Edit: Băng Di
Trong cùng ngày, Tiết Trạm bị Địch Chân xách trở về Trấn Bắc hầu phủ đánh một trận, chính là dùng trượng hoàng hoa lê giả tạo kia, có bóng đêm che dấu, hơn nữa Tiết Trạm không nghĩ tới một chiêu này, trực tiếp bị đánh cho nửa chết nửa sống mà không đánh trả.
Đương nhiên, nếu bị đánh một trận sẽ thỏa hiệp, vậy không phải Tiết Trạm.
Địch Chân cũng rất thẳng thắn, một trận không được vậy hai trận, lão Hầu gia không làm được thì hắn làm giúp!
Chuẩn bị hai ngày, Chu Kì Lân dùng kế khiến Hoàng Thượng đồng thời triệu kiến hai phụ tử, lại ở một khắc trước khi hai phụ tử vào cung từ bên kia ra khỏi thành, sau đó thẳng đến Hổ Báo Doanh.
Tiết Trạm xa xa nhìn thấy người, gần như cho rằng xuất hiện ảo giác còn khoa trương nhu nhu con mắt, cuối cùng phát hiện không phải, vội vàng ném đồ đang cầm trên tay chạy đi nghênh đón.
“Tham kiến Quốc công gia.”
Chu Kì Lân cất bước xuống ngựa, ý cười cũng tràn đầy trong mắt: “Tiết thế tử.”
Hai người rõ ràng mới vài ngày không gặp, lại tựa như qua thật lâu, lúc này tái kiến, cơ hồ hận không thể đem người khắc vào trong lòng, trong xương cốt, trong linh hồn!
Ngô Dụng hợp thời chào đón: “Chủ tử, ta đi chuẩn bị trà.” Cầu nhanh vào trong phòng đi thôi, ở trong này làm cho người ta mắt nổi lẹo rồi.
Đi vào trong phòng, Ngô Dụng dâng lên trà thơm, trước khi đi ra thì Chu Kì Lân gọi hắn lại: “Nếu địch Hầu gia lại đây, nói ta mang thế tử đi ra ngoài rồi.”
Ngô Dụng bối rối một giây: “Vâng, thuộc hạ biết rồi.” Sau đó bước ra, ngoảnh lại còn tri kỷ đóng giúp cánh cửa.
Cửa đóng, Chu Kì Lân lập tức bưng không được dáng vẻ kiêu ngạo nữa: “Sau khi ta đi Địch Hầu gia có làm khó dễ ngươi không?”
Tiết Trạm trong lòng ngọt đến ứa mật: “Lo lắng cho ta sao? Kỳ thật cũng không có gì hảo lo lắng, hai nhà chúng ta là thế giao, giao tình cùng nhau nhiều năm, cùng nhau vào sinh ra tử, tử hồ ly kia cũng chỉ giỏi nói ngoài miệng, thực sự hạ tử thủ là không có khả năng. Bất quá ngươi yên tâm. Tử hồ ly có làm thế nào, cũng kéo không thẳng nổi ta! Ta tính toán ở trong cái hố của ngươi ngốc cả đời rồi!”
Nghe thế, Chu Kì Lân biết mình mấy ngày hôm trước vì cái gì tinh thần cứ hoảng nhiên, bởi vì hắn đang lo lắng, hắn lo lắng Tiết Trạm sẽ tin vào Địch Chân vứt bỏ tình cảm của hai người, tựa như Địch Chân nói, Trung quốc công phủ của hắn có hiển hách cũng chỉ một mình hắn, liên lụy không được ai, nhưng Định Viễn Hầu phủ không giống với. Lý trí nói cho hắn phải tin tưởng Tiết Trạm, tình cảm lại khó tránh khỏi sẽ lo được lo mất, dù rằng việc này không liên quan với sự tín nhiệm.
Bất quá hiện tại trong lòng đã kiên định, thấy người, được hắn cam đoan, cho dù đằng trước có ngàn nan vạn khó thì như thế nào? Hắn không phải kiên trì một mình, có điểm ấy như vậy là đủ rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Kì Lân rung động, giữ chặt người, không kịp đợi đã dán tới, khiêu mở khớp hàm, đầu lưỡi liền tiến thẳng vào, vừa nhiệt tình vừa dâng trào cuốn lấy đối phương, cùng nhau quấn quýt, cùng nhau dây dưa, tương nhu dĩ mạt*, hòa hợp gắn bó.
*Tương nhu dĩ mạt – thành ngữ này nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn thì hãy giúp đỡ lẫn nhau.
Cánh tay Chu Kì Lân không ngừng siết chặt, Tiết Trạm thả lỏng thân thể theo đuổi thừa nhận, nhưng lúc tay Chu Kì Lân muốn xâm nhập từ y phục vào thì Tiết Trạm do dự, cuối cùng vẫn đẩy ra: “Đừng nháo.”
Ngậm môi hắn, ánh mắt Chu Kì Lân đã muốn bốc hỏa: “Hoàng Thượng bên kia kéo dài không được bao lâu, người theo dõi ta của địch Hầu gia phỏng chừng cũng sẽ tìm đến...” Ngụ ý là thời gian quý hiếm.
Trong Tiết Trạm lộ ra đấu tranh, nhưng ngẫm lại vẫn là đứng dậy cự tuyệt: “Thật không được.”
Thần sắc Chu Kì Lân mờ mịt, lập tức biến đổi, đi từ từ đứng dậy, tình dục trong thanh âm còn chưa hoàn toàn thối lui: “Cởi quần áo!”
“Cởi quần áo cái gì, đã nói không được!”Tiết Trạm giả vờ nói đùa, thối lui từng bước một: “Ban ngày tuyên dâm cũng không phải là chuyện đường đường một Quốc công gia nên làm.”
Biểu tình trốn tránh của đối phương làm cho Chu Kì Lân càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, thân hình vừa động như đại bàng giương cánh nhào tới, Tiết Trạm cả kinh theo bản năng muốn né tránh, sau khi né tránh mới ý thức được hỏng bét rồi, nhưng đã chậm, ngọn lửa trong mắt Chu Kì Lân đã đốt cao một quãng tám, nhưng lần này không liên can đến tình dục, mà là lửa giận!
Tiết Trạm ngượng ngùng dừng lại: “Rõ ràng là ban ngày!”
Phản ứng của Chu Kì Lân là đem người đẩy ngã trên bàn, tay kéo lấy áo xé, làn da vốn như quỳnh mật làm cho hắn yêu như cuồng giờ đây hiện lên từng đạo xanh tím, nhìn thật dữ dội, chồng chất vết thương khủng bố từ côn bổng, Chu Kì Lân muốn phát cuồng!
Hai ba cái xé hết, trên lưng, trên cánh tay, ngực, bụng, bắp đùi, cẳng chân, ngoại trừ khuôn mặt cùng phần cổ, phần tay lộ ra, còn lại không còn một khối da nào còn hoàn hảo!
Người động vào một chút hắn cũng không nỡ mà bị đánh thành như vậy! Chu Kì Lân cực tức giận một chưởng chụp cái bàn thành gỗ vụn, hận đến nghiến răng khanh khách vang: “Lão ta làm sao dám! Làm, sao, dám!”
Tiết Trạm mặc lại áo: “Kỳ thật nhìn thấy thì khủng bố, nhưng hai ngày thì tốt rồi.” Tử hồ ly còn gọi là thủ hạ lưu tình đấy, lão nhân động thủ mới gọi là ngoan độc! Bất quá nhìn bộ dáng Chu Kì Lân tức giận muốn giết người, hắn cảm thấy vẫn là không nói tốt hơn!
“Có đau không?”
Tiết Trạm dùng bộ dáng lấy lòng thật to ‘ngươi đau, lòng ta đau’ chủ động ôm cổ tới gần, muốn mở khớp hàm tiếp xúc thân mật, chỉ là lúc này Chu Kì Lân cũng không có lòng dạ nào, đem người từ trên người kéo xuống, không cho cự tuyệt lôi kéo bước đi. Ra cửa đưa lên lưng ngựa, lập tức xoay người ngồi vào phía sau, hai tay ôm trọn thắt lưng, giật dây cương, thúc ngựa lao điên cuồng mà đi.
Chính là ý tưởng mặc dù tốt, sự thật cũng rất tàn khốc, ở cửa doanh địa vừa vặn đụng phải phụ tử Địch Chân cũng đang chạy như điên về!
Địch Đào vô cùng thê thảm che mặt. Huynh đệ ngươi thật sự rất biết chọn thời điểm nha!
Tiết Trạm: “........” Hảo nghĩ muốn chửi tục, nhưng nam phiếu của hắn không thích.
Tảo mắt qua hai người, con ngươi Địch Chân lạnh như băng: “Quốc công gia quả nhiên là hảo kế sách.”
Chu Kì Lân nửa phần không phủ nhận, mâu quang so với Địch Chân còn muốn lạnh hơn: “Không thể so với Hầu gia.”
Hai người ánh mắt giống như sấm sét đụng nhau, lập tức bùng nổ ra một loạt tiếng bùm bùm lốp bốp, Địch Đào lui lui cổ hướng sang Tiết Trạm nháy mắt điên cuồng.
Ngươi đến quản đi nha, chẳng lẽ thật sự phải nhìn thấy đánh nhau sao? Tiết Trạm nuốt nước miếng, nam phiếu đang tức giận quá khủng bố! Hắn còn sợ đây này!
Đem ánh mắt của hai người xem ở trong mắt, Địch Chân tức giận muốn đánh người tại chỗ, trừng mắt với Địch Đào lại hướng sang Tiết Trạm gầm nhẹ: “Còn không lại đây!”
“Cái kia, “Tiết Trạm ho khan: “Ta nghĩ ta sẽ không qua.”
Nghe vậy, Địch Chân nổi giận đùng đùng, Chu Kì Lân khóe miệng nhếch lên, trầm giọng nói: “Còn thỉnh Hầu gia nhường đường.”
“Quốc công gia muốn đi, bản hầu nửa bước cũng không giữ lại, nhưng tiểu vương bát đản này phải lưu lại!”
Chu Kì Lân mâu quang lạnh lùng: “Hầu gia tuổi không lớn, làm sao phạm vào tật xấu nghễnh ngãng vậy? A Trạm không phải đã nói sao, hắn sẽ theo ta đi.”
Địch Chân nhìn chằm chằm Tiết Trạm, tiểu vương bát đản còn chưa cút lại đây, tin hay không ta đánh chết ngươi?!
Tiết Trạm ánh mắt phiêu hốt nhìn chằm chằm mặt đất, đi thì bất quá ăn côn thêm nhiều một chút, còn nếu qua, nam phiếu của hắn có thể ở trên giường giết chết hắn! Chết ở dưới côn cùng chết ở trên giường, hắn lựa chọn cái trước, cái trước nhiều nhất bị người ta vui vẻ nói mấy ngày. Cái sau? Ôi, để tiếng xấu muôn đời cũng còn nhẹ!
Địch Chân tức giận ngã ngửa.
Chu Kì Lân mím môi: “Còn thỉnh Hầu gia nhường đường.”
“Bản hầu nếu không nhường thì sao?”
“Vậy đắc tội!” Dứt lời vòng tay ôm thắt lưng Tiết Trạm càng thêm chặt, nghiêng đầu dặn một câu ngồi cho vững, dây cương run lên, trong nháy mắt tăng tốc chạy như điên mà đến!
Đậu má! Thực sự đến!
Địch Đào bị dọa hốc mắt cũng trừng thẳng!
Tiết Trạm cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Địch Chân cũng thật không nghĩ tới Chu Kì Lân thật sự sẽ mạnh mẽ đột phá vòng vây!
Thân binh đi theo phía sau Địch Chân nhất thời không đưa ra được chủ ý, đôi mắt Chu Kì Lân híp lại xem xét chuẩn cơ hội, roi ngựa vung lên hai luồng kình phong, trong chớp mắt bị hắn xông ra phá vòng vây!
Lập tức Địch Chân tức giận xanh cả mặt!
Địch Đào quay đầu ngựa lại xem xét lão cha, lại xem xét bóng dáng hai người đã chạy xa, kiên trì hỏi: “Cha, đuổi hay không đuổi?”
“Đuổi, đuổi, đuổi cái đầu ngươi!” Đây là kinh thành, lão, một Trấn Bắc hầu đuổi theo sau mông của Trung quốc công, đây không phải nhược điểm rõ ràng dâng lên trên tay người khác sao? Hơn nữa Tiết Trạm, tiểu vương bát đản này... Ngẫm lại, Địch Chân đều có tâm ăn thịt người!
“Trở về Trấn Bắc hầu phủ! Phái người nhìn chằm chằm Định Viễn Hầu phủ, hòa thượng chạy không khỏi miếu! Lão tử đánh chết tiểu vương bát đản này!”
Địch Đào lui cổ, trong lòng không khỏi phun tào, Tiết Trạm là tiểu vương bát đản, vậy Tiết gia gia không phải là lão vương bát đản sao? Vậy cha không phải là đồ đệ của lão vương bát đản à? Ta đây là đứa con của đồ đệ của lão vương bát đản hả? Ôi! Cha, ngài mắng một người mà liên luỵ đứa con cùng chính ngài cũng mắng vào có biết không?!
Danh sách chương