Edit: Băng Di

Có mệnh lệnh lệ khí tận trời của Tiết Trạm, trên dưới Lưu phủ cho dù khó chịu nhưng nửa bước cũng không dám bước vào, có người vỗ tay tỏ vẻ hài lòng, có người nhíu mi phê bình kín đáo, truyền ra ngoài, người không hiểu tình hình đều nói một câu không tôn kính trưởng bối, nghe sai đồn sai sợ không phải đã truyền thành cái dạng gì rồi, bất quá chuyện này với Tiết Trạm mà nói cũng chính là mây bay, cho dù chết hắn cũng sẽ không để cho một nhà Lưu phủ đến trước linh cửu làm cho Thường thị thêm ấm ức! Thường thị nhập thổ vi an, an táng vào phần mộ tổ tiên của Tiết thị, Tiết Tấn Chi như thoáng cái già nua mười tuổi, lúc này mới có tinh lực ra tay xử lý sự vụ trong phủ, chẳng ngờ ngày hôm trước Kỉ Cương dẫn tinh nhuệ của Cẩm y vệ đến đây thương tiếc Thường thị, hôm nay lại tới cửa, một thân y phục thêu phi ngư xuân đao, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Thỉnh Tiết thế tử đi cùng hạ quan một chuyến.”

Bạch Nhã bỗng chốc sắc mặt trắng như giấy, Tiết Úy Chi biến sắc, Tiết Tấn Chi khách khí chắp tay: “Xin hỏi có tội danh gì?”

Kỉ Cương mím môi: “Hạ quan chính là dựa theo chỉ dụ làm việc, còn thỉnh Hầu gia đừng trách.”

Tiết Trạm nhận được tin tức từ sau nhà chính đi tới, dùng ánh mắt an ủi phu thê Tiết Úy Chi, hướng sang Tiết Tấn Chi nói: “Trong nhà liền làm phiền đại bá.” Nhìn Tiết Tấn Chi gật đầu.

Mặc kệ là trước đó lấy việc tư xuất động Hổ Báo Doanh hay là sau đó bức lui Lưu phủ, Tiết Trạm làm không thẹn với tâm mình, nhưng với thần tử mà nói, đây cũng đã dẫm nát giới hạn của quân vương, lùi lại không nói không có nghĩa là cho qua không truy xét, chỉ là tính sổ sau.

Bất quá Chu Lệ có thể để hắn an táng xong nãi nãi mới vấn trách, Tiết Trạm rất là cảm kích.

“Làm phiền Kỉ huynh dẫn đường.”

Tiết Trạm một đường theo Kỉ Cương đến nha môn Cẩm y vệ, một đường mắt không liếc di, tới rồi phòng giam thì trực tiếp nằm ngủ.

Kỉ Cương không nói gì, lập tức bước ra cửa lao dặn dò hai tâm phúc: “Canh phòng cho tốt, nếu có chuyện bất cứ lúc nào cũng báo lại.”

Hai tâm phúc cung kính chắp tay: “Vâng đại nhân.”

Hắn bên này ngủ đến say, không biết bên ngoài nhận được tin tức muốn phát điên.

Không nói đến Định Viễn Hầu phủ, Tiết Tấn Chi sớm phái người đi hỏi thăm, Từ Trường Lâm nhận được tin tức lập tức cùng Từ thái phó đóng cửa thương nghị, Chu Chiêm Cơ trực tiếp tìm tới cha hắn ở thái tử phủ.

“Phụ vương!”

Bộ dáng sốt ruột kia làm cho thái tử trừng hắn: “Hoảng cái gì? Lúc Cẩm y vệ bắt người nói như thế nào?”

“Cái gì cũng chưa nói, chỉ nói dựa theo chỉ dụ làm việc.”

Thái tử biểu tình buông lỏng: “Cái gì cũng chưa nói đó chính là chuyện còn đợi thương nghị, ” Trên thế gian này người hiểu biết Chu Lệ nhất trừ thái tử ra không có người thứ hai, hoàng hậu cũng phải đứng sang một bên: “Con lúc này vội vã đi tới cầu tình ngược lại là lửa cháy đổ thêm dầu, không bằng trước đợi hai ngày xem, chờ Hoàng gia gia con qua cơn tức giận xong rồi lại đi cầu tình cũng không muộn.”

Chu Chiêm Cơ chần chờ: “Vậy Cẩm y vệ có tra tấn hay không?”

Thái tử liếc hắn: “Tiểu hỗn đản kia không phải tri giao tình cảm thâm hậu cùng Cẩm y vệ đồng tri sao?”

“Phụ vương cũng không phải không biết, Cẩm y vệ kia dầu muối không vào! Giao tình thì giao tình, thời điểm nên động thủ tuyệt đối không lưu tình!” Nếu không thanh danh của Cẩm y vệ cũng sẽ không thối như vậy!

“Hoàng gia gia con không khép tội danh, Cẩm y vệ sẽ không động, bất quá nếu nói Cẩm y vệ động thủ thì Hoàng gia gia con cũng phải phát cáu, ngược lại là giam giữ không nhẹ không nặng như thế này, còn có cơ hội.”

Chu Chiêm Cơ lần này bắt được trọng điểm: “Sẽ không buộc tội chứ?”

“Dựa theo tính nết của Hoàng gia gia con, muốn định tội còn có thể chờ tới bây giờ sao? Trực tiếp lúc Cẩm y vệ tới cửa bắt người liền tuyên chỉ, chờ xem đi, việc này sấm to mưa nhỏ, muốn xem diễn sợ là phải thất vọng.”

Thái tử đoán trúng tâm tư của Chu Lệ, Từ thái phó bên kia cũng đoán được, bất quá Từ phủ hiện cùng Tiết Trạm là quan hệ thông gia, lạnh nhạt chờ Chu Lệ hết giận là không ổn, nhưng vội vàng đi cầu tình lại quá mức nôn nóng, cuối cùng tổ tôn hai người thương nghị, Từ Trường Lâm sẽ ra mặt thương nghị việc này với Định Viễn Hầu phủ, Từ thái phó không ra mặt, như vậy thân phận quan hệ thông gia của hai nhà sẽ không thành đề tài bàn tán của người khác, cũng không đến mức làm Chu Lệ bên kia lửa cháy đổ thêm dầu, đương nhiên, trong đó phải nắm rõ lực độ, nếu không biến khéo thành vụng ngược lại hỏng bét. Dù sao đoán tâm tư của quân vương là chuyện tối kỵ của vi thần, nên tránh thì vẫn tránh.

Hai người hiểu biết Chu Lệ nhất chọn lựa quyết định sáng suốt nhất, nhưng Chu Kì Lân chờ không được, bên này chân trước mới đến nha môn Cẩm y vệ, bên kia sau lưng chạy tới, vừa vặn đụng phải Kỉ Cương tiến cung dự định quay về.

Một người không cho phép xem nhẹ, áp lực khí tràng nghiêm nghị, tựa hồ ánh mắt dĩ nhiên hóa thành kiếm!

Một người vẻ mặt trấn định bước tới, rất có quyết tâm ‘ ta vững như thái sơn mặc cho ngươi mưa rền gió dữ.”

“Quốc công gia.”

“Kỉ đồng tri.”

Ánh mắt hai người sát nhau mấy lần, Kỉ Cương thấp mí mắt: “Quốc công gia đến đây nếu như là muốn gặp thế tử, vậy hạ quan xin khuyên một câu sớm quay lại thôi. Cẩm y vệ từ trước nay y chỉ làm việc, nếu không có ý chỉ của Hoàng Thượng, vương tôn quý tộc ngang nhau!”

“Nếu ta nói ta không định xin gặp thì sao?”

“Xông vào nha môn Cẩm y vệ là tội danh gì, tin tưởng Quốc công gia rõ ràng hơn so với hạ quan.”

Chu Kì Lân thấp mí mắt, Kỉ Cương thở dài trong lòng, dựa sát vào thấp giọng nói: “Nếu như Quốc công gia muốn mau hại chết Tiết Trạm như vậy, gạt được người khác không lừa được ta, chẳng lẽ Quốc công gia nghĩ tại thời điểm đặc thù như vậy rước lấy phiền toái cho Tiết Trạm sao?”

Tin tức trong lời nói của Kỉ Cương đủ lớn, Chu Kì Lân nao nao, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỉ Cương vừa thối lui.

Lời đã nói hết, Kỉ Cương cũng không tiện nhiều lời, lại chắp tay nói: “Quốc công gia xin đừng khó xử hạ quan, nếu muốn gặp người, cần phải được hoàng thượng hạ chỉ. Hơn nữa cho dù muốn thăm viếng, hiện tại sợ cũng không tiện, Tiết thế tử đang ngủ.”

Nghe vậy, Chu Kì Lân lưu loát xoay người.

Kỉ Cương chắp tay: “Cung tiễn Quốc công gia.”

Tiết Côn hầu ở ngoài cửa lớn thấy Chu Kì Lân lông tóc đầy đủ, vẫn chưa động võ tiêu sái đi ra, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, trời biết tâm tình của hắn khi gặp Chu Kì Lân hùng hổ vọt vào bên trong cánh cửa là như thế nào, cảm kích khẳng định là có, nhưng càng nhiều chính là sợ nha, lúc này nếu đem quan hệ nam nam bất chính của hai người phơi bày ra, người khác không biết, ca hắn khẳng định là họa vô đơn chí!

“Tham kiến Quốc công gia.” Tiết Côn dựa theo cấp bậc lễ nghĩa vấn an, liền theo sau vội hỏi: “Có thể gặp được ca ta không?”

“Vẫn chưa.” Chu Kì Lân lắc tay, ánh mắt buồn bã: “Kỉ Cương nói hắn đang ngủ.”

“Đang ngủ?” Tiết Côn ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đang ngủ cũng tốt, lúc này ca chưa ngủ một giấc nào đàng hoàng, nhân cơ hội này hảo hảo nghỉ ngơi cũng đúng.” Bất quá vào phòng giam của Cẩm y vệ còn có thể bình yên ngủ, cũng chỉ có một mình ca hắn, thần kinh này quá thô, không phục cũng không được!

Nghĩ đến Tiết Trạm, Tiết Côn lại nhìn sang người có quan hệ ‘đặc biệt’ với ca nhà mình, lập tức tâm tình phải gọi là phức tạp. Lúc rỗi rãi hắn cũng có tưởng tượng qua bộ dáng của tẩu tử nhà mình trong tương lai, hiếu kỳ xem có giống Khanh Khanh tính cách thẳng thắn, khăn trùm không thua tu mi hay không, hay là giống Tiểu Lan bề ngoài tú lệ bên trong lại thân thủ phi phàm, hoặc là giống như nương, hiền thục ôn nhu tiểu thư khuê các, nhưng không nghĩ tới ca hắn chưa bao giờ lật bài lại tìm ra một ‘tẩu tử’ ai cũng nghĩ không tới! Tiết Côn ngẫm lại cũng cảm thấy điên cuồng, nhưng mà nghĩ lại, còn hơn hầu phu nhân Lưu thị cùng phu nhân tiền thế tử Cố Vũ Dung, không biết tốt hơn bao nhiêu lần! Người trước toàn thân đều là hãm hại, hãm hại phu quân không tính, lại hãm hại nhi tử, hãm hại xong nhi tử còn hãm hại tôn tử cùng con dâu, người sau không hãm hại thì thôi, một khi đã hãm hại thật kinh người, ngẫm lại cũng phải phiền lòng.

“Quốc công gia,”  mang tâm lý đều là ‘người một nhà’, Tiết Côn khuyên nhủ: “Thánh Thượng nếu chưa hạ minh chỉ, đại biểu việc này của ca ta còn đợi thương nghị, vì vậy Quốc công gia còn cần bình tĩnh trước, nếu vì chuyện này liên đới đến Quốc công gia, ca ta biết tất nhiên tâm sinh bất an, vả lại chỉ có Quốc công gia an toàn, mới có thể vạch kế hoạch rất tốt cho ca ta.”

“Ta biết.”

“Như thế. Tạ ơn Quốc công gia trước.”

“Ừ.”

Không nói Chu Kì Lân làm việc như thế nào, Tiết Côn quay về Định Viễn Hầu phủ, thấy Bạch Nhã bước nhanh ra đón nói: “Nương đừng lo lắng, ca không có việc gì, hắn hiện tại đang ngủ.”

“Đang ngủ?” Bạch Nhã ngây người ôm ngực: “Đang ngủ thì tốt, đang ngủ thì tốt, trận này nó chưa ngủ được một giấc tốt, khó được thanh tĩnh, hảo hảo nghỉ ngơi cũng tốt. Chỉ là manh chiếu trong ngục âm u ẩm ướt, lại làm sao ngủ ngon a?”

Tiết Úy Chi đi tới: “Tiểu tử kia da dày thịt thô, chỗ nào ngủ không được chứ?”

Tiết Côn đỡ Bạch Nhã ngồi xong khuyên nhủ: “Nương yên tâm, nhi tử mỗi ngày sẽ đi xem, chờ chuyện lắng xuống bớt, nhi tử sẽ đi thăm dò ý tứ, xem có thể đưa chút chăn gối vào không, dù sao ca cùng Cẩm y vệ đồng tri Kỉ đại nhân có chút giao tình, chút tình cảm ấy hẳn là dễ nói.”

Tiết Tấn Chi bên cạnh gật đầu: “Cẩm y vệ y chỉ làm việc, Hoàng Thượng không hạ minh chỉ Cẩm y vệ sẽ không động, sẽ không thẩm vấn cũng sẽ không tra tấn, nhiều nhất cũng chỉ giam giữ.”

Có mấy tin tức này người một nhà nhẩm tính trong lòng an ổn, nhưng chuyện muốn làm mới vừa bắt đầu, Tiết Tấn Chi kêu Tiết Úy Chi đến thư phòng nói thẳng: “Đợi qua đầu thất của nương một ngày, ta sẽ thượng tấu nhà có đại tang.”

Tiết Tấn Chi nhậm chức bộ binh, nhưng chức vị đảm nhiệm lại không cùng cấp với tước vị Hầu gia, năm nay theo lý phải là tranh chức Bộ binh Tả thị lang, đợi Bộ binh Thượng thư hiện tại lui về hắn sẽ thuận lý thành chương thành Thượng thư tân nhậm, đến lúc đó chính là tước vị cùng thực quyền ngang nhau, Định Viễn Hầu phủ nhất định có thể lại vững vàng thẳng đứng mười năm! Mà lần này bỏ qua phải đợi ba năm nữa, tình thế sẽ không như hiện giờ!

“Đại ca có lẽ đừng lo lắng nữa, Hoàng Thượng có lẽ cũng không có ý tứ này.”

“Ý ta đã quyết, ” Tiết Tấn Chi nâng tay cắt ngang, lập tức cười khổ: “Ta chỉ hy vọng có thể làm cho người sau lưng yên tĩnh, không nhìn chòng chọc chúng ta nữa, cũng hy vọng có thể vãn hồi một ít danh dự, để Hầu phủ có thể có lúc rảnh rỗi thở dốc.”

Một loạt sự tình bày ra sau lưng, mắt nhìn mà không thể làm gì Tiết Tấn Chi cam tâm không? Trăm ngàn cái không cam lòng! Nhưng không cam lòng thì có thể như thế nào? Lưu thị hại chết mẹ chồng là tội ác khiến người ta giận sôi, mặc kệ nàng có tâm hay là vô tình, phu thê đồng thể, phần tội danh này Tiết Tấn Chi không gánh cũng phải gánh!

Cơ hội tranh chức Bộ binh Tả thị lang không có, có ba năm đại tang, ba năm sau bỏ lỡ toàn bộ thời cơ, về sau một đường làm quan cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nói ác liệt một chút, dù cho Tiết Tấn Chi có làm tốt, có tức phụ hại chết mẹ ruột, ô danh nhất định làm cho hắn đi không được xa!

Hắn hận, hắn oán, hắn giận, nhưng việc này cũng phải chịu! Bởi vì năm đó người cố ý cưới Lưu thị là hắn, mặc kệ là ô danh hay ác danh, hay là hổ thẹn tự trách, hắn đều phải gánh!

Nhưng có hận, có oán, có giận, Lưu thị vẫn không thể hưu! Không phải không có nguyên nhân, thứ nhất Hầu phủ không thể bởi vì chút chuyện này bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió! Thứ hai hưu nàng ta, từ nay về sau chuyện chẳng còn liên quan gì nữa, rất tiện nghi cho nàng ta!

Nghĩ vậy Tiết Tấn Chi thở dài một hơi nói: “Thỉnh tấu chương xin có đại tang đồng thời ta cũng sẽ thỉnh tấu chương huỷ bỏ phẩm giai cáo mệnh của Lưu thị, lấy lý do thân thể không khoẻ đưa tới nhàn trang dưỡng bệnh, Cố thị cùng đi, Thừa Dật do ta tự mình giáo dưỡng.” Người chuyển qua ở nông thôn, cách tầm mắt kinh thành, vậy người khác không còn gì để nói nữa.

Vẻ mặt của Tiết Tấn Chi trong mắt Tiết Úy Chi thấy rõ, nhưng hắn cũng không đồng tình với Lưu thị cùng Cố thị, nhân hôm qua, quả hôm nay, hành vi của Lưu thị đã không phải cố ý hoặc vô tình có thể giảm bớt, mà Cố Vũ Dung, nàng lo lắng cho đứa con, có thể, nhưng nàng không nên lấy lão phu nhân Thường để lên bàn cân cân nhắc, cứ thế gây thành hậu quả xấu hiện giờ.

“Đại ca trong lòng đều biết là tốt rồi.”

“Nói đến việc này là ta thực xin lỗi Úy Chi, Tiểu Côn, Tiểu Lan mới thành thân không lâu, huyện chủ còn trong tháng, Tiểu Lan vẫn hoài thai mà phải bôn ba, hiện giờ A Trạm còn liên lụy đến Cẩm y vệ, làm đại ca, xem như đã thẹn với giao phó của phụ thân!”

Mắt thấy Tiết Tấn Chi khom lưng, Tiết Úy Chi vội vàng nâng một phen: “Người một nhà không nói hai nhà, đại ca khom người trước ta mới là chân chính giết ta, lại nói đến hổ thẹn, là ta hổ thẹn mới đúng, chính sự không thông, việc vặt không hiểu, không thể giúp đại ca mảy may, còn thường xuyên làm đại ca lo lắng cho ta, ngẫm lại quả nhiên là xấu hổ vô cùng.”

Còn hơn Tiết Tấn Chi, Tiết Úy Chi đích thật là vô năng bình thường, nhưng tốt ở chỗ hắn tự mình hiểu lấy.

Biết bản thân có năng lực hữu hạn không thể làm quan, liền cự tuyệt lão Hầu gia đi cửa sau an bài cho hắn, làm như người nhàn rỗi, cũng không kéo bè kết phái bên ngoài cho Hầu phủ, cũng không nghe hạng người nịnh bợ mưu đắc tư lợi cho chính mình. Đọc sách cả đời, có học vấn nhưng cũng không cần thiết thật xuất sắc. Ngày thường bất quá ở thư viện dạy vài học sinh, cùng bạn đồng môn ngày xưa luận một bức họa, thưởng phong cảnh, đánh cờ vân vân, không có tâm vươn lên, cũng không có mục tiêu rộng lớn gì, mới vừa thành thân đến sinh Tiết Trạm, hắn còn muốn hảo hảo bồi dưỡng nhi tử, đáng tiếc Tiết Trạm kì ba không có ý tứ học văn, thiên phú võ học cũng nghịch thiên, khi còn bé một quyền đánh ra không thua gì đại hán, ngẫm lại cũng làm cho hắn sợ hãi, mãi đến khi Tiết Côn, Tiết Lan sinh ra, làm phụ thân như hắn cuối cùng tìm được chút cảm giác thành tựu, Tiết Lan thì đừng nói, nàng là nữ nhi tóm lại phải nuông chiều rồi, Tiết Côn là đứa con hắn dành ba trăm phần trăm tinh lực đi bồi dưỡng, đáng tiếc bồi dưỡng quá …, đứa con hơn mười tuổi học văn có thể miểu sát hắn, lại còn ôm mộng làm ‘đại nho đương thời’ lại đem một người cha như hắn nghiền thành mẩu vụn! Mà nay Tiết Côn tính toán nhập sĩ, làm cho kẻ làm cha như hắn không mặt mũi nào gặp mặt liệt tổ liệt tông.

Hai huynh đệ, một người thừa kế tước vị làm rạng rỡ tổ tông, thú nàng dâu lại là một kẻ thích hãm hại, con trai trưởng duy nhất còn sớm mất, con dâu cũng là kẻ hãm hại không rõ, chỉ còn một đứa cháu ruột để an ủi, người kia mặc dù bình thường vô năng, thú người vợ cũng hiền thục tú lệ, an ổn giúp chồng dạy con, con lớn nhất không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, con thứ hai cưới huyện chủ, quan hệ thông gia cùng Trấn Bắc hầu chưởng quản hai mươi vạn đại quân như mặt trời ban trưa, nữ nhi nhỏ lại gả cho Từ Trường Lâm  ‘công tử đứng đầu ‘ kinh thành, vào phủ thái phó.

Đây không biết nên khóc hay cười, nhân quả thật đúng làm cho người ta phải than một câu tạo hóa trêu người!


Cẩm y vệ:

f972e8c0-27af-4570-bf46-44503ca7a11c
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện