Edit: Băng Di

Điểm tâm bữa trưa đều giải quyết xong xuôi, Tiết Trạm liếc mắt: “Ngươi bảo người đi nói một tiếng chưa?”

” Ta phái người nói một tiếng với Ngô bách hộ rồi.” Quân doanh dù sao cũng không phải là nha môn bình thường, cho dù Tiết Trạm thân là chủ tướng cũng không thể nghỉ làm vô cớ, lý do thì dễ tìm, nhưng dù sao vẫn phải thông báo một tiếng.

“Vậy thì tốt.” Sau đó than thở: “Ta cũng không muốn bị mấy tên ngự sử ăn no rửng mỡ kia tham tấu cho một quyển đâu, tuy nói ta không sợ cãi nhau, nhưng tóm lại, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, thực ra khi ta tức giận ta sẽ không tốt tính, có thể gây ra chuyện không hay.”

Vẻ mặt đắc sắt nhỏ bé kia làm cho trong lòng Chu Kì Lân rung động, ánh mắt thâm toại hai phần, dọa cho Tiết Trạm phải nâng mông lên xê dịch chỗ ngồi, Chu Kì Lân giữ chặt người lại, ho nhẹ một tiếng: “Ta mang ngươi đi dạo trong Quốc công phủ.”

Tiết Trạm cảnh giác nhìn vào mắt hắn: “Chẳng qua là đi dạo trong Quốc công phủ thôi?” Không trách hắn trông gà hoá cuốc, thật sự là cảnh ngộ đêm qua rất thảm thiết!

” Chỉ đi dạo trong Quốc công phủ.” Chu Kì Lân nhắc lại, nhưng ngón cái lại không nhịn được ma sát ở cổ tay hắn hai cái.

Tiết Trạm nhìn chằm chằm vuốt heo trên cổ tay mình: “......”

Biết sáu chữ ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’ viết sao không? Sờ nữa tin hay không lão tử chém nó?

Chu Kì Lân lại sờ soạng một chút, trước khi Tiết Trạm rút đao thì buông ra, lộ ra ý cười ôn nhu: “Đi.”

Hoa si thời kỳ cuối Tiết Trạm lập tức bị nụ cười này làm cho hoảng hốt, ước nguyện ban đầu đã quên sạch sẽ, vui sướng hài lòng xáp tới: “Nói về chuyện này, Quốc công phủ nhiều thứ như vậy, ta còn không hảo hảo đi dạo qua đâu!”

Hai người ra sân liền nắm tay nhau đi dạo, đi dạo đến một nửa, Tiết Trạm hỏi: “Đây là phủ Trung quốc công trước kia?”

“Không phải.” Chu Kì Lân lắc tay: “Phủ Trung quốc công trước kia bị hư tổn quá mức, đây là tòa nhà sau khi ta nhận tước vị thì Hoàng Thượng ban cho.”

Tiết Trạm giật mình: “Ta cảm thấy kiểu mẫu này không sai biệt lắm với Định Viễn Hầu phủ bên chúng ta.”

“Lúc ban cho Hoàng Thượng cố ý ban cho một tòa khác, nghe nói là quy cách của Vương gia, so với nơi này lớn hơn một nửa, bất quá ta cự tuyệt rồi.”

Nghe vậy, ngay tức thì Tiết Trạm liếc nhìn hắn tựa như nhìn đồ ngốc: “Ngươi ngốc nha?!” Đây chính là kinh thành! Không phải nơi dã lâm hẻo lánh gì! Quân vương cũng khó đoán được hậu thế, bây giờ chỉ cần thay đổi địa vị nhỏ thôi thì đã quý thành dạng gì rồi! Hơn nữa quy cách Vương gia vừa nhìn đã biết địa vị thật tốt! Lớn hơn một nửa nơi này? Không tính đồ cổ điêu lan ngọc thế, không tính bố cục chằng chịt nguy nga, má ơi! Tiết Trạm che ngực vô cùng đau đớn, đừng nói bạc triệu, nếu đổi thành bạc trắng cũng ngoài mười vạn! Kết quả bị ngươi nhẹ nhàng nói một câu: ‘không cần’ đã khước từ xong?! Ngươi là con vợ phá sản! Tin lão tử hưu ngươi hay không?

Chu Kì Lân nếu có thuật đọc tâm, đại khái sẽ nhếch môi cười, sau đó kéo người trở về phòng hảo hảo thương lượng chuyện ‘con vợ’ một chút. May mắn hắn không có thuật đọc tâm, cho nên mông của Tiết Trạm đã tránh được một kiếp nạn này, nói: “Năm đó Quốc công phủ chỉ có hai chủ tử là ta và nãi nãi, thêm đám Ô Hùng là chúc thần, cho dù có thêm gấp ba cũng ở không hết, hà cớ để Hoàng Thượng lưu lại ấn tượng chúng ta kiêu xa lãng phí?”

Năm đó tổ tôn hai người đơn thương độc mã trở lại kinh thành, quan hệ thế giao trước kia tất cả không còn tác dụng, có thể dựa vào cũng chỉ có hoàng đế Chu Lệ, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội che đậy sự tồn tại. Đây là giác ngộ chốn quan trường.

” Huống chi Hoàng Thượng ở phương diện khác cũng đã bồi thường, thưởng thêm vài điền trang.” Nói xong dẫn người tiến vào một cái sân có thủ viện, trải qua tầng tầng lớp lớp cửa gác mới đi vào cửa chính bằng gỗ bao thiết tận cùng bên trong, trên cửa có treo vài cái khóa thật to.

Tiết Trạm trừng lớn mắt, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Chu Kì Lân lấy ra vài cái chìa khóa, sau đó dưới ánh mắt sáng như sao của hắn dựa theo trình tự từng cái mở ra.

Chu Kì Lân buồn cười nhìn hắn, kéo tay hắn: “Đi.”

Nội khố của Quốc công nhất phẩm à nha, ngẫm lại rất là kích động!

Mang tâm lý đi thăm thổ hào, Tiết Trạm theo vào bên trong.

Chung quanh khố phòng phong kín không có tia sáng, Chu Kì Lân lấy hỏa chiết tử châm đèn trên tường lên, theo ánh sáng tăng lên từ ngọn đèn, diện mạo của cả khố phòng cũng bày ra càng nhiều. Khi tới một mặt tường hắn kéo một trản đèn hạ xuống.

Đồ sứ triều trước bày đầy một mặt tường, bên trong còn có vài món sứ thanh hoa bị hậu thế tranh giành sứt đầu mẻ trán! Mộc quỹ* cao đụng nóc nhà bày tầng tầng lớp lớp đồ cổ trân bảo! Nhỏ thì có ngọc khí thô to như ngón cái, lớn thì có san hô hồng cao bằng một người! Còn có một đám hộp gấm bài đầy trên ải quỹ**, tùy tiện mở ra chính là một hạp đầy nam châu, khối nào khối nấy đều to bằng ngón cái, viên viên mượt mà no đủ, màu sắc sáng bóng rực rỡ, may mắn bản thân mình không phải nữ nhân, nếu không có thể điên ngay tại chỗ.

2548680416_1145852640310x310

Mộc quỹ

135605

Ải quỹ

1-1PH4234224131

Nam châu

Từ lúc ban đầu kích động đến kinh ngạc sau đó đến chết lặng, đợi Chu Kì Lân trở lại bên cạnh, Tiết Trạm nghiêng đầu vẻ mặt chân thành: “Thổ hào, cho ôm đùi được không?”

Chu Kì Lân cười, thò tay nhéo nhéo sau cổ hắn: “Ngươi không cần ôm, ta vốn chính là của ngươi.” Theo lời cuối vừa dứt, cái chìa khóa cũng được đặt ở trên tay hắn.

Làm sao có loại chuyện đêm tân hôn qua đi, lão công đem cả gia sản giao vào trên tay lão bà như vậy chứ?

” Chỉ có mấy thứ này thôi?” Tiết Trạm hoài nghi nhìn hắn: “Tư khố nhỏ gì đó đâu?”

” Trong thư phòng của ta còn có mật thất, ta mang ngươi đi.”

Cái gọi là thư phòng chính là từ chỗ sân viện trước đó bọn họ đi ra, mật thất ngay tại đằng sau án thư, bất quá trước đó phải đem ngăn kéo của án thư dựa theo trình tự rút ra mới được.

” Ngăn kéo không thể kéo bậy, nếu không thì cho dù mở ra, cơ quan của mật thất cũng không đóng lại.”

Cái cổ Tiết Trạm chợt lạnh, trí tuệ của cổ nhân quả thực không thể coi khinh nha!

Đi vào bên trong, quả nhiên mật thất khác biệt với nội khố, mọi thứ đều là tinh phẩm! Hơn nữa có thứ so với trân bảo càng quý giá hơn, tỷ như thiết quyển đan thư phong tước vị Trung quốc công!

” Đây thật sự là thiết quyển đan thư?”

Chu Kì Lân đến gần: “Định Viễn Hầu phủ hẳn là cũng có chứ?”

” Thứ quan trọng như vậy lão nhân mới không nỡ cho ta chơi.” Hiện tại Định Viễn hầu cũng không ngăn hắn, nói xong mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Kì Lân: “Ta có thể xem không?”

Chu Kì Lân liền từ trên cái giá cầm lấy đưa cho hắn.

Tiết Trạm tiếp được, nhất thời tay trầm xuống: “Hảo nặng!”

” Nó là thiết, đương nhiên nặng.”

” Ta đương nhiên biết nó là thiết.” Dùng thiết đúc thành, ý tứ chính là hứa hẹn không thay đổi giống như thiết, coi như là cho thế gia có công trạng một tấm kim bài miễn tử đi. Bất quá không có hứa hẹn gì là không thay đổi, huống chi là hứa hẹn của bậc đế vương, có biết bao nhiêu công thần tài giỏi bị trảm dưới kiếm của đế vương? Vương triều Chu gia lại là vương triều tiếng tăm lừng lẫy đấy!

Đem đồ đạc thả lại, hai người đi ra khỏi cửa mật thất, Chu Kì Lân bảo người đưa điểm tâm cùng  canh dinh dưỡng tới, ăn cùng Tiết Trạm một chút, sau đó để hắn tự do hoạt động, bản thân liền ngồi vào sau án kỷ xử lý công vụ.

Tiết Trạm không có hứng thú lật sách, đơn giản ngồi vào bên cạnh, lấy cái chìa khóa trước đó ra quơ quơ, dựa sát vào hỏi: “Cái chìa khóa này cho ta thật hả? Thứ bên trong tùy ta an bài?”

Chu Kì Lân cười nhìn hắn: “Đúng, từ đây về sau.” Thuận tay từ trên án kỷ rút sổ sách ra: “Còn có cái này, danh sách của Quốc công phủ, cùng với chi tiêu, còn có sổ sách tất cả tiền thu.”

” Bao gồm ngươi?”

” Đúng bao gồm cả ta!”

Tiết Trạm càng hứng thú: “Ta đây muốn ôm tiền chạy thì làm sao bây giờ?”

Chu Kì Lân suy nghĩ một chút: “Vậy ta đây có lẽ sẽ trở thành kẻ nghèo hàn.”

” Quốc công gia đầu tiên trở thành kẻ nghèo hàn, có thể khiến người ta cười chết.”

“Ngươi bỏ được?”

Nghĩ muốn cũng đừng nghĩ, lắc đầu: “Không muốn.”

“Ta tin ngươi.” Chu Kì Lân nghiêng đầu, nhìn người tựa vào bả vai mình, ánh mắt nhu hòa gần như có thể đem người dìm chết ở bên trong.

Tiết Trạm không chút nghĩ ngợi liền hôn lên.

Chu Kì Lân sửng sốt, cánh tay vòng qua trực tiếp đem người ôm đến trên đùi, bàn tay to chế trụ cái ót kéo dài nụ hôn vô cùng vô tận!

Quý Lâm bất ngờ không kịp phòng xông tới loạng choạng, sau đó luống cuống tay chân rút lui: “Ta cái gì cũng chưa nhìn đến! Các ngươi tiếp tục!”

Tiết Trạm khóa ngồi ở trên đùi Chu Kì Lân đầu đầy hắc tuyến, biết ‘thử địa vô ngân tam bách lưỡng” Viết như thế nào không? Đụng tới loại sự tình này trực tiếp lui ra ngoài là được còn nói cái gì?

“Tiếp tục.”

Thử địa vô ngân tam bách lưỡng 此地无银三百两 : muốn giấu diếm, che giấu chân tướng, kết quả trái lại triệt để bại lộ

Chu Kì Lân đem người kéo trở về, tiếp tục nụ hôn trước đó.

Tiết Trạm: “......” Da mặt đâu? Bệnh da mặt dày sẽ lây sao?

Hai người không biết xấu hổ nên một chút cũng không cảm giác được xấu hổ, ngược lại là Quý Lâm, xấu hổ không dám xuất hiện ở trước mặt hai người, ngẫu nhiên đụng phải Tiết Trạm, ngay cả tầm mắt cũng không dám nâng.

“Quý tướng quân.” Tiết Trạm gọi Quý Lâm đang muốn rút lui, kéo cánh tay hắn lại nói: “Ta có hai vấn đề muốn hỏi Quý tướng quân.”

Quý Lâm yên lặng đem cánh tay câu trên vai kéo xuống, chắp tay: “Thế tử xin hỏi.”

Cẩn thận kiểm tra chung quanh không ai, hạ giọng hỏi: “Trước kia Quốc công gia có nữ nhân  hay không?”

Nghe vậy mồ hôi lạnh của Quý Lâm ‘soạt’ một cái tuôn ra tới, mắt khẽ đảo: “.. Không có!”

“Thông phòng cũng không có?”

Như thế nào có loại phu nhân Quốc công tra hỏi tình sử của Quốc công gia kỹ như vậy?Nếu hắn muốn nói ‘có’, thế tử tính toán làm sao bây giờ? Giết nữ nhân kia sao? Hay là ngay tức khắc chia tay với Quốc công gia? Cảm thấy mình trở thành vật hi sinh nha!

“Không có! Quốc công gia không có thông phòng, thế tử cũng có thể phát hiện mà. Cả phủ Trung quốc công tỳ nữ rất ít, duy nhất có mấy tú nương ở phía sau viện, không có sự chấp thuận không ra vào tiền viện.” Cảm tạ Quốc công gia ngài hai mươi mấy năm trước bảo thủ không thú vị như thế!

” Vậy thân mật thì sao?”

‘Soạt!’ Một tiếng, mồ hôi lạnh của Quý Lâm cũng tuôn ra như thác nước: “Không có! Quốc công gia cũng không đi đến chỗ loạn thất bát tao đó!”

” Ngươi khẳng định không gạt ta chứ? Không phải là có mà ngươi không biết chứ?”

” Quốc công gia vẫn ở cùng một chỗ với chúng ta, nếu có tuyệt đối sẽ không có chuyện chúng ta không biết.” Cảm giác tâm tính thiện lương rất mệt, cầu buông tha!

Tiết Trạm sờ sờ cằm, cho nên công phu trên giường của Quốc công gia đích thật là vô sự tự thông, thiên phú dị bẩm? Kỹ năng hảo nghịch thiên! Hâm mộ quá nha!

Cơm chiều xong hai người sớm trở về phòng nghỉ ngơi, Tiết Trạm không da mặt cũng không mặt mũi thoát y chỉ còn quần, một thân đầy hồng ngân nằm trên giường, bộ dáng hương diễm kích thích kia làm cho Chu Kì Lân hai mắt đều đăm đăm!

Nuốt vào nước miếng: “Đem quần áo mặc vào.”

“Không mặc! Nóng!” Thời tiết cũng qua tháng tư! Năm rồi lúc này đã sớm khỏa thân mà ngủ.

Chu Kì Lân híp mắt: “Không muốn ngày mai dậy không được thì đem quần áo mặc vào.”

Ngắm ngắm nửa người dưới của hắn: “Mặc quần áo là có thể sao?”

“.. Ít nhất có thể nhẫn được.”

Tiết Trạm đem mình phơi bày, nhìn Chu Kì Lân đắc sắt cười: “Nhẫn không được là vấn đề của ngươi, dù sao ta nóng, không mặc!” Ai cho ngươi đêm qua làm ngoan như vậy! Không biết lược bớt số lần để dành hôm nay làm? Ha hả, bản thân tạo nghiệt thì tự mình khóc đi!

Phản ứng của Chu Kì Lân là bắt lấy hắn! Há mồm đen hắn ăn đến nhuyễn mới thôi!

Cuối cùng Tiết Trạm vẫn là chịu thua, ma ma cọ cọ mặc xong quần áo, sờ sờ môi thật vất vả mới bớt sưng giờ còn sưng lợi hại hơn trước, trong lòng không khỏi mắng mỏ, vô sự tự thông gì gì đó làm cho kẻ trãi qua hai kiếp như hắn cũng kham không nổi nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện