Mời chứ!

Editor: Iris N

A Kiều vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạng Vân Độc đã biết anh định nói gì, nhân lúc anh còn chưa bắt đầu, cô cũng tỏ ra nghiêm túc: "Chúng ta đi tìm Hàn Cương đi! Ba con ma kia nhất định sẽ còn xuất hiện."

Giờ không còn gì phải thắc mắc xem bọn chúng liệu có còn hại người hay không nữa. Lệ quỷ gặp được máu tươi sẽ không kiềm chế nổi bản tính, nhất định sẽ tiếp tục hại người, hiện giờ trời còn chưa tối, đến tối thì còn nguy hiểm nữa.

Cũng may ba con lệ quỷ đó phát cuồng trong tòa nhà số 8, không có biện pháp đặc biệt thì không thể ra khỏi tòa nhà.

"Tìm... Hàn Cương á?" Hạng Vân Độc nhìn cô, giờ A Kiều mới nhớ ra hình như cô đã quên không kể cho Hạng Vân Độc về chuyện Hàn Cương được lên làm quỷ sai.

Cô chớp mắt nhìn Hạng Vân Độc, thì thầm: "Bởi khi còn sống Hàn Cương làm nhiều việc tốt nên được địa phủ đặc cách đề bạt lên làm quỷ sai ở Giang Thành."

...

Hạng Vân Độc chấp nhận sự tồn tại của thế giới mới, nhưng mà cái thế giới mới này vẫn liên tục làm thay đổi thế giới quan của anh.

Anh hơi khép mắt lại, vốn tưởng rằng A Kiều chỉ có một đôi mắt nhìn thấu âm dương, nhưng giờ anh lại cảm thấy cô không đơn giản như thế.

"Vậy chúng ta tìm Lão Hàn thế nào bây giờ?" Hạng Vân Độc không rõ lắm. Có phải Lão Hàn cũng sẽ giống như những siêu anh hùng trong phim điện ảnh, gọi một tiếng sẽ xuất hiện luôn không?

Thật ra A Kiều cũng không biết cái này, cô chưa từng giao tiếp với quỷ sai trên dương gian bao giờ, nghĩ ngợi rồi nói: "Tới nhà anh ta."

"Căn hộ của Lão Hàn cho thuê rồi." Đó chính là căn nhà ở khu tập thể kia, Quan Tú Mai quyết định cho thuê căn hộ, tiền thuê sẽ được giữ lại rồi sau này để lại cho Quan Hiểu.

Quan Tú Mai còn nói: "Tiền này để dành cho Hiểu Hiểu vào đại học rồi dùng, coi như Lão Hàn chu cấp sinh hoạt phí cho con bé."

Căn hộ đã có người khác vào ở, Lão Hàn làm sao ở đó được nữa.

A Kiều thở dài thườn thượt, nhìn Hạng Vân Độc: "Đương nhiên là phải tới mộ tìm anh ta rồi."

Nhà là chỗ người sống, mộ là nơi ma ở, đương nhiên là phải tới mộ anh ta, châm một ít hương, đốt một ít tiền giấy, cẩn thận hơn nữa thì đem cả ít rượu thịt, dù sao cũng là tới nhà người ta chơi.

Lão Hàn được chôn ở một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, hiện giờ đi luôn cũng hơi gấp nhưng chuyện này không thể trì hoãn. Hạng Vân Độc đứng dậy ngay lập tức, ra đầu ngõ mua hai cân thịt thủ lợn, một bình rượu trắng.

Anh còn cầm theo ít hương nến và tiền vàng, may mà từ ngày A Kiều tới nhà anh ở, nhà chưa bao giờ thiếu mấy thứ này.

A Kiều lặng lẽ thở phào một hơi, thực sự cô vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào đâu. Cô nắm chặt miếng huyết ngọc trước ngực, liên tục gọi tên Sở Phục nhưng Sở Phục vẫn nằm trong huyết ngọc, không hề nhúc nhích.

Trời đã về chiều mà còn phải đi đường xa như thế, tài xế không muốn đi lắm: "Chỗ đấy cũng vắng vẻ, nếu không thì tôi chờ cô cậu, dù sao cô cậu cũng khó mà gọi được xe."

Chiều đi thì chẳng sao, nhưng chiều về mà phải chạy xe không một quãng đường xa như thế thì cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn của người ta.

"Được." Hạng Vân Độc đồng ý luôn, vốn chỗ đó cũng khó bắt xe thật.

Giờ này không phải ngày lễ ngày Tết gì mà lại tới nghĩa trang, nhất định là nhà có người mới mất. Suốt dọc đường đi, tài xế giữ im lặng, đưa bọn họ tới nơi liền xuống xe hút thuốc.

Nghĩ trang của Lão Hàn do Quan Tú Mai lựa chọn, xa thì cũng xa thật nhưng được cái yên tĩnh thanh bình, khoảng cách giữa các mộ với nhau cũng xa, có nhiều cây xanh, còn có một con sông chảy qua, giá cũng không thấp, coi như là một căn nhà tốt cho người âm.

Trời bắt đầu tối, tài xế chờ ngoài cửa nghĩa trang, bên trong im phăng phắc, Hạng Vân Độc nói với A Kiều: "Đừng sợ, chúng ta có hai người rồi."

A Kiều liếc mắt nhìn anh một cái, cái gì mà hai người chứ, cả nghĩa trang chỉ có một người là anh thôi.

Trong mắt Hạng Vân Độc, nghĩa trang này vô cùng yên tĩnh nhưng trong mắt A Kiều, cả nghĩa trang đang ầm ĩ, có người già, có trẻ nhỏ, còn có cả chó mèo, chẳng khác gì một khu nhà bình thường, bọn họ ở đó với nhau, cùng sống một cuộc sống bình yên.

Ban đầu A Kiều cũng chẳng có cảm giác gì nhưng nhìn thấy những tấm bia mộ kia, nghĩ đến chuyện không biết mình được chôn ở đâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thẫn thờ.

Ai cũng có chốn về, chỉ có mình cô là không có, trước mộ cũng căn bản chẳng có ai thắp hương. Lưu Triệt chôn cô ở đó chính là để đẩy cô đi thật xa, đương nhiên sẽ không cúng bái gì.

Hay là cô đi tìm xem mộ mình ở đâu rồi tự đốt một ít tiền giấy cho mình nhỉ?

Bia mộ Hàn Cương được đặt ở một chỗ rộng rãi, đúng là Quan Tú Mai đã tìm cho anh ta một chỗ ở tốt, trước mộ anh ta có hai bình hoa bằng đá, một trái một phải, trong bình còn cắm hoa tươi.

A Kiều dùng mũi hít một hơi, bó hoa có mùi thuộc về Quan Hiểu. Hóa ra đây là hoa con gái anh ta mang tới, thảo nào phải liên tục được bổ sung ngưng lộ đới châu để giữ hoa được tươi tốt, nhất định là Hàn Cương cho vào.

Hạng Vân Độc lấy bát đũa dùng một lần ra, đặt thịt thủ lợn lên, đổ hai chén rượu trắng rồi lại châm một điếu thuốc. Điếu thuốc kia vẫn giống như lần trước, cháy được một phần ba là tắt.

Hạng Vân Độc biết Lão Hàn đang ở đây nhưng không biết phải nói với anh ta thế nào, nghĩ ngợi rồi ngồi xuống nền đất.

"Nhà số 45 đường Linh Đốn, tòa nhà số 8, căn hộ số 1804 có ba người bị hại, sau đó biến thành lệ quỷ." Từ trước đến nay Hạng Vân Độc chưa bao giờ nói chuyện với Lão Hàn về những vụ án kiểu này, cũng không biết nói cho cùng Lão Hàn có nghe thấy, nhìn thấy không.

Thuốc lá vừa mới được châm lên, Lão Hàn đã xuất hiện, anh ta trồi từ dưới mộ lên, nhìn thấy thịt thủ lợn và rượu trắng, một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt gầy gầy. Nghe Hạng Vân Độc nói thế, anh ta nhíu mày.

A Kiều nhìn Lão Hàn, nói rất hùng hồn: "Anh là quỷ sai ở Giang Thành, trong thành phố có lệ quỷ hại người, anh có thể bỏ mặc như thế sao? Đến đêm nay thể nào cũng có chuyện!"

Hạng Vân Độc vốn chỉ có thể nhìn thấy A Kiều nói chuyện với không khí. Sau đó trước mắt anh bỗng tối sầm lại, rồi lại sáng bừng lên, anh thấy Lão Hàn đang ngồi trước mặt mình, gật đầu với anh: "Nói kỹ xem nào."

Cái câu nói kỹ càng xem nào này giống y hệt như những lần họ thảo luận về vụ án trước đây.

Hạng Vân Độc giải thích lại một lượt từ đầu đến cuối sự việc, Lão Hàn cau mày, ba con ma bị tượng Phật trấn áp mà lại có thể đập vỡ áp chế, còn có thể hóa hình trước mặt con người, chúng là những con ma cực kì mạnh mẽ, đáng sợ.

"Giờ đi luôn thôi, việc này không trì hoãn được." Hàn Cương nói, liếc nhìn A Kiều một cái. Đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa nhìn ra được A Kiều rốt cuộc là kiểu người gì nhưng anh ta biết miếng huyết ngọc trước ngực cô đang giam giữ một con ma rất ghê gớm.

"Anh, anh có làm được không đó?" A Kiều nhăn nhó, cô hơi lo lắng. Hàn Cương mới lên làm quỷ sai được có mấy ngày, trong khi mấy con ma kia đã hóa thành lệ quỷ được nhiều năm rồi, sợ Hàn Cương không đánh lại được chúng nó.

Hàn Cương nhìn vẫn cứ hiền lành như trước nhưng anh ta lại xách một bộ xích sắt từ đằng sau ra, A Kiều vừa nhìn thấy đã lùi lại phía sau một bước.

Chỉ cần là ma thì chẳng ai xa lạ gì với bộ xích sắt này, xích sắt này đã kéo không biết bao nhiêu vong hồn về cõi U Minh, trên đó dính đầy sự không cam lòng, hối hận và đau đớn của ngàn vạn vong hồn, lệ quỷ bình thường không thoát khỏi nó được.

A Kiều nhìn thấy xích sắt, trái tim của một con ma trong cô không thể nào không đập thình thịch, co vào sau lưng Hạng Vân Độc một chút.

Hạng Vân Độc hỏi Hàn Cương: "Anh có cần giúp đỡ không?" Một chọi ba, Hạng Vân Độc còn không chắc là anh có thắng được hay không, Lão Hàn đã nghỉ làm rồi, chuyển sang làm quỷ sai, cũng chẳng biết có đánh thắng được cả một nhà ba người kia không nữa.

Hàn Cương cũng nhăn nhó, anh ta nói: "Vừa mới họp xong, cơ bản là phải cắt giảm nhân sự, mọi người đều bận cả rồi." Cấp trên còn đang mở cuộc họp, nghiên cứu xem có nên thuê thêm một số nhân viên ngoài biên chế để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt này hay không...

...

Chết rồi thì đời vẫn cứ là đời, giống như Hàn Cương bây giờ, anh ta đang phải xử lý đống hỗn độn mà quỷ sai trước đó để lại.

Trời sắp tối đến nơi, một người hai ma ra khỏi nghĩa trang. Pháp thuật Hàn Cương thi triển trên người Hạng Vân Độc vẫn chưa tan. Giờ anh mới thấy hóa ra nghĩa trang tưởng như yên tĩnh này lại đông đúc ầm ĩ y như một cái công viên giải trí. Anh liếc nhìn A Kiều, hóa ra trong mắt cô thế giới trông như thế này.

Đang cảm khái trong lòng, A Kiều đã kiễng chân ghé vào tai anh, khẽ thì thầm: "Đừng có trả lời bừa, nếu không họ sẽ theo anh về nhà đó." Nếu anh trả lời có nghĩa là đồng ý, họ sẽ không sợ ánh sáng vàng trên người anh nữa.

Hạng Vân Độc nhìn điệu bộ nghiêm túc của cô, nén cười: "Được."

Tài xế chạy thẳng tới số 45 đường Linh Đốn. Toàn bộ tầng 18 của tòa nhà số 8 đã bị niêm phong. Cư dân nghe nói hóa ra tội phạm bị truy nã lại trốn trong khu nhà, thậm chí còn ẩn nấp tới mười mấy ngày trong đó, xúm lại vây quanh công ty bất độc sản, nhất định phải có được câu trả lời thích đáng.

Cậu thanh niên môi giới nhà đất đã cung cấp tin tình báo cho Hạng Vân Độc đang đứng giữa đám đông phát danh thiếp, khuyến khích mọi người chuyển nhà, chuyển sang khu nhà khác an toàn hơn.

Trời đã tối hẳn, tòa nhà số 8 lại chẳng có mấy hộ sáng đèn.

Các gia đình khác đã vội vàng đi chỗ khác trốn, vụ án giết cả nhà đã là chuyện của mấy năm trước rồi, tội phạm bị truy nã mới thật sự khiến họ sợ hãi, có nhà tới nhà họ hàng ở, có nhà đi thẳng khách sạn.

Ba người tới trước cửa cầu thang lên tầng 18. Hàn Cương nhìn thần giữ cửa đứng trước cửa, tuy rằng mép giấy đã cong lên nhưng vẫn không có vấn đề gì, thần giữ cửa hai bên vẫn giữ vững vị trí công tác, lệ quỷ vẫn ở bên trong, chưa chạy thoát được.

Nghĩ tới chuyện ban ngày đã thấy rùng cả mình nhưng đứng lại trước cánh cổng này, Hạng Vân Độc vẫn quyết định đi vào, A Kiều sợ hãi, liên tục xua tay, chắn trước mặt anh: "Không được! Anh không được vào!"

Anh bị thương rồi, nhất định không thể mạo hiểm lần nữa được.

Hạng Vân Độc giơ cánh tay không bị thương, vỗ nhẹ lên đầu A Kiều: "Không sao đâu." Anh không thể để Hàn Cương vào đó một mình, anh đã làm việc này một lần rồi, làm lần nữa cũng chẳng vấn đề gì.

A Kiều tức tối nhưng không làm gì được, đành phải đi theo anh, vuốt nhẹ lên bó tóc Mạnh Bà trên cổ tay. Sở Phục là đồ tồi, đợi giải quyết xong chuyện này, thế nào cũng phải mắng cho nàng ta một trận!

Họ lại đi vào căn hộ số 1804.

Hàn Cương vào trước. Vừa đi vào phòng, anh ta vừa rung bộ xích sắt trong tay lên, căn nhà âm u kinh dị ban ngày, nơi từng xảy ra án mạng, lúc này chẳng khác gì một căn nhà bình thường.

A Kiều ngưng tụ một luồng gió lốc trong tay, chuẩn bị đợi ba con ma kia xuất hiện sẽ ra tay trước.

Ai mà ngờ được đối mặt với Hạng Vân Độc và A Kiều, ba con ma còn vô cùng kiêu ngạo mạnh mẽ, vậy mà vừa thấy xích sắt đã lập tức co cụm lại thành một đám đen xì, hai cái bóng đen nhỏ hơn một chút xúm lại quanh cái bóng đen lớn nhất.

Hàn Cương rung xích sắt lên. Anh ta còn chưa kịp xưng tên, ba bóng đen kia đã tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, tự chui vào xích, Hàn Cương cuốn xích lại, nói với Hạng Vân Độc: "Anh sẽ áp giải bọn họ về phục mệnh."

Đơn giản thế thôi à? Dễ dàng vậy sao?

Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, mấy con ma mạnh mẽ ghê gớm khi nãy vừa thấy quỷ sai đã cúi đầu nhận tội. Tuy vậy anh cũng không quên tại sao những kẻ này lại biến thành ma, anh nói: "Thế vụ án giết cả nhà này cứ không phá được như thế sao?"

Người chết rồi sẽ biến thành ma, chịu sự trừng phát ở âm phủ, nhưng đó là chuyện ở âm phủ. Anh vẫn luôn muốn bắt được hung thủ để hung thủ phải trả giá đắt cho hành vi phạm tội của mình ở dương gian.

Hàn Cương vui mừng nhìn anh. Hạng Vân Độc là học trò của anh ta nhưng chẳng bao lâu đã vượt qua cả thầy, anh ta luôn tự hào về người học trò này. Hiện giờ xem ra anh thật xứng đáng với sự tự hào của anh ta.

"Hoàng Tuyền có đạo lý của Hoàng Tuyền, luật pháp âm ty không có ngoại lệ, ba con lệ quỷ này sẽ phải bị trừng phạt về hành vi sau khi chết của mình. Tuy vậy lúc còn sống bọn chúng đã bị hại, cũng phải đòi công bằng." Lão Hàn gật đầu với Hạng Vân Độc, "Cậu yên tâm đi, anh sẽ còn tới tìm cậu."

Nói rồi anh ta lấy thẻ quỷ sai trong túi ra, mở cửa Hoàng Tuyền.

Cửa vừa mở ra, gió Hoàng Tuyền thổi qua, A Kiều hơi co người lại, ngọn gió quen thuộc này khiến cả người cô lạnh ngắt, Hàn Cương kéo ba con ma vào trong đó.

Lúc cánh cửa đóng lại, dù chỉ trong một thời gian ngắn như chớp mắt, Hạng Vân Độc đã nghe thấy tiếng ma quỷ khóc lóc ở Hoàng Tuyền. Hóa ra sau khi con người chết đi thực sự có Hoàng Tuyền.

A Kiều thấy cửa đóng lại mới dám ôm tim đi ra từ phía sau Hạng Vân Độc, cô rất sợ trận gió Hoàng Tuyền này lại kéo cô về.

Lúc cô vẫn còn sợ hãi, Hạng Vân Độc xoa đầu cô: "Nào, đi ăn."

A Kiều lập tức nhớ ra giờ cô là một con ma giàu có rồi, phải mời Hạng Vân Độc ăn một bữa mới được, cô vỗ nhẹ vào túi tiền, nói với Hạng Vân Độc, đầy vẻ kiêu hãnh: "Hôm nay em mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì cũng được!"

Cuối cùng họ đi ra đầu ngõ ăn cơm thịt vịt, đó cũng là tiệm bán hoành thánh súp vịt lần trước. Thịt ức vịt mềm mại được xắt mỏng, xếp lên bát cơm, đồ ăn kèm vẫn là lòng vịt xào giá đỗ.

Hạng Vân Độc còn gọi thêm hai phần thịt vịt, rồi mua một cốc dâu kem phô mai lớn cho A Kiều, đó là trà dâu tây thêm kem phô mai bên trên, cũng không biết gì sao mấy cô gái lại yêu thích món này đến vậy, anh phải đợi rất lâu.

A Kiều cắm đầu vào ăn như thể muốn úp mặt vào bát tới nơi. Hạng Vân Độc nhìn cô ăn. Tay anh không tiện lắm nên chỉ trộn thịt vịt mềm không xương với cơm, ăn một lèo là no.

Bữa ăn này rất tiết kiệm, hai người ăn rất nhiều đồ ăn mà chưa mất đến một trăm đồng, A Kiều rút một tờ tiền màu đỏ ra, hào phóng trả tiền rồi nói với Hạng Vân Độc: "Em có tiền rồi, sau này em mời anh ăn cơm."

Hạng Vân Độc nhìn cô cười, đầy vẻ nuông chiều. Anh biết A Kiều không muốn nói nhiều. Nếu cô không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, coi cô như một cô gái bình thường.

A Kiều ăn uống no nê, vừa về nhà vừa tắm mình trong ánh trăng. Tâm trạng cô rất tốt, thậm chí còn đóng gói một ít thịt vịt mang về cho Hắc Tử ăn thêm. Cô nhảy nhót tung tăng ở phía trước, Hạng Vân Độc chậm rãi đi phía sau.

Di động trong túi bỗng reo lên, anh nhận điện: "Alo?"

Giọng nói của Khương Thần phát ra: "Đội trưởng Hạng! Trương Phong chạy thoát rồi!"

Trương Phong bị thương nặng nhưng lại vô cùng nguy hiểm, hai chân hai tay bị còng trên giường bệnh, vậy mà hắn có thể kéo đứt cả xích sắt, đánh gục người cảnh sát trông giữ ở đó rồi trốn thoát khỏi bệnh viện.

Hạng Vân Độc có linh cảm trong lòng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. A Kiều đang ngâm nga một bài hát, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà. Cô đột nhiên bị kéo vào trong cửa, Hạng Vân Độc sải bước đi tới, dùng cánh tay bị thương chặn cửa lại.

Bên trong cánh cửa, "Trương Phong" quay sang nhìn Hạng Vân Độc nhếch môi cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện