Nuôi chứ!
Editor: Iris N
Ánh sáng nơi chân trời phá vỡ bóng đêm, ánh sáng rực rỡ lan tỏa nơi rừng núi.
Ánh mặt trời đầu tiên hắt lên bức tường khắc mẫu đơn và nền gạch của tòa nhà nhà họ Bạch, tòa nhà lẳng lẳng đứng sừng sững giữa ánh sáng rạng rỡ ấy, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
A Kiều đứng dưới vầng sáng, cầm chiếc kẹo mút vị đào mà cô thích nhất, mỉm cười tươi rói, hy vọng có thể dùng một que kẹo để giải quyết mọi việc. Hạng Vân Độc nhận kẹo của cô thì sẽ không so đo chuyện cô vừa trốn học vừa trốn nhà nữa.
Hạng Vân Độc nhìn cô, giấu ý cười nơi đáy mắt đi, trầm giọng nói: "Chúng ta về nhà rồi nói sau."
Không thể tạo thành thói quen cho cô, không thể nuông chiều cô như vậy, lần này tha thứ cho cô, lần tới không biết cô còn đi một mình tới tận chỗ nào.
A Kiều biết thế này là xong rồi, anh định tính sổ với cô đây mà. Dù sao thì cũng phải tính sổ, có đưa kẹo hay không thì vẫn tính sổ như thế. Đây là cái kẹo mút cuối cùng rồi, vậy nên cô bèn nhét vào miệng mình, cắn rồm rộp.
Phương đông đã sáng bạch, đám người trong sảnh ngả nghiêng đổ rạp, giấy nến vàng mã rơi đầy mặt đất. Nói cho cùng là đã làm loạn linh đường nhà người ta, Hạng Vân Độc đỡ những thứ đó dậy. Lúc đỡ tới một con ngựa giấy, nhìn kỹ hoa văn trên đó, anh nhận ra đây chính là con ngựa mà anh cưỡi tới nhà họ Bạch kia.
A Kiều nhai kẹo que, cuối cùng cũng nhớ ra Tiền Nhị là tay sai của cô, mau chóng chạy vào trong sảnh, đá gã tỉnh lại: "Đứng dậy, đừng để bà cô đây mất mặt."
Tiền Nhị vẫn còn ôm gương bát quái của gã trong lòng. Gương bát quái bằng đồng thuần chất đã nứt ra rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu tiên gã cảm khái vì mình đã sống sót sau tai nạn, sau đó lại bắt đầu xót cái gương mà gã phải chi rất nhiều tiền mới mua được này.
Dùng tay áo chà chà xát xát một hồi liền phát hiện hoa văn như tơ nhện khắc trên đó không lau đi được nữa, mặt gã đuỗn ra, chuyến này không kiếm được tiền thì thôi, lại còn mất khá nhiều đồ, dù sao đi nữa cũng phải đòi bà hai nhà họ Bạch ít tiền phí hao tổn cho đống đồ này mới được.
A Kiều quay sang lườm ông ta một cái: "Cái gương bát quái này của ông vốn đã vô dụng, ông bị người ta lừa rồi."
Ngoài ra còn có Phật châu của hòa thượng và kiếm dài của đạo trưởng, toàn đồ vô dụng cả. Mấy thứ này mà đặt trước mặt Ngọc Đường Xuân thì còn chẳng được coi là pháp khí. Chỉ dựa vào mấy kẻ này mà cũng dám ra ngoài bắt ma à?
Lá gan không phải chỉ lớn bình thường thôi đâu.
Tiền Nhị lập tức trợn tròn mắt, gã suốt ngày đi lừa người ta, thế mà cũng có lúc bị người ta lừa. Thứ này còn là do bạn gã bán cho gã chứ đâu? Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình cũng bán cho người ta một chiếc lư hương bằng đồng giả, cứ nghĩ thế thì xem như cũng là hòa.
Nhưng gã lại thay đổi suy nghĩ, cái lư hương kia dù sao cũng không làm ảnh hưởng tới mạng người, cái gương bát quái giả này mà làm sao là mất mạng như chơi, thế nào cũng phải đòi lại món nợ này.
Đạo sĩ là người đầu tiên tỉnh lại. Ông ta chỉ biết rằng trước khi ông ta ngất xỉu, Hạng Vân Độc như thần binh từ trên trời giáng xuống, nếu không ông ta và cô bé này, có khi còn cả mấy người kia nữa đều sẽ phải ở lại chỗ này.
Đạo sĩ đứng dậy, cung kính với Hạng Vân Độc: "Tiền mỗ học nghệ không tinh, khiến người chê cười rồi."
Nói xong, không chờ người nhà họ Bạch tới, ông ta sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi luôn.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chói chang. Thế thì Tiền Nhị không sợ nữa. Gã chạy theo đạo sĩ Tiền gọi đạo trưởng, hỏi ông ta mở động tu luyện ở đâu, về sau có cơ hội đi qua thì cũng có thể tìm người quen.
Đạo sĩ Tiền xua tay với gã, nheo mắt nhìn Hạng Vân Độc một cái, thở dài nói: "Người tài muốn giấu mình thì đến cả những nơi đông đúc nhất vẫn có thể giấu được." Ông ta nói rồi ra khỏi cửa chính tòa nhà nhà họ Bạch, đi luôn.
Tiền Nhị đứng sững một chốc bỗng bừng tỉnh, hiểu ra hóa ra người cứu bọn họ là đội trưởng Hạng!
Gã vẫn chạy theo đạo trưởng Tiền xin địa chỉ liên lạc là để cho bạn gã biết thế nào gọi là đạo trưởng thật sự rồi còn trả được chiếc gương bát quái kia về. Quay lại, gã lo ngay ngáy chạy tới cạnh Hạng Vân Độc, xát tay lên quần áo một hồi rồi lại nắm lấy tay Hạng Vân Độc: "Cảnh sát nhân dân à..."
"Dừng, đừng có làm trò này với tôi." Hiện giờ Hạng Vân Độc đã coi Tiền Nhị như phần tử phạm tội lừa bán thiếu nữ. Anh lạnh lùng lườm Tiền Nhị một cái, khiến Tiền Nhị run bần bật, "Tôi sẽ không để yên việc này đâu."
Tiền Nhị lập tức không dám lấy lòng gì nữa. Gã đi đánh thức Phương Văn Kính và Từ Mậu Hoằng, rồi đỡ vị đại sư đã ngất đi kia dậy, cuối cùng đếm lại một lượt thì chẳng thấy Lão Tôn đâu cả.
Lẽ nào Lão Tôn đã trở thành vật tế cho ma nữ rồi...
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, mấy người đi khắp khu nhà tìm Lão Tôn, đi mấy vòng mới phát hiện Lão Tôn đang ngã rạp trước một cây khô trong sân, bị mọi người đánh thức vẫn cứ u u mê mê.
Mấy người họ hỏi đêm qua ông ta ở đâu, ông ta không nhớ được gì, nhưng vẫn còn nhớ chuyện uống rượu nghe hát kịch.
Nhân lúc trong sảnh không có ai, A Kiều lại tới cạnh Hạng Vân Độc, quay sang thăm dò, đôi mắt tròn xoe nhìn Hạng Vân Độc chăm chăm: "Anh giận rồi à?"
Hạng Vân Độc từng tự nhủ rằng mình không thể tha thứ cho cô như thế được, nhưng bị cô quay sang nhìn như vậy, quai hàm lại siết chặt.
"Đừng tức giận, được không?" A Kiểu đẩy đẩy anh, kéo tay anh, gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh. Hạng Vân Độc không sợ buồn sợ nhột, nhưng lúc này lại thấy một cảm giác tê tê buồn buồn từ lòng bàn tay đi thẳng vào tim.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
A Kiều thấy anh vẫn còn nghiêm mặt, cũng chẳng biết phải làm gì mới được, quyết định lúc về lại giả vờ đau đầu thêm lần nữa.
Mọi người lục tục quay lại ngôi nhà lớn của nhà họ Bạch. Đầu tiên, người hầu tới, thấy cổng mở rộng, còn cho rằng những người này cũng giống với hai nhóm người lần trước, trời vừa sáng đã biến mất tăm mất tích, lúc vào trong mới nhận ra trong sảnh toàn người là người thì cảm thấy vô cùng mong đợi, có khi tòa nhà này ổn rồi, không bị ma ám nữa.
Bởi ban đêm, tòa nhà nhà họ Bạch bị ma ám đến mức đáng sợ, có mấy người hầu đã nói thẳng ra mình bị mời đi "uống rượu mừng", bà hai nhà họ Bạch còn đứng cách cửa sổ chính mắt nhìn thấy nhưng mà tang lễ vẫn phải tiến hành ở nhà tổ, đây là di nguyện của mẹ, nên lần này mới phải mời hết nhóm người này tới nhóm người khác.
Vừa đi vào cửa, ánh mắt bà ta đã dừng lại trên người Hạng Vân Độc và A Kiều. Tất cả những người còn lại đều trông có vẻ mệt mỏi uể oải. Dù sao thì làm sao có thể không mệt mỏi uể oải cho nổi, kiễng chân đi cả đêm, đùi nhức mỏi, đều ngồi đó không đứng dậy nổi.
Bà hai nhà họ Bạch vẫn cứ muốn hỏi: "Xin hỏi, là vị đại sự nào siêu độ cho linh hồn bà cụ ạ?" . Truyện Võng Du
Bọn họ đều tưởng rằng bà cụ nhà họ Bạch chết rồi mới khiến cho tòa nhà loạn lên, căn bản cũng chưa từng nghe nói nhà họ Bạch từng có một bị nhị di nãi nãi làm nghề hát tuồng.
Tiền Nhị giờ chỉ chăm chăm muốn nịnh nọt A Kiều và Hạng Vân Độc, sợ người khác cướp công bà cô nhỏ của gã, lập tức lên tiếng: "Chuyện đêm qua cứ để tôi kể lại kỹ càng cho bà đi."
Những người xung quanh đúng là không biết rõ được như gã, gã kể hết từ đầu đến cuối chuyện A Kiều trấn áp được ma nữ trên sâu khấu kịch như thế nào, rồi lại tìm được quan tài của bà cụ nhà họ Bạch ra sao, rồi lại gọi bà cụ nhà họ Bạch dậy như thế nào.
Ánh mặt trời hắt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong phòng, chiếu lên câu đối trong sảnh nhà họ Bạch.
"Hội đào hoa chi phương viên, tự thiên luân chi nhạc sự." (Ý chỉ chuyện vui, con cháu đầy đàn, gia đình hạnh phúc)
Bà hai nhà họ Bạch càng nghe càng xấu hổ, ngồi trước sảnh đường tràn ngập ánh sáng, sợ thì vẫn sợ nhưng ít nhất là vẫn có thể cầm lấy Phật châu trên cổ tay lần đi lần lại, đến lúc nghe được bí mật của nhà họ Bạch, sắc mặt bà ta thay đổi.
Trong những người đang ngồi ở đây, chỉ có Hạng Vân Độc và A Kiều là nghe thấy những lời cuối cùng của bà cụ nhà họ Bạch, Tiền Nhị đương nhiên không biết, đạo sĩ không nói với gã. Nhưng Tiền Nhị rất khôn khéo, lướt qua chuyện ân oán giữa bà cụ nhà họ Bạch và Ngọc Đường Xuân, để lại mặt mũi cho nhà họ Bạch.
Tiền Nhị nói hết lời bèn cung kính đẩy Hạng Vân Độc ra: "Vị... vị Hạng tiên sinh này là người hôm qua đã phá mê cục, cứu chúng tôi trong lúc hiểm nguy, cũng là người siêu độ cho linh hồn bà cụ."
Bà hai nhà họ Bạch nhìn Hạng Vân Độc. Nhìn bề ngoài, anh không hề giống với mấy vị cao nhân đạo sĩ nhưng anh đứng đó, mặt lạnh lùng lại vô cùng có sức thuyết phục, ở đây cũng chẳng có ai phản đối, bà ta gật đầu: "Các vị đều đã vất vả lắm rồi, nếu như tòa nhà này không xảy ra chuyện gì nữa thì những lời tôi nói ban đầu đều có giá trị cả."
Nhà họ Bạch giàu có nhưng cũng không phải vung tiền như rác, mấy người không làm được chuyện gì thì chỉ được chút tiền công tới đây một chuyến.
"Người câm" bị thương, sau lưng có một vết móng tay, chọc thành một cái lỗ, đã được hòa thượng đưa đến bệnh viện, phần của anh ta có thêm ít tiền thuốc men.
Đến lượt Hạng Vân Độc và A Kiều, Hạng Vân Độc lắc đầu: "Không cần, đây là chức trách của tôi."
Chỉ có mình A Kiều biết anh nói thật nhưng bà hai nhà họ Bạch thấy vậy lại càng lấy làm kính trọng, cung kính nói: "Chúng tôi vẫn cứ phải đưa, Hạng tiên sinh tới đây, đường xá xa xôi, dù sao cũng phải lấy chút tiền đi lại."
Hạng Vân Độc vẫn không chịu nhận như trước, nói với bà ta: "Nỗi oán hận thứ nhất của Tạ Phinh Chi là sau khi chết không được vào khu mộ của nhà họ Bạch, nỗi oán hận thứ hai là không có ai nhặt xác, hồn phách của cô ta không còn nữa, có muốn nghe theo tâm nguyện của cô ta để lập mồ hay không là quyết định của các vị."
Bà cụ nhà họ Bạch là người có oán báo oán, có thù báo thù nên cũng phạm phải tội nghiệt. Lập mồ cho Tạ Phinh Chi, hoàn thành tâm nguyện cho cô ta, hóa giải oán hận cho cô ta thì cũng có thể khiến cho bà cụ nhà họ Bạch được giảm bớt chút trừng phạt ở chốn Âm Ty.
"Về phần bà cụ nhà họ Bạch, bà ấy hy vọng có thể được chôn bên cạnh con gái mình là Bạch Hoài Trăn, bảo các vị mau đưa bức họa tới bên cạnh linh vị của bà ấy."
Đây là những lời muốn nói cuối cùng của hai người họ trước khi vào Hoàng Tuyền, Hạng Vân Độc không quan tâm giữa hai người phụ nữ này từng có những ân oán gì, nói lại toàn bộ cho bà hai nhà họ Bạch một cách rõ ràng.
Trong đó có một số việc mà bà cụ nhà họ Bạch lúc sinh thời đã căn dặn, mọi người đều biết trên mình còn có một người chị cả, nhưng tới năm tuổi đã bị bệnh qua đời, mẹ họ luôn giữ ảnh chụp lúc người chị này còn nhỏ, mỗi năm lại mời người tới vẽ tranh truyền thần, đặt bên cạnh ảnh gia đình.
Lần này, bà cụ thấy mình sắp tới lúc nên đã nhờ người ta vẽ cả mình và con gái lên một bức tranh, bảo người nhà phải dùng bức tranh này để thờ.
Bà hai nhà họ Bạch gật đầu: "Bức tranh đã được mang tới đây rồi."
Nói rồi, bà ta sai người hầu lấy bức tranh ra, đó là một bức tranh truyền thần, vẽ rất tỉ mỉ, tinh xảo.
Trong bức tranh, bà cụ nhà họ Bạch vẫn còn trẻ, Bạch Hoài Trăn mặc váy áo màu hồng thêu hoa cỏ, bươm bướm, chơi đùa bên cạnh mẹ mình. Màu sắc của bức tranh rất hài hòa, người trong tranh một người hiền hòa, một người hoạt bát, thể hiện được tình yêu thương dành cho con gái của bà cụ nhà họ Bạch.
Bà hai nhà họ Bạch đưa bức tranh tới trước bài vị rồi đốt cho mẹ mình một nén hương, nói với bà ta rằng di nguyện của bà ta đã được hoàn thành. Còn chuyện của vị nhị di nãi nãi kia của nhà họ Bạch thì phải bàn với người nhà.
Bà hai nhà họ Bạch thấy Hạng Vân Độc thật sự có khả năng nên tăng tiền công cho anh nhưng nói thế nào Hạng Vân Độc cũng không chịu nhận tiền, Tiền Nhị còn thấy tiếc rẻ thay cho anh, định nhờ A Kiều khuyên nhủ Hạng Vân Độc.
"Một tháng lương của đội trưởng Hạng thì được bao nhiêu chứ, nhà họ Bạch vừa chi tiền đã là con số này, bằng với tiền cậu ấy làm năm sáu năm cơ đấy, sao cứ không chịu nhận tiền cơ chứ!" Tiền Nhị chỉ hận số tiền kia chẳng phải là đưa cho gã, dù không phải của mình cũng thấy tiếc.
A Kiều nắm ngay được điểm mấu chốt, cô hỏi: "Hạng Vân Độc nghèo lắm à?"
Tiền Nhị nghĩ ngợi một chút: "Dù sao cũng không giàu, tôi thấy với chỗ tiền lương ít ỏi đó thì nếu muốn mua nhà ở Giang Thành thì cũng phải dùng đến hai ba mươi năm ấy."
A Kiều trợn tròn mắt, mặt kinh ngạc, hóa ra Hạng Vân Độc nghèo thế!
Hạng Vân Độc nghèo thế mà còn không chịu nhận tiền của bà hai nhà họ Bạch, anh không chịu để lại cách thức liên lạc, nói lời từ biệt với bà hai nhà họ Bạch rồi đưa con người chuyên gây sự là A Kiều về nhà, định trên đường đi phải răn dạy cô một hồi.
Cậu chủ Bạch bước tới, cản A Kiều lại: "Cô Trần, chúng ta trao đổi cách thức liên lạc được không?"
Ánh mắt Hạng Vân Độc dừng lại trên người cậu chủ Bạch rồi nhìn một lượt, tô son trát phấn, chẳng có vẻ gì là người tốt, duỗi tay đặt lên vai A Kiều: "Không được."
...
Cậu chủ Bạch vừa định nói liên quan gì đến anh, ánh mắt của bà hai nhà họ Bạch đã quét tới, anh ta lại nhìn Tiền Nhị, muốn biết cách thức liên lạc của A Kiều từ chỗ Tiền Nhị.
Hạng Vân Độc nhẹ nhàng lườm Tiền Nhị một cái, Tiền Nhị vội vàng cúi đầu xuống, có cho bao nhiêu tiền gã cũng không dám nữa.
A Kiều chẳng có phản ứng gì, cô nắm chặt cánh tay Hạng Vân Độc, ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy lòng: "Hạng Vân Độc, anh đừng sợ, em giàu lắm, về sau em nuôi anh nhé."
Editor: Iris N
Ánh sáng nơi chân trời phá vỡ bóng đêm, ánh sáng rực rỡ lan tỏa nơi rừng núi.
Ánh mặt trời đầu tiên hắt lên bức tường khắc mẫu đơn và nền gạch của tòa nhà nhà họ Bạch, tòa nhà lẳng lẳng đứng sừng sững giữa ánh sáng rạng rỡ ấy, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
A Kiều đứng dưới vầng sáng, cầm chiếc kẹo mút vị đào mà cô thích nhất, mỉm cười tươi rói, hy vọng có thể dùng một que kẹo để giải quyết mọi việc. Hạng Vân Độc nhận kẹo của cô thì sẽ không so đo chuyện cô vừa trốn học vừa trốn nhà nữa.
Hạng Vân Độc nhìn cô, giấu ý cười nơi đáy mắt đi, trầm giọng nói: "Chúng ta về nhà rồi nói sau."
Không thể tạo thành thói quen cho cô, không thể nuông chiều cô như vậy, lần này tha thứ cho cô, lần tới không biết cô còn đi một mình tới tận chỗ nào.
A Kiều biết thế này là xong rồi, anh định tính sổ với cô đây mà. Dù sao thì cũng phải tính sổ, có đưa kẹo hay không thì vẫn tính sổ như thế. Đây là cái kẹo mút cuối cùng rồi, vậy nên cô bèn nhét vào miệng mình, cắn rồm rộp.
Phương đông đã sáng bạch, đám người trong sảnh ngả nghiêng đổ rạp, giấy nến vàng mã rơi đầy mặt đất. Nói cho cùng là đã làm loạn linh đường nhà người ta, Hạng Vân Độc đỡ những thứ đó dậy. Lúc đỡ tới một con ngựa giấy, nhìn kỹ hoa văn trên đó, anh nhận ra đây chính là con ngựa mà anh cưỡi tới nhà họ Bạch kia.
A Kiều nhai kẹo que, cuối cùng cũng nhớ ra Tiền Nhị là tay sai của cô, mau chóng chạy vào trong sảnh, đá gã tỉnh lại: "Đứng dậy, đừng để bà cô đây mất mặt."
Tiền Nhị vẫn còn ôm gương bát quái của gã trong lòng. Gương bát quái bằng đồng thuần chất đã nứt ra rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu tiên gã cảm khái vì mình đã sống sót sau tai nạn, sau đó lại bắt đầu xót cái gương mà gã phải chi rất nhiều tiền mới mua được này.
Dùng tay áo chà chà xát xát một hồi liền phát hiện hoa văn như tơ nhện khắc trên đó không lau đi được nữa, mặt gã đuỗn ra, chuyến này không kiếm được tiền thì thôi, lại còn mất khá nhiều đồ, dù sao đi nữa cũng phải đòi bà hai nhà họ Bạch ít tiền phí hao tổn cho đống đồ này mới được.
A Kiều quay sang lườm ông ta một cái: "Cái gương bát quái này của ông vốn đã vô dụng, ông bị người ta lừa rồi."
Ngoài ra còn có Phật châu của hòa thượng và kiếm dài của đạo trưởng, toàn đồ vô dụng cả. Mấy thứ này mà đặt trước mặt Ngọc Đường Xuân thì còn chẳng được coi là pháp khí. Chỉ dựa vào mấy kẻ này mà cũng dám ra ngoài bắt ma à?
Lá gan không phải chỉ lớn bình thường thôi đâu.
Tiền Nhị lập tức trợn tròn mắt, gã suốt ngày đi lừa người ta, thế mà cũng có lúc bị người ta lừa. Thứ này còn là do bạn gã bán cho gã chứ đâu? Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình cũng bán cho người ta một chiếc lư hương bằng đồng giả, cứ nghĩ thế thì xem như cũng là hòa.
Nhưng gã lại thay đổi suy nghĩ, cái lư hương kia dù sao cũng không làm ảnh hưởng tới mạng người, cái gương bát quái giả này mà làm sao là mất mạng như chơi, thế nào cũng phải đòi lại món nợ này.
Đạo sĩ là người đầu tiên tỉnh lại. Ông ta chỉ biết rằng trước khi ông ta ngất xỉu, Hạng Vân Độc như thần binh từ trên trời giáng xuống, nếu không ông ta và cô bé này, có khi còn cả mấy người kia nữa đều sẽ phải ở lại chỗ này.
Đạo sĩ đứng dậy, cung kính với Hạng Vân Độc: "Tiền mỗ học nghệ không tinh, khiến người chê cười rồi."
Nói xong, không chờ người nhà họ Bạch tới, ông ta sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi luôn.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chói chang. Thế thì Tiền Nhị không sợ nữa. Gã chạy theo đạo sĩ Tiền gọi đạo trưởng, hỏi ông ta mở động tu luyện ở đâu, về sau có cơ hội đi qua thì cũng có thể tìm người quen.
Đạo sĩ Tiền xua tay với gã, nheo mắt nhìn Hạng Vân Độc một cái, thở dài nói: "Người tài muốn giấu mình thì đến cả những nơi đông đúc nhất vẫn có thể giấu được." Ông ta nói rồi ra khỏi cửa chính tòa nhà nhà họ Bạch, đi luôn.
Tiền Nhị đứng sững một chốc bỗng bừng tỉnh, hiểu ra hóa ra người cứu bọn họ là đội trưởng Hạng!
Gã vẫn chạy theo đạo trưởng Tiền xin địa chỉ liên lạc là để cho bạn gã biết thế nào gọi là đạo trưởng thật sự rồi còn trả được chiếc gương bát quái kia về. Quay lại, gã lo ngay ngáy chạy tới cạnh Hạng Vân Độc, xát tay lên quần áo một hồi rồi lại nắm lấy tay Hạng Vân Độc: "Cảnh sát nhân dân à..."
"Dừng, đừng có làm trò này với tôi." Hiện giờ Hạng Vân Độc đã coi Tiền Nhị như phần tử phạm tội lừa bán thiếu nữ. Anh lạnh lùng lườm Tiền Nhị một cái, khiến Tiền Nhị run bần bật, "Tôi sẽ không để yên việc này đâu."
Tiền Nhị lập tức không dám lấy lòng gì nữa. Gã đi đánh thức Phương Văn Kính và Từ Mậu Hoằng, rồi đỡ vị đại sư đã ngất đi kia dậy, cuối cùng đếm lại một lượt thì chẳng thấy Lão Tôn đâu cả.
Lẽ nào Lão Tôn đã trở thành vật tế cho ma nữ rồi...
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, mấy người đi khắp khu nhà tìm Lão Tôn, đi mấy vòng mới phát hiện Lão Tôn đang ngã rạp trước một cây khô trong sân, bị mọi người đánh thức vẫn cứ u u mê mê.
Mấy người họ hỏi đêm qua ông ta ở đâu, ông ta không nhớ được gì, nhưng vẫn còn nhớ chuyện uống rượu nghe hát kịch.
Nhân lúc trong sảnh không có ai, A Kiều lại tới cạnh Hạng Vân Độc, quay sang thăm dò, đôi mắt tròn xoe nhìn Hạng Vân Độc chăm chăm: "Anh giận rồi à?"
Hạng Vân Độc từng tự nhủ rằng mình không thể tha thứ cho cô như thế được, nhưng bị cô quay sang nhìn như vậy, quai hàm lại siết chặt.
"Đừng tức giận, được không?" A Kiểu đẩy đẩy anh, kéo tay anh, gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh. Hạng Vân Độc không sợ buồn sợ nhột, nhưng lúc này lại thấy một cảm giác tê tê buồn buồn từ lòng bàn tay đi thẳng vào tim.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
A Kiều thấy anh vẫn còn nghiêm mặt, cũng chẳng biết phải làm gì mới được, quyết định lúc về lại giả vờ đau đầu thêm lần nữa.
Mọi người lục tục quay lại ngôi nhà lớn của nhà họ Bạch. Đầu tiên, người hầu tới, thấy cổng mở rộng, còn cho rằng những người này cũng giống với hai nhóm người lần trước, trời vừa sáng đã biến mất tăm mất tích, lúc vào trong mới nhận ra trong sảnh toàn người là người thì cảm thấy vô cùng mong đợi, có khi tòa nhà này ổn rồi, không bị ma ám nữa.
Bởi ban đêm, tòa nhà nhà họ Bạch bị ma ám đến mức đáng sợ, có mấy người hầu đã nói thẳng ra mình bị mời đi "uống rượu mừng", bà hai nhà họ Bạch còn đứng cách cửa sổ chính mắt nhìn thấy nhưng mà tang lễ vẫn phải tiến hành ở nhà tổ, đây là di nguyện của mẹ, nên lần này mới phải mời hết nhóm người này tới nhóm người khác.
Vừa đi vào cửa, ánh mắt bà ta đã dừng lại trên người Hạng Vân Độc và A Kiều. Tất cả những người còn lại đều trông có vẻ mệt mỏi uể oải. Dù sao thì làm sao có thể không mệt mỏi uể oải cho nổi, kiễng chân đi cả đêm, đùi nhức mỏi, đều ngồi đó không đứng dậy nổi.
Bà hai nhà họ Bạch vẫn cứ muốn hỏi: "Xin hỏi, là vị đại sự nào siêu độ cho linh hồn bà cụ ạ?" . Truyện Võng Du
Bọn họ đều tưởng rằng bà cụ nhà họ Bạch chết rồi mới khiến cho tòa nhà loạn lên, căn bản cũng chưa từng nghe nói nhà họ Bạch từng có một bị nhị di nãi nãi làm nghề hát tuồng.
Tiền Nhị giờ chỉ chăm chăm muốn nịnh nọt A Kiều và Hạng Vân Độc, sợ người khác cướp công bà cô nhỏ của gã, lập tức lên tiếng: "Chuyện đêm qua cứ để tôi kể lại kỹ càng cho bà đi."
Những người xung quanh đúng là không biết rõ được như gã, gã kể hết từ đầu đến cuối chuyện A Kiều trấn áp được ma nữ trên sâu khấu kịch như thế nào, rồi lại tìm được quan tài của bà cụ nhà họ Bạch ra sao, rồi lại gọi bà cụ nhà họ Bạch dậy như thế nào.
Ánh mặt trời hắt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong phòng, chiếu lên câu đối trong sảnh nhà họ Bạch.
"Hội đào hoa chi phương viên, tự thiên luân chi nhạc sự." (Ý chỉ chuyện vui, con cháu đầy đàn, gia đình hạnh phúc)
Bà hai nhà họ Bạch càng nghe càng xấu hổ, ngồi trước sảnh đường tràn ngập ánh sáng, sợ thì vẫn sợ nhưng ít nhất là vẫn có thể cầm lấy Phật châu trên cổ tay lần đi lần lại, đến lúc nghe được bí mật của nhà họ Bạch, sắc mặt bà ta thay đổi.
Trong những người đang ngồi ở đây, chỉ có Hạng Vân Độc và A Kiều là nghe thấy những lời cuối cùng của bà cụ nhà họ Bạch, Tiền Nhị đương nhiên không biết, đạo sĩ không nói với gã. Nhưng Tiền Nhị rất khôn khéo, lướt qua chuyện ân oán giữa bà cụ nhà họ Bạch và Ngọc Đường Xuân, để lại mặt mũi cho nhà họ Bạch.
Tiền Nhị nói hết lời bèn cung kính đẩy Hạng Vân Độc ra: "Vị... vị Hạng tiên sinh này là người hôm qua đã phá mê cục, cứu chúng tôi trong lúc hiểm nguy, cũng là người siêu độ cho linh hồn bà cụ."
Bà hai nhà họ Bạch nhìn Hạng Vân Độc. Nhìn bề ngoài, anh không hề giống với mấy vị cao nhân đạo sĩ nhưng anh đứng đó, mặt lạnh lùng lại vô cùng có sức thuyết phục, ở đây cũng chẳng có ai phản đối, bà ta gật đầu: "Các vị đều đã vất vả lắm rồi, nếu như tòa nhà này không xảy ra chuyện gì nữa thì những lời tôi nói ban đầu đều có giá trị cả."
Nhà họ Bạch giàu có nhưng cũng không phải vung tiền như rác, mấy người không làm được chuyện gì thì chỉ được chút tiền công tới đây một chuyến.
"Người câm" bị thương, sau lưng có một vết móng tay, chọc thành một cái lỗ, đã được hòa thượng đưa đến bệnh viện, phần của anh ta có thêm ít tiền thuốc men.
Đến lượt Hạng Vân Độc và A Kiều, Hạng Vân Độc lắc đầu: "Không cần, đây là chức trách của tôi."
Chỉ có mình A Kiều biết anh nói thật nhưng bà hai nhà họ Bạch thấy vậy lại càng lấy làm kính trọng, cung kính nói: "Chúng tôi vẫn cứ phải đưa, Hạng tiên sinh tới đây, đường xá xa xôi, dù sao cũng phải lấy chút tiền đi lại."
Hạng Vân Độc vẫn không chịu nhận như trước, nói với bà ta: "Nỗi oán hận thứ nhất của Tạ Phinh Chi là sau khi chết không được vào khu mộ của nhà họ Bạch, nỗi oán hận thứ hai là không có ai nhặt xác, hồn phách của cô ta không còn nữa, có muốn nghe theo tâm nguyện của cô ta để lập mồ hay không là quyết định của các vị."
Bà cụ nhà họ Bạch là người có oán báo oán, có thù báo thù nên cũng phạm phải tội nghiệt. Lập mồ cho Tạ Phinh Chi, hoàn thành tâm nguyện cho cô ta, hóa giải oán hận cho cô ta thì cũng có thể khiến cho bà cụ nhà họ Bạch được giảm bớt chút trừng phạt ở chốn Âm Ty.
"Về phần bà cụ nhà họ Bạch, bà ấy hy vọng có thể được chôn bên cạnh con gái mình là Bạch Hoài Trăn, bảo các vị mau đưa bức họa tới bên cạnh linh vị của bà ấy."
Đây là những lời muốn nói cuối cùng của hai người họ trước khi vào Hoàng Tuyền, Hạng Vân Độc không quan tâm giữa hai người phụ nữ này từng có những ân oán gì, nói lại toàn bộ cho bà hai nhà họ Bạch một cách rõ ràng.
Trong đó có một số việc mà bà cụ nhà họ Bạch lúc sinh thời đã căn dặn, mọi người đều biết trên mình còn có một người chị cả, nhưng tới năm tuổi đã bị bệnh qua đời, mẹ họ luôn giữ ảnh chụp lúc người chị này còn nhỏ, mỗi năm lại mời người tới vẽ tranh truyền thần, đặt bên cạnh ảnh gia đình.
Lần này, bà cụ thấy mình sắp tới lúc nên đã nhờ người ta vẽ cả mình và con gái lên một bức tranh, bảo người nhà phải dùng bức tranh này để thờ.
Bà hai nhà họ Bạch gật đầu: "Bức tranh đã được mang tới đây rồi."
Nói rồi, bà ta sai người hầu lấy bức tranh ra, đó là một bức tranh truyền thần, vẽ rất tỉ mỉ, tinh xảo.
Trong bức tranh, bà cụ nhà họ Bạch vẫn còn trẻ, Bạch Hoài Trăn mặc váy áo màu hồng thêu hoa cỏ, bươm bướm, chơi đùa bên cạnh mẹ mình. Màu sắc của bức tranh rất hài hòa, người trong tranh một người hiền hòa, một người hoạt bát, thể hiện được tình yêu thương dành cho con gái của bà cụ nhà họ Bạch.
Bà hai nhà họ Bạch đưa bức tranh tới trước bài vị rồi đốt cho mẹ mình một nén hương, nói với bà ta rằng di nguyện của bà ta đã được hoàn thành. Còn chuyện của vị nhị di nãi nãi kia của nhà họ Bạch thì phải bàn với người nhà.
Bà hai nhà họ Bạch thấy Hạng Vân Độc thật sự có khả năng nên tăng tiền công cho anh nhưng nói thế nào Hạng Vân Độc cũng không chịu nhận tiền, Tiền Nhị còn thấy tiếc rẻ thay cho anh, định nhờ A Kiều khuyên nhủ Hạng Vân Độc.
"Một tháng lương của đội trưởng Hạng thì được bao nhiêu chứ, nhà họ Bạch vừa chi tiền đã là con số này, bằng với tiền cậu ấy làm năm sáu năm cơ đấy, sao cứ không chịu nhận tiền cơ chứ!" Tiền Nhị chỉ hận số tiền kia chẳng phải là đưa cho gã, dù không phải của mình cũng thấy tiếc.
A Kiều nắm ngay được điểm mấu chốt, cô hỏi: "Hạng Vân Độc nghèo lắm à?"
Tiền Nhị nghĩ ngợi một chút: "Dù sao cũng không giàu, tôi thấy với chỗ tiền lương ít ỏi đó thì nếu muốn mua nhà ở Giang Thành thì cũng phải dùng đến hai ba mươi năm ấy."
A Kiều trợn tròn mắt, mặt kinh ngạc, hóa ra Hạng Vân Độc nghèo thế!
Hạng Vân Độc nghèo thế mà còn không chịu nhận tiền của bà hai nhà họ Bạch, anh không chịu để lại cách thức liên lạc, nói lời từ biệt với bà hai nhà họ Bạch rồi đưa con người chuyên gây sự là A Kiều về nhà, định trên đường đi phải răn dạy cô một hồi.
Cậu chủ Bạch bước tới, cản A Kiều lại: "Cô Trần, chúng ta trao đổi cách thức liên lạc được không?"
Ánh mắt Hạng Vân Độc dừng lại trên người cậu chủ Bạch rồi nhìn một lượt, tô son trát phấn, chẳng có vẻ gì là người tốt, duỗi tay đặt lên vai A Kiều: "Không được."
...
Cậu chủ Bạch vừa định nói liên quan gì đến anh, ánh mắt của bà hai nhà họ Bạch đã quét tới, anh ta lại nhìn Tiền Nhị, muốn biết cách thức liên lạc của A Kiều từ chỗ Tiền Nhị.
Hạng Vân Độc nhẹ nhàng lườm Tiền Nhị một cái, Tiền Nhị vội vàng cúi đầu xuống, có cho bao nhiêu tiền gã cũng không dám nữa.
A Kiều chẳng có phản ứng gì, cô nắm chặt cánh tay Hạng Vân Độc, ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy lòng: "Hạng Vân Độc, anh đừng sợ, em giàu lắm, về sau em nuôi anh nhé."
Danh sách chương