Ghen tỵ!

Lễ truy điệu của Lão Hàn có quy mô lớn hơn hẳn so với dự kiến. Vốn chỉ định làm một lễ truy điệu nho nhỏ, không ngờ càng lúc càng có nhiều người tới, tụ tập hết dưới một mái nhà.

Ngoại trừ đồng nghiệp của Hàn Cương, còn có rất nhiều người căn bản chẳng quen biết gì nhau, bọn họ đọc được tin trên báo bèn tới đây.

Có mấy người thanh niên so vai rụt cổ, chân tay cứng nhắc đi vào. Mấy người góp tiền mua chung một vòng hoa, thấy xung quanh toàn cảnh sát mặc đồng phục, chẳng dám ngẩng đầu lên, chui tọt vào trong góc.

Lần tiễn đưa cuối cùng này, Hạng Vân Độc cũng không biết phải mua gì cho Lão Hàn, A Kiều nói: "Đốt đồ ăn đồ dùng cho anh ta mới được, những cái khác không nhận được đâu."

Lúc cô nói những lời này thực ra trong lòng vô cùng ghen tỵ, thế mà bao nhiêu năm như vậy chẳng có ai đốt cho cô cái gì, phải ăn hẳn hai túi chocolate nhân mềm mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Hạng Vân Độc không mua gì cả, đi tay không, Khương Thần bước tới đón anh: "Tiểu Chu với Bàn Tử phải trực ban rồi. Hôm nay có rất nhiều vị lãnh đạo cũng tới. Anh Hạng, anh thực sự không quanh về sao?"

"Hôm nay không nói chuyện khác." Lúc tới, Hạng Vân Độc đã châm hương sừng tê giác, sợ hết hiệu lực, vội vàng quan sát thật kỹ xung quanh, cuối cùng thấy một cái bóng quen thuộc.

Anh ta trông hoàn toàn khác với cái bóng mà Hạng Vân Độc nhìn thấy lần đầu tiên, gần như đã lấy lại được hình dáng trước đây, dường như còn có độ ấm. Anh ta mặc cảnh phục, đội mũ cảnh sát. Không trôi nổi trong không trung hay nằm trong quan tài, anh ta đứng ngay trong đám đông.

Tuy rằng không có ai nhìn thấy anh ta nhưng anh ta vẫn gật đầu chào hỏi từng người một.

Sau khi chào hỏi hết các đồng nghiệp, anh ta đi thẳng tới trước mặt mấy người thanh niên lúc trước, nhìn họ đầy vẻ hài lòng, định nói gì nhưng lại tỏ ra tiếc nuối, bọn họ không nghe được.

Hạng Vân Độc từ từ bước tới, ban đầu anh chỉ có thể thấy cái bóng mờ của hồn phách Lão Hàn, giờ lại có thể thấy tiếng nói của anh ta. Có một thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra từ người Lão Hàn, anh ta nói: "Thế này mới giống mấy đứa thanh niên đàng hoàng chứ."

Hạng Vân Độc nhìn kỹ, đây là mấy thanh niên tóc vàng đã định làm quen với A Kiều lúc anh đưa A Kiều tới khu tập thể.

Bọn họ đã cắt tóc, nhuộm lại màu đen, ăn mặc chỉnh tề để tới tham dự lễ truy điệu của Lão Hàn, có người còn lén lau nước mũi.

Quan Tú Mai dẫn con gái Quan Hiểu tới. Quan Hiểu mặc một chiếc váy đen, trên đầu cài một bông hoa trắng, khóc nhiều tới nỗi khóc không ra tiếng nữa.

Mặt Quan Tú Mai cứng đờ, không biểu hiện cảm xúc gì. Từ lúc tới đây, cô ta vẫn hơi bực bội, liên tục nhìn đồng hồ. Tới khi ngẩng đầu lên nhìn di ảnh chồng cũ đội mũ cảnh sát trước mặt, cô ta lấy khăn giấy trong túi ra, nhét vào tay con gái.

Quan Hiểu đã đọc được bài báo kia. Cô bé không ngờ có một ngày ảnh của bố mình sẽ được đăng lên báo mà những gì trên báo viết lại hoàn toàn khác với người bố mà cô bé vẫn biết.

Lão Hàn tới cạnh con gái, gọi tên hồi nhỏ của con: "Nữu Nữu." Anh ta đã hứa mua máy tính mới cho con nhưng lại chẳng thể mua cho cô bé được.

Hạng Vân Độc đi tới, bảo: "Bố cháu hứa mua máy tính mới cho cháu nhưng máy tính liên tục đổi mới. Bố cháu định tới lúc nghỉ hè sẽ đưa cháu đi chọn cùng, làm phần thưởng cho cháu nhân dịp thi được kết quả tốt."

Quan Hiểu ôm mặt bật khóc thành tiếng, Quan Tú Mai mím chặt môi, lườm Hạng Vân Độc một cái, đặt tay lên vai con rồi gật đầu với Hạng Vân Độc.

Lão Hàn là một cảnh sát tốt nhưng không phải người chồng, người cha tốt, hứa với Quan Tú Mai mười chuyện thì có tới tám chuyện không làm được, với con gái cũng thế, cứ tưởng lần này anh ta lại thất hứa, không ngờ lại bởi nguyên nhân này.

Quan Hiểu vừa khóc, Lão Hàn liền đưa tay ra xoa đầu cô bé, nói với cô bé mấy câu nhưng cô bé không nghe thấy.

A Kiều không đi vào, chỉ đứng cạnh cửa, nhìn vào sảnh nghi thức phủ kín hoa trắng và vòng hoa, trong lòng chợt cảm thấy thê lương. Lúc cô chết không biết có nhiều người thực sự nhớ thương cô như thế hay không.

Cô đứng ở cửa ngó vào, đưa mắt nhìn một lượt. Lúc thấy Hàn Cương, cô há hốc miệng. Ánh sáng trên người Hàn Cương cho thấy anh ta rõ ràng không phải là một con ma bình thường, mà là quỷ sai một vùng.

Hạng Vân Độc thành tâm giúp Hàn Cương kể công trước mặt Bồ Tát, hai vị hộ pháp đã điều tra rõ rằng chuyện này là có thật, Địa Tạng Vương Bồ Tát thấy lúc còn sống Hàn Cương làm nhiều việc thiện nên đã ban vinh dự này cho anh ta. Trước khi đầu thai, anh ta không phải chờ đợi ở địa phủ mà được làm quỷ sai ở nhân gian, tiếp tục thực thi quyền hành.

Đợi đến lúc đầu thai chức vị sẽ được trao cho người khác nhưng công đức tích lũy được trong thời gian đó không chỉ có lợi cho một kiếp thôi đâu.

Lan Nha làm thị nữ trong cửa tiệm của Mạnh Bà còn có thể tích đức cho người thân trên dương thế, huống hồ anh ta lại là một quỷ sai đàng hoàng.

A Kiều không ngờ thế mà Hàn Cương lại còn được làm quan, không những được làm quan mà còn có thể ở lại nhân gian, cô trợn tròn mắt. Tại sao từ người đến ma ai cũng may mắn hơn cô thế không biết?

Hương sừng tê giác hết tác dụng, Hạng Vân Độc liền không nhìn thấy Hàn Cương nữa, nhưng nhìn thấy anh ta mặc cảnh phục, vẫn tươi cười như trước kia, Hạng Vân Độc cảm thấy nhẹ lòng, đột nhiên thấy bản thân mình đã dễ chịu nhiều.

Anh thấy A Kiều đứng bên ngoài ngó nghiêng, nghĩ là cô không dám đi vào, bản thân anh cũng không có gì muốn nói với các đồng nghiệp cũ, chỉ đặt hoa, nhìn mặt Lão Hàn lần cuối rồi chuẩn bị ra về.

Khương Thần gọi anh lại: "Anh Hạng, anh đi luôn à? Em tiễn anh về." . Truyện Linh Dị

Rồi cậu tiễn Hạng Vân Độc và A Kiều ra xe: "Anh Hạng, nếu như anh thật sự không muốn quay về thì làm cố vấn thôi được không?"

Lúc Hạng Vân Độc đi lần trước đã cãi vã rất căng thẳng, anh không muốn quay về mọi người cũng hiểu được, nhưng anh có thiên phú để làm nghề này, cứ để như vậy thì phí quá.

"Em không biết vụ án của Lão Hàn được phá ra sao, anh tìm được manh mối như thế nào nhưng nếu anh không làm nữa thì đáng tiếc lắm." Từ lúc bước vào trường cảnh sát, cậu đã được nghe về Hạng Vân Độc, không ngờ lại có thể vào cùng phân cục với anh, được anh dạy cho bao nhiêu điều. Đối với cậu, anh vừa là đàn anh, vừa là đồng đội tốt, cứ tách ra như thế cậu cảm thấy rất buồn.

Hạng Vân Độcvỗ vai cậu, không trả lời thẳng vào câu hỏi của Khương Thần: "Cậu cứ làm cho tốt đi."

Hạng Vân Độc nhìn theo bóng anh đi khỏi, đứng một lúc mới giật mình nhớ ra, đuổi theo xe anh: "Anh Hạng! Mẹ em mời anh tới nhà em ăn cơm, mẹ em nói sẽ nấu thịt kho tàu cho anh ăn!"

A Kiều cúi đầu ngồi trong xe, cầm di động liên tục chơi trò chơi. Cô kể công cho con ma khác, người ta còn trở thành quỷ sai. Nếu không chơi trò chơi một lát, cô khó mà bình tĩnh được.

Nghe nói có thịt ăn, cô thò cổ ra ngoài cửa sổ xe, nhìn Khương Thần bằng ánh mắt trông mong, hỏi: "Thịt kho tàu ngon lắm hả?"

Hạng Vân Độc vốn định từ chối nhưng thấy A Kiều thể hiện bộ mặt thèm thuồng này, nghĩ ngợi một chút, lại nhớ ra bao nhiêu ngày nay cô vẫn chỉ được ăn đồ ăn gọi bên từ bên ngoài về với anh, đúng là chưa được ăn cơm nhà lần nào.

Khương Thần cười: "Thịt kho tàu mẹ em làm là ngon nhất đấy, anh đưa Trần Kiều đi cùng đi. Chẳng phải hai ngày nữa là cô ấy bắt đầu phải đi học rồi sao? Trường Trung học số một học hành vất vả lắm. Em bảo mẹ em hầm canh gà quê, đúng là phải tẩm bổ cho cô ấy một chút."

A Kiều thực sự cảm thấy dạo này đúng là mình làm lụng thật vất vả. Chết nhiều năm như thế, suốt ngày cô chỉ có một việc là ngủ trong hầm mộ. Từ ngày hoàn dương, cô chưa được nghỉ ngày nào. Cũng may là làm việc mấy ngày cũng có được nhà vàng rồi, đúng là phải tẩm bổ mới được.

A Kiều mặt một chiếc váy liền không tay, cánh tay trắng như tuyết mảnh khảnh lộ ra bên ngoài. Cô trắng bóc, trông chẳng hồng hào khỏe mạnh tí nào, nhìn có vẻ hơi suy dinh dưỡng, Hạng Vân Độc nghĩ ngợi rồi đồng ý: "Thế thì đành làm phiền cô vậy."

Anh cũng muốn gặp Khương Mật, anh có chuyện cần nói với cô ấy.

"Phiền gì mà phiền, mẹ em nhắc em mời anh về nhà mấy lần rồi."

"Khi nào ăn ạ?" Vừa nghe thấy Hạng Vân Độc đồng ý, miệng A Kiều cũng cong lên.

Khương Thần vui vẻ: "Ngày mai luôn đi."

Ngày mai chị cậu cũng ở nhà, nhân dịp này gặp anh Hạng một lần, dù sao cũng nên nói chuyện hai người cho rõ ràng, nếu cứ để trôi qua như thế thì thật đáng tiếc, tốt hơn cả là có thể thuyết phục Hạng Vân Độc một lần nữa.

Mẹ Khương nhận điện thoại của con trai thì vui lắm, nhanh chóng thúc giục con gái: "Đừng đọc sách nữa, mau chạy ra ngoài mua mấy bộ quần áo mới đi."

Sách trong tay Khương Mật bị mẹ giật mất: "Mẹ, mẹ làm gì thế."

"Sách thì đọc lúc nào mà chẳng được. Em trai con vừa gọi điện, ngày mai Tiểu Hạng tới nhà mình ăn cơm." Mẹ Khương đẩy con gái đi mua quần áo, "Con đừng mặc mấy bộ đồ giản dị này mãi thế, mua mấy bộ đồ màu sắc tươi sáng mà mặc. Lúc trẻ không mặc thì để về già mặc chắc?"

Khương Mật không muốn đi: "Mẹ, con có quần áo rồi."

"Có chuyện gì không thể nói thật với mẹ sao? Con ấy à, quá chậm chạp, kéo cũng lâu lắm rồi đấy, nếu còn không xuống tay có khi người ta còn làm đám cưới luôn không biết chừng."

Mẹ Khương biết hiện giờ thị trường tình yêu và hôn nhân khốc liệt tới mức nào, con gái bà không còn nhỏ nữa, yêu đương tầm hai năm, tìm hiểu nhau cho kỹ, kết hôn một năm rồi sinh con, thế là vừa chuẩn thời gian.

Hơn nữa, thằng bé Tiểu Hạng này cũng dễ mến cơ, vẻ ngoài thì khỏi chê, đứng cạnh con gái bà đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, cháu ngoại sinh ra thế nào cũng xinh xắn đáng yêu.

"Nếu như con không thích nó thì mẹ cũng chẳng nói những lời này đâu. Nhưng rốt cuộc con có thích hay không, chẳng lẽ con không tự biết hay sao?" Mẹ Khương trừng mắt nhìn con gái. "Mẹ nói cho con nghe, người tốt như vậy mà bị người ta xuống tay trước, con có hối cũng chẳng kịp, biết không hả!"

Khương Mật đẩy mẹ ra khỏi phòng, đóng cửa lại, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cô nghĩ ngợi rồi mở tủ quần áo, lấy một chiếc váy màu xanh lá sen ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Vân Độc, Khương Mật cũng mặc chiếc váy này. Hôm đó cũng là trùng hợp, cô vừa đi từ trường về, gặp đúng lúc em trai mời đàn anh về nhà ăn cơm.

Gần như là vừa bước vào nhà, cô đã nhìn thấy Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc cũng nhìn thấy cô. Anh gật đầu, Khương Mật lặng lẽ đỏ mặt.

Hai người không phải chưa từng thử tìm hiểu nhau, chỉ có điều là chẳng đi đến đâu cả.

Nếu như vụ án anh quan tâm đã kết thúc, có phải là cô nên gác lại cảm giác dè dặt của một người con gái, thổ lộ với anh trước hay không?

Không ngờ Hạng Vân Độc không tới một mình, anh đưa cả A Kiều cùng tới.

Từ sau khi hoàn dương, đây là lần đầu tiên A Kiều được người ta mời tới nhà chơi, cô cực kỳ vui vẻ. Lật qua lật lại cái va li một hồi, cô tìm thấy một chiếc váy ngắn màu đỏ xinh xắn, mặc lên người múa may hồi lâu.

Ngày kia cô sẽ bắt đầu đi học, thời gian nghỉ hè hẳn là những ngày cuối cùng cô được thư thả đi chơi, Hạng Vân Độc thấy cô vui cũng chiều theo ý cô.

Tới lúc cô bước ra ngoài trong chiếc váy ngắn màu đỏ, để lộ cặp chân trắng nõn, Hạng Vân Động lại nhíu mày. A Kiều xoay một vòng: "Đẹp đúng không?"

Thị nữ tượng gốm của cô đều che mắt lại không dám nhìn cô.

Hạng Vân Độc hắng giọng: "Đẹp lắm." Chỉ có điều, chỉ có điều quá trắng, trắng đến mức lóa mắt.

Các cô gái bên ngoài đều ăn mặc thế này, càng xinh đẹp lại càng dám khoe, cô ở nước ngoài nên chắc chắn càng cởi mở. Hạng Vân Độc không phải là phụ huynh của cô, chẳng thể hoạnh họe gì cô được, đành phải nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.

Mẹ Khương mời anh tới ăn cơm, Hạng Vân Độc mua mấy thứ thực phẩm chức năng. Anh còn mang cả chiếc đồng hồ mà Khương Mật tặng anh tới. Anh không thể nhận món quà này của cô.

Mẹ Khương nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra liền nhìn thấy Hạng Vân Độc, đang định cười với anh thì đã thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ phía sau Hạng Vân Độc.

"Cháu chào cô." Anh giới thiệu A Kiều, "Đây là... em gái cháu."

Suy nghĩ hồi lâu không biết nên giải thích thế nào, anh nói luôn A Kiều là em gái anh. Hiện giờ cô đang ở nhà anh, nói như vậy, người khác sẽ không nghĩ nhiều.

A Kiều hơi bĩu môi nhìn anh, cô là chị mới phải chứ, nhưng lại ngửi thấy mùi đồ ăn, thôi tạm thời cứ để anh được lợi trước vậy.

Mẹ Khương cũng chẳng phải mới gặp Hạng Vân Độc một hai lần. Nghe Khương Thần bảo trong đội cũng có nữ cảnh sát theo đuổi anh nhưng anh vốn có một gương mặt lạnh như băng, đẹp trai thì đẹp trai thật đấy nhưng là lạnh thì cũng quá lạnh, khiến mấy cô nữ cảnh sát kia đông cứng, không thể không rút lui.

Không ngờ Hạng Vân Độc lại còn có một cô em gái. Khương Thần chưa nhắc tới chuyện này bao giờ đâu đấy.

Khương Mật đứng bên trong cánh cửa, đưa mắt nhìn Hạng Vân Độc, cảm thấy anh có cái gì đó khang khác, nhưng nói cho cùng khác thế nào cô lại không nói rõ được.

A Kiều ngửi thấy mùi thơm, không nhẫn nại nổi nữa, chìa ngón tay chọc nhẹ cánh tay Hạng Vân Độc: "Thơm quá đi!"

Hạng Vân Độc nhìn cô, không khỏi nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện