến pháp luật."
"Học hành có tốt không? Có lòng cầu tiến không?"
"Mẹ, mẹ hỏi nhiều quá."
"Chuyện này rất quan trọng, đàn ông có thể không có tiền, nhưng không thể không có lòng cầu tiến."


.

.
Ban đêm im ắng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hai mẹ con nói chuyện phiếm.
Lục Tâm Du ngồi ngoài sô pha với mẹ đến gần mười một giờ, từ chuyện yêu đương của cô cho tới chuyện yêu đương của anh cô, sau lại đến chuyện hồi còn nhỏ.

Khi đó còn ở trong ngõ nhỏ, mùa hè, ban đêm trời đầy sao, người lớn sẽ ngồi trong sân hóng gió nói chuyện, bọn nhỏ sẽ đá bóng trong ngõ.
Năm tháng như thoi đưa, chỉ một thoáng đã hơn hai mươi năm.

.

.
Lục Tâm Du rửa mặt xong, lúc lên giường ngủ đã gần mười hai giờ.
Nằm trên giường, cô lấy điện thoại kiểm tra theo thói quen.
Vào mười một giờ rưỡi, Lâm Thâm có gọi điện cho cô, khi đó cô đang tắm rửa, không nhận được.
Có lẽ là gọi điện không nghe máy, anh gửi WeChat cho cô: Về đến nhà rồi, nhớ đi ngủ sớm đấy, đừng thức đêm.
Khóe môi Lục Tâm Du cong lên, trả lời anh: "Ngủ rồi à?"
Đầu kia điện thoại, Lâm Thâm đang ngồi vào bàn học tập, trên bàn đâu đâu cũng là sách.
WeChat đột nhiên vang lên một tiếng, anh tùy tay cầm xem, thấy là bạn gái thì lập tức phấn chấn, "Vẫn chưa, sao chưa ngủ thế?"
Lục Tâm Du trở mình trong chăn, gửi ghi âm cho anh, "Vừa rồi nói chuyện với mẹ."
Lâm Thâm để bút xuống, đôi chân lười nhác gác lên bàn, ghế dựa là ghế xoay, anh vừa đẩy, chiếc ghế lập tức chạy đến bên giường.
Anh lười biếng ngồi trên ghế, hai chân để trên chân ghế, dứt khoát gọi video cho Lục Tâm Du.
Video nhanh chóng thông, đầu kia Lục Tâm Du bật đèn mờ, chỉ có đầu lộ ra khỏi chăn, thấy Lâm Thâm, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đã lên giường rồi."
Trong mắt Lâm Thâm tràn đầy yêu chiều, hỏi: "Nói gì với mẹ vợ anh đấy?"
Lục Tâm Du thuận miệng đáp, "Nói chuyện lý tưởng, nói chuyện tương lai."
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, cười hỏi: "Tương lai của em có anh Lâm không?"
Khóe môi Lục Tâm Du mím lại, trêu anh, "Không có."
"Thật không?" Lâm Thâm híp mắt.
"Thật." Trong giọng của Lục Tâm Du không dấu được ý cười.
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du trốn trong chăn cười trộm, cũng không nhịn được cười, nói: "Chờ đấy, ngày mai sẽ cho em một bài học."
Lục Tâm Du nghe vậy, trừng mắt với anh, "Còn dám cho em một bài học?!!"
Trong mắt Lâm Thâm toàn là ý cười, "Không phải sao, hung hăng hôn em, hôn đến khi em nhũn chân xin tha mới thôi."
Lục Tâm Du ngẩn ra, sau đó phát hiện mình lại bị Lâm Thâm trêu đùa, mặt vô cùng nóng, cắn răng nói: "Lâm Thâm, đầu óc em rút gân mới đồng ý làm bạn gái anh!"
Đầu kia điện thoại, Lâm Thâm bị dáng vẻ vừa thẹn vừa giận của Lục Tâm Du chọc cười, ngửa ra phía sau.
"Cúp đây!" Lục Tâm Du nói, bấm kết thúc cuộc gọi.
Trong ánh đèn mờ, Lục Tâm Du sờ mặt mình theo bản năng, rất nóng, giống như có một ngọn lửa.
Lục Tâm Du cảm thấy chắc chắn là do hai mươi mấy năm chưa từng yêu đương, thế cho nên bị Lâm Thâm đùa một câu trước khi ngủ, tối hôm đó mới mơ thấy một giấc mộng xuân triền miên lâm li...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện