Edit: Băng Di

Trong lòng rủa xả như vậy, bước chân lại như bay tiến vào sân trong của lão thái thái Thường thị, quay sang Hiểu Cúc ra chào đón nói: “Mau đem cho Nhị gia ngươi một chén trà lạnh, hạ hoả.”

Lão thái thái Thường thị nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nhẹ lay động quạt tròn, nâng mắt nở nụ cười, trêu đùa nói: “Đây là người nào làm cho Nhị gia của chúng ta tức giận thành thế này? Hiểu Cúc nha, mau mau đem cho Nhị gia chút trà lạnh, một bình sợ là không đủ, phải hai bình!”

Tiết Trạm tức giận mà cười, một phen chen chúc lên nhuyễn tháp với lão thái thái, thuận tay đoạt lấy quạt tròn quạt mạnh một hồi, tức giận liếc ngang lão thái thái: ” Lão ngài cứ việc châm chọc cháu đi! Có dũng khí công khai đem cháu chặn ngoài cửa, hừ hừ, mười ngày nửa tháng không vào cửa, xem lão ngài sẽ tương tư tới bệnh!”

Thường thị tức giận đem quạt tròn cướp về, đập hắn hai cái: “Bệnh tương tư là dùng để nói thế này sao? Bị lão nhân biết, xem lão ấy có đánh cháu mông nở hoa không!”

Tổ tôn hai người đối mắt, vui vẻ thành một đoàn.

Hiểu Cúc bưng trà lạnh đến, vui vẻ nói: “Vì chuyện loạn dùng từ ngữ, lúc trước Nhị gia cũng bị lão Hầu gia đánh không ít.”

Nhớ tới trước kia, Thường thị vui vẻ không nhẹ, cười sẳng giọng: “Cũng không phải là vậy, nó há mồm cũng không biết học theo ai, toàn quen lời ngon tiếng ngọt tựa như bôi mật!”

” Nói về điểm ấy, nãi nãi nên mắng lão nhân mới đúng. Tuổi đều đã lớn một bó còn ghen tuông! Cháu không phải chỉ nói chút chuyện vui thú đùa cho nãi nãi vui vẻ sao? Kết quả còn ghen! Lại còn mất mặt chạy đi nói với nãi nãi, quay đầu lại thì biến đổi biện pháp gây sức ép cháu! Dấm chua của tôn tử ruột thịt cũng ăn, thế gian này cũng không có người thứ hai!”

Thường thị lại đập một cái: “Lại nói hưu nói vượn!”

Tiết Trạm giơ lên ngón tay: “Những câu thành tâm tuyệt không có hư ngôn!”

Bộ dáng nho nhỏ kia khiến Thường thị vui vẻ nha, nước mắt cũng xuất hiện. Sau một lúc lâu, lấy khăn ra lau khô nước mắt, thấy người kia lại uống một chén trà lạnh tràn đầy, điểm điểm cằm: “Nói đi, ai làm cho cháu tức giận?”

Đưa cái chén cho Hiểu Cúc đưa xuống, Tiết Trạm thở dài: “Còn có thể là ai, không phải vị kia sao.” Một chút cũng không chột dạ, đừng nói cái gì đại nam nhân không so đo cùng tiểu nữ nhân, Tiết Trạm tự nhận tâm mắt mình nhỏ như lỗ kim.

Thường thị kinh ngạc: “Lưu thị chịu gặp cháu?”

“Không, trong viện gặp phải.”

” Nàng ta mắng cháu à?”

“Không sai biệt lắm đi.” Phun tào một chút về nữ nhân kì ba này, Tiết Trạm một chút áp lực tâm lý cũng không có: “Đầu tiên đụng tới mặt liền chua chát nói cháu hiện giờ phong cảnh náo nhiệt vô hạn, nói cái gì thế tử đường huynh dưới suối vàng có biết, còn đề cập đến lão nhân rốt cục cũng được đền bù mong muốn, bảo cháu dâng hương cho tốt các loại, cháu tức giận nói lại hai câu, lúc sau càng nói càng tức giận, còn kém chỉ vào cái mũi mắng cháu lang tâm cẩu phế!”

Thường thị nhíu mi, hiển nhiên cũng tức giận: “Lưu thị này làm sao đến bây giờ còn chưa rõ ràng? Không phải chính nàng ta lòng dạ hẹp hòi phòng cháu như đề phòng cướp sao? Hiện giờ vẫn còn nghi ngờ đến cháu! Chỉ đáng thương A Hằng của ta gặp phải mẫu thân như vậy!”

Sợ lão thái thái lại nghĩ tới chuyện thương tâm, Tiết Trạm sờ sờ cái mũi nói: “Cháu vừa rồi chẳng qua tức giận nói nhiều lời nặng, trở về sợ là phải bệnh một năm rưỡi rồi! Bá bá nếu trách tội xuống, nãi nãi cần phải bảo hộ cháu!”

Thường thị nín khóc mỉm cười: “Hảo, nãi nãi bảo hộ cháu!”

“Nãi nãi nói chuyện giữ lời!”

“Nãi nãi ta khi nào thì nói chuyện không giữ lời?”

Thường thị giả vờ tức giận, Tiết Trạm vội cầu xin tha thứ: “Vâng vâng vâng, nãi nãi cân quắc không thua tu mi, nhất ngôn cửu đỉnh!”

” Cái miệng thật nhọn, quen lừa ta vui vẻ.”

Tổ tôn hai người chọc cười xong, Thường thị trông xem tôn nhi nhà mình tuổi trẻ tài cao, hoảng hốt như thấy được lão nhân thời còn trẻ, tuy không hay lừa người thế này nhưng ý chí giống nhau, thẳng thắn vô tư, nói là làm, chỉ duy nhất một chuyện không làm được, là ước định bạc đầu giai lão cùng mình, lại ra đi trước bỏ lại mình ở phía sau.

“A Trạm, ” Thường thị giữ chặt tay Tiết Trạm vỗ vỗ: “Nãi nãi không phải nói vui, A Trạm nếu có người thích liền nói cùng nãi nãi, nữ nhi nhà tốt khó tìm, vì tôn tử ngoan của ta, cho dù trở mặt với mấy lão già ấy ta cũng muốn định hôn sự cho cháu, A Trạm của ta xuất sắc như thế, đáng giá có người chờ.”

Có người thích, thân phận bất phàm, nhan sắc xuất chúng, thân gia xa xỉ, giá trị vũ lực bạo, Hoàng Thượng coi trọng, nhưng lại là nam, nãi nãi người cho dù đem thể diện của lão nhân ra cũng không cưới vào được nha! Hơn nữa Chu Lệ đối với Chu Kì Lân cực xem trọng, nếu nháo ra chuyện cưới xin, tin hay không Chu Lệ sẽ tìm người treo hắn lên đánh n lần? Đến lúc đó lão nhân phỏng chừng cũng phải từ trong phần mộ nhảy ra, sau đó cầm mộc côn đánh hắn, hận không thể đem hắn đánh cho trước mắt toàn sao kim, mông không nở hoa không tính kết thúc!

Đừng hoài nghi, lão nhân chết tiệt sẽ thực sự làm được.

Thường thị luôn luôn khoan dung, bất quá Tiết Trạm vẫn cảm thấy không nên nói ra khiến lão nhân gia bà bị kích thích thì tốt hơn, cứ thuận theo tự nhiên đi!

Tổ tôn hai người nói vài chuyện nhẹ nhàng thong thả, lão thái thái đương nhiên giữ hắn lại dùng cơm, Tiết Trạm không đành lòng từ chối bà, cười nói: “Nãi nãi lên tiếng, tôn nhi nào dám không theo?”

Thường thị cũng là người tinh mắt, thấy hắn thần sắc khác thường, hỏi: “Như thế nào? Cùng người khác có hẹn sao?”

” Trước đó có nói một tiếng, nhưng vẫn là nãi nãi quan trọng nhất, tôn nhi phái người đi nói một tiếng là được.”

Thường thị cũng không phải là người vô cớ thích gây rối, tuổi già lại càng vì tiểu bối suy nghĩ, cười nói: “Không cần, nếu như có ước hẹn với người ta thì trước hết gấp rút sang bên kia đi, không thể làm người thất tín.”

“Nãi nãi không cần lo lắng, cháu cùng hắn không phải người ngoài.” Tiết Trạm trấn an, quay đầu lại bảo người đến phủ Trung quốc công thông tri cho Chu Kì Lân, nói cơm chiều không cùng hắn ăn.

Thường thị cũng không nói thêm, quay đầu lại bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, chẳng ngờ ngay tức khắc có khách quý không thỉnh từ trước đến thăm.

Nghe được hạ nhân hồi bẩm, Tiết Trạm ra cửa nghênh đón: “Ngươi như thế nào lại sang đây?”

Chu Kì Lân theo hắn vào cửa, nói nhỏ: “Ngươi không qua, ta đành phải sang đây.”

Thường thị bối phận cao, không cần hành lễ, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn là đứng dậy tỏ lễ: “Quốc công gia từ xa mà đến, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội.”

“Lão phu nhân quá mức khách khí rồi, vãn bối cùng A Trạm giao hảo, theo lý phải là vãn bối đến đây bái kiến mới đúng.” Nói xong chắp tay hồi lễ vãn bối.

Thường thị nghiêng người khiêm nhượng trả nửa lễ cười nói: “Nghe ý tứ trước đó, người cùng A Trạm có ước hẹn là Quốc công gia?”

” Phải, có một số việc muốn cùng A Trạm nói chuyện.”

” A, đều là tại lão thân cả, làm hại Quốc công gia phải đi một chuyến.”

Tiết Trạm cười ngắt lời hai người, đem Thường thị đỡ đến bàn ăn: “Nãi nãi không cần khách khí như vậy, Quốc công gia không phải người ngoài đâu.” Đó là cháu dâu của người đó, thỉnh an vấn an người hẳn là! Cho nên không cần qua quýt phải không!

” Có thể nào vô lễ như vậy?”

Không đợi Thường thị oán trách Tiết Trạm, Chu Kì Lân đã nói: “Lão phu nhân không khách khí, ta cùng với A Trạm xác thực không phải người ngoài.”

Dựa theo phẩm cấp của Chu Kì Lân, theo lý Định Viễn hầu Tiết Tấn Chi phải cùng bồi, bất quá không khéo chính là Tiết Tấn Chi có việc ra ngoài xã giao, lúc này không ở Hầu phủ, Thường thị suy nghĩ, nói với Tiết Trạm: “Nếu không gọi cha cháu đến đây đi.”

Tiết Trạm trộm hướng về phía Chu Kì Lân nháy mắt: “Có nghĩ là gặp công công không? Thấy rõ ý tứ trong mắt Tiết Trạm, thân thể Chu Kì Lân cứng đờ.

Tiết Trạm âm thầm bật cười, giúp đỡ Thường thị vững vàng ngồi vào ghế trên, cười nói: “Tính tình của cha cháu nãi nãi cũng không phải không biết, không gò bó được, không bằng chúng ta cứ dùng cơm cho thoải mái.” Nói xong ý bảo Chu Kì Lân ngồi vào bên dưới lão thái thái, quay đầu lại tự mình ngồi vào bên cạnh Chu Kì Lân.

Thân thể Thường thị khẽ nâng, tràn ngập áy náy: “Đây thật sự là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, “Tuy rằng bối phận của bà cao, nhưng thật sự là nữ quyến nhà trong, Chu Kì Lân là ngoại nam, thân phận lại tôn quý, vả lại cũng không phải quan hệ thân thích, do bà ra mặt bồi tiếp xác thực không phải đạo đãi khách.

” Tiểu bối không thỉnh trước đã đến nên tiểu bối vô lễ trước mới đúng.” Đã hẹn trước lại đến lúc thì thất hẹn, đợi tỉnh táo qua cơn xúc động thì đã trực tiếp tới cửa, bái thiếp cũng chưa kịp đưa. Cũng may còn có người tỉnh táo chuẩn bị lễ vật, nếu không liền tay không tới cửa nhà người ta rồi.

” Đừng có khách khí như vậy, ta nghe cũng ê răng.” Tiết Trạm trực tiếp cầm lấy chiếc đũa gắp một khối thịt gà, dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của lão thái thái nửa đường chuyển hướng thả tới trong bát Chu Kì Lân, quay sang lão thái thái, ánh mắt bất đắc dĩ ‘như vậy được rồi chứ?’

Thường thị cảm thấy mệt tim, trừng mắt nhìn hỗn tiểu tử không bớt lo, hướng sang Chu Kì Lân xin lỗi nói: “Tiểu tử vô tâm, để Quốc công gia chê cười.” Sau đó nâng tay ý bảo: “Quốc công gia, mời.”

Chu Kì Lân cười: “Lão phu nhân không cần khách khí.” Sau đó cúi đầu đem khối thịt gà Tiết Trạm gắp cho bỏ vào trong miệng, vào miệng mới biết được trong thịt gà có một khối xương sụn, nhai hai cái trực tiếp nuốt.

Lập tức hoa cúc của Tiết Trạm căng thẳng! Fuck! Không phun xương luôn!

” Nếu Quốc công gia không chê cứ xem nơi đây như nhà mình, tuỳ ý thì tốt rồi.”

Đối với sự chiêu đãi khách khí của Thường thị Chu Kì Lân thấp giọng đáp ứng, một bộ dáng thế gia đệ tử khiêm khiêm hữu lễ, nhưng không ai có thể tưởng tượng được con người như vậy lại nhờ khăn trải bàn che giấu, vừa vươn tay đã làm ra chuyện lưu manh sờ soạng!

Lúc đầu Tiết Trạm cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác! Nhưng theo độ ấm bàn tay xuyên thấu qua khố sam hơi mỏng truyền tới trên đùi, ngón tay nóng như lửa còn vuốt ve bên dưới hai cái!

Lúc đó ánh mắt Tiết Trạm trừng thẳng.

Là nam thần giỏi lắm sao? Là nam thần thì có thể giữa ban ngày ban mặt lang lảnh càn khôn đùa giỡn lưu manh?!

Mặt ngoài Chu Kì Lân thản nhiên, tay khoát lên đùi Tiết Trạm lại bắt đầu sờ niết lên cao.

Ngày mùa hè mặc quần áo mỏng, độ ấm trên tay đối phương lại cao, tán tỉnh tựa như sờ một chút nhu một chút, toàn thân Tiết Trạm lập tức dựng đứng.

Không biết chuyện đang xảy ra bên dưới bàn, Thường thị trừng mắt Tiết Trạm: “Đừng chỉ lo mình ăn, lo chiêu đãi Quốc công gia đi.”

Nãi nãi người có biết Quốc công gia trước mặt người mặt không đổi sắc, dáng vẻ đường đường, một bộ thái độ quân tử, ở dưới cái bàn ăn đậu hủ của tôn tử người hay không? Cái gì kêu là mặt người dạ thú? Người trước mặt chính là!

Ăn một bữa cơm Tiết Trạm đau tim, đợi cho tiệc tán, dẫn người quay về tiểu viện tử của mình, vừa vào cửa liền vồ đến, nắm mặt người kéo sang hai bên: “Mang khuôn mặt này đùa giỡn lưu manh, cứ tưởng là ta không dám thu thập ngươi?”

Chu Kì Lân buồn cười một tiếng, sau đó đem cái tay trên mặt kéo xuống: “Thật có lỗi, lần sau sẽ không.” Hắn cũng không biết mình tại sao lại làm như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến, cứ phạm vào, làm xong còn phát hiện cảm thấy không tệ, đặc biệt ngắm đối phương muốn xù lông nhưng không thể không nhẫn nại, còn phải bộ dáng tạo cảnh thái bình giả tạo, tâm tình tốt đến mức so với đánh thắng trận còn muốn tốt hơn!

Tiết Trạm trừng hắn, cái trừng này rốt cuộc cũng chẳng rút ra được tầm mắt, cặp mắt tròn đen như hai viên đá hắc diệu thạch thật giống như mang theo móc, rơi vào bên trong cũng không kéo ra được.

Tại sao có người hoàn mỹ như vậy?

Nhan sắc nghịch thiên, thân thế tốt đến theo không kịp, phẩm cách cao quý, năng lực xuất chúng, nghiêm túc tự ràng buộc cũng hảo, còn có một thân võ nghệ phi phàm, hắn phải dựa vào hai kiếp người mới tích lũy được thành tựu hiện tại, đối phương chỉ một đời cứ đạt được, hơn nữa so với hắn còn tốt hơn! Cái gì gọi là miểu sát tra? Đây nha.

“Suy nghĩ cái gì?” Chu Kì Lân dựa sát vào.

Câu trả lời của Tiết Trạm là xáp tới, môi dán môi, mở khớp hàm xâm nhập đầu lưỡi, điên cuồng xâm phạm khoang miệng đối phương, đầu lưỡi quấn quýt chơi đùa hận không thể thắt lại thành gút mới tốt.

Loại sự tình này luận thiên phú hay luận kinh nghiệm mới là quan trọng nhất? Nhưng rất nhanh hắn phát hiện người có chút thiên phú thật sự so với kinh nghiệm càng lão luyện hơn! Quyền chủ động rất nhanh liền thay chủ, xâm phạm cùng với bị xâm phạm đổi vai diễn, kinh nghiệm bị thiên phú làm cho thất bại thảm hại, bên hông tê dại, Tiết Trạm bị đẩy ngã nhẹ nhàng ở trên giường, sau đó thân thể lấp đến đem hắn đè ép thật chặt chẽ.

Hôn môi giao triền gắn bó bất tri bất giác đã muốn thay đổi, so với triền miên vừa rồi còn thêm quyến luyến, hơn một phần bá đạo, một phần vội vàng, còn có một phần hận không thể đem người nuốt vào trong bụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện