giang hồ biến điệu
Lãnh Hồn hồn bay phách lạc, tuy chật vật ngồi ngay đó, nhưng con mắt vẫn đang hơi chuyển động, nhìn Mộ Dung Đức Âm nói: “Mộ Dung Đức Âm… Ngươi phá hủy tất cả mọi thứ của ta … …”
“Làm sao ngươi không suy nghĩ kỹ lại, trên đời này còn rất nhiều chuyện thú vị ngươi chưa có thể nghiệm, vì sao lại thu hẹp giới hạn của mình như thế?” Long Sách nói, “Ngươi không muốn thử tiếp tục yêu một người thật lòng thật dạ thật sao?”
Mộ Dung Đức Âm mắt lé nhìn Long Sách, Long Sách vội vàng nói: “Này, người ta nói không phải là ta, mà là … Chu Đồng.”
“Hắn? Hừ, đừng có đùa!” Lãnh Hồn loạng choạng đứng lên, nói với Mộ Dung Đức Âm: “Ngày mai ngươi tới phòng thuốc của ta, ta sẽ chữa trị hai chân cho ngươi.”
Dứt lời phẩy tay áo rời đi, chẳng mấy chốc không còn bóng dáng. Lão Yên Quỷ quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đúng là nguy hiểm thật!”
“Ngươi nói là Lãnh Hồn, hay nói Đức Âm?” Mộ Dung long hỏi thăm.
“Cả hai! —— này, Long Sách, hiện tại nên thực hiện lời hứa của ngươi chứ! Bắp đùi của ta đâu?” Trong mắt Lão Yên Quỷ lóe ra lên ánh sáng chói lọi đầy mê say.
“Bắp đùi của ngươi không phải ở trên thân của ngươi sao, hỏi ta làm gì?” Mộ Dung Long Sách kéo Đức Âm qua, đứng ở trước người Đức Âm. Lão Yên Quỷ vội la lên: “Ngươi không được ăn quỵt!! Ta vất vả cực nhóc đuổi đến đây, cung cấp tình báo cho ngươi, vậy mà ngươi lại như vậy!”
Long Sách giảo hoạt nói: “Này, tin tức do ngươi cung cấp chẳng có một chút giá trị gì, ta vì sao phải chi tiền?! Đi, Đức Âm, chúng ta đi!”
“Mộ Dung Long Sách! Ngươi đồ đê tiện! Ngươi nói không giữ lời! Ngươi xem thường Đỗ Tử Y ta hả! Ngươi có tin trong vòng một đêm ta sẽ khiến cho ngươi mất hết danh dự ở trên giang hồ hay không!!” Lão Yên Quỷ bắt đầu mắng to, hai người vì thế bắt đầu đấu khẩu.
Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói: “Đại ca, chuyện đã đồng ý với hắn cứ thực hiện là được rồi.”
“Không được! Đức Âm ngươi cái đồ phá của nép sang một bên! Bắp đùi của ngươi há có thể giống như tên tiểu quan tùy tiện để cho người ta sờ soạng! Chân của ngươi chỉ thuộc về ta thôi a!” Long Sách còn nói rất nghiêm túc, giọng điệu kiểu gian thương.
“Thế nhưng, ” Mộ Dung Đức Âm nói, “Ta đã cởi rồi.”
Long Sách cứng một chút, cúi đầu nhìn quả nhiên Đức Âm đã cởi cái quần bên ngoài ra, lộ ra hai cái chân trắng như tuyết, Lão Yên Quỷ ngay sau đó quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy vươn tay sờ.
Thiếu một chút!!!
Ngón tay Lão Yên Quỷ chỉ còn cách một xíu xiu nữa là có thể chạm tới làn da như gấm nhưng vì máu mũi phun quá nhiều, không có tiền đồ ngã xuống.
Mấy ngày sau, Chu Đồng đẩy cửa phòng ra, thật cẩn thận hỏi: “Lãnh Hồn, ta vào nghen! Ngươi đừng phóng độc, ta tới đưa cơm cho ngươi.”
Lãnh Hồn nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, mắt không nhìn chỉ một mực chiếu thẳng tới cái màn bên trên.
Chu Đồng đem canh gà đặt ở trước bàn, đưa mắt ngó trộm Lãnh Hồn, mấy ngày không gặp, vậy mà hắn đã xuất hiện một đầu tóc bạc, hai cái đùi cũng bởi vì mấy ngày trước vì tu bổ kinh mạch cho Mộ Dung Đức Âm, tự mình chém xuống, không biết vì cái gì đột nhiên hắn lại tra tấn chính mình thành cái dạng này. Chỉ có điều, Lãnh Hồn làm việc từ trước cho tới bây giờ cũng chẳng phải cần có lý do gì, hắn luôn tuỳ hứng làm bậy như vậy.
“Chu Đồng, ta sẽ không tiếp tục làm Đại Tế Ti trong Ma giáo, thời gian ta ở…trong Ma giáo này thật sự đã quá dài rồi.” Lãnh Hồn không chút biểu tình nói.
“Ngươi không làm Đại Tế Ti, muốn đi đâu?” Chu Đồng hỏi.
“Đi ta muốn đi một nơi. Ta nhốt mình ở đây quá lâu rồi.” Lãnh Hồn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.
“Vậy sau này ta sẽ không còn được nhìn thấy ngươi nữa, thật sự là hiu quạnh!” Chu Đồng nhỏ nhẹ nói, “Lãnh Hồn, ngươi nói xem, sau khi rời khỏi ta ngươi có cảm thấy trống ắng hay không? Tuy rằng ta cố gắng chán ghét ngươi, nhưng nếu ngươi không ở đây, ta cảm thấy rất tịch mịch!”
“Hừ, lời này là Mộ Dung Long Sách dạy ngươi nói đi!” Lãnh Hồn hừ lạnh.
“Ớ, ngươi thật là lợi hại, đúng thế! Hắn nói, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải nói hết mấy lời nói này.” Chu Đồng nói, “Lãnh Hồn, bây giờ ngươi đã mất đi hai chân, công lực trên người cũng không còn, bây giờ ngươi rời khỏi Ma giáo làm sao có thể sống? Nếu ngươi phải rời khỏi, cũng phải mang theo ta đi cùng!”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!!” Lãnh Hồn không có chút cảm kích, lúc Chu Đồng bưng canh gà tới đây, hắn cũng từ chối không uống, có điều dựa theo lời dạy của Mộ Dung Long Sách, bây giờ Chu Đồng một chút cũng không sợ Lãnh Hồn chẳng còn công lực, hắn bưng bát canh của mình uống một hớp lớn, sau đó dùng phương thức miệng đối miệng, mạnh mẽ chuốc canh.
Ngay sau đó… …
Quẹt tia lửa… …
Long Sách thâm trầm nói: tuy rằng hắn sẽ không yêu ta, nhưng mà ta có thể dùng phương thức khác để cho hắn yêu người khác, ta mãi mãi là tình thánh, tên ta là —— Mộ Dung Long Sách.
Lãnh Hồn thật sự rời khỏi đây cùng với Chu Đồng.
Khó có thể tin, Mộ Dung Đức Âm vẫn còn ngây ngốc nhìn bóng lưng bọn hắn dần dần rời xa, cứ như vậy, Lãnh Hồn quăng bỏ mọi thứ, đi ở ẩn với Chu Đồng.
Có nghĩa là, bây giờ Ma giáo thực sự là… …
Thiên hạ của mình!!? Mộ Dung Đức Âm hơi hơi mở to hai mắt, hút hút cái mũi, chuẩn bị chúc mừng. Nhưng đúng lúc này mệnh lệnh quen thuộc của Mộ Dung Long Sách tháo vát từ phía sau vang lên:
“Này! Ngươi! Chính là ngươi đem cái bàn này mang đi!
Tên kia, đúng là ngươi! Đem sổ sách Ma giáo cho ta kiểm tra!
Tổng quản Xx đâu! Lấy danh sách đến! Ta muốn chỉnh đốn người làm!
Cái gì! Trận pháp ngày mai đón địch vẫn chưa xong?! Làm cái gì!! Một lát đem bản vẽ trận pháp tới đây!!
Tất cả mọi người nhanh nhẹn chút đi!!
Từ hôm nay trở đi toàn bộ mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của
thiếu chủ ———— Huynh trưởng ta!!!!!”
Rắc rắc rắc…
Mộ Dung Đức Âm cứng ngắc quay đầu, nhìn mọi thứ trước mắt, Long Sách đang ở đó vênh váo tự đắc chỉ huy mọi người trong Ma giáo đổi mới theo kiểu cách của nhà Mộ Dung thị.
“Nhìn cái gì vậy! Ra ngoài sân ăn cơm!! Ngươi cái tên ăn hàng không có việc gì làm!” Long Sách chỉ vào Đức Âm dạy dỗ.
“Ta rõ ràng có sự nghiệp…”
Đức Âm bất mãn lầu bầu.
“Thiết, ngươi thì biết cái gì! Nhiều việc như vậy ngươi có thể để ý hết được sao! Ngươi thành thành thật thật làm thiếu chủ của ngươi thì tốt rồi! Ta còn phải suy tính tới lễ mừng kế nhiệm cho ngươi! Ta bận bịu muốn chết! Làm sao ngươi không biết thông cảm dù chỉ một chút sự khổ tâm của ca ca chứ!” Long Sách ôm cánh tay ồn ào, phô trương khí thế của chủ nhân.
“Ngươi rõ rành rành là đang ngấm ngầm chiếm đoạt cơ nghiệp của ta!” Đức Âm óa hận nói.
“Nói bậy, ta là đang giúp ngươi xử lý! Ta góp lực có được hay không!! Ngươi cái tên vô tình vô nghĩa!”
“Ác huynh âm mưu ngốn gia sản làm của riêng!”
“Tên vô tình vô nghĩa! Đồ ăn hàng!”
Vì thế hai huynh đệ thật mất mặt đấu khẩu trước mặt nhóm nguyên lão đông đúc trong Ma giáo.
Có điều dù nói thế nào thì lúc sau hai người từ cửa lớn đánh tới trên giường đến tận ngày hôm sau, nhớ tới mình vẫn là Phó minh chủ võ lâm Mộ Dung Long Sách không thể không chạy trở về chỗ liên minh chính đạo, để trong ngoài phối hợp giúp Đức Âm trong trận giao phong lần đầu với võ lâm trở thành tiêu điểm lớn của cả võ lâm.
Cuối cùng cũng đã đến phút giây thiếu chủ Đức Âm mở ra thời đại thống trị mới!!
Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng phải mặt đối mặt nghênh chiến với toàn bộ liên minh chính đạo.
Nhóm người võ lâm Trung Nguyên giương cờ sắp sửa đánh tới chân núi Ma giáo, lúc này chỉ còn mấy canh giờ là đón bình minh, Mộ Dung Đức Âm quyết định ngủ một giấc rồi hẳn đi nghênh địch.
Vì thế hắn thật sự đi ngủ, dù sao Long Sách cũng đều đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, khi nào thì đến lượt người nào ra ngoài, khi nào đám người Thác Bạt Vũ Tôn đi khiêu chiến, từng cái một đều đã bố trí xong xuôi.
Đối với Mộ Dung Đức Âm mà nói, trước khi bắt đầu cuộc đại chiến khí thế hừng hực lúc sáng sớm, hắn đối mặt chẳng qua chỉ là ngon giấc trong phòng ngủ, rạng sáng mưa lớn vùi lấp tiếng chém giết, Mộ Dung Đức Âm khoan khoái nằm trong tấm đệm chăn mềm mại trên giường lớn, ôm Thiết Vân béo núc ních, ngủ rất bình thản.
Khi tới lượt của hắn, trước đó Thác Bạt Vũ Tôn sẽ tới đánh thức hắn, sau đó hắn sẽ bằng bộ dạng uy phong đi ra ngoài biểu diễn phong thái của mình, sau đó… …
Đúng vậy.
Hết thảy đều thực hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến căn bản không có người tới đánh thức Mộ Dung Đức Âm đang ngủ quên. Khi Mộ Dung Đức Âm nghe được tiếng gõ cửa hỗn độn bên ngoài thì hắn cũng nghe được tiếng kêu to của một đám người ở bên ngoài:
” Thiếu chủ Thiên Võng!! Chúng ta đã chiếm lĩnh Ma giáo!! Ngươi mau mau ra đây khoanh tay chịu trói!!”
Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống, mù mịt cùng với Thiết Vân đưa mắt nhìn nhau, Thiết Vân kêu meo meo một tiếng, tiếp tục ngủ. Mộ Dung Đức Âm vì thế giống như nghe hiểu lời Thiết Vân nói, tự nhủ: “Đúng vậy, huynh trưởng sẽ giải quyết.”
Vì thế cũng….ngay tức khắc ngã đầu nằm xuống, tiếp tục ngủ cùng Thiết Vân.
Bên ngoài tiếng kêu gọi đầu hàng càng lúc càng huyên náo:
” Thiếu chủ Thiên Võng! Ngươi cái tên ma đầu kia! Nếu không ra chúng ta sẽ châm một mồi lửa đốt cháy phòng ốc của ngươi!! Nói cho ngươi biết! Ma giáo toàn quân đã bị đánh cho tan tác!! Nơi này đã là một tòa thành trống không!”
Mộ Dung Đức Âm lúc này mới hơi hơi mở mắt, vận đủ chân khí nói: “Kêu minh chủ của các ngươi tới gặp ta!”
Qua một trận, một giọng nói hùng hậu xuất hiện ở cửa, thanh âm này không phải là giọng của võ lâm minh chủ Tiếu Lung, cũng không phải Mộ Dung Long Sách, rốt cuộc là ai?! Mộ Dung Long Sách đâu?
Mộ Dung Đức Âm liền hỏi: “Ngươi không phải Tiếu Lung, cũng không phải Mộ Dung Long Sách, ngươi là ai?”
Người nọ đáp: “Ta là minh chủ võ lâm hiện tại Ngụy Chính Phong, người giang hồ gọi là ——‘ Thiên Nhất ’!” Hắn nói những lời này có chút khí thế, chung quanh reo hò ủng hộ, hình như lai lịch người này không nhỏ, nghe lời hắn nói, nội lực dồi dào, võ công thoát tục, phản ứng của người chung quanh cũng thuyết minh rõ người này rất có uy, có thể thay thế địa vị Mộ Dung Long Sách và Tiếu Lung, đủ thấy người nàyác thực có bản lĩnh rất lớn!
“Hừ, thì ra ngươi chính là Ngụy Chính Phong!” Mộ Dung Đức Âm kỳ thật một chút cũng không nhận ra Ngụy Chính Phong, chẳng qua vì che dấu nỗi xấu hổ vì mình không biết, cho nên hắn tiếp tục khách sáo nói: “Nhưng mà ta nghe nói dẫn đầu đội quân ô hợp không phải là tên họ Tiếu và Mộ Dung hồ ly sao? Ngươi từ đâu mọc ra?”
Vốn dĩ Mộ Dung Long Sách có biện pháp giữ kín bí mật cực kì tốt, hiện tại cũng chẳng có ai biết thân phận thật của thiếu chủ Thiên Võng.
Ngụy Chính Phong quả nhiên mắc mưu, giải thích nói: ” Trong nhà Tiếu công tử có việc gấp cần phải giải quyết, cho nên rút lui khỏi vị trí, Mộ Dung thành chủ thân thể vì bệnh nhẹ, cho nên giao lại cho tại hạ đảm nhiệm trọng trách này.”
Long Sách bệnh nhẹ? Làm sao có thể, buổi tối hôm kia còn thấy hắn tinh thần phấn chấn, sao tự nhiên sinh bệnh? Nghĩ đến lời nói úp úp mở mở lúc trước của Long Sách, hình như đúng là vì bày ra loại tình thế hỗn loạn hoang đường này mà làm che đậy một phần. Nhưng mà, cố ý thiết kế khiến cho Ma giáo bị đả bại, Long Sách đến tột cùng tính làm cái gì?
Lililicat
Phong
= = =
Lãnh Hồn hồn bay phách lạc, tuy chật vật ngồi ngay đó, nhưng con mắt vẫn đang hơi chuyển động, nhìn Mộ Dung Đức Âm nói: “Mộ Dung Đức Âm… Ngươi phá hủy tất cả mọi thứ của ta … …”
“Làm sao ngươi không suy nghĩ kỹ lại, trên đời này còn rất nhiều chuyện thú vị ngươi chưa có thể nghiệm, vì sao lại thu hẹp giới hạn của mình như thế?” Long Sách nói, “Ngươi không muốn thử tiếp tục yêu một người thật lòng thật dạ thật sao?”
Mộ Dung Đức Âm mắt lé nhìn Long Sách, Long Sách vội vàng nói: “Này, người ta nói không phải là ta, mà là … Chu Đồng.”
“Hắn? Hừ, đừng có đùa!” Lãnh Hồn loạng choạng đứng lên, nói với Mộ Dung Đức Âm: “Ngày mai ngươi tới phòng thuốc của ta, ta sẽ chữa trị hai chân cho ngươi.”
Dứt lời phẩy tay áo rời đi, chẳng mấy chốc không còn bóng dáng. Lão Yên Quỷ quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đúng là nguy hiểm thật!”
“Ngươi nói là Lãnh Hồn, hay nói Đức Âm?” Mộ Dung long hỏi thăm.
“Cả hai! —— này, Long Sách, hiện tại nên thực hiện lời hứa của ngươi chứ! Bắp đùi của ta đâu?” Trong mắt Lão Yên Quỷ lóe ra lên ánh sáng chói lọi đầy mê say.
“Bắp đùi của ngươi không phải ở trên thân của ngươi sao, hỏi ta làm gì?” Mộ Dung Long Sách kéo Đức Âm qua, đứng ở trước người Đức Âm. Lão Yên Quỷ vội la lên: “Ngươi không được ăn quỵt!! Ta vất vả cực nhóc đuổi đến đây, cung cấp tình báo cho ngươi, vậy mà ngươi lại như vậy!”
Long Sách giảo hoạt nói: “Này, tin tức do ngươi cung cấp chẳng có một chút giá trị gì, ta vì sao phải chi tiền?! Đi, Đức Âm, chúng ta đi!”
“Mộ Dung Long Sách! Ngươi đồ đê tiện! Ngươi nói không giữ lời! Ngươi xem thường Đỗ Tử Y ta hả! Ngươi có tin trong vòng một đêm ta sẽ khiến cho ngươi mất hết danh dự ở trên giang hồ hay không!!” Lão Yên Quỷ bắt đầu mắng to, hai người vì thế bắt đầu đấu khẩu.
Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói: “Đại ca, chuyện đã đồng ý với hắn cứ thực hiện là được rồi.”
“Không được! Đức Âm ngươi cái đồ phá của nép sang một bên! Bắp đùi của ngươi há có thể giống như tên tiểu quan tùy tiện để cho người ta sờ soạng! Chân của ngươi chỉ thuộc về ta thôi a!” Long Sách còn nói rất nghiêm túc, giọng điệu kiểu gian thương.
“Thế nhưng, ” Mộ Dung Đức Âm nói, “Ta đã cởi rồi.”
Long Sách cứng một chút, cúi đầu nhìn quả nhiên Đức Âm đã cởi cái quần bên ngoài ra, lộ ra hai cái chân trắng như tuyết, Lão Yên Quỷ ngay sau đó quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy vươn tay sờ.
Thiếu một chút!!!
Ngón tay Lão Yên Quỷ chỉ còn cách một xíu xiu nữa là có thể chạm tới làn da như gấm nhưng vì máu mũi phun quá nhiều, không có tiền đồ ngã xuống.
Mấy ngày sau, Chu Đồng đẩy cửa phòng ra, thật cẩn thận hỏi: “Lãnh Hồn, ta vào nghen! Ngươi đừng phóng độc, ta tới đưa cơm cho ngươi.”
Lãnh Hồn nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, mắt không nhìn chỉ một mực chiếu thẳng tới cái màn bên trên.
Chu Đồng đem canh gà đặt ở trước bàn, đưa mắt ngó trộm Lãnh Hồn, mấy ngày không gặp, vậy mà hắn đã xuất hiện một đầu tóc bạc, hai cái đùi cũng bởi vì mấy ngày trước vì tu bổ kinh mạch cho Mộ Dung Đức Âm, tự mình chém xuống, không biết vì cái gì đột nhiên hắn lại tra tấn chính mình thành cái dạng này. Chỉ có điều, Lãnh Hồn làm việc từ trước cho tới bây giờ cũng chẳng phải cần có lý do gì, hắn luôn tuỳ hứng làm bậy như vậy.
“Chu Đồng, ta sẽ không tiếp tục làm Đại Tế Ti trong Ma giáo, thời gian ta ở…trong Ma giáo này thật sự đã quá dài rồi.” Lãnh Hồn không chút biểu tình nói.
“Ngươi không làm Đại Tế Ti, muốn đi đâu?” Chu Đồng hỏi.
“Đi ta muốn đi một nơi. Ta nhốt mình ở đây quá lâu rồi.” Lãnh Hồn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.
“Vậy sau này ta sẽ không còn được nhìn thấy ngươi nữa, thật sự là hiu quạnh!” Chu Đồng nhỏ nhẹ nói, “Lãnh Hồn, ngươi nói xem, sau khi rời khỏi ta ngươi có cảm thấy trống ắng hay không? Tuy rằng ta cố gắng chán ghét ngươi, nhưng nếu ngươi không ở đây, ta cảm thấy rất tịch mịch!”
“Hừ, lời này là Mộ Dung Long Sách dạy ngươi nói đi!” Lãnh Hồn hừ lạnh.
“Ớ, ngươi thật là lợi hại, đúng thế! Hắn nói, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải nói hết mấy lời nói này.” Chu Đồng nói, “Lãnh Hồn, bây giờ ngươi đã mất đi hai chân, công lực trên người cũng không còn, bây giờ ngươi rời khỏi Ma giáo làm sao có thể sống? Nếu ngươi phải rời khỏi, cũng phải mang theo ta đi cùng!”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!!” Lãnh Hồn không có chút cảm kích, lúc Chu Đồng bưng canh gà tới đây, hắn cũng từ chối không uống, có điều dựa theo lời dạy của Mộ Dung Long Sách, bây giờ Chu Đồng một chút cũng không sợ Lãnh Hồn chẳng còn công lực, hắn bưng bát canh của mình uống một hớp lớn, sau đó dùng phương thức miệng đối miệng, mạnh mẽ chuốc canh.
Ngay sau đó… …
Quẹt tia lửa… …
Long Sách thâm trầm nói: tuy rằng hắn sẽ không yêu ta, nhưng mà ta có thể dùng phương thức khác để cho hắn yêu người khác, ta mãi mãi là tình thánh, tên ta là —— Mộ Dung Long Sách.
Lãnh Hồn thật sự rời khỏi đây cùng với Chu Đồng.
Khó có thể tin, Mộ Dung Đức Âm vẫn còn ngây ngốc nhìn bóng lưng bọn hắn dần dần rời xa, cứ như vậy, Lãnh Hồn quăng bỏ mọi thứ, đi ở ẩn với Chu Đồng.
Có nghĩa là, bây giờ Ma giáo thực sự là… …
Thiên hạ của mình!!? Mộ Dung Đức Âm hơi hơi mở to hai mắt, hút hút cái mũi, chuẩn bị chúc mừng. Nhưng đúng lúc này mệnh lệnh quen thuộc của Mộ Dung Long Sách tháo vát từ phía sau vang lên:
“Này! Ngươi! Chính là ngươi đem cái bàn này mang đi!
Tên kia, đúng là ngươi! Đem sổ sách Ma giáo cho ta kiểm tra!
Tổng quản Xx đâu! Lấy danh sách đến! Ta muốn chỉnh đốn người làm!
Cái gì! Trận pháp ngày mai đón địch vẫn chưa xong?! Làm cái gì!! Một lát đem bản vẽ trận pháp tới đây!!
Tất cả mọi người nhanh nhẹn chút đi!!
Từ hôm nay trở đi toàn bộ mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của
thiếu chủ ———— Huynh trưởng ta!!!!!”
Rắc rắc rắc…
Mộ Dung Đức Âm cứng ngắc quay đầu, nhìn mọi thứ trước mắt, Long Sách đang ở đó vênh váo tự đắc chỉ huy mọi người trong Ma giáo đổi mới theo kiểu cách của nhà Mộ Dung thị.
“Nhìn cái gì vậy! Ra ngoài sân ăn cơm!! Ngươi cái tên ăn hàng không có việc gì làm!” Long Sách chỉ vào Đức Âm dạy dỗ.
“Ta rõ ràng có sự nghiệp…”
Đức Âm bất mãn lầu bầu.
“Thiết, ngươi thì biết cái gì! Nhiều việc như vậy ngươi có thể để ý hết được sao! Ngươi thành thành thật thật làm thiếu chủ của ngươi thì tốt rồi! Ta còn phải suy tính tới lễ mừng kế nhiệm cho ngươi! Ta bận bịu muốn chết! Làm sao ngươi không biết thông cảm dù chỉ một chút sự khổ tâm của ca ca chứ!” Long Sách ôm cánh tay ồn ào, phô trương khí thế của chủ nhân.
“Ngươi rõ rành rành là đang ngấm ngầm chiếm đoạt cơ nghiệp của ta!” Đức Âm óa hận nói.
“Nói bậy, ta là đang giúp ngươi xử lý! Ta góp lực có được hay không!! Ngươi cái tên vô tình vô nghĩa!”
“Ác huynh âm mưu ngốn gia sản làm của riêng!”
“Tên vô tình vô nghĩa! Đồ ăn hàng!”
Vì thế hai huynh đệ thật mất mặt đấu khẩu trước mặt nhóm nguyên lão đông đúc trong Ma giáo.
Có điều dù nói thế nào thì lúc sau hai người từ cửa lớn đánh tới trên giường đến tận ngày hôm sau, nhớ tới mình vẫn là Phó minh chủ võ lâm Mộ Dung Long Sách không thể không chạy trở về chỗ liên minh chính đạo, để trong ngoài phối hợp giúp Đức Âm trong trận giao phong lần đầu với võ lâm trở thành tiêu điểm lớn của cả võ lâm.
Cuối cùng cũng đã đến phút giây thiếu chủ Đức Âm mở ra thời đại thống trị mới!!
Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng phải mặt đối mặt nghênh chiến với toàn bộ liên minh chính đạo.
Nhóm người võ lâm Trung Nguyên giương cờ sắp sửa đánh tới chân núi Ma giáo, lúc này chỉ còn mấy canh giờ là đón bình minh, Mộ Dung Đức Âm quyết định ngủ một giấc rồi hẳn đi nghênh địch.
Vì thế hắn thật sự đi ngủ, dù sao Long Sách cũng đều đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, khi nào thì đến lượt người nào ra ngoài, khi nào đám người Thác Bạt Vũ Tôn đi khiêu chiến, từng cái một đều đã bố trí xong xuôi.
Đối với Mộ Dung Đức Âm mà nói, trước khi bắt đầu cuộc đại chiến khí thế hừng hực lúc sáng sớm, hắn đối mặt chẳng qua chỉ là ngon giấc trong phòng ngủ, rạng sáng mưa lớn vùi lấp tiếng chém giết, Mộ Dung Đức Âm khoan khoái nằm trong tấm đệm chăn mềm mại trên giường lớn, ôm Thiết Vân béo núc ních, ngủ rất bình thản.
Khi tới lượt của hắn, trước đó Thác Bạt Vũ Tôn sẽ tới đánh thức hắn, sau đó hắn sẽ bằng bộ dạng uy phong đi ra ngoài biểu diễn phong thái của mình, sau đó… …
Đúng vậy.
Hết thảy đều thực hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến căn bản không có người tới đánh thức Mộ Dung Đức Âm đang ngủ quên. Khi Mộ Dung Đức Âm nghe được tiếng gõ cửa hỗn độn bên ngoài thì hắn cũng nghe được tiếng kêu to của một đám người ở bên ngoài:
” Thiếu chủ Thiên Võng!! Chúng ta đã chiếm lĩnh Ma giáo!! Ngươi mau mau ra đây khoanh tay chịu trói!!”
Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống, mù mịt cùng với Thiết Vân đưa mắt nhìn nhau, Thiết Vân kêu meo meo một tiếng, tiếp tục ngủ. Mộ Dung Đức Âm vì thế giống như nghe hiểu lời Thiết Vân nói, tự nhủ: “Đúng vậy, huynh trưởng sẽ giải quyết.”
Vì thế cũng….ngay tức khắc ngã đầu nằm xuống, tiếp tục ngủ cùng Thiết Vân.
Bên ngoài tiếng kêu gọi đầu hàng càng lúc càng huyên náo:
” Thiếu chủ Thiên Võng! Ngươi cái tên ma đầu kia! Nếu không ra chúng ta sẽ châm một mồi lửa đốt cháy phòng ốc của ngươi!! Nói cho ngươi biết! Ma giáo toàn quân đã bị đánh cho tan tác!! Nơi này đã là một tòa thành trống không!”
Mộ Dung Đức Âm lúc này mới hơi hơi mở mắt, vận đủ chân khí nói: “Kêu minh chủ của các ngươi tới gặp ta!”
Qua một trận, một giọng nói hùng hậu xuất hiện ở cửa, thanh âm này không phải là giọng của võ lâm minh chủ Tiếu Lung, cũng không phải Mộ Dung Long Sách, rốt cuộc là ai?! Mộ Dung Long Sách đâu?
Mộ Dung Đức Âm liền hỏi: “Ngươi không phải Tiếu Lung, cũng không phải Mộ Dung Long Sách, ngươi là ai?”
Người nọ đáp: “Ta là minh chủ võ lâm hiện tại Ngụy Chính Phong, người giang hồ gọi là ——‘ Thiên Nhất ’!” Hắn nói những lời này có chút khí thế, chung quanh reo hò ủng hộ, hình như lai lịch người này không nhỏ, nghe lời hắn nói, nội lực dồi dào, võ công thoát tục, phản ứng của người chung quanh cũng thuyết minh rõ người này rất có uy, có thể thay thế địa vị Mộ Dung Long Sách và Tiếu Lung, đủ thấy người nàyác thực có bản lĩnh rất lớn!
“Hừ, thì ra ngươi chính là Ngụy Chính Phong!” Mộ Dung Đức Âm kỳ thật một chút cũng không nhận ra Ngụy Chính Phong, chẳng qua vì che dấu nỗi xấu hổ vì mình không biết, cho nên hắn tiếp tục khách sáo nói: “Nhưng mà ta nghe nói dẫn đầu đội quân ô hợp không phải là tên họ Tiếu và Mộ Dung hồ ly sao? Ngươi từ đâu mọc ra?”
Vốn dĩ Mộ Dung Long Sách có biện pháp giữ kín bí mật cực kì tốt, hiện tại cũng chẳng có ai biết thân phận thật của thiếu chủ Thiên Võng.
Ngụy Chính Phong quả nhiên mắc mưu, giải thích nói: ” Trong nhà Tiếu công tử có việc gấp cần phải giải quyết, cho nên rút lui khỏi vị trí, Mộ Dung thành chủ thân thể vì bệnh nhẹ, cho nên giao lại cho tại hạ đảm nhiệm trọng trách này.”
Long Sách bệnh nhẹ? Làm sao có thể, buổi tối hôm kia còn thấy hắn tinh thần phấn chấn, sao tự nhiên sinh bệnh? Nghĩ đến lời nói úp úp mở mở lúc trước của Long Sách, hình như đúng là vì bày ra loại tình thế hỗn loạn hoang đường này mà làm che đậy một phần. Nhưng mà, cố ý thiết kế khiến cho Ma giáo bị đả bại, Long Sách đến tột cùng tính làm cái gì?
Lililicat
Phong
= = =
Danh sách chương