Phát tài!

Editor: Iris N

Hạng Vân Độc còn phải tới cục cảnh sát. Để cô một mình, anh không yên tâm cho lắm.

Nhưng A Kiều lại chẳng có vấn đề gì với việc phải ở một mình, cô cầm chiếc túi nhỏ, chuẩn bị tới chỗ Tiền Nhị để bán ít đồ chôn cùng, sao đó định tới tìm Hồ Dao chơi một lúc.

Cô đã lên kế hoạch đầy đủ cả rồi.

Nhưng mà những chuyện này thì sao có thể nói cho Hạng Vân Độc, cô kiếm cớ: "Em muốn ra ngoài mua sắm một chút."

Hạng Vân Độc cân nhắc rồi đưa cô tới chỗ giao lộ gần cục cảnh sát, nói với cô: "Bữa trưa mà có thời gian rảnh thì tôi đưa em đi ăn."

A Kiều hứa rằng mình sẽ không đi lung tung, chỉ loanh quanh trong trung tâm thương mại trên phố này thôi nhưng Hạng Vân Độc vừa phóng xe đi, cô đã bắt một chiếc taxi, đưa danh thiếp của Tiền Nhị cho tài xế.

Lúc Hạng Vân Độc tới được cục cảnh sát, tiểu đội đang được phân công nhiệm vụ, chuẩn bị xuất phát.

Tất cả mọi người ai cũng biết đội trưởng cũ giờ chỉ ngồi không, không được làm gì. Cả một đám đều ức chế trong lòng. Đội trưởng Cung mới tới này có phong cách làm việc hoàn toàn khác với đội trưởng Hạng, đúng là đồ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [1]. Mọi người làm việc dưới sự chỉ huy của anh ta mà chẳng thể nào quen cho nổi.

[1] Rối loạn ám ảnh chưỡng chế (OCD) một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. Thường dùng để chỉ người quá nguyên tắc, cố ép mọi thứ vào khuôn khổ một cách cứng nhắc.

Cung Luật đã tới từ lâu, anh ta thấy Hạng Vân Độc đến muộn như thế, liếc anh một cái rồi tiếp tục phân công công việc. Hai người một đội tiến hành điều tra, giữ liên lạc với phân cục ở các khu, thề phải bắt được tên tội phạm truy nã đã chạy trốn tới Giang Thành kia về quy án.

Sau khi công bố nhiệm vụ, anh ta nhìn Hạng Vân Độc: "Đội phó Hạng ngồi trực ở cục cảnh sát, có chuyện gì thì phải kịp thời liên lạc. Hồ sơ vụ án cũ ngày hôm qua mà có manh mối gì thì phải kịp thời thông báo."

Tiểu Chu là người đầu tiên không kìm nén nổi: "Đội trưởng Cung, những vụ án chết đó mà chỉ đọc hồ sơ không thì tìm được manh mối mới gì chứ, đến thần tiên cũng không phá được." Những hành vi gây án nghiêm trọng cần phải bị truy tố nhưng mọi người ai chẳng ngầm hiểu với nhau rằng sau một thời gian nhất định, tỷ lệ phá án thật sự quá thấp.

Huống hồ cứ coi như phát hiện manh mối đi, thì đó cũng là phát hiện của đội trưởng Hạng, việc gì phải kịp thời thông báo cho Cung Luật? Để anh ta cướp công chắc?

Hạng Vân Độc đưa mắt nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu lập tức im tịt. Mọi người đều hiểu ý anh, công việc trước mắt mới quan trọng, mấy chuyện vặt vãnh này để sau này nói sau.

Cung Luật nhìn các thành viên trong đội một lượt. Những người trước mặt vẫn chỉ phục Hạng Vân Độc. Dù anh ta là người được tổng cục điều tới đây, những người này vẫn không phục anh ta, không lập uy không được.

Mọi người ai cũng có nhiệm vụ của mình, Hạng Vân Độc lại tiếp tục ngồi xem hồ sơ vụ án. Lật trong đống hồ sơ vụ án ngồn ngộn, anh rút tập hồ sơ về vụ án ở số 45 đường Linh Đốn, mở ra, đọc kỹ.

Gia đình bị hại không phải người quê gốc ở Giang Thành mà là từ nơi khác chuyển tới, mới tới Giang Thành không lâu, tiền cho vay mua nhà còn chưa chả hết. Sau khi gia đình ba người này gặp nạn, cảnh sát còn phải mất một thời gian mới tìm được người thân của bọn họ.

Nhưng mà thời cơ gây án của hung thủ này vừa chuẩn. Nhà 1804 chỉ có một nhà sát vách là 1803, hung thủ chọn đúng thời điểm cả gia đình bên nhà 1803 đi du lịch, giết chết cả gia đình ba người bằng phương thức vô cùng dã man.

Ông chủ nhà ngã gục ngay ở phòng khách cửa, bà chủ nhà bị giết hại trong phòng bếp. Còn đứa con của gia đình này, một bé trai mới bảy tám tuổi, theo dấu vết để lại trong hiện trường thì hung thủ đã lôi đứa bé từ dưới sô pha ra rồi giết hại một cách tàn nhẫn.

Mãi tới khi gia đình bên nhà số 1803 đi du lịch trở về, phát hiện ra có mùi hôi thối bốc ra từng nhà bên cạnh, lúc này mới có người gọi tới công ty bất động sản và báo cảnh sát.

Hiện trường được ghi lại bằng ảnh chụp, máu tràn trên mặt đất, những vết máu đã khô nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Hạng Vân Độc châm một điếu thuốc. Nghĩ đến mấy sinh viên mà người môi giới nhà đất kia đã nhắc đến, anh lên mạng tìm livestream tìm hiểu bí mật của những căn nhà từng xảy ra án mạng. Cuối cùng anh cũng tìm thấy. Tuy lúc tung lên mạng, vị trí cụ thể của căn nhà đã bị đánh mosaic để che đi nhưng nhìn khu nhà, anh đã biết đây là số 45 đường Linh Đốn.

Click mở video rồi xem một lát, Hạng Vân Độc đã biết bọn họ có tổng cộng hai người, trong đó có một người là chủ tài khoản weibo, một người khác chuẩn bị thiết bị, hai người đội mũ gắn đèn đèn nhỏ trên đầu, nhìn trông cũng rất ra dáng.

Từ lúc đi vào khu nhà, chủ weibo đã miêu tả kỹ càng cho khán giả nghe về vụ án giết người này, ngôn từ rất giật gân, còn kể nhiều chuyện về vụ tòa nhà số 8 bị ma ám ra sao sau vụ giết người đó.

Đó đều là những kịch bản quen thuộc trong phim kinh dị. A Kiều rủ Hạng Vân Độc xem phim kinh dị mấy hôm, anh sắp phát chán với những thứ kinh dị kiểu này rồi.

Chờ vào tòa nhà số 8, chủ weibo lại bắt đầu khuấy động không khí, nói trong tòa nhà tối tăm lạnh lẽo, đèn cũng mờ mịt. Thậm chí cậu ta còn lấy cả Phật châu gì đó ra "Cầu Bồ Tát phù hộ!" rồi vừa lải nhải liên tục vừa cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Chủ weibo này vẫn là người mới, đi tới căn nhà xảy ra vụ án vốn để thu hút sự chú ý, có rất ít livestreamer nổi tiếng lại làm chương trình livestream kinh dị, nhưng loại chương trình này lại có rất nhiều khán giả tò mò muốn xem. Cậu ta đi bộ một vòng trên tầng mười tám đã nhận được rất quà tặng ảo.

Hạng Vân Độc ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn họ đi tới trước cửa nhà số 1804, dâng lễ lên cho Bồ Tát ở cửa, còn châm một nén hương. Hai người thành khẩn bái lạy Bồ Tát, khán giả lại càng cảm nhận được bầu không khí kinh dị, đáng sợ ở nơi này, làm gì có ai rỗi việc mà thờ Bồ Tát trên một tầng nhà bỏ không làm gì.

Bởi thế, chủ weibo càng nhận được nhiều quà.

Thực ra những chương trình như thế này đều có tính chất biểu diễn, chỉ có điều hai người này chọn được đề tài hay, lúc diễn có hơi cường điệu thì cũng không gây cảm giác giả tạo.

Tuy vậy, phần sau của livestream này lại tối đen, chỉ có thể nghe được đủ thứ hiệu ứng âm thanh khác nhau và tiếng kêu sợ hãi của hai người họ, không có cảm giác bị đánh sâu vào thị giác nên người xem bắt đầu mắng chửi chủ weibo lừa tiền, không biết xấu hổ.

Sau này, tài khoản weibo đã đăng livestream này đã bị report và block luôn.

Hạng Vân Độc yêu cầu nền tảng mạng xã hội cung cấp thông tin chi tiết vào cách thức liên hệ của chủ weibo, anh muốn hỏi xem rốt cuộc ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, bọn họ phá loại hiện trường vụ án mạng, cần phải tới cục cảnh sát một chuyến.

Tuy nhiên nền tảng này lại từ chối yên cầu của anh, họ nói họ không thuộc sự quản lý của cảnh sát địa phương Giang Thành, có vấn đề gì phải có lệnh từ cục cảnh sát ở thủ đô, họ mới có thể cung cấp thông tin.

Hạng Vân Độc tức đến mức bật cười nhưng đúng là hiện giờ vẫn còn chưa có đủ lý do, nếu muốn báo lên trên thì anh thực sự phải tới đó một chuyến.

Những chuyện rắc rối như thế này sẽ khiến người khác sợ phiền toái nên không đi, nhưng Hạng Vân Độc nhàn rỗi tới mức xương cốt sắp rỉ cả ra rồi nên anh quyết định tới hiện trường chụp mấy tấm ảnh để xem bị phá hoại đến mức độ nào.

A Kiều tới khu bán đồ cổ, đi theo con đường lần trước, tìm tới cửa hàng của Tiền Nhị.

Tiền Nhị đang ngáp dài một cái bỗng lại nhìn thấy A Kiều, gã lập tức nhận ra cô ngay. Vẻ bề ngoài của cô gái này đã hiếm có lắm rồi, lại còn đeo một thứ quý hiếm trên người, làm sao gã không nhớ rõ cho được.

Gã chạy ngay ra cửa đón cô: "Cô Trần, đúng là hôm nay rồng đến nhà tôm, cơn gió nào đã đưa cô tới đây thế này?"

A Kiều không rào trước đón sau gì với hắn: "Không phải là ông muốn mua đồ sao?"

Tiền Nhị biết ngay hôm nay cô tới đây ắt phải có chuyện gì đó. Mới từng ấy tuổi, lại mặc toàn đồ đắt tiền như thế, gã còn tưởng rằng cô sẽ không bán đồ, không ngờ lại bán.

Biết cô tới để nói chuyện làm ăn, Tiền Nhị càng đon đả hơn, dẫn A Kiều vào trong, rót cho cô một ly trà: "Không biết trong tay cô Trần có gì?"

A Kiều sẽ không bán thị nữ tượng gốm. Cô để hai bức tượng lại hầm mộ, mang hai bức tượng ra ngoài. Hai thị nữ này đã đi theo cô rất lâu, rất hiểu ý cô, hơn nữa họ còn đang hầu hạ cô nữa đấy. Hiện giờ, nhân lúc A Kiều và Hạng Vân Độc không có ở nhà, họ đang quét nhà, giặt quần áo, trải giường gấp chăn, vô cùng chu đáo.

A Kiều còn vàng và ngọc trong tay, cô không nói một lời, xòe tay ra, bên trong là một miếng vàng hình móng ngựa.

Tiền Nhị hít vào một hơi, vội vàng kéo cửa cuốn của cửa hàng xuống một nửa, vừa kéo vừa nói: "Bà cô của tôi ơi, thứ này mà cô cũng dám lấy thẳng ra luôn thế à?"

A Kiều nhìn gã đầy vẻ nghi hoặc. Không thì thế nào? Có phải thứ quý giá gì đâu.

Tiền Nhị nhanh chóng quay trở lại bàn, lấy đủ loại thiết bị ra, quan sát, cân đong, sờ vuốt một hồi, kiểm tra miếng vàng tới nửa giờ đồng hồ mới xác định được đây là đồ thật.

Tiền Nhị rất tự tin vào con mắt tinh đời của bản thân mình, nhìn chằm chằm miếng vàng hình vó ngựa sáng lấp lánh, nuốt nước bọt. Thứ này lúc nào chẳng có người muốn mua nhưng gã chưa bao giờ gặp được ai nói chuyện làm ăn mà chưa cần thăm dò giá, cò kè mặc cả gì đã lấy đồ ra luôn như thế.

Vốn dĩ gã có đủ thứ mánh khóe buôn bán nhưng thấy A Kiều "thẳng thắn" như thế, hắn lại hơi lưỡng lự. Thịt cô luôn? Hay là thả dây câu dài để bắt con cá lớn đây?

A Kiều không thích dài dòng: "Giá bao nhiêu?"

...

Tiền Nhị lau mồ hôi trên trán: "Cô cứ cừ từ, tôi phải tìm được người mua đã chứ. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi làm ăn nhỏ, chỉ xin ít phí trung gian thôi, chắc chắn không để cô bị thiệt đâu."

Đúng là Tiền Nhị không nuốt trôi được một miếng vàng to thế này, gã hỏi: "Cô có cần bán gấp không? Nếu bán gấp thì sợ phải để rẻ một chút."

A Kiều không có tiền, cô cần bán gấp: "Bao nhiêu?"

Tiền Nhị cho cô một con số, sau đó nói tiếp: "Vật này không có nguồn gốc bất chính đấy chứ?" Mộ thời này còn đang được khai quật, nhỡ đâu có nguồn gốc không tốt, gã sợ mình cũng bị kéo theo.

A Kiều gật đầu đồng ý: "Cũng được."

Tiền Nhị đoán gia đình nhà vị này có vẻ khó lường, không dám ép giá cô quá đáng, còn tỏ ý sẵn lòng để cô mặc cả, kết quả là người ta không thèm nâng giá xu nào đã đồng ý luôn, như thế lại khiến gã hơi xấu hổ. Cuối cùng, bà cô này còn nói: "Lần sau lại tới gặp ông tiếp."

Tiền Nhị:... Còn gì nữa đây? Nhà các người bán sỉ à?

Về tiền nong thì đương nhiên là nhận tiền đặt cọc trước, chờ tìm được người mua, hắn sẽ đưa nốt chỗ còn lại cho A Kiều. Trong vụ làm ăn này, gã không chỉ kiếm được một phần phí trung gian, còn có một khoản chênh lệch khá lớn.

Vốn dĩ gã đang nghĩ cách để thuyết phục A Kiều để thứ này lại, cuối cùng cô cầm hai vạn đồng tiền đặt cọc rồi đặt đồ xuống luôn.

"Tin tôi thế à? Cô không sợ tôi lấy đồ rồi bỏ trốn hay sao?" Tiền Nhị nhìn cách làm ăn của cô, cảm thấy nói cô gái này không chỉ xuất thân từ gia đình giàu có thôi đâu, ước chừng bên trong còn có rất nhiều bí mật, nói không chừng thứ này còn là đồ trộm từ trong nhà ra để bán lấy tiền tiêu vặt.

Gã suy đoán như thế.

A Kiều bật cười, "Ông không dám."

Tiền Nhị là kẻ xảo quyệt nhưng xảo quyệt tới mức dám lừa cả ma thì gã còn non lắm. Nếu như gã dám cầm đồ chạy trốn thì A Kiều sẽ quyết định để hắn nếm thử cảm giác bị ma đuổi xem thế nào. Sau khi học được đủ điều từ phim kinh dị, cộng thêm việc thực hành với Trịnh An Ni, hiện giờ cô lành nghề lắm rồi.

A Kiều càng không tỏ vẻ sợ hãi, Tiền Nhị càng không dám làm vừa nhưng gã vẫn không kìm nén nổi sự tò mò: "Nhà cô Trần đây... làm gì ấy nhỉ?"

Ngay từ đầu, Tiền Nhị đã cảm thấy đại khái là nhà họ Trần làm "công tác ngầm" (đào mộ). Nhưng rồi sau đó gã lại cảm thấy A Kiều không hề có dáng vẻ của người làm nghề này, những người như thế thường hay chột dạ.

A Kiều lườm gã một cái, cô cảm thấy Tiền Nhị thật rách việc, vì thế cô đáp: "Chủ nhân ngôi mộ cho tôi."

Vốn định hù dọa Tiền Nhị, khiến gã không dám giở trò gì khuất tất, nhưng ai ngờ Tiền Nhị lại như hiểu ra điều gì, dựng ngón tay cái lên với A Kiều: "Lợi hại, lợi hại."

Gã chỉ cho rằng người trong gia đình A Kiều có khả năng giao tiếp với quỷ thần. Làm cái nghề này ấy à, nếu giỏi thì chắc chắn kiếm được bộn tiền. Thảo nào lần trước Hạng Vân Độc lại hỏi mua hương sừng tê giác ở chỗ gã, hóa ra là dùng vào việc này.

Chuyện của lão Hàn đã lên đài lên báo lên TV, vang động cả thành phố, giết cảnh sát là hành động phạm tội nghiêm trọng. Tiền Nhị biết Hạng Vân Độc, đương nhiên cũng biết Lão Hàn. Liên hệ mấy chuyện này với nhau, gã khôn vặt này đã đoán được chân tướng sự việc.

A Kiều thấy gã không hỏi gì thêm, cầm tiền đi luôn. Tiền Nhị tiễn cô ra tận cửa.

Cái người mà Tiền Nhị gọi là thằng bạn chuyên sưu tầm hương liệu kia thật ra chính là bản thân gã. Gã cũng có một chút hiểu biết về mặt này, thi thoảng lại bán mấy tấm gương bát quái, tượng Phật nhỏ gì đó, làm hoạt động truyền bá văn hóa truyền thống ấy mà. Gặp được người có hiểu biết đích thực như A Kiều, gã nhanh chóng nghĩ tới chuyện tạo dựng quan hệ.

Nhưng A Kiều không thèm để ý đến gã. Giờ túi cô có tiền rồi, chuyện muốn làm nhất hiện giờ là tới trước cửa cục cảnh sát để chờ Hạng Vân Độc nghỉ ăn trưa, cô muốn mời Hạng Vân Độc ăn một bữa.

Hạng Vân Độc cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài luôn.

Nếu A Kiều đã bảo chỗ đó từng được làm phép, rất yên bình thì có nghĩa là hai sinh viên kia đã tự biên tự diễn cảnh "ma ám". Nhưng hôm qua đi qua chỗ đó, anh đã cảm thấy có gì đó không bình thường, xem video lại càng thấy không ổn.

Anh trời sinh đã có trực giác nhạy bén hơn những người khác, anh vẫn muốn qua đó xem thế nào.

Anh vừa lái xe ra đã thấy A Kiều đang đứng hút trà sữa chờ đợi ngoài cổng. Hiện giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, không hiểu sao cô lại tới sớm thế này.

Hạng Vân Độc hạ cửa xe xuống: "Em tới rồi sao không đi vào?"

A Kiều xua tay, quốc huy nhỏ trên mũ đã như một mặt trời nhỏ, cửa phân cục còn có một cái to đùng. Cô có thể đi vào thật nhưng căn bản là không được thoải mái cho lắm, hơn nữa còn sắp tới giữa trưa.

Tuy đã nuốt phù hoàn dương nhưng giữa trưa vẫn là thời gian cô yếu ớt nhất trong ngày. Hằng ngày, vào giờ đó, cô thường ngủ một chốc.

Gặp thì cũng đã gặp rồi, anh quyết định đưa cô đi luôn, dặn cô: "Tôi có việc cần làm. Tới đó em cứ ngồi trên xe chờ tôi, xong việc tôi đưa em đi ăn pizza."

A Kiều ôm một bọc tiền, rất muốn mời anh ăn nhưng cô không nói, định cho Hạng Vân Độc một niềm vui bất ngờ.

Hạng Vân Độc lái xe tới số 45 đường Linh Đốn, bảo A Kiều chờ trong xe rồi đi một mình vào tòa nhà số 8.

A Kiều vốn chuẩn bị ngủ một giấc nhưng nhắm mắt lại mãi không ngủ yên được. Cô quyết định xuống xe, lên tầng tìm Hạng Vân Độc.

Thang máy không lên tới tầng 18, đầu tiên phải tới tầng 17 rồi đi thang bộ lên. Trước cửa dẫn vào tầng này còn dán mấy tấm bùa bằng giấy vàng, ngoài ra hai bức tranh Tết dán hai bên cửa đã cũ lắm rồi, mép giấy đã cuộn cả lên, nhìn bề ngoài có thể thấy chỗ này đúng là đã lâu không có người ở.

Tầng này không có hộ gia đình nào cả, cả tầng bị một lớp bụi bao phủ, đến cửa sổ cũng xám xịt. Bên ngoài trời đang nắng chang chang mà bên trong cứ như đang vào một ngày trời âm u.

Hạng Vân Độc đi tới nhà số 1804. Trước cửa căn nhà này có một bức tượng phật, còn có một lư hương nhỏ bên cạnh, trong đó có một lớp tro hương rất dày, hai mâm đặt lễ đều trống không.

Cửa bị phá khóa. Hạng Vân Độc nhíu mày, mấy đứa sinh viên này thật thiếu hiểu biết, dám xông vào hiện trường vụ án vì mục đích giải trí, thế nào cũng phải gọi chúng về cục cảnh sát để xử lý nghiêm khắc mới được.

Anh đẩy cửa đi vào, muốn nhìn xem hiện trường vụ án đã bị phá hỏng hay chưa. Vừa đi vào phòng khách, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, như thể đang bị người nào hoặc thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Kiểu nhìn này thuộc về con người, không phải ma.

Lúc anh ở chung một phòng với Lão Hàn, anh chẳng có cảm giác gì cả. Nếu như anh có thể cảm nhận thấy thì có nghĩa là ánh mắt này thực sự tồn tại.

Hạng Vân Độc bỗng có một linh cảm, tim như chững lại một nhịp. Tiểu Chu và những người khác đã kiểm tra các nhà nghỉ, khách sạn ở Giang Thành, khám xét toàn bộ những phòng massage trong khách sạn, thậm chí còn điều tra những chỗ làm giấy tờ giả mà không tìm thấy tung tích của Trương Phong.

Nếu Trương Phong không có chỗ dừng chân thì không thể trốn ở Giang Thành trong một thời gian dài như thế.

Ai mà nghĩ tới việc sẽ đi kiểm tra một căn nhà từng xảy ra án mạng cơ chứ? Nơi này gần như là nơi an toàn nhất.

Hạng Vân Độc bình tĩnh như thể không có chuyện gì, định đi ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng nói của A Kiều lại vòng vào từ bên ngoài: "Hạng Vân Độc, anh ở đâu rồi?"

Hạng Vân Độc đứng quay lưng về phía cửa sổ, trước mặt anh có một chiếc tủ với những mảnh kính vương vãi. Gương kính bên trong đã bị đập vỡ. Từ những tấm kính vỡ này, anh nhìn thấy một đôi mắt lộ ra đằng sau bức màn.

Đôi mắt này đã xuất hiện thông tin về tội phạm bị truy nã phát đi phát lại trên TV, đôi mắt của Trương Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện