Hạ Uyển Đình bên này đang sốt sắng sau thời gian Cố Thần vắng nhà, cô không biết rốt cuộc hắn đã đi đâu, gọi điện đến công ty cũng không ai biết. Trong lòng cô lo lắng đến bất an, không biết bản thân đã làm gì khiến hắn khó chịu, chán ghét.
Trong phòng khách, Hạ Uyển Đình đi đi lại lại, bàn ăn cô đích thân chuẩn bị cũng lạnh ngắt nhưng cô không có ý định đổ bỏ.
Bất chợt tiếng xe của Cố Thần đỗ ngoài gara, cô hốt hoảng chỉnh trang lại bản thân chạy ra đón.
Hạ Uyển Đình nhìn thấy hắn mệt mỏi đỗ xe, thân ảnh cao lớn quay lưng vào trong khiến cô không nhìn ra được sắc mặt của hắn.
“Thần, anh đã đi đâu vậy? Em lo cho anh lắm.”
Cô gạt tay người làm muốn tự mình xách đồ cho hắn. Cô nhấc tay cầm lấy áo khoác của Cố Thần, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn dấu vết mờ ám trên cổ Cố Thần. Dấu vết hồng nhạt nhìn vào thật gai mắt, trên người hắn lại thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ. Kẻ mù nhìn vào cũng biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng động vào tôi, bảo người giúp việc đến.”
Hạ Uyển Đình bị hắn không thương tiếc gạt khỏi tay, cô lảo đảo về phía sau mấy bước mới đứng vững. Người làm ái ngại nhìn cô toan đến đỡ nhưng không dám trái lệnh hắn.
“Em xin lỗi, anh đừng tức giận như vậy.”
Cố Thần không thèm liếc mắt nhìn cô, hắn thản nhiên lướt qua coi sự có mặt của cô như không khí. Người phụ nữ này sẽ không tự coi mình là nữ chủ nhân Cố gia đấy chứ? Chuyện trong nhà hắn cũng muốn quản, nay chuyện của riêng hắn cũng muốn quản.
Hạ Uyển Đình nhìn theo bóng lưng Cố Thần bước lên lầu, cả người như bị rút hết sinh khí, cô từ từ dựa người xuống, hai mắt nhắm nghiền. Cuộc hôn nhân này đã làm cô mệt mỏi suốt bao nhiêu năm, cứ nghĩ mưa dầm thấm lâu, cô dùng mọi cách đối xử tốt sẽ khiến hắn cảm động mà ban phát cho cô chút ân tình. Ai ngờ tình cảm của cô trong mắt Cố Thần chỉ hoàn toàn là sự chán ghét như vậy.
Mấy ngày sau, tần suất Hạ Uyển Lâm xuất hiện tại Cố gia nhiều hơn chút. Khi thì một tuần hai buổi, lúc lại cách một ngày đến một ngày. Hạ Uyển Đình cũng không cảm thấy nghi ngờ, thậm chí cô còn lấy làm vui vì có người bầu bạn, trò chuyện cùng.
“Công việc của em dạo này vẫn tốt chứ?”
Hạ Uyển Lâm ngồi bắt chéo hai chân, nhàn tản lắc lắc ly rượu vang nhạt trong tay nhìn chị gái mình.
“Tốt lắm chị, anh rể cũng rất chiếu cố em, nếu được chị thay em cảm ơn anh rể nhiều nha.”
“Vẫn tốt là được rồi, chị rất hiểu tính Thần, anh ấy không để ý mấy chuyện này đâu.”
Hạ Uyển Lâm nghe vậy chỉ cười khẽ, người hiểu chồng chị nhất phải là em mới đúng, hiểu cả cơ thể lẫn suy nghĩ trong đầu. Dù gì cũng đã qua lại với nhau, trên người anh ấy có chỗ nào cô chưa từng thấy, chưa từng chạm qua. Một trận kịch liệt không nói chuyện tình cảm, chỉ có xúc cảm nguyên thủy nhất của hai người.
Nghĩ vậy nhưng Hạ Uyển Lâm cũng không nói ra, nói ra thì còn gì thú vị. Nghĩ cũng tội người chị gái đáng thương của cô, người chồng yêu quý vụng trộm với em gái nhưng lại không biết gì, tận tâm tận sức đối xử tốt với tình nhân phá hoại hạnh phúc gia đình mình.
“Hai người kết hôn đã lâu, chị không tính có con à? Hay là anh rể không muốn?”
Cô tìm cách chuyển chủ đề. Nghĩ cũng lạ, họ đã kết hôn mấy năm, với tần suất của Cố Thần chỉ sợ đã sớm một năm mấy đứa.
Nhắc đến vấn đề này Hạ Uyển Đình lại thấy chán nản. Cô rất muốn có một đứa con, đứa con kết tinh tình yêu của hai người, nhưng từ khi kết hôn đến nay hắn vẫn không chạm vào cô.
“Chị sao vậy? Chẳng lẽ anh rể ở phương diện đó không được sao?”
Hạ Uyển Lâm phải khẳng định lại cho chắc, dù gì cô cũng đã xác định quan hệ với hắn, nếu ở phương diện kia không được thì cũng rất miễn cưỡng lẫn nhau.
Hạ Uyển Đình đỏ mặt, ấp úng.
“Không phải... chỉ là từ khi kết hôn bọn chị vẫn chưa trực tiếp viên phòng...”
Hạ Uyển Đình khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn, chuyện tế nhị này nói ra cũng không tốt, nhưng Hạ Uyển Lâm cũng không phải người ngoài, nói ra cũng giúp cô giải tỏa đôi chút.
“Cái gì?”
Hạ Uyển Lâm dường như không tin vào tai mình. Với thói trăng hoa của Cố Thần chắc chắn anh ta không phải thân xử nam, nhưng từng ấy năm vẫn để người vợ đầu ấp tay gối với mình một thân trinh bạch thì cũng quá khó coi rồi.
“Em nhỏ tiếng chút, đừng để ai nghe thấy.”
Hạ Uyển Lâm làm ra vẻ thần bí, áp sát vào tai cô nói nhẹ.
“Chị không thử quyến rũ anh rể à? Đàn ông yêu bằng mắt, chị cứ như vậy anh ấy nhanh chán lắm. Chị không cẩn thận sớm muộn anh Cố Thần cũng bị con hồ ly tinh nào đó câu dẫn mất.”
Nói về vấn đề này, Hạ Uyển Đình lại nghĩ tới lời cô nhân viên Tiểu Nhu, mà ngay cả Hạ Uyển Lâm cũng cho là thế. Nhưng cô lại không có cách nào đứng trước hắn với dáng vẻ mát mẻ như vậy được, điều đó đối với cô là vô cùng khiên cưỡng.
Hạ Uyển Đình tiễn em gái ra về, trong lòng nhiều suy nghĩ xáo trộn. Việc phải suy đoán Cố Thần nghĩ gì, thích gì khiến cô đau đầu. Hạ Uyển Đình chỉ đành lắc đầu cho qua, quay người đi lên lầu.
Trong phòng khách, Hạ Uyển Đình đi đi lại lại, bàn ăn cô đích thân chuẩn bị cũng lạnh ngắt nhưng cô không có ý định đổ bỏ.
Bất chợt tiếng xe của Cố Thần đỗ ngoài gara, cô hốt hoảng chỉnh trang lại bản thân chạy ra đón.
Hạ Uyển Đình nhìn thấy hắn mệt mỏi đỗ xe, thân ảnh cao lớn quay lưng vào trong khiến cô không nhìn ra được sắc mặt của hắn.
“Thần, anh đã đi đâu vậy? Em lo cho anh lắm.”
Cô gạt tay người làm muốn tự mình xách đồ cho hắn. Cô nhấc tay cầm lấy áo khoác của Cố Thần, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn dấu vết mờ ám trên cổ Cố Thần. Dấu vết hồng nhạt nhìn vào thật gai mắt, trên người hắn lại thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ. Kẻ mù nhìn vào cũng biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng động vào tôi, bảo người giúp việc đến.”
Hạ Uyển Đình bị hắn không thương tiếc gạt khỏi tay, cô lảo đảo về phía sau mấy bước mới đứng vững. Người làm ái ngại nhìn cô toan đến đỡ nhưng không dám trái lệnh hắn.
“Em xin lỗi, anh đừng tức giận như vậy.”
Cố Thần không thèm liếc mắt nhìn cô, hắn thản nhiên lướt qua coi sự có mặt của cô như không khí. Người phụ nữ này sẽ không tự coi mình là nữ chủ nhân Cố gia đấy chứ? Chuyện trong nhà hắn cũng muốn quản, nay chuyện của riêng hắn cũng muốn quản.
Hạ Uyển Đình nhìn theo bóng lưng Cố Thần bước lên lầu, cả người như bị rút hết sinh khí, cô từ từ dựa người xuống, hai mắt nhắm nghiền. Cuộc hôn nhân này đã làm cô mệt mỏi suốt bao nhiêu năm, cứ nghĩ mưa dầm thấm lâu, cô dùng mọi cách đối xử tốt sẽ khiến hắn cảm động mà ban phát cho cô chút ân tình. Ai ngờ tình cảm của cô trong mắt Cố Thần chỉ hoàn toàn là sự chán ghét như vậy.
Mấy ngày sau, tần suất Hạ Uyển Lâm xuất hiện tại Cố gia nhiều hơn chút. Khi thì một tuần hai buổi, lúc lại cách một ngày đến một ngày. Hạ Uyển Đình cũng không cảm thấy nghi ngờ, thậm chí cô còn lấy làm vui vì có người bầu bạn, trò chuyện cùng.
“Công việc của em dạo này vẫn tốt chứ?”
Hạ Uyển Lâm ngồi bắt chéo hai chân, nhàn tản lắc lắc ly rượu vang nhạt trong tay nhìn chị gái mình.
“Tốt lắm chị, anh rể cũng rất chiếu cố em, nếu được chị thay em cảm ơn anh rể nhiều nha.”
“Vẫn tốt là được rồi, chị rất hiểu tính Thần, anh ấy không để ý mấy chuyện này đâu.”
Hạ Uyển Lâm nghe vậy chỉ cười khẽ, người hiểu chồng chị nhất phải là em mới đúng, hiểu cả cơ thể lẫn suy nghĩ trong đầu. Dù gì cũng đã qua lại với nhau, trên người anh ấy có chỗ nào cô chưa từng thấy, chưa từng chạm qua. Một trận kịch liệt không nói chuyện tình cảm, chỉ có xúc cảm nguyên thủy nhất của hai người.
Nghĩ vậy nhưng Hạ Uyển Lâm cũng không nói ra, nói ra thì còn gì thú vị. Nghĩ cũng tội người chị gái đáng thương của cô, người chồng yêu quý vụng trộm với em gái nhưng lại không biết gì, tận tâm tận sức đối xử tốt với tình nhân phá hoại hạnh phúc gia đình mình.
“Hai người kết hôn đã lâu, chị không tính có con à? Hay là anh rể không muốn?”
Cô tìm cách chuyển chủ đề. Nghĩ cũng lạ, họ đã kết hôn mấy năm, với tần suất của Cố Thần chỉ sợ đã sớm một năm mấy đứa.
Nhắc đến vấn đề này Hạ Uyển Đình lại thấy chán nản. Cô rất muốn có một đứa con, đứa con kết tinh tình yêu của hai người, nhưng từ khi kết hôn đến nay hắn vẫn không chạm vào cô.
“Chị sao vậy? Chẳng lẽ anh rể ở phương diện đó không được sao?”
Hạ Uyển Lâm phải khẳng định lại cho chắc, dù gì cô cũng đã xác định quan hệ với hắn, nếu ở phương diện kia không được thì cũng rất miễn cưỡng lẫn nhau.
Hạ Uyển Đình đỏ mặt, ấp úng.
“Không phải... chỉ là từ khi kết hôn bọn chị vẫn chưa trực tiếp viên phòng...”
Hạ Uyển Đình khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn, chuyện tế nhị này nói ra cũng không tốt, nhưng Hạ Uyển Lâm cũng không phải người ngoài, nói ra cũng giúp cô giải tỏa đôi chút.
“Cái gì?”
Hạ Uyển Lâm dường như không tin vào tai mình. Với thói trăng hoa của Cố Thần chắc chắn anh ta không phải thân xử nam, nhưng từng ấy năm vẫn để người vợ đầu ấp tay gối với mình một thân trinh bạch thì cũng quá khó coi rồi.
“Em nhỏ tiếng chút, đừng để ai nghe thấy.”
Hạ Uyển Lâm làm ra vẻ thần bí, áp sát vào tai cô nói nhẹ.
“Chị không thử quyến rũ anh rể à? Đàn ông yêu bằng mắt, chị cứ như vậy anh ấy nhanh chán lắm. Chị không cẩn thận sớm muộn anh Cố Thần cũng bị con hồ ly tinh nào đó câu dẫn mất.”
Nói về vấn đề này, Hạ Uyển Đình lại nghĩ tới lời cô nhân viên Tiểu Nhu, mà ngay cả Hạ Uyển Lâm cũng cho là thế. Nhưng cô lại không có cách nào đứng trước hắn với dáng vẻ mát mẻ như vậy được, điều đó đối với cô là vô cùng khiên cưỡng.
Hạ Uyển Đình tiễn em gái ra về, trong lòng nhiều suy nghĩ xáo trộn. Việc phải suy đoán Cố Thần nghĩ gì, thích gì khiến cô đau đầu. Hạ Uyển Đình chỉ đành lắc đầu cho qua, quay người đi lên lầu.
Danh sách chương