Dừng lại ở Bắc Cương mười ngày, Mộ Dung Đức Âm cảm thấy xương cốt cả người của mình đều sắp sửa cứng ngắc hết lại. Hắn đã tiến hành hội đàm với Thác Bạt Vũ Tôn không mặn không nhạt bốn năm lần, hắn đã tận lực khiến cho mình bảo trì trạng thái trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thâm, nhưng mà hắn không thể đảm bảo mình còn có thể tiếp tục hội đàm như vậy bao lâu nữa, cũng không biết mình có thể nhẫn nại tới bao giờ mà không trực tiếp lật bàn —————— khốn kiếp!!! Chẳng lẽ võ lâm cấp cao mỗi lần nói chuyện đều phải quanh co lòng vòng chít chít như vậy mãi sao!!!! Lại một lần, khi Mộ Dung Đức Âm cùng hội đàm với Thác Bạt Vũ Tôn tay chắp sau mông đưa lưng về nhau, Mộ Dung Đức Âm hai mắt hung tợn trừng hắn, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cố kiềm chế.
Quả nhiên, vẫn là thời gian đi nhà xí thả lỏng nhất. Chỉ có lúc ở nhà xí, hắn mới không phải là kỳ tài siêu nhiên trác tuyệt tàn phế trong mắt người chung quanh, mà là Trạch Âm.
Mộ Dung Long Sách thì cả ngày làm trò trước mặt mọi người thích thú gọi cục cưng cục cưng kêu được rất nhuần nhuyễn, từ lần đó lúc ở trên đại điện Đức Âm hộc máu về sau, hắn cũng giống như khi ấy một mực càn rỡ, giống như sợ người trong thiên hạ không biết Mộ Dung Đức Âm là bảo bối của hắn không bằng.
Vì thế ở trong mắt mọi người, Mộ Dung Long Sách và thiếu chủ nghiễm nhiên là đôi phu thê thần tiên, nghe nói cũng chỉ khi đối mặt với Mộ Dung Long Sách thì vị thiếu chủ đẹp nhất trần gian mới lộ ra lúm đồng tiền khuynh thiên tuyệt luân trong truyền thuyết, người nào nhìn thấy nụ cười này có chết cũng không hối tiếc. Dần dần, ở Bắc Cương lưu truyền rất nhiều phiên bản na ná nhau về thân thế truyền kỳ của Mộ Dung Đức Âm. Nghe nói sau khi hắn được sinh ra thì đại nạn dồn dập kéo tới, sau khi trải qua khó khăn chồng chất, cuối cùng cũng leo lên được địa vị cao, thân hình nhìn như gầy yếu nhưng con người bên trong kiên định hơn bất luận người nào khác.
Hắn tài trí vô song, bên ngoài lạnh lùng nhưng lại là người chuyên nhất một lòng, dung nhan trầm tĩnh như nước nhưng sau lưng chất chứa vô số ký ức bi thương, không ai kiên cường hơn hắn, cũng không ai bình tĩnh hơn hắn. Dù trên đời này bất luận gặp phải khó khăn chồng chất cỡ nào cũng không thể nào đánh bại hắn, ngược lại lại càng khiến cho hắn càng ngày càng vững vàng chín chắn trưởng thành ———— dù sao đại loại mấy tin đồn nhảm biên soạn từ vở kịch đau khổ hoàn mỹ kiểu này, không cần nghĩ cũng biết bắt nguồn từ nơi nào.
Nghe nói khi bọn nha hoàn miệng truyền tai nghe những gút mắt ân oán đau thương buồn bã giữa Mộ Dung Đức Âm và huynh trưởng của hắn thì người người rơi lệ, người thuật lại thường thường đến cuối cùng khó thể kiềm chế khóc không thành tiếng, về sau cái chuyện này được truyền tai nhau với tốc độ siêu cấp một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng thế nhưng rơi vào trong lỗ tai của Thác Bạt Vũ Tôn.
Thác Bạt Vũ Tôn từ trước đến nay chán ghét người bên dưới ở sau lưng nghị luận, một lần kia thế nhưng phá lệ sai nha hoàn hầu hạ bên người mình đem câu chuyện này kể lại đầy đủ, mãi cho đến tận đêm rất khuya. Lúc sau, nghe đâu tôn chủ thản nhiên nói: “Trên đời vậy mà có người nam nhân hiếm có bậc này.”
Nha hoàn bên người hỏi: “Tôn chủ giao phong với hắn vài lần, có biết đồn đãi này là thật hay giả không ạ.”
“A, hắn thật sự không phụ câu phong hoa tuyệt đại, một người Bát Tự nghìn đời, nam nhân như vậy nếu trở thành địch nhân, không khỏi có chút đáng tiếc và đáng sợ.” Thác Bạt Vũ Tôn nói.
Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
Đại nha hoàn thông minh nói: “Nô tì chưa từng nghe tôn chủ đánh giá một người như thế, nô tì thiết nghĩ, trên đời người có thể xứng đôi với tôn chủ cũng chỉ có Mộ Dung thiếu chủ khí khái thiên nhân. Chung quy vẫn là hơn… cái tên thôn phu thô lỗ cục mình trong thôn gấp nhiều lắm…”
“Câm miệng! Không cho phép ngươi nhắc tới hắn!” Thác Bạt Vũ Tôn đột nhiên tức giận.
Nha hoàn vội vàng câm miệng, chỉ là giảo hoạt nháy nháy mắt —— thân là nha hoàn bên người so với những người khác hiểu rõ tôn chủ hơn nhiều. Nàng thật ra hy vọng tôn chủ có thể cùng vị Mộ Dung thiếu chủ kia phát triển quan hệ đó, dù sao nàng cũng hiểu được, vị thiếu chủ kia thật sự là tuyệt phối với chủ nhân, trừ bỏ cái người thôn phu kia chưa từng thấy qua chủ nhân để bụng tới người nào như vậy. Kỳ thật, khi nàng nghe qua chuyện xưa của Mộ Dung thiếu chủ rồi tận mắt nhìn thấy mỹ mạo của Mộ Dung Đức Âm, nàng không chút do dự gia nhập vào hàng ngũ say mê Mộ Dung Đức Âm.
Kỳ thật nàng cũng say mê Thác Bạt Vũ Tôn, cho nên cho nên cho nên đâu… Mỹ nhân đương nhiên là phải cùng một chỗ với mỹ nhân chứ sao… Hơn nữa, cơ hồ toàn bộ nha hoàn đều nghĩ như vậy … …
Hừ hừ… Đại nha hoàn phúc hắc cười thầm.
Chuyện kể rằng, nghìn đời mới có một người, Mộ Dung thiếu chủ phong hoa tuyệt đại, giờ phút này đang ở trong phòng hừ hừ, Mộ Dung Long Sách vẻ mặt ngấm ngầm bắt lấy đùi đẹp tuyết trắng của mỹ nhân, bôi lên thuốc mỡ.
“Đức Âm, ” Mộ Dung Long Sách âm trầm nói, “Chân bị sái không nhẹ, sau này ngươi thành thành thật thật ngồi trên xe lăn cho ta. Không muốn ta đem chuyện này nói ra ngoài, sau này phải hoàn toàn nghe lời của ta!”
“Đừng nói nữa!” Mộ Dung Đức Âm đem mặt chôn ở gối đầu, ngữ khí mang theo thống khổ.
Sự thật đằng sau màn quả thật quá mất mặt, Đức Âm ỷ vào bản thân mình võ nghệ cao cường lặng lẽ chuyển tới phòng bếp, kết quả trên đường trở về gân mạch chưa khôi phục hoàn toàn hai chân không đứng vững ngã sấp xuống, chân bị sái sưng rất to, điều này làm cho Long Sách cực kỳ giận dữ.
“Không cho nói nữa!! Chuyện mất mặt như thế!” Mộ Dung Đức Âm kêu lên.
“Ngươi cũng biết mất mặt à!! Không biết sợ gì cả! Khổ thân ta vất vả tạo thế như vậy cho ngươi! Mệt cho mọi người trong thiên hạ đều nghĩ ngươi siêu phàm thoát tục!! Ngươi thế nhưng ở trên địa bàn của người ta đi trộm thịt dê nướng!! Ngươi cái đồ ham ăn!” Mộ Dung Long Sách tăng lực độ trên tay.
“A a a a! Ta không nghe! Ta không nghe!” Mộ Dung Đức Âm buồn bực ở trong gối đầu nói.
“Còn dám mạnh miệng với ta hay không hả?” Mộ Dung Long Sách âm hiểm tiến đến trước mặt hắn, “Cục cưng?”
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm dùng ánh mắt đằng đằng sát khí lườm liếc hắn.
“Hừm hừ…” Long Sách cực kỳ đắc ý.
Buổi tối, Long Sách vẫn như trước ngủ chung một chỗ với Đức Âm, mới nói với Đức Âm ưu buồn ụp mặt bên gối: “Ta tìm hiểu thần công truyền lưu qua nhiều thế hệ trong gia tộc Thác Bạt Vũ Tôn bọn họ, loại võ công này uy lực kinh người quá bá đạo, tổn hại đến thân mình không nhẹ, cho nên ngươi nói không sai, thể chất của hắn luôn luôn không tốt lắm.
Hơn nữa loại võ công này cứ đầu nửa năm sẽ có mấy ngày sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đó là thời khắc Thác Bạt Vũ Tôn yếu ớt nhất. Hắn sẽ lặng lẽ biến mất vài ngày, tránh đi đủ các loại việc người vật bất lợi đối với mình—— ta còn nghe đại nha hoàn nói, lần trước lúc Thác Bạt Vũ Tôn tẩu hỏa nhập ma, dây dưa với một tên thôn phu sống bằng nghề săn thú trong rừng… Ta nghĩ, nhược điểm của hắn…”
“Huynh trưởng ngươi quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy có thể lôi kéo lòng người.” Đức Âm đối với năng lực của huynh trưởng vẫn là rất bội phục. Long Sách là thiên tài xã giao.
“Hừ, ai kêu ta gặp phải tên đệ đệ không có đầu óc nhất thiên hạ!” Long Sách dứt lời lại nhịn không được hỏi: “Chân còn đau sao?”
“Không tồi.” Mộ Dung Đức Âm ánh mắt ảm đạm, “Huynh trưởng, chỉ có mấy bước thôi mà ta cũng không thể đi, xem ra sau này thật sự phải dùng xe lăn thay vì đi bộ.”
“Không sợ, ca ca sẽ cùng ngươi, chiếu cố ngươi, cả đời.” Long Sách lôi kéo mền, phủ cho hai người, “Đường đường là thiếu chủ của Thiên Võng, là đệ đệ của Mộ Dung Long Sách ai dám chỉ trỏ, ta sẽ là người đầu tiên cho hắn biết hương vị của hối hận! Chỉ cần ngươi muốn, cho dù là thiên hạ, ta cũng sẽ dâng tặng tới tay ngươi.”
“… … … Nướng toàn bộ dê chứ?”
“Đó là không có khả năng! Đồ ăn hàng!” Long Sách đùng một cái biến sắc mặt.
“Hừ, sao vừa mới rồi ngươi nói dễ nghe như vậy!” Đức Âm nói.
“Đừng tuỳ hứng! Mau ngủ!”
Cũng chính là đêm hôm nay, trời phủ tuyết dày, mà Thác Bạt Vũ Tôn thì thần bí mất tích ở trong đêm tuyết.
Quả nhiên, vẫn là thời gian đi nhà xí thả lỏng nhất. Chỉ có lúc ở nhà xí, hắn mới không phải là kỳ tài siêu nhiên trác tuyệt tàn phế trong mắt người chung quanh, mà là Trạch Âm.
Mộ Dung Long Sách thì cả ngày làm trò trước mặt mọi người thích thú gọi cục cưng cục cưng kêu được rất nhuần nhuyễn, từ lần đó lúc ở trên đại điện Đức Âm hộc máu về sau, hắn cũng giống như khi ấy một mực càn rỡ, giống như sợ người trong thiên hạ không biết Mộ Dung Đức Âm là bảo bối của hắn không bằng.
Vì thế ở trong mắt mọi người, Mộ Dung Long Sách và thiếu chủ nghiễm nhiên là đôi phu thê thần tiên, nghe nói cũng chỉ khi đối mặt với Mộ Dung Long Sách thì vị thiếu chủ đẹp nhất trần gian mới lộ ra lúm đồng tiền khuynh thiên tuyệt luân trong truyền thuyết, người nào nhìn thấy nụ cười này có chết cũng không hối tiếc. Dần dần, ở Bắc Cương lưu truyền rất nhiều phiên bản na ná nhau về thân thế truyền kỳ của Mộ Dung Đức Âm. Nghe nói sau khi hắn được sinh ra thì đại nạn dồn dập kéo tới, sau khi trải qua khó khăn chồng chất, cuối cùng cũng leo lên được địa vị cao, thân hình nhìn như gầy yếu nhưng con người bên trong kiên định hơn bất luận người nào khác.
Hắn tài trí vô song, bên ngoài lạnh lùng nhưng lại là người chuyên nhất một lòng, dung nhan trầm tĩnh như nước nhưng sau lưng chất chứa vô số ký ức bi thương, không ai kiên cường hơn hắn, cũng không ai bình tĩnh hơn hắn. Dù trên đời này bất luận gặp phải khó khăn chồng chất cỡ nào cũng không thể nào đánh bại hắn, ngược lại lại càng khiến cho hắn càng ngày càng vững vàng chín chắn trưởng thành ———— dù sao đại loại mấy tin đồn nhảm biên soạn từ vở kịch đau khổ hoàn mỹ kiểu này, không cần nghĩ cũng biết bắt nguồn từ nơi nào.
Nghe nói khi bọn nha hoàn miệng truyền tai nghe những gút mắt ân oán đau thương buồn bã giữa Mộ Dung Đức Âm và huynh trưởng của hắn thì người người rơi lệ, người thuật lại thường thường đến cuối cùng khó thể kiềm chế khóc không thành tiếng, về sau cái chuyện này được truyền tai nhau với tốc độ siêu cấp một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng thế nhưng rơi vào trong lỗ tai của Thác Bạt Vũ Tôn.
Thác Bạt Vũ Tôn từ trước đến nay chán ghét người bên dưới ở sau lưng nghị luận, một lần kia thế nhưng phá lệ sai nha hoàn hầu hạ bên người mình đem câu chuyện này kể lại đầy đủ, mãi cho đến tận đêm rất khuya. Lúc sau, nghe đâu tôn chủ thản nhiên nói: “Trên đời vậy mà có người nam nhân hiếm có bậc này.”
Nha hoàn bên người hỏi: “Tôn chủ giao phong với hắn vài lần, có biết đồn đãi này là thật hay giả không ạ.”
“A, hắn thật sự không phụ câu phong hoa tuyệt đại, một người Bát Tự nghìn đời, nam nhân như vậy nếu trở thành địch nhân, không khỏi có chút đáng tiếc và đáng sợ.” Thác Bạt Vũ Tôn nói.
Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
Đại nha hoàn thông minh nói: “Nô tì chưa từng nghe tôn chủ đánh giá một người như thế, nô tì thiết nghĩ, trên đời người có thể xứng đôi với tôn chủ cũng chỉ có Mộ Dung thiếu chủ khí khái thiên nhân. Chung quy vẫn là hơn… cái tên thôn phu thô lỗ cục mình trong thôn gấp nhiều lắm…”
“Câm miệng! Không cho phép ngươi nhắc tới hắn!” Thác Bạt Vũ Tôn đột nhiên tức giận.
Nha hoàn vội vàng câm miệng, chỉ là giảo hoạt nháy nháy mắt —— thân là nha hoàn bên người so với những người khác hiểu rõ tôn chủ hơn nhiều. Nàng thật ra hy vọng tôn chủ có thể cùng vị Mộ Dung thiếu chủ kia phát triển quan hệ đó, dù sao nàng cũng hiểu được, vị thiếu chủ kia thật sự là tuyệt phối với chủ nhân, trừ bỏ cái người thôn phu kia chưa từng thấy qua chủ nhân để bụng tới người nào như vậy. Kỳ thật, khi nàng nghe qua chuyện xưa của Mộ Dung thiếu chủ rồi tận mắt nhìn thấy mỹ mạo của Mộ Dung Đức Âm, nàng không chút do dự gia nhập vào hàng ngũ say mê Mộ Dung Đức Âm.
Kỳ thật nàng cũng say mê Thác Bạt Vũ Tôn, cho nên cho nên cho nên đâu… Mỹ nhân đương nhiên là phải cùng một chỗ với mỹ nhân chứ sao… Hơn nữa, cơ hồ toàn bộ nha hoàn đều nghĩ như vậy … …
Hừ hừ… Đại nha hoàn phúc hắc cười thầm.
Chuyện kể rằng, nghìn đời mới có một người, Mộ Dung thiếu chủ phong hoa tuyệt đại, giờ phút này đang ở trong phòng hừ hừ, Mộ Dung Long Sách vẻ mặt ngấm ngầm bắt lấy đùi đẹp tuyết trắng của mỹ nhân, bôi lên thuốc mỡ.
“Đức Âm, ” Mộ Dung Long Sách âm trầm nói, “Chân bị sái không nhẹ, sau này ngươi thành thành thật thật ngồi trên xe lăn cho ta. Không muốn ta đem chuyện này nói ra ngoài, sau này phải hoàn toàn nghe lời của ta!”
“Đừng nói nữa!” Mộ Dung Đức Âm đem mặt chôn ở gối đầu, ngữ khí mang theo thống khổ.
Sự thật đằng sau màn quả thật quá mất mặt, Đức Âm ỷ vào bản thân mình võ nghệ cao cường lặng lẽ chuyển tới phòng bếp, kết quả trên đường trở về gân mạch chưa khôi phục hoàn toàn hai chân không đứng vững ngã sấp xuống, chân bị sái sưng rất to, điều này làm cho Long Sách cực kỳ giận dữ.
“Không cho nói nữa!! Chuyện mất mặt như thế!” Mộ Dung Đức Âm kêu lên.
“Ngươi cũng biết mất mặt à!! Không biết sợ gì cả! Khổ thân ta vất vả tạo thế như vậy cho ngươi! Mệt cho mọi người trong thiên hạ đều nghĩ ngươi siêu phàm thoát tục!! Ngươi thế nhưng ở trên địa bàn của người ta đi trộm thịt dê nướng!! Ngươi cái đồ ham ăn!” Mộ Dung Long Sách tăng lực độ trên tay.
“A a a a! Ta không nghe! Ta không nghe!” Mộ Dung Đức Âm buồn bực ở trong gối đầu nói.
“Còn dám mạnh miệng với ta hay không hả?” Mộ Dung Long Sách âm hiểm tiến đến trước mặt hắn, “Cục cưng?”
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm dùng ánh mắt đằng đằng sát khí lườm liếc hắn.
“Hừm hừ…” Long Sách cực kỳ đắc ý.
Buổi tối, Long Sách vẫn như trước ngủ chung một chỗ với Đức Âm, mới nói với Đức Âm ưu buồn ụp mặt bên gối: “Ta tìm hiểu thần công truyền lưu qua nhiều thế hệ trong gia tộc Thác Bạt Vũ Tôn bọn họ, loại võ công này uy lực kinh người quá bá đạo, tổn hại đến thân mình không nhẹ, cho nên ngươi nói không sai, thể chất của hắn luôn luôn không tốt lắm.
Hơn nữa loại võ công này cứ đầu nửa năm sẽ có mấy ngày sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đó là thời khắc Thác Bạt Vũ Tôn yếu ớt nhất. Hắn sẽ lặng lẽ biến mất vài ngày, tránh đi đủ các loại việc người vật bất lợi đối với mình—— ta còn nghe đại nha hoàn nói, lần trước lúc Thác Bạt Vũ Tôn tẩu hỏa nhập ma, dây dưa với một tên thôn phu sống bằng nghề săn thú trong rừng… Ta nghĩ, nhược điểm của hắn…”
“Huynh trưởng ngươi quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy có thể lôi kéo lòng người.” Đức Âm đối với năng lực của huynh trưởng vẫn là rất bội phục. Long Sách là thiên tài xã giao.
“Hừ, ai kêu ta gặp phải tên đệ đệ không có đầu óc nhất thiên hạ!” Long Sách dứt lời lại nhịn không được hỏi: “Chân còn đau sao?”
“Không tồi.” Mộ Dung Đức Âm ánh mắt ảm đạm, “Huynh trưởng, chỉ có mấy bước thôi mà ta cũng không thể đi, xem ra sau này thật sự phải dùng xe lăn thay vì đi bộ.”
“Không sợ, ca ca sẽ cùng ngươi, chiếu cố ngươi, cả đời.” Long Sách lôi kéo mền, phủ cho hai người, “Đường đường là thiếu chủ của Thiên Võng, là đệ đệ của Mộ Dung Long Sách ai dám chỉ trỏ, ta sẽ là người đầu tiên cho hắn biết hương vị của hối hận! Chỉ cần ngươi muốn, cho dù là thiên hạ, ta cũng sẽ dâng tặng tới tay ngươi.”
“… … … Nướng toàn bộ dê chứ?”
“Đó là không có khả năng! Đồ ăn hàng!” Long Sách đùng một cái biến sắc mặt.
“Hừ, sao vừa mới rồi ngươi nói dễ nghe như vậy!” Đức Âm nói.
“Đừng tuỳ hứng! Mau ngủ!”
Cũng chính là đêm hôm nay, trời phủ tuyết dày, mà Thác Bạt Vũ Tôn thì thần bí mất tích ở trong đêm tuyết.
Danh sách chương