Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Thâm kéo Lục Tâm Du ra khỏi câu lạc bộ, anh đi rất nhanh, nhanh đến mức Lục Tâm Du phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
Ra khỏi câu lạc bộ, hai người đi dọc theo lối đi bộ một đoạn rất xa.
Từ lúc đó đến giờ, Lâm Thâm vẫn chưa nói gì.
Ngay lúc Lục Tâm Du bất đắc dĩ cho rằng anh muốn kéo cô đi đến thiên hoang địa lão, anh đột nhiên ngừng lại.
Lục Tâm Du theo đà, anh dừng lại đột ngột, cô suýt nữa đập vào lưng anh, "Cậu làm gì...!á!"
Còn chưa nói hết lời, Lâm Thâm đột nhiên xoay người, ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Lục Tâm Du bị ép nhón chân, ngực dính sát vào ngực anh, trái tim đập thình thịch, đôi mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
Ánh đèn mờ nhạt ven đường xuyên qua nhánh cây rậm rạp, chiếu xuống vài vệt sáng, xung quanh mờ tối, nhưng đôi mắt Lâm Thâm sâu thẳm sáng ngời, nhìn vào mắt cô.
Lục Tâm Du mắt đối mắt với anh, trong lòng có loại cảm giác hồi hộp nói không nên lời, ngừng thở theo bản năng, "Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Lâm Thâm ôm chặt cô, cả người Lục Tâm Du gần như dính vào người anh.
Anh nhìn cô, thật lâu sau, khóe môi dần có nụ cười, giọng nói trầm thấp, giàu từ tính, trong bóng đêm nghe rất gợi cảm, "Không phải vừa rồi rất lợi hại sao? Dám hôn tôi trước mặt bao nhiêu người, giờ xấu hổ rồi?"
Lúc này Lục Tâm Du hơi hồi hộp, chủ yếu là do Lâm Thâm ôm cô quá chặt.
Nhưng bị Lâm Thâm nói như vậy, mặt mũi lại không nhịn được, thế là cô cãi cùn, "Ai, ai xấu hổ?"
Lâm Thâm nhếch môi cười, "Không xấu hổ? Vậy hôn lại nhé?"
Lục Tâm Du đỏ mặt, đẩy bả vai anh, "Cậu đừng có được voi đòi tiên, mau thả tôi ra..."
Đang ở trên đường cái, cũng không biết xấu hổ, tuy rằng hình như xung quanh không có người.
Lâm Thâm đâu chịu buông ra, cô vừa dứt lời, anh đột nhiên cúi đầu, hôn cô.
Trong chớp mắt khi môi chạm môi, trái tim Lục Tâm Du căng chặt, bỗng dưng mở to hai mắt, cơ thể lùi lại theo bản năng, lại bị Lâm Thâm ôm sát, giam cầm trong ngực.
Đôi môi ấm áp cắn mút môi cô, sau một lúc lâu, anh hơi lùi lại, khàn giọng nói, "Nhắm mắt lại."
Vừa dứt lời, anh lại hôn cô lần nữa.
So với nụ hôn vừa rồi thì càng sâu hơn.
Cơ thể Lục Tâm Du bị anh ôm chặt, môi bị cắn mút.
Cô cảm thấy cả người mình đã sắp bị Lâm Thâm cắn nuốt.
Nhưng cô lại thích cảm giác như vậy, nụ hôn nóng bỏng dịu dàng thế này, là cảm giác cô chưa từng cảm nhận trong hai mươi lăm năm qua.
Cô nhắm mắt lại, đôi tay nâng lên, chủ động ôm lấy Lâm Thâm.
Trên đường phố không người, Lâm Thâm hôn cô thật lâu, cuối cùng mới tiếc nuối buông ra.
Môi cô bị hôn đến mức tê dại, đôi môi nóng bỏng của Lâm Thâm vẫn còn nhẹ nhàng chạm vào môi cô, giọng anh khàn khàn, nói: "Vừa rồi mới hôn tôi, đây là trả lại chị."
Trong bóng đêm, mặt Lục Tâm Du vô cùng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi thiệt quá rồi."
"Hửm?" Lâm Thâm phát ra một tiếng nghi vấn trong cổ, đôi môi nhẹ nhàng cắn môi cô.
"Tôi chỉ hôn cậu một chút, cậu lại hôn rất lâu."
Hôn đến mức đôi môi tê dại...
Lâm Thâm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu, nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày toàn là ý cười, thấp giọng dụ dỗ, "Vậy tôi để chị hôn lại nhé? Yên tâm, chị có tùy tiện hôn bao lâu tôi cũng phối hợp."
Lục Tâm Du bị chọc cười, đẩy anh ra, "Cậu nghĩ hay quá."
Lâm Thâm tiến lên cầm tay cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: "Sao lại đột nhiên tới tìm tôi? Không phải kêu tôi đừng tìm chị nữa sao?"
Lục Tâm Du cũng nghiêm túc nhìn anh, nói: "Tôi nhớ cậu, muốn ở bên cậu, không được sao?"
Lâm Thâm sửng sốt vài giây, đôi mắt nhìn Lục Tâm Du chằm chằm, độ cong khóe môi dần gia tăng, cuối cùng cũng không kìm chế được mà bật cười, "Được, sao lại không được!" Đôi tay anh ôm má Lục Tâm Du, trong mắt tràn đầy ý cười, "Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Đây thực sự là vợ tôi sao? Sao vợ tôi lại đẹp thế này?"
Lục Tâm Du bị anh chọc cười, vỗ tay anh, sau đó bước lên trước một bước, đột nhiên đưa tay, nắm cổ áo sơ mi anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Lâm Thâm, cậu là của mối tình đầu của tôi, tôi giao chính mình cho cậu, cậu không được phụ tôi."
"Tôi bảo đảm!" Lâm Thâm nhấc tay thề, hết sức chân thành.
Chỉ có mình Lục Tâm Du biết, bước một bước này, cô phải dùng bao nhiêu dũng khí.
Nhìn Lâm Thâm trong chốc lát, cô cắn răng nói: "Nếu cậu dám phụ tôi, tôi nhất định sẽ đánh cậu rụng hết răng!"
Lâm Thâm cười nắm chặt tay cô, ánh mắt lại rất nghiêm túc, "Sẽ không có ngày đó, tôi bảo đảm."
Lục Tâm Du nhìn anh trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, bỗng nhiên đưa tay lên, sờ trán anh, "Vết thương ổn chưa?"
"Chưa."
"Vẫn chưa?" Lục Tâm Du kinh ngạc.
Lâm Thâm nghiêm trang, nói: "Cũng không hẳn, phải có vợ hôn một cái mới ổn."
Lục Tâm Du ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, phát hiện mình lại bị trêu đùa.
Cô buồn bực hất tay anh ra, "Lâm Thâm, cậu là đồ lừa đảo!"
Cô xoay người, nhanh chóng bước đi.
Lâm Thâm theo sau, cánh tay phải ôm bả vai cô, kéo cả người cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Đùa chút thôi mà, đồ ngốc."
Lục Tâm Du vừa tiếp tục đi phía trước, vừa giương mắt trừng anh, "Sau này không được lấy mấy chuyện này trêu tôi!"
Lâm Thâm bật cười, gật đầu, "Được! Về sau vợ nói cái gì thì chính là cái đó."
Lục Tâm Du cong môi cười, trong lòng ngọt ngào.
Lâm Thâm ôm vai Lục Tâm Du bước đi, về bãi đỗ xe lấy xe, lái ra khỏi câu lạc bộ.
Anh uống chút rượu, không thể lái xe.
Lục Tâm Du lái xe ra khỏi gara, hỏi, "Về trường học hay về nhà cậu?"
Lâm Thâm khựng lại vài giây, đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô sâu xa, thấp giọng nói: "Về nhà, chị về cùng không?"
Lâm Thâm vừa dứt lời, Lục Tâm Du hơi ngẩn ra, không biết nghĩ đến gì, đỏ mặt nói: "Chuyện này để sau, tôi về chỗ mẹ."
Lâm Thâm lập tức bật cười, đến sát tai Lục Tâm Du, "Chậc, sao lại dễ đỏ mặt thế?"
Lục Tâm Du lại bị cười nhạo, ngẩng đầu trừng mắt với Lâm Thâm, "Bạn học Lâm, sao cậu nói nhiều thế?"
Lâm Thâm híp mắt, "Gọi tôi là gì?"
Khóe môi Lục Tâm Du nhấp nhấp, không để ý tới anh, nghiêm túc lái xe.
Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du một lát, đột nhiên hỏi: "Điện thoại đâu?"
"Trong túi xách, sao thế?"
"Có chút việc."
Lâm Thâm vừa nói vừa mở túi xách Lục Tâm Du ra, tìm được điện thoại bên trong.
"Mật mã?"
"921229"
Lâm Thâm suy ngẫm, "Sinh nhật à?"
Lục Tâm Du "ừ" một tiếng.
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, nói: "Nhớ rồi."
Lục Tâm Du: "..."
Lâm Thâm mở khóa điện thoại, chuyện thứ nhất là sửa lại tên trong danh bạ Lục Tâm Du, từ bạn học Lâm thành "Anh Lâm".
"Tên WeChat của chị nên sửa." Lâm Thâm đột nhiên nói.
Lục Tâm Du ngơ ngác, "Sửa thế nào?"
"Tôi sửa cho chị."
"Ồ, không được kỳ quặc quá đấy."
Lâm Thâm nén cười, "Không kỳ quặc, yên tâm đi."
Lâm Thâm đăng nhập WeChat, trực tiếp đổi tên WeChat của Lục Tâm Du từ "Đại khả ái của mẹ Lục" thành "Tiểu bảo bối nhà anh Lâm"
Sửa xong, anh vừa lòng nhìn vài lần, sau đó mới để điện thoại vào túi xách Lục Tâm Du.
"Cậu sửa gì đấy?" Lục Tâm Du muốn xem.
Lâm Thâm cười nói, "Chị về là biết."
.
.
Lâm Thâm uống chút rượu, Lục Tâm Du muốn đưa anh về trường học trước.
Lâm Thâm lập tức nói: "Không cần, chị về trước đi, tôi nhìn chị lên lầu." Anh nói quả quyết, hoàn toàn không thể từ chối.
Lục Tâm Du nghe thấy, lập tức cảm thấy ấm lòng.
Cô cũng không miễn cưỡng, lái xe về tiểu khu.
Dưới tòa nhà Đan Nguyên, xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe.
Lâm Thâm vòng qua đầu xe, đến trước mặt Lục Tâm Du, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, "Nếu không thì tôi lên chào hỏi cô một lát?"
"Ừm...!Lần sau đi, tôi vẫn chưa nói với mẹ."
Lâm Thâm cũng không làm khó cô, cười nhẹ nói: "Vậy tôi chờ chị dẫn đi gặp mẹ vợ."
Lục Tâm Du hơi cong môi, "Biết rồi."
Cô tách ra khỏi ngực Lâm Thâm, nhìn anh nói: "Cậu mau về thôi, muộn rồi."
"Ngày mai đi làm không?" Lâm Thâm nhìn cô hỏi.
"Ngày mai nghỉ phép."
"Mang chị ra ngoài chơi?"
Lục Tâm Du tò mò, đôi mắt phát sáng trong đêm, "Đi đâu chơi?"
Lâm Thâm suy nghĩ, "Leo núi thì sao? Đi đỉnh Tây Sơn xem mặt trời mọc?"
"Mấy giờ?"
"Chắc là phải hơi sớm, năm giờ? Tôi lái xe, lúc đó chị có thể chợp mắt trên xe thêm một lát."
Lục Tâm Du gật đầu, "Được."
Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, thấp giọng nói: "Sáng sớm mai tôi sang đón chị."
Lục Tâm Du cong môi, "Được."
Lâm Thâm sờ má cô, ánh mắt dịu dàng, "Vậy chị mau lên đi, ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon." Lục Tâm Du tạm biệt Lâm Thâm, quay đầu bước vào tòa Đan Nguyên.
Đi được vài bước, cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, xoay người, chạy về chỗ Lâm Thâm.
"Sao..."
Lâm Thâm cho rằng cô có chuyện gì, nhưng còn chưa hỏi được, Lục Tâm Du đã nhón chân lên, đôi tay chống trên vai anh, ngửa đầu cắn môi anh một cái không nặng không nhẹ.
Lâm Thâm trố mắt nhìn cô.
Lục Tâm Du nhìn dấu răng trên môi Lâm Thâm, thỏa mãn cười nói, "Có dấu ấn này, sau này cậu sẽ là của tôi."
Lâm Thâm mỉm cười, đôi mắt nhìn cô chăm chú, "Không nhìn ra đấy, dục vọng chiếm hữu của bác sĩ Lục thật mạnh."
Lục Tâm Du hơi nhướng mày, "Thì sao?"
"Không có gì." Lâm Thâm đột nhiên bật cười, ôm má Lục Tâm Du, hung hăng hôn cô một cái, "Ông đây yêu chết dục vọng chiếm hữu của chị."
Lục Tâm Du nhìn anh, mặt nghiêm túc, "Không được nói tục."
"Ôi, biết rồi, sẽ sửa." Lâm Thâm kéo tay Lục Tâm Du hôn một cái, "Sau này chị nói thế nào thì là thế đó."
"Lên đi, đêm nay ngủ sớm chút." Rốt cuộc Lâm Thâm cũng buông Lục Tâm Du ra.
Lục Tâm Du "ừ" một tiếng, dặn dò anh, "Đi đường cẩn thận, đến trường học nhớ nhắn tin cho tôi."
Lâm Thâm nhìn cô, khóe môi có nụ cười, "Biết rồi, bà chủ nhỏ."
Lục Tâm Du đỏ mặt, "Ai là bà chủ..."
Lời còn chưa nói hết, cô đã chạy nhanh vào tòa nhà.
Lâm Thâm đứng bên ngoài, đôi tay để trong túi quần, dáng vẻ lười biếng.
Nhìn bóng dáng Lục Tâm Du vì thẹn thùng mà chạy đi, ý cười trong mắt càng sâu.
Anh chờ đến khi Lục Tâm Du vào thang máy, đèn phòng ngủ cô sáng lên mới yên tâm, xoay người bắt xe taxi về trường học.
Lâm Thâm vui vẻ về trường, đám bạn cùng phòng đã về từ trước.
Chuyện đêm nay thật sự quá xuất sắc, mọi người đang xoa tay hầm hè, chuẩn bị tra hỏi Lâm Thâm.
Quả nhiên, vừa vào cửa, anh liền thấy ba người bạn đứng ở bên trong như hung thần giữ cửa.
Lâm Thâm hơi nhướng mày, "Mấy người làm gì đấy?"
Từ Minh kích động đi lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Anh Thâm, anh và bác sĩ Lục là sao? Không phải lúc trước nói thất tình sao?"
Lâm Thâm cười vào phòng, vừa gửi tin nhắn báo mình đã về cho Lục Tâm Du vừa nói: "Gì mà bác sĩ Lục này bác sĩ Lục nọ, sau này gặp nhau, nhớ kêu chị dâu."
Anh đã gửi tin nhắn, để điện thoại trên giường, lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Cuối cùng, Từ Minh tổng kết một câu: "Mẹ nó, anh Thâm quá lợi hại, thật sự theo đuổi được bác sĩ Lục!"
Beta: Quanh
Lâm Thâm kéo Lục Tâm Du ra khỏi câu lạc bộ, anh đi rất nhanh, nhanh đến mức Lục Tâm Du phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
Ra khỏi câu lạc bộ, hai người đi dọc theo lối đi bộ một đoạn rất xa.
Từ lúc đó đến giờ, Lâm Thâm vẫn chưa nói gì.
Ngay lúc Lục Tâm Du bất đắc dĩ cho rằng anh muốn kéo cô đi đến thiên hoang địa lão, anh đột nhiên ngừng lại.
Lục Tâm Du theo đà, anh dừng lại đột ngột, cô suýt nữa đập vào lưng anh, "Cậu làm gì...!á!"
Còn chưa nói hết lời, Lâm Thâm đột nhiên xoay người, ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Lục Tâm Du bị ép nhón chân, ngực dính sát vào ngực anh, trái tim đập thình thịch, đôi mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
Ánh đèn mờ nhạt ven đường xuyên qua nhánh cây rậm rạp, chiếu xuống vài vệt sáng, xung quanh mờ tối, nhưng đôi mắt Lâm Thâm sâu thẳm sáng ngời, nhìn vào mắt cô.
Lục Tâm Du mắt đối mắt với anh, trong lòng có loại cảm giác hồi hộp nói không nên lời, ngừng thở theo bản năng, "Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Lâm Thâm ôm chặt cô, cả người Lục Tâm Du gần như dính vào người anh.
Anh nhìn cô, thật lâu sau, khóe môi dần có nụ cười, giọng nói trầm thấp, giàu từ tính, trong bóng đêm nghe rất gợi cảm, "Không phải vừa rồi rất lợi hại sao? Dám hôn tôi trước mặt bao nhiêu người, giờ xấu hổ rồi?"
Lúc này Lục Tâm Du hơi hồi hộp, chủ yếu là do Lâm Thâm ôm cô quá chặt.
Nhưng bị Lâm Thâm nói như vậy, mặt mũi lại không nhịn được, thế là cô cãi cùn, "Ai, ai xấu hổ?"
Lâm Thâm nhếch môi cười, "Không xấu hổ? Vậy hôn lại nhé?"
Lục Tâm Du đỏ mặt, đẩy bả vai anh, "Cậu đừng có được voi đòi tiên, mau thả tôi ra..."
Đang ở trên đường cái, cũng không biết xấu hổ, tuy rằng hình như xung quanh không có người.
Lâm Thâm đâu chịu buông ra, cô vừa dứt lời, anh đột nhiên cúi đầu, hôn cô.
Trong chớp mắt khi môi chạm môi, trái tim Lục Tâm Du căng chặt, bỗng dưng mở to hai mắt, cơ thể lùi lại theo bản năng, lại bị Lâm Thâm ôm sát, giam cầm trong ngực.
Đôi môi ấm áp cắn mút môi cô, sau một lúc lâu, anh hơi lùi lại, khàn giọng nói, "Nhắm mắt lại."
Vừa dứt lời, anh lại hôn cô lần nữa.
So với nụ hôn vừa rồi thì càng sâu hơn.
Cơ thể Lục Tâm Du bị anh ôm chặt, môi bị cắn mút.
Cô cảm thấy cả người mình đã sắp bị Lâm Thâm cắn nuốt.
Nhưng cô lại thích cảm giác như vậy, nụ hôn nóng bỏng dịu dàng thế này, là cảm giác cô chưa từng cảm nhận trong hai mươi lăm năm qua.
Cô nhắm mắt lại, đôi tay nâng lên, chủ động ôm lấy Lâm Thâm.
Trên đường phố không người, Lâm Thâm hôn cô thật lâu, cuối cùng mới tiếc nuối buông ra.
Môi cô bị hôn đến mức tê dại, đôi môi nóng bỏng của Lâm Thâm vẫn còn nhẹ nhàng chạm vào môi cô, giọng anh khàn khàn, nói: "Vừa rồi mới hôn tôi, đây là trả lại chị."
Trong bóng đêm, mặt Lục Tâm Du vô cùng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi thiệt quá rồi."
"Hửm?" Lâm Thâm phát ra một tiếng nghi vấn trong cổ, đôi môi nhẹ nhàng cắn môi cô.
"Tôi chỉ hôn cậu một chút, cậu lại hôn rất lâu."
Hôn đến mức đôi môi tê dại...
Lâm Thâm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu, nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày toàn là ý cười, thấp giọng dụ dỗ, "Vậy tôi để chị hôn lại nhé? Yên tâm, chị có tùy tiện hôn bao lâu tôi cũng phối hợp."
Lục Tâm Du bị chọc cười, đẩy anh ra, "Cậu nghĩ hay quá."
Lâm Thâm tiến lên cầm tay cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: "Sao lại đột nhiên tới tìm tôi? Không phải kêu tôi đừng tìm chị nữa sao?"
Lục Tâm Du cũng nghiêm túc nhìn anh, nói: "Tôi nhớ cậu, muốn ở bên cậu, không được sao?"
Lâm Thâm sửng sốt vài giây, đôi mắt nhìn Lục Tâm Du chằm chằm, độ cong khóe môi dần gia tăng, cuối cùng cũng không kìm chế được mà bật cười, "Được, sao lại không được!" Đôi tay anh ôm má Lục Tâm Du, trong mắt tràn đầy ý cười, "Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Đây thực sự là vợ tôi sao? Sao vợ tôi lại đẹp thế này?"
Lục Tâm Du bị anh chọc cười, vỗ tay anh, sau đó bước lên trước một bước, đột nhiên đưa tay, nắm cổ áo sơ mi anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Lâm Thâm, cậu là của mối tình đầu của tôi, tôi giao chính mình cho cậu, cậu không được phụ tôi."
"Tôi bảo đảm!" Lâm Thâm nhấc tay thề, hết sức chân thành.
Chỉ có mình Lục Tâm Du biết, bước một bước này, cô phải dùng bao nhiêu dũng khí.
Nhìn Lâm Thâm trong chốc lát, cô cắn răng nói: "Nếu cậu dám phụ tôi, tôi nhất định sẽ đánh cậu rụng hết răng!"
Lâm Thâm cười nắm chặt tay cô, ánh mắt lại rất nghiêm túc, "Sẽ không có ngày đó, tôi bảo đảm."
Lục Tâm Du nhìn anh trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, bỗng nhiên đưa tay lên, sờ trán anh, "Vết thương ổn chưa?"
"Chưa."
"Vẫn chưa?" Lục Tâm Du kinh ngạc.
Lâm Thâm nghiêm trang, nói: "Cũng không hẳn, phải có vợ hôn một cái mới ổn."
Lục Tâm Du ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, phát hiện mình lại bị trêu đùa.
Cô buồn bực hất tay anh ra, "Lâm Thâm, cậu là đồ lừa đảo!"
Cô xoay người, nhanh chóng bước đi.
Lâm Thâm theo sau, cánh tay phải ôm bả vai cô, kéo cả người cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Đùa chút thôi mà, đồ ngốc."
Lục Tâm Du vừa tiếp tục đi phía trước, vừa giương mắt trừng anh, "Sau này không được lấy mấy chuyện này trêu tôi!"
Lâm Thâm bật cười, gật đầu, "Được! Về sau vợ nói cái gì thì chính là cái đó."
Lục Tâm Du cong môi cười, trong lòng ngọt ngào.
Lâm Thâm ôm vai Lục Tâm Du bước đi, về bãi đỗ xe lấy xe, lái ra khỏi câu lạc bộ.
Anh uống chút rượu, không thể lái xe.
Lục Tâm Du lái xe ra khỏi gara, hỏi, "Về trường học hay về nhà cậu?"
Lâm Thâm khựng lại vài giây, đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô sâu xa, thấp giọng nói: "Về nhà, chị về cùng không?"
Lâm Thâm vừa dứt lời, Lục Tâm Du hơi ngẩn ra, không biết nghĩ đến gì, đỏ mặt nói: "Chuyện này để sau, tôi về chỗ mẹ."
Lâm Thâm lập tức bật cười, đến sát tai Lục Tâm Du, "Chậc, sao lại dễ đỏ mặt thế?"
Lục Tâm Du lại bị cười nhạo, ngẩng đầu trừng mắt với Lâm Thâm, "Bạn học Lâm, sao cậu nói nhiều thế?"
Lâm Thâm híp mắt, "Gọi tôi là gì?"
Khóe môi Lục Tâm Du nhấp nhấp, không để ý tới anh, nghiêm túc lái xe.
Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du một lát, đột nhiên hỏi: "Điện thoại đâu?"
"Trong túi xách, sao thế?"
"Có chút việc."
Lâm Thâm vừa nói vừa mở túi xách Lục Tâm Du ra, tìm được điện thoại bên trong.
"Mật mã?"
"921229"
Lâm Thâm suy ngẫm, "Sinh nhật à?"
Lục Tâm Du "ừ" một tiếng.
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, nói: "Nhớ rồi."
Lục Tâm Du: "..."
Lâm Thâm mở khóa điện thoại, chuyện thứ nhất là sửa lại tên trong danh bạ Lục Tâm Du, từ bạn học Lâm thành "Anh Lâm".
"Tên WeChat của chị nên sửa." Lâm Thâm đột nhiên nói.
Lục Tâm Du ngơ ngác, "Sửa thế nào?"
"Tôi sửa cho chị."
"Ồ, không được kỳ quặc quá đấy."
Lâm Thâm nén cười, "Không kỳ quặc, yên tâm đi."
Lâm Thâm đăng nhập WeChat, trực tiếp đổi tên WeChat của Lục Tâm Du từ "Đại khả ái của mẹ Lục" thành "Tiểu bảo bối nhà anh Lâm"
Sửa xong, anh vừa lòng nhìn vài lần, sau đó mới để điện thoại vào túi xách Lục Tâm Du.
"Cậu sửa gì đấy?" Lục Tâm Du muốn xem.
Lâm Thâm cười nói, "Chị về là biết."
.
.
Lâm Thâm uống chút rượu, Lục Tâm Du muốn đưa anh về trường học trước.
Lâm Thâm lập tức nói: "Không cần, chị về trước đi, tôi nhìn chị lên lầu." Anh nói quả quyết, hoàn toàn không thể từ chối.
Lục Tâm Du nghe thấy, lập tức cảm thấy ấm lòng.
Cô cũng không miễn cưỡng, lái xe về tiểu khu.
Dưới tòa nhà Đan Nguyên, xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe.
Lâm Thâm vòng qua đầu xe, đến trước mặt Lục Tâm Du, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, "Nếu không thì tôi lên chào hỏi cô một lát?"
"Ừm...!Lần sau đi, tôi vẫn chưa nói với mẹ."
Lâm Thâm cũng không làm khó cô, cười nhẹ nói: "Vậy tôi chờ chị dẫn đi gặp mẹ vợ."
Lục Tâm Du hơi cong môi, "Biết rồi."
Cô tách ra khỏi ngực Lâm Thâm, nhìn anh nói: "Cậu mau về thôi, muộn rồi."
"Ngày mai đi làm không?" Lâm Thâm nhìn cô hỏi.
"Ngày mai nghỉ phép."
"Mang chị ra ngoài chơi?"
Lục Tâm Du tò mò, đôi mắt phát sáng trong đêm, "Đi đâu chơi?"
Lâm Thâm suy nghĩ, "Leo núi thì sao? Đi đỉnh Tây Sơn xem mặt trời mọc?"
"Mấy giờ?"
"Chắc là phải hơi sớm, năm giờ? Tôi lái xe, lúc đó chị có thể chợp mắt trên xe thêm một lát."
Lục Tâm Du gật đầu, "Được."
Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, thấp giọng nói: "Sáng sớm mai tôi sang đón chị."
Lục Tâm Du cong môi, "Được."
Lâm Thâm sờ má cô, ánh mắt dịu dàng, "Vậy chị mau lên đi, ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon." Lục Tâm Du tạm biệt Lâm Thâm, quay đầu bước vào tòa Đan Nguyên.
Đi được vài bước, cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, xoay người, chạy về chỗ Lâm Thâm.
"Sao..."
Lâm Thâm cho rằng cô có chuyện gì, nhưng còn chưa hỏi được, Lục Tâm Du đã nhón chân lên, đôi tay chống trên vai anh, ngửa đầu cắn môi anh một cái không nặng không nhẹ.
Lâm Thâm trố mắt nhìn cô.
Lục Tâm Du nhìn dấu răng trên môi Lâm Thâm, thỏa mãn cười nói, "Có dấu ấn này, sau này cậu sẽ là của tôi."
Lâm Thâm mỉm cười, đôi mắt nhìn cô chăm chú, "Không nhìn ra đấy, dục vọng chiếm hữu của bác sĩ Lục thật mạnh."
Lục Tâm Du hơi nhướng mày, "Thì sao?"
"Không có gì." Lâm Thâm đột nhiên bật cười, ôm má Lục Tâm Du, hung hăng hôn cô một cái, "Ông đây yêu chết dục vọng chiếm hữu của chị."
Lục Tâm Du nhìn anh, mặt nghiêm túc, "Không được nói tục."
"Ôi, biết rồi, sẽ sửa." Lâm Thâm kéo tay Lục Tâm Du hôn một cái, "Sau này chị nói thế nào thì là thế đó."
"Lên đi, đêm nay ngủ sớm chút." Rốt cuộc Lâm Thâm cũng buông Lục Tâm Du ra.
Lục Tâm Du "ừ" một tiếng, dặn dò anh, "Đi đường cẩn thận, đến trường học nhớ nhắn tin cho tôi."
Lâm Thâm nhìn cô, khóe môi có nụ cười, "Biết rồi, bà chủ nhỏ."
Lục Tâm Du đỏ mặt, "Ai là bà chủ..."
Lời còn chưa nói hết, cô đã chạy nhanh vào tòa nhà.
Lâm Thâm đứng bên ngoài, đôi tay để trong túi quần, dáng vẻ lười biếng.
Nhìn bóng dáng Lục Tâm Du vì thẹn thùng mà chạy đi, ý cười trong mắt càng sâu.
Anh chờ đến khi Lục Tâm Du vào thang máy, đèn phòng ngủ cô sáng lên mới yên tâm, xoay người bắt xe taxi về trường học.
Lâm Thâm vui vẻ về trường, đám bạn cùng phòng đã về từ trước.
Chuyện đêm nay thật sự quá xuất sắc, mọi người đang xoa tay hầm hè, chuẩn bị tra hỏi Lâm Thâm.
Quả nhiên, vừa vào cửa, anh liền thấy ba người bạn đứng ở bên trong như hung thần giữ cửa.
Lâm Thâm hơi nhướng mày, "Mấy người làm gì đấy?"
Từ Minh kích động đi lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Anh Thâm, anh và bác sĩ Lục là sao? Không phải lúc trước nói thất tình sao?"
Lâm Thâm cười vào phòng, vừa gửi tin nhắn báo mình đã về cho Lục Tâm Du vừa nói: "Gì mà bác sĩ Lục này bác sĩ Lục nọ, sau này gặp nhau, nhớ kêu chị dâu."
Anh đã gửi tin nhắn, để điện thoại trên giường, lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Cuối cùng, Từ Minh tổng kết một câu: "Mẹ nó, anh Thâm quá lợi hại, thật sự theo đuổi được bác sĩ Lục!"
Danh sách chương