Sáng hôm sau, hai người lập tức rời du thuyền trở về do Thẩm Trì có một cuộc tiểu phẫu nhỏ ở bệnh viện. Anh lái xe đưa cô về nhà rồi gấp gáp quay trở lại bệnh viện.
Hạ Uyển Đình mệt mỏi bước lên lầu nghỉ ngơi, cô không nghĩ một buổi dạ tiệc lại tốn của mình nhiều sức lực như vậy. Cô nằm trằn trọc trên giường, lăn qua lăn lại, trong đầu bất giác đều là những suy nghĩ liên quan đến Thẩm Trì.
“Mình có thích anh ấy không?” Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào ngực trái, trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, điên loạn muốn nói lên tình cảm của mình.
“Hay là thử một lần, dù gì cũng không chết ai. Mình đã như vậy rồi thì còn mất gì được nữa, thử một lần rồi phó mặc hết thảy cho số phận.” Hạ Uyển Đình âm thầm nghĩ.
Cô không dám chắc tình cảm của mình, càng không nghĩ đến việc sẽ mở lòng với một người khác. Có lẽ những gì Cố Thần đã làm khiến cô không còn niềm tin vào tình yêu nữa rồi.
Dòng suy nghĩ miên man của Hạ Uyển Đình đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lật người ngồi dậy vươn tay với lấy điện thoại ở đầu giường. Màn hình loé sáng hiện ra cái tên quen thuộc: Thẩm Trì.
Cô nhanh nhẹn ấn nút nghe: “Alo?”
Thẩm Trì ở bên kia vừa kết thúc một ca mổ kéo dài hơn ba tiếng. Vốn anh tưởng chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhỏ nên không nói cho cô biết, nhưng giữa chừng bệnh nhân lại có dấu hiệu xuất huyết nội tạng liền ngay lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
“Là tôi đây!” Thẩm Trì từ từ lên tiếng, trong giọng nói có chút lười biếng cùng mệt nhọc, “Em vẫn ổn chứ, đã thấy đỡ hơn nhiều chưa? Hôm qua tôi khám cho em thấy có chút triệu chứng của cảm lạnh.”
Chóp mũi Hạ Uyển Đình hơi cay cay, cô nắm chặt điện thoại lắng nghe tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông bên kia, trong lòng dấy lên một cảm giác đau xót.
Thẩm Trì chờ đợi hồi lâu cũng không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, nỗi lo lắng cùng bất an xâm chiếm khiến anh vô cùng hoảng loạn: Đình Đình? Trả lời tôi đi, tôi muốn nghe giọng em.”
Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng trấn an hắn: “Tôi không sao?”
Bấy giờ Thẩm Trì mới thở phào nhẹ nhõm, anh dựa người vào chiếc ghế trong phòng bệnh, tay áo xắn cao, mùi thuốc khử trùng lảng vảng khiến anh hơi khó chịu nhíu mày.
Thẩm Trì cười khổ, một tay đưa lên ấn nhẹ mi tâm, dường như là anh lo lắng thái quá rồi.
Biết sao được, cô không ở trong tầm mắt khiến anh thấy không an tâm.
“À phải rồi! Anh gọi cho tôi có gì không? Tôi nghe giọng anh có chút mệt mỏi.” Hạ Uyển Đình không giấu được sự lo lắng, cô có thể cảm nhận được bây giờ Thẩm Trì đang không dễ dàng gì.
“Tôi vẫn ổn, em đừng lo lắng quá.” Anh thở hắt ra một hơi, lại đưa ống nghe ra xa để cô không nghe thấy được.
“Vậy thì tốt!”
“Đình Đình!” Thẩm Trì bất ngờ gọi tên cô, hành động của anh dịu dàng đầy cẩn trọng như thế anh vừa gọi không phải là tên cô mà là một tín ngưỡng cả đời theo đuổi.
Hạ Uyển Đình không lên tiếng chờ anh nói hết.
Thẩm Trì hít vào một hơi, anh biết chuyện này không nên nói qua điện thoại nhưng cũng là không có cách nào khác. Chỉ cần một giây anh chưa giải quyết được mọi chuyện, việc anh xuất hiện bên cạnh cô chỉ khiến cô trở thành mục tiêu nhắm đến của Thẩm Đại.
“Em nghe tôi, đừng nói gì cả, chỉ cần nghe và tin tôi là được rồi.” Thẩm Trì đứng dậy đi về phía chiếc tủ lấy ra một xấp tài liệu, ánh mắt anh trầm xuống, đôi tròng mắt nâu hạt dẻ giờ vằn lên tơ máu, “Tôi sẽ phải đi vắng một thời gian, em yên tâm sẽ không lâu đâu. Trong khoảng thời gian đó tôi sẽ cho người tới bảo vệ em, và nhớ đừng tùy tiện đi theo bất cứ người nào.”
Thẩm Trì ngồi phịch xuống ghế, suy nghĩ và hành động của Thẩm Đại là thứ xưa nay anh không đoán trước được. Ông ấy quỷ kế đa đoan lại sát phạt quyết đoán, tuyệt không thể để Hạ Uyển Đình bị ông ấy tìm ra.
“Đình Đình! Chờ tôi về, được không?”
Thẩm Trì đột nhiên nói những lời này khiến cô không biết phải làm sao. Cô có cảm giác chuyện sắp tới sẽ không dễ dàng gì.
Hạ Uyển Đình hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói vọng vào trong điện thoại: “Được, tôi đợi anh.”
Dù không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nhưng cô tin tưởng Thẩm Trì vô điều kiện, anh chưa từng thất hứa với cô.
Thẩm Trì ở bên kia nở nụ cười thật nhẹ, anh vuốt ve màn hình điện thoại thật lâu. Trong hình là Hạ Uyển Đình đang ngủ say sưa, dáng vẻ như con mèo lười không chút phòng bị.
Anh mở xấp tài liệu ra xem, bên trong là những tấm hình chụp lén hai người, có khả năng chụp đến mức đó, động não chút cũng biết là ai. Ngoài ra còn một bức ảnh khá cũ kỹ về một cô nhi viện, trong đám trẻ đó nổi bật ở giữa là một cô nhóc mặt mũi lấm lét nhưng đôi mắt lúc nào cũng to tròn, sinh động.
Thẩm Trì nghiến răng ken két đem những tấm ảnh cẩn thận cất đi. Anh nhớ lại lời nói không đầu không đuôi của một người đàn ông trên du thuyền hôm trước.
“Lão gia có lời nhắn gửi, hy vọng thiếu gia có thể đặt đại cuộc làm trọng, đem những vấn đề khác đặt qua một bên. Lão gia có thể mắt nhắm mắt mở một lúc nhưng không thể giả mù.”
Xem ra không thể giấu được nữa, dựa vào tác phong của Thẩm Đại, hôm đó không trực tiếp sai người hạ thủ cô là đã nương tay lắm rồi.
Hạ Uyển Đình, tôi phải làm sao để bảo vệ cho em đây?
Hạ Uyển Đình mệt mỏi bước lên lầu nghỉ ngơi, cô không nghĩ một buổi dạ tiệc lại tốn của mình nhiều sức lực như vậy. Cô nằm trằn trọc trên giường, lăn qua lăn lại, trong đầu bất giác đều là những suy nghĩ liên quan đến Thẩm Trì.
“Mình có thích anh ấy không?” Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào ngực trái, trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, điên loạn muốn nói lên tình cảm của mình.
“Hay là thử một lần, dù gì cũng không chết ai. Mình đã như vậy rồi thì còn mất gì được nữa, thử một lần rồi phó mặc hết thảy cho số phận.” Hạ Uyển Đình âm thầm nghĩ.
Cô không dám chắc tình cảm của mình, càng không nghĩ đến việc sẽ mở lòng với một người khác. Có lẽ những gì Cố Thần đã làm khiến cô không còn niềm tin vào tình yêu nữa rồi.
Dòng suy nghĩ miên man của Hạ Uyển Đình đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lật người ngồi dậy vươn tay với lấy điện thoại ở đầu giường. Màn hình loé sáng hiện ra cái tên quen thuộc: Thẩm Trì.
Cô nhanh nhẹn ấn nút nghe: “Alo?”
Thẩm Trì ở bên kia vừa kết thúc một ca mổ kéo dài hơn ba tiếng. Vốn anh tưởng chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhỏ nên không nói cho cô biết, nhưng giữa chừng bệnh nhân lại có dấu hiệu xuất huyết nội tạng liền ngay lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
“Là tôi đây!” Thẩm Trì từ từ lên tiếng, trong giọng nói có chút lười biếng cùng mệt nhọc, “Em vẫn ổn chứ, đã thấy đỡ hơn nhiều chưa? Hôm qua tôi khám cho em thấy có chút triệu chứng của cảm lạnh.”
Chóp mũi Hạ Uyển Đình hơi cay cay, cô nắm chặt điện thoại lắng nghe tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông bên kia, trong lòng dấy lên một cảm giác đau xót.
Thẩm Trì chờ đợi hồi lâu cũng không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, nỗi lo lắng cùng bất an xâm chiếm khiến anh vô cùng hoảng loạn: Đình Đình? Trả lời tôi đi, tôi muốn nghe giọng em.”
Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng trấn an hắn: “Tôi không sao?”
Bấy giờ Thẩm Trì mới thở phào nhẹ nhõm, anh dựa người vào chiếc ghế trong phòng bệnh, tay áo xắn cao, mùi thuốc khử trùng lảng vảng khiến anh hơi khó chịu nhíu mày.
Thẩm Trì cười khổ, một tay đưa lên ấn nhẹ mi tâm, dường như là anh lo lắng thái quá rồi.
Biết sao được, cô không ở trong tầm mắt khiến anh thấy không an tâm.
“À phải rồi! Anh gọi cho tôi có gì không? Tôi nghe giọng anh có chút mệt mỏi.” Hạ Uyển Đình không giấu được sự lo lắng, cô có thể cảm nhận được bây giờ Thẩm Trì đang không dễ dàng gì.
“Tôi vẫn ổn, em đừng lo lắng quá.” Anh thở hắt ra một hơi, lại đưa ống nghe ra xa để cô không nghe thấy được.
“Vậy thì tốt!”
“Đình Đình!” Thẩm Trì bất ngờ gọi tên cô, hành động của anh dịu dàng đầy cẩn trọng như thế anh vừa gọi không phải là tên cô mà là một tín ngưỡng cả đời theo đuổi.
Hạ Uyển Đình không lên tiếng chờ anh nói hết.
Thẩm Trì hít vào một hơi, anh biết chuyện này không nên nói qua điện thoại nhưng cũng là không có cách nào khác. Chỉ cần một giây anh chưa giải quyết được mọi chuyện, việc anh xuất hiện bên cạnh cô chỉ khiến cô trở thành mục tiêu nhắm đến của Thẩm Đại.
“Em nghe tôi, đừng nói gì cả, chỉ cần nghe và tin tôi là được rồi.” Thẩm Trì đứng dậy đi về phía chiếc tủ lấy ra một xấp tài liệu, ánh mắt anh trầm xuống, đôi tròng mắt nâu hạt dẻ giờ vằn lên tơ máu, “Tôi sẽ phải đi vắng một thời gian, em yên tâm sẽ không lâu đâu. Trong khoảng thời gian đó tôi sẽ cho người tới bảo vệ em, và nhớ đừng tùy tiện đi theo bất cứ người nào.”
Thẩm Trì ngồi phịch xuống ghế, suy nghĩ và hành động của Thẩm Đại là thứ xưa nay anh không đoán trước được. Ông ấy quỷ kế đa đoan lại sát phạt quyết đoán, tuyệt không thể để Hạ Uyển Đình bị ông ấy tìm ra.
“Đình Đình! Chờ tôi về, được không?”
Thẩm Trì đột nhiên nói những lời này khiến cô không biết phải làm sao. Cô có cảm giác chuyện sắp tới sẽ không dễ dàng gì.
Hạ Uyển Đình hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói vọng vào trong điện thoại: “Được, tôi đợi anh.”
Dù không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nhưng cô tin tưởng Thẩm Trì vô điều kiện, anh chưa từng thất hứa với cô.
Thẩm Trì ở bên kia nở nụ cười thật nhẹ, anh vuốt ve màn hình điện thoại thật lâu. Trong hình là Hạ Uyển Đình đang ngủ say sưa, dáng vẻ như con mèo lười không chút phòng bị.
Anh mở xấp tài liệu ra xem, bên trong là những tấm hình chụp lén hai người, có khả năng chụp đến mức đó, động não chút cũng biết là ai. Ngoài ra còn một bức ảnh khá cũ kỹ về một cô nhi viện, trong đám trẻ đó nổi bật ở giữa là một cô nhóc mặt mũi lấm lét nhưng đôi mắt lúc nào cũng to tròn, sinh động.
Thẩm Trì nghiến răng ken két đem những tấm ảnh cẩn thận cất đi. Anh nhớ lại lời nói không đầu không đuôi của một người đàn ông trên du thuyền hôm trước.
“Lão gia có lời nhắn gửi, hy vọng thiếu gia có thể đặt đại cuộc làm trọng, đem những vấn đề khác đặt qua một bên. Lão gia có thể mắt nhắm mắt mở một lúc nhưng không thể giả mù.”
Xem ra không thể giấu được nữa, dựa vào tác phong của Thẩm Đại, hôm đó không trực tiếp sai người hạ thủ cô là đã nương tay lắm rồi.
Hạ Uyển Đình, tôi phải làm sao để bảo vệ cho em đây?
Danh sách chương