Mộ Dung Đức Âm, Mộ Dung thế gia, nhị công tử của Băng Tiễu Thành, ốm yếu thần bí mỹ nhân, kỳ thực là một thanh niên bị huynh trưởng ủ ấp. Hắn có một mỹ mạo vô song và võ công tuyệt đỉnh nhưng lại chỉ an phận lẳng lặng ở trong phủ viện tinh xảo của Mộ Dung gia, thong thả tận hưởng ngày trôi qua mà không cần ai biết đến. Mỗi ngày không luyện võ, luyện chữ, luyện cầm, luyện họa thì là sờ sờ con mèo của huynh trưởng thôi.

Mộ Dung Long Sách nuôi một con mèo mập. Kỳ thật nó là do một nha hoàn mang vào, nhưng nha hoàn kia lập gia đình để lại phì miêu, nó tự nhiên trở thành thú cưng của Mộ Dung Long Sách. Mộ Dung Long Sách không thích mèo nên nó đều do hạ nhân nuôi hết. Lúc hắn không ở thư phòng, Mộ Dung Đức Âm sẽ đến đem phì miêu ôm đi.

Phì miêu kia gọi là gì thì Mộ Dung Long Sách đã quên từ lâu, nhưng Mộ Dung Đức Âm đã đặt cho nó một cái tên thật nổi, gọi là U Tuyền. Điều này khiến cho Mộ Dung Long Sách vô cùng tức giận. Phải biết rằng trong những nam sủng của hắn, người làm hắn tổn thương sâu nhất chính là U Tuyền công tử, làm cho hắn nhớ thương nhất, cũng là U Tuyền. Nếu ai dám ở trước mặt hắn tùy tiện nhắc đến tên này, Mộ Dung Long Sách nhất định liền kêu thủ hạ chém đầu! Vậy mà Mộ Dung Đức Âm lại lớn mật đem tên này đặt cho con mèo mập kia! Phì miêu lười nhác đến cực điểm, ăn no rồi mặc kệ người ta đùa nghịch, sờ nó nó cũng không thèm phản ứng. Làm sao có thể so sánh với U Tuyền công tử tao nhã trong trẻo được chứ hả?!

“Ta sở dĩ kêu nó U Tuyền, bởi vì nó cùng U Tuyền giống nhau, an tĩnh mỹ hảo.” Khi Mộ Dung Đức Âm bị Mộ Dung Long Sách hung hăng hỏi tội, bình tĩnh ngồi ở xe lăn, vuốt ve phì miêu trên đùi mà nói. Xe lăn là quà tặng của huynh trưởng. Mộ Dung Long Sách muốn thưởng thức tư thái ốm yếu khi ngồi trên xe lăn của Đức Âm nên mới sai người làm riêng cho hắn một cái. “Ngươi gặp U Tuyền rồi?! Làm sao ngươi biết?!” Mộ Dung Long Sách cả giận nói.

“Ta chưa thấy qua hắn, nhưng có nghe hạ nhân nhắc đến.” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Đức Âm như được làm ra từ băng, thủy chung không bộc lộ tình cảm gì, băng tâm lãnh tình.

“Chỉ thế mà ngươi dùng tên của hắn đặt cho một con mèo thấp hèn!” Mộ Dung Long Sách chỉ vào hắn nói, “Từ hôm nay trở đi, ta kêu người không mang cơm cho ngươi nữa!”

“Ầy, tên chỉ là một dấu hiệu thôi mà. Ở trong mắt ta, miêu nhi mới thật sự là sinh vật xinh đẹp tao nhã. Ngươi chẳng hiểu phong tình gì cả.” Mộ Dung Đức Âm thở dài, hắn là một kẻ mê mèo. Bất quá lệnh cấm cơm của huynh trưởng cũng có chút uy lực, Mộ Dung Đức Âm đành phải nói: “Vậy đổi tên là được, kêu Mộ Dung Băng Tuyền thế nào?” “Câm mồm! Không được lấy họ gia tộc đặt tên cho mèo!” Mộ Dung Long Sách lại bị Đức Âm chọc giận. Quả nhiên gần đây không dạy dỗ tốt Đức Âm, hắn liền ra đòn sát thủ: “Mộ Dung Đức Âm, con mèo mập kia vừa mới dạo một vòng chỗ nước cống, ăn chuột úng nước, vậy mà ngươi còn ôm nó, hừ hừ.”

Mộ Dung Đức Âm sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đem phì miêu ném đi rồi đứng dậy khỏi xe lăn, bước vào hướng phòng rửa, sai hạ nhân nấu nước tắm. Mộ Dung Long Sách biết rất rõ, Đức Âm mắc bệnh sạch sẽ nặng.

Thừa dịp Mộ Dung Đức Âm nằm trong bốn tắm lớn, Mộ Dung Long Sách nhân cơ hội đi vào. Nhìn cơ thể băng cơ ngọc cốt, thon dài cân xứng của Đức Âm lúc ẩn lúc hiện trong khói nước nóng làm hắn không khỏi cảm thấy khô nóng trong người, nhưng lý trí của hắn tự nói với mình, sờ Đức Âm tuyệt đối không có lợi.

“Đức Âm, ngươi cũng không còn nhỏ, không muốn đi ra ngoài lang bạt một chút sao?” Mộ Dung Long Sách một bên nhìn mãn nhãn, một bên nói.

“Thế giới bên ngoài rất dơ bẩn, ta không có hứng thú.” Mộ Dung Đức Âm trả lời.

“Vậy ngươi tính để cho ta nuôi cả đời sao? Thật không có chí khí.” Mộ Dung Long Sách khích hắn.

“Ầy, không còn cách nào khác.” Mộ Dung Đức Âm lắc đầu, “Ta đây tự hủy dung mạo rời khỏi Mộ Dung gia vậy.”

“Không cần không cần, mặt đẹp như vậy ta còn chưa nhìn đủ, làm sao có thể hủy? Đức Âm, ta là đại ca của ngươi, tự nhiên sẽ chăm sóc ngươi. Ngươi xem, hiện giờ đã đến lúc ngươi nổi danh trên giang hồ rồi đấy.” Mộ Dung Long Sách giảo hoạt vươn tay, nhân cơ hội sờ soạng mặt của Đức Âm một phen.

“Ta không phải đã sớm nổi danh sao? Ta là tài tử nổi tiếng của Giang Nam nhưng do thể chất quá yếu không thể ra cửa. Cho dù ở trong Mộ Dung gia cũng phải thấy xe lăn thay cho đi bộ. Đại ca, bao ‘khổ tâm’ ngươi dành cho ta, Đức Âm đã sớm tâm lĩnh.” Mộ Dung Đức Âm nhếch khóe miệng lên một chút, lạnh lùng cười nhưng lại vô cùng tao nhã khiến cho tâm tư Mộ Dung Long Sách lại nhộn nhạo một chút. Tên đệ đệ này thật chỉ có thể nhìn, không thể nói được!

“Đức Âm, ta vì bảo hộ ngươi nên mới nói vậy thôi. Ngươi không hiểu được khổ tâm của huynh trưởng đâu!” Mộ Dung Long Sách làm bộ đau lòng.

“Đại ca, ngươi cũng biết huynh hữu đệ cung luôn là nguyên tắc của ta, rốt cuộc thì ngươi muốn ta làm cái gì?” Mộ Dung Đức Âm dẹp cái màn ai oán của hắn.

“Cùng ta đi Giang Nam, giúp ta đối kháng thế lực của Ma giáo đang xâm nhập vào Trung Nguyên! Này là vì thiên hạ đại kế!” Mộ Dung Long Sách nắm lấy bả vai của Mộ Dung Đức Âm.

“Giảng giang hồ đạo nghĩa cho nhiều vào, còn cả huynh huynh đệ đệ vớ vẩn, chẳng qua cũng chỉ là mưu đồ đại nghiệp của ngươi. Thật nhàm chán.” Mộ Dung Đức Âm đáp lại.

“Thế thì, điểm tâm, cơm trưa, cơm chiều, trà và vân vân trong nửa tháng tới đều không có.” Mộ Dung Long Sách nói.

“Vâng, huynh trưởng nói rất đúng. Giang hồ giang hồ chính là tình nghĩa đan hòa. Nếu không có nam nhân cùng nam nhân tình nghĩa gặp nhau, giao hòa, đụng đụng chạm chạm thì gọi gì là giang hồ nữa?” Mộ Dung Đức Âm sửa miệng.

“Đức Âm thật ngoan.” Mộ Dung Long Sách sờ sờ đầu Đức Âm khen ngợi, “Ngươi hiện tại còn không biết được hiệu dụng của đụng đụng chạm chạm. Tương lai nhận thức rồi, sẽ không muốn dừng nữa đâu.”

“Ầy, bất đắc dĩ thôi.” Mộ Dung Đức Âm lắc đầu, bi ai của việc ăn nhờ ở đậu là đây.

——

Khi Mộ Dung Đức Âm rời khỏi nhà đi lên đường cái thì chỉ mặc một bộ y phục nguyệt sắc đơn giản. Mái tóc dài của hắn được một sợi tơ nhẹ nhàng cột lại, xõa tán trên đầu vai xuống lưng. Lúc này trời chỉ mới tờ mờ sáng, hắn ra khỏi nhà xem tình hình bên ngoài, chuẩn bị ngày mai cùng huynh trưởng xa nhà đi Giang Nam.

Nhưng khi hắn vừa từ cửa sau đi ra đến đường thì bị vài người phu canh chuẩn bị trở về nhà nhìn thấy. Sau một lúc lâu ngây người thì bọn họ hướng hắn dập đầu, miệng nói: “Tiên tử hạ phàm! Tiên tử hạ phàm!!”

“Ta không phải tiên nhân.” Mộ Dung Đức Âm nói, song vội vàng trở lại trong hào trạch của Mộ Dung gia, tìm mũ sa mang vào, đem mặt mình che khuất hơn phân nửa rồi mới xuất môn lại.

Chợ sáng dần dần náo nhiệt hẳn lên, Mộ Dung Đức Âm đội mũ sa, chậm rãi tản bộ trên phố xá. Hắn coi như là nhị thành chủ của nơi này. Mỗi khi Mộ Dung Long Sách xuất môn có việc, nhiều khi không rảnh thì đại sự trong thành đều là do Mộ Dung Đức Âm phê duyệt quyết định. Thậm chí các loại chính sách có liên qua đến phát triển thành trì, Mộ Dung Đức Âm đều tham dự đặt ra cả. Luận về tài năng quản lý, Mộ Dung Đức Âm cũng không thua Mộ Dung Long Sách, chỉ là hắn thật sự ít khi lộ diện quá.

Mộ Dung Đức Âm đã rất nhiều năm chưa từng bước ra đại môn, nếu không phải Mộ Dung Long Sách muốn hắn đi Giang Nam thì chắc hắn cũng sẽ như trước ở lì trong nhà. Đối với phàm thế này, hẳn thủy chung cảm thấy được mình rất khó có thể dung nhập.

Khu vực bờ sông của Băng Tiễu Thành cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, sản vật phong phú, hơn nữa nhờ vào sự quản lý của thành chủ mà nghiễm nhiên trở thành đại đô phồn hoa nổi tiếng. Trong thành quy mô khá lớn, khách nhân lui tới cũng có không ít giang hồ nhân sĩ. Mộ Dung Đức Âm mặc dù đội mũ sa nhưng dáng người cao ngất ưu mỹ của hắn vẫn nổi bật ở trong đám người. Ảnh vệ tuần tra trong thành lập tức chú ý đến hắn, cho rằng đó là nhân vật khả nghi liền âm thầm theo dõi.

Mộ Dung Đức Âm dừng lại trước một tửu đ**m, đùa với hoa miêu ở cửa. Đ**m tiểu nhị thấy hắn ăn mặc sạch sẽ, trên cổ tay còn có một vòng ngọc trong suốt giá trị xa xỉ, liền biết vị này là người có tiền, lật đật chạy tới hướng Mộ Dung Đức Âm vào trong đ**m. Mộ Dung Đức Âm vốn muốn từ chối nhưng rồi vẫn phải tiến vào. Đ**m tiểu nhị cứ khoe khoang không dứt, nói đồ ăn của bọn họ cực kỳ ngon, ngay cả thành chủ cũng từng đến đây.

Mộ Dung Đức Âm ngồi một chỗ gần cửa sổ, tùy tiện gọi vài món thức ăn. Khi đồ ăn được mang lên, đang tính cầm đũa gắp đĩa rau thì thấy khách nhân trong khách đ**m đều rời đi, sắc mặt ai nấy đều kinh sợ. Mộ Dung Đức Âm ngẩng đầu liền thấy thị vệ của Mộ Dung Long Sách đã vây quanh. Hắn chậm rãi đi đến, liếc mắt nhìn Mộ Dung Đức Âm đội mũ sa. Nguyên lai ảnh vệ theo Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy vòng ngọc liền nhận ra thân phận hắn, một mặt phái người âm thầm bảo hộ, một mặt hỏa tốc bẩm báo thành chủ.

“Đức Âm, ngươi làm gì! Vì sao không nói với ta một tiếng đã lén chạy đi!?” Mộ Dung Long Sách tức giận nói.

“A? Ta lớn to đầu thế này, xuất môn cũng phải bẩm báo với ngươi sao? Ta đâu phải là con nít ba tuổi chứ.” Mộ Dung Đức nói.

“Ngươi tuy rằng không phải con nít ba tuổi, nhưng mà tâm mạch của ngươi so với con nít ba tuổi còn yếu hơn. Ngươi không muốn sống nữa sao?! Lại còn uống rượu! Ngươi có biết cái này dễ lấy mạng ngươi lắm hay sao!!” Mộ Dung Long Sách làm bộ khiển trách nói.

“Huynh trưởng, ngươi không nên rống ta, ta thật sự chịu không nổi…” Mộ Dung Đức Âm đặt tay ở ngực, “Ta vốn cảm thấy rất tốt, nhưng vì ngươi la như vậy làm ta cảm thấy khó chịu… Ta…” Hắn chống bàn đứng lên, thân hình lảo đảo, té ra sau.

Mộ Dung Long Sách vội vàng nhảy lên phía trước, vừa kịp ôm lấy Mộ Dung Đức Âm, hắn lo lắng nói: “Đức Âm! Đức Âm ngươi đừng làm ta sợ! Người tới! Người tới!! Nhanh đi kêu Thần y đến đây!!”

“Thành chủ, Thần y đã ở trong này!” Ảnh vệ nhắc nhở nói. Nguyên lai Thần y đã sớm thấp thỏm đứng bên cạnh. Thần y ngự dụng của thành chủ làm bộ xem mạch cho Mộ Dung Đức Âm rồi nói: “Nhị công tử là mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn bị kinh hách nên không chống đỡ nổi mà té xỉu. Thành chủ không cần lo lắng, chỉ cần để nhị công tử ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, cẩn thận điều dưỡng là được. Có điều về sau nhất định phải có người ở bên chăm sóc, bình thường tốt nhất lấy xe lăn thay đi bộ.”

“Ta đồng ý với vị thần y này.” Mộ Dung Đức Âm yếu ớt nói.

“Câm miệng, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự tiện ra khỏi nhà!” Mộ Dung Long Sách đem Đức Âm ôm lấy, tự mình đưa lên xe ngựa.

Vừa vào bên trong, Mộ Dung Long Sách đem Đức Âm để qua một bên, hai huynh đệ bắt đầu cự nhau.

“Tại sao ta không thể ra chứ? Chẳng lẽ ta hiện tại ngay cả tự do đều không có sao! Chính ngươi tạo ra tin đồn nhảm của ta!” Mộ Dung Đức Âm oán hận nói.

“Ta cho ngươi ăn mặc để ngươi phá đi thú vui của ta sao! Về sau ra ngoài phải có ta đi theo! Bằng không thể diện của Mộ Dung gia sẽ bị ngươi làm mất hết!”

“Là do ngươi bịa đặt quá mức, bóp méo hình tượng của ta. Ngươi là huynh trưởng cái khỉ gì! Hủy hoại danh dự đệ đệ để thỏa mãn tư d*c của mình!”

“Ta là đương gia, nơi này do ta định đoạt! Ngươi ăn không phải trả tiền thì đừng nói!”

“Ta ăn không trả tiền? Lúc ngươi không ở, ai lo sự vụ trong thành này?”

“Đó là việc ngươi phải làm! Có đại nam nhân nào hai mươi tuổi đầu còn nằm lì trong nhà không ra khỏi cửa chứ!”

“Hiện tại ta xuất môn, ngươi vì cái gì không cho! Ta chỉ muốn đi tửu điểm uống rượu. Ngươi có thấy kiếm khách nào đã hai mươi tuổi mà cũng không thể tự mình đi tửu điểm uống rượu không!”

“Đó là do ngươi đi không đúng thời điểm! Hiện giờ đã muộn rồi! Lại nói ngươi làm gì là kiếm khách! Ngươi đã từng giao thủ với người ta sao!”

“Câm mồm!”

“Ngươi dám bất kính với huynh trưởng!”

“Ta đã muốn nhịn đã lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, ngươi độc chiếm hết thảy, ta cho tới bây giờ đều là nhẫn nhịn! Chính ngươi bóp chết giấc mộng của ta!”

“Ngươi muốn soán quyền sao!”

“Ta nếu muốn soán quyền đã sớm soán!”



Vậy nên, huynh đệ nội chiến gần như mỗi tháng đều phải có một lần đã bắt đầu trong chiếc xe ngựa kia. Hồi tháng trước, cũng bởi vì huynh đệ cãi nhau ngay lúc đang ăn cơm, Mộ Dung Đức Âm đã đem cái bàn hất văng. Hai người thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Ảnh vệ bên người của Mộ Dung Long Sách anh dũng hi sinh mới lôi Đức Âm đi được.

Kỳ thực quan hệ của cặp huynh đệ này rất cứng ngắc, mâu thuẫn bất định thỉnh thoảng sẽ bùng nổ một lần. Mộ Dung Đức Âm tuy là thường ngày trầm mặc, nhưng giống như núi lửa, nghẹn một đống khí sau đó đột nhiên nổ ra rất khủng bố.

Hết lần này đến lần khác Mộ Dung Long Sách còn không biết sợ chết, lần nào cũng đi chèn ép đệ đệ cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện