Trong thành Tuyệt Ảnh, Mộ Dung Đức Âm đang yết kiến vị đương gia lâm thời của Tuyệt Ảnh Thành, Nam Cung Thiên Sơn.
Nam Cung Thiên Sơn bên ngoài là một quân tử thật ôn nhuận, nhưng kỳ thật tâm cơ của hắn rất sâu, so với Mộ Dung Long Sách chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm, Nam Cung Thiên Sơn ban đầu hàn huyên một phen: Huynh trưởng mạnh khỏe? Người nhà mạnh khỏe? Nghe nói ngươi viết ra “Trân Châu Hận”, trao đổi một chút thi văn được không? Nghe nói cầm kỹ của ngươi không tồi, giao lưu cầm nghệ một chút không? Nghe nói ngươi chơi cờ rất tốt, có rảnh chơi hai ba bàn? Ân Cốt giáo chủ kia hẳn là người quen của ngươi, hắn từng nhắc với ta về ngươi bất phàm như thế nào, vân vân và vũ vũ.
Tóm lại, cái màn hàn huyên chào hỏi máy móc này khiến cho Mộ Dung Đức Âm thấy thực nhàm chán, nhưng có người lại thích vậy, cố tình lấy những đề tài râu ria để bắt chuyện, lòng vòng một hồi mới nói ra mục đích của hắn.
Mấy người thích quanh co dài dòng đi chết hết đi!! Khi Nam Cung Thiên Sơn sắp chấm dứt màn nói chuyện lê thê của hắn, Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc mở miệng: “Lệnh huynh hiện tại thương thế như thế nào?”
“Đã khôi phục khá tốt, nhưng còn không thể ra ngoài.” Nam Cung Thiên Sơn uống trà nói, “Đa tạ công tử hỏi thăm, gia huynh ít ngày nữa có thể khỏi hẳn, thỉnh không cần lo lắng.”
“Ách…” Đức Âm bi kịch phát hiện mình không tìm thấy được đề tài nào để nói nữa. Hắn và Nam Cung căn bản không phải cùng một thế giới, bọn họ hoàn toàn song song. Cuộc sống của hắn không bao giờ có thể dung hòa được với cái vòng thế tục luẩn quẩn, dối trá và đầy rẫy xảo quyệt, dã tâm bừng bừng kia. Nói tóm gọn lại thì hắn… hoàn-toàn-không-tìm-thấy-chủ-đề-để-nói-chuyện…
“Lệnh tôn cùng lệnh đường đều mạnh khỏe chứ?” Đức Âm rốt cục cũng moi được một cái đề tài. “Bọn họ đã qua đời nhiều năm rồi.” Nam Cung Thiên Sơn đáp.
“Xin lỗi, ta không biết bọn họ… Ta nghĩ có được những đứa con ngoan như các ngươi, bọn họ ở trên trời nhất định rất mãn nguyện.” Đức Âm khô cằn không có chút thành ý nào nói láo.
“Ách… Đa tạ.” Nam Cung Thiên Sơn uống một ngụm trà, tại sao hắn cảm thấy không khí có chút cứng ngắc?? Vì cái gì Mộ Dung Đức Âm phải tiếp tục bắt chuyện sau khi mình kết thúc vậy? Hắn có ý từ gì? Sao lại nói những chuyện cụt đầu đứt đuôi như vậy? Khiến mình không còn đề tài để nói tiếp.
“Ách, thế lệnh phu nhân vẫn khỏe mạnh chứ?” Mộ Dung Đức Âm tiếp tục màn hàn huyên làm người ta tuyệt vọng.
“Ý ngươi là gia huynh? Gia huynh còn không có thành thân. Ách, tại hạ cũng không có thành thân.” Nam Cung Thiên Sơn nói.
Mộ Dung Đức Âm thì lại phấn khởi hẳn lên. Không ngờ hắn có thể tán gẫu với một người xa lạ một khoảng thời gian dài như vậy, hơn nữa còn rất trôi chảy nữa. Khả năng xã giao đã được rèn luyện rồi đó sao? Có điều, không khí ở đây đang trở nên lạnh lẽo dần là một sự thật không thể chối cãi.
——
Nam Cung Thiên Sơn rốt cuộc nhân lúc Mộ Dung Đức Âm im miệng mà đem một đề tài khác cắt ngang.
Hắn bưng chén trà, nói: “Đức Âm công tử ở Băng Tiễu Thành, tất biết một ít tình hình tài vụ của Băng Tiễu Thành.”
“Ách…” Mộ Dung Đức Âm không biết hắn muốn nói gì.
Nam Cung Thiên Sơn hài lòng khi nhìn thấy biểu tình không hiểu gì kia của Đức Âm, rồi tiếp tục dẫn dắt câu chuyện để cho hắn khai sáng đầu óc một chút, nói tiếp: “Kỳ thật, Băng Tiễu Thành có hơn phân nửa sinh ý liên quan đến Tuyệt Ảnh Thành. Các ngân hàng ở Giang Nam hơn một nửa đều có lệ thuộc vào Tuyệt Ảnh Thành. Hai thành chúng ta tuy không có trực tiếp quan hệ nhưng đã sớm có tương quan với nhau. Có thể nói, nếu Tuyệt Ảnh Thành đơn phương ngừng hợp tác thì tài chính của quý thành sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp. Chuyện này ta đã từng nói với quý huynh rồi.
Nếu chỉ nói như vậy, Đức Âm công tử chắc sẽ không biết rốt cuộc tình hình là như thế nào. Cụ thể một chút, nếu hôm nay ta hạ lệnh ngưng lại các loại hợp tác thì không quá ba ngày, tài chính của Băng Tiễu Thành sẽ bị đóng băng, trong bảy ngày Tuyệt Ảnh Thành hoàn toàn có thể khiến cho Băng Tiễu Thành sụp đổ. Không phí một binh một tốt nào cũng có thể khiến cho lệnh huynh cùng các hạ sẽ phải lưu lạc đầu đường, từ nay về sau bôn ba tứ xứ.”
“…” Mộ Dung Đức Âm trầm mặc.
“Cho nên ta không khỏi lo lắng thay cho Đức Âm công tử. Ta biết Đức Âm công tử là một người thích sạch sẽ. Nếu từ nay về sau phải làm bạn cùng với những tên khất cái dơ bẩn đầy chấy rận thì chẳng phải quá mức bi thảm?” Nam Cung Thiên Sơn uy hiếp mỉm cười.
“Ách… Đúng là ghê tởm.” Vấn đề Mộ Dung Đức Âm ghét nhất đã bị Nam Cung Thiên Sơn nắm trong tay. Quả nhiên để thao túng hắn, Nam Cung Thiên Sơn đã phải mất một phen công phu để điều tra.
“Đức Âm công tử biết là tốt rồi, cho nên vì sinh hoạt sau này của các hạ, ta hi vọng Đức Âm công tử sẽ giúp Tuyệt Ảnh thành một vài việc.” Nam Cung Thiên Sơn nói.
“A, thanh thế của Tuyệt Ảnh Thành lớn mạnh, có thể lật đổ Băng Tiễu Thành dễ dàng như vậy, còn muốn một nhân vật nho nhỏ như ta giúp đỡ sao?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói.
“Cũng vì muốn giữ lấy thanh thế của Tuyệt Ảnh Thành, cho nên mới cần anh tài trong thiên hạ giúp đỡ. Tuyệt Ảnh Thành luôn hoan nghênh những người mới.” Nam Cung Thiên Sơn cười. “Ta vừa rồi chỉ mới nói một nửa, một nửa còn lại là, nếu như hai nhà chúng ta cường cường liên thủ thì đôi bên đều sẽ có lợi. Công tử không cần phải cân nhắc gì vấn đề lợi hại, để tránh hiểu lầm nên ta nói trước thôi. Vấn đề ở phương diện này đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Hắn nói như vậy, đưa đẩy sự tình một cách khéo léo ngấm ngầm áp chế Mộ Dung Đức Âm, vừa lấy lợi ích đặt ra, lại vừa nói chuyện tình cảm đôi bên khiến cho Đức Âm không thể không theo.
Mộ Dung Đức Âm thởi dài nói: “Ta sao có thể từ chối chứ? Tuy nhiên ta cũng có những quy tắc của riêng mình, hy vọng quý thành không nên ép ta vi phạm.”
Nam Cung Thiên Sơn đắc ý: “Đâu có, đâu có. Bất quá chỉ thỉnh công tử làm khách ở đây nửa năm. Về phần công việc quan trọng làm gì, chúng ta sẽ từ từ nói, công tử không cần lo lắng. Nếu công tử đã đáp ứng, chắc sẽ không ngại ký tên trên văn bản này, cho rành mạch với người đời và cũng tiện làm bằng chứng xác thực.”
Dứt lời liền vỗ tay, có một người hầu mang lên một bảng khế ước, yêu cầu Mộ Dung Đức Âm ký vào.
Đây chẳng phải là bán mình khế sao?
Mộ Dung Đức Âm dùng ngón cái in vào mực rồi ấn xuống khế ước một cái, thầm nghĩ Tuyệt Ảnh Thành làm việc quả nhiên ngoan độc.
Nam Cung Thiên Sơn còn không bỏ qua. Ngay sau đó lại có một thị nữ mang đến một chiếc chén nhỏ làm từ vàng ròng, bên trong có một viên thuốc tỏa ra mùi thơm lạ lùng. Hắn nói: “Đây là viên thuốc chứng tỏ thành ý của chúng ta, được gọi là ‘Khiên tâm’, một khi ăn vào công lực sẽ tăng tiến rất nhiều. Tuy nhiên, nếu nửa năm sau nếu không có giải dược của tại hạ, sẽ gặp phải tác dụng phụ của thuốc, hậu quả gì chắc trong lòng các hạ cũng rõ. Các hạ nếu có chút tâm làm việc vì Tuyệt Ảnh Thành và tuân theo quy củ ở đây thì xin ăn viên thuốc này, để đảm bảo cho đôi bên.”
Vì thế, Đức Âm nghe theo nuốt vào độc dược, coi như đã bị Tuyệt Ảnh Thành nắm thóp hoàn toàn.
Nam Cung Thiên Sơn bên ngoài là một quân tử thật ôn nhuận, nhưng kỳ thật tâm cơ của hắn rất sâu, so với Mộ Dung Long Sách chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm, Nam Cung Thiên Sơn ban đầu hàn huyên một phen: Huynh trưởng mạnh khỏe? Người nhà mạnh khỏe? Nghe nói ngươi viết ra “Trân Châu Hận”, trao đổi một chút thi văn được không? Nghe nói cầm kỹ của ngươi không tồi, giao lưu cầm nghệ một chút không? Nghe nói ngươi chơi cờ rất tốt, có rảnh chơi hai ba bàn? Ân Cốt giáo chủ kia hẳn là người quen của ngươi, hắn từng nhắc với ta về ngươi bất phàm như thế nào, vân vân và vũ vũ.
Tóm lại, cái màn hàn huyên chào hỏi máy móc này khiến cho Mộ Dung Đức Âm thấy thực nhàm chán, nhưng có người lại thích vậy, cố tình lấy những đề tài râu ria để bắt chuyện, lòng vòng một hồi mới nói ra mục đích của hắn.
Mấy người thích quanh co dài dòng đi chết hết đi!! Khi Nam Cung Thiên Sơn sắp chấm dứt màn nói chuyện lê thê của hắn, Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc mở miệng: “Lệnh huynh hiện tại thương thế như thế nào?”
“Đã khôi phục khá tốt, nhưng còn không thể ra ngoài.” Nam Cung Thiên Sơn uống trà nói, “Đa tạ công tử hỏi thăm, gia huynh ít ngày nữa có thể khỏi hẳn, thỉnh không cần lo lắng.”
“Ách…” Đức Âm bi kịch phát hiện mình không tìm thấy được đề tài nào để nói nữa. Hắn và Nam Cung căn bản không phải cùng một thế giới, bọn họ hoàn toàn song song. Cuộc sống của hắn không bao giờ có thể dung hòa được với cái vòng thế tục luẩn quẩn, dối trá và đầy rẫy xảo quyệt, dã tâm bừng bừng kia. Nói tóm gọn lại thì hắn… hoàn-toàn-không-tìm-thấy-chủ-đề-để-nói-chuyện…
“Lệnh tôn cùng lệnh đường đều mạnh khỏe chứ?” Đức Âm rốt cục cũng moi được một cái đề tài. “Bọn họ đã qua đời nhiều năm rồi.” Nam Cung Thiên Sơn đáp.
“Xin lỗi, ta không biết bọn họ… Ta nghĩ có được những đứa con ngoan như các ngươi, bọn họ ở trên trời nhất định rất mãn nguyện.” Đức Âm khô cằn không có chút thành ý nào nói láo.
“Ách… Đa tạ.” Nam Cung Thiên Sơn uống một ngụm trà, tại sao hắn cảm thấy không khí có chút cứng ngắc?? Vì cái gì Mộ Dung Đức Âm phải tiếp tục bắt chuyện sau khi mình kết thúc vậy? Hắn có ý từ gì? Sao lại nói những chuyện cụt đầu đứt đuôi như vậy? Khiến mình không còn đề tài để nói tiếp.
“Ách, thế lệnh phu nhân vẫn khỏe mạnh chứ?” Mộ Dung Đức Âm tiếp tục màn hàn huyên làm người ta tuyệt vọng.
“Ý ngươi là gia huynh? Gia huynh còn không có thành thân. Ách, tại hạ cũng không có thành thân.” Nam Cung Thiên Sơn nói.
Mộ Dung Đức Âm thì lại phấn khởi hẳn lên. Không ngờ hắn có thể tán gẫu với một người xa lạ một khoảng thời gian dài như vậy, hơn nữa còn rất trôi chảy nữa. Khả năng xã giao đã được rèn luyện rồi đó sao? Có điều, không khí ở đây đang trở nên lạnh lẽo dần là một sự thật không thể chối cãi.
——
Nam Cung Thiên Sơn rốt cuộc nhân lúc Mộ Dung Đức Âm im miệng mà đem một đề tài khác cắt ngang.
Hắn bưng chén trà, nói: “Đức Âm công tử ở Băng Tiễu Thành, tất biết một ít tình hình tài vụ của Băng Tiễu Thành.”
“Ách…” Mộ Dung Đức Âm không biết hắn muốn nói gì.
Nam Cung Thiên Sơn hài lòng khi nhìn thấy biểu tình không hiểu gì kia của Đức Âm, rồi tiếp tục dẫn dắt câu chuyện để cho hắn khai sáng đầu óc một chút, nói tiếp: “Kỳ thật, Băng Tiễu Thành có hơn phân nửa sinh ý liên quan đến Tuyệt Ảnh Thành. Các ngân hàng ở Giang Nam hơn một nửa đều có lệ thuộc vào Tuyệt Ảnh Thành. Hai thành chúng ta tuy không có trực tiếp quan hệ nhưng đã sớm có tương quan với nhau. Có thể nói, nếu Tuyệt Ảnh Thành đơn phương ngừng hợp tác thì tài chính của quý thành sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp. Chuyện này ta đã từng nói với quý huynh rồi.
Nếu chỉ nói như vậy, Đức Âm công tử chắc sẽ không biết rốt cuộc tình hình là như thế nào. Cụ thể một chút, nếu hôm nay ta hạ lệnh ngưng lại các loại hợp tác thì không quá ba ngày, tài chính của Băng Tiễu Thành sẽ bị đóng băng, trong bảy ngày Tuyệt Ảnh Thành hoàn toàn có thể khiến cho Băng Tiễu Thành sụp đổ. Không phí một binh một tốt nào cũng có thể khiến cho lệnh huynh cùng các hạ sẽ phải lưu lạc đầu đường, từ nay về sau bôn ba tứ xứ.”
“…” Mộ Dung Đức Âm trầm mặc.
“Cho nên ta không khỏi lo lắng thay cho Đức Âm công tử. Ta biết Đức Âm công tử là một người thích sạch sẽ. Nếu từ nay về sau phải làm bạn cùng với những tên khất cái dơ bẩn đầy chấy rận thì chẳng phải quá mức bi thảm?” Nam Cung Thiên Sơn uy hiếp mỉm cười.
“Ách… Đúng là ghê tởm.” Vấn đề Mộ Dung Đức Âm ghét nhất đã bị Nam Cung Thiên Sơn nắm trong tay. Quả nhiên để thao túng hắn, Nam Cung Thiên Sơn đã phải mất một phen công phu để điều tra.
“Đức Âm công tử biết là tốt rồi, cho nên vì sinh hoạt sau này của các hạ, ta hi vọng Đức Âm công tử sẽ giúp Tuyệt Ảnh thành một vài việc.” Nam Cung Thiên Sơn nói.
“A, thanh thế của Tuyệt Ảnh Thành lớn mạnh, có thể lật đổ Băng Tiễu Thành dễ dàng như vậy, còn muốn một nhân vật nho nhỏ như ta giúp đỡ sao?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói.
“Cũng vì muốn giữ lấy thanh thế của Tuyệt Ảnh Thành, cho nên mới cần anh tài trong thiên hạ giúp đỡ. Tuyệt Ảnh Thành luôn hoan nghênh những người mới.” Nam Cung Thiên Sơn cười. “Ta vừa rồi chỉ mới nói một nửa, một nửa còn lại là, nếu như hai nhà chúng ta cường cường liên thủ thì đôi bên đều sẽ có lợi. Công tử không cần phải cân nhắc gì vấn đề lợi hại, để tránh hiểu lầm nên ta nói trước thôi. Vấn đề ở phương diện này đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Hắn nói như vậy, đưa đẩy sự tình một cách khéo léo ngấm ngầm áp chế Mộ Dung Đức Âm, vừa lấy lợi ích đặt ra, lại vừa nói chuyện tình cảm đôi bên khiến cho Đức Âm không thể không theo.
Mộ Dung Đức Âm thởi dài nói: “Ta sao có thể từ chối chứ? Tuy nhiên ta cũng có những quy tắc của riêng mình, hy vọng quý thành không nên ép ta vi phạm.”
Nam Cung Thiên Sơn đắc ý: “Đâu có, đâu có. Bất quá chỉ thỉnh công tử làm khách ở đây nửa năm. Về phần công việc quan trọng làm gì, chúng ta sẽ từ từ nói, công tử không cần lo lắng. Nếu công tử đã đáp ứng, chắc sẽ không ngại ký tên trên văn bản này, cho rành mạch với người đời và cũng tiện làm bằng chứng xác thực.”
Dứt lời liền vỗ tay, có một người hầu mang lên một bảng khế ước, yêu cầu Mộ Dung Đức Âm ký vào.
Đây chẳng phải là bán mình khế sao?
Mộ Dung Đức Âm dùng ngón cái in vào mực rồi ấn xuống khế ước một cái, thầm nghĩ Tuyệt Ảnh Thành làm việc quả nhiên ngoan độc.
Nam Cung Thiên Sơn còn không bỏ qua. Ngay sau đó lại có một thị nữ mang đến một chiếc chén nhỏ làm từ vàng ròng, bên trong có một viên thuốc tỏa ra mùi thơm lạ lùng. Hắn nói: “Đây là viên thuốc chứng tỏ thành ý của chúng ta, được gọi là ‘Khiên tâm’, một khi ăn vào công lực sẽ tăng tiến rất nhiều. Tuy nhiên, nếu nửa năm sau nếu không có giải dược của tại hạ, sẽ gặp phải tác dụng phụ của thuốc, hậu quả gì chắc trong lòng các hạ cũng rõ. Các hạ nếu có chút tâm làm việc vì Tuyệt Ảnh Thành và tuân theo quy củ ở đây thì xin ăn viên thuốc này, để đảm bảo cho đôi bên.”
Vì thế, Đức Âm nghe theo nuốt vào độc dược, coi như đã bị Tuyệt Ảnh Thành nắm thóp hoàn toàn.
Danh sách chương