Thông tấn xã vỉa hè.
Theo nguồn tin chưa qua kiểm duyệt.
“Liêu tổng, ngài gọi tôi có việc gì sao ?” Quân Tư Vũ ra vẻ mình là nhân viên chuyên cần và mẫn cán. Liêu Xuyến Xuyến ngồi trên sofa, ôm cặp sách, nhấm nháp que kẹo to tổ chảng, tranh thủ nhìn ngó đánh giá ác ma đại nhân.
Liêu Thần trầm mặc trong chốc lát, rốt cục nói : “Tôi muốn nhờ anh một việc, là việc riêng tư cá nhân thôi, nếu anh cảm thấy không ổn, có thể không cần giúp. Đương nhiên tôi không để anh làm không công, thù lao sẽ thanh toán đầy đủ.”
“Liêu tổng ngài đang nói cái gì vậy ? Nếu là chuyện tôi có thể giúp, ngài cứ nói thẳng là được rồi.” Quân Tư Vũ thản nhiên cười nói.
“Là như vậy, trường của em gái tôi sắp tới có tổ chức lễ hội, nó đảm nhiệm phần biên kịch, hiện giờ vẫn đang thiếu người đóng vai nhân vật chính, ngày kia đã là công diễn rồi, cho nên tôi muốn anh đến trường giúp nó một tay, đương nhiên, tôi sẽ tính thù lao theo giờ, không để anh chịu thiệt.” Liêu Thần nói xong, vớ lấy cái máy tính.
“Không cần, mấy chuyện thù lao gì đó không cần nhắc tới, miễn sao cho vở kịch diễn ra thuận lợi là tốt rồi ! Chẳng phải vẫn nói [cứu người như cứu hỏa] đó sao ?” Quân Tư Vũ quay về phía Liêu Xuyến Xuyến nở nụ cười đầy mê hoặc khiến con bé nhìn đến ngây mặt.
Liêu Thần khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ, con bé này thật là ! Còn nhỏ như vậy mà đã …
Vì thế, y coi như bình thường mà giới thiệu : “Xuyến Xuyến, đây là anh Quân. Ngày mai em dẫn anh ấy theo diễn tập. Quân Tư Vũ, đây là em gái tôi, anh cứ gọi [Xuyến Xuyến] là được rồi.”
“Anh Quân, chào anh !” Liêu Xuyến Xuyến trên mặt treo nụ cười thật tươi, vui vẻ nói : “Anh hai, không cần phải chờ đến ngày mai đâu, hội trường trường em giờ này vẫn chưa đóng cửa, để em với anh Quân đi lấy một ít đạo cụ. Anh hai cũng sắp tan tầm, lấy xe chở bọn em đi được không ?”
“Nhưng mà, phần lương bị khấu trừ của tôi ……” Quân Tư Vũ cố ý nói.
“Tiền lương mấy ngày này của anh sẽ không bị khấu trừ nữa.” Liêu Thần rộng lượng “ban ân”, vì thế kêu Quân Tư Vũ thay quần áo, đứng trước gara chờ y.
*******************************************
Thời khắc hoàng hôn chiếu rọi như có một loại ma lực khiến cho tinh thần người ta hoảng hốt, đây cũng là khoảng thời gian thần bí mà người xưa vẫn gọi là [phùng ma chi khắc].
Thay xong bộ thường phục, Quân Tư Vũ đứng chờ trước cửa gara, đắm chìm trong ánh trời chiều, cả người như được phủ lên một lớp hoàng kim, tựa như một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ. Đáng tiếc, chiếc xe đạp điện trong tay hắn lại là nét chấm phá, đạp đổ hoàn toàn mỹ quan.
Liêu Thần đánh xe đến cửa, tuy là tổng giám đốc của một công ty lớn, thế nhưng xe của y lại thuộc hàng dân dụng cực kỳ bình thường, nhìn qua chẳng có nổi một điểm thu hút. Liêu Thần giúp Quân Tư Vũ đem xe đạp điện nhét vào cốp, lại cho hắn an vị trên ghế phụ cạnh tay lái, Liêu Xuyến Xuyến ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau.
Đây là lần đầu tiên Quân Tư Vũ tiếp xúc với Liêu Thần ở khoảng cách gần như vậy, không gian bên trong xe nhỏ hẹp, hai người ngồi kế cận, cảm giác giống như còn có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của đối phương. Liêu Thần lại cảm thấy có chút khó chịu, người kia dẫu sao cũng đã cùng y đối đầu vài lần, đương nhiên quan hệ cũng có phần xa cách, hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Xuyến Xuyến là em gái, Liêu Thần cũng không có mấy người thân thích, ngay cả bằng hữu tri kỷ cũng chẳng có ai.
Liêu Xuyến Xuyến giờ phút này rất nhanh chộp lấy cơ hôi, nói : “Anh hai, bây giờ mà tới trường em, chỉ sợ trời đã tối đen mất rồi. Hay là anh hai đưa anh Quân về nhà mình ăn cơm đi ! Nếu không thì ra nhà hàng cũng được ha ?”
“Ra nhà hàng ăn.” Liêu Thần không có thói quen mời người lạ về nhà.
“Vậy cùng tới nhà hàng Wizard of the Oz* được không, anh hai ? Nơi đó phong cảnh thật đẹp a !” Liêu Xuyến Xuyến hưng phấn đứng lên.
“Được rồi.” Liêu Thần nghiêm mặt nói, nhà hàng kia giá cả đắt chết bỏ. Y liếc nhìn Quân Tư Vũ một chút, thực hy vọng hắn sẽ từ chối, thế nhưng tên kia một chút phản ứng cũng không có, không biết có phải là đang giả ngu hay không —– Đáng ghét, hẳn là đang muốn “ăn trạc” của sếp một bữa cơm đi ? Quân Tư Vũ đúng lúc đó quay đầu sang, cười nói : “Cám ơn Liêu tổng.”
Liêu Thần hừ nhẹ một tiếng, không rõ ý nghĩa.
Sắc trời mùa đông tối rất nhanh, mới hơn năm giờ chiều, ngoài trời đã muốn tối đen luôn. Liêu Thần lái xe qua mấy con đường, ra tận ngoại ô, thẳng tiến tới ngôi trường nổi tiếng phía Tây thành phố – [Trường trung học Tây Thành]. Đây chính là nơi mà Liêu Xuyến Xuyến đang theo học, hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn và quy mô của một ngôi trường quý tộc, học phí thì cao đến dọa người, ngay cả phòng dạy học trông cũng chẳng khác nào cung điện xa hoa.
Cho xe dừng lại trước cổng trường, Liêu Xuyến Xuyến liền nhảy xuống xe, kéo theo Quân Tư Vũ và Liêu Thần tới trước cổng lớn – giờ phút này đã đóng cửa im ỉm. Liêu Xuyến Xuyến giở mánh khóe cầu xin bảo vệ trực đêm, nói dối rằng mình bỏ quên đồ trong lớp, cuối cùng, người bảo vệ đành chào thua, yêu cầu phải để lại một người đứng chờ ngoài cửa, Liêu Xuyến Xuyến liền không do dự bỏ lại anh trai mình ngoài cổng trường. Liêu Thần làm sao có thể yên tâm, con bé quay lại làm cái mặt quỷ, lập tức kéo Quân Tư Vũ chạy vào trong sân trường tràn ngập bóng tối.
Khuôn viên trường yên tĩnh không một bóng người, cây cỏ bốn phía rì rào lay động, không phân biệt được sáng tối. Hai người đứng giữa hành lang tĩnh lặng, cảm nhận từng đợt hàn khí khiến cho người ta có chút run rẩy. Quân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn từng dãy phòng học, hỏi Liêu Xuyến Xuyến : “Đạo cụ tập kịch của em để ở đâu ?”
“Ở trong phòng chứa đồ của tổ, trên lầu bốn a.” Liêu Xuyến Xuyến vỗ vỗ ngực, “Ai nha, nếu không có anh Quân đi cùng, em cũng chẳng dám đến đây đâu ! Mấy bạn trong trường em vẫn thường kể về truyền thuyết bóng ma sau giờ học đó !”
“Ừ, đôi khi truyền thuyết cũng không phải là tin đồn vô căn cứ !” Đôi mắt của ác ma đại nhân trong bóng đêm dần biến thành màu băng lam thâm thúy như trời đêm, tinh tường thấy rõ từng bóng ma đang vật vờ trong phòng học. Giờ phút này, đám yêu ma quỷ quái kia đang túm tụm một chỗ, dùng mắt mắt quỷ dị trào phúng nhìn chăm chăm vào hai người.
Ác ma đại nhân tỉnh bơ hít sâu một hơi, cũng lại nhẹ nhàng thở ra, người thường không thể nhìn thấy ma khí màu lam như những sợi tơ đang theo từng bước chân của hắn mà tản mác, len lỏi vào bên trong phòng học. Không đầy năm giây sau, đám yêu ma quỷ quái đã biến sạch không còn một con. Lúc này, Liêu Xuyến Xuyến còn nắm tay ác ma đại nhân bước vào cửa lớp.
“Hồi hộp quá đi, giống như đang cùng anh Quân đi thám hiểm vậy !” Liêu Xuyến Xuyết vuốt vuốt ngực, Quân Tư Vũ mở đèn pin, tìm được công tắc điện trong đại sảnh, cả hành lang lập tức sáng rõ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của Xuyến Xuyến vang lên, là nhạc nền của một bộ phim hoạt hình nào đó. Liêu Xuyến Xuyến mở điện thoại, thì ra là cậu bạn cùng lớp xấu xố đã bị con bé lôi kéo vào câu lạc bộ truyện tranh – lớp trưởng Ngải Địch. Nghe nói thằng bé là con lai, cho nên tóc vàng, mắt xanh, da trắng, nhìn thế nào cũng khiến người ta thốt lên [Đáng yêu nha !!]. Nếu không phải tính tình có phần hơi cổ hủ, không chừng người ta còn nghĩ thằng bé là thiên sứ cũng nên.
“Uy ? Lớp trưởng Ngải Địch, cậu gọi tôi có việc gì vậy ? Chắc không phải là hỏi bài tập chứ ? Đừng nói là hôm nay cậu không biết về nhà học bài nào đi ?” Liêu Xuyến Xuyến cười hì hì hỏi.
Không nghĩ đầu dây bên kia lại vang lên tiếng kêu đầy lo lắng của Ngải Địch, ngay cả Quân Tư Vũ cũng nghe thấy —– Uy, là sao vậy nè ?
“Liêu Xuyến Xuyến !! Mau rời khỏi chỗ đó đi !! Chỗ cậu đang đứng toàn ma khí bạo phát của đại ác ma a !! Chạy mau !! Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu ? Tôi tới ngay !!”
“Ây, đang ở trường học nè, cậu tới luôn đi !” Liêu Xuyến Xuyến ngắt điện thoại, sau đó lầm bầm lầu bầu, “Được rồi, vừa lúc càng đông người ăn cơm càng vui !”
Quân Tư Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu. Hắn vốn chắc chắn ở nơi này sẽ không bị phát hiện, không nghĩ tới có chút sơ sảy, trước giờ đã đem ma khí “ém lại” đến mức thấp nhất rồi, sao vẫn bị tên kia đánh hơi ra vậy ta ? Mà hình như người này có cùng mục tiêu [cải thiện qua hệ với sếp thông qua người thân] như mình hay sao á ?
Hay là hợp tác cùng nhau nịnh bợ đi ?
Hết chương 6
================
* : The Wizard of Oz (Tạm dịch: Phù thủy xứ Oz) là một bộ phim Mỹ năm 1939, thuộc thể loại phim thần thoại, đạo diễn chủ yếu Victor Fleming và chuyển thể từ tiểu thuyết thiếu nhi năm 1900 The Wonderful Wizard of Oz của L. Frank Baum.[1] Trong phim, những nhân vật thần thoại kết bạn với các nhân vật đời thực, giống như bộ phim câm cùng tên phát hành năm 1925 để tăng tính hấp dẫn và tính giáo dục. Phim phát hành vào “Thời hoàng kim” củaHollywood. Tuy không thành công về mặt doanh thu, chỉ thu được 2,7 triệu USD so với chi phí quá lớn bỏ ra, nhưng nó vẫn được các nhà phê bình hoan nghênh nhiệt liệt. Phim nhận được 6 đề cử Oscar nhưng chỉ mang về 2 giải cho ca khúc phim (Over the rainbow do Harold Arlen viết nhạc và E.Y Harburg viết lời) và nhạc nền (Herbert Stothart).
___theo Wikipedia___
Theo nguồn tin chưa qua kiểm duyệt.
“Liêu tổng, ngài gọi tôi có việc gì sao ?” Quân Tư Vũ ra vẻ mình là nhân viên chuyên cần và mẫn cán. Liêu Xuyến Xuyến ngồi trên sofa, ôm cặp sách, nhấm nháp que kẹo to tổ chảng, tranh thủ nhìn ngó đánh giá ác ma đại nhân.
Liêu Thần trầm mặc trong chốc lát, rốt cục nói : “Tôi muốn nhờ anh một việc, là việc riêng tư cá nhân thôi, nếu anh cảm thấy không ổn, có thể không cần giúp. Đương nhiên tôi không để anh làm không công, thù lao sẽ thanh toán đầy đủ.”
“Liêu tổng ngài đang nói cái gì vậy ? Nếu là chuyện tôi có thể giúp, ngài cứ nói thẳng là được rồi.” Quân Tư Vũ thản nhiên cười nói.
“Là như vậy, trường của em gái tôi sắp tới có tổ chức lễ hội, nó đảm nhiệm phần biên kịch, hiện giờ vẫn đang thiếu người đóng vai nhân vật chính, ngày kia đã là công diễn rồi, cho nên tôi muốn anh đến trường giúp nó một tay, đương nhiên, tôi sẽ tính thù lao theo giờ, không để anh chịu thiệt.” Liêu Thần nói xong, vớ lấy cái máy tính.
“Không cần, mấy chuyện thù lao gì đó không cần nhắc tới, miễn sao cho vở kịch diễn ra thuận lợi là tốt rồi ! Chẳng phải vẫn nói [cứu người như cứu hỏa] đó sao ?” Quân Tư Vũ quay về phía Liêu Xuyến Xuyến nở nụ cười đầy mê hoặc khiến con bé nhìn đến ngây mặt.
Liêu Thần khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ, con bé này thật là ! Còn nhỏ như vậy mà đã …
Vì thế, y coi như bình thường mà giới thiệu : “Xuyến Xuyến, đây là anh Quân. Ngày mai em dẫn anh ấy theo diễn tập. Quân Tư Vũ, đây là em gái tôi, anh cứ gọi [Xuyến Xuyến] là được rồi.”
“Anh Quân, chào anh !” Liêu Xuyến Xuyến trên mặt treo nụ cười thật tươi, vui vẻ nói : “Anh hai, không cần phải chờ đến ngày mai đâu, hội trường trường em giờ này vẫn chưa đóng cửa, để em với anh Quân đi lấy một ít đạo cụ. Anh hai cũng sắp tan tầm, lấy xe chở bọn em đi được không ?”
“Nhưng mà, phần lương bị khấu trừ của tôi ……” Quân Tư Vũ cố ý nói.
“Tiền lương mấy ngày này của anh sẽ không bị khấu trừ nữa.” Liêu Thần rộng lượng “ban ân”, vì thế kêu Quân Tư Vũ thay quần áo, đứng trước gara chờ y.
*******************************************
Thời khắc hoàng hôn chiếu rọi như có một loại ma lực khiến cho tinh thần người ta hoảng hốt, đây cũng là khoảng thời gian thần bí mà người xưa vẫn gọi là [phùng ma chi khắc].
Thay xong bộ thường phục, Quân Tư Vũ đứng chờ trước cửa gara, đắm chìm trong ánh trời chiều, cả người như được phủ lên một lớp hoàng kim, tựa như một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ. Đáng tiếc, chiếc xe đạp điện trong tay hắn lại là nét chấm phá, đạp đổ hoàn toàn mỹ quan.
Liêu Thần đánh xe đến cửa, tuy là tổng giám đốc của một công ty lớn, thế nhưng xe của y lại thuộc hàng dân dụng cực kỳ bình thường, nhìn qua chẳng có nổi một điểm thu hút. Liêu Thần giúp Quân Tư Vũ đem xe đạp điện nhét vào cốp, lại cho hắn an vị trên ghế phụ cạnh tay lái, Liêu Xuyến Xuyến ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau.
Đây là lần đầu tiên Quân Tư Vũ tiếp xúc với Liêu Thần ở khoảng cách gần như vậy, không gian bên trong xe nhỏ hẹp, hai người ngồi kế cận, cảm giác giống như còn có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của đối phương. Liêu Thần lại cảm thấy có chút khó chịu, người kia dẫu sao cũng đã cùng y đối đầu vài lần, đương nhiên quan hệ cũng có phần xa cách, hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Xuyến Xuyến là em gái, Liêu Thần cũng không có mấy người thân thích, ngay cả bằng hữu tri kỷ cũng chẳng có ai.
Liêu Xuyến Xuyến giờ phút này rất nhanh chộp lấy cơ hôi, nói : “Anh hai, bây giờ mà tới trường em, chỉ sợ trời đã tối đen mất rồi. Hay là anh hai đưa anh Quân về nhà mình ăn cơm đi ! Nếu không thì ra nhà hàng cũng được ha ?”
“Ra nhà hàng ăn.” Liêu Thần không có thói quen mời người lạ về nhà.
“Vậy cùng tới nhà hàng Wizard of the Oz* được không, anh hai ? Nơi đó phong cảnh thật đẹp a !” Liêu Xuyến Xuyến hưng phấn đứng lên.
“Được rồi.” Liêu Thần nghiêm mặt nói, nhà hàng kia giá cả đắt chết bỏ. Y liếc nhìn Quân Tư Vũ một chút, thực hy vọng hắn sẽ từ chối, thế nhưng tên kia một chút phản ứng cũng không có, không biết có phải là đang giả ngu hay không —– Đáng ghét, hẳn là đang muốn “ăn trạc” của sếp một bữa cơm đi ? Quân Tư Vũ đúng lúc đó quay đầu sang, cười nói : “Cám ơn Liêu tổng.”
Liêu Thần hừ nhẹ một tiếng, không rõ ý nghĩa.
Sắc trời mùa đông tối rất nhanh, mới hơn năm giờ chiều, ngoài trời đã muốn tối đen luôn. Liêu Thần lái xe qua mấy con đường, ra tận ngoại ô, thẳng tiến tới ngôi trường nổi tiếng phía Tây thành phố – [Trường trung học Tây Thành]. Đây chính là nơi mà Liêu Xuyến Xuyến đang theo học, hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn và quy mô của một ngôi trường quý tộc, học phí thì cao đến dọa người, ngay cả phòng dạy học trông cũng chẳng khác nào cung điện xa hoa.
Cho xe dừng lại trước cổng trường, Liêu Xuyến Xuyến liền nhảy xuống xe, kéo theo Quân Tư Vũ và Liêu Thần tới trước cổng lớn – giờ phút này đã đóng cửa im ỉm. Liêu Xuyến Xuyến giở mánh khóe cầu xin bảo vệ trực đêm, nói dối rằng mình bỏ quên đồ trong lớp, cuối cùng, người bảo vệ đành chào thua, yêu cầu phải để lại một người đứng chờ ngoài cửa, Liêu Xuyến Xuyến liền không do dự bỏ lại anh trai mình ngoài cổng trường. Liêu Thần làm sao có thể yên tâm, con bé quay lại làm cái mặt quỷ, lập tức kéo Quân Tư Vũ chạy vào trong sân trường tràn ngập bóng tối.
Khuôn viên trường yên tĩnh không một bóng người, cây cỏ bốn phía rì rào lay động, không phân biệt được sáng tối. Hai người đứng giữa hành lang tĩnh lặng, cảm nhận từng đợt hàn khí khiến cho người ta có chút run rẩy. Quân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn từng dãy phòng học, hỏi Liêu Xuyến Xuyến : “Đạo cụ tập kịch của em để ở đâu ?”
“Ở trong phòng chứa đồ của tổ, trên lầu bốn a.” Liêu Xuyến Xuyến vỗ vỗ ngực, “Ai nha, nếu không có anh Quân đi cùng, em cũng chẳng dám đến đây đâu ! Mấy bạn trong trường em vẫn thường kể về truyền thuyết bóng ma sau giờ học đó !”
“Ừ, đôi khi truyền thuyết cũng không phải là tin đồn vô căn cứ !” Đôi mắt của ác ma đại nhân trong bóng đêm dần biến thành màu băng lam thâm thúy như trời đêm, tinh tường thấy rõ từng bóng ma đang vật vờ trong phòng học. Giờ phút này, đám yêu ma quỷ quái kia đang túm tụm một chỗ, dùng mắt mắt quỷ dị trào phúng nhìn chăm chăm vào hai người.
Ác ma đại nhân tỉnh bơ hít sâu một hơi, cũng lại nhẹ nhàng thở ra, người thường không thể nhìn thấy ma khí màu lam như những sợi tơ đang theo từng bước chân của hắn mà tản mác, len lỏi vào bên trong phòng học. Không đầy năm giây sau, đám yêu ma quỷ quái đã biến sạch không còn một con. Lúc này, Liêu Xuyến Xuyến còn nắm tay ác ma đại nhân bước vào cửa lớp.
“Hồi hộp quá đi, giống như đang cùng anh Quân đi thám hiểm vậy !” Liêu Xuyến Xuyết vuốt vuốt ngực, Quân Tư Vũ mở đèn pin, tìm được công tắc điện trong đại sảnh, cả hành lang lập tức sáng rõ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của Xuyến Xuyến vang lên, là nhạc nền của một bộ phim hoạt hình nào đó. Liêu Xuyến Xuyến mở điện thoại, thì ra là cậu bạn cùng lớp xấu xố đã bị con bé lôi kéo vào câu lạc bộ truyện tranh – lớp trưởng Ngải Địch. Nghe nói thằng bé là con lai, cho nên tóc vàng, mắt xanh, da trắng, nhìn thế nào cũng khiến người ta thốt lên [Đáng yêu nha !!]. Nếu không phải tính tình có phần hơi cổ hủ, không chừng người ta còn nghĩ thằng bé là thiên sứ cũng nên.
“Uy ? Lớp trưởng Ngải Địch, cậu gọi tôi có việc gì vậy ? Chắc không phải là hỏi bài tập chứ ? Đừng nói là hôm nay cậu không biết về nhà học bài nào đi ?” Liêu Xuyến Xuyến cười hì hì hỏi.
Không nghĩ đầu dây bên kia lại vang lên tiếng kêu đầy lo lắng của Ngải Địch, ngay cả Quân Tư Vũ cũng nghe thấy —– Uy, là sao vậy nè ?
“Liêu Xuyến Xuyến !! Mau rời khỏi chỗ đó đi !! Chỗ cậu đang đứng toàn ma khí bạo phát của đại ác ma a !! Chạy mau !! Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu ? Tôi tới ngay !!”
“Ây, đang ở trường học nè, cậu tới luôn đi !” Liêu Xuyến Xuyến ngắt điện thoại, sau đó lầm bầm lầu bầu, “Được rồi, vừa lúc càng đông người ăn cơm càng vui !”
Quân Tư Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu. Hắn vốn chắc chắn ở nơi này sẽ không bị phát hiện, không nghĩ tới có chút sơ sảy, trước giờ đã đem ma khí “ém lại” đến mức thấp nhất rồi, sao vẫn bị tên kia đánh hơi ra vậy ta ? Mà hình như người này có cùng mục tiêu [cải thiện qua hệ với sếp thông qua người thân] như mình hay sao á ?
Hay là hợp tác cùng nhau nịnh bợ đi ?
Hết chương 6
================
* : The Wizard of Oz (Tạm dịch: Phù thủy xứ Oz) là một bộ phim Mỹ năm 1939, thuộc thể loại phim thần thoại, đạo diễn chủ yếu Victor Fleming và chuyển thể từ tiểu thuyết thiếu nhi năm 1900 The Wonderful Wizard of Oz của L. Frank Baum.[1] Trong phim, những nhân vật thần thoại kết bạn với các nhân vật đời thực, giống như bộ phim câm cùng tên phát hành năm 1925 để tăng tính hấp dẫn và tính giáo dục. Phim phát hành vào “Thời hoàng kim” củaHollywood. Tuy không thành công về mặt doanh thu, chỉ thu được 2,7 triệu USD so với chi phí quá lớn bỏ ra, nhưng nó vẫn được các nhà phê bình hoan nghênh nhiệt liệt. Phim nhận được 6 đề cử Oscar nhưng chỉ mang về 2 giải cho ca khúc phim (Over the rainbow do Harold Arlen viết nhạc và E.Y Harburg viết lời) và nhạc nền (Herbert Stothart).
___theo Wikipedia___
Danh sách chương