Phá chứ!
Editor: Iris N
Lúc vừa giải phóng, từ đường ở Ngô Trấn được trưng dụng làm trường tiểu học.
Trên huyện cử giáo viên xuống, sơn đen một bức tường của từ đường để làm bảng đen để dạy trẻ em trong trấn đọc sách viết chữ.
Trường tiểu học này tên là Tiểu học trung tâm Ngô Trấn, ban ngày dạy học cho học sinh, đến tối xóa mù chữ cho người lớn, có vô số người ở Ngô Trấn đã từng học ở đây.
Sau này điều kiện tốt hơn, trường học được xây dựng mới hoàn toàn, trẻ con đều được học ở trường mới, từ đường không được sử dụng nữa, bảng đen kia vẫn để không mấy chục năm, mãi cho tới mấy năm trước.
Từ mấy năm trước, một phong trào phục cổ quốc học được con trai trưởng trấn, Ngô Đức Thọ mang về, nói sẽ phát triển du lịch cho thị trấn này.
Một nơi có điều kiện địa lý được trời cao ưu đãi, có phong cảnh đẹp như vậy, nếu lại còn được làm thành một thị trấn cổ có truyền thống văn hóa lịch sử lâu đời thì có ngồi trong nhà bán vé cũng có thể kiếm ra tiền.
Lần khai thác xây dựng này chính là do ông ta liên hệ.
Ngoại trừ khai thác xây dựng bất động sản, ông ta còn liên hệ mở lớp quốc học, lớp nữ đức, tập trung đám trẻ con và phụ nữ vào từ đường, học những thứ văn ngôn nửa mùa đó.
Ban đầu là dạy bọn trẻ phải rửa chân cho cha mẹ, sau đó còn dạy phụ nữ phải biết nghe lời, một gia đình có giàu có, hưng thịnh hay không chỉ cần xem phụ nữ có tam tòng tứ đức, biết hy sinh, biết nhường nhịn hay không.
Hiện giờ trong từ đường còn treo phương châm của lớp nữ đức "Đánh không được đánh lại, mắng không được cãi lại, nhẫn nhục chịu đựng, nhất định không được ly hôn."
Ban đầu, lớp học này chẳng có ai ỏ ê tới, sau này làng trên xóm dưới lại bắt đầu truyền tai nhau, có mấy cô giáo ăn mặc rất lịch sự lên lớp giảng bài, cho mọi người xem ảnh bọn họ đi tuyên truyền về nữ đức ở khắp mọi nơi.
Thế này không khác gì dùng giấy gói mới bọc bã trà cũ, chai mới đựng rượu cũ, quảng cáo cho phụ nữ trong trấn.
Họ bảo phụ nữ sống không suôn sẻ, đều là bởi mệnh không tốt, mệnh không tốt là bởi bọn họ không đủ nhún nhường, gia đình bất hòa đều là lỗi của chính mình.
Ngô Đức Thọ lại tìm những người giàu có trong dòng tộc ở những nơi khác, lấy khẩu hiệu không quên tổ tông, khiến bọn họ quyên tiền bạc, vật tư để xây sửa lại từ đường.
Sửa sang lại từ đường xong, tiền quyên góp vẫn còn nhiều thì có thể lập một bài vị lớp cho tổ tiên nhà ông ta trong từ đường, ngoài ra còn vẽ cho mỗi đời tộc trưởng một bức hoa, bày trong từ đường thờ cúng.
Vốn chuyện tế tổ ngày thanh minh, đông chí chỉ là phong tục, nhà nào bày tỏ lòng nhớ thương tới người nhà nhà ấy, mọi người quây quần lại ăn bữa cơm, Ngô Đức Thọ lại bày đủ trò, có lúc làm rất lớn, mua sư tử cầu phúc, còn phát cho mỗi nhà một quyển "Ngô thị tổ huấn", quyển tổ huấn kia bị ông cụ A Đại đặt dưới bàn để lót chân bàn.
"Rắm chó không kêu!" Ông cụ chửi một câu, ăn hết bát thịt hầm, thỏa mãn xoa bụng định đi dạo một vòng quanh thị trấn.
Bà chủ nhìn cha mình, cũng chẳng biết phải làm gì với ông cụ.
Tới tận giờ Ngô Trấn còn chưa chọn được tộc trưởng chính là bởi ông cụ nhất định không chịu làm.
Ông cụ là người già sống thọ nhất trong trấn, trước đây còn là hồng quân, năm nào cũng có người từ trên huyện, trên thành phố xuống thăm ông cụ, tặng tiền, tặng gạo, tặng hoa quả, ông cụ nói thể nào người khác cũng nghe.
Năm trước, vào dịp Tết, ông cụ còn kéo tay cán bộ thành phố, kể chuyện năm đó ông cụ được nghe chính ủy nói những gì, liên tục nhấn mạnh với những người trẻ tuổi này, nhất định không được quay về đường cũ.
Bà cụ thở dài, làm gì có người trẻ tuổi nào muốn nghe chứ, vậy mà những điều này vẫn được tuyên truyền khắp thành phố, có điều trong trấn vẫn cứ làm như vậy.
Mấy người Khương Mật ăn xong bèn chuẩn bị đi, hai người Tùng Tĩnh và Tạ Phi mặt còn trắng bệch, cần phải có người đỡ mới có thể đi từ trên tầng xuống.
Khương Mật dồn hết sức lực vào chuyện chăm sóc Tùng Tĩnh.
Cô hỏi A Kiều: "Em có đi xe bus với bọn chị nữa không?"
Hạng Vân Độc cũng đã lái xe tới, Khương Mật cũng không muốn làm bóng đèn nhà người ta, chỉ hỏi một câu cho lịch sự.
A Kiều vẫn còn chưa phá đám, đương nhiên là không chịu đi.
Trước mặt Khương Mật, cô khoác tay Hạng Vân Độc, lắc đầu, Hạng Vân Độc hơi cứng người.
Khương Mật nhịn cười, cũng chỉ có hai người bọn họ là còn tưởng rằng người khác chưa phát hiện ra, mấy người bạn học của cô vừa nhìn đã nhìn ra ngay, bảo bạn trai của Barbie cơ bắp thật đẹp trai.
Khương Mật nói: "Bọn chị đi đây, hai người đừng về muộn quá, tối trời đường khó đi lắm."
A Kiều đợi bọn họ vừa đi xa đã len lén đi ra từ đường, hôm nay lớp nữ học còn đang lên lớp, phát tài liệu giảng dạy, cổ vũ những nhà có con gái trong trấn đừng đưa con mình tới trường học bình thường mà theo học trường nữ học mà bọn họ sáng lập.
Trong đó có một người ăn mặc rất lịch sự, quần áo màu sắc đơn giản, đeo hoa tai, vòng cổ ngọc trai.
Ngồi ở một chỗ như từ đường khiến bà ta lại càng có tự tin về khả năng "dạy dỗ và giáo dục" của mình.
Bà ta mỉm cười nói với những người phụ nữ tới nghe giảng: "Phụ nữ cả đời này quan trọng nhất là có được tấm chồng, có nhiều phụ nữ hôn nhân không hạnh phúc, đó là bởi họ quá mạnh mẽ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất.
Để trở thành người phụ nữ tốt, những thứ được dạy ở trường học không có tác dụng gì."
Địa điểm bà ta dùng để lập trường nữ học chính là nhà tổ bỏ không của nhà họ Ngô, Ngô Đức Thọ cho bà ta thuê.
Bà ta ký hợp đồng trả tiền thuê theo tháng, lấy Ngô Trấn làm mảnh đất để phát triển trường nữ học, còn có thể đưa học sinh các nơi tới đây tham quan giao lưu, thu tiền học và tiền giao lưu để kiếm lời.
A Kiều nhíu mày nghe, bà ta thấy Hạng Vân Độc và A Kiều tới đây cùng nhau, còn cho rằng đây là bạn trai đưa bạn gái tới học, nói với Hạng Vân Độc: "Người nhà cũng có thể thử nghe xem thế nào."
Vừa nói bà ta vừa đưa tài liệu học tập và danh thiếp cho A Kiều.
Lần nào tới nghe thử, người nhà thể nào cũng sẽ rất hài lòng, đồng ý chi tiền, đưa vợ mình tới trường nữ học để dạy cho bọn họ biết đức tính truyền thống, nhún nhường tiết kiệm, chăm làm việc nhà, nghe lời chồng.
Mặt Hạng Vân Độc đen sì, anh đưa tay che tai A Kiều lại: "Đừng nghe những thứ linh tinh này, đây không phải văn hóa truyền thống."
Hạng Vân Độc rất đẹp trai, lại cực kỳ lạnh lùng.
Dáng vẻ cau mày bảo vệ A Kiều của anh khiến mấy người mẹ đưa con gái đi học ngây cả người.
Cô giáo của nữ học thấy Hạng Vân Độc tới đây phá đám bèn liếc mắt nhìn mấy người đứng canh ngoài cửa, bảo bọn họ đuổi A Kiều và Hạng Vân Độc ra ngoài.
A Kiều vừa đi vào từ đường, hai mảnh bát quái trong tay liền liên tục rung lên.
Cô nhìn lên tấm bảng ghi bốn chữ "Thi lễ gia truyền" kia, tấm bảng này từng bị Ngô thiếu gia kéo xuống giờ lại được người ta lôi ra, còn treo trong từ đường.
A Kiều vẫy nhẹ tay, tạo thành một cơn gió mạnh, cuốn tấm bảng kia lên, dừng ngay bên cạnh chân của người đàn bà đang giảng bài, "Uỳnh" một tiếng, tấm bảng vỡ thành mấy mảnh, giờ có muốn treo cũng không treo được nữa.
Tự nhiên xảy ra biến cố, mười mấy người phụ nữ đang nghe giảng đồng loạt đứng dậy, một người trong số đó còn nón: "Nghe nói xà nhà mục ruỗng cả rồi, sẽ không sụp chứ!"
Những lời này tạo linh cảm cho A Kiều, đôi lông mày xinh đẹp của cô hân hoan giật giật, vẫn muốn phá đám tiếp, nhưng lại khẽ liếc mắt nhìn sang chỗ Hạng Vân Độc, thể nào anh cũng không cho.
Ai ngờ Hạng Vân Độc ho khan một tiếng, hắng giọng.
Anh đi ra ngoài cửa, giả vờ như đang ngắm cảnh.
A Kiều bật cười.
Cô đợi mọi người bên trong ra ngoài hết, lật tay lên, bẻ gãy xà nhà của căn nhà cũ.
Căn nhà đổ sầm xuống, gạch ngói rơi đầy đất, tranh vẽ tổ tông nhà họ Ngô và mấy chồng "Ngô thị tổ huấn" hoàn toàn bị vùi lấp trong đống gạch đá, trong đó có cả bức họa của Ngô lão thái gia.
A Kiều làm xong việc xấu, mau chóng rút lui, kéo tay Hạng Vân Độc đang định đi, quay người lại đã thấy ông cụ A Đại.
Ông ta trông rất quắc thước tinh tường, chắp tay sau lưng, nhìn từ đường đã sập của nhà họ Ngô.
Ầm ĩ như thế, người trong trấn đều đổ xô đến, lao vào trong từ đường xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có ông cụ chắp tay sau lưng mà nhìn, không xa cũng chẳng gần, ánh mắt sâu thẳm, dường như nhìn xuyên qua những thứ này để nhìn về quá khứ.
Ông cụ vẫn luôn nhớ rõ, thiếu gia đã chết ở nơi này, trước khi chết còn bảo ông cụ đi, đi thật xa vào.
A Đại đã đi rất xa, ông cụ tham gia quân ngũ, còn được chính ủy dạy chữ cho.
Trong quân đội, không có ai kêu ông cụ là thằng ngốc nữa, ông cụ cũng dần dần không còn mờ mịt, lúc đi không biết, lúc về lại đã hiểu hết mọi thứ.
Ông cụ nhìn A Kiều, gật đầu với cô bé đó, cúi người, miệng vẫn ngâm nga "Đao lớn chém lên đầu lũ giặc nhãi nhép!" (Trích bài "Hành khúc đại đao", ca khúc điển hình trong giai đoạn kháng chiến chống Nhật của TQ).
Miệng chẳng còn răng nữa nhưng tiếng hát vẫn mạnh mẽ, ông cụ chầm chậm về nhà.
Có một người đàn ông trung niên bụng phệ đi dép lê chạy tới, ông ta chính là Ngô Đức Thọ.
Đại diện dòng tộc, nói là việc chung của cả họ, nhưng tiền sửa từ đường, sửa đền thờ thì chẳng lẽ không phải là tiền à.
Qua tay ông ta, thể nào chẳng dính lại ít nhiều, ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng trong bụng vẫn sặc mùi con buôn.
Nhận nhiều tiền như thế, nói là đã tu sửa, vẫn còn chưa được mấy tháng đâu đấy, cả căn nhà đã sụp đổ hoàn toàn.
Sắp Tết nhất tới nơi rồi, làm sao ăn nói với những người được mời về quê tế tổ dịp Tết này bây giờ!
Mấy giáo viên của lớp nữ học kia còn chặn ông ta lại, nói bị hoảng sợ, đòi Ngô Đức Thọ bồi thường tổn thất cho bọn họ.
Trước cửa từ đường đã sập, hai bên tranh cãi như sắp lao vào nhau tới nơi.
Lúc này A Kiều mới nhìn thấy trên đầu hai nhóm người này đều có sương đen, tà niệm toát ra từ miệng bọn họ, hết đợt này tới đợt khác.
Cô tức giận, làm giống như lúc xử lý phóng viên nữ lần trước, hét lớn một tiếng "Câm miệng!"
Mấy người đàn bà rao giảng "Đức tính truyền thống" kia lập tức nói không nên lời, há miệng kêu a a.
Khóe miệng A Kiều cong lên, vô cùng đắc ý, bèn thấy vô số tia sáng vàng bay về phía cô, hết phần công đức này đến phần công đức khác hòa vào người cô, giống như cô là một vật hấp dẫn công đức, hút hết ánh sáng vàng vào mình.
A Kiều giơ tay lên, ánh sáng vàng công đức đó suýt nữa làm cô lóa mắt.
Hóa ra phá hủy lớp nữ học lại là một việc công đức lớn như thế! A Kiều cúi đầu nhìn tấp danh thiếp ghi "Hồng Mông nữ học" trong tay, nhìn địa chỉ trường học, vậy mà lại ở ngay Giang Thành.
Cô cảm giác như một phần công đức lớn đang vẫy tay với cô.
Hạng Vân Độc đặt tay lên vai A Kiều: "Trong lòng đã thoải mái chưa?"
A Kiều khẽ gật đầu.
Lúc ra khỏi thị trấn, cô tiện tay đập luôn "Khiết Tuyền", không đập thì không sao, vừa đập đã thấy oan hồn mười mấy cô gái bay ra, Hạng Vân Độc đành phải mở Quỷ Môn Quan một lần nữa để đưa hồn ma vào.
Tới Ngô Trấn lần này, không chỉ có A Kiều thu hoạch được một phần công đức lớn, thành tích của Hạng Vân Độc cũng tăng vọt, đưa hồn ma trong cả nửa thị trấn đi, chứng nhận quỷ sai tự động thăng cấp, khiến anh từ quỷ sai cấp Bính lên thành quỷ sai cấp Ất.
Sở Phục vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Mãi đến khi A Kiều sắp rời thị trấn, nàng ta mới đột nhiên xuất hiện, truyền âm cho A Kiều: "Nương nương, quỷ sai ở đây, ta không dám xuất hiện, nương nương đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây."
Sở Phục trốn rất kỹ, lén quan sát A Kiều, thấy cô duỗi tay duỗi chân, cực kỳ vui vẻ thí nghiệm xem thành quả tu luyện là ánh sáng vàng công đức của cô lợi hại bao nhiêu, trong lòng nghĩ tới lời người đàn bà kia nói với nàng ta: "Chẳng lẽ giờ ngươi không còn muốn báo thù? Không muốn đẩy Lưu Triệt vào chỗ chết hay sao?"
Sở Phục nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc từ phía sau, nhìn anh mở Quỷ Môn Quan đưa vong hồn vào, mới có mấy ngày thôi mà anh đã mạnh thế này rồi.
Hạng Vân Độc dường như có cảm giác, nhíu mày, xoay người nhìn lại, nhìn thẳng vào chỗ Sở Phục đang trốn.
Sở Phục kinh hãi, ẩn thân ra khỏi đó, cuối cùng thấy A Kiều lao vào Hạng Vân Độc, chúi đầu vào ngực anh làm nũng.
Người đàn ông bật cười, mặt mày lập tức sáng lên, nhân lúc không có ai, ôm chặt cô gái một cái, hôn lên tóc cô..
Editor: Iris N
Lúc vừa giải phóng, từ đường ở Ngô Trấn được trưng dụng làm trường tiểu học.
Trên huyện cử giáo viên xuống, sơn đen một bức tường của từ đường để làm bảng đen để dạy trẻ em trong trấn đọc sách viết chữ.
Trường tiểu học này tên là Tiểu học trung tâm Ngô Trấn, ban ngày dạy học cho học sinh, đến tối xóa mù chữ cho người lớn, có vô số người ở Ngô Trấn đã từng học ở đây.
Sau này điều kiện tốt hơn, trường học được xây dựng mới hoàn toàn, trẻ con đều được học ở trường mới, từ đường không được sử dụng nữa, bảng đen kia vẫn để không mấy chục năm, mãi cho tới mấy năm trước.
Từ mấy năm trước, một phong trào phục cổ quốc học được con trai trưởng trấn, Ngô Đức Thọ mang về, nói sẽ phát triển du lịch cho thị trấn này.
Một nơi có điều kiện địa lý được trời cao ưu đãi, có phong cảnh đẹp như vậy, nếu lại còn được làm thành một thị trấn cổ có truyền thống văn hóa lịch sử lâu đời thì có ngồi trong nhà bán vé cũng có thể kiếm ra tiền.
Lần khai thác xây dựng này chính là do ông ta liên hệ.
Ngoại trừ khai thác xây dựng bất động sản, ông ta còn liên hệ mở lớp quốc học, lớp nữ đức, tập trung đám trẻ con và phụ nữ vào từ đường, học những thứ văn ngôn nửa mùa đó.
Ban đầu là dạy bọn trẻ phải rửa chân cho cha mẹ, sau đó còn dạy phụ nữ phải biết nghe lời, một gia đình có giàu có, hưng thịnh hay không chỉ cần xem phụ nữ có tam tòng tứ đức, biết hy sinh, biết nhường nhịn hay không.
Hiện giờ trong từ đường còn treo phương châm của lớp nữ đức "Đánh không được đánh lại, mắng không được cãi lại, nhẫn nhục chịu đựng, nhất định không được ly hôn."
Ban đầu, lớp học này chẳng có ai ỏ ê tới, sau này làng trên xóm dưới lại bắt đầu truyền tai nhau, có mấy cô giáo ăn mặc rất lịch sự lên lớp giảng bài, cho mọi người xem ảnh bọn họ đi tuyên truyền về nữ đức ở khắp mọi nơi.
Thế này không khác gì dùng giấy gói mới bọc bã trà cũ, chai mới đựng rượu cũ, quảng cáo cho phụ nữ trong trấn.
Họ bảo phụ nữ sống không suôn sẻ, đều là bởi mệnh không tốt, mệnh không tốt là bởi bọn họ không đủ nhún nhường, gia đình bất hòa đều là lỗi của chính mình.
Ngô Đức Thọ lại tìm những người giàu có trong dòng tộc ở những nơi khác, lấy khẩu hiệu không quên tổ tông, khiến bọn họ quyên tiền bạc, vật tư để xây sửa lại từ đường.
Sửa sang lại từ đường xong, tiền quyên góp vẫn còn nhiều thì có thể lập một bài vị lớp cho tổ tiên nhà ông ta trong từ đường, ngoài ra còn vẽ cho mỗi đời tộc trưởng một bức hoa, bày trong từ đường thờ cúng.
Vốn chuyện tế tổ ngày thanh minh, đông chí chỉ là phong tục, nhà nào bày tỏ lòng nhớ thương tới người nhà nhà ấy, mọi người quây quần lại ăn bữa cơm, Ngô Đức Thọ lại bày đủ trò, có lúc làm rất lớn, mua sư tử cầu phúc, còn phát cho mỗi nhà một quyển "Ngô thị tổ huấn", quyển tổ huấn kia bị ông cụ A Đại đặt dưới bàn để lót chân bàn.
"Rắm chó không kêu!" Ông cụ chửi một câu, ăn hết bát thịt hầm, thỏa mãn xoa bụng định đi dạo một vòng quanh thị trấn.
Bà chủ nhìn cha mình, cũng chẳng biết phải làm gì với ông cụ.
Tới tận giờ Ngô Trấn còn chưa chọn được tộc trưởng chính là bởi ông cụ nhất định không chịu làm.
Ông cụ là người già sống thọ nhất trong trấn, trước đây còn là hồng quân, năm nào cũng có người từ trên huyện, trên thành phố xuống thăm ông cụ, tặng tiền, tặng gạo, tặng hoa quả, ông cụ nói thể nào người khác cũng nghe.
Năm trước, vào dịp Tết, ông cụ còn kéo tay cán bộ thành phố, kể chuyện năm đó ông cụ được nghe chính ủy nói những gì, liên tục nhấn mạnh với những người trẻ tuổi này, nhất định không được quay về đường cũ.
Bà cụ thở dài, làm gì có người trẻ tuổi nào muốn nghe chứ, vậy mà những điều này vẫn được tuyên truyền khắp thành phố, có điều trong trấn vẫn cứ làm như vậy.
Mấy người Khương Mật ăn xong bèn chuẩn bị đi, hai người Tùng Tĩnh và Tạ Phi mặt còn trắng bệch, cần phải có người đỡ mới có thể đi từ trên tầng xuống.
Khương Mật dồn hết sức lực vào chuyện chăm sóc Tùng Tĩnh.
Cô hỏi A Kiều: "Em có đi xe bus với bọn chị nữa không?"
Hạng Vân Độc cũng đã lái xe tới, Khương Mật cũng không muốn làm bóng đèn nhà người ta, chỉ hỏi một câu cho lịch sự.
A Kiều vẫn còn chưa phá đám, đương nhiên là không chịu đi.
Trước mặt Khương Mật, cô khoác tay Hạng Vân Độc, lắc đầu, Hạng Vân Độc hơi cứng người.
Khương Mật nhịn cười, cũng chỉ có hai người bọn họ là còn tưởng rằng người khác chưa phát hiện ra, mấy người bạn học của cô vừa nhìn đã nhìn ra ngay, bảo bạn trai của Barbie cơ bắp thật đẹp trai.
Khương Mật nói: "Bọn chị đi đây, hai người đừng về muộn quá, tối trời đường khó đi lắm."
A Kiều đợi bọn họ vừa đi xa đã len lén đi ra từ đường, hôm nay lớp nữ học còn đang lên lớp, phát tài liệu giảng dạy, cổ vũ những nhà có con gái trong trấn đừng đưa con mình tới trường học bình thường mà theo học trường nữ học mà bọn họ sáng lập.
Trong đó có một người ăn mặc rất lịch sự, quần áo màu sắc đơn giản, đeo hoa tai, vòng cổ ngọc trai.
Ngồi ở một chỗ như từ đường khiến bà ta lại càng có tự tin về khả năng "dạy dỗ và giáo dục" của mình.
Bà ta mỉm cười nói với những người phụ nữ tới nghe giảng: "Phụ nữ cả đời này quan trọng nhất là có được tấm chồng, có nhiều phụ nữ hôn nhân không hạnh phúc, đó là bởi họ quá mạnh mẽ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất.
Để trở thành người phụ nữ tốt, những thứ được dạy ở trường học không có tác dụng gì."
Địa điểm bà ta dùng để lập trường nữ học chính là nhà tổ bỏ không của nhà họ Ngô, Ngô Đức Thọ cho bà ta thuê.
Bà ta ký hợp đồng trả tiền thuê theo tháng, lấy Ngô Trấn làm mảnh đất để phát triển trường nữ học, còn có thể đưa học sinh các nơi tới đây tham quan giao lưu, thu tiền học và tiền giao lưu để kiếm lời.
A Kiều nhíu mày nghe, bà ta thấy Hạng Vân Độc và A Kiều tới đây cùng nhau, còn cho rằng đây là bạn trai đưa bạn gái tới học, nói với Hạng Vân Độc: "Người nhà cũng có thể thử nghe xem thế nào."
Vừa nói bà ta vừa đưa tài liệu học tập và danh thiếp cho A Kiều.
Lần nào tới nghe thử, người nhà thể nào cũng sẽ rất hài lòng, đồng ý chi tiền, đưa vợ mình tới trường nữ học để dạy cho bọn họ biết đức tính truyền thống, nhún nhường tiết kiệm, chăm làm việc nhà, nghe lời chồng.
Mặt Hạng Vân Độc đen sì, anh đưa tay che tai A Kiều lại: "Đừng nghe những thứ linh tinh này, đây không phải văn hóa truyền thống."
Hạng Vân Độc rất đẹp trai, lại cực kỳ lạnh lùng.
Dáng vẻ cau mày bảo vệ A Kiều của anh khiến mấy người mẹ đưa con gái đi học ngây cả người.
Cô giáo của nữ học thấy Hạng Vân Độc tới đây phá đám bèn liếc mắt nhìn mấy người đứng canh ngoài cửa, bảo bọn họ đuổi A Kiều và Hạng Vân Độc ra ngoài.
A Kiều vừa đi vào từ đường, hai mảnh bát quái trong tay liền liên tục rung lên.
Cô nhìn lên tấm bảng ghi bốn chữ "Thi lễ gia truyền" kia, tấm bảng này từng bị Ngô thiếu gia kéo xuống giờ lại được người ta lôi ra, còn treo trong từ đường.
A Kiều vẫy nhẹ tay, tạo thành một cơn gió mạnh, cuốn tấm bảng kia lên, dừng ngay bên cạnh chân của người đàn bà đang giảng bài, "Uỳnh" một tiếng, tấm bảng vỡ thành mấy mảnh, giờ có muốn treo cũng không treo được nữa.
Tự nhiên xảy ra biến cố, mười mấy người phụ nữ đang nghe giảng đồng loạt đứng dậy, một người trong số đó còn nón: "Nghe nói xà nhà mục ruỗng cả rồi, sẽ không sụp chứ!"
Những lời này tạo linh cảm cho A Kiều, đôi lông mày xinh đẹp của cô hân hoan giật giật, vẫn muốn phá đám tiếp, nhưng lại khẽ liếc mắt nhìn sang chỗ Hạng Vân Độc, thể nào anh cũng không cho.
Ai ngờ Hạng Vân Độc ho khan một tiếng, hắng giọng.
Anh đi ra ngoài cửa, giả vờ như đang ngắm cảnh.
A Kiều bật cười.
Cô đợi mọi người bên trong ra ngoài hết, lật tay lên, bẻ gãy xà nhà của căn nhà cũ.
Căn nhà đổ sầm xuống, gạch ngói rơi đầy đất, tranh vẽ tổ tông nhà họ Ngô và mấy chồng "Ngô thị tổ huấn" hoàn toàn bị vùi lấp trong đống gạch đá, trong đó có cả bức họa của Ngô lão thái gia.
A Kiều làm xong việc xấu, mau chóng rút lui, kéo tay Hạng Vân Độc đang định đi, quay người lại đã thấy ông cụ A Đại.
Ông ta trông rất quắc thước tinh tường, chắp tay sau lưng, nhìn từ đường đã sập của nhà họ Ngô.
Ầm ĩ như thế, người trong trấn đều đổ xô đến, lao vào trong từ đường xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có ông cụ chắp tay sau lưng mà nhìn, không xa cũng chẳng gần, ánh mắt sâu thẳm, dường như nhìn xuyên qua những thứ này để nhìn về quá khứ.
Ông cụ vẫn luôn nhớ rõ, thiếu gia đã chết ở nơi này, trước khi chết còn bảo ông cụ đi, đi thật xa vào.
A Đại đã đi rất xa, ông cụ tham gia quân ngũ, còn được chính ủy dạy chữ cho.
Trong quân đội, không có ai kêu ông cụ là thằng ngốc nữa, ông cụ cũng dần dần không còn mờ mịt, lúc đi không biết, lúc về lại đã hiểu hết mọi thứ.
Ông cụ nhìn A Kiều, gật đầu với cô bé đó, cúi người, miệng vẫn ngâm nga "Đao lớn chém lên đầu lũ giặc nhãi nhép!" (Trích bài "Hành khúc đại đao", ca khúc điển hình trong giai đoạn kháng chiến chống Nhật của TQ).
Miệng chẳng còn răng nữa nhưng tiếng hát vẫn mạnh mẽ, ông cụ chầm chậm về nhà.
Có một người đàn ông trung niên bụng phệ đi dép lê chạy tới, ông ta chính là Ngô Đức Thọ.
Đại diện dòng tộc, nói là việc chung của cả họ, nhưng tiền sửa từ đường, sửa đền thờ thì chẳng lẽ không phải là tiền à.
Qua tay ông ta, thể nào chẳng dính lại ít nhiều, ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng trong bụng vẫn sặc mùi con buôn.
Nhận nhiều tiền như thế, nói là đã tu sửa, vẫn còn chưa được mấy tháng đâu đấy, cả căn nhà đã sụp đổ hoàn toàn.
Sắp Tết nhất tới nơi rồi, làm sao ăn nói với những người được mời về quê tế tổ dịp Tết này bây giờ!
Mấy giáo viên của lớp nữ học kia còn chặn ông ta lại, nói bị hoảng sợ, đòi Ngô Đức Thọ bồi thường tổn thất cho bọn họ.
Trước cửa từ đường đã sập, hai bên tranh cãi như sắp lao vào nhau tới nơi.
Lúc này A Kiều mới nhìn thấy trên đầu hai nhóm người này đều có sương đen, tà niệm toát ra từ miệng bọn họ, hết đợt này tới đợt khác.
Cô tức giận, làm giống như lúc xử lý phóng viên nữ lần trước, hét lớn một tiếng "Câm miệng!"
Mấy người đàn bà rao giảng "Đức tính truyền thống" kia lập tức nói không nên lời, há miệng kêu a a.
Khóe miệng A Kiều cong lên, vô cùng đắc ý, bèn thấy vô số tia sáng vàng bay về phía cô, hết phần công đức này đến phần công đức khác hòa vào người cô, giống như cô là một vật hấp dẫn công đức, hút hết ánh sáng vàng vào mình.
A Kiều giơ tay lên, ánh sáng vàng công đức đó suýt nữa làm cô lóa mắt.
Hóa ra phá hủy lớp nữ học lại là một việc công đức lớn như thế! A Kiều cúi đầu nhìn tấp danh thiếp ghi "Hồng Mông nữ học" trong tay, nhìn địa chỉ trường học, vậy mà lại ở ngay Giang Thành.
Cô cảm giác như một phần công đức lớn đang vẫy tay với cô.
Hạng Vân Độc đặt tay lên vai A Kiều: "Trong lòng đã thoải mái chưa?"
A Kiều khẽ gật đầu.
Lúc ra khỏi thị trấn, cô tiện tay đập luôn "Khiết Tuyền", không đập thì không sao, vừa đập đã thấy oan hồn mười mấy cô gái bay ra, Hạng Vân Độc đành phải mở Quỷ Môn Quan một lần nữa để đưa hồn ma vào.
Tới Ngô Trấn lần này, không chỉ có A Kiều thu hoạch được một phần công đức lớn, thành tích của Hạng Vân Độc cũng tăng vọt, đưa hồn ma trong cả nửa thị trấn đi, chứng nhận quỷ sai tự động thăng cấp, khiến anh từ quỷ sai cấp Bính lên thành quỷ sai cấp Ất.
Sở Phục vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Mãi đến khi A Kiều sắp rời thị trấn, nàng ta mới đột nhiên xuất hiện, truyền âm cho A Kiều: "Nương nương, quỷ sai ở đây, ta không dám xuất hiện, nương nương đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây."
Sở Phục trốn rất kỹ, lén quan sát A Kiều, thấy cô duỗi tay duỗi chân, cực kỳ vui vẻ thí nghiệm xem thành quả tu luyện là ánh sáng vàng công đức của cô lợi hại bao nhiêu, trong lòng nghĩ tới lời người đàn bà kia nói với nàng ta: "Chẳng lẽ giờ ngươi không còn muốn báo thù? Không muốn đẩy Lưu Triệt vào chỗ chết hay sao?"
Sở Phục nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc từ phía sau, nhìn anh mở Quỷ Môn Quan đưa vong hồn vào, mới có mấy ngày thôi mà anh đã mạnh thế này rồi.
Hạng Vân Độc dường như có cảm giác, nhíu mày, xoay người nhìn lại, nhìn thẳng vào chỗ Sở Phục đang trốn.
Sở Phục kinh hãi, ẩn thân ra khỏi đó, cuối cùng thấy A Kiều lao vào Hạng Vân Độc, chúi đầu vào ngực anh làm nũng.
Người đàn ông bật cười, mặt mày lập tức sáng lên, nhân lúc không có ai, ôm chặt cô gái một cái, hôn lên tóc cô..
Danh sách chương