Sáng hôm sau một bưu phẩm lạ được gửi tới biệt thự Cố gia chỉ đích danh Hạ Uyển Đình ra nhận. Cô rất ngạc nhiên không biết là ai gửi cho mình.
Hạ Uyển Đình đang mang thai không tiện đi lại, cô nhờ dì Lâm xuống nhận giúp mình.
“Thiếu phu nhân, đồ của cô có cần tôi kiểm tra trước không?”
“Không cần đâu dì.”
Cô biết dì Lâm nói vậy cũng chỉ có ý tốt, cô đang mang thai nên tránh một thứ tổn hại đến hai đứa nhỏ. Cô gật đầu cảm ơn rồi xách theo hộp nhỏ về phòng
Cầm trên tay chiếc hộp nhỏ nhắn, Hạ Uyển Đình không giấu được sự tò mò. Ngón tay thon dài kéo nhẹ chiếc nơ ở trên, nắp hộp mở ra, bên trong chỉ có một chiếc USB nhỏ.
Hạ Uyển Đình cầm lên, xoay đi xoay lại cũng không phát hiện chỗ nào bất thường. Cô cẩn thận xem lại tên người nhận mới yên tâm bên bưu cục không giao nhầm đồ.
Cô tiến đến mở máy tính, đơn giản kết nối vào thiết bị. Chiếc USB nhỏ khiến cô không khỏi tò mò muốn biết người gửi là ai.
Qua một giây, màn hình máy tính hiện lên một căn phòng hiện đại, Hạ Uyển Đình đoán đây có thể là phòng VIP của một khách sạn nào đó.
Cô vẫn không hề hay biết đây là căn biệt thự Cố Thần giấu cô, ngày đêm lén lút qua lại với tình nhân.
Chờ thêm một chút liền mơ hồ nghe thấy tiếng nói của hai người, giọng nam trầm khàn, giọng nữ ngọt ngào, quyến rũ.
Hạ Uyển Đình bắt đầu cảm thấy bất an, cô cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói này. Hai bàn tay cô bấu chặt vào góc váy, mím chặt môi hồi hộp dõi theo diễn biến trên màn hình.
Những hình ảnh tiếp theo vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, bóng dáng Cố Thần tiến từ ngoài vào. Hắn ta đang ôm một người phụ nữ, hành động cả hai thập phần ám muội.
Cô đã sớm biết Cố Thần ở bên ngoài phóng túng, thay tình nhân như thay áo. Vì yêu hắn nên cô mặc kê tất cả. Giờ phút này, xem những hình ảnh kia chỉ như xem một bộ phim đã biết trước kết cục.
Kết cục nào cũng khiến cô đau lòng.
Camera quay đến gương mặt của người phụ nữ kia là lúc Hạ Uyển Đình chính thức sụp đổ.
Không thể nào!
Cô đưa tay lên miệng cố ghìm chặt cảm giác buồn nôn.
Cố Thần và Hạ Uyển Lâm.
Một người là chồng chung chăn chung gối với cô, một người là em gái không cùng huyết thống nhưng thân thiết không ai bằng.
Nhưng nhìn xem họ đang làm gì, giữa thanh thiên bạch nhật thản nhiên dính chặt lấy nhau, triền miên hoan ái.
Cố Thần trong đoạn phim với Cố Thần đêm đó cưỡng bức cô như nhập vào làm một.
Phóng túng, điên cuồng như con thú hoang khát tình.
Hai người họ quấn quýt nhau không rời, sau lưng cô làm ra những hành động khiến người ta ghê tởm.
Đến khi hai thân ảnh đấy cùng nhau ngã xuống chiếc giường rộng lớn, bóng dáng cao lớn của Cố Thần đổ sụp xuống thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của Hạ Uyển Lâm.
Hạ Uyển Đình không chịu nổi nữa, cô dùng hết sức lực gấp lại máy tính, mệt mỏi lết đến nhà vệ sinh.
Cô cứ vậy mà nôn khan, cô muốn nôn hết những thứ ghê tởm đó. Từng hình ảnh trong cuốn phim cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô có thể chấp nhận Cố Thần lén lút ăn vụng ở bên ngoài, nhưng không chấp nhận được chuyện hắn và Hạ Uyển Lâm. Hai người họ là không thể.
Còn về Hạ Uyển Lâm, đáng lẽ ra cô nên cảm thấy nghi ngờ từ lâu rồi. Hành động kỳ lạ của Cố Thần, những lần xuất hiện dày đặc của Hạ Uyển Lâm, rồi cả chức vị ở công ty nữa,... Chưa biết chừng bây giờ ở công ty, hai con người đó lại đang quấn lấy nhau không rời.
Hạ Uyển Đình cảm thấy vài phút ngắn ngủi vừa rồi đã rút cạn sinh lực của cô, cô không biết mình đã ra khỏi đấy từ khi nào. Cô ngây người mặc kệ nước mắt rơi xuống đắng chát.
Hai người họ có lẽ đã quay lại được một thời gian rồi, vậy mà đến bây giờ cô mới biết.
Hạ Uyển Đình chợt bật cười, cô cảm thấy cuộc đời mình như một vở hài kịch vậy, mù quáng để rồi tin sai người, câm để rồi cam lòng chịu đựng mọi tủi nhục.
Cô đứng dậy, cẩn thận đặt chiếc USB vào trong túi, cũng xoá hết những dữ liệu vừa kết nối trong máy tính. Chuyện này, cô nhất thời không biết giải quyết thế nào.
Nếu làm to chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cha mẹ nuôi cô, họ cũng là người vô tội trong chuyện này.
Nhưng nếu không làm cho ra lẽ cô sẽ canh cánh cả đời.
Hạ Uyển Đình vuốt ve bụng nhỏ, cô muốn mượn hơi ấm từ đứa con để ép mình phải mạnh mẽ. Nước mắt vẫn không ngừng trào ra khóe mi nóng hổi không cách nào lau hết được.
Cô mỉm cười tự giễu bản thân sao có thể mù quáng tin nào thứ tình yêu rẻ mạt này. Bao năm qua ước nguyện lớn nhất của cô là một ngày nào đó Cố Thần sẽ mở lòng chấp nhận cô.
Chẳng cầu hắn yêu cô sâu đậm, chỉ cần ban phát cho cô chút tình yêu là được rồi.
Hạ Uyển Đình cứ như vậy, hèn mọn cầu xin thứ tình yêu không thuộc về mình.
Hạ Uyển Đình đang mang thai không tiện đi lại, cô nhờ dì Lâm xuống nhận giúp mình.
“Thiếu phu nhân, đồ của cô có cần tôi kiểm tra trước không?”
“Không cần đâu dì.”
Cô biết dì Lâm nói vậy cũng chỉ có ý tốt, cô đang mang thai nên tránh một thứ tổn hại đến hai đứa nhỏ. Cô gật đầu cảm ơn rồi xách theo hộp nhỏ về phòng
Cầm trên tay chiếc hộp nhỏ nhắn, Hạ Uyển Đình không giấu được sự tò mò. Ngón tay thon dài kéo nhẹ chiếc nơ ở trên, nắp hộp mở ra, bên trong chỉ có một chiếc USB nhỏ.
Hạ Uyển Đình cầm lên, xoay đi xoay lại cũng không phát hiện chỗ nào bất thường. Cô cẩn thận xem lại tên người nhận mới yên tâm bên bưu cục không giao nhầm đồ.
Cô tiến đến mở máy tính, đơn giản kết nối vào thiết bị. Chiếc USB nhỏ khiến cô không khỏi tò mò muốn biết người gửi là ai.
Qua một giây, màn hình máy tính hiện lên một căn phòng hiện đại, Hạ Uyển Đình đoán đây có thể là phòng VIP của một khách sạn nào đó.
Cô vẫn không hề hay biết đây là căn biệt thự Cố Thần giấu cô, ngày đêm lén lút qua lại với tình nhân.
Chờ thêm một chút liền mơ hồ nghe thấy tiếng nói của hai người, giọng nam trầm khàn, giọng nữ ngọt ngào, quyến rũ.
Hạ Uyển Đình bắt đầu cảm thấy bất an, cô cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói này. Hai bàn tay cô bấu chặt vào góc váy, mím chặt môi hồi hộp dõi theo diễn biến trên màn hình.
Những hình ảnh tiếp theo vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, bóng dáng Cố Thần tiến từ ngoài vào. Hắn ta đang ôm một người phụ nữ, hành động cả hai thập phần ám muội.
Cô đã sớm biết Cố Thần ở bên ngoài phóng túng, thay tình nhân như thay áo. Vì yêu hắn nên cô mặc kê tất cả. Giờ phút này, xem những hình ảnh kia chỉ như xem một bộ phim đã biết trước kết cục.
Kết cục nào cũng khiến cô đau lòng.
Camera quay đến gương mặt của người phụ nữ kia là lúc Hạ Uyển Đình chính thức sụp đổ.
Không thể nào!
Cô đưa tay lên miệng cố ghìm chặt cảm giác buồn nôn.
Cố Thần và Hạ Uyển Lâm.
Một người là chồng chung chăn chung gối với cô, một người là em gái không cùng huyết thống nhưng thân thiết không ai bằng.
Nhưng nhìn xem họ đang làm gì, giữa thanh thiên bạch nhật thản nhiên dính chặt lấy nhau, triền miên hoan ái.
Cố Thần trong đoạn phim với Cố Thần đêm đó cưỡng bức cô như nhập vào làm một.
Phóng túng, điên cuồng như con thú hoang khát tình.
Hai người họ quấn quýt nhau không rời, sau lưng cô làm ra những hành động khiến người ta ghê tởm.
Đến khi hai thân ảnh đấy cùng nhau ngã xuống chiếc giường rộng lớn, bóng dáng cao lớn của Cố Thần đổ sụp xuống thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của Hạ Uyển Lâm.
Hạ Uyển Đình không chịu nổi nữa, cô dùng hết sức lực gấp lại máy tính, mệt mỏi lết đến nhà vệ sinh.
Cô cứ vậy mà nôn khan, cô muốn nôn hết những thứ ghê tởm đó. Từng hình ảnh trong cuốn phim cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô có thể chấp nhận Cố Thần lén lút ăn vụng ở bên ngoài, nhưng không chấp nhận được chuyện hắn và Hạ Uyển Lâm. Hai người họ là không thể.
Còn về Hạ Uyển Lâm, đáng lẽ ra cô nên cảm thấy nghi ngờ từ lâu rồi. Hành động kỳ lạ của Cố Thần, những lần xuất hiện dày đặc của Hạ Uyển Lâm, rồi cả chức vị ở công ty nữa,... Chưa biết chừng bây giờ ở công ty, hai con người đó lại đang quấn lấy nhau không rời.
Hạ Uyển Đình cảm thấy vài phút ngắn ngủi vừa rồi đã rút cạn sinh lực của cô, cô không biết mình đã ra khỏi đấy từ khi nào. Cô ngây người mặc kệ nước mắt rơi xuống đắng chát.
Hai người họ có lẽ đã quay lại được một thời gian rồi, vậy mà đến bây giờ cô mới biết.
Hạ Uyển Đình chợt bật cười, cô cảm thấy cuộc đời mình như một vở hài kịch vậy, mù quáng để rồi tin sai người, câm để rồi cam lòng chịu đựng mọi tủi nhục.
Cô đứng dậy, cẩn thận đặt chiếc USB vào trong túi, cũng xoá hết những dữ liệu vừa kết nối trong máy tính. Chuyện này, cô nhất thời không biết giải quyết thế nào.
Nếu làm to chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cha mẹ nuôi cô, họ cũng là người vô tội trong chuyện này.
Nhưng nếu không làm cho ra lẽ cô sẽ canh cánh cả đời.
Hạ Uyển Đình vuốt ve bụng nhỏ, cô muốn mượn hơi ấm từ đứa con để ép mình phải mạnh mẽ. Nước mắt vẫn không ngừng trào ra khóe mi nóng hổi không cách nào lau hết được.
Cô mỉm cười tự giễu bản thân sao có thể mù quáng tin nào thứ tình yêu rẻ mạt này. Bao năm qua ước nguyện lớn nhất của cô là một ngày nào đó Cố Thần sẽ mở lòng chấp nhận cô.
Chẳng cầu hắn yêu cô sâu đậm, chỉ cần ban phát cho cô chút tình yêu là được rồi.
Hạ Uyển Đình cứ như vậy, hèn mọn cầu xin thứ tình yêu không thuộc về mình.
Danh sách chương