Edit Băng Di
Trong bóng đêm đen kịt, Tử Cấm thành tựa như một con thú khổng lồ đang say ngủ, cổng thành cao ngất, trang nghiêm, thần thánh. Từ khi thiên tử dời đô đến đây rồi hạ lệnh thủ thành, nơi này liền trở thành khu vực trung tâm quan trọng nhất của quốc gia.
Trong bóng đêm, Tiết Trạm vừa cưỡi khoái mã chạy vội tới, hắn ghìm cương ngựa đứng dưới cổng thành. “Cổng thành giờ Dậu một khắc đóng kín, không có việc quân khẩn cấp thì không ai được tự ý mở ra”. Đây là luật lệ thiên tử đích thân hạ lệnh sau khi dời đô không lâu. Thường ngày chưa một lần nào cổng thành đóng quá thời gian qui định, giờ này, cho dù là có chuyện đặc biệt có nôn nóng mấy cũng không thể vào thành.
Tùy tùng Ngô Dụng xuống ngựa: “Thiếu gia, hay là để thuộc hạ đi thử thời vận xem sao? Chỉ mới trễ hơn thời gian đóng cửa thành một khắc đồng hồ, có lẽ còn có thể thu xếp được.”
Tiết Trạm nhếch môi suy nghĩ: “Đi thử đi, đừng nên báo ra tên gia môn, hãy nhìn xem hôm nay vị Thượng Quan nào đang làm nhiệm vụ.”
Ngô Dụng gật đầu, xoay người đi đến dưới cửa thành, hướng về phía đám quan sai đang đứng làm nhiệm vụ trên thành hô gọi: “Xin hỏi hôm nay là vị quan gia nào đang làm nhiệm vụ? Có thể cho hỏi thăm một chút chuyện được không?”
Quan sai đứng trên thành cười nói: “Tên nhãi con ngươi ở đó mà kêu ông nội quan gia ta gì chứ?” Mỗi ngày có biết bao nhiêu người bỏ lỡ mất thời gian vào thành, cũng luôn có vài kẻ ôm tâm lý cầu may đến kêu cửa, nên biết mệnh lệnh này là thiên tử tự mình ban ra, có kẻ nào nuốt gan hùm mật gấu dám tự ý mở cửa thành? Ăn no rửng mỡ rồi ngại mệnh mình dài quá sao.
Ngô Dụng mắt tỏ, nương theo ánh trăng nhận ra được một vị quan sai trong đó: “Xin hỏi có phải Quý tiểu thiếu gia đang ở trên thành đó không? Tiểu nhân là Ngô Dụng, năm ngoái chủ tử nhà của tiểu nhân có mời Quý công tử ăn cơm, ngài còn khen tiểu nhân thông minh đấy!”
Quý Lâm đang làm nhiệm vụ trên thành cũng không thừa nhận mà ngược lại còn cười ha ha nói: “Kẻ mời tiểu gia ta ăn cơm đếm không xuể đâu, chủ tử của ngươi thì tính là gì chứ?” Nói xong vỗ vỗ bả vai đồng liêu bên cạnh lớn tiếng nói: “Ta đi trút bầu tâm sự một cái, sẽ trở lại ngay”
Tiết Trạm đứng ở chỗ tối dưới cổng thành chợt bừng tỉnh, xuống ngựa nương theo bóng đêm nơi tường thành rất nhanh đi đến gần cửa thành.
Lá sắt bao bọc cửa thành bằng gỗ nặng nề mở ra một khe nhỏ, nửa khuôn mặt cảnh giác của Quý Lâm thò ra: “Là nhị ca của Tiết gia đó phải không?”
Tiết Trạm vui vẻ trong lòng: “Đúng vậy, đã lâu không gặp Quý hiền đệ.”
Quý Lâm nhẹ nhàng thở ra, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người mới mở ra một khe hở nhỏ của lối đi dành cho người trong cung, đợi cho Tiết Trạm vội vàng lách vào xong thì nhanh chóng đóng cửa sắt kéo người ra xa khỏi phạm vi tường thành.
“Đa tạ Quý hiền đệ.” Dãi nắng dầm sương gấp rút trở về lại vẫn bị một cái tường thành ngăn trở, sợ là trong lòng hắn ý nghĩ phá thành cũng có luôn rồi! “Không cần cảm tạ”. Quý Lâm thở dài, lộ ra vẻ đồng tình trong mắt: “Mau trở về đi thôi, sợ là quý phủ đang rất lộn xộn. Cưỡi ngựa của đệ đi, đi đường nhỏ để tránh đi đội tuần tra nhé.”
Tiết Trạm cảm động trong lòng: “Đa tạ, ngày khác sẽ đến bái phỏng cảm tạ ân tình này.” Nói xong nghiêng người lên ngựa, sau khi gật đầu cáo từ thì giục ngựa chạy như điên theo đường nhỏ né tránh tuần tra về thẳng phủ Định Viễn hầu.
Quý Lâm nhìn theo bóng người rời đi khuất mới trở lại tường thành cười ha ha hướng về phía Ngô Dụng đứng dưới hô: “Sao ngươi còn đứng đó? Mau đi đi, tránh cho chủ tử của ngươi rước phải phiền toái.”
Ngô Dụng vội cười thối lui.
Trước đây Định Viễn hầu phò tá Yến vương Chu Lệ giành lấy giang sơn, sau khi Yến vương đăng cơ luận quân công để phong thần lại dành ra vị trí Hầu gia cao nhất cho nhà họ Tiết. Định Viễn hầu hiện giờ là Tiết Tấn Chi, con trưởng của lão Hầu gia. Tiết Tấn Chi lấy con gái của công thần khai quốc Lưu Tuệ, sinh được con trai trưởng Tiết Hằng. Tiết Hằng cũng sớm lấy vợ sinh được con trai trưởng đời thứ tư cho Hầu phủ, vốn đã có người kế thừa lại thêm năng lực của Tiết Hằng không tệ, vì vậy Tiết Trạm là con trai dòng thứ hai của phủ Hầu gia mới có thể không kiêng nể gì làm những gì mình thích. Ai ngờ trời nổi gió mây, Tiết Hằng mới hai mươi lăm tuổi đã tạ thế, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.
Nghĩ đến đây Tiết Trạm càng sốt ruột, không đợi ngựa kịp dừng đã trực tiếp nhảy xuống, ba bước thành hai, sải bước lên bậc thềm gõ cửa. Thủ vệ gác cổng ra mở cửa nhìn thấy hắn thì kích động xen lẫn vui mừng: “Nhị gia đã trở về?” Nói xong vội vàng mở rộng cửa, phía sau có quản sự ngoại phòng chạy ra đón.
“Nhị gia!” Thế tử qua đời, toàn bộ nhân tâm của Hầu phủ đều lung lay.
Tiết Trạm lấy lại bình tĩnh: “Ta đi thắp cho đại ca nén hương trước.” Nói xong vừa đi vừa dặn dò: “Cho người sang chỗ Lão thái thái dò xem một chút, nếu người đã ngủ thì đừng quấy rầy, còn nếu chưa ngủ thì thông tri với a hoàn nội phòng một tiếng, nói ta sẽ lập tức qua đó.”
“Vâng.” Lập tức có tên tiểu tư lanh lợi chạy đi ngay.
Tiết Trạm thân cao chân dài, quản sự ngoại phòng thấp bé phải chạy chậm theo sau, còn phải luôn miệng trả lời những câu hỏi của Tiết Trạm, giờ vẫn còn đang tiết xuân mà mới đi được một chút hắn đã vã ra một thân mồ hôi.
Tiết Hằng tuy là thế tử của Hầu phủ, nhưng bối phận của hắn vẫn còn thấp, phía trên còn có thái phu nhân, Hầu gia, phu nhân Hầu gia cùng với Nhị thúc Nhị thẩm, rất nhiều trưởng bối. cho nên linh đường không được đặt ở chính viện mà là ở mảnh đất dựng tạm trước thiên viện. Lúc Tiết Trạm đến, phu nhân thế tử vẫn cúi đầu khóc không ngừng, phía sau là con trai trưởng đời thứ tư của Hầu phủ Tiết Dật Thừa quỳ gối trước linh đường giống như cái xác không hồn, phía sau nữa đang quỳ là hai thông phòng cùng một người thiếp thất đang dùng khăn tay chấm khóe mắt than khóc nỉ non.
Tiết Trạm nhận nén hương từ quản sự đưa cho lạy ba lạy.
Cùng là đời thứ ba của Hầu phủ, Tiết Hằng là thế tử gia thanh danh hiển hách, còn hắn, vì phụ thân của hắn là con thứ nên thân phận kém rất xa, có lẽ người bình thường ai cũng sẽ cho rằng hắn sẽ sinh ra lòng căm phẫn mà đối đầu gay gắt với Tiết Hằng, nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn hắn cùng với Tiết Hằng tình cảm vô cùng tốt, đừng nói là đối đầu gay gắt, ngay cả sắc mặt cũng chưa đỏ lần nào!
Nguyên bản Tiết Hằng có một Hầu phủ kinh tế kiên cường làm hậu thuẫn, một con đường làm quan rộng mở, lại còn kế thừa tước vị Hầu gia, hiện giờ lại phải cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật bi ai, quả nhiên là thế sự vô thường. Tiết Trạm thở dài trong lòng, bái xong đem nén hương cắm vững lên lư hương, tầm mắt dời về phía gia quyến thế tử bên cạnh.
Tiết Trạm lo lắng nhìn sang vị tẩu tử nom sắc mặt tiều tụy như già đi gần mười tuổi, đối phương chỉ mới hai mươi hai tuổi, đang ở độ tuổi xuân đẹp nhất, chẳng khác một bông hoa đang kì nở rộ, khoe sắc thấm hương, thế mà giờ đây không thể không đối mặt với chuyện thủ tiết cả đời, đúng là sự thật tàn khốc. “Tẩu tử! Xin hãy nén bi thương.” Hắn chỉ là một tiểu thúc nên không thể nói gì nhiều, ngẫm lại vẫn nên đem những lời an ủi nuốt ngược trở lại là hơn, đành sờ sờ đầu đứa cháu chỉ mới năm tuổi: “Chăm sóc mẫu thân con cho tốt, làm không được thì nói cho người lớn biết, còn có lão tổ tông, gia gia, nãi nãi, Nhị gia gia, Nhị nãi nãi, cũng có thể nói với Nhị thúc của con là ta, biết không? Đừng chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, con hãy còn nhỏ.”
Tiết Dật Thừa đỏ hoe mắt, từ lúc gặp chuyện không may nó đã được dạy bảo phải kiên cường, nó cố gắng đem nước mắt thu trở lại gật đầu: “Vâng, Nhị thúc.”
Tiết Trạm xoa nhẹ đầu thằng bé thêm một lúc nữa mới xoay người, gã tiểu tư lúc trước sai đi còn chờ ở bên ngoài, còn đang thở lấy hơi.
“Nhị gia, bà tử hầu hạ nói thái phu nhân vẫn chưa đi nghỉ.”
Lão thái thái Thường thị cũng đã ngoài sáu mươi mà đến giờ này vẫn chưa ngủ, phỏng chừng là nóng lòng quá mà không ngủ được, một người cao tuổi không đảm bảo giấc ngủ có thể dẫn tới một loạt những tật xấu lớn lớn nhỏ nhỏ, nghĩ đến đây Tiết Trạm đánh thót một cái, lúc này Hầu phủ sẽ khó tránh khỏi một hồi phong ba bão tố đây. Trong lòng quýnh lên, bước chân cũng khó tránh khỏi bước nhanh hơn, càng về sau gần như là chạy.
Ngoài sân, đại nha hoàn Hiểu Cúc bên cạnh Lão thái thái đã đứng chờ sẵn, đỏ mắt tiến lên nghênh đón: “Thật mong mỏi Nhị gia trở về, mấy ngày nay Thái phu nhân cơm nước chẳng màng, đêm ngủ không yên, người cũng gầy đi.”
Tiết Trạm nhếch môi: “Người chắc khóc nhiều lắm?”
Nói tới đây Hiểu Cúc càng vội: “Thái phu nhân không khóc được, thái y bắt mạch nói là đau buồn đến công tâm, muốn khóc cũng không khóc được nên đã châm cứu và kê thuốc uống. Nhưng thái phu nhân nói Nhị gia đã từng nói qua thuốc chính là ba phần độc không nên dùng nhiều, hai ngày nay không cho thái y bắt mạch nữa!”
Uống ít thuốc, ăn nhiều thực phẩm dưỡng sinh mới là phương pháp dưỡng thân mà trung y đúc kết và truyền thừa năm nghìn năm, ban đầu không ai tin, sau do Lão thái thái kiên trì làm thử hai năm cảm thấy đúng là thân thể khỏe khoắn lên rất nhiều, mới tiếp tục kiên trì áp dụng biện pháp này.
“Bảo phòng bếp làm chút cháo hạt kê mang đến, thái y để sau hẵn gọi.” Nói xong Tiết Trạm vén y bào lên sải bước vào nhà, to giọng hô: “Nãi nãi, A Trạm đã về!”
Hầu lão phu nhân Thường thị đang nằm trên ghế còn cho là mình nghe nhầm rồi, bèn quay sang hỏi nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Hình như ta nghe được tiếng của A trạm? Hôm trước không phải nói nó cỏn ở Thục Châu sao? Nhanh như vậy..”
“Nãi nãi.” Tiết Trạm xốc mành đi vào, sải bước đến quỳ xuống bên cạnh ghế tựa, lập tức hốc mắt đỏ lên: “Nãi nãi, tôn nhi bất hiếu đã trở về.”
Bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ như không dám tin nổi sờ lên mặt Tiết Trạm, nữ nhân này từ khi ra đời liền sống an nhàn sung sướng, bước qua tuổi sáu mươi, nổi khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh gần như được bà nén lại trong lòng. Song thân qua đời bà không quá đau khổ, bởi vì đó là lựa chọn của song thân, bà thân là nữ nhi đã xuất giá ngăn cản không được cũng chỉ có thể đem hết sức nâng đỡ cho những kẻ khác quan hệ huyết thống. Phu quân qua đời bà cũng không quá đau khổ, bởi vì phu quân là anh hùng chinh chiến một đời, có thể thọ đến năm mươi tuổi đã là tốt lắm rồi. Huống chi thiên tử hợp ý, đối với cả nhà bọn họ đã cực kỳ ân sủng. Từ lúc sinh ra bà đã trải qua rất nhiều sự việc, trong đó có đau khổ có uất ức cũng có thống khổ nhưng chưa từng có lần nào như lần này, không phải bà không muốn khóc mà là thật sự khóc không được, nghẹn ở trong lòng tựa như một tảng đá lớn đè ở trên ngực, mỗi lúc hít thở đều nặng đến mức thở không nổi.
Tiết Trạm vội cầm tay thái phu nhân đặt ở trên ngực mình: “Nãi nãi hãy yên lòng, mọi chuyện đều sẽ qua.”
Trên mái tóc mai điểm nhiều sợi bạc xen lẫn, bà một tay nắm chặt tay Tiết Trạm một tay kia ôm ngực, ánh mắt đau thương, khẩu khí xót xa: ” Nãi nãi không yên lòng được, trong lòng vừa đau lại vừa buồn, A Hằng mới hai mươi lăm tuổi, nó còn có cả một tuổi thanh xuân đang chờ đợi nó, không giống nãi nãi ta đã là một lão bà, sống cũng sống đủ rồi, ông trời vì sao còn không thu nhận lão bà ta mà lại bắt đi A Hằng? Chỉ cần đem A Hằng của ta đổi trở về, ta nguyện ý một mạng đổi một mạng!”
Tiết Trạm đỏ mắt, đau buồn nói: “Còn nhớ hồi tháng giêng khi cháu rời nhà đại ca còn dặn dò cháu trên đường cẩn thận, tự chăm sóc mình cho tốt, chẳng ngờ thế sự vô thường, số phận trêu người, chớp mắt mà đã âm dương cách biệt.” Nói xong gạt đi giọt lệ trên khóe mắt, xoa xoa tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn đại ca đối đãi với cháu như thân huynh đệ, đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đều dành cho cháu, thu dọn hậu quả khi cháu gây họa, làm chỗ dựa cho cháu khi cháu bị bắt nạt, không ngờ bây giờ âm dương xa cách...”
Thái phu nhân vốn khóc không được cũng lây nhiễm nỗi buồn, nước mắt lập tức như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống, tâm tình giống như nước sông vỡ đê tuôn trào không dừng được.
Hầu gia Tiết Tấn Chi ở trong phòng nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với thái y bên cạnh: “Lão phu nhân chỉ cần khóc được sẽ không sao nữa phải không?”
Thái y chắp tay cung kính nói: “Cảm xúc có chỗ trút ra sẽ không nghẹn làm hại đến thân thể, sợ nhất chính là tích tụ phát tiết không được. Sau vài ngày có lẽ khuyên nhủ sẽ tốt lên.” Người có tuổi sợ nhất có chuyện uất nghẹn trong lòng, một khi nghẹn sẽ sinh bệnh, bệnh cả đời khiến cho người khác cũng phiền lòng.
Danh sách chương